(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Hai huynh đệ ngừng đùa giỡn, song song đứng dậy.
Người trước mắt mang khí chất hết mực trang nghiêm, Tiết Mông không khỏi sửng sốt, mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Ừ. Nói không sai. Huynh là ai?”
Cậu từ nhỏ đã tùy hứng, Vương phu nhân luôn lặp đi lặp lại dạy cậu phải lễ phép, cậu lại vô tư không để trong lòng, nên dò hỏi tôn tính đại danh người khác, một không dùng kính ngữ, hai không báo danh hào bản thân, thật sự phi thường vô lễ.
Nhưng Mặc Nhiên lại biết, người này sẽ không chấp nhặt với Tiết Mông. Dù sao người ta cũng là…
“Tại hạ là đệ tử Nho Phong Môn, Diệp Vong Tích.” Thanh âm kia quả nhiên trầm ổn không giận dữ, mày kiếm đen nhánh của y hạ xuống, mắt sáng như sao giữa trời đêm, sắc bén sáng ngời, “Xin hỏi cao danh các hạ.”
“Diệp Vong Tích?” Tiết Mông nhíu mày, lẩm bẩm nói, “Chưa từng nghe. Không có danh tiếng.”
Giọng cậu tuy không vang, nhưng nhĩ lực đối phương không kém, nhất định có thể nghe thấy. Nên Mặc Nhiên âm thầm kéo tay áo Tiết Mông, để cậu thu liễm chút, sau đó giấu cảm xúc trong mắt, khẽ cười nói: “Tại hạ Mặc Nhiên của Tử Sinh Đỉnh, vị bên cạnh là vụng đệ Tiết Mông.”
Tiết Mông tránh hắn, trợn mắt với hắn.
“Đừng chạm vào ta, ai là đệ đệ ngươi?”
“Ầy, Tiết Mông, ngươi đấy…” Mặc Nhiên thở dài, sau đó lại cong mắt lên, cười nói với Diệp Vong Tích: “Xá đệ không tốt, để Diệp huynh chê cười rồi.”
Hắn không phải đột nhiên thay đổi tính tình, khách khí với Tiết Mông. Chẳng qua vị Diệp Vong Tích này quả thực là người trong tuấn kiệt, tuy y giờ vô danh, nhưng kiếp trước, ở Tu Chân giới trừ Sở Vãn Ninh ra thì người ta chính là đại cao thủ thứ hai.
Trời mới biết kiếp trước Mặc Nhiên ăn bao nhiêu đau khổ Diệp Vong Tích ban cho. Đời này sống lại, với vị lưỡi đao sắc bén này, tu trúc cao khiết anh kiệt, không khỏi dốc sức lấy lòng, ít nhất Mặc Nhiên cũng không muốn làm địch với y nữa.
Một Sở Vãn Ninh đã đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán, lại thêm một Diệp Vong Tích, thế thì làm gì còn ngày tháng thoải mái nữa? Diệp Vong Tích không nói nhiều lời lắm, khách khí với nhau vài câu, đã về phòng.
Người ta vừa đi, Mặc Nhiên lại quay về sắc mặt vui cười thần ghét quỷ hờn, dùng khuỷu tay thúc Tiết Mông, cười hỏi: “Thế nào?”
“Cái gì mà thế nào?”
“Người này ấy.” Mặc Nhiên hỏi, “Có thích không, có đẹp không?”
“…?” Tiết Mông không hiểu nổi nhìn hắn một cái, mắng, “Tên điên.”
Mặc Nhiên cười ha ha nói: “Bốn người chúng ta ở một viện, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, ngươi nên cảm thấy may vì chúng ta ở với y đi.”
Tiết Mông kỳ quái nói: “Nghe ngữ khí của ngươi, ngươi biết y?”
Mặc Nhiên đương nhiên không thể nói thật, thành lão già không đứng đắn đùa giỡn: “Không quen, có điều, ta nhìn người chỉ nhìn mặt. Ta thấy y đẹp, trong lòng rất vui mừng.”
Tiết Mông mắng: “Ghê tởm!”
Mặc Nhiên cười ha ha, xoay người vẫy vẫy tay, lại đưa lưng về phía Tiết Mông còn đang giữ tư thế mắng người, lười biếng trở về phòng đá của mình, cạch một tiếng chốt cửa lại, nhốt Tiết Mông hùng hùng hổ hổ ở ngoài.
Sáng hôm sau, Mặc Nhiên dậy sớm.
Vì để họ quen sinh hoạt ở chốn đào nguyên, Vũ Dân đặc biệt dời chuyện tu hành tới ba ngày sau. Mặc Nhiên rửa mặt chải đầu xong, thấy Diệp Vong Tích đã ra cửa, hai người kia còn chưa tỉnh, nên đi dạo trên đường phần mình.
Sương sớm giăng, không ít kiếm khách tiên môn bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, phiêu nhiên đi qua, chạy tới nơi tu luyện của từng người.
Mặc Nhiên tới một quán bán đồ ăn sáng, nhìn thấy một nồi cháo ngọt mới nấu, nhớ ra tiểu sư đệ còn bệnh, nên đi tới hỏi: “Bà chủ, cho tám cái bánh bao chiên, thêm một chén cháo ngọt, mang về.”
Vũ Dân bán hàng cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta sáu cái lông vũ.”
Mặc Nhiên ngẩn ra: “Lông gì cơ?”
“Sáu cái lông vũ đấy.”
“… Có phải giờ ta phải đi tìm gà, nhổ mấy cái lông không?”
Vũ Dân kia nâng mắt lên lườm hắn: “Không có lông vũ còn muốn ăn? Đi đi đi.”
Mặc Nhiên vừa giận vừa buồn cười, đang định hỏi lại, bỗng nhiên phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc, có một bàn tay quấn băng thò tới, giữa kẽ tay kẹp sáu chiếc lông vũ lộng lẫy.
“Bà chủ, múc cháo đi, ta trả cho huynh ấy.”
Vũ Dân nhận lông vũ, cũng lười nhiều lời với bọn họ, xoay người đóng gói. Mặc Nhiên nghiêng mặt qua, thấy Diệp Vong Tích đứng cạnh hắn, quả nhiên thanh tú anh đĩnh, khí độ tự hoa.
“Đa tạ huynh nhé.” Nhận bánh bao chiên nóng và cháo ngọt, Mặc Nhiên vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Vong Tịch, “Hôm nay nếu không gặp huynh, có khi bọn ta phải nhịn đói rồi.”
“Không có gì.” Diệp Vong Tích nói, “Thấp Bát cô nương trí nhớ không tốt, hay quên cho người mới đến chút lông vũ. Ta cũng trùng hợp đi ngang qua, chuyện nhỏ thôi có tốn sức đâu, huynh đừng khách khí.”
Mặc Nhiên hỏi: “Buôn bán ở chốn đào nguyên đều cần dùng lông vũ đổi lấy ư?”
“Không sai.”
“Vậy lông vũ lấy từ đâu ra?”
Diệp Vong Tích nói: “Nhổ ra.”
“Nhổ, nhổ…” Mặc Nhiên có chút ngây người, thật sự nhổ từ chim ra à? Chim ở đây có bị họ vặt trụi luôn không thế?
Thấy vẻ mặt kinh dị của hắn, Diệp Vong Tích có hơi buồn cười liếc nhìn hắn: “Nghĩ gì thế? Chốn đào nguyên có một vực thẳm thủy tổ, nghe nói năm đó thượng thần Chu Tước vũ hóa phi thăng ở đó, dưới vực thẳm đều là xích diễm chân hỏa, nóng không chịu nổi. Nên quanh đó có một ngọn núi, trăm thú không thể sống.”
Mặc Nhiên nghe y miêu tả, lập tức nghĩ tới hôm qua lúc đi ngang qua ngoại ô, nơi xa có một rạng mây màu đỏ máu, liền nói: “Vực sâu kia ở phụ cận thành Bắc?”
“Huynh nói không sai.”
“Vậy lông vũ có liên quan gì?”
Diejp Vong Tích nói: “Là thế này, phụ cận vực thẳm thủy tổ tuy không có sinh linh sống được, nhưng trong vực lại có một đám nộ kiêu sống, chúng sống nhờ chân hỏa, ngày ngủ đêm ra. Lông vũ của bọn nó có thể giúp Vũ Dân tinh tiến tu vi.”
“Thì ra là thế.” Mặc Nhiên cười nói, “Chẳng trách phải dùng lông vũ đổi đồ.”
“Ừ. Có điều huynh phải chú ý, ban đêm lúc hoạt động, lông vũ của bọn chúng trở nên tầm thường không khác cú vọ bình thường, cho dù bắt được cũng không thể dùng. Chỉ có thể chờ lúc mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, nộ kiêu bay thành đàn trăm ngàn con trở về vực thẳm thủy tổ. Một khắc sắp tiến vào vực sâu, lông vũ trên người bọn nó sẽ hóa thành kim sắc, khi đó nhổ ra mới dùng được.”
“Ha ha, thế chẳng phải thành tu luyện khinh công à? Nêu không cẩn thận, ngã xuống khéo bị nướng chín luôn. Nếu không đi nhổ, lại thành chết đói.” Mặc Nhiên không nhịn được tặc lưỡi, “Cũng làm người khác phiền mà.”
Diệp Vong Tích: “Chẳng lẽ khinh công huynh không tốt?”
Mặc Nhiên cười nói: “Gần như vậy.”
“Khó mà làm được.” Diệp Vong Tích nói, “Nộ kiêu hành động mạnh mẽ, không thua chim ưng. Huynh không tu hành thêm, không tới mấy ngày đã đói.”
“Vậy…”
Thấy Mặc Nhiên còn thất thần, Diệp Vong Tích thở dài nói: “Ta có lấy được không ít lông vũ, tạm thời cũng không thiếu. Nếu ba người bọn huynh cần, mượn ta tạm cũng được.”
Mặc Nhiên liên tục xua tay, cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ vậy được. Nãy sáu chiếc lông vũ ấy là ta mượn huynh, ta về ăn trước đã, mai lấy được lông vũ, ta trả huynh ngay. Đa tạ nhé.”
Cáo biệt Diệp Vong Tích, Mặc Nhiên cầm cháo về biệt viện.
Phòng Tiết Mông không có ai, có lẽ tỉnh dậy chán quá không có gì làm, đi dạo các nơi. Nên Mặc Nhiên vào trúc lâu của Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh còn chưa tỉnh. Mặc Nhiên đặt cháo và bánh bao chiên lên bàn, tới bên giường y, cúi đầu nhìn y.
Đột nhiên có cảm giác quen thuộc len lỏi trong lòng.
Dáng ngủ của tiểu sư đệ… Sao lại giống như người nào đó?
Nhưng không nghĩ ra là ai, chỉ có ấn tượng mơ hồ có người cũng ngủ như vậy, lúc nằm trên giường, luôn cuộn tròn mình lại, tay gối bên mặt—— rốt cuộc là ai nhỉ?
Đang phát ngốc, Sở Vãn Ninh tỉnh.
“Ưm…” Trở mình, Sở Vãn Ninh nhìn người ngồi bên giường, bỗng nhiên mở to mắt, “Mặc Nhiên?”
“Nói mấy lần rồi, phải gọi sư huynh.” Mặc Nhiên xoa xoa đầu y, sau đó thử độ ấm trên trán, “Đỡ sốt rồi, tới, ăn ít đồ đi.”
“Ăn cái gì…” Đứa nhỏ trên giường ngơ ngác, búi tóc hỗn loạn, khiến gương mặt càng thêm đáng yêu.
“Đệ xem sư huynh có thương đệ không nè, mới sáng sớm đã đi mua đồ. Ăn nhanh lúc còn nóng đi.”
Sở Vãn Ninh mặc áo trắng tinh bước xuống giường, tới trước bàn ăn. Trên bàn bày một chiếc lá sen còn mới, bên trong là bánh bao chiên vàng rụm, rải hành thái xanh biếc cùng mè đen. Còn có thêm một bát cháo hoa quế long nhãn, nấu nhừ, đang bốc hơi nóng hôi hổi.
Ngọc Hành trưởng lão xưa nay cường thế, lại sinh ra một tia không rõ: “Cho đệ?”
“Hả?”
“Đều… Mua cho đệ ư?”
Mặc Nhiên sửng sốt một chút: “Đúng thế.”
Hắn nhìn dáng vẻ do dự của Sở Vãn Ninh, nghĩ nghĩ, cười nói: “Nhanh ăn đi, nếu không nguội đấy.”
Sở Vãn Ninh ở Tử Sinh Đỉnh nhiều năm như vậy, tuy mọi người kính y, nhưng lại vì tính y quật cường lãnh đạm, gần như không có ai chịu ăn chung với y, đừng nói tới mua cho y một phần ăn sáng. Có đôi khi y nhìn đệ tử chăm sóc nhau, ngoài miệng tuy không muốn thừa nhận, trong lòng lại không nhịn được hơi ghen tị. Nên với chén cháo này, mấy chiếc bánh bao này, yên lặng thật lâu, cũng tiếc không muốn ăn.
Mặc Nhiên thấy y ngồi trên ghế nhỏ, nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt, lại không động đũa, còn tưởng y không thích ăn, hỏi: “Sao thế? Có phải nhiều dầu quá không?”
“…”
Sở Vãn Ninh quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu, cầm thìa múc một muỗng cháo, thổi nguội, cẩn thận cho vào miệng.
Nếu y là Sở tông sư tuấn mỹ lãnh đạm ngày xưa, uống cháo như vậy có vẻ rất bình ổn, lịch sự tao nhã nhẽ nhàng.
Nhưng đổi thành trên người trẻ con, lại có chút vụng về đáng thương.
Mặc Nhiên hiểu lầm, nói với y: “Đệ không thích long nhãn? Vậy đệ đặt sang bên cạnh đi, không sao đâu.”
“Không.” Tiểu sư đệ không lộ quá nhiều biểu tình trên mặt, nhưng lúc nhìn về phía Mặc Nhiên lần nữa, con ngươi đen nhánh lại ôn nhuận, “Đệ thích.”
“Ồ… Ha ha, vậy thì tốt, ta còn tưởng đệ không thích ăn chứ.”
Sở Vãn Ninh rũ hàng mi dài, nhỏ giọng lặp lại: “Đệ thích. Xưa nay không ai đối xử với đệ như vậy.”
Y nói, nâng mắt lên nhìn Mặc Nhiên, nghiêm túc bảo.
“Đa tạ huynh, sư huynh.”
Mặc Nhiên không ngờ y sẽ nói vậy, không khỏi ngơ ngẩn.
Hắn không phải người lương thiện, cũng chẳng thích trẻ con. Sở dĩ đối tốt với Sở Vãn Ninh, chẳng qua cảm thấy y còn nhỏ mà thân thủ bất phàm, là hậu sinh đáng kết giao thôi.
Nhưng mà hắn mang lòng chuộc lợi, đối phương lại đối đãi chân thành. Mặc Nhiên không khỏi thẹn trong lòng, nhưng nghe tiểu sư đệ nói vậy, cảm thấy thật kỳ quái, nên xua tay bảo Sở Vãn Ninh không cần cảm ơn mình, hắn hỏi: “Trước kia chưa ai mua cho đệ đồ ăn sáng ư?”
Sở Vãn Ninh không có biểu cảm gì, gật đầu.
“Những người trong môn hạ Toàn Cơ trưởng lão, không chăm sóc nhau ư?”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta không hay ở với họ.”
“Vậy trước khi đệ nhập môn thì sao? Người nhà đệ, cha mẹ đệ…” Nói một nửa, Mặc Nhiên dừng lại.
Tiểu sư đệ của hắn như ngọc tuyết trong sáng, có cha mẹ nào nhẫn tâm bỏ nó trên núi tu luyện, cũng không tới thăm một lần? Nói vậy nó và Sư Muội, cũng giống nhau rồi.
Quả nhiên, Sở Vãn Ninh bình tĩnh nói: “Cha mẹ bỏ rơi, không ai thân thích, không ai giữ đệ.”
Mặc Nhiên không nói, thật lâu sau, hắn thở dài một hơi. Thầm nghĩ: Ta vốn muốn kết giao với đứa nhỏ này, thứ nhất thấy nó tu vi cao siêu, thứ hai thấy nó trầm ổn cũng không làm nũng vớ vẩn như các đứa nhỏ tầm thường khác. Nào ngờ thân thế nó lại giống ta.
Hắn nhìn sư đệ trước mắt, không khỏi nhớ lại năm tháng khổ sở đau đớn của mình, lòng mang nỗi nhiệt huyết kích động, cũng sinh thương hại gần gũi. Bỗng nhiên nói: “Xưa nay không ai cần đệ, nhưng sau này có. Đệ đã gọi ta một tiếng sư huynh, ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt.”
Sở Vãn Ninh tựa như không đoán được hắn sẽ nói vậy, có chút kinh ngạc, một lát sau, y chậm rãi mỉm cười, nói: “Huynh muốn chăm sóc ta?”
“Ừm. Sau này đệ theo ta, ta dạy tâm pháp cho đệ, dạy đệ luyện kiếm.”
Mặc Nhiên hiểu lầm vẻ mặt của y, vò đầu nói: “Đệ đừng cười nhạo ta nhé, ta biết đệ tu vi cao cường, nhưng đệ còn nhỏ, rất nhiều chuyện phải học. Toàn Cơ trưởng lão nhiều môn đồ, ông ấy nhất định không dạy đệ được. Đệ theo ta học cũng có gì không tốt đâu, dù sao ta cũng là người có một món thần võ đó.”
Sở Vãn Ninh yên lặng thật lâu, mở miệng nói: “Ta chưa từng cười nhạo huynh. Ta… Cảm thấy huynh rất tốt.”
Nói như vậy, nếu là trước kia, y trăm triệu nói không nên lời, nhưng thân thể thu nhỏ, hình như tính tình cũng nhu hòa hơn, giống như trốn trong góc tối, rốt cuộc có thể bỏ mặt băng phủ đi.
Nhưng Mặc Nhiên, sống hai đời, lần đầu được người ta khen “Ngươi rất tốt”, cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng làm hắn luống cuống chân tay, vô cùng vui mừng, lắp bắp nửa ngày, da mặt xưa nay dày như tường thành, lại đỏ lên.
Hắn lẩm bẩm cường điệu: “Ta, ta ta ta rất tốt… Ta thực sự tốt ư?”
Bỗng nhiên mơ hồ nhớ tới, khi mình còn nhỏ, cũng muốn làm một người tốt.
Nhưng, khi đó hèn mọn lại ôn nhu mong ước, cũng giống như “Sau này lớn lên muốn cưới Lý tỷ tỷ bán son phấn làm vợ” “Kiếm đủ tiền mỗi ngày sẽ mua bánh nướng ăn” “Nếu sau này bữa cơm nào cũng có hai miếng thịt kho tàu, có làm thần tiên cũng không đổi”, sau đó đều thành gió thổi tuyết tan.
Hai huynh đệ ngừng đùa giỡn, song song đứng dậy.
Người trước mắt mang khí chất hết mực trang nghiêm, Tiết Mông không khỏi sửng sốt, mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Ừ. Nói không sai. Huynh là ai?”
Cậu từ nhỏ đã tùy hứng, Vương phu nhân luôn lặp đi lặp lại dạy cậu phải lễ phép, cậu lại vô tư không để trong lòng, nên dò hỏi tôn tính đại danh người khác, một không dùng kính ngữ, hai không báo danh hào bản thân, thật sự phi thường vô lễ.
Nhưng Mặc Nhiên lại biết, người này sẽ không chấp nhặt với Tiết Mông. Dù sao người ta cũng là…
“Tại hạ là đệ tử Nho Phong Môn, Diệp Vong Tích.” Thanh âm kia quả nhiên trầm ổn không giận dữ, mày kiếm đen nhánh của y hạ xuống, mắt sáng như sao giữa trời đêm, sắc bén sáng ngời, “Xin hỏi cao danh các hạ.”
“Diệp Vong Tích?” Tiết Mông nhíu mày, lẩm bẩm nói, “Chưa từng nghe. Không có danh tiếng.”
Giọng cậu tuy không vang, nhưng nhĩ lực đối phương không kém, nhất định có thể nghe thấy. Nên Mặc Nhiên âm thầm kéo tay áo Tiết Mông, để cậu thu liễm chút, sau đó giấu cảm xúc trong mắt, khẽ cười nói: “Tại hạ Mặc Nhiên của Tử Sinh Đỉnh, vị bên cạnh là vụng đệ Tiết Mông.”
Tiết Mông tránh hắn, trợn mắt với hắn.
“Đừng chạm vào ta, ai là đệ đệ ngươi?”
“Ầy, Tiết Mông, ngươi đấy…” Mặc Nhiên thở dài, sau đó lại cong mắt lên, cười nói với Diệp Vong Tích: “Xá đệ không tốt, để Diệp huynh chê cười rồi.”
Hắn không phải đột nhiên thay đổi tính tình, khách khí với Tiết Mông. Chẳng qua vị Diệp Vong Tích này quả thực là người trong tuấn kiệt, tuy y giờ vô danh, nhưng kiếp trước, ở Tu Chân giới trừ Sở Vãn Ninh ra thì người ta chính là đại cao thủ thứ hai.
Trời mới biết kiếp trước Mặc Nhiên ăn bao nhiêu đau khổ Diệp Vong Tích ban cho. Đời này sống lại, với vị lưỡi đao sắc bén này, tu trúc cao khiết anh kiệt, không khỏi dốc sức lấy lòng, ít nhất Mặc Nhiên cũng không muốn làm địch với y nữa.
Một Sở Vãn Ninh đã đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán, lại thêm một Diệp Vong Tích, thế thì làm gì còn ngày tháng thoải mái nữa? Diệp Vong Tích không nói nhiều lời lắm, khách khí với nhau vài câu, đã về phòng.
Người ta vừa đi, Mặc Nhiên lại quay về sắc mặt vui cười thần ghét quỷ hờn, dùng khuỷu tay thúc Tiết Mông, cười hỏi: “Thế nào?”
“Cái gì mà thế nào?”
“Người này ấy.” Mặc Nhiên hỏi, “Có thích không, có đẹp không?”
“…?” Tiết Mông không hiểu nổi nhìn hắn một cái, mắng, “Tên điên.”
Mặc Nhiên cười ha ha nói: “Bốn người chúng ta ở một viện, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, ngươi nên cảm thấy may vì chúng ta ở với y đi.”
Tiết Mông kỳ quái nói: “Nghe ngữ khí của ngươi, ngươi biết y?”
Mặc Nhiên đương nhiên không thể nói thật, thành lão già không đứng đắn đùa giỡn: “Không quen, có điều, ta nhìn người chỉ nhìn mặt. Ta thấy y đẹp, trong lòng rất vui mừng.”
Tiết Mông mắng: “Ghê tởm!”
Mặc Nhiên cười ha ha, xoay người vẫy vẫy tay, lại đưa lưng về phía Tiết Mông còn đang giữ tư thế mắng người, lười biếng trở về phòng đá của mình, cạch một tiếng chốt cửa lại, nhốt Tiết Mông hùng hùng hổ hổ ở ngoài.
Sáng hôm sau, Mặc Nhiên dậy sớm.
Vì để họ quen sinh hoạt ở chốn đào nguyên, Vũ Dân đặc biệt dời chuyện tu hành tới ba ngày sau. Mặc Nhiên rửa mặt chải đầu xong, thấy Diệp Vong Tích đã ra cửa, hai người kia còn chưa tỉnh, nên đi dạo trên đường phần mình.
Sương sớm giăng, không ít kiếm khách tiên môn bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, phiêu nhiên đi qua, chạy tới nơi tu luyện của từng người.
Mặc Nhiên tới một quán bán đồ ăn sáng, nhìn thấy một nồi cháo ngọt mới nấu, nhớ ra tiểu sư đệ còn bệnh, nên đi tới hỏi: “Bà chủ, cho tám cái bánh bao chiên, thêm một chén cháo ngọt, mang về.”
Vũ Dân bán hàng cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đưa ta sáu cái lông vũ.”
Mặc Nhiên ngẩn ra: “Lông gì cơ?”
“Sáu cái lông vũ đấy.”
“… Có phải giờ ta phải đi tìm gà, nhổ mấy cái lông không?”
Vũ Dân kia nâng mắt lên lườm hắn: “Không có lông vũ còn muốn ăn? Đi đi đi.”
Mặc Nhiên vừa giận vừa buồn cười, đang định hỏi lại, bỗng nhiên phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc, có một bàn tay quấn băng thò tới, giữa kẽ tay kẹp sáu chiếc lông vũ lộng lẫy.
“Bà chủ, múc cháo đi, ta trả cho huynh ấy.”
Vũ Dân nhận lông vũ, cũng lười nhiều lời với bọn họ, xoay người đóng gói. Mặc Nhiên nghiêng mặt qua, thấy Diệp Vong Tích đứng cạnh hắn, quả nhiên thanh tú anh đĩnh, khí độ tự hoa.
“Đa tạ huynh nhé.” Nhận bánh bao chiên nóng và cháo ngọt, Mặc Nhiên vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Vong Tịch, “Hôm nay nếu không gặp huynh, có khi bọn ta phải nhịn đói rồi.”
“Không có gì.” Diệp Vong Tích nói, “Thấp Bát cô nương trí nhớ không tốt, hay quên cho người mới đến chút lông vũ. Ta cũng trùng hợp đi ngang qua, chuyện nhỏ thôi có tốn sức đâu, huynh đừng khách khí.”
Mặc Nhiên hỏi: “Buôn bán ở chốn đào nguyên đều cần dùng lông vũ đổi lấy ư?”
“Không sai.”
“Vậy lông vũ lấy từ đâu ra?”
Diệp Vong Tích nói: “Nhổ ra.”
“Nhổ, nhổ…” Mặc Nhiên có chút ngây người, thật sự nhổ từ chim ra à? Chim ở đây có bị họ vặt trụi luôn không thế?
Thấy vẻ mặt kinh dị của hắn, Diệp Vong Tích có hơi buồn cười liếc nhìn hắn: “Nghĩ gì thế? Chốn đào nguyên có một vực thẳm thủy tổ, nghe nói năm đó thượng thần Chu Tước vũ hóa phi thăng ở đó, dưới vực thẳm đều là xích diễm chân hỏa, nóng không chịu nổi. Nên quanh đó có một ngọn núi, trăm thú không thể sống.”
Mặc Nhiên nghe y miêu tả, lập tức nghĩ tới hôm qua lúc đi ngang qua ngoại ô, nơi xa có một rạng mây màu đỏ máu, liền nói: “Vực sâu kia ở phụ cận thành Bắc?”
“Huynh nói không sai.”
“Vậy lông vũ có liên quan gì?”
Diejp Vong Tích nói: “Là thế này, phụ cận vực thẳm thủy tổ tuy không có sinh linh sống được, nhưng trong vực lại có một đám nộ kiêu sống, chúng sống nhờ chân hỏa, ngày ngủ đêm ra. Lông vũ của bọn nó có thể giúp Vũ Dân tinh tiến tu vi.”
“Thì ra là thế.” Mặc Nhiên cười nói, “Chẳng trách phải dùng lông vũ đổi đồ.”
“Ừ. Có điều huynh phải chú ý, ban đêm lúc hoạt động, lông vũ của bọn chúng trở nên tầm thường không khác cú vọ bình thường, cho dù bắt được cũng không thể dùng. Chỉ có thể chờ lúc mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, nộ kiêu bay thành đàn trăm ngàn con trở về vực thẳm thủy tổ. Một khắc sắp tiến vào vực sâu, lông vũ trên người bọn nó sẽ hóa thành kim sắc, khi đó nhổ ra mới dùng được.”
“Ha ha, thế chẳng phải thành tu luyện khinh công à? Nêu không cẩn thận, ngã xuống khéo bị nướng chín luôn. Nếu không đi nhổ, lại thành chết đói.” Mặc Nhiên không nhịn được tặc lưỡi, “Cũng làm người khác phiền mà.”
Diệp Vong Tích: “Chẳng lẽ khinh công huynh không tốt?”
Mặc Nhiên cười nói: “Gần như vậy.”
“Khó mà làm được.” Diệp Vong Tích nói, “Nộ kiêu hành động mạnh mẽ, không thua chim ưng. Huynh không tu hành thêm, không tới mấy ngày đã đói.”
“Vậy…”
Thấy Mặc Nhiên còn thất thần, Diệp Vong Tích thở dài nói: “Ta có lấy được không ít lông vũ, tạm thời cũng không thiếu. Nếu ba người bọn huynh cần, mượn ta tạm cũng được.”
Mặc Nhiên liên tục xua tay, cười nói: “Sao có thể không biết xấu hổ vậy được. Nãy sáu chiếc lông vũ ấy là ta mượn huynh, ta về ăn trước đã, mai lấy được lông vũ, ta trả huynh ngay. Đa tạ nhé.”
Cáo biệt Diệp Vong Tích, Mặc Nhiên cầm cháo về biệt viện.
Phòng Tiết Mông không có ai, có lẽ tỉnh dậy chán quá không có gì làm, đi dạo các nơi. Nên Mặc Nhiên vào trúc lâu của Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh còn chưa tỉnh. Mặc Nhiên đặt cháo và bánh bao chiên lên bàn, tới bên giường y, cúi đầu nhìn y.
Đột nhiên có cảm giác quen thuộc len lỏi trong lòng.
Dáng ngủ của tiểu sư đệ… Sao lại giống như người nào đó?
Nhưng không nghĩ ra là ai, chỉ có ấn tượng mơ hồ có người cũng ngủ như vậy, lúc nằm trên giường, luôn cuộn tròn mình lại, tay gối bên mặt—— rốt cuộc là ai nhỉ?
Đang phát ngốc, Sở Vãn Ninh tỉnh.
“Ưm…” Trở mình, Sở Vãn Ninh nhìn người ngồi bên giường, bỗng nhiên mở to mắt, “Mặc Nhiên?”
“Nói mấy lần rồi, phải gọi sư huynh.” Mặc Nhiên xoa xoa đầu y, sau đó thử độ ấm trên trán, “Đỡ sốt rồi, tới, ăn ít đồ đi.”
“Ăn cái gì…” Đứa nhỏ trên giường ngơ ngác, búi tóc hỗn loạn, khiến gương mặt càng thêm đáng yêu.
“Đệ xem sư huynh có thương đệ không nè, mới sáng sớm đã đi mua đồ. Ăn nhanh lúc còn nóng đi.”
Sở Vãn Ninh mặc áo trắng tinh bước xuống giường, tới trước bàn ăn. Trên bàn bày một chiếc lá sen còn mới, bên trong là bánh bao chiên vàng rụm, rải hành thái xanh biếc cùng mè đen. Còn có thêm một bát cháo hoa quế long nhãn, nấu nhừ, đang bốc hơi nóng hôi hổi.
Ngọc Hành trưởng lão xưa nay cường thế, lại sinh ra một tia không rõ: “Cho đệ?”
“Hả?”
“Đều… Mua cho đệ ư?”
Mặc Nhiên sửng sốt một chút: “Đúng thế.”
Hắn nhìn dáng vẻ do dự của Sở Vãn Ninh, nghĩ nghĩ, cười nói: “Nhanh ăn đi, nếu không nguội đấy.”
Sở Vãn Ninh ở Tử Sinh Đỉnh nhiều năm như vậy, tuy mọi người kính y, nhưng lại vì tính y quật cường lãnh đạm, gần như không có ai chịu ăn chung với y, đừng nói tới mua cho y một phần ăn sáng. Có đôi khi y nhìn đệ tử chăm sóc nhau, ngoài miệng tuy không muốn thừa nhận, trong lòng lại không nhịn được hơi ghen tị. Nên với chén cháo này, mấy chiếc bánh bao này, yên lặng thật lâu, cũng tiếc không muốn ăn.
Mặc Nhiên thấy y ngồi trên ghế nhỏ, nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt, lại không động đũa, còn tưởng y không thích ăn, hỏi: “Sao thế? Có phải nhiều dầu quá không?”
“…”
Sở Vãn Ninh quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu, cầm thìa múc một muỗng cháo, thổi nguội, cẩn thận cho vào miệng.
Nếu y là Sở tông sư tuấn mỹ lãnh đạm ngày xưa, uống cháo như vậy có vẻ rất bình ổn, lịch sự tao nhã nhẽ nhàng.
Nhưng đổi thành trên người trẻ con, lại có chút vụng về đáng thương.
Mặc Nhiên hiểu lầm, nói với y: “Đệ không thích long nhãn? Vậy đệ đặt sang bên cạnh đi, không sao đâu.”
“Không.” Tiểu sư đệ không lộ quá nhiều biểu tình trên mặt, nhưng lúc nhìn về phía Mặc Nhiên lần nữa, con ngươi đen nhánh lại ôn nhuận, “Đệ thích.”
“Ồ… Ha ha, vậy thì tốt, ta còn tưởng đệ không thích ăn chứ.”
Sở Vãn Ninh rũ hàng mi dài, nhỏ giọng lặp lại: “Đệ thích. Xưa nay không ai đối xử với đệ như vậy.”
Y nói, nâng mắt lên nhìn Mặc Nhiên, nghiêm túc bảo.
“Đa tạ huynh, sư huynh.”
Mặc Nhiên không ngờ y sẽ nói vậy, không khỏi ngơ ngẩn.
Hắn không phải người lương thiện, cũng chẳng thích trẻ con. Sở dĩ đối tốt với Sở Vãn Ninh, chẳng qua cảm thấy y còn nhỏ mà thân thủ bất phàm, là hậu sinh đáng kết giao thôi.
Nhưng mà hắn mang lòng chuộc lợi, đối phương lại đối đãi chân thành. Mặc Nhiên không khỏi thẹn trong lòng, nhưng nghe tiểu sư đệ nói vậy, cảm thấy thật kỳ quái, nên xua tay bảo Sở Vãn Ninh không cần cảm ơn mình, hắn hỏi: “Trước kia chưa ai mua cho đệ đồ ăn sáng ư?”
Sở Vãn Ninh không có biểu cảm gì, gật đầu.
“Những người trong môn hạ Toàn Cơ trưởng lão, không chăm sóc nhau ư?”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta không hay ở với họ.”
“Vậy trước khi đệ nhập môn thì sao? Người nhà đệ, cha mẹ đệ…” Nói một nửa, Mặc Nhiên dừng lại.
Tiểu sư đệ của hắn như ngọc tuyết trong sáng, có cha mẹ nào nhẫn tâm bỏ nó trên núi tu luyện, cũng không tới thăm một lần? Nói vậy nó và Sư Muội, cũng giống nhau rồi.
Quả nhiên, Sở Vãn Ninh bình tĩnh nói: “Cha mẹ bỏ rơi, không ai thân thích, không ai giữ đệ.”
Mặc Nhiên không nói, thật lâu sau, hắn thở dài một hơi. Thầm nghĩ: Ta vốn muốn kết giao với đứa nhỏ này, thứ nhất thấy nó tu vi cao siêu, thứ hai thấy nó trầm ổn cũng không làm nũng vớ vẩn như các đứa nhỏ tầm thường khác. Nào ngờ thân thế nó lại giống ta.
Hắn nhìn sư đệ trước mắt, không khỏi nhớ lại năm tháng khổ sở đau đớn của mình, lòng mang nỗi nhiệt huyết kích động, cũng sinh thương hại gần gũi. Bỗng nhiên nói: “Xưa nay không ai cần đệ, nhưng sau này có. Đệ đã gọi ta một tiếng sư huynh, ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt.”
Sở Vãn Ninh tựa như không đoán được hắn sẽ nói vậy, có chút kinh ngạc, một lát sau, y chậm rãi mỉm cười, nói: “Huynh muốn chăm sóc ta?”
“Ừm. Sau này đệ theo ta, ta dạy tâm pháp cho đệ, dạy đệ luyện kiếm.”
Mặc Nhiên hiểu lầm vẻ mặt của y, vò đầu nói: “Đệ đừng cười nhạo ta nhé, ta biết đệ tu vi cao cường, nhưng đệ còn nhỏ, rất nhiều chuyện phải học. Toàn Cơ trưởng lão nhiều môn đồ, ông ấy nhất định không dạy đệ được. Đệ theo ta học cũng có gì không tốt đâu, dù sao ta cũng là người có một món thần võ đó.”
Sở Vãn Ninh yên lặng thật lâu, mở miệng nói: “Ta chưa từng cười nhạo huynh. Ta… Cảm thấy huynh rất tốt.”
Nói như vậy, nếu là trước kia, y trăm triệu nói không nên lời, nhưng thân thể thu nhỏ, hình như tính tình cũng nhu hòa hơn, giống như trốn trong góc tối, rốt cuộc có thể bỏ mặt băng phủ đi.
Nhưng Mặc Nhiên, sống hai đời, lần đầu được người ta khen “Ngươi rất tốt”, cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng làm hắn luống cuống chân tay, vô cùng vui mừng, lắp bắp nửa ngày, da mặt xưa nay dày như tường thành, lại đỏ lên.
Hắn lẩm bẩm cường điệu: “Ta, ta ta ta rất tốt… Ta thực sự tốt ư?”
Bỗng nhiên mơ hồ nhớ tới, khi mình còn nhỏ, cũng muốn làm một người tốt.
Nhưng, khi đó hèn mọn lại ôn nhu mong ước, cũng giống như “Sau này lớn lên muốn cưới Lý tỷ tỷ bán son phấn làm vợ” “Kiếm đủ tiền mỗi ngày sẽ mua bánh nướng ăn” “Nếu sau này bữa cơm nào cũng có hai miếng thịt kho tàu, có làm thần tiên cũng không đổi”, sau đó đều thành gió thổi tuyết tan.
Danh sách chương