Edit + Beta: Chu
Ừm... Nếu linh hồn kiếp trước quay về, tu vi hùng mạnh của kiếp trước, có thể cũng quay về không?
Mặc Nhiên thử vận linh lực, cảm nhận linh lực trong người, tuy dồi dào, nhưng không cường đại. Nói cách khác, tu vi của hắn không được kế thừa lại.
Nhưng mà việc này cũng chẳng sao, hắn trời sinh thông minh, tính giác ngộ lại cao, cùng lắm thì tu luyện lại, cũng không có gì ghê gớm. Huống chi việc trùng sinh đã là chuyện vui, mặc dù không được hoàn mỹ, cũng đều bình thường. Mặc Nhiên nghĩ vậy, liền thu răng nanh lại, như dáng vẻ thiếu niên mười lăm tuổi nên có, cực kỳ vui vẻ chuẩn bị quay về môn phái.
Ở ngoại ô, chợt có xe ngựa đi qua, bánh xe lăn nhanh, lúc này sẽ chẳng có ai chú ý đến Mặc Nhiên vừa mới mười lăm tuổi.
Thỉnh thoảng có thôn phụ bận rộn nơi đồng ruộng, rảnh rỗi ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên đẹp mắt lạ thường, ánh mắt sẽ sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm.
Mặc Nhiên cũng cười hì hì, không chút khách khí nhìn lại, đến tận khi khiến người phụ nữ có chồng đó nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Chạng vạng tối, Mặc Nhiên vào trấn Vô Thường, nơi cách rất gần Tử Sinh Đỉnh, chiều hôm hiện một vầng hồng nhạt như máu, chiếu lên ngọn núi nguy nga nhuộm đỏ. Sờ bụng, hơi đói, vì thế hắn quen cửa quen nẻo vào tửu lầu, nhìn thẻ bài màu đỏ viết chữ đen ghi tên đồ ăn trước quầy, nhanh nhẹn chọn món nói: "Chưởng quầy, cho một đĩa bổng bổng kê, một đĩa phu thê phế phiến, hai cân rượu trắng, lại thêm một đĩa thịt bò."
Tiếng người dừng nghỉ chân nói chuyện rất nhiều, thật náo nhiệt, tiên sinh kể chuyện trên đài phe phẩy quạt, đang kể về chuyện xưa ở Tử Sinh Đỉnh, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung.
Mặc Nhiên ngồi sát cửa sổ, vừa ăn cơm, vừa nghe người ta kể chuyện.
"Mọi người đều biết, Tu Chân giới chúng ta dựa vào vị trí phân chia, chia làm Thượng Tu giới và Hạ Tu giới, hôm nay chúng ta kể đến môn phái tài giỏi nhất ở Hạ Tu giới, Tử Sinh Đỉnh. Hà, phải biết là, trấn Vô Thường của chúng ta mấy trăm năm trước chỉ là một trấn nhỏ hoang vắng nghèo nàn, bởi vì cách cửa vào Quỷ giới rất gần, trời âm u, thôn dân cũng không dám ra khỏi cửa, nếu không thì lúc đi lại trong đêm, cần phải có đồ đuổi ma linh, đốt tiền giấy, vừa kêu "Người đến cách núi nặng, quỷ đến cách giấy nặng", vừa nhanh chóng đi qua. Nhưng nhìn hôm nay xem, trấn chúng ta náo nhiệt phồn hoa, so với nơi khác cũng không khác gì, đều là nhờ ơn của Tử Sinh Đỉnh. Nơi này, không nghiêng không lệch, ở ngay lối vào Quỷ môn quan, nằm giữa hai giới âm dương. Tuy lập phái chưa lâu, nhưng......"
Đoạn lịch sử này, Mặc Nhiên nghe tới tai cũng muốn kết kén luôn rồi, vì thế hứng thú của thiếu chuyển ra ngoài cửa sổ, thất thần nhìn quanh. Đúng lúc này, dưới lầu có mấy sạp, mấy đạo sĩ mặc đồ của người nơi khác dùng vải đen che lồng sắt, đang bán nghệ nơi đầu đường.
So với lão tiên sinh kể chuyện thì thú vị hơn.
Sức chú ý của Mặc Nhiên bị hấp dẫn sang đó.
"Xem chút đi, xem chút đi, đây chính là mãnh thú thượng cổ Tì Hưu con, bị ta bắt được. Bây giờ còn nhỏ, vẫn có thể làm xiếc, tính toán! Hành hiệp trượng nghĩa không dễ, ai có tiền cho tiền, không có đứng xem, tới xem trò hay – Tì Hưu gảy bàn tính!"
Chỉ thấy mấy đạo sĩ ồn ào nhấc vải đen lên, trong lồng sắt đóng kín, rõ ràng là mấy yêu thú mặt người thân thú.
Mặc Nhiên: "..............."
Mấy thằng nhãi con lông xù xù này á?? Cũng dám gọi là Tì Hưu?
Trâu thật thì mau thổi xé trời, ai tin người đó đầu óc như lừa.
Nhưng không bao lâu Mặc Nhiên đã được mở rộng tầm mắt, hai mươi ba mươi cái đầu lừa vây xung quanh xem trò, thỉnh thoảng reo hò vỗ tay, không khí náo nhiệt, người trong tửu lầu cũng không nhịn được nhìn ra ngoài, làm cho tiên sinh kể chuyện xấu hổ.
"Tôn chủ Tử Sinh Đỉnh hiện giờ, uy dang hiển hách, danh tiếng truyền xa-"
"Hay!! Lại diễn thêm một trò nữa đi!"
Tiên sinh kể chuyện nghe tiếng cổ vũ, cũng nhìn ra ngoài, chỉ thấy khách nhân kia mặt đỏ bừng, hưng phấn lạ thường, nhưng ánh mắt hiển nhiên không phải nhìn mình, mà là rạp xiếc dưới lầu.
"Này, Tì Hưu gảy bàn tính đâu?"
"Úi chà chà chà, thật lợi hại!"
"Hay! Hay lắm! Diễn Tì Hưu ném táo đi!"
Người trong lâu cười ha ha, đều tới bên cửa sổ xem náo nhiệt. Tiên sinh kể chuyện vô cùng đáng thương tiếp tục kể: "Tôn chủ nổi danh nhất, ông ấy có một chiết phiến, ông ấy......"
"A ha ha ha ha, Tì Hưu lông nhạt nhất muốn cướp táo ăn, nó còn lăn lộn trên mặt đất!"
Tiên sinh kể chuyện lấy khăn tay lau mặt, tức đến môi cũng hơi run lên.
Mặc Nhiên nhấp môi, giãn mặt ra cười, thong thả ung dung che mặt sau rèm mà nói: "Đừng kể chuyện Tử Sinh Đỉnh nữa, hát đoạn "Thập Bát Mô" đi, bảo đảm kéo người trở về."
Tiên sinh kể chuyện không biết người sau rèm là công tử Mặc Nhiên của Tử Sinh Đỉnh, rất có khí tiết mà cắn răng: "Thô bỉ, từ ngữ thô bỉ, không chút, không chút thanh nhã."
Mặc Nhiên cười nói: "Nơi này còn thanh nhã chỗ nào nữa? Ông cũng đừng thẹn quá hoá giận."
Dứt lời, dưới lầu chợt ầm ĩ.
"Ôi ôi! Phi ngựa thật nhanh!"
"Là Tiên Quân Tử Sinh Đỉnh đó!"
Tiếng bàn tán sôi nổi, một con ngựa đen từ phía Tử Sinh Đỉnh chạy đến, nhanh như chớp sát lại rạp xiếc!
Người ngồi trên ngựa, đội đấu lạp, mặc áo choàng đen, che kín mít, nhìn không ra tuổi hay giới tính, còn một phụ nhân tầm ba bốn mươi tuổi, tay chân thô kệch, mặt đầy sương gió.
Phụ nhân nhìn mấy con gấu kia chợt khóc, bà ngã xuống ngựa, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến lên, ôm lẩy một con gấu người đã quỳ xuống đất gào khóc: "Con ơi!!! Con của mẹ-"
Người chung quanh ngây ngốc. Có người gãi đầu lẩm bẩm nói: "Người nhà à? Đây không phải thượng thú thần cổ Tì Hưu con sao? Sao nữ nhân này lại gọi nó là con?"
"Đây không phải Tì Hưu mẹ chứ."
"Ui chao, thật lợi hại, mẹ nó cũng tu thành hình người rồi."
Thôn dân không hiểu biết, ở ngoài hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Mặc Nhiên bắt đầu ngẫm lại.
Tương truyền, có mấy đạo sĩ giang hồ sẽ đi lừa gạt trẻ con, sau đó cắt lưỡi tiểu hài tử, khiến bọn nó không nói chuyện được, lại dùng nước sôi giội lên làm chúng bị bỏng nặng, nhân lúc huyết nhục mơ hồ, lấy da thú dán lên người chúng, máu khô lại, da lông dính chặt vào người tiểu hài tử, nhìn qua như yêu quái kì dị. Những đứa trẻ đó không biết nói, không biết viết, chỉ có thể bị người ta bắt nạt, phối hợp biểu diễn trò xiếc như "Tì Hư gảy bàn tính", nếu phản kháng, sẽ bị đánh một trận roi.
Thảo nào hắn không hề cảm thấy chút yêu khí, những "Tì Hưu" này căn bản không phải yêu, mà là người sống sờ sờ......
Còn đang suy ngẫm, vị mặc áo choàng đen bên kia đã thấp giọng nói với mấy đạo sĩ vài câu, những đạo sĩ kia nghe, nháy mắt nổi giận, miệng hét lớn "Xin lỗi? Gia gia ngươi không biết xin lỗi viết như thế nào!" "Tử Sinh Đỉnh có gì đặc biệt hơn người?" "Xen vào chuyện của người khác, đánh cho ta!" Nói xong liền nhào lên đánh vị áo choàng đen.
"Úi úi."
Nhìn thấy đồng môn bị đánh, Mặc Nhiên lại thấp giọng cười hai tiếng, "Hung hăng quá vậy."
Hắn không hề có ý định ra tay tương trợ. Kiếp trước, hắn rất ghét việc môn phái gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ như này, cứ như đứa trẻ ngốc, con mèo của Vương bá mẫu đầu thôn leo lên cây xuống không được, chưởng môn cũng phái người đến, toàn kẻ không có mắt.
Thiên hạ nhiều việc không công bằng, quản cái gì mà quản, mệt chết người.
"Đánh nhau rồi đánh nhau rồi! Ôi ôi! Đấm thật lợi hại!"
Trên tửu lầu, biển người mênh mông xem vây xem náo nhiệt.
"Nhiều người đánh một như vậy, có xấu hổ không!"
"Tiên Quân để ý phía sau! Ui chao! Thật nguy hiểm! Úi ấy ấy ấy ấy-"
"Né đòn thật đẹp!"
Những người này thích xem đánh nhau, Mặc Nhiên lại không thích, hắn trải qua gió tanh mưa máu nhiều lần, chuyện phát sinh dưới mí mắt như ruồi bọ. Hắn lười biếng phủi đậu phộng trên áo, đứng dậy bỏ đi.
Đi xuống lầu, mấy đạo sĩ cùng vị mặc áo choàng đen đấu kiếm khó phân cao thấp, kiếm khí lanh lẹ, Mặc Nhiên khoanh tay, dựa vào cửa quán rượu, không nhìn nổi mà chậc một tiếng.
Mất mặt.
Tử Sinh Đỉnh đều hung hãn dũng mãnh, vị mặc áo choàng đen đánh nhau lại không giỏi, thấy mà vẫn bị mấy đạo sĩ giang hồ kéo xuống ngựa, vây quanh đạp lên, vẫn không ra tay tàn nhẫn.
Ngược lại còn cố nói đạo lý: "Quân tử động thủ không động khẩu, nói đạo lý với các ngươi, vì sao các ngươi không nghe?!"
Các đạo sĩ: "..............."
Mặc Nhiên: ".................."
Các đạo sĩ nghĩ chính là, gì? Người này, bị đánh thê thảm như vậy, vẫn còn quân thủ động khẩu không động thủ? Đầu là màn thầu, không có nhân à?
Mặc Nhiên đột nhiên biến sắc mặt, nhất thời trời đất quay cuồng, hô hấp hắn run lên, khó tin mở to hai mắt—— Giọng nói này......
"Sư Muội!" Mặc Nhiên sốt ruột khẽ quát lên, vận linh lực đánh ra, đánh bay năm đạo sĩ làm xằng làm bậy ra xa! Hắn quỳ trên đất, nâng người mặc áo choàng đen đầy dấu chân dậy, giọng hơi hơi phát run——
"Sư Muội, là huynh ư?"
———
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng tên là Sư Muội, nhưng hắn là sư ca, là sư ca 23333
Ừm... Nếu linh hồn kiếp trước quay về, tu vi hùng mạnh của kiếp trước, có thể cũng quay về không?
Mặc Nhiên thử vận linh lực, cảm nhận linh lực trong người, tuy dồi dào, nhưng không cường đại. Nói cách khác, tu vi của hắn không được kế thừa lại.
Nhưng mà việc này cũng chẳng sao, hắn trời sinh thông minh, tính giác ngộ lại cao, cùng lắm thì tu luyện lại, cũng không có gì ghê gớm. Huống chi việc trùng sinh đã là chuyện vui, mặc dù không được hoàn mỹ, cũng đều bình thường. Mặc Nhiên nghĩ vậy, liền thu răng nanh lại, như dáng vẻ thiếu niên mười lăm tuổi nên có, cực kỳ vui vẻ chuẩn bị quay về môn phái.
Ở ngoại ô, chợt có xe ngựa đi qua, bánh xe lăn nhanh, lúc này sẽ chẳng có ai chú ý đến Mặc Nhiên vừa mới mười lăm tuổi.
Thỉnh thoảng có thôn phụ bận rộn nơi đồng ruộng, rảnh rỗi ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên đẹp mắt lạ thường, ánh mắt sẽ sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm.
Mặc Nhiên cũng cười hì hì, không chút khách khí nhìn lại, đến tận khi khiến người phụ nữ có chồng đó nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Chạng vạng tối, Mặc Nhiên vào trấn Vô Thường, nơi cách rất gần Tử Sinh Đỉnh, chiều hôm hiện một vầng hồng nhạt như máu, chiếu lên ngọn núi nguy nga nhuộm đỏ. Sờ bụng, hơi đói, vì thế hắn quen cửa quen nẻo vào tửu lầu, nhìn thẻ bài màu đỏ viết chữ đen ghi tên đồ ăn trước quầy, nhanh nhẹn chọn món nói: "Chưởng quầy, cho một đĩa bổng bổng kê, một đĩa phu thê phế phiến, hai cân rượu trắng, lại thêm một đĩa thịt bò."
Tiếng người dừng nghỉ chân nói chuyện rất nhiều, thật náo nhiệt, tiên sinh kể chuyện trên đài phe phẩy quạt, đang kể về chuyện xưa ở Tử Sinh Đỉnh, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung.
Mặc Nhiên ngồi sát cửa sổ, vừa ăn cơm, vừa nghe người ta kể chuyện.
"Mọi người đều biết, Tu Chân giới chúng ta dựa vào vị trí phân chia, chia làm Thượng Tu giới và Hạ Tu giới, hôm nay chúng ta kể đến môn phái tài giỏi nhất ở Hạ Tu giới, Tử Sinh Đỉnh. Hà, phải biết là, trấn Vô Thường của chúng ta mấy trăm năm trước chỉ là một trấn nhỏ hoang vắng nghèo nàn, bởi vì cách cửa vào Quỷ giới rất gần, trời âm u, thôn dân cũng không dám ra khỏi cửa, nếu không thì lúc đi lại trong đêm, cần phải có đồ đuổi ma linh, đốt tiền giấy, vừa kêu "Người đến cách núi nặng, quỷ đến cách giấy nặng", vừa nhanh chóng đi qua. Nhưng nhìn hôm nay xem, trấn chúng ta náo nhiệt phồn hoa, so với nơi khác cũng không khác gì, đều là nhờ ơn của Tử Sinh Đỉnh. Nơi này, không nghiêng không lệch, ở ngay lối vào Quỷ môn quan, nằm giữa hai giới âm dương. Tuy lập phái chưa lâu, nhưng......"
Đoạn lịch sử này, Mặc Nhiên nghe tới tai cũng muốn kết kén luôn rồi, vì thế hứng thú của thiếu chuyển ra ngoài cửa sổ, thất thần nhìn quanh. Đúng lúc này, dưới lầu có mấy sạp, mấy đạo sĩ mặc đồ của người nơi khác dùng vải đen che lồng sắt, đang bán nghệ nơi đầu đường.
So với lão tiên sinh kể chuyện thì thú vị hơn.
Sức chú ý của Mặc Nhiên bị hấp dẫn sang đó.
"Xem chút đi, xem chút đi, đây chính là mãnh thú thượng cổ Tì Hưu con, bị ta bắt được. Bây giờ còn nhỏ, vẫn có thể làm xiếc, tính toán! Hành hiệp trượng nghĩa không dễ, ai có tiền cho tiền, không có đứng xem, tới xem trò hay – Tì Hưu gảy bàn tính!"
Chỉ thấy mấy đạo sĩ ồn ào nhấc vải đen lên, trong lồng sắt đóng kín, rõ ràng là mấy yêu thú mặt người thân thú.
Mặc Nhiên: "..............."
Mấy thằng nhãi con lông xù xù này á?? Cũng dám gọi là Tì Hưu?
Trâu thật thì mau thổi xé trời, ai tin người đó đầu óc như lừa.
Nhưng không bao lâu Mặc Nhiên đã được mở rộng tầm mắt, hai mươi ba mươi cái đầu lừa vây xung quanh xem trò, thỉnh thoảng reo hò vỗ tay, không khí náo nhiệt, người trong tửu lầu cũng không nhịn được nhìn ra ngoài, làm cho tiên sinh kể chuyện xấu hổ.
"Tôn chủ Tử Sinh Đỉnh hiện giờ, uy dang hiển hách, danh tiếng truyền xa-"
"Hay!! Lại diễn thêm một trò nữa đi!"
Tiên sinh kể chuyện nghe tiếng cổ vũ, cũng nhìn ra ngoài, chỉ thấy khách nhân kia mặt đỏ bừng, hưng phấn lạ thường, nhưng ánh mắt hiển nhiên không phải nhìn mình, mà là rạp xiếc dưới lầu.
"Này, Tì Hưu gảy bàn tính đâu?"
"Úi chà chà chà, thật lợi hại!"
"Hay! Hay lắm! Diễn Tì Hưu ném táo đi!"
Người trong lâu cười ha ha, đều tới bên cửa sổ xem náo nhiệt. Tiên sinh kể chuyện vô cùng đáng thương tiếp tục kể: "Tôn chủ nổi danh nhất, ông ấy có một chiết phiến, ông ấy......"
"A ha ha ha ha, Tì Hưu lông nhạt nhất muốn cướp táo ăn, nó còn lăn lộn trên mặt đất!"
Tiên sinh kể chuyện lấy khăn tay lau mặt, tức đến môi cũng hơi run lên.
Mặc Nhiên nhấp môi, giãn mặt ra cười, thong thả ung dung che mặt sau rèm mà nói: "Đừng kể chuyện Tử Sinh Đỉnh nữa, hát đoạn "Thập Bát Mô" đi, bảo đảm kéo người trở về."
Tiên sinh kể chuyện không biết người sau rèm là công tử Mặc Nhiên của Tử Sinh Đỉnh, rất có khí tiết mà cắn răng: "Thô bỉ, từ ngữ thô bỉ, không chút, không chút thanh nhã."
Mặc Nhiên cười nói: "Nơi này còn thanh nhã chỗ nào nữa? Ông cũng đừng thẹn quá hoá giận."
Dứt lời, dưới lầu chợt ầm ĩ.
"Ôi ôi! Phi ngựa thật nhanh!"
"Là Tiên Quân Tử Sinh Đỉnh đó!"
Tiếng bàn tán sôi nổi, một con ngựa đen từ phía Tử Sinh Đỉnh chạy đến, nhanh như chớp sát lại rạp xiếc!
Người ngồi trên ngựa, đội đấu lạp, mặc áo choàng đen, che kín mít, nhìn không ra tuổi hay giới tính, còn một phụ nhân tầm ba bốn mươi tuổi, tay chân thô kệch, mặt đầy sương gió.
Phụ nhân nhìn mấy con gấu kia chợt khóc, bà ngã xuống ngựa, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến lên, ôm lẩy một con gấu người đã quỳ xuống đất gào khóc: "Con ơi!!! Con của mẹ-"
Người chung quanh ngây ngốc. Có người gãi đầu lẩm bẩm nói: "Người nhà à? Đây không phải thượng thú thần cổ Tì Hưu con sao? Sao nữ nhân này lại gọi nó là con?"
"Đây không phải Tì Hưu mẹ chứ."
"Ui chao, thật lợi hại, mẹ nó cũng tu thành hình người rồi."
Thôn dân không hiểu biết, ở ngoài hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Mặc Nhiên bắt đầu ngẫm lại.
Tương truyền, có mấy đạo sĩ giang hồ sẽ đi lừa gạt trẻ con, sau đó cắt lưỡi tiểu hài tử, khiến bọn nó không nói chuyện được, lại dùng nước sôi giội lên làm chúng bị bỏng nặng, nhân lúc huyết nhục mơ hồ, lấy da thú dán lên người chúng, máu khô lại, da lông dính chặt vào người tiểu hài tử, nhìn qua như yêu quái kì dị. Những đứa trẻ đó không biết nói, không biết viết, chỉ có thể bị người ta bắt nạt, phối hợp biểu diễn trò xiếc như "Tì Hư gảy bàn tính", nếu phản kháng, sẽ bị đánh một trận roi.
Thảo nào hắn không hề cảm thấy chút yêu khí, những "Tì Hưu" này căn bản không phải yêu, mà là người sống sờ sờ......
Còn đang suy ngẫm, vị mặc áo choàng đen bên kia đã thấp giọng nói với mấy đạo sĩ vài câu, những đạo sĩ kia nghe, nháy mắt nổi giận, miệng hét lớn "Xin lỗi? Gia gia ngươi không biết xin lỗi viết như thế nào!" "Tử Sinh Đỉnh có gì đặc biệt hơn người?" "Xen vào chuyện của người khác, đánh cho ta!" Nói xong liền nhào lên đánh vị áo choàng đen.
"Úi úi."
Nhìn thấy đồng môn bị đánh, Mặc Nhiên lại thấp giọng cười hai tiếng, "Hung hăng quá vậy."
Hắn không hề có ý định ra tay tương trợ. Kiếp trước, hắn rất ghét việc môn phái gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ như này, cứ như đứa trẻ ngốc, con mèo của Vương bá mẫu đầu thôn leo lên cây xuống không được, chưởng môn cũng phái người đến, toàn kẻ không có mắt.
Thiên hạ nhiều việc không công bằng, quản cái gì mà quản, mệt chết người.
"Đánh nhau rồi đánh nhau rồi! Ôi ôi! Đấm thật lợi hại!"
Trên tửu lầu, biển người mênh mông xem vây xem náo nhiệt.
"Nhiều người đánh một như vậy, có xấu hổ không!"
"Tiên Quân để ý phía sau! Ui chao! Thật nguy hiểm! Úi ấy ấy ấy ấy-"
"Né đòn thật đẹp!"
Những người này thích xem đánh nhau, Mặc Nhiên lại không thích, hắn trải qua gió tanh mưa máu nhiều lần, chuyện phát sinh dưới mí mắt như ruồi bọ. Hắn lười biếng phủi đậu phộng trên áo, đứng dậy bỏ đi.
Đi xuống lầu, mấy đạo sĩ cùng vị mặc áo choàng đen đấu kiếm khó phân cao thấp, kiếm khí lanh lẹ, Mặc Nhiên khoanh tay, dựa vào cửa quán rượu, không nhìn nổi mà chậc một tiếng.
Mất mặt.
Tử Sinh Đỉnh đều hung hãn dũng mãnh, vị mặc áo choàng đen đánh nhau lại không giỏi, thấy mà vẫn bị mấy đạo sĩ giang hồ kéo xuống ngựa, vây quanh đạp lên, vẫn không ra tay tàn nhẫn.
Ngược lại còn cố nói đạo lý: "Quân tử động thủ không động khẩu, nói đạo lý với các ngươi, vì sao các ngươi không nghe?!"
Các đạo sĩ: "..............."
Mặc Nhiên: ".................."
Các đạo sĩ nghĩ chính là, gì? Người này, bị đánh thê thảm như vậy, vẫn còn quân thủ động khẩu không động thủ? Đầu là màn thầu, không có nhân à?
Mặc Nhiên đột nhiên biến sắc mặt, nhất thời trời đất quay cuồng, hô hấp hắn run lên, khó tin mở to hai mắt—— Giọng nói này......
"Sư Muội!" Mặc Nhiên sốt ruột khẽ quát lên, vận linh lực đánh ra, đánh bay năm đạo sĩ làm xằng làm bậy ra xa! Hắn quỳ trên đất, nâng người mặc áo choàng đen đầy dấu chân dậy, giọng hơi hơi phát run——
"Sư Muội, là huynh ư?"
———
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng tên là Sư Muội, nhưng hắn là sư ca, là sư ca 23333
Danh sách chương