Giọng Trang Yến không lớn, nhưng Tần Nhược Thủy vẫn có thể nghe được rõ ràng kể cả lời ông Trang, tận tai nghe thấy Trang Yến thừa nhận mình là bạn trai cậu, khuôn mặt hắn lập tức xuất hiện một nụ cười không dễ phát giác, rồi lại biến mất rất nhanh.

Vẻ mặt ông Trang trở nên nhăn nhúm trong nháy mắt, tuy rằng Trang Yến đã nói trước với ông cậu thích con trai, nhưng xưa giờ vẫn chưa từng dẫn cậu con trai nào về nhà, trước ông còn tưởng Trang Yến sẽ yêu đương với ai đó trong số đám bạn bè bát nháo này, nhưng rồi mắt thấy Chu Phi sắp có cả con cái, Vương Thừa Tông thì đổi hết bạn gái này đến bạn gái khác, mà Yến Yến từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình, ông còn nghĩ chưa biết chừng đợi thêm ít lâu, có khi Yến Yến sẽ dẫn bạn gái về nhà luôn.

Kết quả là hôm nay đột nhiên dẫn ông chủ về, còn nói đấy là bạn trai mình, ông Trang cảm thấy sự thật này có hơi, khó lòng tiếp nhận.

Tuy nhiên bất kể có tiếp nhận hay không, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu người ta vào cửa, còn là ông chủ của Trang Yến, ông Trang không tiện trở mặt trở mày, chờ Tần Nhược Thủy rời đi rồi nói chuyện với Trang Yến sau vậy.

Có lẽ là tối qua xem hơi nhiều chiến lược công phá cảm tình của nhà người yêu, thế nên hôm nay Tần Nhược Thủy biểu hiện rất bình tĩnh, dù ông Trang có dùng ánh mắt xét nét mà nhìn hắn, thì cũng không soi ra được khuyết điểm lớn gì.

Trang Yến vốn muốn ngồi tán gẫu cùng bọn họ, cuối cùng lại bị ông Trang tống vào phòng bếp bổ hoa quả, cậu bất đắc dĩ rời đi, dựng thẳng đôi tai, muốn nghe xem bọn họ lén nói chuyện gì.

Chỉ tiếc, các giác quan của cậu chẳng được nhạy bén như Tần Nhược Thủy, mặc cho cậu căng tai ra thành thỏ luôn rồi, mà vẫn chẳng thể nghe nổi dù là một chữ.

Ông Trang năm nay đã hơn bảy chục, thân thể nhìn qua cũng coi như khỏe khoắn, nhưng dẫu sao vẫn là người từng nằm dưới dao mổ, lại nói mấy năm qua bị bệnh tật hành hạ, ngày một ngày hai chưa thể hồi phục hoàn toàn, trò chuyện một lúc đã để lộ vẻ mệt mỏi.

Trang Yến bưng hoa quả đi ra, cả hai người đều không nói năng gì, ông Trang đang ngồi trên ghế sofa không ngừng ngáp, Trang Yến đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, bảo ông: "Ông nội, ông ngủ trước đi, con đi nấu cơm."

Ông Trang ừ một tiếng, nhìn Tần Nhược Thủy một cái, Tần Nhược Thủy mỉm cười đáp lại, ông Trang không nói, chỉ đứng dậy, được Trang Yến dìu vào phòng ngủ.

Sau khi Trang Yến trở lại, thấy Tần Nhược Thủy đang ăn hoa quả cậu để trên bàn, bèn tiến tới hỏi hắn: "Vừa nãy ông em bảo gì anh thế?"

"Không có gì," Tần Nhược Thủy đặt chiếc dĩa trong tay xuống, kéo Trang Yến ngồi cạnh mình, "Ông nội bảo tôi đối xử tốt với em một chút."

Chà chà chưa gì đã đổi lời gọi ông nội rồi, tiên sinh bước hơi nhanh ha, nhưng xét tuổi tác của Tần Nhược Thủy, bảo anh ấy gọi ông Trang là ông nội, hình như cũng có hơi kỳ kỳ.

Nhưng cũng không thể để ông Trang gọi hắn là ông nội được, Trang Yến bị suy nghĩ này của mình chọc cười.

Cậu khoác tay Tần Nhược Thủy, hỏi: "Chỉ thế thôi?"

Dĩ nhiên không chỉ có thế, ông Trang còn nói vài chuyện về Trang Yến khi còn bé, thuở nhỏ Trang Yến chịu rất nhiều khổ sở, ông Trang hy vọng mình có thể thương em ấy nhiều thêm một chút.

Hắn nhấc tay, trìu mến xoa tóc Trang Yến, Trang Yến lại chẳng cảm nhận được một lòng yêu thương tha thiết trong động tác của hắn gì cả.

Quá đáng hơn là cậu còn vỗ rớt tay hắn, đứng dậy nói: "Em phải đi nấu cơm."

Trang Yến chỉ biết làm mấy món ăn thường thường, mùi vị cũng thường thường, tuy nhiên Tần Nhược Thủy rất thích, hắn bèn theo chân Trang Yến xuống phòng bếp.

Trang Yến vừa lấy rau củ từ túi nylon ra, vừa nhìn Tần Nhược Thủy đầy nghi ngờ, hỏi hắn: "Anh biết nấu cơm à?"

Lúc ở nhà họ Tần, Trang Yến chưa từng thấy Tần Nhược Thủy xuống bếp.

Tần Nhược Thủy trả lời rất hùng hồn: "Không biết."

Trang Yến: "..."

Ngài không biết thì ngài theo tôi vào bếp làm gì vậy? Xuống vầy à? Ông nội mà biết là đánh anh tơi bời đấy.

Tần Nhược Thủy cầm chiếc dao thái: " Tôi thái đồ giúp em."

Ngài cầm dao rất có khí thế, ai không biết lại tưởng ngài đi đâu chém người.

Trang Yến nhìn hắn bán tín bán nghi, hồi lâu mới đưa củ khoai tây cho hắn, nói: "Cắt sợi nhé, to chút cũng được."

Gì mà to chút cũng được, có mà không có lòng tin vào mình, Tần Nhược Thủy muốn cho Trang Yến biết thế nào gọi là vua đầu bếp chân chính, hắn thuận tay múa dao điên loạn, ung dung vô cùng, nhưng lại khiến Trang Yến hết hồn hết vía, chỉ sợ hắn không cẩn thận cắt đứt tay.

Trang Yến đang định bảo thôi để cậu xử lý cho, thì lại thấy Tần Nhược Thủy một tay giữ khoai tây, một tay nắm dao, vung tay chém xuống, đều đều liên tục, nhịp nhàng như tiếng vó ngựa, khoai tây dưới tay hắn đã hóa thành những lát mỏng, tiếp đó đổi hướng, âm thanh quen thuộc lần nữa vang lên, chỉ trong chốc lát, một nùi khoai tây thái sợi đã nằm yên chờ chết.

Trang Yến sững sờ, ngón nghề dùng dao của Tần Nhược Thủy tuyệt đối là đẳng cấp đầu bếp, anh ấy không biết nấu cơm thì chơi dao làm gì nhỉ, chẳng lẽ dưới đáy biển ảnh hay ăn sashimi à?

Tần Nhược Thủy nhìn cậu một cái, gạt khoai tây vào đĩa, "Còn gì cần thái nữa không?"

Trang Yến đẩy toàn bộ số thức ăn cần sơ chế sang cho Tần Nhược Thủy không hề do dự, Tần Nhược Thủy hành động dứt khoát, rất có phong thái đầu bếp, mỗi tội ông đầu bếp này chỉ thái thức ăn, chứ dầu vừa nóng lên một cái là đã lẩn đi mất hút.

Trang Yến: "..."

Sau khi nấu nướng xong xuôi, Tần Nhược Thủy cầm đĩa múc đồ ăn, Trang Yến vào phòng ngủ gọi ông Trang dùng bữa.

Ông Trang cũng không ngủ, ông đang ngồi trên giường, đeo kính, tay cầm một quyển sách tâm lý học liên quan đến đồng tính luyến ái, quyển này là do ông mua mấy năm trước ngày Trang Yến mới come out, đọc một hồi mà chưa thấy Trang Yến dẫn thằng nhóc nào về, còn tưởng hết out rồi, quyển sách này lại bị ông bức xuống đáy hòm.

Chẳng ngờ vài năm trôi qua, Trang Yến đột nhiên dẫn một người bạn là đàn ông trở về, còn nói đây là bạn trai mình, ông Trang không có ý định làm khó Tần Nhược Thủy, đấy là người Trang Yến thích, ông không muốn Trang Yến phải buồn lòng.

"Xác định với cậu này à?" Ông Trang đặt sách xuống, ngẩng đầu hỏi Trang Yến.

Trang Yến gật đầu, vâng một tiếng.

"Chân cậu ấy không sao chứ?"

Ông Trang còn nhớ lần trước khi gặp Tần Nhược Thủy, người này vẫn ngồi xe lăn, đi đâu cũng cần người đẩy, mặc dù bây giờ trông chẳng khác người bình thường khỏe mạnh, nhưng không biết sau này liệu có tái phát hay không.

"Không sao đâu ạ."

Ông Trang trầm ngâm một lát, hình như đang suy nghĩ điều gì, hồi sau ông lại hỏi Trang Yến: "Năm nay thằng bé bao nhiêu tuổi?"

Cái này Trang Yến cũng không chắc lắm, đến giờ này cậu vẫn chưa từng được diện kiến tấm thẻ căn cước của Tần Nhược Thủy đâu, chỉ là trước kia có nghe ai đó nhắc qua, chẳng biết thật giả mấy phần, cậu trả lời bằng giọng nghi vấn: "Ba tư?"

"Lớn vậy?" Ông Trang nhíu mày, cậu trai này vóc người không tệ, trông không lớn tuổi, chẳng ngờ lại lớn hơn Trang Yến cả chục tuổi liền.

Nhìn ra nỗi lo trong mắt ông Trang, Trang Yến vội vã bổ sung: "Anh ấy khỏe mạnh lắm."

Có khỏe hơn nữa, cũng hơn kém cả chục tuổi đấy, mười năm đấy, không phải con số gì nhỏ bé cho cam.

Ông Trang nhấp miệng, cuối cùng không nói thêm lời nào, thôi, con cháu có phúc của con cháu, chặng đường tương lai là do chính chúng nó bước trên, ông chẳng thể nào gánh xa được.

Tuy Trang Yến không có nỗi sợ Tần Nhược Thủy sẽ mất trước mình, nhưng sẽ hay lo lắng, mình mới chính là người già đi và rời đi trước.

Tần Nhược Thủy phát hiện, từ khi ông Trang ra ngoài lần nữa, ánh mắt ông nhìn hắn tràn đầy một tình cảm trìu mến xót thương lạ kỳ nào đó, lúc ăn cơm cũng thường xuyên gắp thức ăn cho mình.

"Tiểu Tần này, sức khỏe thế nào cháu?"

Tình hình có vẻ không giống những thứ hắn đã lĩnh hội trên mạng tối qua lắm, Tần Nhược Thủy được thương mà sợ, gật đầu đáp: "Vẫn tốt vô cùng."

"Phải rèn luyện nhiều nhé, đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên nữa."

Tần Nhược Thủy: "..."

Có vẻ ông Trang rất chú ý tới sức khỏe của mình nhỉ.

Nhân lúc ông Trang không để ý hắn liếc nhìn Trang Yến một cái, Trang Yến cúi thấp đầu, gần như chúi cả đầu vào bát cơm, giả làm chim cút.

Vậy là ban nãy đã xảy ra chuyện gì?

Cơm nước xong xuôi, ba người ngồi quanh bàn ăn trò chuyện một hồi, không thể không nói, ông Trang thân thiện hơn các kiểu bố vợ Tần Nhược Thủy thấy trên mạng hôm qua nhiều được, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm tới sức khỏe Tần Nhược Thủy, khi xác định tình trạng thân thể của Tần Nhược Thủy giờ đây rất tốt ông mới gật đầu một cái, nở nụ cười coi như hài lòng.

Đến tận khi Trang Yến và Tần Nhược Thủy chuẩn bị ra về, ông Trang vẫn còn đang khuyên Tần Nhược Thủy tập luyện đầy đủ, Tần Nhược Thủy rời khỏi nhà ông Trang xong vẫn còn đang băn khoăn sao đối phương lại cố chấp chuyện này.

Trang Yến không dám nói với Tần Nhược Thủy là ông Trang thấy hắn hơi già, bây giờ cậu mới hơi hiểu ra tại sao sáng nay Tần Nhược Thủy cứ muốn biến trẻ ra thêm nữa.

Lúc lên xe, Tần Nhược Thủy bỗng ngộ ra điều gì, hắn quay đầu hỏi Trang Yến: "Ông nội hỏi em tôi bao nhiêu tuổi à?"

"..." Trang Yến ho khẽ một tiếng, gãi mũi gật đầu, "Thì đúng vậy thật."

"Em trả lời thế nào?"

"Ba... ba tư?" Cái này nói sai chắc chắn sẽ lúng túng, Trang Yến dè dặt để ý nét mặt Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy đỡ trán, thật ra tuổi trên thẻ căn cước của hắn còn già hơn nữa, hay là tìm thời gian rảnh đổi tấm thẻ khác đi vậy.

Trang Yến nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy hồi lâu, cũng không đoán được hắn đang vui vẻ hay bực mình, Tần Nhược Thủy thở dài, nói chung hắn đã hiểu vì sao ông Trang lo ngại cho sức khỏe mình như vậy.

Hiện giờ bọn họ đã coi như gặp mặt hai bên gia đình, cặp đôi nam nữ bình thường là đã có thể cân nhắc hôn lễ, chỉ có điều hai người đều là đàn ông, người thân hay bè bạn xung quanh thưa thớt không nhiều, không nhất thiết phải chuẩn bị lễ tiệc rầy rà rắc rối.

Sau khi trở lại trang viên, Trang Yến còn chưa kịp rửa mặt mũi chân tay, đã bị Proust lôi đi tập luyện, chờ đến khi cậu bò lên tầng ba, như một chiếc chó mệt lử, tắm rửa qua quýt xong liền nhào vội lên giường, bắt đầu cosplay người thực vật.

Một lúc lâu sau, cậu mới chợt tỉnh hồn.

"Tiên sinh..." Trang Yến gác đầu lên chân Tần Nhược Thủy, cậu nhớ khi còn bé cũng hay tựa lên người ông nội như vậy, khi đó ông Trang còn trẻ lắm, cứ như vừa mới chỉ hôm qua, chớp mắt một cái, ông đã già đến vậy.

Thời gian trôi đi đáng sợ biết bao.

"Ừ?"

"Có phải tuổi thọ của người cá rất dài không?"

Tần Nhược Thủy phủ bàn tay ấm áp lên trán Trang Yến: "So với con người, quả thật là lâu hơn một chút."

Trang Yến thở dài khe khẽ, cậu nhấc tay, vuốt ve gò má đối phương.

Trong thoáng chốc, Tần Nhược Thủy cảm giác mình lại nhìn ra vẻ bi thương trong ánh mắt Trang Yến, hắn dịu dàng hỏi cậu: "Sao thế?"

"Mai này, ý em là một ngày thật xa trong tương lai, nếu như em không còn nữa, anh sẽ phải làm sao?"

Chỉ vừa nghĩ đến việc mình không thể ở bên chăm sóc Tần Nhược Thủy đến mãi mãi về sau, trái tim Trang Yến siết chặt đớn đau, nhưng bọn họ đã có một người con, hẳn là thằng bé sẽ thay mình, chăm sóc người ba còn lại.

Cậu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy một đứa bé vẫn còn chưa đủ.

Trang Yến nắm tay Tần Nhược Thủy, ánh mắt kiên định: "Tiên sinh, em đẻ cho anh thêm mấy đứa nữa."

Lời an ủi vỗ về vốn đã trào đến đầu môi Tần Nhược Thủy, thế mà lại bị nuốt ngược trở vào toàn bộ khi nghe thấy lời này.

Đẻ đẻ đẻ! Đẻ ngay lập tức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện