EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: AKKI
**** Chú ý ****
In nghiêng là suy nghĩ
*** Hết chú ý ***
"Mấy trò nhất định phải nhìn kỹ ta.
" Giáo sư Sprout nắm nhân sâm, sau đó dùng sức lôi ra, một cái củ y như mặt người kèm theo tiếng hét đinh tai nhức óc, sau đó giáo sư Sprout vội vàng bỏ nó vào chậu hoa khác "Giống như vậy, rất đơn giản, nhớ rõ đừng chạm vào rễ nó, nó sẽ cắn mấy trò.
"
Mỗi người đứng trước một chậu nhân sâm, bồn nhân sâm này của Harry có hoa còn lớn hơn cả hoa của bồn giáo sư Sprout làm mẫu.
Từng tiếng hét chói tai hết trận này đến trận khác vang lên trong nhà kính, mà Harry sau khi rút nhân sâm ra liền nhớ hình như đời trước Draco bị củ nhân sâm này táp một cái.
Tò mò quay đầu, lại phát hiện cái củ nhân sâm bị Draco rút lên kia vẫn đang ngủ ngon lành.
Ngu ngốc, tớ là tinh linh.
Draco nhìn ánh mắt của Harry, cười khinh bỉ.
Ghê nha Harry nhe răng, sau đó quay đầu nhìn Moni đang đực ra đó chẳng có động tác gì nhìn chậu hoa trước mặt.
Harry ném một cục đất nhỏ vào Moni.
Moni ngẩng đầu, biểu cảm âm trầm làm Harry hết hồn Làm gì!
Sao cậu bất động vậy? Harry chỉ vào chậu hoa trước mặt Moni.
!.
Moni giơ tay, kết quả chỉ mới đụng vào cái lá, nhân sâm đã bắt đầu run rẩy, sau khi Moni không chút lưu tình rút ra, Harry mở rộng tầm mắt nhìn thấy nhân sâm co rúm ró lại, không thể nào nhét vào cái chậu khác được.
Khoé miệng Harry giật giật, quay đầu nhìn nhân sâm ngủ đến phun bong bóng trong tay Draco, khác biệt lớn quá đi mà.
Draco cũng thấy nhân sâm ver rúm ró trong tay Moni, nhìn giáo sư Sprout, xác nhận giáo sư không nhìn về phía này, thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, đổi bồn nhân sâm trong tay mình và bồn nhân sâm của Moni.
"! !.
.
" Đây là Harry cảm thấy hình như mình vừa bị thứ gì đó vả vào mặt.
Chụp nhân sâm dùng sức nhét vào trong bồn, lộ ra đoá hoa đã sắp héo tàn (tui chế câu này đó)
Có đối tượng ghê gớm ghê! Harry khiêu khích nhìn Moni.
Ngu ngốc Moni ôm chậu bông Draco nhét vào tay mình, nghiêng mặt cóc thèm nhìn Potter trẻ trâu kia nữa.
Sau khi tan học, Harry bận rộn lo lắng chạy về ký túc xá, ban nãy cắt tóc hình như có tóc rơi vào trong quần áo của y, cảm giác trên lưng chẳng thoải mái chút nào.
Trở về ký túc xá cởi áo sơ mi, Thomas đồng dạng trở lại ký túc xá hoảng hốt kêu: "Potter! Trên lưng cậu là gì thế?"
"Hả?" Harry vươn tay sờ sờ lưng mình, trên lưng có nhiều nơi gồ lên, vọt vào phòng tắm, nhìn một mảng màu đen bị ăn mòn giống như sẹo từ xương bả vai đến xương sườn trong gương.
"Potter?" Thomas cẩn thận hỏi.
"Xin lỗi, Thomas, doạ cậu rồi.
" Harry bình tĩnh đi lại áo choàng vứt qua một bên của mình, lặng lẽ lấy đũa phép.
"Không sao, nhưng mà nó là!.
" Thomas chưa nói xong đã bị thần chú của Harry làm cho hôn mê.
"Olivate quả là thứ tốt.
" Harry thở dài sửa chữa ký ức của Thomas.
Vết sẹo trên lưng kia, nếu nhớ không lầm là nơi kiếp trước y đánh nhau với vũ xà bị nọc độc của nó ăn mòn.
Harry ngồi trên sàn phòng tắm, nhìn vết sẹo đó, không biết bao lâu sau, sau khi Thomas đã rời khỏi ký túc xá để đi ăn tối, vết sẹo kia mới dưới ánh nhìn chăm chú của Harry mà dần dần biến mất "Thật quỷ cmn dị!"
Mặc quần áo, lấy áo choàng tàng hình.
Harry hôm nay nhìn thấy vết sẹo mới nhớ đến trong trường có một con Tử xà cả nghìn năm.
Khoát áo choàng tàng hình, một đường né tránh giáo sư và các học sinh, đi vào nhà vệ sinh tầng hai, mở lối vào mật thất.
"Mình vĩnh viễn chẳng hiểu được ý tưởng của Slytherin.
" Nhảy xuống ống dẫn, nhìn cống thoát nước dơ dáy, Harry rất muốn hỏi Slytherin năm đó vì sao lại nhét lối vào ngay đây.
Đi về phía trước không bao lâu, Harry liền thấy được một miếng da rắn vô cùng lớn ở trung tâm phòng chứa, không cầm túi không gian theo, cho dù dược liệu có quý hiếm đến mấy Harry cũng không có khả năng cầm khơi khơi về.
Cẩn thận đi vòng qua nó -- nếu không cẩn thận đạp hư một góc bé tí xíu thôi Draco - thừa hưởng tính cuồng độc dược của Snape -- Malfoy nhất định sẽ giết Harry -- Harry đi qua vài khúc ngoặt, lại lần nữa thấy bức tượng được khắc hai con rắn siêu toa khổng lồ kia, mắt của bọn nó là hai viên đá quý cũng siêu toa khổng lồ không kém.
"Không biết có thể cạy nó xuống được không nhỉ?" Harry - tham tiền - Potter nhỏ giọng lẩm bẩm xà ngữ mở cửa.
Nhìn cái bức tượng chẳng khác con khỉ là bao trong đại sảnh rộng lớn kia, Harry đứng trước pho tượng, dùng xà ngữ lớn tiếng nói "Xin hãy nói với tôi, Slytherin! Nguời vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts!"
Nhìn miệng pho tượng há ra, Harry chép miệng "Cái loại khẩu vị này!.
.
"
Đợi một lúc, Tử xà vẫn không xuất hiện, Harry trầm mặc dùng bùa bay bay lên miệng pho tượng xem, đứng trên lối vào, Harry nhìn nhìn khắp nơi.
"Wowo, này cũng chẳng phải hiện tượng tốt lành gì.
" Da rắn lột ngoài kia hẳn là gần đây thôi, theo lý mà nói Tử xà phải ngủ đông trong mật thất chứ, nhưng thoạt nhìn cứ như nó đã rời khỏi đây vậy.
"Hy vọng Tử xà chỉ là đói quá nên mới đến rừng Cấm tìm đồ ăn vặt.
" Harry rời khỏi mật thất, khoác áo choàng tàng hình về ký túc xá.
.
BETA: AKKI
**** Chú ý ****
In nghiêng là suy nghĩ
*** Hết chú ý ***
"Mấy trò nhất định phải nhìn kỹ ta.
" Giáo sư Sprout nắm nhân sâm, sau đó dùng sức lôi ra, một cái củ y như mặt người kèm theo tiếng hét đinh tai nhức óc, sau đó giáo sư Sprout vội vàng bỏ nó vào chậu hoa khác "Giống như vậy, rất đơn giản, nhớ rõ đừng chạm vào rễ nó, nó sẽ cắn mấy trò.
"
Mỗi người đứng trước một chậu nhân sâm, bồn nhân sâm này của Harry có hoa còn lớn hơn cả hoa của bồn giáo sư Sprout làm mẫu.
Từng tiếng hét chói tai hết trận này đến trận khác vang lên trong nhà kính, mà Harry sau khi rút nhân sâm ra liền nhớ hình như đời trước Draco bị củ nhân sâm này táp một cái.
Tò mò quay đầu, lại phát hiện cái củ nhân sâm bị Draco rút lên kia vẫn đang ngủ ngon lành.
Ngu ngốc, tớ là tinh linh.
Draco nhìn ánh mắt của Harry, cười khinh bỉ.
Ghê nha Harry nhe răng, sau đó quay đầu nhìn Moni đang đực ra đó chẳng có động tác gì nhìn chậu hoa trước mặt.
Harry ném một cục đất nhỏ vào Moni.
Moni ngẩng đầu, biểu cảm âm trầm làm Harry hết hồn Làm gì!
Sao cậu bất động vậy? Harry chỉ vào chậu hoa trước mặt Moni.
!.
Moni giơ tay, kết quả chỉ mới đụng vào cái lá, nhân sâm đã bắt đầu run rẩy, sau khi Moni không chút lưu tình rút ra, Harry mở rộng tầm mắt nhìn thấy nhân sâm co rúm ró lại, không thể nào nhét vào cái chậu khác được.
Khoé miệng Harry giật giật, quay đầu nhìn nhân sâm ngủ đến phun bong bóng trong tay Draco, khác biệt lớn quá đi mà.
Draco cũng thấy nhân sâm ver rúm ró trong tay Moni, nhìn giáo sư Sprout, xác nhận giáo sư không nhìn về phía này, thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, đổi bồn nhân sâm trong tay mình và bồn nhân sâm của Moni.
"! !.
.
" Đây là Harry cảm thấy hình như mình vừa bị thứ gì đó vả vào mặt.
Chụp nhân sâm dùng sức nhét vào trong bồn, lộ ra đoá hoa đã sắp héo tàn (tui chế câu này đó)
Có đối tượng ghê gớm ghê! Harry khiêu khích nhìn Moni.
Ngu ngốc Moni ôm chậu bông Draco nhét vào tay mình, nghiêng mặt cóc thèm nhìn Potter trẻ trâu kia nữa.
Sau khi tan học, Harry bận rộn lo lắng chạy về ký túc xá, ban nãy cắt tóc hình như có tóc rơi vào trong quần áo của y, cảm giác trên lưng chẳng thoải mái chút nào.
Trở về ký túc xá cởi áo sơ mi, Thomas đồng dạng trở lại ký túc xá hoảng hốt kêu: "Potter! Trên lưng cậu là gì thế?"
"Hả?" Harry vươn tay sờ sờ lưng mình, trên lưng có nhiều nơi gồ lên, vọt vào phòng tắm, nhìn một mảng màu đen bị ăn mòn giống như sẹo từ xương bả vai đến xương sườn trong gương.
"Potter?" Thomas cẩn thận hỏi.
"Xin lỗi, Thomas, doạ cậu rồi.
" Harry bình tĩnh đi lại áo choàng vứt qua một bên của mình, lặng lẽ lấy đũa phép.
"Không sao, nhưng mà nó là!.
" Thomas chưa nói xong đã bị thần chú của Harry làm cho hôn mê.
"Olivate quả là thứ tốt.
" Harry thở dài sửa chữa ký ức của Thomas.
Vết sẹo trên lưng kia, nếu nhớ không lầm là nơi kiếp trước y đánh nhau với vũ xà bị nọc độc của nó ăn mòn.
Harry ngồi trên sàn phòng tắm, nhìn vết sẹo đó, không biết bao lâu sau, sau khi Thomas đã rời khỏi ký túc xá để đi ăn tối, vết sẹo kia mới dưới ánh nhìn chăm chú của Harry mà dần dần biến mất "Thật quỷ cmn dị!"
Mặc quần áo, lấy áo choàng tàng hình.
Harry hôm nay nhìn thấy vết sẹo mới nhớ đến trong trường có một con Tử xà cả nghìn năm.
Khoát áo choàng tàng hình, một đường né tránh giáo sư và các học sinh, đi vào nhà vệ sinh tầng hai, mở lối vào mật thất.
"Mình vĩnh viễn chẳng hiểu được ý tưởng của Slytherin.
" Nhảy xuống ống dẫn, nhìn cống thoát nước dơ dáy, Harry rất muốn hỏi Slytherin năm đó vì sao lại nhét lối vào ngay đây.
Đi về phía trước không bao lâu, Harry liền thấy được một miếng da rắn vô cùng lớn ở trung tâm phòng chứa, không cầm túi không gian theo, cho dù dược liệu có quý hiếm đến mấy Harry cũng không có khả năng cầm khơi khơi về.
Cẩn thận đi vòng qua nó -- nếu không cẩn thận đạp hư một góc bé tí xíu thôi Draco - thừa hưởng tính cuồng độc dược của Snape -- Malfoy nhất định sẽ giết Harry -- Harry đi qua vài khúc ngoặt, lại lần nữa thấy bức tượng được khắc hai con rắn siêu toa khổng lồ kia, mắt của bọn nó là hai viên đá quý cũng siêu toa khổng lồ không kém.
"Không biết có thể cạy nó xuống được không nhỉ?" Harry - tham tiền - Potter nhỏ giọng lẩm bẩm xà ngữ mở cửa.
Nhìn cái bức tượng chẳng khác con khỉ là bao trong đại sảnh rộng lớn kia, Harry đứng trước pho tượng, dùng xà ngữ lớn tiếng nói "Xin hãy nói với tôi, Slytherin! Nguời vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts!"
Nhìn miệng pho tượng há ra, Harry chép miệng "Cái loại khẩu vị này!.
.
"
Đợi một lúc, Tử xà vẫn không xuất hiện, Harry trầm mặc dùng bùa bay bay lên miệng pho tượng xem, đứng trên lối vào, Harry nhìn nhìn khắp nơi.
"Wowo, này cũng chẳng phải hiện tượng tốt lành gì.
" Da rắn lột ngoài kia hẳn là gần đây thôi, theo lý mà nói Tử xà phải ngủ đông trong mật thất chứ, nhưng thoạt nhìn cứ như nó đã rời khỏi đây vậy.
"Hy vọng Tử xà chỉ là đói quá nên mới đến rừng Cấm tìm đồ ăn vặt.
" Harry rời khỏi mật thất, khoác áo choàng tàng hình về ký túc xá.
.
Danh sách chương