Phí Khả dùng thời gian một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, nghiêm túc đọc hết phần kịch bản của Tiểu Hòa.

Khó.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phí Khả sau khi đọc kịch bản.

Quá khó luôn.

Phí Khả tiếp xúc kịch bản không nhiều, đây là lần đầu tiên cậu đọc kịch bản phim điện ảnh. Cậu không biết có phải kịch bản điện ảnh đều là như vậy không, so với với kịch bản phim truyền hình cách biệt quá lớn.

Kịch bản phim truyền hình, đa số tình huống đều có đối thoại, cảm xúc của nhân vật khá rõ ràng. Đa số là mấy câu như là: XX nổi giận, XX kinh ngạc, sau đó bắt đầu đọc thoại. Lúc quay phim truyền hình chỉ cần nắm chắc cảm xúc, luyện tốt lời thoại, hoàn toàn không quá khó.

Nhưng trong kịch bản của, lời thoại của Tiểu Hòa không nhiều, đa số đều rất ngắn. Có nhiều lúc, đều là cận cảnh, hoặc là cảnh quay đặc tả. Thậm chí còn có lúc hoàn toàn không có lời thoại, chỉ viết là Tiểu Hòa đang làm gì đó, phát ngốc, trầm tư, quan sát Lý Tề.

Quá khó luôn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Hình Văn bắt đầu dạy học cho Phí Khả, hai người cùng nhau phân tích, tổng kết tính cách của Tiểu Hòa. Đến trưa, Lục Hình Văn bảo Phí Khả sắp xếp hành lý cho vài ngày, chuẩn bị đi đến một nơi.

“Đi đâu vậy?” Phí Khả hỏi.

“Đặc huấn.” Lục Hình Văn nói.

Phí Khả không ngờ, Lục Hình Văn đưa cậu đến ngoại ô thành Đông Minh, một khu chung cư cũ kỹ. Chung cư này nhìn qua có lịch sử khoảng ba mươi bốn mươi năm, bức tường bên ngoài sơn bong tróc từng mảng, không có tiểu khu, không có thang máy. Lục Hình Văn dẫn cậu từng bước từng bước lên lầu năm.

Lục Hình Văn đội nón lưỡi trai, xách theo hành lý đứng trước cửa phòng số 503, móc chìa khóa mở cửa.

Phí Khả tò mò bước vào bên trong.

Bên trong không có người, là một phòng thuê bình thường, bên trong chỉ có vài món gia cụ rẻ tiền.

Lục Hình Văn buông hành lý, xoay người nhìn Phí Khả: “Đưa em đến đây để trải nghiệm hoàn cảnh sống của Tiểu Hòa.”

Phí Khả nhìn bức tường nổi rêu, lại nhìn Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn mở cánh cửa sổ không biết đã bị đóng bao nhiêu lâu, để không khí trong lành tràn vào phòng.

“Nơi này là Phùng Kiệt tìm giúp anh, anh vốn là tính qua tết xong sẽ dời đến nơi này ở một thời gian.”

Phí Khả nhịn không được hỏi: “Tại sao? Trải nghiệm cuộc sống sao?”

Lục Hình Văn gật đầu: “Anh kêu y chiếu theo điều kiện của Lý Tề mà tìm. Diễn xuất có 3 phái, em đã biết rồi. Anh luôn nghĩ là, khi diễn xuất thì nên dùng lẫn cả phái thể nghiệm và phái phương pháp*. Những diễn viên thông qua huấn luyện có hệ thống và lượng lớn thực hành diễn xuất có thể dùng phương pháp để hoàn thành đại đa số vai diễn, nhưng mà người diễn viên giỏi thật sự không thể không thể nghiệm. Trước khi quay phim mới, nếu cần thiết, giống như nhân vật Lý Tề này, những nhân vật tương đối khác biệt với bản thân anh, anh sẽ cố gắng bỏ ra một khoảng thời gian để thể nghiệm cuộc sống của họ.”

*3 phái trong diễn xuất: thể nghiệm phái, phương pháp phái (method acting) và biểu hiện phái. Đây là dịch trực tiếp từ tiếng Trung, tôi không rành về điện ảnh để dùng từ thích hợp. Định nghĩa về 3 phái này tôi sẽ làm thành 1 bài riêng vì nó khá hay.

Phí Khả nhìn gạch lát sàn kiểu cũ, cửa sổ bằng kính khung gỗ cài khóa kiểu cũ, nhẹ giọng nói: “Em, em là trong hoàn cảnh này mà lớn lên….”

“Hửm?” Lục Hình Văn nhìn cậu.

Phí Khả nhìn Lục Hình Văn, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Trước khi gặp ngài*, gia đình em sinh sống trong khu dân cư như vầy.”

*vâng, nó lại chơi kính ngữ, tui để ý là trong tình huống 2 người, lúc nào nó cũng chơi kính ngữ, tính kích thích máu dom hay gì không biết.

Sau này, ngay cả nhà cũng phải bán đi, chỉ có thể thuê nhà.

Đối với Lục Hình Văn mà nói, đây là đang trải nghiệm cuộc sống của Lý Tề, đối với Phí Khả mà nói, đây chỉ là cuộc sống của chính cậu.

Lục Hình Văn tìm một cái giẻ lau sạch, lau sạch ghế, để Phí Khả ngồi xuống, hỏi: “Trước khi gặp anh? Là ý gì?”

Anh ngồi xổm xuống trước mặt Phí Khả, hai tay nhẹ nhẹ vịn lấy eo Phí Khả, nhìn Phí Khả.

Phí Khả cảm giác đôi mắt của Lục Hình Văn giống như một cái đầm sâu, cứ kéo người ta lún xuống. Mà hai tay của Lục Hình Văn vừa dày vừa nóng, nóng giống như muốn cách một lớp áo mà xuyên thủng vào eo cậu.

Thanh âm của Phí Khả nhẹ đến mức chỉ có bản thân cậu nghe thấy: “Sau khi gặp ngài, toàn bộ đều thay đổi.”

Thanh âm Lục Hình Văn giống như mang theo một năng lượng có thể mê hoặc trái tim người ta: “Không phải vì anh, mà là vì em đã tự mình cố gắng rất nhiều.”

Lục Hình Văn nhìn Phí Khả đang cúi đầu, đột nhiên mỉm cười, một tay không nhịn được sờ sờ mặt Phí Khả, nói: “Bạn nhỏ này gan thật lớn, cư nhiên dám cùng với một người không quen biết kết hôn.”

Kết hôn, nghe tới hai chữ này, Phí Khả đột nhiên cảm giác xấu hổ đến mức sau lưng nóng như thiêu đốt.

Lục Hình Văn vẫn muốn nói tiếp: “Nói đi, gan của em có lớn hay không?”

Phí Khả không muốn trả lời, cũng không dám nhìn Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn gần như kề sát vào môi Phí Khả, giống như thổi hơi, chậm chậm hỏi: “Nói cho anh biết, gan của em có lớn hay không? Hửm?”

Phí Khả không biết đây là làm sao, chỉ biết cả người mình đều nóng bừng lên, không có chỗ trốn, Lục Hình Văn cũng không cho cậu trốn.

Rõ ràng là một chủ đề nói chuyện thật vô vị, Lục Hình Văn lại muốn cậu nói ra câu trả lời.

“Lớn……”

Cuối cùng, Phí Khả ngoan ngoãn thừa nhận.

Lúc Phùng Kiệt gọi điện thoại đến, Lục Hình Văn đang đứng ở ban công hít gió lạnh để bản thân bình tĩnh lại.

Phùng Kiệt hỏi: “Cậu tính đưa Phí Khả đến đó ở bao lâu?”

Lục Hình Văn: “Ở đến khi casting.”

Phùng Kiệt không tín nhiệm anh chút nào: “Cậu không phải là tính toán dụ thiếu niên người ta đến một nơi không quen thuộc, sau đó….”

Lục Hình Văn ngắt lời y: “Trước khi quay xong phim, tôi sẽ không theo đuổi em ấy, không thể nói cho cậu ấy biết. Mấy người cũng vậy, đóng miệng lại một chút, đừng có nói loạn.”

Lục Hình Văn nhìn trong phòng, Phí Khả đang cầm chổi quét nhà, đè thấp thanh âm nói: “Nếu em ấy biết tôi thích em ấy, cảm xúc sẽ bị dao động, có thể ảnh hưởng đến quá trình quay. Bây giờ quan hệ của tôi và em ấy, mới giống với kiểu của Lý Tề và Tiểu Hòa.”

Phùng Kiệt không hiểu lắm mối quan hệ của Lý Tề và Tiểu Hòa, nhưng y tin tưởng toàn bộ phán đoán Lục Hình Văn đối với kịch bản, cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa, nói: “Vậy thì cậu phải nhịn lắm nha, nếu mà Phí Khả casting thành công, phim tháng ba bắt đầu quay, phần diễn của Phí Khả chỉ kéo dài hai tháng, còn cậu thì phải mất bốn tháng -----“

Lục Hình Văn lạnh lùng nói: “Đừng có khích tôi, anh trước hết hãy tự quan tâm mình đi, tôi còn có người để theo đuổi, anh thì sao?”

Lục Hình Văn đưa điện thoại, giơ tay nhấn nút kết thúc cuộc gọi, không cho Phùng Kiệt cơ hội phản bác.

Bây giờ anh có chút nóng nảy.

Có thể nhịn tới tháng năm hay không, anh cũng không chắc.

Hai người bỏ ra một tiếng đồng hồ để quét tước nhà cửa một lượt.

Phí Khả vốn cho rằng Lục Hình Văn chưa từng làm việc nhà, sẽ không làm mấy việc như quét tước, nhưng không ngờ là Lục Hình Văn lại làm rất lưu loát. Thậm chí ngay cả siêu thị nhỏ ở gần đó, hay quán ăn đều đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi, những sản phẩm cần dùng hằng này cũng tự mua, không giống như bình thường, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nhờ trợ lý đi làm.

Là thật sự trải nghiệm cuộc sống, không phải là giả.

Phí Khả nghĩ, những diễn viên giỏi thì chuyện gì cũng làm được, Lục Hình Văn đã diễn qua nhiều vai nhỏ bình phàm, sao lại có thể không hiểu những thường thức cơ bản trong cuộc sống được? Chỉ là lúc bình thường anh cho người ta cái cảm giác rằng anh cách rất xa rất xa những chuyện vặt phổ thông bình thường.

Mặc dù bọn họ đã ở chung dưới một mái nhà một đoạn thời gian rồi, nhưng thời gian gặp nhau của hai người vô cùng ít ỏi, càng đừng nói là giống như hiện tại, cùng nhau đi dạo siêu thị.

Lục Hình Văn mang khẩu trang, từ trong hành lý lấy ra một cái áo khoát bình thường màu đen tròng lên người, dắt Phí Khả đi ra siêu thị nhỏ gần đó mua đồ.

Nơi này cách thành Đông Minh khá xa, người dân ở đây đều là thôn dân ở bản địa hoặc là người ở nơi khác tới làm công, đương nhiên siêu thị ở đây đều bán mấy thứ hàng hóa giá rẻ.

Tất cả những điều này đối với Phí Khả đều rất quen thuộc, đây chính là hoàn cảnh sống của cậu từ nhỏ. Cái cốc nước bằng nhựa giá ba tệ, một cuộn giấy giá chín tệ, bộ chăn drap giá chín mươi chín tệ….

Nhưng Lục Hình Văn thế mà cũng tự nhiên mà bỏ những thứ đó vào xe đẩy, còn hỏi cậu thích cái chén màu gì.

“Chén đũa cũng phải mua sao?” Phí Khả hỏi.

Lục Hình Văn gật đầu: “Ở đây một thời gian, sau khi casting xong, cho đến trước khi bấm máy, anh có thể đều ở lại đây.”

Phí Khả trố mắt: “Ở lâu như vậy? Sẽ không bị nhận ra chứ?”

Mặc dù mang khẩu trang, nhưng thân hình cao to thẳng tắp của Lục Hình Văn ở giữa quần chúng vẫn vô cùng bắt mắt, trên đường đi cứ bị người ta nhìn.

Lục Hình Văn sáp lại gần tai Phí Khả thấp giọng nói: “Cái này cũng giống như chơi một trò chơi, anh muốn ở đây ngụy trang một tháng, nếu bị người ta nhận ra, thì trò chơi thất bại.”

Luồng khí nóng phun vào lỗ tai Phí Khả làm cậu run rẩy một trận, không ngừng được mà lùi về sau một bước, đây là phản ứng trốn tránh rất tự nhiên. Dạo này Lục Hình Văn rất hay như vậy, làm mấy động tác làm cho người ta bối rối, giống như có chút thân mật, lại giống như chỉ là trêu chọc cậu mà thôi.

Giống như hiện tại, nhìn thấy cậu lui một bước, Lục Hình Văn mỉm cười, đẩy xe đi tiếp về phía trước.

Trong năm ngày, hai người chỉ sống trong căn nhà nhỏ này, đọc kịch bản, xuống lầu mua đồ nấu ăn, ngồi trên ghế đá, quan sát người đi qua đi lại.

Đa số thời gian đều là luyện tập đoạn phim lúc casting, làm đi làm lại, làm tới làm lui.

Năm ngày sau.

Phùng Kiệt hơn hai giờ chiều đến đón bọn họ, lúc chờ trên xe, nhìn thấy trong tay Lục Hình Văn xách một túi rác, tự nhiên như không bỏ vào thùng rác ở dưới lầu.

“Làm y như là thật.” Phùng Kiệt quay đầu nhìn Lương Hoa, lầu bầu một tiếng.

Nếu y không chăm chăm nhìn hàng hiên dưới lầu, có thể là thật sự không nhận ra Lục Hình Văn.

“Chỉ có lúc quay phim thì mới giống con người.” Phùng Kiệt cảm thán.

Lương Hoa liếc y một cái, ý nói nhanh nhanh im miệng.

Một đoàn người lên xe, chạy đến khách sạn mà Lâm Nguyên Sinh đang ở.

Lâm Nguyên Sinh và biên kịch đã chờ bọn họ ở cửa, ngoài trừ bọn họ, cũng không có người khác.

Lục Hình Văn nhìn xung quanh, hỏi: “Những diễn viên khác không đến thử vai?”

Lâm Nguyên Sinh lắc đầu: “Người khác tôi đã xem rồi, nên thử thì đã thử, còn thử nữa tôi cũng xem không ra cái gì.”

Trong lời có ý, Phí Khả có được hay không, bọn họ nhìn một lần sẽ biết, không cần người khác đối diễn.

“Được.” Lục Hình Văn gật đầu.

Trong phòng mở lò sưởi, nhiệt độ rất cao. Phí Khả cởi áo khoát ngoài, bên trong là một áo thun dài tay màu xám bạc, lộ ra khí chất học sinh.

Phí Khả mặt mũi sạch sẽ, nhìn qua hoàn toàn không khẩn trương.

Ngược lại, Lục Hình Văn cảm giác giống như làm đầu tiên trong đời tham gia thử vai, có chút khẩn trương không lý giải được.

Anh xoay đầu nhìn Lâm Nguyên Sinh, nói: “Lão Lâm, tôi có hơi khẩn trương, cho tôi hai phút để điều chỉnh một chút.”

Lâm Nguyên Sinh nhìn anh một cách khó tin.

Hai phút rất nhanh liền qua đi.

Casting bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện