“Tiên Hoa tông môn lục” ---- đây là bộ phim tiên hiệp được chuyển thể từ game nhập vai, trong những năm gần đây đều rất lưu hành những dạng phim truyền hình như vậy.
Đạo diễn Thích Phi Trung, là một đạo diễn có nổi danh chuyên về dòng phim quốc nội, đã từ là đạo diễn của rất nhiều tác phẩm tiêu biểu đạt giải thưởng tỷ suất người xem cao nhất trong năm, loại hình đa dạng, có phim hình sự, có phim gián điệp, có phim võ hiệp, năng lực nghề nghiệp của ông người có mắt đều nhìn rõ. Bộ phim này có thể nói là chưa bắt đầu quay đã thu hút vô số ánh mắt, vài nhân vật chính đã được định sẵn, đều là những tiểu hoa tiểu sinh nhất tuyến nhị tuyến.
“Thế trận này, năm sau chắc chắn là nổi tiếng, bởi vậy Ngụy Hà mới đố kị thành như vậy.” Miêu Hân nói, “Kim Phi cùng Ngụy Hạ là cùng công ty, vốn dĩ công ty bọn họ muốn mượn lực của Kim Phi, nhét Ngụy Hạ vào, kết quả là đụng phải Phùng ca, đương nhiên là đấu không lại. Ngụy Hạ này cũng điên rồi, bản thân không tranh được vai diễn, lại làm như cậu cướp lấy tài nguyên của hắn, không tự biết thân biết phận, ở tiết mục điên thành như vậy. Có mắt đều nhìn ra, hắn ta cố ý gây khó dễ cho em.”
Tổ tiết mục “Cuộc sống kỳ diệu” vì tăng độ hot cho chủ đề, quả thực đã cắt riêng đoạn video nói chuyện của Phí Khả và Ngụy Hạ, dứt khoát tung lên. Fan CP cuồng hoang, cùng lúc đó fan Phí Khả và Ngụy Hạ cấu xéo nhau.
Phí Khả nhanh chóng đem kịch bản chỉ có mấy tờ đọc lướt qua một lần.
Không có tiền căn hậu quả, cũng không có bất kỳ tình tiết kịch bản nào. Mấy tờ giấy này đại khái giới thiệu bối cảnh nhân vật, diễn giải một phân đoạn ngắn, thiếu niên Không Bình Dịch là đệ tử nhập thất của Tiên Hoa tông, thiên tư thông minh, khá được trưởng lão tông môn để ý tới, là một võ si, kiếm si, sở thích lớn nhất là xem các kỳ thư võ học, lật xem binh khí phổ, hy vọng có một ngày sớm có thể ngưỡng vọng mà nhìn gốc rễ khai tông lập phái của Tiên Hoa tông ---- Tiên Hoa kiếm.
Ngày đó, y ở tàng thư các của Tiên Hoa tông quen biết nam chủ cũng là một kiếm si giống như y, Công Lương Hưng Thu, hai người hưng phấn tràn đầy liền cùng nhau thảo luận về các kì thư trong thiên hạ, trở thành bạn bè.
“Cái này làm sao diễn?” Phí Khả ngơ ngác.
Chỉ là thử vai cho một nhân vật phụ, đương nhiên không thể tìm nam chính đến cùng cậu đối diễn. Đoạn phía trước, là Không Bình Dịch tự một mình ở tàng thư các đọc sách, cái này là để cậu diễn, một phút liền diễn xong.
“Không cần lo lắng, vai này đã định trước là cho em rồi.” Miêu Hân nói, “chỉ cần em đọc kịch bản không cà lăm, đi đường không quặt quẹo là được. Nói là casting, kỳ thực là đạo diễn muốn nhìn em một cái, xác nhận hình thể đài từ của em không có vấn đề là được.”
“Lục Hình Văn vẫn không về nhà a?” Miêu Hân nhìn lên tầng trên, hỏi.
Phí Khả lắc đầu, không sửa cách dùng chữ “về nhà” không đúng của Miêu Hân.
“Lịch Phong có đầu tư trong bộ phim này, em yên tâm đi.” Miêu Hân nói, “Phùng ca giới thiệu cho em một giáo sư dạy biểu diễn, là giáo sư của học viện điển ảnh quốc gia, bạn học của Lục Hình Văn.”
Phí Khả cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Miêu Hân: “Lại nói, Lục Hình Văn xác thực cũng đủ ý tứ, đối với việc hướng dẫn cho em, có yêu cầu rất cao. Anh ấy dạo này đúng là sứt đầu mẻ trán, vẫn chiếu cố cho em.”
Phí Khả đồng ý: “Anh ấy đúng là người rất tốt.”
Miêu Hân dừng lại, thăm dò hỏi: “Hôm đó Phùng ca một mình cùng em nói cái gì?”
Phí Khả trầm mặc, thực sự không biết như thế nào nói với Miêu Hân.
Miêu Hân lại nói: “Em không nói chị cũng đại khái đoán được, Phùng ca cùng chị ám chỉ mấy câu..... chị tin em, bất quá để đề phòng vạn nhất, chị cũng phải nói một câu, Lục Hình Văn là người rất tốt, chúng ta cố gắng hợp tác tốt trong ba năm, đúng đấy, em là đang giúp đỡ anh ấy, không phải vô duyên vô cớ mà nhận nhiều chỗ tốt từ anh ấy. Cái giá mà em phải trả rất nhiều, hôn nhân của em, hoạch định nhân sinh của em, biết không hả? Em tuyệt đối đừng cảm thấy rằng Lục Hình Văn đang làm từ thiện miễn phí.”
Phí Khả cười: “Sao mọi người đều lo là em sẽ thích Lục Hình Văn, chị không biết sao, em thích con gái mà.”
Miêu Hân cũng tự mình cười: “Chị cũng không biết là vì sao, chắc là vì mị lực của Lục Hình Văn quá mạnh mẽ, làm người không đồng tính chút nào cũng bị anh ấy hấp dẫn.”
Ngày tiếp theo, những lời nói về mị lực của Lục Hình Văn của Miêu Hân lập tức được chứng thực.
Phí Khả cùng giáo sư diễn xuất hẹn ở một phòng hội nghị nhỏ trong tòa nhà Lịch Phong.
Khi giáo sư biểu diễn đến, Phí Khả chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên. Là một mỹ nhân, cái nhìn đầu tiên liền làm cho người khác trong lòng xuất hiện 4 chữ này.
“Chào giáo sư Viên.” Phí Khả đứng dậy, lễ phép chào hỏi.
Phí Khả không biết Viên Bình Thần, bất quá Miêu Hân đã từng giới thiệu qua cho cậu. Viên Bình Thần là bạn đại học cùng ban của Lục Hình Văn, hiện tại là giáo sư khoa diễn xuất của học viện điện ảnh quốc gia, cũng là một diễn viên thoại kịch nổi tiếng, tham gia nhiều bộ phim truyền hình và phim điện ảnh, còn đạt được giải thưởng Bạch Lan dành cho nam phụ xuất sắc nhất.
“Chào cậu.” Viên Bình Thần hơi gật đầu, tư thái ưu nhã. Tư thế của y cao và thẳng tắp, lại khoan khoái nhẹ nhàng giống như một diễn viên vũ đạo, giơ tay nhấc chân đều làm cho người khác vui mắt, mở miệng ra thì thanh âm trong sáng, nhả chữ rõ ràng.
Y dùng ánh mắt có chút sầu oán nhìn Phí Khả một cái.
Phí Khả nghi hoặc.
“Không cần gọi tôi là giáo sư, gọi tôi là Bình Thần được rồi. Cậu với Hình Văn là người yêu, gọi tôi là giáo sư, làm tôi lớn hơn một cấp.” Viên Bình Thần kéo một cái ghế ngồi xuống, ra hiệu cho Phí Khả ngồi xuống.
Phí Khả hơi khẩn trương, Viên Bình Thần là bạn học của Lục Hình Văn, chắc là biết rõ Lục Hình Văn, cậu chỉ là bạn trai giả, không biết có thể ở trước mặt Viên Bình Thần lộ ra sơ hở không.
Viên Bình Thần hỏi một lượt bài học về hình thể và đài từ của cậu, gật đầu nói không tệ, cố gắng thêm một chút.
“Điều kiện ngoại hình của cậu rất tốt, mặt mũi đẹp như vậy, trời sinh làm diễn viên rồi. Tôi đã xem sơ qua về mô tả nhân vật, Không Bình Dịch là một thiếu niên tu luyện tiên thuật, mười tám mười chín tuổi, so với cậu khá tương đương. Cậu chỉ cần mặc phục trang, đứng đó, rồi đem bản tính của mình ra diễn là được.”
Đối với lời khen ngợi của người khác, Phí Khả trong lòng đều xem nhẹ, không dám thực sự nghĩ là bản thân tốt đẹp giống như lời người ta nói.
“Đối với Không Bình Dịch cậu có suy nghĩ gì? Cậu nghĩ đây là người như thế nào?” Viên Bình Thần hỏi.
Phí Khả ngây người, thấp thỏm trả lời: “Đệ tử của tiên tông môn, võ si, kiếm si.....”
Viên Bình Thần đánh gẫy lời cậu: “Không Bình Dịch thích ăn cái gì? Thích mặc trang phục màu gì? Thích lớp học của trưởng lão nào nhất? Trong ngày, y thích đến tàng thư các đọc sách vào lúc nào nhất? Trong tàng thư các y thích ngồi ở đâu nhất? Lúc y xem binh khí phổ có ghi chép lại không? Có giống với như những người thiết kế sản phẩm vẽ vẽ binh khí không? Y vì sao lại đặc biệt thích Tiên Hoa Kiếm? Tại sao không phải là cây kiếm khác, tại sao lại chỉ là Tiên Hoa Kiếm?”
Viên Bình Thân liên tục đặt câu hỏi làm cho Phí Khả bị hỏi tới ngốc luôn.
Cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới những vấn đề này, Không Bình Dịch là người như thế nào, không phải là do biên kịch nghĩ ra sao? “Một bộ phim, từ tập đầu tiên đến tập cuối cùng, các nhân vật lên hình có thể lên đến hơn trăm người, những nhân vật chủ yếu ít nhất cũng mười người hai mươi người. Trong số mười hai mươi người này, trong tiểu thuyết, tác giả có thể kiên nhẫn mà tạo ra bối cảnh, kể cho độc giả nghe chuyện của họ, hiện tại có suy nghĩ gì, tương lai thì có dự định gì. Nhưng trong phim truyền hình phim điện ảnh, không thể bỏ ra một tập hay thậm chí là nửa tập để kể về chuyện của nhân vật phụ. Sự kiên nhẫn của người xem không cho phép, mà kinh phí chế tác cũng không cho phép.”
“Có khi trong mấy trăm trang kịch bản, có vai diễn mà lời thoại gom lại cũng không đủ một trang, miêu tả người đó cũng chỉ có vài nét bút ít ỏi. Nhưng người đó trong suốt bộ phim, lại thường xuất hiện trước ống kính. Đối với diễn viên mà nói, vai diễn loại như vầy là thứ mà họ cần phải đóng, họ cần phải hiểu cho rõ nhân vật này, tự mình hoàn chỉnh đầy đủ nhân vật này.”
Viên Bình Thần gõ gõ kịch bản: “Tôi đã đưa ra nhiều câu hỏi, hai ngày tới cậu về suy nghĩ xem Không Bình Dịch rốt cuộc là một người như thế nào, đến khi nhập đoàn lấy được kịch bản rồi, viết một câu chuyện cho nhân vật. Bài tập này, lúc casting thực ra không dùng tới, nhưng đến khi quay phim thì cần dùng. Cậu hiện tại làm tốt phần bài tập này, đối với vai diễn lần sau của cậu sẽ có nhiều trợ giúp.”
Đạo diễn Thích Phi Trung, là một đạo diễn có nổi danh chuyên về dòng phim quốc nội, đã từ là đạo diễn của rất nhiều tác phẩm tiêu biểu đạt giải thưởng tỷ suất người xem cao nhất trong năm, loại hình đa dạng, có phim hình sự, có phim gián điệp, có phim võ hiệp, năng lực nghề nghiệp của ông người có mắt đều nhìn rõ. Bộ phim này có thể nói là chưa bắt đầu quay đã thu hút vô số ánh mắt, vài nhân vật chính đã được định sẵn, đều là những tiểu hoa tiểu sinh nhất tuyến nhị tuyến.
“Thế trận này, năm sau chắc chắn là nổi tiếng, bởi vậy Ngụy Hà mới đố kị thành như vậy.” Miêu Hân nói, “Kim Phi cùng Ngụy Hạ là cùng công ty, vốn dĩ công ty bọn họ muốn mượn lực của Kim Phi, nhét Ngụy Hạ vào, kết quả là đụng phải Phùng ca, đương nhiên là đấu không lại. Ngụy Hạ này cũng điên rồi, bản thân không tranh được vai diễn, lại làm như cậu cướp lấy tài nguyên của hắn, không tự biết thân biết phận, ở tiết mục điên thành như vậy. Có mắt đều nhìn ra, hắn ta cố ý gây khó dễ cho em.”
Tổ tiết mục “Cuộc sống kỳ diệu” vì tăng độ hot cho chủ đề, quả thực đã cắt riêng đoạn video nói chuyện của Phí Khả và Ngụy Hạ, dứt khoát tung lên. Fan CP cuồng hoang, cùng lúc đó fan Phí Khả và Ngụy Hạ cấu xéo nhau.
Phí Khả nhanh chóng đem kịch bản chỉ có mấy tờ đọc lướt qua một lần.
Không có tiền căn hậu quả, cũng không có bất kỳ tình tiết kịch bản nào. Mấy tờ giấy này đại khái giới thiệu bối cảnh nhân vật, diễn giải một phân đoạn ngắn, thiếu niên Không Bình Dịch là đệ tử nhập thất của Tiên Hoa tông, thiên tư thông minh, khá được trưởng lão tông môn để ý tới, là một võ si, kiếm si, sở thích lớn nhất là xem các kỳ thư võ học, lật xem binh khí phổ, hy vọng có một ngày sớm có thể ngưỡng vọng mà nhìn gốc rễ khai tông lập phái của Tiên Hoa tông ---- Tiên Hoa kiếm.
Ngày đó, y ở tàng thư các của Tiên Hoa tông quen biết nam chủ cũng là một kiếm si giống như y, Công Lương Hưng Thu, hai người hưng phấn tràn đầy liền cùng nhau thảo luận về các kì thư trong thiên hạ, trở thành bạn bè.
“Cái này làm sao diễn?” Phí Khả ngơ ngác.
Chỉ là thử vai cho một nhân vật phụ, đương nhiên không thể tìm nam chính đến cùng cậu đối diễn. Đoạn phía trước, là Không Bình Dịch tự một mình ở tàng thư các đọc sách, cái này là để cậu diễn, một phút liền diễn xong.
“Không cần lo lắng, vai này đã định trước là cho em rồi.” Miêu Hân nói, “chỉ cần em đọc kịch bản không cà lăm, đi đường không quặt quẹo là được. Nói là casting, kỳ thực là đạo diễn muốn nhìn em một cái, xác nhận hình thể đài từ của em không có vấn đề là được.”
“Lục Hình Văn vẫn không về nhà a?” Miêu Hân nhìn lên tầng trên, hỏi.
Phí Khả lắc đầu, không sửa cách dùng chữ “về nhà” không đúng của Miêu Hân.
“Lịch Phong có đầu tư trong bộ phim này, em yên tâm đi.” Miêu Hân nói, “Phùng ca giới thiệu cho em một giáo sư dạy biểu diễn, là giáo sư của học viện điển ảnh quốc gia, bạn học của Lục Hình Văn.”
Phí Khả cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Miêu Hân: “Lại nói, Lục Hình Văn xác thực cũng đủ ý tứ, đối với việc hướng dẫn cho em, có yêu cầu rất cao. Anh ấy dạo này đúng là sứt đầu mẻ trán, vẫn chiếu cố cho em.”
Phí Khả đồng ý: “Anh ấy đúng là người rất tốt.”
Miêu Hân dừng lại, thăm dò hỏi: “Hôm đó Phùng ca một mình cùng em nói cái gì?”
Phí Khả trầm mặc, thực sự không biết như thế nào nói với Miêu Hân.
Miêu Hân lại nói: “Em không nói chị cũng đại khái đoán được, Phùng ca cùng chị ám chỉ mấy câu..... chị tin em, bất quá để đề phòng vạn nhất, chị cũng phải nói một câu, Lục Hình Văn là người rất tốt, chúng ta cố gắng hợp tác tốt trong ba năm, đúng đấy, em là đang giúp đỡ anh ấy, không phải vô duyên vô cớ mà nhận nhiều chỗ tốt từ anh ấy. Cái giá mà em phải trả rất nhiều, hôn nhân của em, hoạch định nhân sinh của em, biết không hả? Em tuyệt đối đừng cảm thấy rằng Lục Hình Văn đang làm từ thiện miễn phí.”
Phí Khả cười: “Sao mọi người đều lo là em sẽ thích Lục Hình Văn, chị không biết sao, em thích con gái mà.”
Miêu Hân cũng tự mình cười: “Chị cũng không biết là vì sao, chắc là vì mị lực của Lục Hình Văn quá mạnh mẽ, làm người không đồng tính chút nào cũng bị anh ấy hấp dẫn.”
Ngày tiếp theo, những lời nói về mị lực của Lục Hình Văn của Miêu Hân lập tức được chứng thực.
Phí Khả cùng giáo sư diễn xuất hẹn ở một phòng hội nghị nhỏ trong tòa nhà Lịch Phong.
Khi giáo sư biểu diễn đến, Phí Khả chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên. Là một mỹ nhân, cái nhìn đầu tiên liền làm cho người khác trong lòng xuất hiện 4 chữ này.
“Chào giáo sư Viên.” Phí Khả đứng dậy, lễ phép chào hỏi.
Phí Khả không biết Viên Bình Thần, bất quá Miêu Hân đã từng giới thiệu qua cho cậu. Viên Bình Thần là bạn đại học cùng ban của Lục Hình Văn, hiện tại là giáo sư khoa diễn xuất của học viện điện ảnh quốc gia, cũng là một diễn viên thoại kịch nổi tiếng, tham gia nhiều bộ phim truyền hình và phim điện ảnh, còn đạt được giải thưởng Bạch Lan dành cho nam phụ xuất sắc nhất.
“Chào cậu.” Viên Bình Thần hơi gật đầu, tư thái ưu nhã. Tư thế của y cao và thẳng tắp, lại khoan khoái nhẹ nhàng giống như một diễn viên vũ đạo, giơ tay nhấc chân đều làm cho người khác vui mắt, mở miệng ra thì thanh âm trong sáng, nhả chữ rõ ràng.
Y dùng ánh mắt có chút sầu oán nhìn Phí Khả một cái.
Phí Khả nghi hoặc.
“Không cần gọi tôi là giáo sư, gọi tôi là Bình Thần được rồi. Cậu với Hình Văn là người yêu, gọi tôi là giáo sư, làm tôi lớn hơn một cấp.” Viên Bình Thần kéo một cái ghế ngồi xuống, ra hiệu cho Phí Khả ngồi xuống.
Phí Khả hơi khẩn trương, Viên Bình Thần là bạn học của Lục Hình Văn, chắc là biết rõ Lục Hình Văn, cậu chỉ là bạn trai giả, không biết có thể ở trước mặt Viên Bình Thần lộ ra sơ hở không.
Viên Bình Thần hỏi một lượt bài học về hình thể và đài từ của cậu, gật đầu nói không tệ, cố gắng thêm một chút.
“Điều kiện ngoại hình của cậu rất tốt, mặt mũi đẹp như vậy, trời sinh làm diễn viên rồi. Tôi đã xem sơ qua về mô tả nhân vật, Không Bình Dịch là một thiếu niên tu luyện tiên thuật, mười tám mười chín tuổi, so với cậu khá tương đương. Cậu chỉ cần mặc phục trang, đứng đó, rồi đem bản tính của mình ra diễn là được.”
Đối với lời khen ngợi của người khác, Phí Khả trong lòng đều xem nhẹ, không dám thực sự nghĩ là bản thân tốt đẹp giống như lời người ta nói.
“Đối với Không Bình Dịch cậu có suy nghĩ gì? Cậu nghĩ đây là người như thế nào?” Viên Bình Thần hỏi.
Phí Khả ngây người, thấp thỏm trả lời: “Đệ tử của tiên tông môn, võ si, kiếm si.....”
Viên Bình Thần đánh gẫy lời cậu: “Không Bình Dịch thích ăn cái gì? Thích mặc trang phục màu gì? Thích lớp học của trưởng lão nào nhất? Trong ngày, y thích đến tàng thư các đọc sách vào lúc nào nhất? Trong tàng thư các y thích ngồi ở đâu nhất? Lúc y xem binh khí phổ có ghi chép lại không? Có giống với như những người thiết kế sản phẩm vẽ vẽ binh khí không? Y vì sao lại đặc biệt thích Tiên Hoa Kiếm? Tại sao không phải là cây kiếm khác, tại sao lại chỉ là Tiên Hoa Kiếm?”
Viên Bình Thân liên tục đặt câu hỏi làm cho Phí Khả bị hỏi tới ngốc luôn.
Cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới những vấn đề này, Không Bình Dịch là người như thế nào, không phải là do biên kịch nghĩ ra sao? “Một bộ phim, từ tập đầu tiên đến tập cuối cùng, các nhân vật lên hình có thể lên đến hơn trăm người, những nhân vật chủ yếu ít nhất cũng mười người hai mươi người. Trong số mười hai mươi người này, trong tiểu thuyết, tác giả có thể kiên nhẫn mà tạo ra bối cảnh, kể cho độc giả nghe chuyện của họ, hiện tại có suy nghĩ gì, tương lai thì có dự định gì. Nhưng trong phim truyền hình phim điện ảnh, không thể bỏ ra một tập hay thậm chí là nửa tập để kể về chuyện của nhân vật phụ. Sự kiên nhẫn của người xem không cho phép, mà kinh phí chế tác cũng không cho phép.”
“Có khi trong mấy trăm trang kịch bản, có vai diễn mà lời thoại gom lại cũng không đủ một trang, miêu tả người đó cũng chỉ có vài nét bút ít ỏi. Nhưng người đó trong suốt bộ phim, lại thường xuất hiện trước ống kính. Đối với diễn viên mà nói, vai diễn loại như vầy là thứ mà họ cần phải đóng, họ cần phải hiểu cho rõ nhân vật này, tự mình hoàn chỉnh đầy đủ nhân vật này.”
Viên Bình Thần gõ gõ kịch bản: “Tôi đã đưa ra nhiều câu hỏi, hai ngày tới cậu về suy nghĩ xem Không Bình Dịch rốt cuộc là một người như thế nào, đến khi nhập đoàn lấy được kịch bản rồi, viết một câu chuyện cho nhân vật. Bài tập này, lúc casting thực ra không dùng tới, nhưng đến khi quay phim thì cần dùng. Cậu hiện tại làm tốt phần bài tập này, đối với vai diễn lần sau của cậu sẽ có nhiều trợ giúp.”
Danh sách chương