Trong quán rượu náo nhiệt, Tiêu Lăng Phong uống hết ly này đến ly khác, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, mỗi một chuyện đều nằm ngoài dự đoán của anh, những chuyện này gộp chung lại với nhau thì càng nằm ngoài sự kiểm soát của anh. Vò loạn tóc mình, anh ném cái ly lên bàn.
Những lời của Hạ Cẩm Trình đã làm anh không thể không nghi ngờ, anh ta và Đường Nhã Đình thật sự là có chuyện gì đó, còn có cử chỉ kỳ quái của Đường Nhã Đình, cô ấy hình như rất sợ Hạ Cẩm Trình nói gì đó với anh. Thật ra là chuyện gì mà phải sợ người khác biết được. Mấy tên lưu manh kia đều đã chết hết, chuyện này lại không biết phải điều tra từ đâu… Nếu như sự thật là chuyện này không hề liên quan đến Diệu Tinh, chẳng lẽ phải bắt cô ấy vĩnh viễn gánh chịu tội danh này. Còn có cái người đã bỏ thuốc kia, làm chặt chẽ như vậy, có phải đã có người sắp xếp sẵn, nếu là như vậy, có phải tìm được người này thì sẽ có bước đột phá…
“Đột nhiên tới tìm tôi là có chuyện gì!”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu sao?” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm bạn thân, hiển nhiên tâm trạng đang không được tốt.
“Sao vậy, lại cãi nhau với ông cụ nhà cậu?” Bùi Hạo Thần cười hỏi,
“Lần này phải để cho cậu thất vọng rồi, chúng tôi rất tốt!” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm người bạn không sợ thiên hạ đại loạn này.
“Ah… Thật hiếm khi được như thế!”
Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, trước đây, chỉ khi nói đến hôn sự của anh và Đường Nhã Đình thì bọn họ mới cãi nhau, bây giờ bọn họ rất hòa bình. Đột nhiên Tiêu Lăng Phong nhận ra rằng, đã rất lâu rồi mình không nhắc tới việc cùng Đường Nhã Đình kết hôn với ông nội.
Đột nhiên hai người không nói thêm gì nữa, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ là. Thật lâu sao…
“Yêu một người là có cảm giác gì?”
“Lương Tịch Mạt đã trở về.” Hai người không để ý nói, ngay sau đó đồng thời phun rượu ra.
“Cậu nói cái gì?” Hai người trăm miệng một lời.
Tiêu Lăng Phong nhìn bạn thân, Tịch Mạt đã trở lại, mình không nghe lầm chứ, cô ấy biến mất bốn năm, sao đột nhiên quay trở lại.
“Lăng Phong, cậu… không sao chứ? Cậu vừa hỏi tôi cái gì?”
“Tôi? Tôi có thể có chuyện gì.” Tiêu Lăng Phong phản bác, cười cười. Cầm ly rượu lên để che giấu sự bối rối của mình. Đúng là điên rồi. Sao mình có thể ngốc đến mức đi hỏi cậu ta yêu là cái gì chứ.
“Còn nói cậu không có việc gì.” Bùi Hạo Thần liếc Tiêu Lăng Phong một cái. “Chuyện cầm thú như vậy, cậu đều có thể làm được. Tiêu Lăng Phong, tôi thật sự bội phục cậu, cậu không thấy áy náy sao?”
“Cậu biết cái gì!” Tiêu Lăng Phong vốn đang buồn bực chuyện này, lại còn có người cố tình nhắc tới. “Cũng không phải lỗi của tôi, vì sao tôi phải áy náy.”
“Cậu nói xem, nếu như Tịch Mạt biết chuyện này, cô ấy có giết cậu không.”
“Cô ấy biết chuyện này, có giết tôi hay không thì tôi không biết. Nhưng mà… Nếu cô ấy biết, tôi là đồng lõa trong chuyện bốn năm trước, không chừng cô ấy sẽ giết tôi thật đấy.” Tiêu Lăng Phong châm chọc ngược trở lại.
“Cậu hối hận?” Bùi Hạo Thần cau mày.
“Nói đùa gì thế, Tiêu Lăng Phong tôi làm việc đã bao giờ hối hận đâu.” Tiêu Lăng Phong mạnh miệng nói, một hơi uống sạch rượu trong ly.
“Hối hận thì hối hận, có cái gì mà không chịu thừa nhận, Lăng Phong, thời gian chúng ta quen nhau đâu phải ngắn, cậu cảm thấy cậu có chuyện thì có thể lừa được tôi sao.”
“Haizz…” Tiêu Lăng Phong thở dài. “Hạo Thần, yêu một người, sẽ có cảm giác như thế nào.” Tiêu Lăng Phong hỏi. Hôm nay, lần đầu tiên anh nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Đường Nhã Đình rốt cuộc là gì, tại sao lại giống như những gì Hạ Cẩm Trình đã nói, tận mắt nhìn thấy cô ấy bị hôn, nhưng một chút cảm giác cũng không có. Ngược lại là Diệu Tinh, lúc trước, khi Hạ Cẩm Trình bất chấp tất cả nhảy xuống nước cứu cô, lúc anh ta làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy, anh lại nổi cơn đố kỵ. Chỉ cần Hạ Cẩm Trình đến gần Diệu Tinh một chút thôi là anh đã muốn đẩy anh ta ra. Chẳng lẽ… Không, cái này không thể nào. Tiêu Lăng Phong vội vàng bác bỏ ý nghĩ này của mình. Tiêu Lăng Phong, ngươi điên rồi sao, ý nghĩ như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
“Những chuyện này tôi có nghe Uyển Kiệt nói một chút, nói thật, tôi không tiếp xúc nhiều với Trình Diệu Tinh, nhưng mà… Tôi cảm thấy cô ấy không giống hạng người sẽ làm ra những chuyện như vậy.”
“Nếu đã tiếp xúc không nhiều, tại sao còn bày ra dáng vẻ như cậu hiểu rất rõ cô ấy.” Tiêu Lăng Phong không khỏi cảm thấy chua xót, tại sao một người ngoài cũng có thể tin Diệu Tinh, mà mình… Lại chỉ tin vào trực giác của mình.
“Tiêu Lăng Phong, ngàn vạn lần đừng nói với tôi là cậu đang ghen.” Bùi Hạo Thần cười nói. “Cậu yên tâm, cô ấy không phải là mẫu người tôi thích.”
“Đúng vậy, cậu chỉ thích mẫu người như cô em Tịch Mạt.” Tiêu Lăng Phong thở phì phò quát. Còn nghĩ nói chuyện với cậu ấy thì trong lòng sẽ thoải mái hơn, nào ngờ người này vẫn không quên chọc giận anh.
“Được được được, tôi không quấy rầy cậu.” Bùi Hạo Thần nói xong, đứng dậy. Cô vợ nhỏ của anh đã trở về, anh cũng có một đống chuyện lớn phải bận rộn.
Nhìn bạn thân rời đi, tâm trạng Tiêu Lăng Phong càng buồn bực hơn. Nóng nảy đặt ly rượu xuống, anh đứng dậy.
Bệnh viện.
Rốt cuộc Tiêu Lăng Phong vẫn phải lấy dũng khí để đến bệnh viện gặp Diệu Tinh, nhưng đến cửa phòng bệnh thì anh lại không có can đảm bước vào. Lời nói của Hạ Cẩm Trình không ngừng vang lên bên tai, tay của anh vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi.
Tay giơ lên rồi lại để xuống, không biết bây giờ có nên vào hay không, lúc này, có phải Alex đang ở bên cạnh cô một tấc không rời hay không, nghĩ đến đây, trong lòng anh lại phiền muộn. Thật sự rất muốn ném cái người không rõ lai lịch này đi, nghĩ vậy, anh bỏ qua ý tưởng muốn gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không chút tiếng động, Tiêu Lăng Phong bất giác thả nhẹ bước chân. Diệu Tinh đang ngủ. Chắc là tối hôm qua không có ngủ. Chậm rãi đến bên cạnh giường, cảm thấy rất đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay cô.
“Sao cô lại ngốc đến vậy?” Tiêu Lăng Phong khẽ nói. Sắc mặt cô ấy vẫn tái nhợt như trước. Anh nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ đến mình đã từng tát vào mặt cô ấy mạnh đến vậy…
“Đừng, đừng bỏ tôi lại, tôi không có làm, không có…” Diệu Tinh bất lực khóc khe khẽ. “Tin tôi đi, tôi không có…”
Trái tim Tiêu Lăng Phong như bị xé thành từng mảnh vụn. Rất đau, thật sự rất đau…
“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khẽ kêu một tiếng. “Diệu Tinh, tỉnh lại đi…”
Nghe có người gọi mình, Diệu Tinh từ từ mở mắt ra. Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. Cô vội vàng ngồi dậy.
“Tiêu Lăng Phong, anh… Sao anh ở đây?” Diệu Tinh muốn tránh né theo bản năng.
Nhìn Diệu Tinh hoảng sợ, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy đắng chát. “Tôi không thể tới sao?” Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, rõ ràng trong lòng đang áy náy, nhưng khi đối mặt với Diệu Tinh, anh thật sự không có can đảm nói ra.
“… Dĩ nhiên có thể, đây là tự do của anh, nhưng mà, nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là phòng bệnh của tôi.”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, Diệu Tinh, cô là người phụ nữ của tôi, tôi đến thăm cô thì có gì không đúng sao?”
“Người phụ nữ của anh?” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. “Anh cũng quá vội vàng rồi!” Diệu Tinh khẽ cười. “Tiêu Lăng Phong, không phải anh luôn miệng nói anh yêu Đường Nhã Đình ư, nhưng anh lại ở sau lưng cô ta nói tôi là người phụ nữ của anh, đây chính là yêu trong miệng anh vẫn nói sao? Nếu như anh nói phải, tôi chỉ có thể nói, tình yêu của anh, thật sự không đáng một đồng…”
“Tôi có nói tôi yêu cô sao?” Tiêu Lăng Phong nổi đóa. “Cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Diệu Tinh nhẹ nhõm cười một tiếng, “Tiêu Lăng Phong, anh không cảm thấy, với quan hệ của chúng ta, nói người nào là của người nào, thậm chí nói yêu hay không yêu, là một chuyện rất nực cười sao?” Diệu Tinh chậm rãi nói.
“…” Quả nhiên, Diệu Tinh hận anh đến tận xương tủy! Nhưng… Rốt cuộc thì ai mới là người phải hận đây. Nghĩ vậy, Tiêu Lăng Phong đột nhiên cảm thấy khó hiểu với cách làm của mình. Dù cho mình làm cái gì đi chăng nữa thì cô ấy đều sẽ không cảm kích, tại sao mình còn hăm hở chạy đến đây, mặt nóng dán mông lạnh. “Hôm nay tôi tới đây có hai việc. Thứ nhất, chuyện trong quán bar đã điều tra xong, xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm như vậy, cũng đã gây ra cho cô nhiều tổn thương, cô muốn bồi thường cái gì đều có thể nói…”
“Tôi muốn tự do.”
“Cô đừng mơ tưởng.” Tiêu Lăng Phong không nghĩ tới Diệu Tinh sẽ phản ứng nhanh như thế, lại càng không ngờ mình lại từ chối dứt khoát đến vậy, “Cô muốn tự do cũng không phải là không thể, sinh cho tôi một đứa bé, đến lúc đó cô sẽ được tự do!” Tiêu Lăng Phong đè xuống lửa giận, nhàn nhạt nói. “Thứ hai…”
Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, chờ câu tiếp theo của anh.
“Ngày mai cô nên xuất viện đi!” Tiêu Lăng Phong nói. “Tôi đến đón cô!”
“Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên.
“Dựa vào trong tay tôi đang nắm giữ thứ cô quan tâm, dựa vào… Tôi biết rõ Lương Tịch Mạt đang ở nơi nào! Không phải cô luôn lo lắng cho Lương Tịch Mạt sao? Hiện tại đã có cơ hội, sẽ không bỏ qua đúng không!”
“Tịch Mạt thế nào?” Diệu Tinh giật mình, đã bốn năm không có tin tức, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay, nhà họ Bùi đều nói với bên ngoài là Tịch Mạt dưỡng bệnh ở nước ngoài, nhưng nguyên nhân thật sự chỉ có cô biết rõ, cha của Tịch Mạt bị bỏ tù, kết quả lại chết ngoài ý muốn, vào ngày hôm nấy, mẹ của cô đã phát bệnh tim trong bệnh viện… Chẳng lẽ Tịch Mạt…
“Lương Tịch Mạt đã trở về.” Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. “Cô ngoan ngoãn nghe lời, chờ cơ thể cô khỏe hơn một chút, tôi sẽ xem xét có nên dẫn cô đi gặp cô ấy hay không.”
“Hiện tại tôi đã rất khỏe rồi, bây giờ anh dẫn tôi đi có được không.” Diệu Tinh nhảy xuống giường. Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, trong lòng Tiêu Lăng Phong không biết nên vui hay buồn. Vui chính là vì cuối cùng cũng đã có chuyện có thể khơi gợi hứng thú của cô ấy. Còn buồn, là vì… Cô vui hay buồn đều không có liên quan đến anh.
“Tôi nói là suy nghĩ!” Tiêu Lăng Phong xoay mặt sang một bên. “Cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm việc ngu ngốc nữa. Cho dù cô hận tôi, muốn dùng cái chết để trốn tránh, nhưng cô có từng nghĩ đến cha mẹ cô sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi.
Hô hấp Diệu Tinh cứng lại. Thật ra thì không phải cô không hối hận, cô thấy may mắn vì Alex đã cứu mình, nếu như lần này thật sự có chuyện gì, cha mẹ phải làm sao đây.
“Nếu như cô hận tôi, cũng không cần chết. Chỉ cần thực hiện hết hợp đồng, Trình Diệu Tinh, lúc đó, chúng ta cũng không còn quan hệ gì! Cô cho tôi một đứa bé, tôi trả lại cô tự do…” Tiêu Lăng Phong nói xong, trong lòng không hiểu sao lại thấy đau xót.
Quan hệ gì cũng không còn. Đứa bé thứ đồ dùng để giao dịch à. Diệu Tinh nhìn người đàn ông trước mặt này. Đúng là anh ta hoàn toàn không có nhân tính…
Hết chương 95.
P/s: Trước tiên là mình xin lỗi vì đăng chương này quá trễ. Tiếp theo là chúc các bạn Giáng sinh vui vẻ, an lành và hạnh phúc. Và sau cùng là cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ ViVu trong suốt thời gian qua nha.
Những lời của Hạ Cẩm Trình đã làm anh không thể không nghi ngờ, anh ta và Đường Nhã Đình thật sự là có chuyện gì đó, còn có cử chỉ kỳ quái của Đường Nhã Đình, cô ấy hình như rất sợ Hạ Cẩm Trình nói gì đó với anh. Thật ra là chuyện gì mà phải sợ người khác biết được. Mấy tên lưu manh kia đều đã chết hết, chuyện này lại không biết phải điều tra từ đâu… Nếu như sự thật là chuyện này không hề liên quan đến Diệu Tinh, chẳng lẽ phải bắt cô ấy vĩnh viễn gánh chịu tội danh này. Còn có cái người đã bỏ thuốc kia, làm chặt chẽ như vậy, có phải đã có người sắp xếp sẵn, nếu là như vậy, có phải tìm được người này thì sẽ có bước đột phá…
“Đột nhiên tới tìm tôi là có chuyện gì!”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu sao?” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm bạn thân, hiển nhiên tâm trạng đang không được tốt.
“Sao vậy, lại cãi nhau với ông cụ nhà cậu?” Bùi Hạo Thần cười hỏi,
“Lần này phải để cho cậu thất vọng rồi, chúng tôi rất tốt!” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm người bạn không sợ thiên hạ đại loạn này.
“Ah… Thật hiếm khi được như thế!”
Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, trước đây, chỉ khi nói đến hôn sự của anh và Đường Nhã Đình thì bọn họ mới cãi nhau, bây giờ bọn họ rất hòa bình. Đột nhiên Tiêu Lăng Phong nhận ra rằng, đã rất lâu rồi mình không nhắc tới việc cùng Đường Nhã Đình kết hôn với ông nội.
Đột nhiên hai người không nói thêm gì nữa, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ là. Thật lâu sao…
“Yêu một người là có cảm giác gì?”
“Lương Tịch Mạt đã trở về.” Hai người không để ý nói, ngay sau đó đồng thời phun rượu ra.
“Cậu nói cái gì?” Hai người trăm miệng một lời.
Tiêu Lăng Phong nhìn bạn thân, Tịch Mạt đã trở lại, mình không nghe lầm chứ, cô ấy biến mất bốn năm, sao đột nhiên quay trở lại.
“Lăng Phong, cậu… không sao chứ? Cậu vừa hỏi tôi cái gì?”
“Tôi? Tôi có thể có chuyện gì.” Tiêu Lăng Phong phản bác, cười cười. Cầm ly rượu lên để che giấu sự bối rối của mình. Đúng là điên rồi. Sao mình có thể ngốc đến mức đi hỏi cậu ta yêu là cái gì chứ.
“Còn nói cậu không có việc gì.” Bùi Hạo Thần liếc Tiêu Lăng Phong một cái. “Chuyện cầm thú như vậy, cậu đều có thể làm được. Tiêu Lăng Phong, tôi thật sự bội phục cậu, cậu không thấy áy náy sao?”
“Cậu biết cái gì!” Tiêu Lăng Phong vốn đang buồn bực chuyện này, lại còn có người cố tình nhắc tới. “Cũng không phải lỗi của tôi, vì sao tôi phải áy náy.”
“Cậu nói xem, nếu như Tịch Mạt biết chuyện này, cô ấy có giết cậu không.”
“Cô ấy biết chuyện này, có giết tôi hay không thì tôi không biết. Nhưng mà… Nếu cô ấy biết, tôi là đồng lõa trong chuyện bốn năm trước, không chừng cô ấy sẽ giết tôi thật đấy.” Tiêu Lăng Phong châm chọc ngược trở lại.
“Cậu hối hận?” Bùi Hạo Thần cau mày.
“Nói đùa gì thế, Tiêu Lăng Phong tôi làm việc đã bao giờ hối hận đâu.” Tiêu Lăng Phong mạnh miệng nói, một hơi uống sạch rượu trong ly.
“Hối hận thì hối hận, có cái gì mà không chịu thừa nhận, Lăng Phong, thời gian chúng ta quen nhau đâu phải ngắn, cậu cảm thấy cậu có chuyện thì có thể lừa được tôi sao.”
“Haizz…” Tiêu Lăng Phong thở dài. “Hạo Thần, yêu một người, sẽ có cảm giác như thế nào.” Tiêu Lăng Phong hỏi. Hôm nay, lần đầu tiên anh nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Đường Nhã Đình rốt cuộc là gì, tại sao lại giống như những gì Hạ Cẩm Trình đã nói, tận mắt nhìn thấy cô ấy bị hôn, nhưng một chút cảm giác cũng không có. Ngược lại là Diệu Tinh, lúc trước, khi Hạ Cẩm Trình bất chấp tất cả nhảy xuống nước cứu cô, lúc anh ta làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy, anh lại nổi cơn đố kỵ. Chỉ cần Hạ Cẩm Trình đến gần Diệu Tinh một chút thôi là anh đã muốn đẩy anh ta ra. Chẳng lẽ… Không, cái này không thể nào. Tiêu Lăng Phong vội vàng bác bỏ ý nghĩ này của mình. Tiêu Lăng Phong, ngươi điên rồi sao, ý nghĩ như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
“Những chuyện này tôi có nghe Uyển Kiệt nói một chút, nói thật, tôi không tiếp xúc nhiều với Trình Diệu Tinh, nhưng mà… Tôi cảm thấy cô ấy không giống hạng người sẽ làm ra những chuyện như vậy.”
“Nếu đã tiếp xúc không nhiều, tại sao còn bày ra dáng vẻ như cậu hiểu rất rõ cô ấy.” Tiêu Lăng Phong không khỏi cảm thấy chua xót, tại sao một người ngoài cũng có thể tin Diệu Tinh, mà mình… Lại chỉ tin vào trực giác của mình.
“Tiêu Lăng Phong, ngàn vạn lần đừng nói với tôi là cậu đang ghen.” Bùi Hạo Thần cười nói. “Cậu yên tâm, cô ấy không phải là mẫu người tôi thích.”
“Đúng vậy, cậu chỉ thích mẫu người như cô em Tịch Mạt.” Tiêu Lăng Phong thở phì phò quát. Còn nghĩ nói chuyện với cậu ấy thì trong lòng sẽ thoải mái hơn, nào ngờ người này vẫn không quên chọc giận anh.
“Được được được, tôi không quấy rầy cậu.” Bùi Hạo Thần nói xong, đứng dậy. Cô vợ nhỏ của anh đã trở về, anh cũng có một đống chuyện lớn phải bận rộn.
Nhìn bạn thân rời đi, tâm trạng Tiêu Lăng Phong càng buồn bực hơn. Nóng nảy đặt ly rượu xuống, anh đứng dậy.
Bệnh viện.
Rốt cuộc Tiêu Lăng Phong vẫn phải lấy dũng khí để đến bệnh viện gặp Diệu Tinh, nhưng đến cửa phòng bệnh thì anh lại không có can đảm bước vào. Lời nói của Hạ Cẩm Trình không ngừng vang lên bên tai, tay của anh vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi.
Tay giơ lên rồi lại để xuống, không biết bây giờ có nên vào hay không, lúc này, có phải Alex đang ở bên cạnh cô một tấc không rời hay không, nghĩ đến đây, trong lòng anh lại phiền muộn. Thật sự rất muốn ném cái người không rõ lai lịch này đi, nghĩ vậy, anh bỏ qua ý tưởng muốn gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không chút tiếng động, Tiêu Lăng Phong bất giác thả nhẹ bước chân. Diệu Tinh đang ngủ. Chắc là tối hôm qua không có ngủ. Chậm rãi đến bên cạnh giường, cảm thấy rất đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay cô.
“Sao cô lại ngốc đến vậy?” Tiêu Lăng Phong khẽ nói. Sắc mặt cô ấy vẫn tái nhợt như trước. Anh nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ đến mình đã từng tát vào mặt cô ấy mạnh đến vậy…
“Đừng, đừng bỏ tôi lại, tôi không có làm, không có…” Diệu Tinh bất lực khóc khe khẽ. “Tin tôi đi, tôi không có…”
Trái tim Tiêu Lăng Phong như bị xé thành từng mảnh vụn. Rất đau, thật sự rất đau…
“Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khẽ kêu một tiếng. “Diệu Tinh, tỉnh lại đi…”
Nghe có người gọi mình, Diệu Tinh từ từ mở mắt ra. Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. Cô vội vàng ngồi dậy.
“Tiêu Lăng Phong, anh… Sao anh ở đây?” Diệu Tinh muốn tránh né theo bản năng.
Nhìn Diệu Tinh hoảng sợ, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy đắng chát. “Tôi không thể tới sao?” Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, rõ ràng trong lòng đang áy náy, nhưng khi đối mặt với Diệu Tinh, anh thật sự không có can đảm nói ra.
“… Dĩ nhiên có thể, đây là tự do của anh, nhưng mà, nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là phòng bệnh của tôi.”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, Diệu Tinh, cô là người phụ nữ của tôi, tôi đến thăm cô thì có gì không đúng sao?”
“Người phụ nữ của anh?” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. “Anh cũng quá vội vàng rồi!” Diệu Tinh khẽ cười. “Tiêu Lăng Phong, không phải anh luôn miệng nói anh yêu Đường Nhã Đình ư, nhưng anh lại ở sau lưng cô ta nói tôi là người phụ nữ của anh, đây chính là yêu trong miệng anh vẫn nói sao? Nếu như anh nói phải, tôi chỉ có thể nói, tình yêu của anh, thật sự không đáng một đồng…”
“Tôi có nói tôi yêu cô sao?” Tiêu Lăng Phong nổi đóa. “Cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Diệu Tinh nhẹ nhõm cười một tiếng, “Tiêu Lăng Phong, anh không cảm thấy, với quan hệ của chúng ta, nói người nào là của người nào, thậm chí nói yêu hay không yêu, là một chuyện rất nực cười sao?” Diệu Tinh chậm rãi nói.
“…” Quả nhiên, Diệu Tinh hận anh đến tận xương tủy! Nhưng… Rốt cuộc thì ai mới là người phải hận đây. Nghĩ vậy, Tiêu Lăng Phong đột nhiên cảm thấy khó hiểu với cách làm của mình. Dù cho mình làm cái gì đi chăng nữa thì cô ấy đều sẽ không cảm kích, tại sao mình còn hăm hở chạy đến đây, mặt nóng dán mông lạnh. “Hôm nay tôi tới đây có hai việc. Thứ nhất, chuyện trong quán bar đã điều tra xong, xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm như vậy, cũng đã gây ra cho cô nhiều tổn thương, cô muốn bồi thường cái gì đều có thể nói…”
“Tôi muốn tự do.”
“Cô đừng mơ tưởng.” Tiêu Lăng Phong không nghĩ tới Diệu Tinh sẽ phản ứng nhanh như thế, lại càng không ngờ mình lại từ chối dứt khoát đến vậy, “Cô muốn tự do cũng không phải là không thể, sinh cho tôi một đứa bé, đến lúc đó cô sẽ được tự do!” Tiêu Lăng Phong đè xuống lửa giận, nhàn nhạt nói. “Thứ hai…”
Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, chờ câu tiếp theo của anh.
“Ngày mai cô nên xuất viện đi!” Tiêu Lăng Phong nói. “Tôi đến đón cô!”
“Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên.
“Dựa vào trong tay tôi đang nắm giữ thứ cô quan tâm, dựa vào… Tôi biết rõ Lương Tịch Mạt đang ở nơi nào! Không phải cô luôn lo lắng cho Lương Tịch Mạt sao? Hiện tại đã có cơ hội, sẽ không bỏ qua đúng không!”
“Tịch Mạt thế nào?” Diệu Tinh giật mình, đã bốn năm không có tin tức, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay, nhà họ Bùi đều nói với bên ngoài là Tịch Mạt dưỡng bệnh ở nước ngoài, nhưng nguyên nhân thật sự chỉ có cô biết rõ, cha của Tịch Mạt bị bỏ tù, kết quả lại chết ngoài ý muốn, vào ngày hôm nấy, mẹ của cô đã phát bệnh tim trong bệnh viện… Chẳng lẽ Tịch Mạt…
“Lương Tịch Mạt đã trở về.” Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. “Cô ngoan ngoãn nghe lời, chờ cơ thể cô khỏe hơn một chút, tôi sẽ xem xét có nên dẫn cô đi gặp cô ấy hay không.”
“Hiện tại tôi đã rất khỏe rồi, bây giờ anh dẫn tôi đi có được không.” Diệu Tinh nhảy xuống giường. Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, trong lòng Tiêu Lăng Phong không biết nên vui hay buồn. Vui chính là vì cuối cùng cũng đã có chuyện có thể khơi gợi hứng thú của cô ấy. Còn buồn, là vì… Cô vui hay buồn đều không có liên quan đến anh.
“Tôi nói là suy nghĩ!” Tiêu Lăng Phong xoay mặt sang một bên. “Cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm việc ngu ngốc nữa. Cho dù cô hận tôi, muốn dùng cái chết để trốn tránh, nhưng cô có từng nghĩ đến cha mẹ cô sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi.
Hô hấp Diệu Tinh cứng lại. Thật ra thì không phải cô không hối hận, cô thấy may mắn vì Alex đã cứu mình, nếu như lần này thật sự có chuyện gì, cha mẹ phải làm sao đây.
“Nếu như cô hận tôi, cũng không cần chết. Chỉ cần thực hiện hết hợp đồng, Trình Diệu Tinh, lúc đó, chúng ta cũng không còn quan hệ gì! Cô cho tôi một đứa bé, tôi trả lại cô tự do…” Tiêu Lăng Phong nói xong, trong lòng không hiểu sao lại thấy đau xót.
Quan hệ gì cũng không còn. Đứa bé thứ đồ dùng để giao dịch à. Diệu Tinh nhìn người đàn ông trước mặt này. Đúng là anh ta hoàn toàn không có nhân tính…
Hết chương 95.
P/s: Trước tiên là mình xin lỗi vì đăng chương này quá trễ. Tiếp theo là chúc các bạn Giáng sinh vui vẻ, an lành và hạnh phúc. Và sau cùng là cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ ViVu trong suốt thời gian qua nha.
Danh sách chương