Tiêu Lăng Phong bị từng hồi chuông điện thoại đánh thức. Anh nhận điện thoại. “Alo!” Giọng nói lười biếng lại đầy vẻ mệt mỏi. “Anh nói cái gì?” Trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã biến mất.

“Tôi nói Diệu Tinh cắt cổ tay tự sát. Tiêu Lăng Phong, nếu như Diệu Tinh có chuyện gì, tôi muốn anh và Đường Nhã Đình phải chết chung!” Hạ Cẩm Trình nghiến chặt răng.

Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, cắt cổ tay. Trái tim của anh đập loạn xạ, tay chân luống cuống nhảy xuống giường, anh lao ra khỏi phòng bệnh.

Rầm! Tiếng đóng cửa vang lên, Đường Nhã Đình từ từ mở mắt ra, nhìn về phía cửa.

“Ha ha, anh gấp gáp đến thế sao?” Đường Nhã Đình nói một mình. “Cô ta sắp chết rồi sao. Ngay cả giày mà anh cũng không thay.” Cô nhìn giày của Tiêu Lăng Phong, nói tiếp. “Tốt nhất là cứ thế mà chết, nếu không, Trình Diệu Tinh, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết…”

Tiêu Lăng Phong bước ra khỏi xe, chạy thật nhanh vào bệnh viện, lời nói của Hạ Cẩm Trình lại khẽ vọng về bên tai. Diệu Tinh cắt cổ tay, giọng điệu của anh ta rất lạnh lùng lại đầy thù hận, có phải tình hình của Diệu Tinh rất nguy cấp hay không…

“Diệu Tinh sao rồi!” Tiêu Lăng Phong chạy một mạch đến phòng cấp cứu.

Hạ Cẩm Trình nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong đang ướt sũng, không nói tiếng nào, bước tới đấm mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, tên không kiếp này, tôi giết chết anh.” Hạ Cẩm Trình như đang nổi cơn điên, đánh đấm Tiêu Lăng Phong, cơn mưa nắm đấm rơi trên người anh ta.

Tiêu Lăng Phong cũng không đánh lại, để mặc cho Hạ Cẩm Trình trút giận. Diệu Tinh tự sát, anh đau đến mức thở không nổi…

“Diệu Tinh, thế nào rồi?” Tiêu Lăng Phong không còn sức lực hỏi. Anh khẽ ho một tiếng. Một vết máu chảy ra khỏi khóe miệng.

“Anh chảy máu kìa!” Alex mỉm cười bước tới. Giơ tay lau vết máu trên khóe môi Tiêu Lăng Phong. “Cũng không nhiều lắm! Mới có một ít thôi!” Anh se se ngón tay dính máu. “Nhìn thấy quần áo của tôi không?” Alex hỏi. “Đây đều là máu của Diệu Tinh, vết thương rất sâu. Anh biết không. Bác sĩ nói… Cô ấy đã cắt vào động mạch rồi. Phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể làm cho cô dùng nhiều sức đến vậy?” Giọng nói của Alex càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng càng lúc càng đáng sợ hơn. Tiêu Lăng Phong không thể tin được đây chính là Alex bốc đồng đó sao? “Tiêu Lăng Phong, sao anh lại độc ác đến vậy? Diệu Tinh bị anh hại còn chưa đủ thảm sao?” Alex nói xong, giơ tay lên, đánh một quyền vào bụng Tiêu Lăng Phong. Không nhìn ra anh ta dùng nhiều sức nhưng Tiêu Lăng Phong lại phun ra một ngụm máu.

“Đây là tôi đánh thay Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong, anh sẽ gặp báo ứng…”

Hạ Cẩm Trình bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình. Rõ ràng nhìn Alex cũng không cường tráng, nhưng sức lực của cậu ta… Tiêu Lăng Phong bị đau đến mức mặt cũng biến sắc.

Tiêu Lăng Phong kinh ngạc nhìn Alex, trong mắt cậu ta có sát ý vô cùng đậm. Đó là ánh mắt lạnh lẽo anh chưa bao giờ thấy.

“Cậu…”

“Tôi thế nào?” Anh ta chớp mắt.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu ta, tâm tư Tiêu Lăng Phong không khỏi trầm xuống, người này, tuyệt đối không đơn giản. Chậm rãi giơ tay lên, lau máu ở khóe miệng. Một lát sau, anh mới đứng thẳng người.

Hạ Cẩm Trình đứng dựa vào vách tường, như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, anh đứng thẳng người lên.

“Alex, Diệu Tinh ra ngoài gọi điện cho tôi.” Anh vỗ bả vai cậu ta, vội vã xoay người chạy đi.

Đường Nhã Đình nghĩ tới tin nhắn của Hạ Cẩm Trình. Không phải cô lo sợ Hạ Cẩm Trình biết chuyện này, dù sao thì bọn họ cũng không có khả năng, cô còn ước gì Hạ Cẩm Trình cách xa cô ra, nhưng mà, nếu như bị Tiêu Lăng Phong biết, mình phải giải thích như thế nào. Mặc dù Tiêu Lăng Phong cưng chiều cô, nhưng vẫn chưa tới mức mù quáng.

“Nếu như…” Đường Nhã Đình suy nghĩ, đột nhiên hai mắt phát sáng. “Nếu như có thể để Hạ Cẩm Trình bảo vệ bí mật này, vậy thì mọi chuyện thuận lợi rồi!” Ha ha! Cô ta nghỉ xong, nhảy cẫng lên, đi xuống giường bệnh, thay quần áo khác rồi chạy ra ngoài. Trình Diệu Tinh tự tử, lúc này bọn họ cũng nên ở trong bệnh viện với ả tiện nhân kia. Hừ… Cô cười lạnh.

Bằng Trình.

Lúc này trời vẫn còn sớm. Trong công ty gần như không có người nào, cô cẩn thận kéo thấp vành nón đi vào phòng làm việc của Hạ Cẩm Trình.

Cô mỉm cười đi vào phòng nghỉ. Nhìn camera thu nhỏ được giấu trong chậu hoa, Nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. Hạ Cẩm Trình. Tôi xem có vật này, anh còn dám làm loạn nữa không. Cô không đợi được nữa, cẩn thận lấy camera ra, lại chỉnh sửa chậu hoa, giống như chưa có ai động vào.

“Đúng rồi, còn cái đĩa băng ghi hình!” Đường Nhã Đình đột nhiên nhớ đến anh ta nói chứng cứ, chắc chắn là băng ghi hình theo dõi ở quán bar, mặc dù cô đã cẩn thận né tránh, nhưng vẫn nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

Nghĩ vậy, cô ta bước tới bàn làm việc, vùi đầu tìm kiếm. Thậm chí lúc có người đi vào, cô ta cũng không phát hiện

“Cô tìm cái gì ở đây?” Hạ Cẩm Trình thong thả lên tiếng. Quả nhiên đã bị anh đoán trúng, Đường Nhã Đình thật sự đến tìm chứng cứ.

“… Tôi…” Đường Nhã Đình hoảng sợ, nhất thời không biết phải nói gì.

Hạ Cẩm Trình ướt đẫm, nghiêng đầu nhìn camera thu nhỏ trong tay cô ta.

“Tôi biết ngay, cô sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến công ty tôi, cũng đã biết, cô sẽ không bỏ qua cơ hội này!” Giọng nói của anh vừa nhẹ nhàng lại vừa vô cùng lạnh lẽo.

“Cẩm Trình, anh… anh nói gì đó?” Đường Nhã Đình giấu thứ đồ đang cầm trên tay ra sau lưng.

“Đường Nhã Đình, tại sao tôi lại hiểu rất rõ cô nhỉ?” Siết chặt cằm Đường Nhã Đình, anh bước tới gần cô ta.

“Cẩm Trình…”

“Cô có biết không? Diệu Tinh tự sát!”

Chuyện này liên quan gì tôi. “Cẩm Trình, em…”

“Cô còn là người sao?” Hạ Cẩm Trình rống to, ấn cô ta vào bàn làm việc, giữ chặt cổ cô ta. “Nghe tin đó mà một chút hối hận cô cũng không có!” Bàn tay trắng bệch của anh tiếp tục dùng thêm sức. Đường Nhã Đình không cách nào thở được, chỉ có thể chật vật giãy giụa.

“Như thế này rất khó chịu, đúng không.” Hạ Cẩm Trình cười tàn nhẫn. “Trên cổ Diệu Tinh vẫn còn những dấu vết rất rõ ràng, đó là do Tiêu Lăng Phong để lại, tất cả đều là tại cô.” Hạ Cẩm Trình nói xong lại dùng thêm sức.

“Ưm…” Khó chịu bật khóc nức nở, cô điên cuồng vùng vẫy, lại không đổi được chút nới lỏng của Hạ Cẩm Trình, mà ngược lại anh còn siết càng lúc càng chặt.

“Có phải cảm thấy mình sắp chết đúng không, rất sợ sao!” Hạ Cẩm Trình cười hỏi. “Cô có thử hương vị khi bị cưỡng hiếp chưa?”

Đường Nhã Đình hoảng sợ lắc đầu.

Hạ Cẩm Trình thu tay về. Chán ghét xoa tay một chút, Đường Nhã Đình ngã trên mặt đất, ho kịch liệt, đưa tay kéo quần Hạ Cẩm Trình. “Cẩm, Cẩm Trình anh không thể như vậy, không thể đối xử với em như vậy, khụ khụ…”

“Cô không phải là người rất mưu mô sao. Có thể độc ác vu oan giá họa chuyện như vậy cho Diệu Tinh, tôi nghĩ, rượu của cô ấy chắc cũng là do cô động tay động chân. Cuối cùng là trong lòng cô đang toan tính cái gì, cô có thể bỏ thuốc cô ấy ở một nơi như vậy, Đường Nhã Đình, cô điên rồi!”

“Em không có, Cẩm Trình, anh phải tin tưởng em!” Cô ta vừa khóc vừa lắc đầu, làm động vết thương trên người, cô ta đau đến toát mồ hôi hột.

“Tin tưởng cô? Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô!”

“Cẩm Trình, không phải anh nói anh yêu em sao? Anh đừng đối xử với em như vậy, có được không…”

Ha ha… Hạ Cẩm Trình bật cười. Làm cho Đường Nhã Đình sững sờ, anh ta cười cái gì. Chẳng lẽ mình nói không đúng sao?

“Cô đừng nói đùa, Đường Nhã Đình, cô cảm thấy, tôi yêu cái gì của cô? Quá đê tiện hay quá dâm đãng hả…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện