Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh đang khóc đến mức không còn chút hơi sức nào. Bên ngoài sở cảnh sát, anh nhìn thấy Diệu Tinh khóc như sắp ngất đi, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra mà cô ấy lại khóc thành như thế.
“Khóc đủ chưa?” Trong giọng nói Tiêu Lăng Phong không tránh khỏi có chút chua xót.
Diệu Tinh sụt sịt vài cái nho nhỏ, trong đầu cô đều là bóng dáng Alex và Mộ Thần đan xen vào nhau, mới vừa rồi Diệu Tinh đã phát hiện, ngay cả vẻ mặt của bọn họ cũng giống nhau…
“Trình Diệu Tinh, đến cuối cùng là cô có nghe tôi nói gì không hả?” Tiêu Lăng Phong nổi giận kéo Diệu Tinh. Anh vô cùng chán ghét dáng vẻ sống không bằng chết này của cô. “Đến lúc nào thì cô mới có thể đối mặt với thực tế đây!” Anh gào thét đầy phẫn nộ.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong nhưng không nói tiếng nào, cái gì gọi là thực tế, thực tế chính là Mộ Thần đã vĩnh viễn rời bỏ cô, thực tế chính là người đàn ông đang ở trước mặt cô đã gián tiếp hại chết Mộ Thần.
“Cô nói chuyện cho tôi.” Tiêu Lăng Phong lắc lư bả vai Diệu Tinh.
“Anh muốn nghe cái gì?” Giọng nói Diệu Tinh vì khóc nhiều mà trở nên khản đặc. “Mộ Thần…” Ưm…
Không muốn lại phải nghe thấy cái tên này từ miệng Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong giữ chặt gáy Diệu Tinh, hôn thật mạnh lên môi cô.
“Ưm…” Diệu Tinh đánh Tiêu Lăng Phong, kết quả lại bị anh ôm chặt hơn. Tiêu Lăng Phong cạy mở hàm răng đang cắn chặt của Diệu Tinh, cuồng loạn hấp thu hương vị ngọt ngào trong miệng cô, biết rất rõ làm như vậy là không đúng, nhưng anh lại không có cách nào để mình dừng lại, ôm lấy thân thể mềm mại của Diệu Tinh, anh ngã ghế ngồi ra.
Không thể nào thoát được, Diệu Tinh đành phải từ bỏ, mặc cho Tiêu Lăng Phong hôn mình, bàn tay Tiêu Lăng Phong thuận lợi tiến vào trong quần áo Diệu Tinh, nhưng không gặp chút trở ngại nào lại làm cho Tiêu Lăng Phong tỉnh táo trở lại. Aanh từ tử mở mắt ra, nhìn dáng vẻ cam chịu của Diệu Tinh, trong nháy mắt Tiêu Lăng Phong đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Thế nào? Trái tim như tro tàn thì ngay cả giãy giụa cũng không muốn hả?” Tiêu Lăng Phong giễu cợt, nhưng trong nụ cười lại thoáng qua một chút đau khổ.
“Tiêu Lăng Phong, đến khi nào thì anh mới chịu thả tôi đi.” Diệu Tinh không còn sức lực, mở miệng hỏi.
“Sao thế? Muốn rời khỏi hả, chỉ mới có mấy tháng mà thôi.” Khoảnh khắc nghe thấy Diệu Tinh nói muốn bỏ đi, trong ngực Tiêu Lăng Phong thật sự rất khó chịu. “Trình Diệu Tinh, tôi nói lại một lần nữa, tôi không cho phép trong lòng cô nghĩ đến người khác, cho dù là Mộ Thần cũng không được.”
“Nhưng… Trái tim không phải do mình khống chế.” Diệu Tinh đau thương nói. “Tiêu Lăng Phong, tôi cũng rất đau khổ, chỗ này của tôi rất đau.” Cô đè chặt ngực của mình. “Anh giúp tôi đi, có được không. Phải làm thế nào mới có thể quên, làm thế nào mới có thể không đau…”
Nghe những lời này của Diệu Tinh, trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị bóp chặt mấy cái.
“Tất cả đều sẽ quên.” Giọng nói của Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng, anh sửa sang lại mái tóc rối tung của cô. “Diệu Tinh, đừng muốn bỏ đi nữa, tôi sẽ không thả cô đâu.”
“Nhưng anh không yêu tôi, chẳng lẽ, anh thật sự giam cầm tôi cả đời sao?” Diệu Tinh không đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra, chỉ bất lực nhìn anh.
Tiêu Lăng Phong siết chặt bàn tay đang chống trên lưng ghế. Đúng vậy, làm sao anh lại quên chuyện này, chẳng lẽ, anh muốn khống chế cô cả đời như thế này sao. Cho dù có thể giữ cô bên cạnh cả đời, nhưng Đường Nhã Đình thì sao, mình đã đặt Nhã Đình ở chỗ nào rồi…
“Trình Diệu Tinh, những chuyện này đều không liên quan đến cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở yên đó là được rồi, hợp đồng đã được ký, cô chính là người phụ nữ của tôi, nhớ đấy… Dù tôi có yêu cô hay không thì cô cũng chỉ có thể thuộc về tôi.” Ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má Diệu Tinh, anh nhẹ nhàng nhắc nhở…
“Khóc đủ chưa?” Trong giọng nói Tiêu Lăng Phong không tránh khỏi có chút chua xót.
Diệu Tinh sụt sịt vài cái nho nhỏ, trong đầu cô đều là bóng dáng Alex và Mộ Thần đan xen vào nhau, mới vừa rồi Diệu Tinh đã phát hiện, ngay cả vẻ mặt của bọn họ cũng giống nhau…
“Trình Diệu Tinh, đến cuối cùng là cô có nghe tôi nói gì không hả?” Tiêu Lăng Phong nổi giận kéo Diệu Tinh. Anh vô cùng chán ghét dáng vẻ sống không bằng chết này của cô. “Đến lúc nào thì cô mới có thể đối mặt với thực tế đây!” Anh gào thét đầy phẫn nộ.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong nhưng không nói tiếng nào, cái gì gọi là thực tế, thực tế chính là Mộ Thần đã vĩnh viễn rời bỏ cô, thực tế chính là người đàn ông đang ở trước mặt cô đã gián tiếp hại chết Mộ Thần.
“Cô nói chuyện cho tôi.” Tiêu Lăng Phong lắc lư bả vai Diệu Tinh.
“Anh muốn nghe cái gì?” Giọng nói Diệu Tinh vì khóc nhiều mà trở nên khản đặc. “Mộ Thần…” Ưm…
Không muốn lại phải nghe thấy cái tên này từ miệng Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong giữ chặt gáy Diệu Tinh, hôn thật mạnh lên môi cô.
“Ưm…” Diệu Tinh đánh Tiêu Lăng Phong, kết quả lại bị anh ôm chặt hơn. Tiêu Lăng Phong cạy mở hàm răng đang cắn chặt của Diệu Tinh, cuồng loạn hấp thu hương vị ngọt ngào trong miệng cô, biết rất rõ làm như vậy là không đúng, nhưng anh lại không có cách nào để mình dừng lại, ôm lấy thân thể mềm mại của Diệu Tinh, anh ngã ghế ngồi ra.
Không thể nào thoát được, Diệu Tinh đành phải từ bỏ, mặc cho Tiêu Lăng Phong hôn mình, bàn tay Tiêu Lăng Phong thuận lợi tiến vào trong quần áo Diệu Tinh, nhưng không gặp chút trở ngại nào lại làm cho Tiêu Lăng Phong tỉnh táo trở lại. Aanh từ tử mở mắt ra, nhìn dáng vẻ cam chịu của Diệu Tinh, trong nháy mắt Tiêu Lăng Phong đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Thế nào? Trái tim như tro tàn thì ngay cả giãy giụa cũng không muốn hả?” Tiêu Lăng Phong giễu cợt, nhưng trong nụ cười lại thoáng qua một chút đau khổ.
“Tiêu Lăng Phong, đến khi nào thì anh mới chịu thả tôi đi.” Diệu Tinh không còn sức lực, mở miệng hỏi.
“Sao thế? Muốn rời khỏi hả, chỉ mới có mấy tháng mà thôi.” Khoảnh khắc nghe thấy Diệu Tinh nói muốn bỏ đi, trong ngực Tiêu Lăng Phong thật sự rất khó chịu. “Trình Diệu Tinh, tôi nói lại một lần nữa, tôi không cho phép trong lòng cô nghĩ đến người khác, cho dù là Mộ Thần cũng không được.”
“Nhưng… Trái tim không phải do mình khống chế.” Diệu Tinh đau thương nói. “Tiêu Lăng Phong, tôi cũng rất đau khổ, chỗ này của tôi rất đau.” Cô đè chặt ngực của mình. “Anh giúp tôi đi, có được không. Phải làm thế nào mới có thể quên, làm thế nào mới có thể không đau…”
Nghe những lời này của Diệu Tinh, trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị bóp chặt mấy cái.
“Tất cả đều sẽ quên.” Giọng nói của Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng, anh sửa sang lại mái tóc rối tung của cô. “Diệu Tinh, đừng muốn bỏ đi nữa, tôi sẽ không thả cô đâu.”
“Nhưng anh không yêu tôi, chẳng lẽ, anh thật sự giam cầm tôi cả đời sao?” Diệu Tinh không đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra, chỉ bất lực nhìn anh.
Tiêu Lăng Phong siết chặt bàn tay đang chống trên lưng ghế. Đúng vậy, làm sao anh lại quên chuyện này, chẳng lẽ, anh muốn khống chế cô cả đời như thế này sao. Cho dù có thể giữ cô bên cạnh cả đời, nhưng Đường Nhã Đình thì sao, mình đã đặt Nhã Đình ở chỗ nào rồi…
“Trình Diệu Tinh, những chuyện này đều không liên quan đến cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở yên đó là được rồi, hợp đồng đã được ký, cô chính là người phụ nữ của tôi, nhớ đấy… Dù tôi có yêu cô hay không thì cô cũng chỉ có thể thuộc về tôi.” Ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má Diệu Tinh, anh nhẹ nhàng nhắc nhở…
Danh sách chương