Tiêu Lăng Phong vẫn luôn suy nghĩ xem lời nói của Hạ Cẩm Trình là có ý gì, rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì. Anh quay qua, nhìn thấy Diệu Tinh đang yên lặng ăn bữa trưa, hoàn toàn không để ý đến anh, thì lại càng tức giận hơn. Đây là Hạ Cẩm Trình mang tới, cũng không khó để có thể đoán được, đó là tự tay anh ta làm. Thật tốt cho một Hạ Cẩm Trình.
“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong hét lên, bước tới vài bước. “Anh ta nói thế là có ý gì?” Tiêu Lăng Phong quát.
“Làm sao tôi biết anh ấy có ý gì!” Diệu Tinh cau mày. Cô nghe thấy cũng cảm thấy mù mịch, sao cô có cảm giác, hình như Hạ Cẩm Trình biết gì đó, nhưng là cái gì, nếu như anh ấy biết, tại sao không nói ra…
“Hai người không phải rất thân thiết sao?” Tiêu Lăng Phong chậm rãi đến gần. Bất giác Diệu Tinh lui về phía sau, cho đến khi cô bị ép đến góc tường, rầm, cơ thể cô đụng vào vách tường. “Anh ta không có nói với cô?”
“Tiêu Lăng Phong, anh phát bệnh thần kinh à, cho dù anh ấy có nói cho tôi biết, tại sao tôi phải nói với anh?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên.
“Được thôi, cô không nói cho tôi biết cũng không sao, tôi sẽ tự điều tra, cả người đàn ông mà cô cố gắng che giấu kia, còn có, người đứng đằng sau chuyện lần này.” Tay Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm Diệu Tinh, tay kia thì ôm hông cô. “Cô lựa chọn để chuyện này dừng lại ở đây, không thể không nói chính là một sự lựa chọn đúng đắn. Cô nên biết, nếu vì chuyện này mà Nhã Đình bị liên lụy, tôi sẽ không để yên đâu!”
“Tiêu Lăng Phong, có phải ngoại trừ Đường Nhã Đình, thì trong lòng anh, ai cũng không đáng giá dù chỉ một đồng, thậm chí, mạng người cũng không quan trọng. Diệu Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong. Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý với Tiêu Thiên Trì. Bởi vì, loại người này, hoàn toàn không đáng để được đồng tình. Có lẽ, người như vậy, cần được dạy dỗ một chút, phải chịu chút đau khổ.
“Cô chỉ nói đúng một nửa, cô là người, nhưng mà… Không đáng giá một đồng!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Diệu Tinh, gương mặt cô không hề trang điểm, nhưng hôm nay sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều, rất dễ nhận thấy, công lao lớn nhất thuộc về công chăm sóc của Hạ Cẩm Trình. “Trình Diệu Tinh, tại sao có rất nhiều đàn ông, nhưng cô nhất định quyến rũ những người xung quanh tôi. Chẳng hạn như Hạ Cẩm Trình, ngay cả người trợ lý lạnh lùng của tôi cũng đối xử đặc biệt với cô.”
“Sao anh lại cho rằng, là tôi quyến rũ bọn họ, mà không phải do người ta có nhân tính!” Diệu Tinh ngẩng đầu.
“Cô đang nói tôi không có nhân tính!” Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm.
“Có nhân tính, anh sẽ đẩy tôi xuống lầu sao?” Diệu Tinh châm chọc.
“Tôi…” Tiêu Lăng Phong cứng miệng. Nói được nửa câu thì dừng lại. Anh không cố ý, thì sao chứ, huống chi, anh không quan tâm người khác hiểu lầm, mà Trình Diệu Tinh cũng sẽ không quan tâm mong muốn lúc ban đầu của anh là gì, bởi vì, trong lòng cô đã định tội anh từ lâu rồi! “Hừ…” Khóe môi Trình Diệu Tinh nâng lên một nụ cười khinh miệt. “Anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với cảnh sát. Nhã Đình của anh, sẽ không phải chịu trách nhiệm gì cả!” Diệu Tinh nói xong, chán ghét đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “Nếu như có lần sau, phiền anh hành động bí mật một chút, đừng để người ta nắm đằng cán, rồi lại tới vu oan tôi!”
Lồng ngực Tiêu Lăng Phong càng lúc càng khó chịu, vốn dĩ cả hai người đều căm hận đối phương, thì Diệu Tinh giễu cợt thậm chí không thèm ngó ngàng đến anh đều là chuyện đương nhiên, nhưng… Bắt đầu từ khi nào, anh cảm thấy không hài lòng với những tình huống như thế này. Anh ghét Diệu Tinh mỉm cười với mọi người, nhưng lại cho anh vẻ mặt lạnh lùng, ghét Hạ Cẩm Trình vô cùng che chở cho cô, còn cô thì lại vui vẻ tiếp nhận…
“A!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong càng lúc càng bức bối, đá một cước vào cái bàn bên cạnh. Hạ Cẩm Trình, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho khiêu khích của anh một lần nữa. Tuyệt đối không, cho dù là Nhã Đình hay Diệu Tinh, anh cũng đừng hòng có được…
“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong hét lên, bước tới vài bước. “Anh ta nói thế là có ý gì?” Tiêu Lăng Phong quát.
“Làm sao tôi biết anh ấy có ý gì!” Diệu Tinh cau mày. Cô nghe thấy cũng cảm thấy mù mịch, sao cô có cảm giác, hình như Hạ Cẩm Trình biết gì đó, nhưng là cái gì, nếu như anh ấy biết, tại sao không nói ra…
“Hai người không phải rất thân thiết sao?” Tiêu Lăng Phong chậm rãi đến gần. Bất giác Diệu Tinh lui về phía sau, cho đến khi cô bị ép đến góc tường, rầm, cơ thể cô đụng vào vách tường. “Anh ta không có nói với cô?”
“Tiêu Lăng Phong, anh phát bệnh thần kinh à, cho dù anh ấy có nói cho tôi biết, tại sao tôi phải nói với anh?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên.
“Được thôi, cô không nói cho tôi biết cũng không sao, tôi sẽ tự điều tra, cả người đàn ông mà cô cố gắng che giấu kia, còn có, người đứng đằng sau chuyện lần này.” Tay Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm Diệu Tinh, tay kia thì ôm hông cô. “Cô lựa chọn để chuyện này dừng lại ở đây, không thể không nói chính là một sự lựa chọn đúng đắn. Cô nên biết, nếu vì chuyện này mà Nhã Đình bị liên lụy, tôi sẽ không để yên đâu!”
“Tiêu Lăng Phong, có phải ngoại trừ Đường Nhã Đình, thì trong lòng anh, ai cũng không đáng giá dù chỉ một đồng, thậm chí, mạng người cũng không quan trọng. Diệu Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong. Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã đồng ý với Tiêu Thiên Trì. Bởi vì, loại người này, hoàn toàn không đáng để được đồng tình. Có lẽ, người như vậy, cần được dạy dỗ một chút, phải chịu chút đau khổ.
“Cô chỉ nói đúng một nửa, cô là người, nhưng mà… Không đáng giá một đồng!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Diệu Tinh, gương mặt cô không hề trang điểm, nhưng hôm nay sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều, rất dễ nhận thấy, công lao lớn nhất thuộc về công chăm sóc của Hạ Cẩm Trình. “Trình Diệu Tinh, tại sao có rất nhiều đàn ông, nhưng cô nhất định quyến rũ những người xung quanh tôi. Chẳng hạn như Hạ Cẩm Trình, ngay cả người trợ lý lạnh lùng của tôi cũng đối xử đặc biệt với cô.”
“Sao anh lại cho rằng, là tôi quyến rũ bọn họ, mà không phải do người ta có nhân tính!” Diệu Tinh ngẩng đầu.
“Cô đang nói tôi không có nhân tính!” Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm.
“Có nhân tính, anh sẽ đẩy tôi xuống lầu sao?” Diệu Tinh châm chọc.
“Tôi…” Tiêu Lăng Phong cứng miệng. Nói được nửa câu thì dừng lại. Anh không cố ý, thì sao chứ, huống chi, anh không quan tâm người khác hiểu lầm, mà Trình Diệu Tinh cũng sẽ không quan tâm mong muốn lúc ban đầu của anh là gì, bởi vì, trong lòng cô đã định tội anh từ lâu rồi! “Hừ…” Khóe môi Trình Diệu Tinh nâng lên một nụ cười khinh miệt. “Anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với cảnh sát. Nhã Đình của anh, sẽ không phải chịu trách nhiệm gì cả!” Diệu Tinh nói xong, chán ghét đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “Nếu như có lần sau, phiền anh hành động bí mật một chút, đừng để người ta nắm đằng cán, rồi lại tới vu oan tôi!”
Lồng ngực Tiêu Lăng Phong càng lúc càng khó chịu, vốn dĩ cả hai người đều căm hận đối phương, thì Diệu Tinh giễu cợt thậm chí không thèm ngó ngàng đến anh đều là chuyện đương nhiên, nhưng… Bắt đầu từ khi nào, anh cảm thấy không hài lòng với những tình huống như thế này. Anh ghét Diệu Tinh mỉm cười với mọi người, nhưng lại cho anh vẻ mặt lạnh lùng, ghét Hạ Cẩm Trình vô cùng che chở cho cô, còn cô thì lại vui vẻ tiếp nhận…
“A!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong càng lúc càng bức bối, đá một cước vào cái bàn bên cạnh. Hạ Cẩm Trình, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho khiêu khích của anh một lần nữa. Tuyệt đối không, cho dù là Nhã Đình hay Diệu Tinh, anh cũng đừng hòng có được…
Danh sách chương