Diệu Tinh ở trong phòng bệnh, đứng ngồi không yên, hi vọng Hạ Cẩm Trình sắp xếp ổn thỏa, nếu như bị cha mẹ biết, bọn họ nhất định sẽ lo đến chết.
Cốc cốc cốc.
Diệu Tinh nhìn người đàn ông trung niên xa lạ, cảm thấy lạ, ông ta là ai, mình cũng không nhận ra, nhà họ Trình cũng không có quen người này.
“Ông là…”
“Trình tiểu thư.” Giọng nói vang lên, ngoài cửa có một ông lão nhanh nhẹn khỏe mạnh bước vào, Diệu Tinh cảm thấy quen mắt, một lúc sau…
“Tiêu lão tiên sinh!” Diệu Tinh kêu lên. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, ông nội Tiêu Lăng Phong lại trở về.
“Trình tiểu thư!” Tiêu Thiên Trì đi vào phòng bệnh. “Thật xin lỗi, đã mạo muội tới quấy rầy cô, không biết, có thể trò chuyện với cô một lát được không?”
“Ông đừng nói như vậy, mời ông vào.” Diệu Tinh vội vội vàng vàng mời Tiêu Thiên Trì vào.
“Thân thể cô khỏe không?” Tiêu Thiên Trì hỏi Diệu Tinh. Cũng may là rơi vào trong nước, nếu không… Hậu quả thật khó lường.
“Con không có việc gì, bác sĩ nói đã có thể xuất viện, nhưng Cẩm Trình… Con nói là Tổng giám đốc Hạ. Muốn con quan sát thêm một thời gian nữa.” Diệu Tinh có hơi xấu hổ.
“Trình tiểu thư, thật ra thì hôm nay tôi tới là muốn cùng cô nói chút chuyện của Tiêu Lăng Phong.” Tiêu Thiên Trì đi thẳng vào vấn đề. “Cô chỉ cần xem tôi như một ông già bình thường là được rồi, gia tộc hay quyền thế của tôi, đều không cần để ý đến, chỉ coi tôi là một người ông!”
Diệu Tinh nhìn Tiêu Thiên Trì, ông ấy đang năn nỉ giúp Tiêu Lăng Phong sao? “Tôi là ông của Lăng Phong, đứa nhỏ này là do tôi nuôi lớn, dù nó có làm sai chuyện gì thì trách nhiệm của tôi là lớn nhất, tôi thay nó nhận lỗi với cô, xin cô đừng trách nó…”
“Tiêu lão tiên sinh, xin ông đừng nói như vậy!” Diệu Tinh vội bước lên. “Tôi sẽ không truy cứu chuyện này!”
Tiêu Thiên Trì hơi ngạc nhiên. Ông đã chuẩn bị mọi thứ, không ngờ Diệu Tinh lại dễ dàng đồng ý như thế.
“Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy. Nhưng xin ông yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.” Diệu Tinh cười khẽ. Thật ra thì không phải cô chưa từng nghĩ đến, có lẽ, đây chính là báo ứng của Tiêu Lăng Phong, không bằng cô nhân cơ hội này khởi tố anh ta, nhưng khi nghĩ thế, cô cảm thấy mình rất bất thường. Nếu cô làm vậy, thì sẽ chẳng khác gì Tiêu Lăng Phong. Huống chi… Hiện tại ông của anh ta đã đích thân tìm đến mình. Làm sao cô có thể từ chối thỉnh cầu của một ông lão.
“Trình tiểu thư, lần này rất cảm ơn cô.” Tiêu Thiên Trì rất kích động. Quả nhiên, Trình Ngự đã dạy được một cô con gái rất tốt. Ông tán thưởng nhìn Diệu Tinh, dù sao chuyện ba năm trước đây, là do Tiêu Lăng Phong quá đáng, nếu như không phải nó từng bước từng bước bức ép, có lẽ Mộ Thần đã không chết. Nếu như, lần này Diệu Tinh mượn chuyện này để trả thù, sợ rằng dưới sức ép của dư luận, sẽ không dễ giải quyết.
“Ông không cần khách khí như thế, con cũng không có chuyện gì.” Diệu Tinh cười khẽ, nhưng nụ cười này có vẻ yếu ớt.
“Trình tiểu thư, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, xin cô đừng coi những lời này của tôi là điều kiện trao đổi. Nếu như sau này cô có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần không trái nguyên tắc của tôi, tôi đều sẽ giúp cô!”
Diệu Tinh mỉm cười, một ông lão chính trực như thế này, sao lại dạy ra một người như Tiêu Lăng Phong vậy chứ.
“Trình tiểu thư, tôi về trước, tôi thay mặt Tiêu Lăng Phong, cảm ơn cô!”
“Ông đừng khách khí như thế!” Diệu Tinh cười, thật ra thì… Mặc dù không thể xem Tiêu Lăng Phong là người tốt, thậm chí còn dùng cha mẹ để uy hiếp cô, nhưng cũng không thể phủ nhận, thân thể cha cô khôi phục tốt như thế, đều là nhờ Tiêu Lăng Phong. Cho nên, lần này coi như trả nợ ân tình của anh ta, Tiêu Lăng Phong tôi không nợ ân tình của anh nữa, ân của anh, tôi sẽ nhớ, cũng như, anh nợ tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ quên…
Cốc cốc cốc.
Diệu Tinh nhìn người đàn ông trung niên xa lạ, cảm thấy lạ, ông ta là ai, mình cũng không nhận ra, nhà họ Trình cũng không có quen người này.
“Ông là…”
“Trình tiểu thư.” Giọng nói vang lên, ngoài cửa có một ông lão nhanh nhẹn khỏe mạnh bước vào, Diệu Tinh cảm thấy quen mắt, một lúc sau…
“Tiêu lão tiên sinh!” Diệu Tinh kêu lên. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, ông nội Tiêu Lăng Phong lại trở về.
“Trình tiểu thư!” Tiêu Thiên Trì đi vào phòng bệnh. “Thật xin lỗi, đã mạo muội tới quấy rầy cô, không biết, có thể trò chuyện với cô một lát được không?”
“Ông đừng nói như vậy, mời ông vào.” Diệu Tinh vội vội vàng vàng mời Tiêu Thiên Trì vào.
“Thân thể cô khỏe không?” Tiêu Thiên Trì hỏi Diệu Tinh. Cũng may là rơi vào trong nước, nếu không… Hậu quả thật khó lường.
“Con không có việc gì, bác sĩ nói đã có thể xuất viện, nhưng Cẩm Trình… Con nói là Tổng giám đốc Hạ. Muốn con quan sát thêm một thời gian nữa.” Diệu Tinh có hơi xấu hổ.
“Trình tiểu thư, thật ra thì hôm nay tôi tới là muốn cùng cô nói chút chuyện của Tiêu Lăng Phong.” Tiêu Thiên Trì đi thẳng vào vấn đề. “Cô chỉ cần xem tôi như một ông già bình thường là được rồi, gia tộc hay quyền thế của tôi, đều không cần để ý đến, chỉ coi tôi là một người ông!”
Diệu Tinh nhìn Tiêu Thiên Trì, ông ấy đang năn nỉ giúp Tiêu Lăng Phong sao? “Tôi là ông của Lăng Phong, đứa nhỏ này là do tôi nuôi lớn, dù nó có làm sai chuyện gì thì trách nhiệm của tôi là lớn nhất, tôi thay nó nhận lỗi với cô, xin cô đừng trách nó…”
“Tiêu lão tiên sinh, xin ông đừng nói như vậy!” Diệu Tinh vội bước lên. “Tôi sẽ không truy cứu chuyện này!”
Tiêu Thiên Trì hơi ngạc nhiên. Ông đã chuẩn bị mọi thứ, không ngờ Diệu Tinh lại dễ dàng đồng ý như thế.
“Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy. Nhưng xin ông yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.” Diệu Tinh cười khẽ. Thật ra thì không phải cô chưa từng nghĩ đến, có lẽ, đây chính là báo ứng của Tiêu Lăng Phong, không bằng cô nhân cơ hội này khởi tố anh ta, nhưng khi nghĩ thế, cô cảm thấy mình rất bất thường. Nếu cô làm vậy, thì sẽ chẳng khác gì Tiêu Lăng Phong. Huống chi… Hiện tại ông của anh ta đã đích thân tìm đến mình. Làm sao cô có thể từ chối thỉnh cầu của một ông lão.
“Trình tiểu thư, lần này rất cảm ơn cô.” Tiêu Thiên Trì rất kích động. Quả nhiên, Trình Ngự đã dạy được một cô con gái rất tốt. Ông tán thưởng nhìn Diệu Tinh, dù sao chuyện ba năm trước đây, là do Tiêu Lăng Phong quá đáng, nếu như không phải nó từng bước từng bước bức ép, có lẽ Mộ Thần đã không chết. Nếu như, lần này Diệu Tinh mượn chuyện này để trả thù, sợ rằng dưới sức ép của dư luận, sẽ không dễ giải quyết.
“Ông không cần khách khí như thế, con cũng không có chuyện gì.” Diệu Tinh cười khẽ, nhưng nụ cười này có vẻ yếu ớt.
“Trình tiểu thư, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, xin cô đừng coi những lời này của tôi là điều kiện trao đổi. Nếu như sau này cô có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần không trái nguyên tắc của tôi, tôi đều sẽ giúp cô!”
Diệu Tinh mỉm cười, một ông lão chính trực như thế này, sao lại dạy ra một người như Tiêu Lăng Phong vậy chứ.
“Trình tiểu thư, tôi về trước, tôi thay mặt Tiêu Lăng Phong, cảm ơn cô!”
“Ông đừng khách khí như thế!” Diệu Tinh cười, thật ra thì… Mặc dù không thể xem Tiêu Lăng Phong là người tốt, thậm chí còn dùng cha mẹ để uy hiếp cô, nhưng cũng không thể phủ nhận, thân thể cha cô khôi phục tốt như thế, đều là nhờ Tiêu Lăng Phong. Cho nên, lần này coi như trả nợ ân tình của anh ta, Tiêu Lăng Phong tôi không nợ ân tình của anh nữa, ân của anh, tôi sẽ nhớ, cũng như, anh nợ tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ quên…
Danh sách chương