Diệu Tinh ngồi ngẩn ngơ trên giường, nụ cười rực rỡ của Alex vẫn luôn quanh quẩn trước mắt cô, lòng cô thật đau nhói, đã nhiều lần tự nhủ anh ta không phải Mộ Thần, nhưng… Trong lòng vẫn tràn đầy hoài nghi.
Tại sao, dáng dấp của bọn họ lại giống nhau đến vậy…
Rầm! Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đá văng ra, Diệu Tinh quay mặt nhìn, chờ Tiêu Lăng Phong đi vào, đã ầm ĩ một trận còn chưa đủ sao.
Tiêu Lăng Phong từ từ đi đến giường Diệu Tinh, nhìn thấy trong đôi mắt cô đầy vẻ sáng tỏ, khóe miệng thì nâng lên một nụ cười chế giễu. Trình Diệu Tinh, cô tự cho rằng mình biết mục đích tới đây của tôi, rốt cuộc là cô đã biết cái gì.
Gương mặt Diệu Tinh vẫn trắng bệch. Mấy ngày gần đây bị ký giả hành hạ, cơ thể cô càng trở nên yếu ớt hơn.
“Xem ra Hạ Cẩm Trình thật sự yêu cô!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Đáng tiếc… Cho dù là vệ sĩ chuyên nghiệp cũng chỉ có thế…” Anh dằn xuống hốt hoảng trong lòng, mới vừa rồi, khi nhìn thấy hai vệ sĩ bị đánh ngất ở cửa, anh thật sự đã rất hoảng sợ, chỉ sợ Diệu Tinh xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đạp cửa xông vào, nhìn thấy cô không biết vì chuyện gì mà mặt ủ mày chau, đột nhiên anh cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, đối với sự châm chọc của anh, cô đã luyện thành thói quen. “Anh có chuyện gì sao?”
“…”
“Xem ra, không có đẩy cho tôi ngã chết, anh rất thất vọng.” Diệu Tinh cười khẽ. “Ở đó…” Diệu Tinh chỉ vào cửa sổ. “Cửa sổ đang mở, đây là tầng ba mươi, anh ném tôi xuống dưới, sẽ giải thoát ngay lập tức!”
“Trình Diệu Tinh, tốt nhất cô câm miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. Ở chỗ ông nội đã bị một bụng tức giận, thậm chí tới bệnh viện còn chưa đến phòng Đường Nhã Đình đã đi thẳng tới đây xem vết thương của cô, chẳng lẽ, là để nghe cô khiêu khích sao.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, xoay mặt sang hướng khác.
“Người đó là ai?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi. Nghe lời nói của Tiêu Lăng Phong, trong lòng Diệu Tinh kinh sợ, lẽ nào anh ta đã nhìn thấy Alex.
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Diệu Tinh, sắc mặt Tiêu Lăng Phong tối sầm lại. Quả nhiên cô biết. Có lẽ, tất cả đã được sắp đặt ổn thõa rồi. Anh đã hoàn toàn quên mất, lúc trước mặt ông nội, trong lòng anh đã tin tưởng Diệu Tinh như thế nào.
“Tại sao lại làm vậy?”
“Anh nói cái gì?” Diệu Tinh hỏi lại.
“Trình Diệu Tinh, vì để phá hủy tôi, ngay cả mạng mình cô cũng không cần sao?” Tiêu Lăng Phong bước lại gần Diệu Tinh. Bàn tay bóp lấy cổ Diệu Tinh. “Nhưng thật dáng tiếc… Cô đã quá xem thường tôi rồi. Chỉ là một dư luận nhỏ nhoi, làm sao có thể đánh ngã được Tiêu Lăng Phong này!”
“Đúng vậy!” Diệu Tinh gật đầu. “Chút chuyện nhỏ này đã là gì đâu!” Diệu Tinh mỉm cười. “Anh là Tiêu thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, màu đen cũng có thể nói thành màu trắng…”
“Trình Diệu Tinh!” Tay Tiêu Lăng Phong đột nhiên tăng thêm lực. “Cô không cần bày ra vẻ mặt này, tôi nhìn thấy rất ghê tởm!” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Môi của cô vì bị anh bóp cổ mà khẽ mở. Nhìn nơi đó, anh lại nhớ tới Hạ Cẩm Trình đã hôn cô ở trước mặt nhiều người… Nghĩ đến đây, tay anh dùng thêm sức, ấn Diệu Tinh lên giường, một nụ hôn không hề báo trước rơi xuống.
Diệu Tinh chán ghét cau mày, nhưng không có giãy giụa, Tiêu Lăng Phong đã nắm cổ tay cô, chặt đến mức như muốn bóp nát nó, cho nên Diệu Tinh biết, có giãy giụa cũng chỉ là vô ích.
Tiêu Lăng Phong hôn mạnh lên môi Diệu Tinh, nghĩ đến nơi này đã từng bị Hạ Cẩm Trình chạm vào, anh không khỏi căm tức.
“Trình Diệu Tinh, cô dám câu tam đáp tứ ở sau lưng tôi, tôi bảo đảm cô sẽ phải hối hận…” Tiêu Lăng Phong vẫn không đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệu Tinh, hơi thở lạnh lùng phà vào mặt cô…
Tại sao, dáng dấp của bọn họ lại giống nhau đến vậy…
Rầm! Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đá văng ra, Diệu Tinh quay mặt nhìn, chờ Tiêu Lăng Phong đi vào, đã ầm ĩ một trận còn chưa đủ sao.
Tiêu Lăng Phong từ từ đi đến giường Diệu Tinh, nhìn thấy trong đôi mắt cô đầy vẻ sáng tỏ, khóe miệng thì nâng lên một nụ cười chế giễu. Trình Diệu Tinh, cô tự cho rằng mình biết mục đích tới đây của tôi, rốt cuộc là cô đã biết cái gì.
Gương mặt Diệu Tinh vẫn trắng bệch. Mấy ngày gần đây bị ký giả hành hạ, cơ thể cô càng trở nên yếu ớt hơn.
“Xem ra Hạ Cẩm Trình thật sự yêu cô!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Đáng tiếc… Cho dù là vệ sĩ chuyên nghiệp cũng chỉ có thế…” Anh dằn xuống hốt hoảng trong lòng, mới vừa rồi, khi nhìn thấy hai vệ sĩ bị đánh ngất ở cửa, anh thật sự đã rất hoảng sợ, chỉ sợ Diệu Tinh xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đạp cửa xông vào, nhìn thấy cô không biết vì chuyện gì mà mặt ủ mày chau, đột nhiên anh cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, đối với sự châm chọc của anh, cô đã luyện thành thói quen. “Anh có chuyện gì sao?”
“…”
“Xem ra, không có đẩy cho tôi ngã chết, anh rất thất vọng.” Diệu Tinh cười khẽ. “Ở đó…” Diệu Tinh chỉ vào cửa sổ. “Cửa sổ đang mở, đây là tầng ba mươi, anh ném tôi xuống dưới, sẽ giải thoát ngay lập tức!”
“Trình Diệu Tinh, tốt nhất cô câm miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. Ở chỗ ông nội đã bị một bụng tức giận, thậm chí tới bệnh viện còn chưa đến phòng Đường Nhã Đình đã đi thẳng tới đây xem vết thương của cô, chẳng lẽ, là để nghe cô khiêu khích sao.
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, xoay mặt sang hướng khác.
“Người đó là ai?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi. Nghe lời nói của Tiêu Lăng Phong, trong lòng Diệu Tinh kinh sợ, lẽ nào anh ta đã nhìn thấy Alex.
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Diệu Tinh, sắc mặt Tiêu Lăng Phong tối sầm lại. Quả nhiên cô biết. Có lẽ, tất cả đã được sắp đặt ổn thõa rồi. Anh đã hoàn toàn quên mất, lúc trước mặt ông nội, trong lòng anh đã tin tưởng Diệu Tinh như thế nào.
“Tại sao lại làm vậy?”
“Anh nói cái gì?” Diệu Tinh hỏi lại.
“Trình Diệu Tinh, vì để phá hủy tôi, ngay cả mạng mình cô cũng không cần sao?” Tiêu Lăng Phong bước lại gần Diệu Tinh. Bàn tay bóp lấy cổ Diệu Tinh. “Nhưng thật dáng tiếc… Cô đã quá xem thường tôi rồi. Chỉ là một dư luận nhỏ nhoi, làm sao có thể đánh ngã được Tiêu Lăng Phong này!”
“Đúng vậy!” Diệu Tinh gật đầu. “Chút chuyện nhỏ này đã là gì đâu!” Diệu Tinh mỉm cười. “Anh là Tiêu thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, màu đen cũng có thể nói thành màu trắng…”
“Trình Diệu Tinh!” Tay Tiêu Lăng Phong đột nhiên tăng thêm lực. “Cô không cần bày ra vẻ mặt này, tôi nhìn thấy rất ghê tởm!” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Môi của cô vì bị anh bóp cổ mà khẽ mở. Nhìn nơi đó, anh lại nhớ tới Hạ Cẩm Trình đã hôn cô ở trước mặt nhiều người… Nghĩ đến đây, tay anh dùng thêm sức, ấn Diệu Tinh lên giường, một nụ hôn không hề báo trước rơi xuống.
Diệu Tinh chán ghét cau mày, nhưng không có giãy giụa, Tiêu Lăng Phong đã nắm cổ tay cô, chặt đến mức như muốn bóp nát nó, cho nên Diệu Tinh biết, có giãy giụa cũng chỉ là vô ích.
Tiêu Lăng Phong hôn mạnh lên môi Diệu Tinh, nghĩ đến nơi này đã từng bị Hạ Cẩm Trình chạm vào, anh không khỏi căm tức.
“Trình Diệu Tinh, cô dám câu tam đáp tứ ở sau lưng tôi, tôi bảo đảm cô sẽ phải hối hận…” Tiêu Lăng Phong vẫn không đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệu Tinh, hơi thở lạnh lùng phà vào mặt cô…
Danh sách chương