Đường Nhã Đình thở hổn hển nhìn Lisa, tự nói với mình nhiều lần, ngàn vạn lần đừng để người phụ nữ này nhìn ra tâm tình của mình đang dao động, nhưng… Khiêu khích của cô ta, chính xác đã đánh trúng vào điểm yếu của cô. Tiêu Lăng Phong đổi xử với Trình Diệu Tinh, thật sự rất đặc biệt…
“Nhìn đi, cô cũng cảm thấy tôi nói rất đúng sao! Chậc chậc, thật đáng tiếc, chúng ta đấu đá nhiều năm như thế, đến cuối cùng…”
“Sau này những chuyện như mật báo tin tức, cô không cần uổng phí hơi sức, uổng công làm tiểu nhân rồi, tôi và Diệu Tinh là bạn bè…” Đường Nhã Đình cắt ngang lời nói của cô ta. Cô ta biết Lisa muốn nói cô đã thua Diệu Tinh. ddle-qu;y;do;n Thua cái gì? Hừ! Đừng nói bọn họ không có gì, mà cho dù có thật đi chăng nữa, cô cũng sẽ không chịu thua, Tiêu Lăng Phong chỉ có thể thuộc về một mình cô mà thôi.
“Đúng vậy, so với người có thể làm bạn bè với người phụ nữ đã hại mình như Đường tiểu thư đây, thì tôi thực sự là tiểu nhân rồi.”
“Cô…” Đường Nhã Đình nổi giận, cô nắm chặt nắm tay, sau đó bật cười. “Thật ra thì chuyện này cũng không sao, không có chuyện đó, thì làm sao tôi biết được, ở trong lòng Lăng Phong, mình quan trọng đến mức nào, dù cho tôi không thể sinh con, nhưng Tiêu Lăng Phong vẫn một lòng một dạ yêu tôi, anh ấy nói, không thể có con, thì sẽ xem tôi như đứa bé để cưng chiều.”
“Thật sao?” Lisa cười nhạo nhìn Đường Nhã Đình. “Tổng giám đốc Tiêu đúng là người tốt hiếm thấy, nhưng… Anh ấy là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu vốn dĩ không thích cô… cô nói…”
“Ông nội có thích tôi hay không đó là chuyện của tôi, về phần đứa bé, chúng tôi có thể nhận nuôi, có thể mang thai hộ, chỉ là… Những chuyện này không phải là chuyện mà Lisa tiểu thư có thể quản được!”
“Mang thai hộ? Tìm ai? Trình Diệu Tinh sao?” Câu hỏi Lisa đặt ra giống như một cái bạt tay, tát mạnh vào mặt cô ra, cô nghĩ đến lời nói của Tiêu Lăng Phong, anh ấy nói, muốn Trình Diệu Tinh sinh một đứa bé… Đường Nhã Đình từ từ siết tay lại. “Quả thật, Trình Diệu Tinh là một lựa chọn không tồi. diendanle-q-uy-d-o-n Xinh đẹp, tốt bụng… Cái này, cả tôi và cô đều không có…” Lisa chậm rãi nói xong. Nhìn sắc mặt Đường Nhã Đình càng lúc càng xanh mét, khóe miệng cô ta nâng lên, các người đấu đi, chờ đến lúc các người lưỡng bại câu thương (ViVu: cả hai cùng thiệt hại), chính là lúc tôi ra tay, Đường Nhã Đình, cô không đấu lại tôi, Trình Diệu Tinh, cô cũng đừng mơ tưởng.
Tiêu Lăng Phong dựa vào bàn làm việc, nhìn Diệu Tinh không nói một lời, anh khẽ cắn răng, đưa tay kéo Diệu Tinh qua.
“Tôi hỏi cô lại một lần nữa, người kia là ai, Trình Diệu Tinh, bây giờ nói ra, tôi còn có thể không so đo gì cả, nhưng… Chờ đến lúc tôi tự tra được, chuyện sẽ không đơn giản đâu!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên. “Tiêu Lăng Phong, cuối cùng anh muốn điều tra cái gì, anh muốn nói cái gì?”
“Có người nào nói với cô chưa, cô hoàn toàn không biết nói dối.” Tiêu Lăng Phong lại gần Diệu Tinh. “Có thể để cô kiên trì như thế, Trình Diệu Tinh, tôi thật sự hiếu kỳ, người đó là ai, ngoại trừ Mộ Thần, không ngờ cô cũng sẽ quan tâm đến ngời đàn ông khác như thế.” Chậc chậc. Tiêu Lăng Phong chép miệng. “Cô đối xử với mọi người đều tốt, tại sao lại xem tôi như kẻ thù giết cha!”
“Tổng giám đốc Tiêu đã quá lời, anh đã cứu cha tôi, tôi vẫn nên cảm động đến rơi nước mắt.” Diệu Tinh giễu cợt.
“Mỗi lần tôi đều thấy cô cảm kích đến cắn răng nghiến lợi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, kéo Diệu Tinh vào trong ngực, trở tay đặt lên bàn làm việc. “Trình Diệu Tinh, tốt nhất cô nên thông mình một chút cho tôi. Cô hận tôi, tôi có thể nhịn, gạt tôi, tôi có thể tạm thời bỏ qua, nhưng nếu cô dám phản bội tôi… Vậy thì đừng trách tôi không khách khí…” Anh nói xong, từ từ dán lên môi Diệu Tinh, đúng lúc đó, cạch…! Ở cửa truyền đến âm thanh mở khóa…
“Nhìn đi, cô cũng cảm thấy tôi nói rất đúng sao! Chậc chậc, thật đáng tiếc, chúng ta đấu đá nhiều năm như thế, đến cuối cùng…”
“Sau này những chuyện như mật báo tin tức, cô không cần uổng phí hơi sức, uổng công làm tiểu nhân rồi, tôi và Diệu Tinh là bạn bè…” Đường Nhã Đình cắt ngang lời nói của cô ta. Cô ta biết Lisa muốn nói cô đã thua Diệu Tinh. ddle-qu;y;do;n Thua cái gì? Hừ! Đừng nói bọn họ không có gì, mà cho dù có thật đi chăng nữa, cô cũng sẽ không chịu thua, Tiêu Lăng Phong chỉ có thể thuộc về một mình cô mà thôi.
“Đúng vậy, so với người có thể làm bạn bè với người phụ nữ đã hại mình như Đường tiểu thư đây, thì tôi thực sự là tiểu nhân rồi.”
“Cô…” Đường Nhã Đình nổi giận, cô nắm chặt nắm tay, sau đó bật cười. “Thật ra thì chuyện này cũng không sao, không có chuyện đó, thì làm sao tôi biết được, ở trong lòng Lăng Phong, mình quan trọng đến mức nào, dù cho tôi không thể sinh con, nhưng Tiêu Lăng Phong vẫn một lòng một dạ yêu tôi, anh ấy nói, không thể có con, thì sẽ xem tôi như đứa bé để cưng chiều.”
“Thật sao?” Lisa cười nhạo nhìn Đường Nhã Đình. “Tổng giám đốc Tiêu đúng là người tốt hiếm thấy, nhưng… Anh ấy là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu vốn dĩ không thích cô… cô nói…”
“Ông nội có thích tôi hay không đó là chuyện của tôi, về phần đứa bé, chúng tôi có thể nhận nuôi, có thể mang thai hộ, chỉ là… Những chuyện này không phải là chuyện mà Lisa tiểu thư có thể quản được!”
“Mang thai hộ? Tìm ai? Trình Diệu Tinh sao?” Câu hỏi Lisa đặt ra giống như một cái bạt tay, tát mạnh vào mặt cô ra, cô nghĩ đến lời nói của Tiêu Lăng Phong, anh ấy nói, muốn Trình Diệu Tinh sinh một đứa bé… Đường Nhã Đình từ từ siết tay lại. “Quả thật, Trình Diệu Tinh là một lựa chọn không tồi. diendanle-q-uy-d-o-n Xinh đẹp, tốt bụng… Cái này, cả tôi và cô đều không có…” Lisa chậm rãi nói xong. Nhìn sắc mặt Đường Nhã Đình càng lúc càng xanh mét, khóe miệng cô ta nâng lên, các người đấu đi, chờ đến lúc các người lưỡng bại câu thương (ViVu: cả hai cùng thiệt hại), chính là lúc tôi ra tay, Đường Nhã Đình, cô không đấu lại tôi, Trình Diệu Tinh, cô cũng đừng mơ tưởng.
Tiêu Lăng Phong dựa vào bàn làm việc, nhìn Diệu Tinh không nói một lời, anh khẽ cắn răng, đưa tay kéo Diệu Tinh qua.
“Tôi hỏi cô lại một lần nữa, người kia là ai, Trình Diệu Tinh, bây giờ nói ra, tôi còn có thể không so đo gì cả, nhưng… Chờ đến lúc tôi tự tra được, chuyện sẽ không đơn giản đâu!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên. “Tiêu Lăng Phong, cuối cùng anh muốn điều tra cái gì, anh muốn nói cái gì?”
“Có người nào nói với cô chưa, cô hoàn toàn không biết nói dối.” Tiêu Lăng Phong lại gần Diệu Tinh. “Có thể để cô kiên trì như thế, Trình Diệu Tinh, tôi thật sự hiếu kỳ, người đó là ai, ngoại trừ Mộ Thần, không ngờ cô cũng sẽ quan tâm đến ngời đàn ông khác như thế.” Chậc chậc. Tiêu Lăng Phong chép miệng. “Cô đối xử với mọi người đều tốt, tại sao lại xem tôi như kẻ thù giết cha!”
“Tổng giám đốc Tiêu đã quá lời, anh đã cứu cha tôi, tôi vẫn nên cảm động đến rơi nước mắt.” Diệu Tinh giễu cợt.
“Mỗi lần tôi đều thấy cô cảm kích đến cắn răng nghiến lợi.” Tiêu Lăng Phong nói xong, kéo Diệu Tinh vào trong ngực, trở tay đặt lên bàn làm việc. “Trình Diệu Tinh, tốt nhất cô nên thông mình một chút cho tôi. Cô hận tôi, tôi có thể nhịn, gạt tôi, tôi có thể tạm thời bỏ qua, nhưng nếu cô dám phản bội tôi… Vậy thì đừng trách tôi không khách khí…” Anh nói xong, từ từ dán lên môi Diệu Tinh, đúng lúc đó, cạch…! Ở cửa truyền đến âm thanh mở khóa…
Danh sách chương