Diệu Tinh nửa nằm trên bồn rửa tay, sau lưng chảy máu làm cho phía dưới “lầy lội không thể tả” nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao như sắp bốc cháy. Cô cắn môi thật chặt, kiềm chế âm thanh của mình.
“Thích thì cứ kêu lên, cần gì phải chịu đựng, không nên đâu!” Tiêu Lăng Phong ghé vào tai Diệu Tinh. “Kêu lên, để cho tôi nghe xem âm thanh của cô có bao nhiêu dâm đãng…”
“Tiêu Lăng Phong, van xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi không có gài bẫy anh, không có… Uhm…” Cô còn chưa nói xong, Tiêu Lăng Phong đã cúi đầu cắn môi cô.
“Sự thật ngay trước mắt, cô còn dám nói nhiều.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng cười. “Nếu như cô thông minh, nên cầu xin tôi muốn cô…”
“Đừng…”
“Bên dưới đã cỏ dại lan tràn. Cũng đừng mạnh miệng nữa!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, trêu chọc những điểm mẫn cảm của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, nói đi, nói cô muốn!”
Diệu Tinh giãy giụa, thân thể tê dại và sau lưng đau nhói. Cô cuồng loạn lắc đầu, trên chóp mũi dính đầy mồ hôi. Cô cảm thấy rất nhục nhã, tuy nhiên lại càng lúc càng khát vọng Tiêu Lăng Phong đụng vào.
“Diệu Tinh, muốn không!” Tiêu Lăng Phong di chuyển ngón tay. “Cô rất muốn, có phải không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ gay của Diệu Tinh, anh mỉm cười, “Nhưng… Tôi chê cô bẩn.” Anh ta nói xong, đột nhiên rút ngón tay ra.
“Ah!” Diệu Tinh kêu lên một tiếng, không phải rất chán ghét bị anh ta nhục nhã ư, nhưng tại sao khi anh ta dừng lại, thân thể lại càng khó chịu hơn.
Tiêu Lăng Phong vói tay cởi caravat của mình, mất đi trói buộc cuối cùng, cả người Diệu Tinh té xuống đất, rầm! Cô nhếch nhác nằm trên mặt đất, thân thể có chút run rẩy.
“Cô còn có thể tự thỏa mãn mình…” Tiêu Lăng Phong xoay mặt nhìn Diệu Tinh, nhưng khi nhìn thấy mớ hỗn độn sau lưng cô thì anh hơi sửng sốt.
Trên bồn rửa tay màu trắng, tràn đầy vết máu đỏ tươi, và có cả mảnh kính vỡ. Sau lưng Diệu Tinh còn dính nhiều mảnh gương vụn. Vết máu đỏ tươi trên tấm lưng trắng bóng của cô, lại có vẻ xinh đẹp như thế…
Diệu Tinh nắm chặt nắm tay, thở dồn dập, mặc dù lúc này quần áo không đủ che thân, nhưng hình như cô không hề cảm thấy mất thể diện.
“Giả chết cái gì, đứng lên cho tôi!” Tiêu Lăng Phong đi tới bên cạnh Diệu Tinh, nhìn vết thương của Diệu Tinh vẫn đang chảy máu, hô hấp của anh cứng lại. diễ.n;đ"ànlê...q,uýđ"ôn “Nếu như cô không muốn để bác sĩ thấy hết, thì đứng lên mặc quần áo ngay lập tức…”
Diệu Tinh ngẩng đầu lên, dữ tợn nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong, gần như muốn cắn nát hàm răng mình.
“Thế nào? Cảm thấy dù sao cũng bị tôi nhìn thấy, bị người khác nhìn thấy cũng không sao?” Tiêu Lăng Phong nửa ngồi xổm, nắm lấy cằm Diệu Tinh, “Cô phải biết rằng, đây chỉ là ngoài ý muốn!”
Ngoài ý muốn! Diệu Tinh cười. Anh ta hại cô bị thương, thế nhưng một chút ăn năn cũng không có, chẳng lẽ trong mắt anh, mạng của cô, hèn hạ đến mức không bằng một hiểu lầm, một giọt nước mắt của Đường Nhã Đình sao!”
“Cảnh cáo cô, đừng giở trò sau lưng tôi, cách Hạ Cẩm Trình xa một chút cho tôi, nếu như có lần sau, Trình Diệu Tinh, tôi bảo đảm. di;ễn:đ?àn"lêq-uý!đô"n Tuyệt đối mọi chuyện sẽ không chấm dứt dễ dàng như thế này.” Anh ta nói xong hất cằm Diệu Tinh ra, đi qua người Diệu Tinh.
Tiêu Lăng Phong, nhục nhã của hôm nay, tuyệt đối tôi sẽ không quên, tuyệt đối sẽ không!”
Tiêu Lăng Phong bước ra khỏi phòng bệnh, nghiêng mặt sang một bên, liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh, anh thở dài một cái.
Tiêu Lăng Phong, ngươi đang làm gì đấy. Mới vừa rồi, vậy mà chỉ một chút nữa thôi anh đã không khống chế được mình. Anh nhắm mắt lại, hung hăng tự trách mình, cô ta làm hại Nhã Đình thảm như vậy, anh lại có thể vì cô ấy mà mất khống chế.
Anh nhìn tay của mình. Nơi đó còn có một chút máu, nghĩ tới vết máu nhìn mà giật mình kia, anh nhớ tới ba năm trước đây, lúc Đường Nhã Đình xảy ra chuyện, cũng rất nhiều máu.
“Trình Diệu Tinh, cho dù cô hận tôi thấu xương, tôi tuyệt đối không hối hận.” Tiêu Lăng Phong cắn răng, tất cả đều là cô đáng phải nhận lấy, là báo ứng của các người…
“Thích thì cứ kêu lên, cần gì phải chịu đựng, không nên đâu!” Tiêu Lăng Phong ghé vào tai Diệu Tinh. “Kêu lên, để cho tôi nghe xem âm thanh của cô có bao nhiêu dâm đãng…”
“Tiêu Lăng Phong, van xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi không có gài bẫy anh, không có… Uhm…” Cô còn chưa nói xong, Tiêu Lăng Phong đã cúi đầu cắn môi cô.
“Sự thật ngay trước mắt, cô còn dám nói nhiều.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng cười. “Nếu như cô thông minh, nên cầu xin tôi muốn cô…”
“Đừng…”
“Bên dưới đã cỏ dại lan tràn. Cũng đừng mạnh miệng nữa!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, trêu chọc những điểm mẫn cảm của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, nói đi, nói cô muốn!”
Diệu Tinh giãy giụa, thân thể tê dại và sau lưng đau nhói. Cô cuồng loạn lắc đầu, trên chóp mũi dính đầy mồ hôi. Cô cảm thấy rất nhục nhã, tuy nhiên lại càng lúc càng khát vọng Tiêu Lăng Phong đụng vào.
“Diệu Tinh, muốn không!” Tiêu Lăng Phong di chuyển ngón tay. “Cô rất muốn, có phải không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ gay của Diệu Tinh, anh mỉm cười, “Nhưng… Tôi chê cô bẩn.” Anh ta nói xong, đột nhiên rút ngón tay ra.
“Ah!” Diệu Tinh kêu lên một tiếng, không phải rất chán ghét bị anh ta nhục nhã ư, nhưng tại sao khi anh ta dừng lại, thân thể lại càng khó chịu hơn.
Tiêu Lăng Phong vói tay cởi caravat của mình, mất đi trói buộc cuối cùng, cả người Diệu Tinh té xuống đất, rầm! Cô nhếch nhác nằm trên mặt đất, thân thể có chút run rẩy.
“Cô còn có thể tự thỏa mãn mình…” Tiêu Lăng Phong xoay mặt nhìn Diệu Tinh, nhưng khi nhìn thấy mớ hỗn độn sau lưng cô thì anh hơi sửng sốt.
Trên bồn rửa tay màu trắng, tràn đầy vết máu đỏ tươi, và có cả mảnh kính vỡ. Sau lưng Diệu Tinh còn dính nhiều mảnh gương vụn. Vết máu đỏ tươi trên tấm lưng trắng bóng của cô, lại có vẻ xinh đẹp như thế…
Diệu Tinh nắm chặt nắm tay, thở dồn dập, mặc dù lúc này quần áo không đủ che thân, nhưng hình như cô không hề cảm thấy mất thể diện.
“Giả chết cái gì, đứng lên cho tôi!” Tiêu Lăng Phong đi tới bên cạnh Diệu Tinh, nhìn vết thương của Diệu Tinh vẫn đang chảy máu, hô hấp của anh cứng lại. diễ.n;đ"ànlê...q,uýđ"ôn “Nếu như cô không muốn để bác sĩ thấy hết, thì đứng lên mặc quần áo ngay lập tức…”
Diệu Tinh ngẩng đầu lên, dữ tợn nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong, gần như muốn cắn nát hàm răng mình.
“Thế nào? Cảm thấy dù sao cũng bị tôi nhìn thấy, bị người khác nhìn thấy cũng không sao?” Tiêu Lăng Phong nửa ngồi xổm, nắm lấy cằm Diệu Tinh, “Cô phải biết rằng, đây chỉ là ngoài ý muốn!”
Ngoài ý muốn! Diệu Tinh cười. Anh ta hại cô bị thương, thế nhưng một chút ăn năn cũng không có, chẳng lẽ trong mắt anh, mạng của cô, hèn hạ đến mức không bằng một hiểu lầm, một giọt nước mắt của Đường Nhã Đình sao!”
“Cảnh cáo cô, đừng giở trò sau lưng tôi, cách Hạ Cẩm Trình xa một chút cho tôi, nếu như có lần sau, Trình Diệu Tinh, tôi bảo đảm. di;ễn:đ?àn"lêq-uý!đô"n Tuyệt đối mọi chuyện sẽ không chấm dứt dễ dàng như thế này.” Anh ta nói xong hất cằm Diệu Tinh ra, đi qua người Diệu Tinh.
Tiêu Lăng Phong, nhục nhã của hôm nay, tuyệt đối tôi sẽ không quên, tuyệt đối sẽ không!”
Tiêu Lăng Phong bước ra khỏi phòng bệnh, nghiêng mặt sang một bên, liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh, anh thở dài một cái.
Tiêu Lăng Phong, ngươi đang làm gì đấy. Mới vừa rồi, vậy mà chỉ một chút nữa thôi anh đã không khống chế được mình. Anh nhắm mắt lại, hung hăng tự trách mình, cô ta làm hại Nhã Đình thảm như vậy, anh lại có thể vì cô ấy mà mất khống chế.
Anh nhìn tay của mình. Nơi đó còn có một chút máu, nghĩ tới vết máu nhìn mà giật mình kia, anh nhớ tới ba năm trước đây, lúc Đường Nhã Đình xảy ra chuyện, cũng rất nhiều máu.
“Trình Diệu Tinh, cho dù cô hận tôi thấu xương, tôi tuyệt đối không hối hận.” Tiêu Lăng Phong cắn răng, tất cả đều là cô đáng phải nhận lấy, là báo ứng của các người…
Danh sách chương