Trong phòng dị thường im lặng, chỉ có tiếng nức nở theo thời gian cùng tiếng thở dốc thống khổ, sau khi Lưu Hoài Uyên nói ra hết thảy năm đó, Lưu Tích Tứ cảm thấy hai ngày nay mình đã chảy ra nước mắt của cả đời. Hắn giờ mới biết phụ thân chịu qua nhiều đau khổ hơn là nghe được từ chỗ phụ hoàng nhiều lắm, hắn cũng mới biết được chính mình đúng là như vậy mà được sinh ra. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại càng thống khổ nghĩ muốn đâm mấy đao trên người mình, thì ra, tóc cha vì như vậy mà bạc, thì ra… phụ thân là bị hoàng gia gia “giết”… thì ra… phụ vương là được phụ thân nhặt về, phụ hoàng là phụ thân lấy sinh mệnh chính mình đổi lấy… thì ra, bọn họ lại đúng như phụ hoàng mắng vậy, là nghiệt tử! “Hắn như cái hũ nút, có chuyện gì cũng đặt ở trong lòng. Vô Danh sơn trang là Tang Vận trước khi gặp chuyện không may đã sai người mua, chính là để rời khỏi hoàng huynh cùng Khuyết Dương, nếu không phải xảy ra chuyện kia, Tang Vận sẽ ẩn cư cả đời, cũng sẽ không có các ngươi. Hắn là nam tử, yêu nam tử đã làm cho hắn thống khổ vạn phần, huống chi lại là hai người, hắn so với bất luận kẻ nào cũng khổ hơn, lại không thể để cho người khác biết. Một năm ở trong cung ấy, xung quanh đều truyền hắn là nam sủng của hoàng huynh, may mà hoàng huynh quản nghiêm, Tang Vận lại mất trí nhớ, mới không xảy ra rắc rối gì. Nhưng đến khi hắn nhớ lại, hắn lại đi, Khuyết Dương tìm hắn một năm mới tìm được, hồi cung, vẫn có người nói hắn, một nam nhân cần nhiều dũng khí mới có thể cam tâm tình nguyện ở trong cung cùng hai nam nhân. Càng đừng nói, với thân thể nam nhân vì bọn họ mang thai hài tử. Nếu không phải yêu thực sâu, ai có thể không để ý tin đồn mà kiên trì tiếp tục. Mặc Mặc cũng là qua nhiều năm, mới quen được.”
Kéo hai hài tử đang hối hận vào lòng, Lưu Hoài Uyên nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, cái gì mà ‘Phụ thân có thể cam tâm tình nguyện hầu hạ phụ hoàng cùng phụ vương, Hãn Triệt vì sao không thể?’ ‘Chính là vì phụ thân có thể chấp nhận hai nam nhân, chúng con mới có thể đối với Hãn Triệt như thế’ ‘Chúng con đều là vì phụ thân cùng phụ hoàng phụ vương, mới có thể sinh ra như vậy’ ‘Phụ thân là vì thể diện mới không cho Hãn Triệt và chúng con cùng một chỗ’… Những câu hỗn như thế, có thể nói sao?!” Lưu Hoài Uyên vỗ khuôn mặt hai đứa một cái, nghiêm túc nói, “Về sau những lời này, nghĩ cũng không thể nghĩ! Vậy không phải để phụ thân các con tan nát cõi lòng ư!”
“Hoàng thúc… Chúng con sai rồi, chúng con chỉ nghĩ phụ thân đưa Hãn Triệt đi, nói không suy nghĩ, làm thương tổn tâm tư phụ thân.” Lưu Vận Tranh đẩy hoàng thúc ra vùng vẫy xuống giường, Lam Vận Vanh hài cũng không đi liền hướng ra phía ngoài, “Con muốn gặp phụ thân, phụ thân ngày nào tha thứ cho con, con sẽ quỳ gối ở đầu giường của phụ thân ngày ấy không đứng dậy.” Lau lệ trong mắt, Lam Vận Vanh được tôi tớ đỡ đi tẩm cung phụ thân. Lưu Tích Tứ và Lưu Hoài Uyên đỡ Lưu Vận Tranh cùng đi, Lưu Hoài Uyên biết bây giờ không cho bọn chúng gặp Bạch Tang Vận một lần, sau đấy cũng đừng nghĩ để bọn chúng yên ổn dưỡng thương.
“Tang Vận, ăn chút nữa…” Lam Khuyết Dương bưng bát, muốn cho Bạch Tang Vận ăn nhiều một chút. Bạch Tang Vận lại cầm chén đẩy ra, tựa vào bên người Lưu Hoài Diệp, “Để lát nữa lại ăn, bây giờ thật sự không thấy ngon miệng.” Trong lòng mặc dù vẫn còn vì lời nói của hài tử mà khó chịu, có điều bây giờ lại nghĩ, hai hài tử kia cũng là tức giận, dù sao cũng do chính mình sinh ra, Bạch Tang Vận cố gắng để tâm mình thư giãn, hắn không có hỏi Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương làm gì, nghĩ cũng biết nhất định là đánh hai hài tử kia một trận.
“Tang Vận, thuốc Tứ nhi đưa tới ngươi uống có thấy dễ chịu chút?” Lưu Hoài Diệp xoa bụng Bạch Tang Vận, hôm nay hắn không lên triều, giao chính sự tạm thời cho Lưu Hoài Uyên, Ngũ Mặc nói, Tang Vận vẫn có dấu hiệu hư thai.
“Hình như là có chút hiệu nghiệm, đêm qua bụng vẫn hơi hơi đau, đến bây giờ đúng là không đau.” Bạch Tang Vận có chút tự trách, hắn rốt cuộc đã quên thân thể mình, làm cho hai người này lo lắng.
“Hoàng thượng, thuốc này được pha chế rất tuyệt diệu, thật không hiểu bằng hữu mà Tứ nhi kết giao thế nào.” Ngũ Mặc ở bên cạnh nói. Bạch Tang Vận cũng cười nhạt, “Sợ là Tứ nhi nhận người kia trước chứ, nghe nói Tứ nhi cho người nọ vào ở trong phủ của nó. Vì thế Khuyết Dương cùng Hoài Diệp quả thực bất mãn mấy ngày.” Thấy tinh thần Bạch Tang Vận tốt hơn chút, mấy người trong phòng cũng yên lòng.
“Hoàng thượng…” Trương Chính chạy chậm vào nói, “Thái tử điện hạ cùng Vanh thân vương quỳ gối ở cửa, nói… nói muốn gặp Bạch chủ tử.”
“Không gặp! Phái người đưa bọn chúng về.” Lam Khuyết Dương từ chối thẳng, hai đứa nghiệt tử kia!
“Để chúng nó vào đi.” Ngực Bạch Tang Vận có chút đau nhức, lại sinh khí cũng không thể cả đời không gặp, dù sao cũng là nhi tử của mình.
“Tang Vận! Hai đồ hỗn trướng kia, gặp bọn chúng làm gì!” Lưu Hoài Diệp cũng không đồng ý, “Thân mình ngươi đây còn chưa có khỏe đâu, đừng để bọn chúng làm ngươi tức giận nữa.”
Vẫy tay với Trương Chính, Bạch Tang Vận bảo hắn đi dẫn người, “Có thể cả đời không gặp sao? Có thể nói, để bảo chúng nó quay về sao.” Giữ chặt tay hai người, Bạch Tang Vận đưa tay đặt lên bụng, “Nếu bọn chúng lại đến làm ta giận, cũng không phải nhi tử của Bạch Tang Vận ta nữa.”
Nhìn thấy nhi tử hai đứa mặt mũi bầm dập, phải để cho người đỡ vào, Bạch Tang Vận chỉ kinh ngạc một chút, lại thấy không có biểu tình gì khác, nam nhân của chính mình hắn hiển nhiên hiểu rõ, cho nên không thấy kỳ quái.
“Cha.” Hai người đi vào quỳ gối trước mặt Bạch Tang Vận dập đầu nói, “Hài nhi đại nghịch bất đạo, nhạ phụ thân sinh khí, thỉnh phụ thân xử trí.”
“Đứng lên đi.” Bạch Tang Vận hít sâu mấy hơi, đè xuống khó chịu trong ngực, “Cha cũng biết các con là nóng nảy, về sau nói chuyện chú ý chút là được.” Để người nâng hai nhi tử dậy, Bạch Tang Vận cố gắng để tâm tình mình đừng quá dao động.
“Cha, người đánh con đi, con bất hiếu, lại nhạ phụ thân đau lòng.” Bò đến bên giường, Lưu Vận Tranh kéo tay phụ thân áp lên trên mặt mình, Lam Vận Vanh đẩy người đang đỡ hắn ra cũng đi theo, kéo tay kia của phụ thân.
Bạch Tang Vận vuốt mặt nhi tử, như thế nào cũng đánh không được, “Cha là thực sinh khí, nhưng chuyện nếu đã qua, cha không muốn nhớ lại.” Lau nước mắt trên mặt nhi tử, Bạch Tang Vận hiểu, nhi tử của hắn trải qua lần này là thật sự trưởng thành.
“Vận Tranh, Vận Vanh, phụ thân không phản đối chuyện các con cùng Hãn Triệt, phụ thân đưa Hãn Triệt đi là bởi vì phương pháp của các con rất quá mức, chỉ nghĩ cho mình, lại không suy nghĩ đến ý tứ của Hãn Triệt. Nếu nói cường thế, bá đạo, sơ với phụ hoàng cùng phụ vương các con, các con còn kém xa lắm, nhưng các con có bao giờ thấy bọn họ cưỡng ép phụ thân làm cái gì? Chờ đến khi các con hiểu nên đối xử với Hãn Triệt như thế nào, phụ thân mới có thể giao Hãn Triệt cho các con. Nếu các con thực thích Hãn Triệt, nên làm cho nó vui vẻ, mà không phải làm cho nó càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh hối hận nắm tay phụ thân, nói không ra lời. Lưu Hoài Diệp kéo hai nhi tử đến dựa trên giường mềm, “Chỉ một lần này, không được lặp lại lần nữa, lại nói xằng nói bậy với phụ thân các ngươi, phụ hoàng tuyệt đối không khinh tha!”
“Phụ hoàng, phụ vương, hài nhi hiểu, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo.” Nhìn phụ hoàng ôm cha, nhìn phụ vương một tay bưng thuốc, bón cha uống thuốc, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhận ra, bọn họ chưa bao giờ tự mình cho Hãn Triệt ăn gì.
Thấy hai nhi tử nghe theo, Bạch Tang Vận bắt đầu đuổi người, chỉ để lại Lưu Tích Tứ hai con mắt vẫn đang sưng đỏ.
“Tứ nhi, cùng phụ thân ngủ một lát đi.” Nhi tử nhỏ nhất, cũng đã trưởng thành một chút.
“Cha…” Lưu Tích Tứ lên giường, ôm phụ thân, sau khi phụ hoàng cùng phụ vương rời đi liền hỏi, “Nếu Tứ nhi nhạ người sinh khí, phụ hoàng cùng phụ vương cũng sẽ đánh Tứ nhi như vậy sao?”
“Sao thế được? Kim long giá vân (1) ở trên người phụ hoàng con vốn là phải truyền cho thái tử nhưng lại được đeo trên người con, phụ hoàng cùng phụ vương con sao nỡ đánh con.” Bạch Tang Vận nghĩ cảnh hai nhi tử bị đánh chắc chắn làm tiểu nhi tử sợ hãi, hắn hiển nhiên hiểu rõ tính tình hai nam nhân kia.
“Cha… Tứ nhi tuyệt đối không chọc giận người sinh khí.” Lưu Tích Tứ cẩn thận vuốt bụng phụ thân, “Cha… Cám ơn người đã sinh hạ Tứ nhi.” Phụ thân nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng so với bất luận kẻ nào cũng kiên cường hơn.
“Phụ thân cũng thực cảm tạ trời xanh, để phụ thân có con.” Bạch Tang Vận dược tính phát tác ôm tiểu nhi tử ngủ, Lưu Tích Tứ thấy sắc mặt phụ thân tái nhợt, vì quá khứ của phụ thân mà đau lòng, cầm lấy một nắm tóc bạc của phụ thân, Lưu Tích Tứ tự thề trong lòng, sau này, hắn nhất định sẽ không để cho người mình thích chịu khổ.
Kéo hai hài tử đang hối hận vào lòng, Lưu Hoài Uyên nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, cái gì mà ‘Phụ thân có thể cam tâm tình nguyện hầu hạ phụ hoàng cùng phụ vương, Hãn Triệt vì sao không thể?’ ‘Chính là vì phụ thân có thể chấp nhận hai nam nhân, chúng con mới có thể đối với Hãn Triệt như thế’ ‘Chúng con đều là vì phụ thân cùng phụ hoàng phụ vương, mới có thể sinh ra như vậy’ ‘Phụ thân là vì thể diện mới không cho Hãn Triệt và chúng con cùng một chỗ’… Những câu hỗn như thế, có thể nói sao?!” Lưu Hoài Uyên vỗ khuôn mặt hai đứa một cái, nghiêm túc nói, “Về sau những lời này, nghĩ cũng không thể nghĩ! Vậy không phải để phụ thân các con tan nát cõi lòng ư!”
“Hoàng thúc… Chúng con sai rồi, chúng con chỉ nghĩ phụ thân đưa Hãn Triệt đi, nói không suy nghĩ, làm thương tổn tâm tư phụ thân.” Lưu Vận Tranh đẩy hoàng thúc ra vùng vẫy xuống giường, Lam Vận Vanh hài cũng không đi liền hướng ra phía ngoài, “Con muốn gặp phụ thân, phụ thân ngày nào tha thứ cho con, con sẽ quỳ gối ở đầu giường của phụ thân ngày ấy không đứng dậy.” Lau lệ trong mắt, Lam Vận Vanh được tôi tớ đỡ đi tẩm cung phụ thân. Lưu Tích Tứ và Lưu Hoài Uyên đỡ Lưu Vận Tranh cùng đi, Lưu Hoài Uyên biết bây giờ không cho bọn chúng gặp Bạch Tang Vận một lần, sau đấy cũng đừng nghĩ để bọn chúng yên ổn dưỡng thương.
“Tang Vận, ăn chút nữa…” Lam Khuyết Dương bưng bát, muốn cho Bạch Tang Vận ăn nhiều một chút. Bạch Tang Vận lại cầm chén đẩy ra, tựa vào bên người Lưu Hoài Diệp, “Để lát nữa lại ăn, bây giờ thật sự không thấy ngon miệng.” Trong lòng mặc dù vẫn còn vì lời nói của hài tử mà khó chịu, có điều bây giờ lại nghĩ, hai hài tử kia cũng là tức giận, dù sao cũng do chính mình sinh ra, Bạch Tang Vận cố gắng để tâm mình thư giãn, hắn không có hỏi Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương làm gì, nghĩ cũng biết nhất định là đánh hai hài tử kia một trận.
“Tang Vận, thuốc Tứ nhi đưa tới ngươi uống có thấy dễ chịu chút?” Lưu Hoài Diệp xoa bụng Bạch Tang Vận, hôm nay hắn không lên triều, giao chính sự tạm thời cho Lưu Hoài Uyên, Ngũ Mặc nói, Tang Vận vẫn có dấu hiệu hư thai.
“Hình như là có chút hiệu nghiệm, đêm qua bụng vẫn hơi hơi đau, đến bây giờ đúng là không đau.” Bạch Tang Vận có chút tự trách, hắn rốt cuộc đã quên thân thể mình, làm cho hai người này lo lắng.
“Hoàng thượng, thuốc này được pha chế rất tuyệt diệu, thật không hiểu bằng hữu mà Tứ nhi kết giao thế nào.” Ngũ Mặc ở bên cạnh nói. Bạch Tang Vận cũng cười nhạt, “Sợ là Tứ nhi nhận người kia trước chứ, nghe nói Tứ nhi cho người nọ vào ở trong phủ của nó. Vì thế Khuyết Dương cùng Hoài Diệp quả thực bất mãn mấy ngày.” Thấy tinh thần Bạch Tang Vận tốt hơn chút, mấy người trong phòng cũng yên lòng.
“Hoàng thượng…” Trương Chính chạy chậm vào nói, “Thái tử điện hạ cùng Vanh thân vương quỳ gối ở cửa, nói… nói muốn gặp Bạch chủ tử.”
“Không gặp! Phái người đưa bọn chúng về.” Lam Khuyết Dương từ chối thẳng, hai đứa nghiệt tử kia!
“Để chúng nó vào đi.” Ngực Bạch Tang Vận có chút đau nhức, lại sinh khí cũng không thể cả đời không gặp, dù sao cũng là nhi tử của mình.
“Tang Vận! Hai đồ hỗn trướng kia, gặp bọn chúng làm gì!” Lưu Hoài Diệp cũng không đồng ý, “Thân mình ngươi đây còn chưa có khỏe đâu, đừng để bọn chúng làm ngươi tức giận nữa.”
Vẫy tay với Trương Chính, Bạch Tang Vận bảo hắn đi dẫn người, “Có thể cả đời không gặp sao? Có thể nói, để bảo chúng nó quay về sao.” Giữ chặt tay hai người, Bạch Tang Vận đưa tay đặt lên bụng, “Nếu bọn chúng lại đến làm ta giận, cũng không phải nhi tử của Bạch Tang Vận ta nữa.”
Nhìn thấy nhi tử hai đứa mặt mũi bầm dập, phải để cho người đỡ vào, Bạch Tang Vận chỉ kinh ngạc một chút, lại thấy không có biểu tình gì khác, nam nhân của chính mình hắn hiển nhiên hiểu rõ, cho nên không thấy kỳ quái.
“Cha.” Hai người đi vào quỳ gối trước mặt Bạch Tang Vận dập đầu nói, “Hài nhi đại nghịch bất đạo, nhạ phụ thân sinh khí, thỉnh phụ thân xử trí.”
“Đứng lên đi.” Bạch Tang Vận hít sâu mấy hơi, đè xuống khó chịu trong ngực, “Cha cũng biết các con là nóng nảy, về sau nói chuyện chú ý chút là được.” Để người nâng hai nhi tử dậy, Bạch Tang Vận cố gắng để tâm tình mình đừng quá dao động.
“Cha, người đánh con đi, con bất hiếu, lại nhạ phụ thân đau lòng.” Bò đến bên giường, Lưu Vận Tranh kéo tay phụ thân áp lên trên mặt mình, Lam Vận Vanh đẩy người đang đỡ hắn ra cũng đi theo, kéo tay kia của phụ thân.
Bạch Tang Vận vuốt mặt nhi tử, như thế nào cũng đánh không được, “Cha là thực sinh khí, nhưng chuyện nếu đã qua, cha không muốn nhớ lại.” Lau nước mắt trên mặt nhi tử, Bạch Tang Vận hiểu, nhi tử của hắn trải qua lần này là thật sự trưởng thành.
“Vận Tranh, Vận Vanh, phụ thân không phản đối chuyện các con cùng Hãn Triệt, phụ thân đưa Hãn Triệt đi là bởi vì phương pháp của các con rất quá mức, chỉ nghĩ cho mình, lại không suy nghĩ đến ý tứ của Hãn Triệt. Nếu nói cường thế, bá đạo, sơ với phụ hoàng cùng phụ vương các con, các con còn kém xa lắm, nhưng các con có bao giờ thấy bọn họ cưỡng ép phụ thân làm cái gì? Chờ đến khi các con hiểu nên đối xử với Hãn Triệt như thế nào, phụ thân mới có thể giao Hãn Triệt cho các con. Nếu các con thực thích Hãn Triệt, nên làm cho nó vui vẻ, mà không phải làm cho nó càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh hối hận nắm tay phụ thân, nói không ra lời. Lưu Hoài Diệp kéo hai nhi tử đến dựa trên giường mềm, “Chỉ một lần này, không được lặp lại lần nữa, lại nói xằng nói bậy với phụ thân các ngươi, phụ hoàng tuyệt đối không khinh tha!”
“Phụ hoàng, phụ vương, hài nhi hiểu, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo.” Nhìn phụ hoàng ôm cha, nhìn phụ vương một tay bưng thuốc, bón cha uống thuốc, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhận ra, bọn họ chưa bao giờ tự mình cho Hãn Triệt ăn gì.
Thấy hai nhi tử nghe theo, Bạch Tang Vận bắt đầu đuổi người, chỉ để lại Lưu Tích Tứ hai con mắt vẫn đang sưng đỏ.
“Tứ nhi, cùng phụ thân ngủ một lát đi.” Nhi tử nhỏ nhất, cũng đã trưởng thành một chút.
“Cha…” Lưu Tích Tứ lên giường, ôm phụ thân, sau khi phụ hoàng cùng phụ vương rời đi liền hỏi, “Nếu Tứ nhi nhạ người sinh khí, phụ hoàng cùng phụ vương cũng sẽ đánh Tứ nhi như vậy sao?”
“Sao thế được? Kim long giá vân (1) ở trên người phụ hoàng con vốn là phải truyền cho thái tử nhưng lại được đeo trên người con, phụ hoàng cùng phụ vương con sao nỡ đánh con.” Bạch Tang Vận nghĩ cảnh hai nhi tử bị đánh chắc chắn làm tiểu nhi tử sợ hãi, hắn hiển nhiên hiểu rõ tính tình hai nam nhân kia.
“Cha… Tứ nhi tuyệt đối không chọc giận người sinh khí.” Lưu Tích Tứ cẩn thận vuốt bụng phụ thân, “Cha… Cám ơn người đã sinh hạ Tứ nhi.” Phụ thân nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng so với bất luận kẻ nào cũng kiên cường hơn.
“Phụ thân cũng thực cảm tạ trời xanh, để phụ thân có con.” Bạch Tang Vận dược tính phát tác ôm tiểu nhi tử ngủ, Lưu Tích Tứ thấy sắc mặt phụ thân tái nhợt, vì quá khứ của phụ thân mà đau lòng, cầm lấy một nắm tóc bạc của phụ thân, Lưu Tích Tứ tự thề trong lòng, sau này, hắn nhất định sẽ không để cho người mình thích chịu khổ.
Danh sách chương