Đối với người đột nhiên xuất hiện trong xe, trong lòng mặc dù căm tức, bất quá trên mặt Lưu Tích Tứ lại chỉ cười lạnh mấy tiếng, ngồi xuống, lệnh xe ngựa hồi phủ. Ngồi trên xe, Lưu Tích Tứ xốc màn xe lên, rất hào hứng nhìn cảnh trí đường phố hai bên, Ly Nghiêu trong mắt hắn dường như không tồn tại.

“Vương gia có thể cho Ly Nghiêu hay có gì bất mãn với Ly Nghiêu sao? Ly Nghiêu suy nghĩ mấy ngày, lại thực sự nghĩ không ra đến tột cùng nhạ vương gia mất hứng chỗ nào.” Ly Nghiêu kéo màn xe được Lưu Tích Tứ vén lên xuống, để Lưu Tích Tứ nhìn chính mình.

Lưu Tích Tứ giật lại màn xe, quay đầu, “Ly Nghiêu, bổn vương có thể nhịn ngươi một lần hai lần, không thể cứ nhịn ngươi mãi. Ngươi bất kính với bổn vương, lại thường coi nhẹ ý nguyện của bổn vương ngăn cản chuyện của bổn vương, này đó còn chưa đủ để bổn vương sinh khí sao?”

“Ly Nghiêu tưởng là một đao kia đã làm vương gia nguôi giận.” Khóe miệng treo một mạt cười, giọng Ly Nghiêu cực khẽ, trong mắt lại mang theo tà nịnh hỏi, “Hay là vương gia đối với việc Ly Nghiêu quấy nhiễu chuyện tốt của vương gia vẫn canh cánh trong lòng?”

“Bổn vương hà tất?” Đã tới phủ đệ, Lưu Tích Tứ chưa đợi thị vệ dừng ổn liền nhảy xuống xe. Thấy Ly Nghiêu theo từ trên xe xuống, mặt những người khác căng thẳng không còn chút máu.

“Trúc nhị đã chuộc về cho bổn vương chưa?” Vừa xuống xe, Lưu Tích Tứ liền hỏi, Ly Nghiêu vừa nghe, nụ cười khóe miệng càng sâu, thị vệ của Lưu Tích Tứ vây hắn bên trong, cẩn thận nhìn Ly Nghiêu.

“Bẩm vương gia, đã chuộc về đây, tiểu nhân… để hắn… hầu trong phòng ngủ của vương gia.” Trong lòng Vương Thuận nhi sợ đến kinh hồn bạt vía, Ly Nghiêu này, thật là đáng sợ. Mà khi Lưu Tích Tứ vừa mới bước được một bước, hắn đã bị người khóa phía trước, chân ly khai mặt đất.

“Vương gia!”

“Ly Nghiêu!”

Lưu Tích Tứ bị Ly Nghiêu túm lấy phi thân vào vương phủ, thị vệ cùng ám vệ ngay lập tức rút kiếm hướng Ly Nghiêu mà đi, vương gia bị uy hiếp trong phủ, đây là đại sự cỡ nào! Lưu Tích Tứ lại trời sinh can đảm, chẳng những không sợ, dùng hết thủ đoạn toàn thân muốn thoát khỏi người Ly Nghiêu, thế nhưng lại như châu chấu đá xe, tay Ly Nghiêu giữ lấy hắn vẫn không chút sứt mẻ.

Ly Nghiêu cũng không đưa Lưu Tích Tứ đến chỗ nào khác, mà là vào thẳng Trúc Hiên cư của y, trước khi thị vệ đi lên khóa cửa lại, mang theo tức giận quăng Lưu Tích Tứ lên giường, Lưu Tích Tứ còn chưa có ngồi ổn trên tay bỗng có một thứ, vừa nhìn, lại là một đoản kiếm có hình thù kỳ lạ.

“Xoẹt!” một tiếng, Ly Nghiêu xé vạt áo mình, lộ ra chỗ hắn bị thương, vết thương đã sớm kết vảy nhưng vẫn chưa khép miệng, mấy quyền Lưu Tích Tứ vừa cho hắn kia làm cho miệng vết thương lại chảy máu lần nữa. “Vương gia nếu bất mãn, vậy dùng hết sức đâm Ly Nghiêu mấy kiếm để nguôi giận đi, Ly Nghiêu chỉ bất quá là muốn kết bằng hữu với vương gia, không nghĩ vương gia lại có nhiều bất mãn với Ly Nghiêu như vậy. Ly Nghiêu không tốt, chọc giận vương gia, nếu vương gia không thích, Ly Nghiêu sẽ đi, nhưng Ly Nghiêu không muốn tâm còn tiếc nuối mà đi, nếu vương gia sinh khí như thế, vậy chờ vương gia hết giận, tự Ly Nghiêu sẽ không xuất hiện trước mặt vương gia nữa.”

Lưu Tích Tứ không biết là tức giận hay thế nào, thở hổn hển, “Không được phép vào trong!” Rống một tiếng hướng ngoài cửa, Lưu Tích Tứ rút kiếm ra quay về phía Ly Nghiêu liền chém tới, Ly Nghiêu cũng không nhúc nhích, thực sự định mặc hắn chém. Tiếng y phục rách trong gian phòng yên tĩnh nghe lên có phần chói tai, đoản kiếm trong tay Lưu Tích Tứ không để lại vết thương mới trên người Ly Nghiêu, lại cắt nát vụn y phục của Ly Nghiêu.

Thanh kiếm ném lên mặt đất, Lưu Tích Tứ nhấc chân chính là một cước đá vào đùi Ly Nghiêu, “Được, ngươi đi đi, cứ như thế đi ra ngoài!” Thấy Ly Nghiêu bất động, Lưu Tích Tứ phẫn nộ cười nói, “Được, ngươi không đi, ta đi!” Rốt cuộc ngay cả từ “bổn vương” cũng không nói, xoay người bước đi, mới vừa đi được một hai bước đã bị người từ phía sau ôm chặt vào ngực, chóp mũi lại là mùi máu tanh làm hắn chán ghét.

“Ngươi rốt cuộc bảo ta làm thế nào! Lưu Tích Tứ, sống hay chết thì ngươi mới vui vẻ. Treo ngược người khác giữa không trung, tựa như con chó để ngươi đùa, tâm tình tốt thì vuốt ve, mất hứng liền đá qua một bên, nếu ngươi thực ghét ta, vậy bảo ta cút.” Ly Nghiêu cũng không cười, giọng điệu đối với Lưu Tích Tứ càng thêm bất kính.

“Đùa chó?!” Lưu Tích Tứ khó khăn xoay người mặt hướng tới Ly Nghiêu, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Ngươi còn không bằng chó của ta! Chó của ta có thái độ gì với ta, ta vẫn nhất thanh nhị sở (1), nhưng ngươi thì sao? Ở trước mặt ta hằng ngày đeo nụ cười giả tạo của ngươi, làm cho ta nhìn nghĩ muốn ói, đối với lai lịch, thân phận chính ngươi, ngươi có từng nói với ta một câu? Chỗ của ta, ngươi muốn đến thì đến còn muốn đi thì đi, có từng nói với ta ngươi muốn đi đâu? Ngươi cho ta là cái gì? Ngươi cho phủ vương gia của ta là chỗ nào, ngươi không nghiêm túc với ta trước, ta hà tất phải để ngươi trong lòng! Tiểu quan trong Nghênh Hoan lâu kia, cho dù trong lòng không thích ta, nhưng trước mặt ta cũng phải nghĩ cách đùa ta cao hứng? Còn ngươi? Ngươi có biết trong kinh thành có bao nhiêu người nhìn ta! Bao nhiêu người chờ tính kế ta, từ chỗ ta kiếm lợi. Trong Nghênh Hoan lâu, ngươi làm như thế trước mặt nhiều người như vậy, nếu bị người có tâm địa nhìn thấy mà truyền tới tai cha ta, phụ hoàng ta, phụ vương ta, không phải hại bọn họ phải lao tâm vì ta sao? Đã cho ta ở ngoài cung, mà ngay cả một người giang hồ cũng có thể xung đột. Công phu ngươi cao, dụng độc lợi hại, ta là không bằng ngươi, nhưng ta tuyệt đối không muốn người ta nói Lưu Tích Tứ ta lại bị Ly Nghiêu ngươi quản, làm chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt ngươi, còn phải được ngươi đồng ý, ta sẽ không để cho người khác xem Lưu Tích Tứ ta là trò cười!”

“Xin lỗi.” Ly Nghiêu buông Lưu Tích Tứ ra lui về phía sau hai bước, “Ta không biết mình thực tổn thương ngươi.” Trên mặt không còn nụ cười giả tạo mà Lưu Tích Tứ chán ghét, Ly Nghiêu trầm mặc một hồi rồi nói, “Ngươi muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói cho ngươi.”

“Ta bây giờ không muốn nghe.” Lưu Tích Tứ chưa hết giận lại hai cước đối Ly Nghiêu, kết quả thân mình lại bị ôm, “Ly Nghiêu! Ngươi đây là có ý tứ gì.”

“Ta có ý tứ thích ngươi.” Ly Nghiêu lại cười ra tiếng, thần sắc so với ban nãy như hai người khác nhau. Những lời này làm cho Lưu Tích Tứ trợn tròn mắt, hắn không nghĩ Ly Nghiêu lại nói thẳng như vậy, ngơ ngác mặc cho Ly Nghiêu ôm quên phản kháng.

“Ngày đó ngươi đi phía dưới tửu lâu, khiến cho ta tò mò, vốn định tìm chút chuyện thú vị cho mình, nhưng càng ở chung với ngươi, càng muốn độc chiếm ngươi… vương gia bá đạo nổi danh khắp kinh thành… Nếu có thể là của ta… làm ta nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn.” Đầu lưỡi liếm lên vành tai Lưu Tích Tứ, tay Ly Nghiêu xấu xa đốt lửa trên người Lưu Tích Tứ, “Lưu Tích Tứ… Muốn trách, thì trách ngươi đêm đó không sợ ta… trách ngươi trước mặt ta ăn điểm tâm đậu đỏ…”

Miệng vết thương trên bả vai truyền đến đau nhức, Ly Nghiêu biết người trong lòng không thể lại đùa, buông tay ra. Lưu Tích Tứ ra sức lau ướt át bên tai, nhưng đỏ hồng trên mặt, hơi thở gấp gáp lại bán đứng hắn.

“Hừ! Thích bổn vương? Bổn vương ghét nhất là ngươi!” Lưu Tích Tứ xoay người liền hướng chạy ra phía ngoài, khi lách qua tấm bình phong, hắn lau lau vết máu trên mặt, tức giận nói, “Còn nữa, bổn vương ghét máu!” Sau đó giống như trối chết chạy khỏi Trúc Hiên cư, đúng lúc hắn ra ngoài, hắn nghe được trong phòng truyền ra tiếng cười nhẹ, Lưu Tích Tứ oán hận mắng mấy câu, không đếm xỉa tới thần sắc lo lắng của thủ hạ, chạy tới Thanh Liễu cư của hắn.

Vừa vào phòng, nhìn thấy người trong phòng, Lưu Tích Tứ trong lòng lần thứ hai mắng, chết tiệt, Ly Nghiêu chết tiệt, Lưu Mặc Huyền chết tiệt, chết tiệt… Thần sắc phẫn nộ của Lưu Tích Tứ khiến cho Trúc nhị đang quỳ trên mặt đất mặt trắng bệch, nhưng hắn vẫn chưa đứng lên, chỉ là càng không ngừng dập đầu: “Vương gia, Trúc nhị đời này làm trâu làm ngựa hầu hạ vương gia, nhưng trong lòng Trúc nhị đã có người, không thể… không thể hầu hạ vương gia…” Trên tay, trên mặt hắn đều có vết thương, thân thể khẽ run tỏ rõ hắn đã mạnh mẽ chống lại.

“Người tới!” Lưu Tích Tứ tiến đến kéo Trúc nhị lên trên ghế, hỏi Vương Thuận nhi vừa vội vàng chạy tới, “Đây là có chuyện gì?! Bổn vương bảo các ngươi đi chuộc người, không bảo các ngươi đi đánh người!”

“Vương gia, đây không phải tiểu nhân đánh, lúc Dịch đại ca chuộc hắn về trên người hắn đã có vết thương, tiểu nhân vốn muốn nói cho vương gia, nhưng vương gia người… người bị Ly Nghiêu mang đi… Tiểu nhân…”

“Ai đánh!” Lưu Tích Tứ chỉ cảm thấy lửa trong lòng càng tụ càng rực.

“Hắn không chịu tiếp khách, bị tú bà trong lâu đánh.” Ly Nghiêu đã thay y phục tiến vào trả lời thay Vương Thuận nhi, nhìn thấy y, trên mặt Lưu Tích Tứ hiện lên vài phần mất tự nhiên, bất quá bây giờ hắn không rảnh lại đi để ý Ly Nghiêu vốn tới chiếm tiện nghi mình.

“Giỏi a, rất giỏi… quá giỏi…” Giỏi cái Lưu Mặc Huyền ngươi, nếu ta trả Trúc nhị lại cho ngươi, ta sẽ không mang họ Lưu! “Người tới, đi đóng cửa cái Nghênh Hoan lâu kia cho bổn vương, bổn vương đã là tiểu bá vương, lý do cũng không cần phải tìm, nói là bổn vương nhìn không vừa mắt.” Những người khác thấy hắn là thực sinh khí, lập tức lĩnh mệnh dẫn theo người đi đóng cửa lâu. Hành động của Lưu Tích Tứ làm cho Ly Nghiêu lại lạnh mặt xuống, nhìn thấy Trúc nhị yếu đuối, tay Ly Nghiêu giật giật, y… rất muốn giết người.

“Đi, trước dẫn hắn đi dưỡng thương.” Đánh Ly Nghiêu một cái, Lưu Tích Tứ uy hiếp nhìn Ly Nghiêu, Ly Nghiêu thu tay ngồi vào bên cạnh. Trúc nhị được dẫn đi, Lưu Tích Tứ lúc này mới cười lạnh vài tiếng nói với Vương Thuận nhi, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, phủ đệ của bổn vương không được cho Lưu Mặc Huyền vào, nếu hắn dám đến, liền đuổi ra ngoài cho bổn vương!”

“Vương gia… Vậy…” Vương Thuận nhi nôn nóng, vương gia từ khi nào cãi nhau với Huyền vương gia, vậy phải làm thế nào mới tốt.

“Chiếu theo lời nói của bổn vương mà làm!”

“Dạ… Dạ vương gia…”

Vương Thuận nhi lĩnh mệnh ra ngoài, nghĩ thầm việc này có nên nói cho thái tử hay Vanh thân vương hay không.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại có Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu, rót chén trà cho chính mình, thuận thuận khí, Lưu Tích Tứ mới nói: “Rõ ràng trong lòng để ý gắt gao, lại sĩ diện không chịu thừa nhận, vậy được, sau này hắn cũng đừng nghĩ nhìn thấy Trúc nhị.” Mặc dù chưa nói hắn là ai, nhưng Ly Nghiêu nghe lại minh bạch, ánh mắt mềm đi chờ Lưu Tích Tứ giải thích, dựa vào y xem ra, người này cũng không phải loại người hay xen vào chuyện của người khác.

“Ngươi cho là bổn vương nguyện ý.” Lưu Tích Tứ trừng mắt nhìn Ly Nghiêu một cái, “Còn không phải nhị thúc tìm ta, nói Mặc Huyền trước đấy tâm thần không yên, muốn ta hỏi một chút xem xảy ra chuyện gì. Lần đó đi Nghênh Hoan lâu, nhìn hắn như vậy ta liền đoán ra được bảy tám phần, sau lại tìm người tra, mới biết Trúc nhị này lúc trước quen với hắn, nhưng hắn không rõ ràng lắm thân phận Trúc nhị, Trúc nhị cũng giấu giếm hắn, hai người hình như đã có cử chỉ thân mật, về sau Trúc nhị sợ hắn ghét bỏ mình liền không tìm gặp hắn nữa. Nào ngờ, hai người nhưng lại gặp trong Nghênh Hoan lâu, bất quá ta lại không nghĩ Lưu Mặc Huyền là đồ ngốc, nếu ta là Trúc nhị ta cũng sẽ gạt hắn, thân phận tiểu quan là có thể nói ra miệng sao?”

“Nếu hắn không muốn Trúc nhị, ngươi cần gì phải đi quản?” Ly Nghiêu cũng không xưng hô Lưu Tích Tứ là vương gia, đã nói ra, hắn sẽ làm cho người này chấp nhận hắn.

Lưu Tích Tứ lại bất mãn trừng mắt nhìn Ly Nghiêu một cái, bất quá lúc này tâm tình đã có chút bất đồng, mặc kệ cách xưng hô của Ly Nghiêu, hắn nói: “Lưu Mặc Huyền ta còn không rõ sao? Sau này sẽ có lúc hắn hối hận. Ta chuộc Trúc nhị ra tuy nói có phần là vì hắn, bất quá chủ yếu nhất vẫn là vì nhị thúc, tương lai nếu nhị thúc biết chuyện này, ta lại không quản Trúc nhị, hắn chắc chắn sẽ sinh khí. Bất quá Trúc nhị vậy cũng coi như không làm cho ta nhìn nhầm, vì Mặc Huyền không tiếp khách, quên đi, đưa Phật đưa đến tây phương(2), để hắn ở chỗ ta đi, dù sao trong mấy tháng ta cũng sẽ không ở trong quý phủ.”

“Còn ta thì sao?” Đối với việc Lưu Tích Tứ suốt ngày trong hoàng cung, Ly Nghiêu rất khổ não.

“Ngươi?” Lưu Tích Tứ lộ ra nụ cười gian trá, “Hoàng gia gia nói cho ta phải cách ngươi xa chút, nói ngươi không có ý tốt với ta, ngươi cũng biết, hoàng gia gia thương yêu ta như vậy, ta làm sao có thể không nghe lời người chứ.” Miệng tiến đến trước môi Ly Nghiêu, lúc Ly Nghiêu tới gần Lưu Tích Tứ vọt sang bên cạnh, cười xấu xa hô: “Hồi cung!”

Ly Nghiêu cũng cười, lúc Lưu Tích Tứ sắp đi, nói khẽ: “Vương gia buổi tối đừng đi ngủ quá sớm.”

“Bổn vương vì sao phải nghe lời ngươi?” Tiếng cười hớn hở vang lên, tâm tình Lưu Tích Tứ vô cùng tốt xuất môn, muốn hắn, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi có đủ hay không.

Chú thích

(1) nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch ↑

(2) đưa Phật đưa đến tây phương: đã thương thì thương cho trót ↑
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện