“Chủ tử! Chủ tử!” Thanh âm lo lắng truyền đến, sau đó Vương Thuận nhi hoảng hốt chạy tới quỳ một cái trên mặt đất nói, “Chủ tử, quốc công té xỉu!” Lời này vừa mới dứt, người đang ở trong sân chơi với chú chó chậm chạp quay lại.
“Lập tức tiến cung!” Tiểu công tử được gọi là chủ tử sắc mặt tái nhợt nâng vạt áo lao đi.
Trên đường phố buổi trưa người đến người đi, đột nhiên một hồi tiếng vó ngựa từ xa đến gần, người trên đường vừa thấy người dẫn đầu lập tức lùi sang hai bên. Người trên ngựa căn bản mặc kệ cử chỉ của mình gây ra bao nhiêu rối loạn, trong lòng chỉ nghĩ lập tức tiến cung, vì thế bỏ qua quan đạo rộng lớn, chọn đường dân gần nhất.
Mấy con ngựa tạo nên một trận khói rồi biến mất ở cuối phố, thấy người đã chạy xa, đám người thở gấp mới lập tức khôi phục trật tự bình thường, dường như vô cùng quen thuộc với màn này, không ai oán giận, cũng không có người chửi bới, chỉ nghe mơ hồ có người nói: “Trong cung này lại xảy ra chuyện gì? Trông tiểu vương gia rất gấp gáp.”
“Sợ là quốc công lại bị bệnh đi.” Lập tức có người tiếp lời. Lắc đầu thở dài một tiếng, mọi người đều vội vàng đi.
Lúc này, trên lầu tửu lâu Phúc Lâm lớn nhất kinh thành, một người dựa bên cửa sổ nhàn nhã uống rượu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần lãnh ý, trong mắt vô ba lại hiện lên mấy phần tà nịnh, mạt cười nơi khóe miệng kia chẳng những không cho người ta cảm thấy thân thiết, trái lại có loại cảm giác hoảng sợ. Bên cạnh hắn ngồi mấy người, ngoại trừ hắn đang uống rượu ra, mấy người này cũng không hề động đậy, ngay cả bát trước mặt cũng đều sạch sẽ, mặc dù trên bàn bày rất nhiều đồ ăn.
“Người kia là ai?” Nam tử hỏi một câu, thanh âm thanh nhã dễ nghe, câu hỏi tựa như tùy ý lại rước lấy lườm mắt của những người khác. Khẩu âm nam tử có chút kỳ lạ, nghe cũng không phải nhân sĩ kinh thành. Mấy người cùng lúc lắc đầu, sau khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng nam tử, bọn họ đứng dậy hành lễ sau đó ly khai tửu lâu. Nam tử tựa như có chút thoả mãn, rót đầy rượu tiếp tục uống, móng tay trong suốt khẽ lóe lên ánh sáng bạc.
“Thỉnh an tiểu vương gia.”
Cước bộ vội vội vàng vàng không vì người bên đường thỉnh an chính mình mà dừng lại, Lưu Tích Tứ ba bước lại hai bước chạy hướng tẩm cung phụ hoàng, đi tới cửa tẩm cung nhìn thấy nô tài của hai vị huynh trưởng đứng ở cửa, Lưu Tích Tứ không có nguyên do mà bắt đầu hoảng hốt. Không đợi thông báo, hắn trực tiếp đẩy cửa vào.
“Cha…” Đi vào nội gian, nhìn thấy người trên giường kia, Lưu Tích Tứ đẩy thái y chắn ở phía trước ra chạy tới nửa quỳ xuống, “Cha, người không sao chứ. Người đừng dọa hài nhi.” Hắn sợ hãi nói còn chưa nói hết nước mắt đã rơi xuống.
“Các ngươi cũng thật là, cũng không phải đại sự gì, để làm chi phái người thông tri Tích Tứ, xem dọa nó kìa.” Bạch Tang Vận kéo tiểu nhi tử đến để nó ngồi bên cạnh mình, vừa mới trấn an dưỡng tử xong, bây giờ lại phải trấn an tiểu tử khó dây nhất này.
“Cha, cái gì kêu không phải đại sự, người cũng đã té xỉu.” Hai mắt Bạch Hãn Triệt đỏ bừng, nói mà giọng mang theo âm mũi, tâm mới vừa buông lại nói, “Vương đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Bạch Hãn Triệt, phụ thân là người quan trọng nhất sinh mệnh hắn, nghĩ đến phụ thân có thể xảy ra chuyện gì… Vai Bạch Hãn Triệt bị người ôm, ngẩng đầu nhìn là Lam Vận Vanh. Tâm kinh hoảng thoáng có chút khôi phục, Bạch Hãn Triệt cảm kích cười cười, nghĩ muốn tách ra, lại bị người giữ cứng đờ.
“Thế nào? Chẩn không được?” Lưu Hoài Diệp vẻ mặt sương lạnh, Lam Khuyết Dương lại tựa ở đầu giường để Bạch Tang Vận nằm trong lòng hắn, thấy Vương thái y sắc mặt khẽ co quắp, chẩn hồi lâu cũng không nói gì, trực tiếp đưa tay hắn qua, tự mình dò lên. Một lát sau, Lam Khuyết Dương cũng lại là sắc mặt khác thường, đầu tiên là vẻ mặt mừng như điên sau đó liền biến thành vẻ giận dữ.
“Khuyết Dương!”
“Phụ vương!”
“Hoàng thúc?”
Những người khác chờ không kịp.
“Khuyết Dương?” Bạch Tang Vận cũng cảm thấy kỳ quái, hắn chỉ cho rằng mình bị cảm nắng nhưng trông như thế này, chính mình sợ là đã đoán sai, dù sao thân mình hắn hiện tại tốt hơn nhiều so với trước kia.
“Tang Vận! Ngươi có phải lại uống thuốc sau lưng chúng ta hay không?” Lam Khuyết Dương sinh khí hỏi, Bạch Tang Vận vừa nghe nhất thời có chút hồ đồ, “Uống thuốc? Uống thuốc gì? Không phải thuốc Mặc Mặc cho ta sao?” Bạch Tang Vận nghe không hiểu, Lưu Hoài Diệp cũng sau phút sửng sốt lập tức liền hiểu.
“Khuyết Dương! Ngươi là nói?” Sao có thể! “Ừ…” Lam Khuyết Dương đặt tay lên bụng Bạch Tang Vận, “Tang Vận có thai.”
“Cái gì?!”
“Làm sao có thể?”
Không chỉ những người khác không tin, ngay cả chính Bạch Tang Vận cũng không tin.
“Cha!” Thái tử Lưu Vận Tranh vốn vẫn không hé răng trách cứ nhìn phụ thân, “Người có phải lại lấy thuốc với Thượng Quan hoàng thúc hay không?”
Bạch Tang Vận nở nụ cười khổ, “Làm sao có thể, các con đều đã lớn như vậy, cha cần gì phải làm điều thừa.” Bạch Tang Vận cũng là trăm mối ngờ không giải được, “Hơn nữa cha cũng chưa đến tuổi bất hoặc (1), sao lại muốn một hài tử?”
“Phụ thân.” Lưu Tích Tứ nhào tới bên người cha, “Phụ thân, Tích Tứ không cần đệ đệ hay là muội muội.” Chuyện phụ thân sinh bọn họ phụ hoàng cùng phụ vương từ lúc bọn họ hiểu biết đã nói cho bọn họ, cho nên hắn biết phụ thân chịu khổ vì sinh bọn họ.
“Cha…” Bạch Hãn Triệt cũng bất an quỳ xuống kéo tay cha, “Cha… Triệt nhi không muốn người có sự.” Hắn biết thân thế của mình, qua năm nhiều như vậy, phụ thân yêu thương hắn như thân nhi tử, đối hắn thậm chí so với đối Vận Tranh bọn họ còn tốt hơn, lại bảo vệ hắn mọi nơi, hắn không dám nghĩ tới khả năng phụ thân sẽ gặp nguy hiểm.
“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp vừa mới mở miệng đã bị Bạch Tang Vận ngăn lại, “Lát nữa xem Mặc Mặc tiến cung nói như thế nào đi, nếu không thể… lần này ta nghe các ngươi.” Hắn vì sao lại có thai? Bạch Tang Vận không thôi sờ bụng, hắn vẫn cố gắng mà sống, vì chính là cùng bọn họ đầu bạc đến già, nếu hài tử này thực sự không để lại được, hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân yêu mình sâu sắc, còn có bốn hài tử, Bạch Tang Vận quyết định đều giao hết thảy này cho trời cao quyết định.
“Cha… Con ở trong cung cùng người được không.” Lưu Tích Tứ mang chút kính sợ nhìn bụng cha, lại nghĩ đến hắn sắp sửa có một đệ đệ hoặc muội muội nhỏ hơn mình mười lăm tuổi.
“Tứ nhi không phải nói trong cung buồn sao?” Lưu Hoài Diệp nhéo hai má con yêu, “Là ai mới mười tuổi liền mỗi ngày kêu gào muốn xuất cung với phụ hoàng, làm hại phụ vương con mỗi ngày đều phải ôm con xuất cung tản bộ một vòng mới được.”
“Phụ hoàng…” Lưu Tích Tứ bất mãn kháng nghị một tiếng, “Thái tử ca ca cả ngày đều ở chỗ thái phó, nếu không nhất định cùng nhị ca khi dễ Hãn Triệt. Nhị ca lại một ngày phải ngủ sáu bảy canh giờ, con đương nhiên thấy không thú vị. Bất quá… hiện giờ phụ thân có tiểu bảo bảo, hài nhi muốn nhìn xem chính mình lúc trước là như thế nào được phụ thân sinh ra thôi.”
“Muốn ở trong cung liền chuyển về đây đi, hoàng gia gia của con nhớ con nhớ đến phát sốt, người bây giờ thân mình không tốt, con cũng nên bồi bồi người hiều hơn.” Lam Khuyết Dương lên tiếng, chính mình lại sắp làm cha, nhưng vẫn kích động giống như năm đó, lúc trước bọn họ làm cho người này một mình chịu đựng mấy tháng, hiện tại rốt cuộc có cơ hội bù lại tiếc nuối năm đó.
“Vẫn là phụ vương tốt nhất.” Lưu Tích Tứ chẳng mảy may sợ nhạ phụ hoàng sinh khí.
“Tứ nhi?” Lưu Hoài Diệp cũng không mặc kệ, cũng dám nói phụ hoàng không tốt.
“Phụ hoàng…” Lưu Tích Tứ lộ ra chiêu bài khuôn mặt tươi cười của hắn, tiến lên túm cánh tay phụ hoàng, “Phụ hoàng, người hiểu rõ Tứ nhi nhất, Tứ nhi như thế nào lại không biết, phụ hoàng, phụ vương cũng giống như phụ thân chứ, cho nên Tứ nhi nói phụ vương cũng là nói phụ hoàng, nói phụ hoàng, chính là nói phụ vương nữa.” Kế thừa mặt tuấn mỹ nhất trong dung mạo ba người, nụ cười mang vài phần làm nũng của Lưu Tích Tứ làm cho Lưu Hoài Diệp trong nháy mắt không còn cáu kỉnh, “hung hăng” nhéo cái mũi nhỏ này một cái, Lưu Hoài Diệp nói, “Thật hy vọng cha con không nên lại sinh cho phụ hoàng một tiểu bá vương nữa.”
“Cha…” Lưu Tích Tứ lại kháng nghị, “Phụ hoàng vậy mà nói hài nhi là bá vương.” Xem như là thực sự cũng không thể nói.
“Ha hả, phụ hoàng con nói sai chỗ nào?” Bạch Tang Vận nói, “Ai chẳng biết rõ tiểu bá vương kinh thành là Hiển thân vương Lưu Tích Tứ chứ.”
“Hừ hừ.” Lưu Tích Tứ không hề biện giải, trực tiếp kéo người bên cạnh qua, “Hãn Triệt, theo ta quay về đi thu thập một chút, ta phải về cung ở.”
“Được.” Bạch Hãn Triệt hạ mắt không dám nhìn hai người phía sau, cùng Lưu Tích Tứ đi.
Bạch Tang Vận nhìn mắt trưởng tử cùng thứ tử, không nói gì, bọn chúng đều còn nhỏ, có một số việc không thể nóng vội.
Vừa ra khỏi tẩm cung, Lưu Tích Tứ liền đá Vương Thuận nhi một cước, mặc dù không đau nhưng vẫn là làm Vương Thuận nhi sợ hãi.” Ngươi là cái đồ vô liêm sỉ, từ nay về sau hỏi rõ ràng hẵng tới nói cho bổn vương! Bị ngươi hành hạ hai lần như thế, bổn vương không chết cũng đi nửa cái mạng, lại có lần sau, bổn vương liền đưa ngươi đến cho thủ hạ của nhị ca đi!”
“Chủ tử tha mạng!” Vương Thuận nhi vừa nghe sắp khóc ra, “Nô tài sau này nhất định hỏi rõ ràng mới nói cho chủ tử, chủ tử cũng không nên đưa nô tài đến chỗ Vanh vương gia đi ạ.” Vanh vương gia thường ngày lời nói tuy không nhiều, luôn trong bộ dạng ngủ không tỉnh, nhưng trong cung ngoài cung ai chẳng biết Vanh vương gia là chủ không thể nhạ tới, huấn luyện rất nhiều tử sĩ không nói, đám nô tài bên người lại mỗi người thân thủ rất cao, tống mình đi mới thật sự là không chết cũng đi nửa cái mạng.
“Được rồi được rồi, trông ngươi bộ dáng uất ức kìa.” Lưu Tích Tứ lại nở nụ cười, “Đứng lên đi, sau này kiềm chế chút, làm việc đừng lỗ mãng như vậy, nhất là về chuyện của cha ta, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, nếu không bổn vương chắc chắn không buông tha ngươi.”
“Dạ, chủ tử, nô tài đã biết.” Vương Thuận nhi thấy chủ tử không tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng là toàn thân như nhũn ra thế nào cũng đứng không dậy.
“Hãn Triệt, không cần để ý đến hắn, chúng ta đi trước.” Lôi kéo Bạch Hãn Triệt, Lưu Tích Tứ tâm tình vô cùng tốt mà chuẩn bị hồi phủ, ngoài miệng tuy nói không muốn đệ muội gì cả, trong lòng vẫn là hi vọng phụ thân có thể sinh cho hắn một muội muội. Hắn cái gì cũng không thiếu, chính là thiếu một muội muội. Không chỉ Lưu Tích Tứ nghĩ như vậy, ngay cả hai huynh trưởng, ba phụ thân cùng hoàng thúc, nhị thúc của hắn đều cũng nghĩ như thế, nguyên nhân không phải do hắn, ai để cho bọn họ có hài tử đều là mang suy nghĩ đó.
“Lập tức tiến cung!” Tiểu công tử được gọi là chủ tử sắc mặt tái nhợt nâng vạt áo lao đi.
Trên đường phố buổi trưa người đến người đi, đột nhiên một hồi tiếng vó ngựa từ xa đến gần, người trên đường vừa thấy người dẫn đầu lập tức lùi sang hai bên. Người trên ngựa căn bản mặc kệ cử chỉ của mình gây ra bao nhiêu rối loạn, trong lòng chỉ nghĩ lập tức tiến cung, vì thế bỏ qua quan đạo rộng lớn, chọn đường dân gần nhất.
Mấy con ngựa tạo nên một trận khói rồi biến mất ở cuối phố, thấy người đã chạy xa, đám người thở gấp mới lập tức khôi phục trật tự bình thường, dường như vô cùng quen thuộc với màn này, không ai oán giận, cũng không có người chửi bới, chỉ nghe mơ hồ có người nói: “Trong cung này lại xảy ra chuyện gì? Trông tiểu vương gia rất gấp gáp.”
“Sợ là quốc công lại bị bệnh đi.” Lập tức có người tiếp lời. Lắc đầu thở dài một tiếng, mọi người đều vội vàng đi.
Lúc này, trên lầu tửu lâu Phúc Lâm lớn nhất kinh thành, một người dựa bên cửa sổ nhàn nhã uống rượu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần lãnh ý, trong mắt vô ba lại hiện lên mấy phần tà nịnh, mạt cười nơi khóe miệng kia chẳng những không cho người ta cảm thấy thân thiết, trái lại có loại cảm giác hoảng sợ. Bên cạnh hắn ngồi mấy người, ngoại trừ hắn đang uống rượu ra, mấy người này cũng không hề động đậy, ngay cả bát trước mặt cũng đều sạch sẽ, mặc dù trên bàn bày rất nhiều đồ ăn.
“Người kia là ai?” Nam tử hỏi một câu, thanh âm thanh nhã dễ nghe, câu hỏi tựa như tùy ý lại rước lấy lườm mắt của những người khác. Khẩu âm nam tử có chút kỳ lạ, nghe cũng không phải nhân sĩ kinh thành. Mấy người cùng lúc lắc đầu, sau khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng nam tử, bọn họ đứng dậy hành lễ sau đó ly khai tửu lâu. Nam tử tựa như có chút thoả mãn, rót đầy rượu tiếp tục uống, móng tay trong suốt khẽ lóe lên ánh sáng bạc.
“Thỉnh an tiểu vương gia.”
Cước bộ vội vội vàng vàng không vì người bên đường thỉnh an chính mình mà dừng lại, Lưu Tích Tứ ba bước lại hai bước chạy hướng tẩm cung phụ hoàng, đi tới cửa tẩm cung nhìn thấy nô tài của hai vị huynh trưởng đứng ở cửa, Lưu Tích Tứ không có nguyên do mà bắt đầu hoảng hốt. Không đợi thông báo, hắn trực tiếp đẩy cửa vào.
“Cha…” Đi vào nội gian, nhìn thấy người trên giường kia, Lưu Tích Tứ đẩy thái y chắn ở phía trước ra chạy tới nửa quỳ xuống, “Cha, người không sao chứ. Người đừng dọa hài nhi.” Hắn sợ hãi nói còn chưa nói hết nước mắt đã rơi xuống.
“Các ngươi cũng thật là, cũng không phải đại sự gì, để làm chi phái người thông tri Tích Tứ, xem dọa nó kìa.” Bạch Tang Vận kéo tiểu nhi tử đến để nó ngồi bên cạnh mình, vừa mới trấn an dưỡng tử xong, bây giờ lại phải trấn an tiểu tử khó dây nhất này.
“Cha, cái gì kêu không phải đại sự, người cũng đã té xỉu.” Hai mắt Bạch Hãn Triệt đỏ bừng, nói mà giọng mang theo âm mũi, tâm mới vừa buông lại nói, “Vương đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Bạch Hãn Triệt, phụ thân là người quan trọng nhất sinh mệnh hắn, nghĩ đến phụ thân có thể xảy ra chuyện gì… Vai Bạch Hãn Triệt bị người ôm, ngẩng đầu nhìn là Lam Vận Vanh. Tâm kinh hoảng thoáng có chút khôi phục, Bạch Hãn Triệt cảm kích cười cười, nghĩ muốn tách ra, lại bị người giữ cứng đờ.
“Thế nào? Chẩn không được?” Lưu Hoài Diệp vẻ mặt sương lạnh, Lam Khuyết Dương lại tựa ở đầu giường để Bạch Tang Vận nằm trong lòng hắn, thấy Vương thái y sắc mặt khẽ co quắp, chẩn hồi lâu cũng không nói gì, trực tiếp đưa tay hắn qua, tự mình dò lên. Một lát sau, Lam Khuyết Dương cũng lại là sắc mặt khác thường, đầu tiên là vẻ mặt mừng như điên sau đó liền biến thành vẻ giận dữ.
“Khuyết Dương!”
“Phụ vương!”
“Hoàng thúc?”
Những người khác chờ không kịp.
“Khuyết Dương?” Bạch Tang Vận cũng cảm thấy kỳ quái, hắn chỉ cho rằng mình bị cảm nắng nhưng trông như thế này, chính mình sợ là đã đoán sai, dù sao thân mình hắn hiện tại tốt hơn nhiều so với trước kia.
“Tang Vận! Ngươi có phải lại uống thuốc sau lưng chúng ta hay không?” Lam Khuyết Dương sinh khí hỏi, Bạch Tang Vận vừa nghe nhất thời có chút hồ đồ, “Uống thuốc? Uống thuốc gì? Không phải thuốc Mặc Mặc cho ta sao?” Bạch Tang Vận nghe không hiểu, Lưu Hoài Diệp cũng sau phút sửng sốt lập tức liền hiểu.
“Khuyết Dương! Ngươi là nói?” Sao có thể! “Ừ…” Lam Khuyết Dương đặt tay lên bụng Bạch Tang Vận, “Tang Vận có thai.”
“Cái gì?!”
“Làm sao có thể?”
Không chỉ những người khác không tin, ngay cả chính Bạch Tang Vận cũng không tin.
“Cha!” Thái tử Lưu Vận Tranh vốn vẫn không hé răng trách cứ nhìn phụ thân, “Người có phải lại lấy thuốc với Thượng Quan hoàng thúc hay không?”
Bạch Tang Vận nở nụ cười khổ, “Làm sao có thể, các con đều đã lớn như vậy, cha cần gì phải làm điều thừa.” Bạch Tang Vận cũng là trăm mối ngờ không giải được, “Hơn nữa cha cũng chưa đến tuổi bất hoặc (1), sao lại muốn một hài tử?”
“Phụ thân.” Lưu Tích Tứ nhào tới bên người cha, “Phụ thân, Tích Tứ không cần đệ đệ hay là muội muội.” Chuyện phụ thân sinh bọn họ phụ hoàng cùng phụ vương từ lúc bọn họ hiểu biết đã nói cho bọn họ, cho nên hắn biết phụ thân chịu khổ vì sinh bọn họ.
“Cha…” Bạch Hãn Triệt cũng bất an quỳ xuống kéo tay cha, “Cha… Triệt nhi không muốn người có sự.” Hắn biết thân thế của mình, qua năm nhiều như vậy, phụ thân yêu thương hắn như thân nhi tử, đối hắn thậm chí so với đối Vận Tranh bọn họ còn tốt hơn, lại bảo vệ hắn mọi nơi, hắn không dám nghĩ tới khả năng phụ thân sẽ gặp nguy hiểm.
“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp vừa mới mở miệng đã bị Bạch Tang Vận ngăn lại, “Lát nữa xem Mặc Mặc tiến cung nói như thế nào đi, nếu không thể… lần này ta nghe các ngươi.” Hắn vì sao lại có thai? Bạch Tang Vận không thôi sờ bụng, hắn vẫn cố gắng mà sống, vì chính là cùng bọn họ đầu bạc đến già, nếu hài tử này thực sự không để lại được, hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân yêu mình sâu sắc, còn có bốn hài tử, Bạch Tang Vận quyết định đều giao hết thảy này cho trời cao quyết định.
“Cha… Con ở trong cung cùng người được không.” Lưu Tích Tứ mang chút kính sợ nhìn bụng cha, lại nghĩ đến hắn sắp sửa có một đệ đệ hoặc muội muội nhỏ hơn mình mười lăm tuổi.
“Tứ nhi không phải nói trong cung buồn sao?” Lưu Hoài Diệp nhéo hai má con yêu, “Là ai mới mười tuổi liền mỗi ngày kêu gào muốn xuất cung với phụ hoàng, làm hại phụ vương con mỗi ngày đều phải ôm con xuất cung tản bộ một vòng mới được.”
“Phụ hoàng…” Lưu Tích Tứ bất mãn kháng nghị một tiếng, “Thái tử ca ca cả ngày đều ở chỗ thái phó, nếu không nhất định cùng nhị ca khi dễ Hãn Triệt. Nhị ca lại một ngày phải ngủ sáu bảy canh giờ, con đương nhiên thấy không thú vị. Bất quá… hiện giờ phụ thân có tiểu bảo bảo, hài nhi muốn nhìn xem chính mình lúc trước là như thế nào được phụ thân sinh ra thôi.”
“Muốn ở trong cung liền chuyển về đây đi, hoàng gia gia của con nhớ con nhớ đến phát sốt, người bây giờ thân mình không tốt, con cũng nên bồi bồi người hiều hơn.” Lam Khuyết Dương lên tiếng, chính mình lại sắp làm cha, nhưng vẫn kích động giống như năm đó, lúc trước bọn họ làm cho người này một mình chịu đựng mấy tháng, hiện tại rốt cuộc có cơ hội bù lại tiếc nuối năm đó.
“Vẫn là phụ vương tốt nhất.” Lưu Tích Tứ chẳng mảy may sợ nhạ phụ hoàng sinh khí.
“Tứ nhi?” Lưu Hoài Diệp cũng không mặc kệ, cũng dám nói phụ hoàng không tốt.
“Phụ hoàng…” Lưu Tích Tứ lộ ra chiêu bài khuôn mặt tươi cười của hắn, tiến lên túm cánh tay phụ hoàng, “Phụ hoàng, người hiểu rõ Tứ nhi nhất, Tứ nhi như thế nào lại không biết, phụ hoàng, phụ vương cũng giống như phụ thân chứ, cho nên Tứ nhi nói phụ vương cũng là nói phụ hoàng, nói phụ hoàng, chính là nói phụ vương nữa.” Kế thừa mặt tuấn mỹ nhất trong dung mạo ba người, nụ cười mang vài phần làm nũng của Lưu Tích Tứ làm cho Lưu Hoài Diệp trong nháy mắt không còn cáu kỉnh, “hung hăng” nhéo cái mũi nhỏ này một cái, Lưu Hoài Diệp nói, “Thật hy vọng cha con không nên lại sinh cho phụ hoàng một tiểu bá vương nữa.”
“Cha…” Lưu Tích Tứ lại kháng nghị, “Phụ hoàng vậy mà nói hài nhi là bá vương.” Xem như là thực sự cũng không thể nói.
“Ha hả, phụ hoàng con nói sai chỗ nào?” Bạch Tang Vận nói, “Ai chẳng biết rõ tiểu bá vương kinh thành là Hiển thân vương Lưu Tích Tứ chứ.”
“Hừ hừ.” Lưu Tích Tứ không hề biện giải, trực tiếp kéo người bên cạnh qua, “Hãn Triệt, theo ta quay về đi thu thập một chút, ta phải về cung ở.”
“Được.” Bạch Hãn Triệt hạ mắt không dám nhìn hai người phía sau, cùng Lưu Tích Tứ đi.
Bạch Tang Vận nhìn mắt trưởng tử cùng thứ tử, không nói gì, bọn chúng đều còn nhỏ, có một số việc không thể nóng vội.
Vừa ra khỏi tẩm cung, Lưu Tích Tứ liền đá Vương Thuận nhi một cước, mặc dù không đau nhưng vẫn là làm Vương Thuận nhi sợ hãi.” Ngươi là cái đồ vô liêm sỉ, từ nay về sau hỏi rõ ràng hẵng tới nói cho bổn vương! Bị ngươi hành hạ hai lần như thế, bổn vương không chết cũng đi nửa cái mạng, lại có lần sau, bổn vương liền đưa ngươi đến cho thủ hạ của nhị ca đi!”
“Chủ tử tha mạng!” Vương Thuận nhi vừa nghe sắp khóc ra, “Nô tài sau này nhất định hỏi rõ ràng mới nói cho chủ tử, chủ tử cũng không nên đưa nô tài đến chỗ Vanh vương gia đi ạ.” Vanh vương gia thường ngày lời nói tuy không nhiều, luôn trong bộ dạng ngủ không tỉnh, nhưng trong cung ngoài cung ai chẳng biết Vanh vương gia là chủ không thể nhạ tới, huấn luyện rất nhiều tử sĩ không nói, đám nô tài bên người lại mỗi người thân thủ rất cao, tống mình đi mới thật sự là không chết cũng đi nửa cái mạng.
“Được rồi được rồi, trông ngươi bộ dáng uất ức kìa.” Lưu Tích Tứ lại nở nụ cười, “Đứng lên đi, sau này kiềm chế chút, làm việc đừng lỗ mãng như vậy, nhất là về chuyện của cha ta, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, nếu không bổn vương chắc chắn không buông tha ngươi.”
“Dạ, chủ tử, nô tài đã biết.” Vương Thuận nhi thấy chủ tử không tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng là toàn thân như nhũn ra thế nào cũng đứng không dậy.
“Hãn Triệt, không cần để ý đến hắn, chúng ta đi trước.” Lôi kéo Bạch Hãn Triệt, Lưu Tích Tứ tâm tình vô cùng tốt mà chuẩn bị hồi phủ, ngoài miệng tuy nói không muốn đệ muội gì cả, trong lòng vẫn là hi vọng phụ thân có thể sinh cho hắn một muội muội. Hắn cái gì cũng không thiếu, chính là thiếu một muội muội. Không chỉ Lưu Tích Tứ nghĩ như vậy, ngay cả hai huynh trưởng, ba phụ thân cùng hoàng thúc, nhị thúc của hắn đều cũng nghĩ như thế, nguyên nhân không phải do hắn, ai để cho bọn họ có hài tử đều là mang suy nghĩ đó.
Danh sách chương