Các bạn nhỏ khác rất hoạt bát hiếu động,châu đầu ghé tai nói chuyện với những bạn nhỏ đứng cạnh khác.
Cô đứng ở phía trước, chỉ cần vừa quay đầu lại, là có thể thấy anh,anh ở trong lòng tự hỏi nếu cô quay đầu lại,anh phải tự giới thiệu như thế nào, nhưng cô lại một lần cũng không quay đầu lại, vẫn luôn yên lặng đứng ở phía trước anh, nghiêm túc nghe nhân viên công tác nói chuyện.
Đấy không phải lần đầu tiên anh tham gia trình diễn cùng Quý Khuynh,những lần trước mỗi lần đều kết thúc rất hoàn mỹ, nhưng ngày đó không biết là bị làm sao,anh nhìn chằm chằm cô sải bước,chân cũng bước nhanh, không cẩn thận dẫm phải rơi một bên giày của cô, người xem dưới sân khấu cười vang,lúc ấy anh không biết phải làm sao,sợ cô sẽ tức giận, định xin lỗi cô, kết quả không cẩn thận lại dẫm rớt nốt bên giày còn lại của cô.
Tang Nguyệt đi chân đất catwalk nốt đoạn còn lại, từ trên sàn T xuống cô liền bật khóc,anh cầm theo giày cô, đi qua xin lỗi, bị cô đẩy ra,cô phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, nói ghét anh,bảo cô cách xa anh ra một chút.
Cô không nhận lời xin lỗi của anh.
Anh rất tự trách nhưng anh sợ cô thấy anh sẽ tức giận, chỉ có thể tránh ra xa.
Tất cả mọi người đều đang an ủi anh,anh thấy, cô một mình trốn ở trong góc phòng, trộm lau nước mắt.
Sau đấy anh không gặp lại cô nữa, nhưng hình ảnh cô vì lỗi của anh mà khóc lớn, nói chán ghét anh, vĩnh viễn in sâu trong tâm trí anh.
Lần gặp lại chính là đêm ở khách sạn đó.
Diện mạo cô không thay đổi nhiều lắm,anh vừa liếc mắt một cái là nhận ra cô nhưng cô có vẻ không nhớ rõ anh.
Xuất phát từ áy náy,anh để cô vào cửa, cuối cùng đã xảy ra chuyện kia.
Tần Thịnh nắm tấm ảnh, nhìn cô bé trên ảnh chụp, nghĩ may là cô không nhớ rõ mình.
Tần Thịnh nhìn chằm chằm ảnh tấm ảnh một lúc, ánh mắt đảo qua Quý Tụng đứng giữa anh với Tang Nguyệt, chân mày cau lại.
Càng nhìn càng cảm thấy gương mặt Quý Tụng không nên xuất hiện giữa anh và Tang Nguyệt.
Một lát sau,anh buông tấm ảnh xuống, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng,đi tìm ra một cái camera trong nhà, điều chỉnh camera chụp lại tấm ảnh.
Đem ảnh lưu về máy tính, download một phần mềm PS,anh ngồi ở trước máy tính, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính,sự dụng công cụ phần mềm, chỉ một thao tác đã xoá được Quý Tụng ở giữa.
Nhìn trên màn hình chỉ có ảnh mình và Tang Nguyệt chụp chung, vừa lòng gật gật đầu.
Tang Nguyệt ngủ một giấc đến chạng vạng, lúc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen.
Giữa trưa chỉ húp mỗi cháo nên cô tỉnh dậy vì đói.
Tần Thịnh không ở trong phòng ngủ, Tang Nguyệt đi qua cửa thư phòng anh, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Tần Thịnh ngồi ở trước bàn làm việc, có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng bên cạnh, nghe đối thoại, hẳn là cấp dưới của anh.
Trong nhà có người ngoài, Tang Nguyệt không tiếp tục đi về phía trước nữa, xoay người về phòng ngủ thay quần áo.
Trong thư phòng, Dương Duy cầm một đống văn kiện cần anh kí tên qua, chờ Tần Thịnh kí xác nhận.
Tần Thịnh lật dở văn kiện trong tay, một bên kiểm tra, một bên nghe Dương Duy báo cáo, nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, tầm mắt từ trên văn kiện nâng lên nhìn lướt qua bả vai Dương Duy, thấy Tang Nguyệt xoay người đi.
Anh giơ tay, ý bảo Dương Duy tạm dừng, “Chờ một lát,tôi đi ra ngoài một chút.
”Dương Duy tất nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, tuy rằng đưa lưng về phía cửa, nhưng nhìn phản ứng của ông chủ liền biết vừa nãy là tiếng bà chủ đi ra.
“Vâng, Tần tổng.
”Nghĩ ông chủ phải một lúc lâu nữa mới có thể tiếp tục làm việc, Dương Duy tự giác ngồi vào một bên trên sô pha.
Tang Nguyệt đi vào phòng để quần áo,chọn lấy một cái váy, đang định đi thay thì Tần Thịnh từ bên ngoài đi vào.
Tang Nguyệt qua lớp kính thấy anh đi đến phía sau mình, xoay người nhìn anh.
“Tỉnh ngủ rồi sao? Còn khó chịu không?”Anh giơ tay, sờ sờ trán cô.
Tang Nguyệt lắc lắc đầu, nói: “Không khó chịu,em đã khỏi hẳn rồi,anh cứ bận việc đi, không cần để ý đến em,em thay đồ xong rồi xuống lầu ăn một chút gì đó.
”“Đói bụng à?” Tần Thịnh hỏi.
Tang Nguyệt ừ một tiếng.
Tần Thịnh nhìn cô, “Anh xuống cùng em.
”“Anh làm xong việc rồi sao?”Tần Thịnh: “Không, em ăn xong thì anh lên làm tiếp.
”“Vậy anh vẫn nên đi làm việc trước đi,không cần lo cho em đâu.
” Tang Nguyệt cười nói: “Nhân viên của anh còn đang chờ anh trong thư phòng đấy,anh mau đi ra đi,em phải thay quần áo.
”Tần Thịnh nhìn cô, “Thật sự không cần anh xuống cùng sao?”Tang Nguyệt nghe thấy giọng anh nói giống như có chút mất mát, nghĩ đến những lần trước mình cự tuyệt anh,anh đều không được vui cho lắm, cảm thấy cô không coi anh là chồng, dừng một chút, ngước mắt nhìn chằm chằm mặt anh, quan sát vẻ mặt anh, “Anh nhanh bàn xong công việc với cấp dưới một lát, là có thể đi nghỉ ngơi cùng em sớm một chút rồi.
”Quả nhiên, biểu tình không thoải mái trên mặt Tần Thịnh liền biến mất, trong mắt hiện lên một ý cười, lông mi khẽ nâng, con ngươi sâu thẳm thẳng lăng lăng nhìn cô “Em muốn anh có thể bồi em sớm hơn một chút sao?”Tang Nguyệt có thể nhận ra anh đang chờ mong cô nói muốn.
“Ân,em muốn anh bồi em sớm một chút.
”Tang Nguyệt nhìn thấy ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, “Được,anh sẽ cố gắng hoàn thành xong công việc sớm.
”Anh đi ra khỏi phòng để quần áo, về thư phòng tiếp tục bàn công việc với Dương Duy.
Tang Nguyệt thay quần áo xong rồi đi xuống nhà.
Trong phòng bếp toả ra hương thơm nức mũi, trong nồi đang nấu canh, dì Điền rảnh rỗi, đang ở ban công tưới hoa, nghe thấy tiếng Tang Nguyệt, vội vàng bỏ vòi xịt xuống.
“Tỉnh rồi à, muốn ăn cái gì không?”Tang Nguyệt gật đầu, hỏi: “Canh gì mà thơm vậy ạ?.
”Điền dì: “Canh hầm, muốn uống không?”Tang Nguyệt vâng một tiếng, ngồi vào phòng ăn chờ.
Dì Điền bưng chén canh qua, đứng ở một bên, nhìn Tang Nguyệt húp từng ngụm canh nhỏ, hỏi: “Uống ngon không?”Chén canh này là dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất,hầm cả ngày mà chỉ được một bát.
Tang Nguyệt gật đầu khen, “Uống rất ngon, cảm ơn dì Điền.
”“Là Tần tổng bảo dì làm đấy,cậu ấy sáng sớm đã nhắn tin cho dì,nói con bị ốm,bảo dì hầm chút canh bổ cho con.
”Dì Điền cảm khái nói: “Con mới bị ốm một lần đã làm Tần tổng khẩn trương đến loạn lên rồi.
”Tang Nguyệt nghĩ đến Tần Thịnh chăm sóc mình cẩn thận từng li từng tí một, trong lòng thấy ấm áp.
Dì Điền hỏi: “Trên người còn có chỗ nào không thoải mái không?”Tang Nguyệt cười nói: “Không có ạ, con đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
”“Vậy là tốt rồi,dì mấy ngày nay cũng ở lại bên này vào buổi tối,con ban đêm có muốn ăn cái gì, cũng có thể nói cho dì biết, dì nấu cho con.
”“Vâng, vất vả cho dì rồi.
”Tang Nguyệt uống xong canh, lại bảo dì Điền nấu cho mình bát mì.
Cơm nước xong, dì Điền lại cắt cho cô một đ ĩa trái cây, Tang Nguyệt ăn trái cây, nghĩ đến cái gì,lại nói với dì Điền: “Dì cắt thêm hai đ ĩa trái cây nữa,con mang lên trên cho anh ấy.
”“Được.
” Dì Điền đồng ý, xoay người vào phòng bếp bổ hoa quả.
Tang Nguyệt ăn mấy miếng trái cây rồi bưng hai đ ĩa hoa quả đã cắt sẵn lên lầu, đến cửa thư phòng, hai tay đều bưng đ ĩa, không thể gõ cửa, không đợi cô mở miệng gọi người, Tần Thịnh đã ngẩng đầu nhìn qua.
Tang Nguyệt đi vào, một đ ĩa để trước mặt anh, một đ ĩa để trước mặt Dương Duy.
Dương Duy thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói cảm ơn.
Tang Nguyệt buông đ ĩa trái cây xuống, cùng Tần Thịnh liếc nhau, không nói thêm cái gì nữa, rời khỏi thư phòng.
Tần Thịnh nhìn theo hình bóng cô đi ra phía ngoài cửa, Dương Duy thấy ánh mắt ông chủ cứ dán lên người bà chủ, cười trêu ghẹo, “Tần tổng, ngài lâm vào bể tình rồi.
”Dương Duy lớn hơn so với Tần Thịnh vài tuổi, là một tay Tần chủ tịch tự mình bồi dưỡng, từ khi Tần Thịnh lên tiếp quản công ty liền đi theo bên cạnh anh làm trợ lý, lúc nào không nói chuyện công việc, ngẫu nhiên cũng sẽ nói dăm ba câu bông đùa.
Tần Thịnh đè khóe miệng đang giương lên xuống, nghiêm túc nói: “Không thể nào, đừng nói bậy.
”Dương Duy cười cười, nói: “Được, Tần tổng, không thể nào, chúng ta tiếp tục nhé?”Tần Thịnh ừ một tiếng.
Dương Duy đang định tiếp tục báo cáo, liền nghe thấy ông chủ hỏi: “Cậu đã nhìn ra sao?”Dương Duy: “Cái gì?”Tần Thịnh rũ mắt, biểu tình rụt rè, “Tang Nguyệt với tôi không bình thường.
”Buổi chiều cô chủ động hôn anh, vừa nãy lại còn bưng trái cây lên cho anh, không cố ý tránh Dương Duy, nghiễm nhiên lấy thân phận nữ chủ nhân chiêu đãi Dương Duy.
Dương Duy có thể nhận ra ông chủ đây là thừa nhận mình lâm vào bể tình.
Nói thật,anh có thể nhìn ra sau khi ông chủ kết hôn liền không giống như trước đây, nhưng cách bà chủ đối xử với ông chủ có khác gì không,anh thật đúng là không có nhìn ra, bởi vì hôm nay mới là lần đầu tiên anh chính thức gặp mặt bà chủ, chỉ là đưa lên một đ ĩa hoa quả,anh có thể nhìn ra cái gì chứ.
Nhưng mà với tư cách là một cấp dưới,ông chủ nói cái gì chính là cái đó.
Dương Duy nói: “Có thể nhìn ra nha,phu nhân sợ ngài khát nước, cố ý vì ngài bưng đ ĩa hoa quả lên,chứng tỏ trong lòng có ngài.
”Khoé mắt Tần Thịnh hơi cong lên, trong đầu chỉ nghĩ về Tang Nguyệt.
Cuối cùng vẫn là Dương Duy lên tiếng nhắc nhở anh nên nói chuyện công việc.
Qua tầm 40 phút, Tần Thịnh và Dương Duy đã bàn bạc xong, cùng nhau xuống lầu.
Tang Nguyệt một mình đợi ở trong phòng ngủ quá nhàm chán nên xuống nhà ngồi ở trên sô pha xem TV với dì Điền, thấy Tần Thịnh và Dương Duy từ trên cầu thang xuống, hỏi: “Đã làm việc xong rồi sao?”Tần Thịnh ừ một tiếng, đi về phía cô.
Dì Điền đứng lên, vào phòng bếp dọn bữa tối vào phòng ăn.
Dương Duy ôm túi công văn trong tay,đi qua chào hỏi Tang Nguyệt, “Phu nhân.
”Tang Nguyệt gật đầu, cười nói: “Ở lại ăn xong bữa tối rồi hẵng đi.
”Vừa nãy còn ở trong thư phòng,ông chủ đã gấp không chờ nổi muốn xuống cùng bà chủ, Dương Duy thức thời không làm bóng đèn, cười nói: “Trong nhà đã làm cơm chờ tôi về rồi, không ở đây quấy rầy ngài với Tần tổng, tôi đi về trước.
”Tang Nguyệt không giữ lại nữa, cô mới vừa ăn xong nên không đói bụng nhưng vẫn đi cùng Tần Thịnh đến phòng ăn,anh ăn cơm,cô ở bên cạnh chơi di động.
Giờ cô ở trước mặt anh đã thoải mái hơn rất nhiều,anh cũng nói nhiều lên, chủ động nhắc tới lịch trình của mình với cô.
“Anh ngày mai phải đi công tác.
”Tang Nguyệt đang xem điện thoại ngẩng đầu lên, hỏi: “Phải đi trong bao lâu?”Tần Thịnh: “Chắc phải mười ngày.
”Anh nói xong, mắt nhìn chằm chằm cô, như là đang chờ cô nói cái gì đó.
Tang Nguyệt dưới cái nhìn của anh, suy nghĩ vài giây, hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh đi?”Tần Thịnh nói: “Buổi sáng 9 giờ đến sân bay.
”Từ trong nhà lái xe đến sân bay đại khái mất nửa tiếng, 9 giờ đến sân bay nghĩa là 8 giờ rưỡi xuất phát, không tính là sớm quá.
Tang Nguyệt chủ động nói: “Em đưa anh đi ra sân bay.
”Tần Thịnh ngẩn ra, “Em muốn đưa anh ra sân bay sao?”Tang Nguyệt thấy anh như đang có suy tư gì đó, hỏi: “Làm sao vậy,anh không muốn em đưa anh đến sân bay sao? Vậy em! ! ”Lời còn chưa nói xong đã bị anh ngắt lời, “Có thể.
”Kỳ thật anh vừa nãy là muốn nghe Tang Nguyệt nói luyến tiếc anh đi, rốt cuộc bọn họ cũng là tân hôn, chia cách hai nơi sẽ cảm thấy luyến tiếc, tuy rằng cô chưa nói không muốn anh đi, nhưng đề nghị đưa anh ra sân bay, này chắc là luyến tiếc anh, muốn ở với anh thêm một lúc.
Tang Nguyệt thấy anh vui, biết chủ động đưa anh sân bay làm tâm tình anh vui sướng, trong lòng yên lặng quyết định, chờ ngày anh về cô cũng phải đến sân bay đón anh.
Xem ra chỉ cần đoán đúng điều đối phương thích, hôn nhân vẫn dễ để vun đắp.
Sau khi ăn cơm tối, Tang Nguyệt cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa, Tần Thịnh lấy lí do lo lắng cô chưa khỏi hẳn, kiên trì muốn vào tắm cùng cô, phòng ngừa cô té ngã.
Tang Nguyệt không lay chuyển được anh, dù sao cô cũng đã bị anh nhìn thấy hết,mấy lần trước bị kiệt sức, cũng đều là anh ôm cô vào phòng tắm rửa sạch, Tang Nguyệt hai ngày nay được anh chăm sóc nên cũng mềm lòng liền thuận theo ý anh.
Bổn ý của anh xác thật là lo cô chưa khỏi hẳn, sợ cô ở bên trong bị hơi nóng làm chóng mặt té xỉu, nhưng khi hai người cùng ngồi trong bồn tắm, nhìn gương mặt trắng nõn bị hơi nóng hấp đến ửng hồng,làn da trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện dưới làn nước, ý chí liền bị đánh tan, anh tuỳ ý hất ít nước lên người, từ trong bồn tắm đứng lên, đi ra ngoài.
.