Hoắc Đông Quân vừa trở về nước được hai ngày đã bị cha hắn gọi đến nhà hàng để ăn tối cùng gia đình Lưu gia. Vì Hoắc Đông Quân còn một vài việc chưa giải quyết xong nên hắn nhờ em trai của mình đến đón Lưu Tuệ Lâm, còn bản thân thì cứ thong thả, miễn sao không muộn là được…

Lúc Hoắc Đông Quân đến thì mọi người đã có mặt đầy đủ, hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lưu Tuệ Lâm, cũng lịch sự chào hỏi gia đình cô mấy câu. Cùng lúc đó Hoắc Đông Sang cũng lên tiếng đề nghị đến chuyện hôn ước sắp diễn ra…

“Tôi thấy hai đứa nó thật sự rất xứng đôi đấy, tôi thiết nghĩ tổ chức lễ đính hôn xong thì nên kết hôn càng sớm càng tốt…”

Cả Hoắc Đông Quân và Lưu Tuệ Lâm đều không có phản ứng gì gọi là vui vẻ, cả hai đều biết đây là cuộc hôn nhân không có tình cảm, mục đích kết hôn cũng chỉ đơn giản là để thừa kế gia sản. Vậy nên nếu bọn họ không đến được với nhau mà chỉ kết hôn vì mục đích khác, vậy bọn họ sẽ cùng bắt tay nhau để phá nát cái buổi tiệc đính hôn này…

Hoắc Đông Quân mỉm cười nhìn về phía Lưu Tuệ Lâm như đang ra hiệu với cô, lúc này cô cũng nói vu vơ với cha mẹ của mình…

“Dù sao con cũng là con gái độc nhất của Lưu gia, sau này cũng sẽ trở thành người đứng đầu của tập đoàn trang sức cao cấp. Xét về tiền tài lẫn địa vị thì con cảm thấy mình vẫn tốt hơn tổng giám đốc Hoắc rất nhiều, suy đi tính lại thì cuộc hôn nhân này không có lợi cho con lắm thì phải…”

Lưu Tống Văn quay sang nhìn con gái, ông biết con gái mình vốn dĩ thông minh từ nhỏ, chắc chắn con bé đã cảm giác được điều gì đó nên mới nói ra mấy lời như vậy…

“Cậu ấy là tổng giám đốc của JC đấy, sao con lại bảo cuộc hôn nhân này không đem lại lợi ích cho con?”

Lưu Tuệ Lâm khẽ liếc nhìn Hoắc Đông Quân, cô có chút tiếc nuối lên tiếng…

“Hiện giờ thì cha sẽ cảm thấy con và tổng giám đốc Hoắc xứng đôi với nhau, nhưng sau khi con trở thành chủ tịch của tập đoàn trang sức thì lại khác, lúc đó mối quan hệ của bọn con sẽ không được cân bằng nữa, vậy nên nếu tính lâu dài, mối quan hệ này không hề mang đến lợi ích cho con…”

Hoắc Đông Sang đăm chiêu nhìn về phía Lưu Tuệ Lâm, ông gặp không ít phụ nữ thông minh trong suốt cuộc đời của mình, nhưng thông minh đến mức tham lam như thế này thì e rằng chỉ có một mình cô…

“Lưu tiểu thư đừng lo, sau khi hai người kết hôn thì vị trí người thừa kế duy nhất của tập đoàn JC sẽ thuộc về Hoắc Đông Quân, cư nhiên sẽ xứng đôi với cô…”



Lưu Tuệ Lâm tiếp tục thở dài như kiên quyết khẳng định cuộc hôn nhân này không hoàn toàn có lợi cho cô…

“Có vẻ ngài chủ tịch không hiểu ý tôi, Lưu gia chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lưu Tuệ Lâm, trong khi Hoắc gia lại có tận ba người con trai, vậy sao mà tôi có thể đảm bảo được vị trí chủ tịch tập đoàn sẽ thuộc về chồng của tôi cơ chứ? Với tình hình hiện tại, tôi cảm thấy Hoắc gia sẽ cần đến chúng tôi hơn đấy…”

Lưu Tống Văn lúc này cũng nhìn Hoắc Đông Sang với ánh mắt nghi hoặc, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là Lưu Tuệ Lâm, vậy nên ông không thể đánh cược con gái của mình với một người khong có địa vị được. Dù sao bây giờ trên thương trường thì Lưu gia vẫn có địa vị hơn Hoắc gia, vậy nên người cần cuộc hôn nhân này để duy trì sự vững mạnh là Hoắc gia mới đúng! Còn Lưu gia không có cũng không sao, vốn dĩ người nào hơn thì vẫn hơn…

“Con gái tôi nói đúng, tôi không thể để con gái mình chịu thiệt thòi như vậy được, chủ tịch Hoắc vẫn nên xem xét lại thì hơn…”

Hoắc Đông Sang có thể chọn một cuộc hôn nhân khác nhưng ông không muốn buông bỏ một mối hôn sự tốt như Lưu gia. Theo ông quan sát mấy tháng nay thì mối quan hệ giữa Lưu Tuệ Lâm và Hoắc Đông Quân vô cùng tốt đẹp, thậm chí còn thường xuyên ra ngoài với nhau, vậy nên ông đang tính đến chuyện giao lại quyền điều hành của toàn bộ tập đoàn JC cho Hoắc Đông Quân sớm hơn dự kiến…

“Vậy theo Lưu tiểu thư thì tôi nên làm thế nào thì cô mới cảm thấy Hoắc Đông Quân xứng với cô?”

Câu hỏi này khiến Lưu Tuệ Lâm cảm thấy vui vẻ ra mặt, cô liền nắm lấy tay Hoắc Đông Quân mà nghiêng người sang ôm hắn…

“Tôi muốn kết hôn với chủ tịch hội đồng quản trị của JC, chứ không phải một tổng giám đốc điều hành cỏn con…”

Hoắc Đông Quân vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối để quan sát biểu cảm của cha mình, hắn lo rằng chỉ cần mất cảnh giác, cha của hắn sẽ phát giác ra điều gì đó bất thường, nhưng có vẻ Hoắc Đông Sang vẫn còn đang do dự, vậy nên Lưu Tuệ Lâm đành ra đòn cuối…

“Tôi sẽ chuyển giao 10% cổ phần cho anh ấy, xem như là quà kết hôn sớm mà Lưu gia gửi cho Hoắc gia để bày tỏ thành ý…”

Hoắc Đông Sang không ngờ Lưu Tuệ Lâm lại say mê Hoắc Đông Quân như vậy, ông cũng biết hiện tại Lưu Tuệ Lâm nắm giữ tất cả cổ phiếu của tập đoàn trang sức, vậy nên ông không hề do dự mà đồng ý…

“Được, lễ bàn giao chức vụ chủ tịch tập đoàn sẽ được diễn ra trước buổi lễ đính hôn một ngày…!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện