Dương Tuyết Hoa đương nhiên là không viết kịp những gì mà Hoắc Đông Quân vừa nói, cô còn chưa hiểu tại sao hắn lại trở về ngay lúc này…
“Em tưởng anh không về…”
Hoắc Đông Quân mang hoa và bánh đặt trên bàn học của Dương Tuyết Hoa, hắn có chút ngại ngùng nên nói loạn lên…
“Tôi không định về, nhưng đi đường thấy hoa đẹp nên mua cho em, nếu em không thích thì vứt đi…”
Dương Tuyết Hoa nhìn bó hướng dương được gói một cách tỉ mỉ trước mặt, cô đoán chắc rằng Hoắc Đông Quân không phải người lựa chọn loại hoa này để tặng cho cô, vì với phong cách của hắn thì hắn nhất định sẽ chọn loại hoa đắt tiền nhất của cửa hàng…
“Chủ cửa hàng giúp anh chọn hoa à?”
Hoắc Đông Quân nhíu mày nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn tò mò hỏi ngược lại cô…
“Sao em lại hỏi vậy? Chẳng lẽ tôi không đủ năng lực để chọn hoa cho em à?”
Dương Tuyết Hoa mỉm cười nhìn Hoắc Đông Quân, tầm mắt của cô lại di chuyển đến bó hoa hướng dương trước mặt…
“Anh không giỏi những chuyện vớ vẩn như thế này, anh không phải kiểu người tinh tế đến mức có thể chọn đúng loại hoa mà em thích, nên em đoán chủ cửa hàng hoặc ai đó đã giúp anh chọn, nhưng anh đã nói gì để chủ cửa hàng chọn ra bó hoa này?”
Hoắc Đông Quân bị Dương Tuyết Hoa tóm gọn khiến hắn có chút xấu hổ, chẳng lẽ trong mắt cô hắn lại tệ đến mức độ này rồi sao? “Tôi bảo với chủ cửa hàng là ‘tên cô ấy là Dương Tuyết Hoa, cô ấy rất xinh đẹp, khi ánh nắng chiếu vào gương mặt của cô ấy thì nó bừng sáng rực rỡ, tôi muốn tìm loại hoa phù hợp với cô ấy’, thế là ông ta gói hoa hướng dương cho tôi…”
Dương Tuyết Hoa có chút bất ngờ, cô còn chẳng biết bản thân mình đã trải qua khoảnh khắc mà Hoắc Đông Quân miêu tả từ lúc nào, không những thế hắn còn khen cô rất xinh đẹp…
“Hôm nay anh cư xử lạ thật đấy…”
Hoắc Đông Quân nghiêng đầu nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn cố tình hỏi lại…
“Lạ chỗ nào?”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy buồn cười, cô cũng thành thật trả lời câu hỏi của hắn…
“Buổi chiều anh về nhà với bộ dạng ngập mùi nước hoa của phụ nữ, anh còn có những hành động bạo lực với em, vậy mà bây giờ anh lại mua hoa và bánh cho em, chẳng lẽ anh cảm thấy hối hận về hành động của mình à?”
Lúc này Hoắc Đông Quân mới biết thì ra Dương Tuyết Hoa cũng ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn, có lẽ đây là lý do khiến cô kháng cự hắn mãnh liệt như thế, có vẻ cô không phải kiểu người thích mấy mùi hương quá nồng đậm…
“Buổi chiều tôi phải tiếp khách hàng nữ nên vô tình bị ám mùi nước hoa của bà ta, sau này sẽ không thế nữa. Còn việc mua bánh và hoa cho em, chỉ là vì tôi không muốn mối quan hệ của chúng ta cứ mãi tệ hại như thế. Mặc dù tôi không thể thay đổi hoàn toàn để thích ứng với em, nhưng tôi sẽ cố gắng…”
Dương Tuyết Hoa nghe như kiểu Hoắc Đông Quân đang đọc một bản tường trình với cô. Mặc dù Hoắc Đông Quân là người nóng tính và độc đoán, nhưng ít ra hắn hiếm khi che giấu cảm xúc thật của mình. Mọi vui buồn đều được biểu lộ vô cùng rõ ràng trên gương mặt của hắn…
“Cảm ơn anh…”
Dương Tuyết Hoa định tiếp tục làm bài thì đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, cô nhanh chóng chạy ra ngoài để mang một lọ thuốc vào, sau đó kéo Hoắc Đông Quân ngồi xuống giường…
“Xin lỗi vì hôm nay em lỡ tát anh, lúc đó em hoảng quá nên không kiềm chế được…”
Hoắc Đông Quân quên béng mất chuyện hôm nay bị Dương Tuyết Hoa đánh, trong đầu hắn chỉ nghĩ cách làm cô vui chứ chưa từng để tâm những chuyện nhỏ nhặt mà cô vô ý gây ra cho hắn. Cũng may là nhờ cái tát đó hắn mới tỉnh táo lại đôi chút, bằng không hắn lại tổn thương cô lần nữa rồi…
“Vết thương nhỏ, không sao…”
Dương Tuyết Hoa nâng gương mặt của Hoắc Đông Quân lên, cô đổ thuốc ra bông gòn liền thấm lên vết đánh hơi đỏ trên mặt hắn. Hành động của cô vô cùng dịu dàng khiến Hoắc Đông Quân vô thức ngồi im nhìn cô chằm chằm, hắn tự hỏi không hiểu tại sao Dương Tuyết Hoa có thể dịu dàng như thế…
Hoắc Đông Quân quen biết Dương Tuyết Hoa không lâu nên chưa thật sự hiểu hết được con người của cô. Vốn dĩ từ khi sinh ra, Dương Tuyết Hoa đã được mọi người khen rằng cô là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù có tức giận hay không vui vì điều gì đó thì cô cũng không khóc ré lên như những đứa trẻ khác. Càng lớn thì Dương Tuyết Hoa càng hiểu chuyện, cô biết hoàn cảnh của gia đình mình, cô cô gắng vùi đầu vào học tập để đạt được một thành tích đáng nể nào đó, cho đến khi cô gặp được Hoắc Đông Quân…
Dương Tuyết Hoa không biết bản thân may mắn hay bất hạnh khi rơi vào mối quan hệ mập mờ này. Cứ cho là may mắn vì không bị ráo riết đòi nợ, nhưng bất hạnh cũng chẳng kém cạnh gì. Trong mối quan hệ này, Hoắc Đông Quân vô tình biến Dương Tuyết Hoa trở thành một người đã yếu thế lại càng yếu thế hơn, dường như ngay từ đầu đã có sự chênh lệch rất lớn giữa bọn họ…
Hoặc cũng có thể cho rằng do Dương Tuyết Hoa hiền lành dịu dàng nên mới có thể chịu đựng được cái tính cách khó ở khó chiều của Hoắc Đông Quân. Huống chi cô chưa từng xem vào chuyện cá nhân của hắn, hay đòi hỏi hắn phải làm thế này làm thế kia cho cô…
“Em tưởng anh không về…”
Hoắc Đông Quân mang hoa và bánh đặt trên bàn học của Dương Tuyết Hoa, hắn có chút ngại ngùng nên nói loạn lên…
“Tôi không định về, nhưng đi đường thấy hoa đẹp nên mua cho em, nếu em không thích thì vứt đi…”
Dương Tuyết Hoa nhìn bó hướng dương được gói một cách tỉ mỉ trước mặt, cô đoán chắc rằng Hoắc Đông Quân không phải người lựa chọn loại hoa này để tặng cho cô, vì với phong cách của hắn thì hắn nhất định sẽ chọn loại hoa đắt tiền nhất của cửa hàng…
“Chủ cửa hàng giúp anh chọn hoa à?”
Hoắc Đông Quân nhíu mày nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn tò mò hỏi ngược lại cô…
“Sao em lại hỏi vậy? Chẳng lẽ tôi không đủ năng lực để chọn hoa cho em à?”
Dương Tuyết Hoa mỉm cười nhìn Hoắc Đông Quân, tầm mắt của cô lại di chuyển đến bó hoa hướng dương trước mặt…
“Anh không giỏi những chuyện vớ vẩn như thế này, anh không phải kiểu người tinh tế đến mức có thể chọn đúng loại hoa mà em thích, nên em đoán chủ cửa hàng hoặc ai đó đã giúp anh chọn, nhưng anh đã nói gì để chủ cửa hàng chọn ra bó hoa này?”
Hoắc Đông Quân bị Dương Tuyết Hoa tóm gọn khiến hắn có chút xấu hổ, chẳng lẽ trong mắt cô hắn lại tệ đến mức độ này rồi sao? “Tôi bảo với chủ cửa hàng là ‘tên cô ấy là Dương Tuyết Hoa, cô ấy rất xinh đẹp, khi ánh nắng chiếu vào gương mặt của cô ấy thì nó bừng sáng rực rỡ, tôi muốn tìm loại hoa phù hợp với cô ấy’, thế là ông ta gói hoa hướng dương cho tôi…”
Dương Tuyết Hoa có chút bất ngờ, cô còn chẳng biết bản thân mình đã trải qua khoảnh khắc mà Hoắc Đông Quân miêu tả từ lúc nào, không những thế hắn còn khen cô rất xinh đẹp…
“Hôm nay anh cư xử lạ thật đấy…”
Hoắc Đông Quân nghiêng đầu nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn cố tình hỏi lại…
“Lạ chỗ nào?”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy buồn cười, cô cũng thành thật trả lời câu hỏi của hắn…
“Buổi chiều anh về nhà với bộ dạng ngập mùi nước hoa của phụ nữ, anh còn có những hành động bạo lực với em, vậy mà bây giờ anh lại mua hoa và bánh cho em, chẳng lẽ anh cảm thấy hối hận về hành động của mình à?”
Lúc này Hoắc Đông Quân mới biết thì ra Dương Tuyết Hoa cũng ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn, có lẽ đây là lý do khiến cô kháng cự hắn mãnh liệt như thế, có vẻ cô không phải kiểu người thích mấy mùi hương quá nồng đậm…
“Buổi chiều tôi phải tiếp khách hàng nữ nên vô tình bị ám mùi nước hoa của bà ta, sau này sẽ không thế nữa. Còn việc mua bánh và hoa cho em, chỉ là vì tôi không muốn mối quan hệ của chúng ta cứ mãi tệ hại như thế. Mặc dù tôi không thể thay đổi hoàn toàn để thích ứng với em, nhưng tôi sẽ cố gắng…”
Dương Tuyết Hoa nghe như kiểu Hoắc Đông Quân đang đọc một bản tường trình với cô. Mặc dù Hoắc Đông Quân là người nóng tính và độc đoán, nhưng ít ra hắn hiếm khi che giấu cảm xúc thật của mình. Mọi vui buồn đều được biểu lộ vô cùng rõ ràng trên gương mặt của hắn…
“Cảm ơn anh…”
Dương Tuyết Hoa định tiếp tục làm bài thì đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, cô nhanh chóng chạy ra ngoài để mang một lọ thuốc vào, sau đó kéo Hoắc Đông Quân ngồi xuống giường…
“Xin lỗi vì hôm nay em lỡ tát anh, lúc đó em hoảng quá nên không kiềm chế được…”
Hoắc Đông Quân quên béng mất chuyện hôm nay bị Dương Tuyết Hoa đánh, trong đầu hắn chỉ nghĩ cách làm cô vui chứ chưa từng để tâm những chuyện nhỏ nhặt mà cô vô ý gây ra cho hắn. Cũng may là nhờ cái tát đó hắn mới tỉnh táo lại đôi chút, bằng không hắn lại tổn thương cô lần nữa rồi…
“Vết thương nhỏ, không sao…”
Dương Tuyết Hoa nâng gương mặt của Hoắc Đông Quân lên, cô đổ thuốc ra bông gòn liền thấm lên vết đánh hơi đỏ trên mặt hắn. Hành động của cô vô cùng dịu dàng khiến Hoắc Đông Quân vô thức ngồi im nhìn cô chằm chằm, hắn tự hỏi không hiểu tại sao Dương Tuyết Hoa có thể dịu dàng như thế…
Hoắc Đông Quân quen biết Dương Tuyết Hoa không lâu nên chưa thật sự hiểu hết được con người của cô. Vốn dĩ từ khi sinh ra, Dương Tuyết Hoa đã được mọi người khen rằng cô là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù có tức giận hay không vui vì điều gì đó thì cô cũng không khóc ré lên như những đứa trẻ khác. Càng lớn thì Dương Tuyết Hoa càng hiểu chuyện, cô biết hoàn cảnh của gia đình mình, cô cô gắng vùi đầu vào học tập để đạt được một thành tích đáng nể nào đó, cho đến khi cô gặp được Hoắc Đông Quân…
Dương Tuyết Hoa không biết bản thân may mắn hay bất hạnh khi rơi vào mối quan hệ mập mờ này. Cứ cho là may mắn vì không bị ráo riết đòi nợ, nhưng bất hạnh cũng chẳng kém cạnh gì. Trong mối quan hệ này, Hoắc Đông Quân vô tình biến Dương Tuyết Hoa trở thành một người đã yếu thế lại càng yếu thế hơn, dường như ngay từ đầu đã có sự chênh lệch rất lớn giữa bọn họ…
Hoặc cũng có thể cho rằng do Dương Tuyết Hoa hiền lành dịu dàng nên mới có thể chịu đựng được cái tính cách khó ở khó chiều của Hoắc Đông Quân. Huống chi cô chưa từng xem vào chuyện cá nhân của hắn, hay đòi hỏi hắn phải làm thế này làm thế kia cho cô…
Danh sách chương