Lý Thiều Khanh là tiểu thiếu gia, cha y có quyền thế một tay che trời. Trong nhà có tới ba trăm gia bộc ra ra vào vào hầu hạ một nhà bọn họ, chưa bao giờ để Tiểu thiếu gia tự động tay chân một chút nào.

Mặt trời lên cao, Lý Thiều Khanh còn chưa có tỉnh ngủ.

Đầu lĩnh thị vệ của phủ Tướng quốc Trương Đại Cẩu liền vọt vào phòng thiếu gia, xách chăn lên ném xuống mặt đất một cái, lộ ra thân thể trắng nõn mảnh khảnh của Tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia lắc lắc mông trắng, ủy khuất sụt sịt mà kêu: “Đại cẩu, ta muốn đi ngủ!”

Trương Đại Cẩu che lại cái mũi ồm ồm mà nói: “Ngày hôm qua không phải ngươi muốn học võ với ta sao? Dậy, ta dạy cho ngươi hai chiêu.”

Lý Thiều Khanh tức giận mà xoay người đưa lưng về phía Trương Đại Cẩu, cuộn thành một đoàn lẩm bẩm: “Ta không học, dù sao cũng có ngươi bảo hộ ta!”

Tầm mắt của Trương Đại Cẩu bị eo nhỏ mông vểnh của Tiểu thiếu gia hút đến dời không ra, bỗng nhiên cười xấu xa một tiếng, ghé vào trên giường, vạch hai cánh mông tròn vểnh ra, hôn một cái lên lỗ nhỏ nóng hầm hập kia.

Lý Thiều Khanh hoảng sợ nhảy dựng lên giống như con thỏ: “Trương Đại Cẩu ngươi biến thái!”

Trương Đại Cẩu bế Tiểu thiếu gia trơn bóng lên: “Đi, đi luyện công.”

Lý Thiều Khanh mới không cần luyện công đâu, y giơ trường kiếm luyện một lát, liền lặng lẽ nằm ngủ dưới tán hoa đào trong sân.

Nằm dưới tàng cây y mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy hoa đào nở rợp cây đỏ thắm giống như máu, phiêu phiêu phất phất bay xuống, thơm tho mềm mại rơi xuống khắp người y.

Chờ đến khi y tỉnh lại, đã nằm ở trong lòng ngực Trương Đại Cẩu.

Trên gương mặt ngây ngốc của Trương Đại Cẩu tựa hồ có chút bi thương chợt lóe qua.

Lý Thiều Khanh ngơ ngẩn, y vuốt ve mặt Trương Đại Cẩu: “Đại Cẩu, ngươi làm sao vậy?”

Trương Đại Cẩu nói: “Ngươi nằm mộng mà vẫn luôn cười, ta nhìn thấy vui mừng, cho nên không nỡ đánh thức ngươi.”

“Ta mơ thấy hoa đào thật đẹp thật đẹp.” Lý Thiều Khanh cười khanh khách. “Tên đại ngốc, ngươi ôm ta như vậy, không sợ bị cha ta nhìn thấy sao.”

Trương Đại Cẩu vuốt ve mặt y: “Chúng ta đi tới chỗ mà cha ngươi nhìn không thấy được không?”

Lý Thiều Khanh hưng phấn mà nói: “Ngươi muốn mang ta đi làm ăn sao? Chúng ta đi nơi nào? Ngươi từ từ để ta đi dọn hết kho tiền riêng của cha ta rồi cùng nhau đi.”

Trương Đại Cẩu nói: “Ta mua một tòa nhà nhỏ, sau núi trồng đầy hoa đào, nhất định còn đẹp đẽ hơn so với trong mộng của ngươi. Chờ sang năm hoa đào trên núi nở rộ, chúng ta liền rời kinh thành đi Giang Nam định cư.”

Lý Thiều Khanh ôm cổ hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi gạt ta.”

Trương Đại Cẩu niết mặt y: “Có khi nào tướng công đã lừa gạt ngươi chưa.”

Lý Thiều Khanh như làm nũng mà nói: “Tướng công cái con rùa ngươi đó, ngươi đừng…… Đừng tưởng rằng…… làm cái kia …… Ta liền…… Ta liền coi ngươi tướng công……”

Trương Đại Cẩu thổi khí vào lỗ tai y: “Làm cái gì, hửm? Tướng công làm gì ngươi vậy?”

Lý Thiều Khanh đỏ mặt.

Trương Đại Cẩu nhẹ giọng nói: “Thiều Khanh, đêm nay tướng công còn muốn làm cái kia với ngươi.”

Lý Thiều Khanh nhỏ giọng nói: “Không…… Không được…… Buổi tối cha muốn mang ta đi…… Đi dự tiệc……”

Trương Đại Cẩu nói: “Tướng công chờ ngươi trở về, sau đó chúng ta…… Ân…… làm cái kia……”

Gió nhẹ từ từ thổi hơi ấm ngày xuân, những lời âu yếm ái muội triền miên kia phiêu phiêu phất phất ở trong gió nghe không rõ ràng.

Mang đau đớn kiếp trước hay kiếp này đi, tiêu tán bên trong mưa hoa ngập trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện