Chung Tri Vãn nghe đến đây, ngón tay đang siết chặt lại thả lỏng ra.
Đúng thế,
Dù thế nào đi chăng nữa, Doanh Tử Khâm vẫn là một học sinh kém thi không đủ điểm.
Sau này cô ta muốn thi vào Đại học Để đồ còn Doanh Tử Khâm thì sao?
Chắc hẳn đến đại học hạng hai cũng không thi vào nồi. Quả thật là không thể sánh được với cô ta.
Chung Tri Vãn lắc đầu cười, ra khỏi cổng trường.
Ngoài việc xảy ra chuyện nhận vơ tác phẩm ra thì Ngày hội Nghệ thuật vẫn như mọi năm. Doanh Tử Khâm không đến dự lễ trao giải, mấy tên đàn em lớp A19 đi nhận cúp hộ cô rồi.
Kết thúc Ngày hội Nghệ thuật, cô nhận được tiền giải của trường. Tổng cộng là hai triệu. Cô tham gia bảy hạng mục, giải nhất là 100 nghìn.
Theo ý của hiệu trưởng, một triệu ba kia là tiền bồi thường.
Doanh Tử Khâm nhìn mấy số không trong tin nhắn, thiện cảm với Thanh Trí lại tăng cao.
Cô tựa lưng vào ghế, nâng tay gõ bàn phím, nhấn vào phần mềm giao dịch cổ phiếu. Doanh Tử Khâm nhìn bảng biến động, tháng trước cô mua vào 10 triệu cổ phiếu, rồi bản tháo một lần.
Sau đó cô mở chương trình đăng nhập của NOK.
Tuy biết không nhiều người ở diễn đàn NOK nhưng chỉ cần có chương trình đăng nhập thì có thể tạo tài khoản.
Đây cũng là lý do vì sao trang đầu của diễn đàn lại có nhiều người dùng là thần côn và những người nhàn rỗi không làm gì cả như thế.
Trang chủ không khác gì những diễn đàn bình thường, lại còn có không ít câu chuyện mà người dùng đăng thành nhiều kỳ.
Về thiết kế web, diễn đàn NOK với những diễn đàn khác không khác gì nhau, rất bình thường.
Sau khi Doanh Tử Khâm vào hệ thống, cô quét mắt nhìn trang chủ.
Chủ đề thảo luận đang nóng hôm nay là một bài đăng nhờ giúp đỡ.
Bài này được đăng 10 phút trước nhưng đã có hơn 500 bình luận trả lời, độ nóng còn đang từ từ tăng lên. Doanh Tử Khâm rũ mắt, mở bài đăng ấy ra.
“Nhờ giúp đỡ: Mấy hôm trước tôi đến châu u một chuyến, cứu mạng!”
“Bình luận 1: Như tiêu đề, chủ bài đăng khó khăn lắm mới tiết kiệm được chút tiên, cuối cùng có thể ra ngoài du lịch rồi. Chủ bài đăng nghĩ lớn thế này rồi mà chưa ra nước ngoài lần nào, thế nên đăng ký tour đi châu u. Trên đường đi vốn dĩ vui vẻ, chủ bài đăng còn mua donut ăn, đi dạo bên bờ biển, nhưng mọi người biết tôi nhìn thấy cái gì không? Tượng người cá cười với tôi!!!
Đúng thế, là tượng người cả nổi tiếng có nguồn gốc từ chuyện cổ tích của Andersen ấy. Nó không chỉ cười mà còn gật đầu với tôi. Đẹp thì đẹp thật, nhưng đáng sợ lắm!”
Nhờ giúp đỡ, có phải người cá giống nàng tiên ốc, sắp sống rồi à?
“Bình luận 2: Chủ bài đăng không được bình thường cho lắm, giải tán thôi.”
“Bình luận 3, Tuy tôi cũng là thần côn nhưng tôi thể không thừa nhận, bản lĩnh bịa chuyện của chủ bài đăng đỉnh thật.”
“Bình luận 157: Lúc đi du lịch, chủ bài đăng nằm mơ à? Không sao, chỗ tôi có thuốc bổ thần kinh, một viên chỉ 9999 tệ, không có tác dụng cũng không được trả hàng.”
“Bình luận 158: Không có ảnh thì nói cái gì? Dạo này trên diễn đàn có một đống kẻ thần kinh không bình thường.”
“Bình luận 474: Tôi cũng đến đó rồi, sao tôi không thấy?”
Sau khi Doanh Tử Khâm đọc hết bình luận, mắt cô hơi híp lại.
Đến khi cô kéo xuống dưới thì thấy chủ bài đăng trả lời.
“Bình luận 738: Đương nhiên tôi có ảnh rồi, không chỉ có ảnh mà tôi còn có video cơ.”
“Bình luận 139: [Video] Mấy người xem đi!
Doanh Tử Khâm nhướn mày, nhấn mở video.
Mới nhấn vào thì diễn đàn nhắc video không tồn tại nữa.
F5 lại lần nữa thì bài đăng xin giúp đỡ cũng không thấy đầu.
Hiển nhiên là quản lý đã xóa bài.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát, đại khái hiểu ra vấn đề.
Đây là trang chủ, có nhiều người bình thường nên không được xuất hiện những bài đăng liên quan đến bí mật của thế giới. Cô cũng biết diễn đàn NOK có trang ẩn, cần phải có điểm kinh nghiệm mới có thể vào được.
Tra bảng xếp hạng kẻ săn người cũng cần điểm kinh nghiệm mới có thể mở khóa. Doanh Tử Khâm nhìn thông tin tài khoản của mình như đang suy nghĩ gì đó.
Đây là tài khoản mới sau khi cô đòi chương trình đăng nhập của hacker nào đó.
ID: Coca Trà Sữa Khoai Tây Chiên
Điểm kinh nghiệm: 8
Cấp bậc: Cấp F
Thời gian đăng ký: Ngày 16 tháng 3 năm 2020
Đăng nhập diễn đàn NOK một lần thì nhận được 2 điểm kinh nghiệm, đây là phúc lợi của tài khoản mới.
Doanh Tử Khâm kéo chuột xuống, lại nhìn thấy vài bài đăng thú vị.
“Treo giải: Đã phát hiện ra di tích Atlantis, tìm đồng đội, thiếu vú em, chiến sĩ, mau đến đây.” “Thảo luận: Mỗi tối đều bị mèo đen đi theo, nó muốn làm gì?” “Đốt tiền: Hôm nay có điểm thi tháng, được số 1 toàn khóa nên muốn đốt tiền. 100 người đầu tiên, mỗi người sẽ được 10 điểm kinh nghiệm. Điểm kinh nghiệm có thể trao đổi với nhau nhưng nếu âm thì tài khoản sẽ bị khóa. Tuy khi lập tài khoản thì không cần chứng minh thư và cũng đăng bài giấu tên những điểm kỳ lạ là nếu tài khoản bị khóa, người dùng sẽ không bao giờ lập được tài khoản mới trên diễn đàn NOK.
Cũng có người nghi ngờ đằng sau diễn đàn NOK có một nhóm hacker cực giỏi nhưng không ai có chứng cứ.
Doanh Tử Khâm đọc mấy trang xong, cuối cùng cũng tìm thấy bài đăng mà cô cần.
“Treo thưởng: Cầu xin đại thần giải quyết giúp bài tập của học viện.”
“Bình luận 1: Như tiêu đề. Trường chúng tôi quá biến thái, cho một bài môn hóa mà không tra được ở trên mạng nhưng chắc chắn có độ khó ngang tầm thế giới. Có vị đại thần nào có thể giúp đỡ tôi không? Chắc chắn sẽ hậu tạ bằng điểm kinh nghiệm.”
Dưới bài đăng là thư treo thưởng, trên đó viết 1000 điểm kinh nghiệm, Cấp bậc được đánh giá là cấp C.
Doanh Tử Khâm rũ mắt, nhận bài treo thưởng này.
Trên màn hình nhảy ra một khung chữ.
“Tinh! Hiện tại cấp bậc của bạn là E, thăng cấp xong mới nhận được bài treo giải có cấp bậc càng cao.”
Mặt Doanh Tử Khâm không tỏ vẻ gì.
Ba giây sau, cô mở ra năm bài treo thưởng cấp F.
Rồi nhanh chóng hoàn thành trong năm phút.
Những bài treo thưởng này không cần lộ mặt, giao dịch trên mạng là được. Điểm kinh nghiệm trong phút chốc tăng lên 500, cấp bậc tăng lên cấp D nhưng vẫn chưa đủ.
Doanh Tử Khâm ấn ấn đầu, lại mở ra vài bài treo thưởng cấp D, sau đó là thăng cấp. Cô chỉ cần vào web ẩn mà thôi, nhưng cô không muốn dùng tài khoản cũ.
Tài khoản cũ đấy mà xuất hiện thì cuộc sống dưỡng lão của cô cũng kết thúc.
Diễn đàn vớ vẩn gì thế này, đã có Internet làm cầu nối rồi mà vẫn gà như xưa.
Thứ bảy.
Nhà họ Phó chỉ còn lại ông cụ Phó và vài hộ sĩ.
Doanh Tử Khâm lại đến nhà chính của nhà họ Phó để kiểm tra độc tố trong cơ thể ông cụ Phó. Sức khỏe của ông cụ Phó đã yếu, cô chỉ có thể dùng kim châm cứu để ngăn chặn độc tố, nhưng không có được liệu thì không thể chữa được tận gốc.
Quan trọng nhất là tình hình hiện giờ của nhà họ Phó rất phức tạp, có không ít người mong ông cụ Phó “đi” sớm. Đến việc đi lại của ông cụ Phó cũng bị người ta giám sát.
Lần trước cô mời ông cụ Phó ăn sinh nhật mà có một đống vệ sĩ đi theo ông. Sau khi ông cụ Phó ngủ, Doanh Tử Khâm mới đi ra.
Lúc này, Phó Quân Thâm đang đợi ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy cô, đôi mắt hoa đào của anh cong lên: “Yêu Yểu, cảm ơn em.” “Không cần cảm ơn.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu:
“Còn bao lâu nữa dược liệu mới đến?”
“Đang trên đường vận chuyển rồi.” Phó Quân Thâm cũng không giấu giếm: “Cuối tháng là đến nơi.”
Treo giải gấp mười lần, thợ săn trên bảng xếp hạng cũng khó cưỡng lại được dụ hoặc.
Thế nên, dù dược liệu có ở sâu trong sa mạc hay dưới đáy biển, họ vẫn sẽ đi tìm. Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ông Phó ngủ rồi, cảm xúc của ông không được dao động quá lớn, nếu không độc tố sẽ chạy đến tim, như vậy thì phiền phức rồi.”
“Chuyện này anh biết.” Ánh mắt Phó Quân Thâm tối lại nhưng ngay sau đó, anh liền cười híp mắt: “Đến trung tâm thương mại một chuyến đi, mua cho em ít quần áo, coi như quà sinh nhật anh tặng em.”
Hai người lên xe.
Doanh Tử Khâm ngồi vào ghế phó lái, tựa vào cửa sổ, khép hờ đôi mắt.
Rất nhanh sau đó, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Phó Quân Thâm nghiêng đầu, mắt hoa đào hơi rũ xuống. Làn da cô gái vẫn gần như trong suốt nhưng đã không còn trắng bệch như người mắc bệnh nữa.
So với lần đầu tiên anh gặp cô thì khí sắc của cô đã hồng hào lên không ít.
Trong lòng anh bỗng sinh ra cảm giác được an ủi vì đã chăm sóc tốt cho cô gái nhỏ.
Đô Đô ở trong túi áo của Doanh Tử Khâm cũng đang nằm bò ra ngủ.
Cái mũi hồng nho nhỏ động đậy, vui vẻ kêu hừ hừ. Khóe môi Phó Quân Thâm hơi cong, đạp chân ga, khởi động xe.
30 phút sau, chiếc Maserati dùng trước trung tâm thương mại Thế Kỷ ở trung tâm thành phố.
Doanh Tử Khâm còn đang ngủ. Lúc cô ngủ, vẻ lạnh lùng thường ngày đã biết mất, bớt đi vẻ lạnh nhạt, đường cong trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại hơn.
Ánh mắt Phó Quân Thầm hơi rũ, hầu hết chuyển động. Anh vẫn nhìn về phía trước những tay lại nâng lên. Từ từ hướng sang phải, sau đó chọc chọc vào má cô gái. Mềm mại, rất đàn hồi.
Chỉ chọc một cái, Phó Quân Thâm đã thu tay lại.
Nhưng ngoài dự liệu của anh là Doanh Tử Khâm vẫn không tỉnh, đến lông mi cũng không động đậy.
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nhìn sang, nhướn mày, dứt khoát quay người qua. Anh chống cằm nhìn cô, lông mi rũ xuống.
Một tay khác lại giơ lên chọc chọc vào mặt Doanh Tử Khâm.
Thời gian dừng lại lần này khá dài, ngón tay anh có thể rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp thuộc về cô gái.
Cứ như anh đang chạm vào một miếng ngọc bích vậy.
Phó Quân Thâm dừng lại giây lát, đang định thu tay về nhưng lại không nhịn được mà chọc thêm lần nữa. Doanh Tử Khâm đột nhiên cựa mình, hai mắt mở ra. Đôi mắt phượng mới tỉnh dày đặc sương mù như có vài ngôi sao sáng điểm xuyết.
Cô có cảm giác mà ngẩng đầu lên. Tay Phó Quân Thâm ngừng lại.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.