Edit: Hyukie Lee
Thiếu chút nữa Kiều Thiều bước hụt, Hạ Thâm giữ chặt người lại: “Cẩn thận một chút.”
Trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ, như thấy người kia quá hấp tấp.
Kiều Thiều dùng sức cầm ngược lại tay hắn: “Ai kêu cậu nói hưu nói vượn!”
Lúc trước là bạch đầu giai lão, bây giờ là lấy thân báo đáp, cái tên này còn có gì là không dám nói? Hại y thiếu chút nữa ngã sấp mặt!
Hạ Thâm cầm tay ngược lại: “Tại cậu nói trước chứ bộ.”
Kiều Thiều cũng không cảm thấy tư thế tay trong tay của hai người có gì không đúng, liền nói: “Tôi đang hỏi cậu chuyện phí dụng học bổ túc.”
Hạ Thâm đáp: “Thì tôi đang trả lời vấn đề này.”
Cũng có lý!
Kiều Thiều nói: “Phí dụng là liên quan đến tiền!”
Hạ Thâm hỏi lại: “Cậu có tiền à?”
Kiều Thiều: “…”
Xin lỗi, y không có tiền thì chắc cả nước này cũng không ai có tiền.
Hạ Thâm lại nói: “Đó cậu coi đi, mình không có tiền còn khăng khăng nói đến tiền, chẳng phải là làm khó nhau sao?”
Cho nên yên lặng lấy thân báo đáp đi!
Thế nhưng Kiều Thiều lại nghe ra ý sâu trong câu này, thật sự muốn cho hắn một cước.
“Bây giờ tôi không có tiền, nhưng sau này thì chắc chắn có.”
Kiều Thiều rất muốn dẫn hắn về nhà một chuyến, để tên này biết cái gì gọi là tiền!
Hạ Thâm “A” một tiếng: “Cho nên bây giờ ghi nợ đúng không ?”
Kiều Thiều nói : “Tóm lại là một đồng cũng không thiếu cậu !”
Hạ Thâm cong môi : “Phí học bổ túc của tôi không thấp như của Trần Tố đâu.”
Kiều Thiều nhướng mày : “Thế cậu muốn bao nhiêu ?”
Hạ Thâm đáp : “Hai ngàn.”
Kiều Thiều trợn to mắt.
Nhiều ghê ha! Cách cái giá mà Kiều Thiều định lén đưa cho Hạ Thâm còn thiếu 9 vạn 8 ngàn đồng!
Hạ Thâm nói: “Có điều, chỗ tôi bao hết.”
“Hả?” Kiều Thiều nhìn về phía hắn: “Có ý gì?”
Hạ Thâm: “Đảm bảo cậu thi đứng trước hạng ba.”
Kiều Thiều: “!!!”
Rất mẹ nó tiện nghi đó!
Hạ Thâm nói: “Đương nhiên không phải thi cuối kì năm nay.”
Kiều Thiều cũng không trông cậy vào cuộc thi này, y chỉ cầu…
“Trong ba năm này là được!” Mắt Kiều Thiều sáng lấp lánh: “Chỉ cần trong ba năm này có thể giúp tôi thi trước hạng ba.”
Chẳng sợ chỉ có một lần cũng đã đủ rồi!
Hạ Thâm cười nói: “Nói vậy, Kiều thiếu gia đồng ý vụ mua bán lần này?”
Kiều Thiều biết hắn cố ý dùng xưng hô này cà khịa mình, đáng tiếc y sẽ không chột dạ, vì Kiều Thiều chính là con trai của Kiều Tông Dân, là đứa con trai ruột duy nhất.
“Thành giao!”
Kiều Thiều rút tay mình ra khỏi tay hắn, nắm chặt quyền đặt trước mặt Hạ Thâm.
Hạ Thâm không vội cụng tay: “Tôi nói là làm được, nếu cậu không trả nổi tiền thì tính sao?”
Kiều Thiều vui vẻ: “Cậu kêu làm gì thì tôi làm đó?”
Hai ngàn đồng y còn không trả nổi?
Hai ngàn vạn còn có khả năng nhíu mày một cái.
Hạ Thâm chỉ chờ có lời này, đột nhiên hắn đến gần, cơ hồ là dán sát vành tai Kiều Thiều: “Đến lúc đó, sợ là cậu phải lấy thân báo đáp.”
Lỗ tai Kiều Thiều run rẩy, mí mắt run rẩy: “Xí, chắc chắn tôi sẽ trả hết.”
Hạ Thâm nhìn cái cổ trắng nõn của người kia: “Lỡ như?”
Kiều Thiều đẩy người ra: “Thế thì sao này tôi cho cậu…”
Bốn chữ làm trâu làm ngựa còn chưa nói xong, Hạ Thâm đứng dậy ngắt lời nói: “Cứ vậy mà làm.”
Nói xong liền bước nhanh hai ba cái bậc thang.
Kiều Thiều nhảy nhót đi theo, bị kích động hỏi: “Cậu thật sự có thể giúp tôi đứng trước hạng ba hả?”
Hạ Thâm nói: “Nếu không sợ mệt chết, hạng hai cũng được.”
Kiều Thiều đáp: “Tôi không sợ mệt!”
Hạ Thâm: “Tôi sợ.”
Kiều Thiều nghĩ lại cũng đúng, Hạ Thâm còn phải kiếm tiền, còn phải bổ túc giúp mình, quả thực rất mệt.
Nhưng y không biết lời này ý của Hạ Thâm là, hắn sợ mình mệt.
Kiều Thiều lại tò mò mà hỏi: “Lại nói tiếp, đứng thứ hai khối mình là ai thế? Có khả năng đá rớt Trần Tố cũng là một nhân tài.”
Hạ Thâm dừng lại, nói: “Là một tên thần kinh, cách xa cậu ta ra một chút.”
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái: “Học tập tốt như vậy sao là bệnh thần kinh được?”
Đây là lự kính thiên nhiên của học tra đối với học bá.
Hạ Thâm thở dài: “Không phải những người học giỏi đều dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Nháy mắt lự kính của Kiều Thiều nát bét.
Đúng vậy, đến tên đứng đầu toàn khối Hạ Thâm còn bị thần kinh, thì nói chi là đứng thứ hai!
Khi hai người vào tới phòng học, trong lóp có rất nhiều học sinh nội trú đã trở lại.
Xa thật xa, vọng lại tiếng hò hét của Tống Nhất Hủ: “Chị Vu xinh đẹp ơi! Cho em mượn chép chút đi!”
Vu Nguyên Khê đẩy hắn ra.
Tống Nhất Hủ lại đổi người khác: “Tiếu Tiếu ơi, cho mượn vở chép chút đi, chép một câu thôi, thật đó chép có một câu thôi!”
Mạc Tiếu Tiếu: “Ha ha.”
Tống Nhất Hủ lại đánh về phía đại biểu ngữ văn: “Chị ơi! Xin chị, chị rủ lòng thương xót em đi! Chỉ cần chị cho em chép bài, em lập tức nghiêng tình diễn thứ chị thích xem nhất…”
Lâm Tô cười lạnh: “Xin lỗi, gần đây khẩu vị tôi kén chọn, không xem cậu diễn nổi.”
Tống Nhất Hủ trợn to mắt: “Sao lại có thể, không phải em là mẫu mà mấy chị thích nhất sao? Em và Giải Khải là chân ái đó!”
Nói xong liền bay qua ôm lấy dáng người cao lớn của Giải Khải, cọ cọ trên vai hắn: “Đây xem đi xem đi, bọn này xứng đôi bao nhiêu.”
Nhóm các bạn gái trong lớp: “…Nôn!”
Giải Khải xách cổ áo hảo huynh đệ lên, ghét bỏ nói: “Tống Bán Shi, xin tự trọng.”
Tống Nhất Hủ oa một tiếng khóc lên: “Mấy người có tân hoan quên cựu ái, Hạ thần với Thiều ca sẽ không…” Diễn kịch cho tụi mi xem!
Lâm Tô bụm chặt miệng hắn, ấn Tống Nhất Hủ vào chỗ ngồi.
Lúc này Tống Nhất Hủ mới nhìn đến hai người đang đứng ở cửa.
Kiều Thiều đi qua hỏi: “Tôi và Hạ Thâm làm sao?”
Tống Nhất Hủ: “Ư ô cạp cạp…” Miệng vẫn còn bị bụm.
Lâm Tô phiên dịch: “Cậu ta nói, hai người sẽ không chép bài tập của bọn tôi!”
Kiều Thiều luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng cũng không ngăn được việc y khinh bỉ Tống Nhất Hủ: “Bài tập là phải tự làm.”
Tống Nhất Hủ: “Ưm a méo meo…” ht tp s://h yukielee sj1398.wordpre ss.co m/
Kiều Thiều nhìn về phía Lâm Tô: “Cậu ta nói gì thế?”
Lâm Tô thần phiên dịch: “Cậu ta nói, vâng Thiều ca em biết rồi Thiều ca em sẽ tự làm Thiều ca!”
Kiều Thiều bị đùa cười, ngồi vào chỗ, vừa muốn ngồi xuống bỗng Hạ Thâm nói: “Chờ chút.”
Nói xong thò tay vào hộc bàn lấy một cái đệm dày ra, để lên ghế Kiều Thiều.
Kiều Thiều nói: “Cảm ơn.” Xong liền ngồi xuống.
Trong hộc bàn Hạ Thâm không có thứ gì, chỉ có cái đệm này, tác dụng là vì chêm cho Kiều Thiều cao lên…
Tuy rất tổn thương lòng tự trọng, nhưng nó lại là “trợ thủ” đắc lực giúp Kiều Thiều trụ vững hàng chót.
Lâm Tô liều mạng bụm chặt miệng Tống Nhất Hủ, tâm trí lại nghĩ: Có một đôi trời sinh như vậy ai còn thèm xem thẳng nam uốn éo!
Tống Nhất Hủ: “Á má dâu tây…”
Đau chết đau chết cái miệng ông! A!
Chuông tự học vang lên, mọi người trở về chỗ ngồi.
Tiết tự học tối chủ nhật rất tự do, giáo viên không gắt lắm, chỉ cần đừng làm phòng học nổ tung thì bọn họ cũng nhắm một con mắt mở một con mắt.
Tiết tự học này nói trắng ra là cơ hội cho bọn họ làm xong bài tập.
Bạn học trong lớp nói chuyện xì xào, Kiều Thiều thì nói với Hạ Thâm: “Xem bài tập của tôi không?”
Hạ Thâm: “Đưa đây.”
Kiều Thiều nhanh chóng đưa bài tập của mình qua.
Mấy câu miêu tả bay bổng bên ngữ văn thì không cần, trọng điểm là toán học và mấy môn khoa học tự nhiên.
Chế độ của Đông Cao cũng xem như hữu hảo với Kiều Thiều.
Học kì năm nhất Đông Cao đã phân ban, tuy hiện tại không theo quy tắc như lúc trước nhưng khi phân ra, ban xã hội vẫn chiếm số lượng đông nhất, lớp cũng nhiều nhất.
Cái gọi là xã hội chính là lấy văn sử địa làm chính, tự nhiên là lý hóa sinh.
Kiều Thiều không có đam mê gì với ban xã hội, nên cực kì lưu loát chọn ban nhất.
Ban nhất ấy mà… Luôn cho người khác một loại ảo giác học sinh tốt.
Kiều Thiều đã sớm quyết định phải cố gắng học tập mỗi ngày tiến về phía trước.
Vì phân ban sớm nên Kiều Thiều không cần bổ sung sử địa, tuy lý hóa đã tra tấn y đến không còn hồn phách nhưng so với bị lăng trì một lúc sáu môn thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Kiều Thiều vừa xuất thần một lát, Hạ Thâm đã xem xong bài tập toán học.
Kiều Thiều có chút khẩn trương: “Thế nào!”
Hạ Thâm nói: “Tám mươi chín điểm.”
Tổng điểm là một trăm năm mươi.
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái.
Hạ Thâm tùy tay lấy một cây bút, gạch dưới mấy câu hỏi: “Cậu làm lại mấy câu này đi.”
“Không phải…” Kiều Thiều vẫn còn khiếp sợ: “Cậu nhìn một cái liền biết tôi bao nhiêu điểm?”
Hạ Thâm cũng chớp mắt với y mấy cái: “Đừng có nói cho giáo viên biết đó.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm bổ sung: “Nếu bọn họ biết sẽ lừa tôi đi chấm bài.”
Liếc mắt một cái là có điểm, đây chắc chắn là kỹ năng mà các giáo viên đều mơ ước!
Khóe miệng Kiều Thiều co rút: “Lừa cậu?”
Lừa cậu!
Hạ Thâm nói: “Cậu cũng biết đó, tôi thành thật thế này, rất dễ bị mắc câu.”
Hạ Thâm thành thật?!
Kiều Thiều dùng lực, ngòi bút đâm lủng tờ giấy!
Kiều Thiều làm lại mấy câu hỏi Hạ Thâm gạch dưới, vừa đọc đề liền hiểu tại sao Hạ Thâm cố ý kêu y làm.
Mấy câu này đều là Kiều Thiều sơ ý làm sai, hoặc là không hiểu đề, hoặc là nhìn nhầm yêu cầu, tính toán sai.
Kiều Thiều nhanh chóng làm xong, Hạ Thâm nhìn qua rồi nói: “Một trăm lẻ năm.”
Trong lòng Kiều Thiều mỹ mỹ: “Lần này hơn trăm rồi nha!”
Hạ Thâm lại nói: “Còn dư lại chúng ta cùng làm.”
Câu hỏi cuối cùng bốn mươi lăm điểm là câu hỏi tư duy, thuộc loại đề dù Kiều Thiều bứt hết cả đầu tóc cũng không biết làm.
Kiều Thiều nói: “Câu này tôi không có điểm nào sao?”
Câu số 14, dù Kiều Thiều có viết nhiều cách mấy cũng không có điểm, thầy Hạ cho y một con số 0.
Hạ Thâm cầm bút chỉ chỉ dưới đề: “Hiểu sai đề.”
Cho nên viết một đống cũng không đúng cái gì.
Kiều Thiều hỏi: “Sai chỗ nào?”
Hạ Thâm thấp giọng nói : “Nhìn kĩ điều kiện, 0.”
Ngữ tốc hắn không mau, thanh âm rõ ràng, lúc đọc đề cũng hướng dẫn Kiều Thiều suy nghĩ.
Kiều Thiều đã hiểu : “Tôi biết rồi, sai ở đây, x1 phải là tương đương 32y1.”
Hạ Thâm cười : “Ừm.”
Kiều Thiều vội vàng nói : “Khúc sau tôi biết, để tôi làm.”
Hạ Thâm buông bút xuống, nhìn Kiều Thiều múa bút như bay.
Thật ra cục bông này không ngốc, lại chăm chỉ khắc khổ, kết quả kiểm tra lần trước thật sự chỉ vì bỏ lở nhiều chương trình học thôi sao.
Hạ Thâm nhìn y không chớp mắt.
Nhóc con làm bài rất chuyên tâm, sợi tóc rủ xuống vầng trán trắng nõn, lông mi cong dài dệt nên bóng râm, cái mũi tú khí, môi, ừm, lại cắn nắp bút.
Bỗng nhiên Hạ Thâm mở miệng : “Kiều Thiều.”
Kiều Thiều vừa lúc viết đáp án, nhìn hắn : “Hửm ?”
Hạ Thâm nói không hề liên quan gì đến bài tập : “Lúc ở tiệm thịt nướng, cậu nghe được hết hả ?”
“Ả ?” Kiều Thiều không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.
Hạ Thâm chầm chập nói tiếp : “Cậu không hiếu kì sao ?”
Kiều Thiều nhìn qua : “Hiếu kì cái gì ?”
Hạ Thâm nhìn y.
Kiều Thiều bị nhìn có chút không được tự nhiên : “Sao ?”
Hạ Thâm thấp giọng nói : “Tôi có người trong lòng, cậu cũng nghe được những lời này đúng không ?”
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm nói : “Không muốn biết là ai sao ?”
Kiều Thiều rất muốn đi méc với giáo viên hóa lý sinh cho hắn chấm bài chết đi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, y chỉ có thể yên lặng.
Kiều Thiều hỏi : “Là ai ?”
Hạ Thâm : “Cậu.”
“A a a.” Tiếng các bạn học hét vang, trong phòng học một mảnh tối đen, Tống Nhất Hủ hô lớn : “Chuyện gì đang xảy ra, cúp điện rồi ?” Trong câu hỏi chứa đầy niềm vui điên dại.
Thiếu chút nữa Kiều Thiều bước hụt, Hạ Thâm giữ chặt người lại: “Cẩn thận một chút.”
Trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ, như thấy người kia quá hấp tấp.
Kiều Thiều dùng sức cầm ngược lại tay hắn: “Ai kêu cậu nói hưu nói vượn!”
Lúc trước là bạch đầu giai lão, bây giờ là lấy thân báo đáp, cái tên này còn có gì là không dám nói? Hại y thiếu chút nữa ngã sấp mặt!
Hạ Thâm cầm tay ngược lại: “Tại cậu nói trước chứ bộ.”
Kiều Thiều cũng không cảm thấy tư thế tay trong tay của hai người có gì không đúng, liền nói: “Tôi đang hỏi cậu chuyện phí dụng học bổ túc.”
Hạ Thâm đáp: “Thì tôi đang trả lời vấn đề này.”
Cũng có lý!
Kiều Thiều nói: “Phí dụng là liên quan đến tiền!”
Hạ Thâm hỏi lại: “Cậu có tiền à?”
Kiều Thiều: “…”
Xin lỗi, y không có tiền thì chắc cả nước này cũng không ai có tiền.
Hạ Thâm lại nói: “Đó cậu coi đi, mình không có tiền còn khăng khăng nói đến tiền, chẳng phải là làm khó nhau sao?”
Cho nên yên lặng lấy thân báo đáp đi!
Thế nhưng Kiều Thiều lại nghe ra ý sâu trong câu này, thật sự muốn cho hắn một cước.
“Bây giờ tôi không có tiền, nhưng sau này thì chắc chắn có.”
Kiều Thiều rất muốn dẫn hắn về nhà một chuyến, để tên này biết cái gì gọi là tiền!
Hạ Thâm “A” một tiếng: “Cho nên bây giờ ghi nợ đúng không ?”
Kiều Thiều nói : “Tóm lại là một đồng cũng không thiếu cậu !”
Hạ Thâm cong môi : “Phí học bổ túc của tôi không thấp như của Trần Tố đâu.”
Kiều Thiều nhướng mày : “Thế cậu muốn bao nhiêu ?”
Hạ Thâm đáp : “Hai ngàn.”
Kiều Thiều trợn to mắt.
Nhiều ghê ha! Cách cái giá mà Kiều Thiều định lén đưa cho Hạ Thâm còn thiếu 9 vạn 8 ngàn đồng!
Hạ Thâm nói: “Có điều, chỗ tôi bao hết.”
“Hả?” Kiều Thiều nhìn về phía hắn: “Có ý gì?”
Hạ Thâm: “Đảm bảo cậu thi đứng trước hạng ba.”
Kiều Thiều: “!!!”
Rất mẹ nó tiện nghi đó!
Hạ Thâm nói: “Đương nhiên không phải thi cuối kì năm nay.”
Kiều Thiều cũng không trông cậy vào cuộc thi này, y chỉ cầu…
“Trong ba năm này là được!” Mắt Kiều Thiều sáng lấp lánh: “Chỉ cần trong ba năm này có thể giúp tôi thi trước hạng ba.”
Chẳng sợ chỉ có một lần cũng đã đủ rồi!
Hạ Thâm cười nói: “Nói vậy, Kiều thiếu gia đồng ý vụ mua bán lần này?”
Kiều Thiều biết hắn cố ý dùng xưng hô này cà khịa mình, đáng tiếc y sẽ không chột dạ, vì Kiều Thiều chính là con trai của Kiều Tông Dân, là đứa con trai ruột duy nhất.
“Thành giao!”
Kiều Thiều rút tay mình ra khỏi tay hắn, nắm chặt quyền đặt trước mặt Hạ Thâm.
Hạ Thâm không vội cụng tay: “Tôi nói là làm được, nếu cậu không trả nổi tiền thì tính sao?”
Kiều Thiều vui vẻ: “Cậu kêu làm gì thì tôi làm đó?”
Hai ngàn đồng y còn không trả nổi?
Hai ngàn vạn còn có khả năng nhíu mày một cái.
Hạ Thâm chỉ chờ có lời này, đột nhiên hắn đến gần, cơ hồ là dán sát vành tai Kiều Thiều: “Đến lúc đó, sợ là cậu phải lấy thân báo đáp.”
Lỗ tai Kiều Thiều run rẩy, mí mắt run rẩy: “Xí, chắc chắn tôi sẽ trả hết.”
Hạ Thâm nhìn cái cổ trắng nõn của người kia: “Lỡ như?”
Kiều Thiều đẩy người ra: “Thế thì sao này tôi cho cậu…”
Bốn chữ làm trâu làm ngựa còn chưa nói xong, Hạ Thâm đứng dậy ngắt lời nói: “Cứ vậy mà làm.”
Nói xong liền bước nhanh hai ba cái bậc thang.
Kiều Thiều nhảy nhót đi theo, bị kích động hỏi: “Cậu thật sự có thể giúp tôi đứng trước hạng ba hả?”
Hạ Thâm nói: “Nếu không sợ mệt chết, hạng hai cũng được.”
Kiều Thiều đáp: “Tôi không sợ mệt!”
Hạ Thâm: “Tôi sợ.”
Kiều Thiều nghĩ lại cũng đúng, Hạ Thâm còn phải kiếm tiền, còn phải bổ túc giúp mình, quả thực rất mệt.
Nhưng y không biết lời này ý của Hạ Thâm là, hắn sợ mình mệt.
Kiều Thiều lại tò mò mà hỏi: “Lại nói tiếp, đứng thứ hai khối mình là ai thế? Có khả năng đá rớt Trần Tố cũng là một nhân tài.”
Hạ Thâm dừng lại, nói: “Là một tên thần kinh, cách xa cậu ta ra một chút.”
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái: “Học tập tốt như vậy sao là bệnh thần kinh được?”
Đây là lự kính thiên nhiên của học tra đối với học bá.
Hạ Thâm thở dài: “Không phải những người học giỏi đều dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Nháy mắt lự kính của Kiều Thiều nát bét.
Đúng vậy, đến tên đứng đầu toàn khối Hạ Thâm còn bị thần kinh, thì nói chi là đứng thứ hai!
Khi hai người vào tới phòng học, trong lóp có rất nhiều học sinh nội trú đã trở lại.
Xa thật xa, vọng lại tiếng hò hét của Tống Nhất Hủ: “Chị Vu xinh đẹp ơi! Cho em mượn chép chút đi!”
Vu Nguyên Khê đẩy hắn ra.
Tống Nhất Hủ lại đổi người khác: “Tiếu Tiếu ơi, cho mượn vở chép chút đi, chép một câu thôi, thật đó chép có một câu thôi!”
Mạc Tiếu Tiếu: “Ha ha.”
Tống Nhất Hủ lại đánh về phía đại biểu ngữ văn: “Chị ơi! Xin chị, chị rủ lòng thương xót em đi! Chỉ cần chị cho em chép bài, em lập tức nghiêng tình diễn thứ chị thích xem nhất…”
Lâm Tô cười lạnh: “Xin lỗi, gần đây khẩu vị tôi kén chọn, không xem cậu diễn nổi.”
Tống Nhất Hủ trợn to mắt: “Sao lại có thể, không phải em là mẫu mà mấy chị thích nhất sao? Em và Giải Khải là chân ái đó!”
Nói xong liền bay qua ôm lấy dáng người cao lớn của Giải Khải, cọ cọ trên vai hắn: “Đây xem đi xem đi, bọn này xứng đôi bao nhiêu.”
Nhóm các bạn gái trong lớp: “…Nôn!”
Giải Khải xách cổ áo hảo huynh đệ lên, ghét bỏ nói: “Tống Bán Shi, xin tự trọng.”
Tống Nhất Hủ oa một tiếng khóc lên: “Mấy người có tân hoan quên cựu ái, Hạ thần với Thiều ca sẽ không…” Diễn kịch cho tụi mi xem!
Lâm Tô bụm chặt miệng hắn, ấn Tống Nhất Hủ vào chỗ ngồi.
Lúc này Tống Nhất Hủ mới nhìn đến hai người đang đứng ở cửa.
Kiều Thiều đi qua hỏi: “Tôi và Hạ Thâm làm sao?”
Tống Nhất Hủ: “Ư ô cạp cạp…” Miệng vẫn còn bị bụm.
Lâm Tô phiên dịch: “Cậu ta nói, hai người sẽ không chép bài tập của bọn tôi!”
Kiều Thiều luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng cũng không ngăn được việc y khinh bỉ Tống Nhất Hủ: “Bài tập là phải tự làm.”
Tống Nhất Hủ: “Ưm a méo meo…” ht tp s://h yukielee sj1398.wordpre ss.co m/
Kiều Thiều nhìn về phía Lâm Tô: “Cậu ta nói gì thế?”
Lâm Tô thần phiên dịch: “Cậu ta nói, vâng Thiều ca em biết rồi Thiều ca em sẽ tự làm Thiều ca!”
Kiều Thiều bị đùa cười, ngồi vào chỗ, vừa muốn ngồi xuống bỗng Hạ Thâm nói: “Chờ chút.”
Nói xong thò tay vào hộc bàn lấy một cái đệm dày ra, để lên ghế Kiều Thiều.
Kiều Thiều nói: “Cảm ơn.” Xong liền ngồi xuống.
Trong hộc bàn Hạ Thâm không có thứ gì, chỉ có cái đệm này, tác dụng là vì chêm cho Kiều Thiều cao lên…
Tuy rất tổn thương lòng tự trọng, nhưng nó lại là “trợ thủ” đắc lực giúp Kiều Thiều trụ vững hàng chót.
Lâm Tô liều mạng bụm chặt miệng Tống Nhất Hủ, tâm trí lại nghĩ: Có một đôi trời sinh như vậy ai còn thèm xem thẳng nam uốn éo!
Tống Nhất Hủ: “Á má dâu tây…”
Đau chết đau chết cái miệng ông! A!
Chuông tự học vang lên, mọi người trở về chỗ ngồi.
Tiết tự học tối chủ nhật rất tự do, giáo viên không gắt lắm, chỉ cần đừng làm phòng học nổ tung thì bọn họ cũng nhắm một con mắt mở một con mắt.
Tiết tự học này nói trắng ra là cơ hội cho bọn họ làm xong bài tập.
Bạn học trong lớp nói chuyện xì xào, Kiều Thiều thì nói với Hạ Thâm: “Xem bài tập của tôi không?”
Hạ Thâm: “Đưa đây.”
Kiều Thiều nhanh chóng đưa bài tập của mình qua.
Mấy câu miêu tả bay bổng bên ngữ văn thì không cần, trọng điểm là toán học và mấy môn khoa học tự nhiên.
Chế độ của Đông Cao cũng xem như hữu hảo với Kiều Thiều.
Học kì năm nhất Đông Cao đã phân ban, tuy hiện tại không theo quy tắc như lúc trước nhưng khi phân ra, ban xã hội vẫn chiếm số lượng đông nhất, lớp cũng nhiều nhất.
Cái gọi là xã hội chính là lấy văn sử địa làm chính, tự nhiên là lý hóa sinh.
Kiều Thiều không có đam mê gì với ban xã hội, nên cực kì lưu loát chọn ban nhất.
Ban nhất ấy mà… Luôn cho người khác một loại ảo giác học sinh tốt.
Kiều Thiều đã sớm quyết định phải cố gắng học tập mỗi ngày tiến về phía trước.
Vì phân ban sớm nên Kiều Thiều không cần bổ sung sử địa, tuy lý hóa đã tra tấn y đến không còn hồn phách nhưng so với bị lăng trì một lúc sáu môn thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Kiều Thiều vừa xuất thần một lát, Hạ Thâm đã xem xong bài tập toán học.
Kiều Thiều có chút khẩn trương: “Thế nào!”
Hạ Thâm nói: “Tám mươi chín điểm.”
Tổng điểm là một trăm năm mươi.
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái.
Hạ Thâm tùy tay lấy một cây bút, gạch dưới mấy câu hỏi: “Cậu làm lại mấy câu này đi.”
“Không phải…” Kiều Thiều vẫn còn khiếp sợ: “Cậu nhìn một cái liền biết tôi bao nhiêu điểm?”
Hạ Thâm cũng chớp mắt với y mấy cái: “Đừng có nói cho giáo viên biết đó.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm bổ sung: “Nếu bọn họ biết sẽ lừa tôi đi chấm bài.”
Liếc mắt một cái là có điểm, đây chắc chắn là kỹ năng mà các giáo viên đều mơ ước!
Khóe miệng Kiều Thiều co rút: “Lừa cậu?”
Lừa cậu!
Hạ Thâm nói: “Cậu cũng biết đó, tôi thành thật thế này, rất dễ bị mắc câu.”
Hạ Thâm thành thật?!
Kiều Thiều dùng lực, ngòi bút đâm lủng tờ giấy!
Kiều Thiều làm lại mấy câu hỏi Hạ Thâm gạch dưới, vừa đọc đề liền hiểu tại sao Hạ Thâm cố ý kêu y làm.
Mấy câu này đều là Kiều Thiều sơ ý làm sai, hoặc là không hiểu đề, hoặc là nhìn nhầm yêu cầu, tính toán sai.
Kiều Thiều nhanh chóng làm xong, Hạ Thâm nhìn qua rồi nói: “Một trăm lẻ năm.”
Trong lòng Kiều Thiều mỹ mỹ: “Lần này hơn trăm rồi nha!”
Hạ Thâm lại nói: “Còn dư lại chúng ta cùng làm.”
Câu hỏi cuối cùng bốn mươi lăm điểm là câu hỏi tư duy, thuộc loại đề dù Kiều Thiều bứt hết cả đầu tóc cũng không biết làm.
Kiều Thiều nói: “Câu này tôi không có điểm nào sao?”
Câu số 14, dù Kiều Thiều có viết nhiều cách mấy cũng không có điểm, thầy Hạ cho y một con số 0.
Hạ Thâm cầm bút chỉ chỉ dưới đề: “Hiểu sai đề.”
Cho nên viết một đống cũng không đúng cái gì.
Kiều Thiều hỏi: “Sai chỗ nào?”
Hạ Thâm thấp giọng nói : “Nhìn kĩ điều kiện, 0.”
Ngữ tốc hắn không mau, thanh âm rõ ràng, lúc đọc đề cũng hướng dẫn Kiều Thiều suy nghĩ.
Kiều Thiều đã hiểu : “Tôi biết rồi, sai ở đây, x1 phải là tương đương 32y1.”
Hạ Thâm cười : “Ừm.”
Kiều Thiều vội vàng nói : “Khúc sau tôi biết, để tôi làm.”
Hạ Thâm buông bút xuống, nhìn Kiều Thiều múa bút như bay.
Thật ra cục bông này không ngốc, lại chăm chỉ khắc khổ, kết quả kiểm tra lần trước thật sự chỉ vì bỏ lở nhiều chương trình học thôi sao.
Hạ Thâm nhìn y không chớp mắt.
Nhóc con làm bài rất chuyên tâm, sợi tóc rủ xuống vầng trán trắng nõn, lông mi cong dài dệt nên bóng râm, cái mũi tú khí, môi, ừm, lại cắn nắp bút.
Bỗng nhiên Hạ Thâm mở miệng : “Kiều Thiều.”
Kiều Thiều vừa lúc viết đáp án, nhìn hắn : “Hửm ?”
Hạ Thâm nói không hề liên quan gì đến bài tập : “Lúc ở tiệm thịt nướng, cậu nghe được hết hả ?”
“Ả ?” Kiều Thiều không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.
Hạ Thâm chầm chập nói tiếp : “Cậu không hiếu kì sao ?”
Kiều Thiều nhìn qua : “Hiếu kì cái gì ?”
Hạ Thâm nhìn y.
Kiều Thiều bị nhìn có chút không được tự nhiên : “Sao ?”
Hạ Thâm thấp giọng nói : “Tôi có người trong lòng, cậu cũng nghe được những lời này đúng không ?”
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm nói : “Không muốn biết là ai sao ?”
Kiều Thiều rất muốn đi méc với giáo viên hóa lý sinh cho hắn chấm bài chết đi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, y chỉ có thể yên lặng.
Kiều Thiều hỏi : “Là ai ?”
Hạ Thâm : “Cậu.”
“A a a.” Tiếng các bạn học hét vang, trong phòng học một mảnh tối đen, Tống Nhất Hủ hô lớn : “Chuyện gì đang xảy ra, cúp điện rồi ?” Trong câu hỏi chứa đầy niềm vui điên dại.
Danh sách chương