Phó bản thứ sáu: Show thực tế (6).

_______________________________



Ai cũng không nghĩ tới tập đầu tiên của chương trình thực tế mùa này mới vừa phát sóng, liền lập tức nhảy ra một con hắc mã, hồi trước mỗi một mùa Real Movies cũng có nghệ sĩ bạo hỏa, nhưng tất cả đều là ấp ủ thời gian, chậm rãi biểu hiện ra một mặt được người khác hoan nghênh, chưa từng có một người nào giống như An Thúy, nhanh như vậy tấn mãnh như vậy mới phát sóng không đến một giờ, liền lập tức nhảy lên hạng nhất hot search.



Quả thực tựa như một tia lửa lọt vào chảo dầu, lập tức liền bùng lên.



Có lẽ cũng là do trước kia thanh danh của cô quá kém, vì thế người xem liền không có chút chờ mong nào, tương phản quá lớn, thế cho nên mới khiến cho phản ứng cũng đặc biệt lớn. Cũng có lẽ là do mọi người trời sinh đã sùng bái những người có năng lực hóa giải mọi khốn cảnh.



Nếu đây không phải là chương trình phát sóng trực tiếp, bọn họ hận không thể nhấn nhấn con chuột, quay trở về nhìn lại động tác sắc bén thân ảnh huyễn khốc như nữ chính phim điện ảnh của An Thúy kia.



【 Tôi trăm triệu không ngờ tới có một ngày ta có thể cảm thấy cực khoái khi xem Lăng Phỉ chém tang thi, mà không phải là nhìn ngực cô ấy! 】



【 a a a a a chỉ nhìn bộ dáng chém tang thi của cô ấy nhưng tôi như thế nào lại cảm thấy sảng khoái như vậy chứ!!! 】



【 Tôi vẫn luôn cho rằng nhân thiết của Lăng Phỉ là hồ ly tinh ngực to ngốc nghếch, không nghĩ tới bộ dáng chân thật của cô ấy lại soái như vậy, căn bản là không giống loại hình kỹ nữ mà trên mạng truyền nhau, muốn chuyển phấn rồi. 】



【 Tôi đoán là công ty quản lý của Lăng Phỉ là công ty môi giới, người ta rõ ràng là phái thực lực, mà bọn họ thấy cô ấy lớn lên xinh đẹp vóc người lại đẹp, liền muốn cho cô ấy đi lối tắt……】



【……】



Ngay cả công ty quản lý của An Thúy cũng chấn kinh rồi, thời điểm lão tổng xem phát sóng trực tiếp trong miệng ngậm điếu thuốc đến cả kinh rơi trên quần của mình, đốt ra một cái lỗ nhỏ trên quần tây.



Nhưng mà so với lão tổng, Kiều Phỉ Anh mới là người không thể tin được nhất, ả vốn dĩ đã hận An Thúy nói chuyện không giữ lời, đã nói là phải đi làm phẫu thuật hút mỡ ngực kết quả lại không làm, đoạt mất cơ hội tham gia chương trình của ả. Ả cũng không cho rằng An Thúy có thể thông qua chương trình phát sóng trực tiếp này hút được bao nhiêu fan, thậm chí còn cảm thấy ngược lại chỉ biết càng bôi càng đen, không lâu trước đây ả còn dùng vẻ mặt lời thề son sắt mà nói chuyện này với chị em của ả, kết quả mới vừa nói xong liền bị vả mặt.



Kiều Phỉ Anh không thể nhìn thấy biểu hiện xuất sắc lúc trước của An Thúy, lúc này chỉ có thấy trên màn hình phát sóng trực tiếp An Thúy được mấy minh tinh đang hot kia vây quanh, những người đó không những không không có chút chán ghét nào mà còn ẩn ẩn có chút hảo cảm với cô. Trong lòng ả đột nhiên dâng lên một trận ghen ghét phẫn hận, An Thúy là bóng ma của ả, nếu cô không ngã xuống, thì mình vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, mà hiện tại, cái bóng ma này còn càng ngày càng lớn, chuyện này khiến cho ả hít thở không thông.



Vì thế ả lập tức mua thuỷ quân, nhắc lại quá khứ mà những người ngoài không biết thật giả của Lăng Phỉ một lần nữa, nhắc nhở những người nhất thời đầu óc nóng lên quên mất mấy lịch sử đen của cô.



Cách làm của Kiều Phỉ Anh rất hữu hiệu, suy cho cùng thì cũng vừa mới bắt đầu, rất nhiều anti-fan vẫn có tâm tình tương đối phức tạp, một khi mấy lịch sử đen bị nhắc lại, thì bọn họ lại kiên định chán ghét An Thúy, còn không phải là chỉ có thể đánh một chút sao? Cái này có thể chứng minh được cái gì? Có thể chứng minh cô không có câu dẫn người khác, không có dùng quy tắc ngầm thượng vị hay sao?



Mà lúc này người chơi ở trong thế giới giả thuyết, hoàn toàn không biết gì về náo nhiệt bên ngoài.



Tốc độ chảy của thời gian thế giới giả thuyết khác với thế giới hiện thực, ở bên trong lúc này đã là đêm khuya, đám người chịu kinh hách lớn như vậy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi sau khi luyện tập kỹ thuật bắn súng, nên đang tìm phòng nghỉ ngơi.



Bất quá loại trình độ chiến đấu này lại không thể khiến An Thúy mỏi mệt, ngủ không được, hơn nữa trong lòng có có một cái nghi vấn, vì thế cô đi một chuyến đến hầm rượu, cầm vài bình rượu vang đỏ đi lên, lại đi ra đại sảnh.



Những thi thể vẫn còn ở trong đại sảnh, không ai thu dọn.



°°°°°°

##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##

°°°°°°



An Thúy mang bao tay, kiểm tra từng khối thi thể, thậm chí còn kéo một trong số đó lên bàn ăn, dùng dụng cụ cắt gọt mổ ra. Một màn huyết tinh ở trong mắt người xem đương nhiên là đã đánh mosaic, nhưng mà có đánh mosaic, thì khán giả cũng biết cô đang làm gì, hơn nữa còn có thuỷ quân ác ý bôi đen tồn tại, vì thế trên làn đạn xuất hiện rất nhiều ngôn luận linh tinh như “Thật ghê tởm” “Lăng Phỉ có phải là có tâm lý biến thái hay không” “Một bên giải phẫu thi thể một bên uống rượu vang đỏ, bộ dáng hưởng thụ thật đáng sợ”.



Rất nhanh có một phòng phát sóng trực tiếp hợp lại với An Thúy, đó là Phó Lê.



Mấy cô gái khác trên cơ bản là đã từ bỏ hình tượng, cho dù có dụng cụ trang điểm cũng không có tính toán dùng, dù sao thì lập tức liền sẽ bị mồ hôi làm trôi, bị dọa đến khóc đến nước mũi tèm nhem nước mắt giàn giụa làm nhòe đi, nên cũng không có gì đáng để ý.



Nhưng mà Phó Lê cư nhiên còn trang điểm theo phong cách Punk, gánh nặng thần tượng chắc cũng phải nặng đến cả tấn. Lúc này, anh ta mặc áo ngủ màu đỏ sậm, nghe được động tĩnh nắm chặt khẩu súng thận trọng đi tới, kết quả nhìn thấy An Thúy ở trên bàn cơm một bên giải phẫu một bên uống rượu vang đỏ, dọa đứng tại chỗ.



“…… Cô đang làm gì?” Phó Lê hỏi, giọng nói dễ nghe so với bình thường thấp hơn vài độ, hoàn toàn không có loại hương vị không coi ai ra gì kia.



“Anh lại đây.” An Thúy liếc mắt nhìn anh ta, nói.



Phó Lê tuy rằng có bị dọa sợ một chút, nhưng phản ứng lại thì An Thúy cũng không đáng sợ như thế, vì thế lê dép lê, thận trọng vòng qua tứ chi trên mặt đất đi đến bên cạnh An Thúy, nhìn thi thể trước mặt An Thúy, lộ ra biểu tình rất không khoẻ, có chút ghét bỏ nói: “Sao cô có thể một bên giải phẫu thi thể một bên uống rượu?”



“Khát nước. Lâu đài không có chai nước, nếu anh khát thì tốt nhất cũng đừng uống nước máy, ai biết là nước có bị ô nhiễm hay không.”



Thì ra là thế. Vừa nói như vậy thì anh ta cũng có chút khát nước, vừa vặn nhìn thấy trên bàn còn có cái ly, vì thế có chút chờ mong nhìn An Thúy.



An Thúy tháo bao tay, cũng rót cho anh ta một ly, đưa qua.



Bộ dáng Phó Lê có chút cao hứng nhận lấy, uống một ngụm, hỏi: “Cô không nghỉ ngơi mà lại giải phẫu mấy thi thể đó làm gì?”



“Anh tới xem.”



Phó Lê thò lại gần.



“Anh xem, nội tạng của mấy thi thể đó rất mới mẻ, một chút cũng không giống nội tạng của người chết đã lâu. Lúc trước tôi rất hoài nghi, thời điểm đao của tôi chém quá những người này, máu dính lên là màu đỏ tươi. Anh nhìn vết máu trên mặt đất xem, tất cả đều là máu phun tung toé, nói cách khác máu trong mạch máu của bọn họ khi đó là đang lưu động. Nếu bọn họ đều giống với mấy tang thì mà chúng ta xem trong phim điện ảnh, thì bọn họ nên chết rồi, máu không thể là cái dạng này.”



Phó Lê khiếp sợ nhìn An Thúy: “Ý của cô là, tất cả mấy tang thi đó đều còn sống?”



“Lúc trước kịch bản mà tổ tiết mục nói với chúng ta là người ở thành phố B cảm nhiễm virus biến thành xác sống, vì thế chính phủ mới phong tỏa thành phố B, nhưng lại không nói bọn chúng là tang thi. Tôi nghĩ là có phải là có khả năng này hay không, bọn chúng chỉ là bị trúng virus mà sinh bệnh, đều không phải là đã chết.”



“Vậy, vậy thì thế nào?” Bất luận là như thế nào, bọn họ đều đã biến thành như vậy, nhưng hai bên đối địch nhau nha, không giết bọn chúng, thì sẽ bị bọn chúng giết chết, cho nên bọn chúng sống hay chết dường như là không liên quan đến bọn họ.



An Thúy nghiêm túc nhìn anh, “Anh còn chưa hiểu sao? Nói cách khác, trình tự là có thể bị đảo ngược, chỉ cần tìm được ‘thuốc’, thì chúng ta có thể chữa khỏi người toàn thành.”



Phó Lê ngơ ngẩn.



Không chỉ có Phó Lê, khán giả cũng rất khiếp sợ, không ngờ tới còn có giả thiết như vậy, vì thế một vòng nghị luận cao trào lại xuất hiện. Điểm cãi cọ có rất nhiều, nhưng vào buối sáng của thế giới giả thuyết, An Thúy mở họp cùng với những người khác, nói cho bọn họ chuyện này, hơn nữa thời điểm tỏ vẻ có lẽ bọn họ có thể đi tìm manh mối về thuốc, vì người chơi khác có ý kiến khác với An Thúy mà càng thêm gay cấn.



Lâm Phẩm Hân nói: “Nhưng mà cô có thể bảo đảm phán đoán của cô là chính xác sao? Chúng ta chỉ có mười ngày, ngày hôm qua đã qua một ngày, nếu không thành công thoát ra thành phố Tuyệt Vọng này, chúng ta sẽ bị nổ chết.”



Duẫn Thánh Kiệt đồng ý với bạn gái nói: “Ngay cả chính phủ cũng từ bỏ thành phố này, chắc là bọn họ cũng bó tay không có biện pháp với loại virus, chỉ có mấy người chúng ta mà muốn cứu vớt một thành phố, có phải là quá tự đại hay không?”



Phương Văn Tuấn: “Ừm…… So với việc thoát khỏi thành phố Tuyệt Vọng, thì việc cứu vớt thành phố Tuyệt Vọng rõ ràng là khó hơn một chút……”



Vì họ đang tham gia một chương trình thực tế nên khán giả sẽ thích cả hai chủ đề thoát khỏi thành phố Tuyệt Vọng và cứu thành phố Tuyệt Vọng, nhưng mà vấn đề là, quá trình thoát khỏi Thành Phố Tuyệt Vọng khả năng sẽ càng kích thích hơn một chút, khán giả tương đối thích xem, có chỗ lợi với nhân khí của bọn họ; còn việc cứu thành phố Tuyệt Vọng có cao thượng hơn một chút, nhưng mà quá trình rất có thể sẽ rất nhàm chán, hơn nữa nếu không thể cứu được Thành phố Tuyệt Vọng thì càng không xong.



Đến lúc đó hành động vô dụng của bọn họ có khả năng sẽ biến thành trò cười, sẽ không có ai cảm động, mà một đội khác đã rời đi lâu đài có lẽ sẽ ngược lại là đạp lên trên đầu bọn họ mà bạo hỏa.



An Thúy nói: “Tôi chỉ muốn nói cho các người phát hiện của tôi, chúng ta cũng không tạo thành một đoàn đội, nên không nhất định phải cùng nhau hành động, nếu các người có ý tưởng khác thì có thể tự đi làm. Còn tôi sẽ ở lại chỗ này hai ngày, các người nếu có yêu cầu gì cần trợ giúp, thì vẫn có thể lại đây tìm tôi, tôi sẽ nói cho các người nên làm như thế nào, sau đó tôi sẽ tự mình đi làm việc mà tôi cho rằng là chính xác.”



Khán giả đều đang nghị luận sôi nổi, có người cảm thấy đã có một đường hy vọng, như vậy thì nên nếm thử, cũng có người cảm thấy chính mình đã tự thân khó bảo toàn còn đi quản người khác thì quá thánh mẫu, hơn nữa An Thúy còn nói như vậy, khiến những người khác rất khó xử, fans của những minh tinh khác có ý kiến bất đồng với An Thúy thì tự nhiên sẽ là giúp đỡ thần tượng của mình nói chuyện.



【 Cô ta đây là chắc chắn là đang nghĩ mình lợi hại người khác không dám rời khỏi cô ta, tuy rằng cô ta nói cũng có đạo lý, nhưng mà sao tôi lại cảm thấy khó chịu là như thế nào? 】



【 Một bộ tự cho là đúng, chính là đang loè thiên hạ, cho rằng mình biểu hiện thiện lương liền có thể khiến người khác thích sao? Không ngờ là nói quá thánh mẫu ngược lại là khiến người ta càng ghét mình hơn. 】



【 Các người thật buồn cười, chính mình sợ chết muốn đi theo người ra, còn muốn trách người ta không dựa theo ý của các người à? Muốn làm mẹ người ta à? 】



【 Tôi thật sự tò mò là thật sự có lựa chọn cứu vớt thành phố Tuyệt Vọng sao? Kịch bản tổ đạo diễn công bố cũng không có nói cái này 】



Tất cả mọi người đều thích xem điện ảnh chủ nghĩa anh hùng, có một chút ảo tưởng đối với việc cứu vớt thế giới, nhưng mà mọi người lại đều rõ ràng bản thân rất nhỏ bé, nên điều đó cũng bất quá chỉ là một trong số đông đảo mộng tưởng hão huyền mà thôi, cho nên mới khịt mũi coi thường chuyện An Thúy muốn cứu vớt thành phố Tuyệt Vọng, cảm cô chỉ là tham gia một tập chương trình thực tế, công phu quyền cước có đất dụng võ, thì cho rằng mình rất ngưu bức.



Càng đừng nói tới đại minh tinh và người mới, mới có tập đầu tiên mà tổ tiết mục đã cho bọn trải nghiệm thế giới kích thích như vậy thiếu chút nữa làm cho bọn họ toàn quân bị diệt, An Thúy cư nhiên còn nói muốn cứu vớt thành phố này, sợ là cô không biết chính mình so với thành phố này có bao nhiêu nhỏ bé nga, tìm thuốc? Vậy thì tìm thuốc tới ngày tháng năm nào chứ! Đây cũng không phải là chương trình thực tế bình thường, các khách mời đều có kịch bản, muốn làm như thế nào mới có thể tạo ra hiệu quả cho tiết mục, đều đã được thiết kế trước, bọn họ cứ làm theo là được, quá tự cho là thông minh thì chính là muốn làm trò cười.



Thời điểm Lâm Phẩm Hân cùng Duẫn Thánh Kiệt ngầm đối thoại, cũng không biết là quá khó chịu, hay là bởi vì người coi rượu vang đỏ như nước uống mà uống quá nhiều, nên nhất thời quên chính mình là đang tham gia chương trình thực tế, khịt mũi coi thường khinh thường ý tưởng An Thúy đưa ra, càng dẫn tới một đợt công kích An Thúy từ fans của bọn họ.



Những người khác đều đi luyện tập bắn súng, sau khi ba người mới được An Thúy cứu tỏ vẻ muốn đi theo An Thúy cùng cô tìm thuốc cũng rời đi, Phương Văn Tuấn cùng Phó Lê thì ở lại.



Phương Văn Tuấn nói: “Cô thật sự cho rằng có trình tự có thể đảo ngược sao?”



An Thúy lấy đao ra chuẩn bị thoa dầu bảo dưỡng một chút, kết quả là bị Phó Lê cướp đi, nhìn anh ta một cái, nói với Phương Văn Tuấn: “Có lẽ là có.”



“Chỉ là có lẽ, nếu lựa chọn làm cái này có phải quá mạo hiểm hay không?”



“Xác thật rất mạo hiểm, bất quá con người của tôi từ trước đến nay chỉ cần việc tôi cho là đúng thì sẽ đi làm, các người không quen nhìn là chuyện của các người, tôi không thẹn với lương tâm là được.”



“Cô hà tất phải tích cực như vậy.” Phương Văn Tuấn nhịn không được nói, cảm thấy cô quá tích cực, kỳ thật ngay từ đầu coi như không biết bọn họ thì sống càng tốt, ngược lại sẽ không phiền toái như vậy.



“Sao có thể không tích cực? Thời điểm đao của tôi bổ về phía bọn chúng, máu phun ra của bọn chúng là ấm áp, tôi có thể cảm nhận được trái tim của bọn chúng đang nhảy lên. Cho nên chỉ cần nghĩ đến việc bọn chúng kỳ thật chỉ là bị virus khống chế thân thể, còn chưa chết đi, chính phủ liền đưa ra lựa chọn từ bỏ toàn bộ bọn chúng, nhốt trong thành phố này, hơn nữa còn quyết định chín ngày sau sẽ giết chết bọn chúng, hoàn toàn vô pháp thờ ơ.”



“Các người thấy thế nào cũng không liên quan đến tôi. Vẫn là câu nói kia, chúng ta không có tạo thành một đội ngũ, tôi muốn làm gì, thì không cần phải giải thích với các người.” An Thúy bình tĩnh nói.



Phương Văn Tuấn ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút động dung. Ngay cả khi cô chỉ là làm bộ thiện lương, có thể nói ra lời này cũng rất khiến người khác cảm động. Những người mắng An Thúy cuồng vọng tự đại cũng có không ít người đột nhiên bị ngẹt họng.



【 Ô ô lời này của cô ấy đã biến tôi trở thành fan của cô ấy! 】



【 Biết có người xem đang xem cho nên mới giả vờ, tôi mới không tin đâu. 】



Lúc này, người đang rất cần mẫn giúp An Thúy bảo dưỡng đao là Phó Lê đột nhiên nói: “Tôi muốn tổ đội với cô, tôi cùng cô đi tìm thuốc.”



An Thúy cau mày, bộ dáng có chút ghét bỏ, “Vậy anh tốt nhất là đem mặt rửa sạch sẽ đi, cay đôi mắt.”



Động tác bôi dầu lên đao của Phó Lê dừng lại, trừng mắt An Thúy.



Các fan của Phó Lê bạo động, xong rồi xong rồi, ai không biết Phó Lê ghét nhất là người khác nghi ngờ trang dung cùng thẩm mỹ của anh ta, thuyền nhỏ hữu nghị vừa mới thành lập sợ là muốn lật rồi.



Kết quả Phó Lê chỉ trừng mắt nhìn An Thúy, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Cô thật sự là không có mắt thưởng thức! Cái này là tiên phong! Là thời thượng! Là cảm giác Khoa học viễn tưởng! Hiểu hay không!”



An Thúy: “Không hiểu. Đi tẩy trang đi.”



Phó Lê: “……”



Phương Văn Tuấn tự hỏi trong chốc lát, nói: “Tôi đây cũng gia nhập.”



Anh rất tò mò, cô đây là thật sự thiện lương hay là giả thiện lương, cho nên chuẩn bị đi theo nhìn xem. Có rất nhiều anti-fan nói anh là quá tục, nhưng mà lấy thành tựu cùng tài lực mình, đã sớm không để bụng việc mình mới đăng bài có bao nhiêu người đọc bình luận yêu thích, tham gia một mùa Real Movies chỉ là tạm thời không có kịch bản quay phim, anh lại cảm thấy hứng thú, muốn tham gia chơi chơi mà thôi.



Sau đó không lâu tiểu thịt tươi Lâm Gia Ảnh cũng tới nói muốn gia nhập bọn họ. Suy nghĩ của cậu ta rất đơn giản, An Thúy thật ngầu, cậu ta muốn ôm đùi.



Hơn nữa còn Phó Lê cùng Phương Văn Tuấn, Lâm Gia Ảnh cùng với ba người mới kia, thì trong 13 người đã có 7 người quyết định tổ đội.



Bởi vì Lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện