Chương 54: Ấu trĩ.
Edit + Beta: Như Heo.
"A..." Tống Tiêu đỏ mặt, bị hoàng thượng bắt tại trận, tiếng than nhẹ từ trong miệng tràn ra, lập tức bị người dán tới dùng môi chặn lại.
Thân thể Tống Tiêu bởi vì trước đây không được chăm sóc tốt, tương đối gầy yếu, một năm nay được hoàng thượng lấy các loại thức ăn ngon bồi bổ rốt cuộc cũng khoẻ lên. Ngu Đường trong lòng vui vẻ, so với sung sướng trên thân thể còn sâu sắc hơn.
Loại cảm giác này, giống như phát hiện một cây ăn quả vốn thuộc về mình bị người không biết nuôi dưỡng đến khô vàng, đến lúc được mùa cũng không thể kết quả. Hắn đoạt lại tự mình tỉ mĩ nuôi nấng, ngày ngày tưới nước bón phân, hôn hôn sờ sờ... Rốt cục cũng đem mầm nhỏ này nuôi đến khoẻ mạnh, hiện tại đã ra hoa rồi.
"Ưm..." Bàn tay thon dài du tẩu trên người, thân thể thiếu niên quá mức mẫn cảm, Tống Tiêu có chút chịu không nổi, thân thể run nhè nhẹ.
Ngu Đường tưởng y sợ hãi, ngậm một bên lỗ tai y thấp giọng dụ dỗ: "Ta sẽ không làm tới cuối cùng, đừng sợ."
Tống Tiêu rụt tai về, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Đường, nhìn đôi mắt thâm trầm đen kịt tràn ngập nhu tình của hắn, bản thân nhịn không được lộ ra ý cười. Đời này, có thể cùng nhau lớn lên cùng Ngu Đường, quả là một chuyện tốt đẹp.
Nhìn thấy Tống Tiêu không tiếp tục chống cự, Ngu Đường nhất thời càng thêm cao hứng, một bên trêu chọc một bên đùa nghịch vành tai y: "Đời trước, ngươi là dùng tay trái hay tay phải? Hửm?"
Tống Tiêu không chịu được trêu chọc như vậy, mặt triệt để đỏ lên, từ lỗ tai lan dần xuống tận cổ: "Không... Không nhớ rõ... A..."
"Trẫm khi đó, là dùng tay phải," Ngu Đường mặt dày tự giới thiệu, "Hiện tại, cũng cho ngươi mượn dùng cái tay này."
"Ư..." Tống Tiêu chịu không nổi mà hừ ra tiếng, không cam lòng yếu thế mà cũng vươn bàn tay tội ác về phía hoàng thượng.
Buổi sáng năm mười tám tuổi, yên bình mà tốt đẹp. Bên ngoài sóng biển cọ rửa bờ biển, mặt trời đỏ rực mọc lên từ phía chân trời, quá trình rời giường ngày hôm nay nhất định sẽ còn dây dưa không dứt.
...
Tám giờ sáng, Độc Cô Ám đúng giờ có mặt ở phòng ăn, nghiêm túc ăn bánh bao hải sản, hai vị chủ nhân vẫn chưa rời giường.
"Có cần gọi bọn họ ăn một chút rồi ngủ tiếp không?" Dì giúp việc có chút lo lắng, trẻ con đang ở tuổi lớn, nhịn ăn sáng không tốt cho sức khoẻ.
"Chờ một chút." Độc Cô Ám lên tiếng ngăn lại, ra hiệu nhóm người giúp việc đừng đi quấy rầy, lát nữa hắn sẽ đi gọi.
Chờ ám vệ trung thành giải quyết sạch sẽ một bàn bánh bao hải sản, lúc này mới đứng dậy, đi lên lầu thám thính tình hình. Hắn xuyên qua từ nhỏ, chuyên cần luyện nội lực, hiện tại đã có một thân công phu, dĩ nhiên tai thính mắt tinh, cách phòng ngủ hoàng thượng chừng mười bước chân, Độc Cô Ám liền dừng bước, xoay người rời đi.
"Tiểu Ám thiếu gia, cậu không phải đi gọi hai người họ sao?" Cô giúp việc đang quét cầu thang tò mò hỏi.
Độc Cô Ám không nói tiếng nào, đồng thời túm luôn cô ta đi xuống lầu.
Hai người đến gần buổi trưa mới rời giường, tình thần sảng khoái ra ngoài nghịch nước.
Thừa dịp mặt trời còn chưa độc, mặc đồ bơi nhảy vào trong nước bơi một vòng, chờ nhiệt độ nóng lên, liền che dù trên bãi cát nằm phơi nắng, uống nước chanh.
Khi còn bé, nghỉ hè năm nào Ngu Đường cũng cùng ba mẹ đến đây nghỉ mát, thỉnh thoảng cũng mang theo mấy người họ hàng. Hoàng đế bệ hạ đã khôi phục trí nhớ kiếp trước nhìn những đứa trẻ ngồi xổm trên bãi cát xây pháo đài, vô cùng ghét bỏ.
"Đường Đường, đi chơi cát với em họ đi con." Mẹ Ngu đẩy đẩy Tiểu Ngu Đường mặc quần bơi hình con gà con.
"Ấu trĩ." Tiểu Ngu Đường hừ lạnh một tiếng, gà con trên mông khinh thường nghểnh cao đầu.
...
Tống Tiêu uống nước chanh, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, mở mắt ra liền thấy hoàng đế bệ hạ ngồi xổm trên bờ cát vẫy tay với mình. Tống Tiêu đứng dậy đi đến, lại gần mới phát hiện Ngu Đường đang ngây thơ đào hố cát: "Ngươi qua bên kia đào đi, chúng ta đào thông đường hầm này."
Hạt cát bị nước biển xô vào bờ, ngày qua ngày bồi đắp thành một gò cát nhỏ. Ngu Đường một bên vừa đào vừa bới, thoáng một cái đã đào ra một đường hầm xuyên qua ngọn núi nhỏ, đặt tay bên trong rất thoải mái.
Tống Tiêu co rút khoé miệng, nhìn dáng vẻ tràn ngập phấn khởi của hoàng thượng, cũng không tiện tạt hắn một gáo nước lạnh, liền ngồi xổm xuống đầu bên kia bắt đầu đào. Ngón tay cào cào lớp cát ẩm ướt, từng chút một đào ra, mới chỉ đào được khoảng cách không tới nửa cánh tay, đột nhiên cảm giác bên dưới đống cát có thứ gì đó mềm mềm.
Tống Tiêu giật mình, còn tưởng đào phải con vật sống gì đó, lật đật rụt lại, nào ngờ tay đã bị một bàn tay lớn chặt chẽ nắm lấy: "Bắt được rồi!" Ngu Đường vui vẻ cười rộ lên, "Bắt được rồi, ngươi phải làm vợ của ta!"
Trò chơi đào cát này, ai đào thông bắt được tay đối phương trước thì sẽ phải làm cô dâu của người đó. Ngu Đường vô cùng phấn khích đi vòng qua, dùng cánh tay đầy cát ôm chặt Tống Tiêu, áp tới đặt môi hôn.
Nam nhân mặc kệ sống đến bao nhiêu tuổi, trước mặt người yêu luôn luôn ấu trĩ như vậy.
Tại biệt thự cạnh bờ biển, hai người trải qua khoảng thời gian tựa như tuần trăng mật. Ngu Đường ban ngày nghịch nước nghịch cát, Tống Tiêu thoa kem chống nắng cho hắn xong liền ở một bên đọc sách. Buổi tối cùng nhau đốt lửa trên bờ biển, có hải sản tươi sống, có rượu, hoàng đế bệ hạ đã thành niên vô cùng đắc ý uống rượu, Tống Tiêu và Độc Cô Ám chưa đầy mười tám tuổi thì chỉ có thể uống nước ngọt.
Kỳ nghỉ trôi qua một cách vui vẻ, nhưng chuyện liên quan đến kỳ thi đầu vào, Tống Tiêu vẫn còn gặp chút khó khăn.
Tống Tiêu học ban Xã hội, thi đầu vào đại học bên Mĩ lại chuyên ban Tự nhiên, mà vấn đề ở chỗ, ban Xã hội bên Mĩ cũng là học về quốc gia của người ta, đề ra cực kỳ khó, so với Toán, Lý, Hoá hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cho dù Tống Tiêu có kỳ tài ngút trời đi chăng nữa cũng không thể trong vòng một tháng học hết tất cả được.
Kiên trì cho đến lúc thi, Ngu Đường các môn cơ bản đều đạt điểm tốt đa, thuận lợi qua ải. Thành tích Tống Tiêu lại không hề khả quan, mặc dù đã chuẩn bị thật lâu nhưng đến lúc đi thi cũng không chiếm được ưu thế.
Ngu Đường nhìn dáng vẻ cau mày ủ dột của hoàng hậu nhà mình, có chút hối hận đã ép y đi thi lần này, là hắn không cân nhắc chu toàn, cho rằng bằng bản lĩnh nhìn qua là không quên được của y, nửa tháng ôn tập là dư sức, lại quên ban Xã hội và Tự nhiên hoàn toàn không giống nhau.
"Không sao, vẫn còn cơ hội thi đại học." Ngu Đường miễn cưỡng an ủi.
Hoàng đế bệ hạ an ủi cách nào đi chăng nữa cũng không thể làm bớt áp lực cực đại lớp mười hai. Tiến vào năm cuối cấp, toàn bộ bầu không khí trong ban đều trở nên ngưng trọng, giáo viên chủ nhiệm treo tấm thẻ đếm ngược trước bảng đen, thật giống như chiếc đồng hồ đếm ngược sinh mạng, nhìn qua thập phần khủng bố.
Tống Tử Thành lo sợ trì hoãn việc ôn tập cuối cấp của con trai, liền muốn thuê một căn phòng ở gần trường học, sắp xếp dì Trần đến đó chăm sóc y, bị Tống Tiêu từ chối.
"Con ở cùng phòng với Ngu Đường, còn có thể hỏi cậu ấy vài đề toán học." Tống Tiêu có chút chột dạ, ngủ cùng hoàng đế bệ hạ, căn bản đừng hòng nghĩ đến việc học, tắt đèn một cái liền bị hắn tha lên giường.
Xét thấy Tống Tiêu bận rộn học tập, Ngu Đường tuy rằng mỗi ngày trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không làm đến cùng, chỉ thỉnh thoảng động thủ động khẩu một chút cho đỡ thèm.
Ngu Đường nộp hồ sơ vào mấy trường đại học, bởi vì thành tích cực kỳ tốt, bản thân lại có kinh nghiệm quản lý công ty, rất được các trường đại học bên Mĩ hoan nghênh, các trường trên cơ bản đều có ý định tuyển chọn hắn. Cuối cùng, Ngu Đường chọn đại học Harvard.
Harvard là trường đại học tốt nhất nước Mĩ, trong đó kinh tế, tài chính, pháp luật đều là đứng đầu thế giới, quan trọng nhất là trường học thủ đô có chuơng trình hợp tác giáo dục với bên này.
Học sinh cấp ba được Harvard tuyển chọn, điều này ở Hoa quốc được xem là một chuyện lớn, truyền thông tranh nhau đưa tin. Còn có tác giả nổi tiếng liên hệ, muốn giúp Ngu Đương viết một cuốn sách, tiêu đề đặt là <Cậu bé Harvard>, bị hiệu trưởng không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Đùa à, gia thế nhà Ngu Đường như thế nào, người ta căn bản không muốn để cho người khác biết, càng miễn bàn việc rêu rao khắp nơi.
"Trời ạ, hội trưởng đại nhân đã nam thần đến mức chúng ta không có cách nào chạm đến." Bạn cùng bàn Tống Tiêu nằm nhoài trên bàn vô lực rên rỉ.
Ngu Đường từ lâu đã được đại học nước ngoài tuyển chọn, không cần phải thi đại học, rõ ràng là nam sinh lớp mười hai, lại thành người rãnh rỗi nhất trường, vì vậy danh hiệu Hội trưởng hội học sinh vẫn giữ nguyên như cũ, hắn vẫn là "Nam nhân nắm giữ toàn bộ mạch máu trong trường học."
Tống Tiêu nhìn một đám nữ sinh đồng dạng xung quanh, yên lặng cúi đầu không nói. Đang nói, trong lớp đột nhiên truyền đến tiếng hú hét, sau đó, là càng ngày càng nhiều tiếng thét chói tai.
Tống Tiêu ngẩng đầu, liền thấy nam thần Hội trưởng đại nhân, một tay xách cặp đứng trên bục giảng.
"Bạn học Ngu Đường, tất cả mọi người đều biết rồi đi," Giáo viên chủ nhiệm lớp Khoa học - xã hội cười híp mắt giới thiệu, "Vì sắp tới sẽ đi Mĩ, muốn tìm hiểu thêm một chút tình tình hình nhân văn, cho nên đến lớp Khoa học - xã hội chúng ta dự thính."
Trước khi rời khỏi quê hương mới phát hiện tình yêu sâu đậm của bản thân đối với vùng đất này. Những con số toán lý hoá này nọ căn bản là không thể thay thế mị lực văn hoá năm ngàn năm mênh mông bạt ngàn của tổ quốc.
"Trời ạ, cậu ấy đi về hướng này..." Bạn cùng bàn Tống Tiêu nín thở, liền thấy Hội trưởng đẹp trai đến không có thiên lý chậm rãi đi tới trước mặt mình.
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Âm thanh trầm thấp du dương, người nghe được tóc gáy cả người đều dựng đứng cả lên.
"Có thể có thể!" Còn không chờ nữ sinh đó mở miệng, nữ sinh chung quanh đều đã dồn dập đáp ứng, chờ khi bạn cùng bàn Tống Tiêu phản ứng lại, Hội trưởng đại nhân đã thành công đoạt được vị trí của nàng, trở thành bạn cùng bàn mới của Tống Tiêu.
Tống Tiêu nhìn Ngu Đường nghiêm chỉnh lôi sách giáo khoa lịch sử ra, yên lặng vẽ hình một con bạch tuộc lên quyển bút ký.
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Vẽ bạch tuộc làm cái gì?"
Tiêu Tiêu: "Ông xã của ta biến thành bạch tuộc tinh rồi."
Ngư Đường: "..."
Đệ Đệ: "Ca ca ta mới không phải là bạch tuộc tinh."
Ngư Đường: (trong lòng cảm thấy an ủi) "Đệ đệ rốt cục thông minh lên rồi."
Đệ đệ: "Ca ca ta rõ ràng là dính người tinh" ( ̄ˇ ̄)/
Ngư Đường: "... Đệ đệ còn cần phải giáo dục."
Đệ đệ: (⊙﹏⊙)
Edit + Beta: Như Heo.
"A..." Tống Tiêu đỏ mặt, bị hoàng thượng bắt tại trận, tiếng than nhẹ từ trong miệng tràn ra, lập tức bị người dán tới dùng môi chặn lại.
Thân thể Tống Tiêu bởi vì trước đây không được chăm sóc tốt, tương đối gầy yếu, một năm nay được hoàng thượng lấy các loại thức ăn ngon bồi bổ rốt cuộc cũng khoẻ lên. Ngu Đường trong lòng vui vẻ, so với sung sướng trên thân thể còn sâu sắc hơn.
Loại cảm giác này, giống như phát hiện một cây ăn quả vốn thuộc về mình bị người không biết nuôi dưỡng đến khô vàng, đến lúc được mùa cũng không thể kết quả. Hắn đoạt lại tự mình tỉ mĩ nuôi nấng, ngày ngày tưới nước bón phân, hôn hôn sờ sờ... Rốt cục cũng đem mầm nhỏ này nuôi đến khoẻ mạnh, hiện tại đã ra hoa rồi.
"Ưm..." Bàn tay thon dài du tẩu trên người, thân thể thiếu niên quá mức mẫn cảm, Tống Tiêu có chút chịu không nổi, thân thể run nhè nhẹ.
Ngu Đường tưởng y sợ hãi, ngậm một bên lỗ tai y thấp giọng dụ dỗ: "Ta sẽ không làm tới cuối cùng, đừng sợ."
Tống Tiêu rụt tai về, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Đường, nhìn đôi mắt thâm trầm đen kịt tràn ngập nhu tình của hắn, bản thân nhịn không được lộ ra ý cười. Đời này, có thể cùng nhau lớn lên cùng Ngu Đường, quả là một chuyện tốt đẹp.
Nhìn thấy Tống Tiêu không tiếp tục chống cự, Ngu Đường nhất thời càng thêm cao hứng, một bên trêu chọc một bên đùa nghịch vành tai y: "Đời trước, ngươi là dùng tay trái hay tay phải? Hửm?"
Tống Tiêu không chịu được trêu chọc như vậy, mặt triệt để đỏ lên, từ lỗ tai lan dần xuống tận cổ: "Không... Không nhớ rõ... A..."
"Trẫm khi đó, là dùng tay phải," Ngu Đường mặt dày tự giới thiệu, "Hiện tại, cũng cho ngươi mượn dùng cái tay này."
"Ư..." Tống Tiêu chịu không nổi mà hừ ra tiếng, không cam lòng yếu thế mà cũng vươn bàn tay tội ác về phía hoàng thượng.
Buổi sáng năm mười tám tuổi, yên bình mà tốt đẹp. Bên ngoài sóng biển cọ rửa bờ biển, mặt trời đỏ rực mọc lên từ phía chân trời, quá trình rời giường ngày hôm nay nhất định sẽ còn dây dưa không dứt.
...
Tám giờ sáng, Độc Cô Ám đúng giờ có mặt ở phòng ăn, nghiêm túc ăn bánh bao hải sản, hai vị chủ nhân vẫn chưa rời giường.
"Có cần gọi bọn họ ăn một chút rồi ngủ tiếp không?" Dì giúp việc có chút lo lắng, trẻ con đang ở tuổi lớn, nhịn ăn sáng không tốt cho sức khoẻ.
"Chờ một chút." Độc Cô Ám lên tiếng ngăn lại, ra hiệu nhóm người giúp việc đừng đi quấy rầy, lát nữa hắn sẽ đi gọi.
Chờ ám vệ trung thành giải quyết sạch sẽ một bàn bánh bao hải sản, lúc này mới đứng dậy, đi lên lầu thám thính tình hình. Hắn xuyên qua từ nhỏ, chuyên cần luyện nội lực, hiện tại đã có một thân công phu, dĩ nhiên tai thính mắt tinh, cách phòng ngủ hoàng thượng chừng mười bước chân, Độc Cô Ám liền dừng bước, xoay người rời đi.
"Tiểu Ám thiếu gia, cậu không phải đi gọi hai người họ sao?" Cô giúp việc đang quét cầu thang tò mò hỏi.
Độc Cô Ám không nói tiếng nào, đồng thời túm luôn cô ta đi xuống lầu.
Hai người đến gần buổi trưa mới rời giường, tình thần sảng khoái ra ngoài nghịch nước.
Thừa dịp mặt trời còn chưa độc, mặc đồ bơi nhảy vào trong nước bơi một vòng, chờ nhiệt độ nóng lên, liền che dù trên bãi cát nằm phơi nắng, uống nước chanh.
Khi còn bé, nghỉ hè năm nào Ngu Đường cũng cùng ba mẹ đến đây nghỉ mát, thỉnh thoảng cũng mang theo mấy người họ hàng. Hoàng đế bệ hạ đã khôi phục trí nhớ kiếp trước nhìn những đứa trẻ ngồi xổm trên bãi cát xây pháo đài, vô cùng ghét bỏ.
"Đường Đường, đi chơi cát với em họ đi con." Mẹ Ngu đẩy đẩy Tiểu Ngu Đường mặc quần bơi hình con gà con.
"Ấu trĩ." Tiểu Ngu Đường hừ lạnh một tiếng, gà con trên mông khinh thường nghểnh cao đầu.
...
Tống Tiêu uống nước chanh, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, mở mắt ra liền thấy hoàng đế bệ hạ ngồi xổm trên bờ cát vẫy tay với mình. Tống Tiêu đứng dậy đi đến, lại gần mới phát hiện Ngu Đường đang ngây thơ đào hố cát: "Ngươi qua bên kia đào đi, chúng ta đào thông đường hầm này."
Hạt cát bị nước biển xô vào bờ, ngày qua ngày bồi đắp thành một gò cát nhỏ. Ngu Đường một bên vừa đào vừa bới, thoáng một cái đã đào ra một đường hầm xuyên qua ngọn núi nhỏ, đặt tay bên trong rất thoải mái.
Tống Tiêu co rút khoé miệng, nhìn dáng vẻ tràn ngập phấn khởi của hoàng thượng, cũng không tiện tạt hắn một gáo nước lạnh, liền ngồi xổm xuống đầu bên kia bắt đầu đào. Ngón tay cào cào lớp cát ẩm ướt, từng chút một đào ra, mới chỉ đào được khoảng cách không tới nửa cánh tay, đột nhiên cảm giác bên dưới đống cát có thứ gì đó mềm mềm.
Tống Tiêu giật mình, còn tưởng đào phải con vật sống gì đó, lật đật rụt lại, nào ngờ tay đã bị một bàn tay lớn chặt chẽ nắm lấy: "Bắt được rồi!" Ngu Đường vui vẻ cười rộ lên, "Bắt được rồi, ngươi phải làm vợ của ta!"
Trò chơi đào cát này, ai đào thông bắt được tay đối phương trước thì sẽ phải làm cô dâu của người đó. Ngu Đường vô cùng phấn khích đi vòng qua, dùng cánh tay đầy cát ôm chặt Tống Tiêu, áp tới đặt môi hôn.
Nam nhân mặc kệ sống đến bao nhiêu tuổi, trước mặt người yêu luôn luôn ấu trĩ như vậy.
Tại biệt thự cạnh bờ biển, hai người trải qua khoảng thời gian tựa như tuần trăng mật. Ngu Đường ban ngày nghịch nước nghịch cát, Tống Tiêu thoa kem chống nắng cho hắn xong liền ở một bên đọc sách. Buổi tối cùng nhau đốt lửa trên bờ biển, có hải sản tươi sống, có rượu, hoàng đế bệ hạ đã thành niên vô cùng đắc ý uống rượu, Tống Tiêu và Độc Cô Ám chưa đầy mười tám tuổi thì chỉ có thể uống nước ngọt.
Kỳ nghỉ trôi qua một cách vui vẻ, nhưng chuyện liên quan đến kỳ thi đầu vào, Tống Tiêu vẫn còn gặp chút khó khăn.
Tống Tiêu học ban Xã hội, thi đầu vào đại học bên Mĩ lại chuyên ban Tự nhiên, mà vấn đề ở chỗ, ban Xã hội bên Mĩ cũng là học về quốc gia của người ta, đề ra cực kỳ khó, so với Toán, Lý, Hoá hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cho dù Tống Tiêu có kỳ tài ngút trời đi chăng nữa cũng không thể trong vòng một tháng học hết tất cả được.
Kiên trì cho đến lúc thi, Ngu Đường các môn cơ bản đều đạt điểm tốt đa, thuận lợi qua ải. Thành tích Tống Tiêu lại không hề khả quan, mặc dù đã chuẩn bị thật lâu nhưng đến lúc đi thi cũng không chiếm được ưu thế.
Ngu Đường nhìn dáng vẻ cau mày ủ dột của hoàng hậu nhà mình, có chút hối hận đã ép y đi thi lần này, là hắn không cân nhắc chu toàn, cho rằng bằng bản lĩnh nhìn qua là không quên được của y, nửa tháng ôn tập là dư sức, lại quên ban Xã hội và Tự nhiên hoàn toàn không giống nhau.
"Không sao, vẫn còn cơ hội thi đại học." Ngu Đường miễn cưỡng an ủi.
Hoàng đế bệ hạ an ủi cách nào đi chăng nữa cũng không thể làm bớt áp lực cực đại lớp mười hai. Tiến vào năm cuối cấp, toàn bộ bầu không khí trong ban đều trở nên ngưng trọng, giáo viên chủ nhiệm treo tấm thẻ đếm ngược trước bảng đen, thật giống như chiếc đồng hồ đếm ngược sinh mạng, nhìn qua thập phần khủng bố.
Tống Tử Thành lo sợ trì hoãn việc ôn tập cuối cấp của con trai, liền muốn thuê một căn phòng ở gần trường học, sắp xếp dì Trần đến đó chăm sóc y, bị Tống Tiêu từ chối.
"Con ở cùng phòng với Ngu Đường, còn có thể hỏi cậu ấy vài đề toán học." Tống Tiêu có chút chột dạ, ngủ cùng hoàng đế bệ hạ, căn bản đừng hòng nghĩ đến việc học, tắt đèn một cái liền bị hắn tha lên giường.
Xét thấy Tống Tiêu bận rộn học tập, Ngu Đường tuy rằng mỗi ngày trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không làm đến cùng, chỉ thỉnh thoảng động thủ động khẩu một chút cho đỡ thèm.
Ngu Đường nộp hồ sơ vào mấy trường đại học, bởi vì thành tích cực kỳ tốt, bản thân lại có kinh nghiệm quản lý công ty, rất được các trường đại học bên Mĩ hoan nghênh, các trường trên cơ bản đều có ý định tuyển chọn hắn. Cuối cùng, Ngu Đường chọn đại học Harvard.
Harvard là trường đại học tốt nhất nước Mĩ, trong đó kinh tế, tài chính, pháp luật đều là đứng đầu thế giới, quan trọng nhất là trường học thủ đô có chuơng trình hợp tác giáo dục với bên này.
Học sinh cấp ba được Harvard tuyển chọn, điều này ở Hoa quốc được xem là một chuyện lớn, truyền thông tranh nhau đưa tin. Còn có tác giả nổi tiếng liên hệ, muốn giúp Ngu Đương viết một cuốn sách, tiêu đề đặt là <Cậu bé Harvard>, bị hiệu trưởng không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Đùa à, gia thế nhà Ngu Đường như thế nào, người ta căn bản không muốn để cho người khác biết, càng miễn bàn việc rêu rao khắp nơi.
"Trời ạ, hội trưởng đại nhân đã nam thần đến mức chúng ta không có cách nào chạm đến." Bạn cùng bàn Tống Tiêu nằm nhoài trên bàn vô lực rên rỉ.
Ngu Đường từ lâu đã được đại học nước ngoài tuyển chọn, không cần phải thi đại học, rõ ràng là nam sinh lớp mười hai, lại thành người rãnh rỗi nhất trường, vì vậy danh hiệu Hội trưởng hội học sinh vẫn giữ nguyên như cũ, hắn vẫn là "Nam nhân nắm giữ toàn bộ mạch máu trong trường học."
Tống Tiêu nhìn một đám nữ sinh đồng dạng xung quanh, yên lặng cúi đầu không nói. Đang nói, trong lớp đột nhiên truyền đến tiếng hú hét, sau đó, là càng ngày càng nhiều tiếng thét chói tai.
Tống Tiêu ngẩng đầu, liền thấy nam thần Hội trưởng đại nhân, một tay xách cặp đứng trên bục giảng.
"Bạn học Ngu Đường, tất cả mọi người đều biết rồi đi," Giáo viên chủ nhiệm lớp Khoa học - xã hội cười híp mắt giới thiệu, "Vì sắp tới sẽ đi Mĩ, muốn tìm hiểu thêm một chút tình tình hình nhân văn, cho nên đến lớp Khoa học - xã hội chúng ta dự thính."
Trước khi rời khỏi quê hương mới phát hiện tình yêu sâu đậm của bản thân đối với vùng đất này. Những con số toán lý hoá này nọ căn bản là không thể thay thế mị lực văn hoá năm ngàn năm mênh mông bạt ngàn của tổ quốc.
"Trời ạ, cậu ấy đi về hướng này..." Bạn cùng bàn Tống Tiêu nín thở, liền thấy Hội trưởng đẹp trai đến không có thiên lý chậm rãi đi tới trước mặt mình.
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Âm thanh trầm thấp du dương, người nghe được tóc gáy cả người đều dựng đứng cả lên.
"Có thể có thể!" Còn không chờ nữ sinh đó mở miệng, nữ sinh chung quanh đều đã dồn dập đáp ứng, chờ khi bạn cùng bàn Tống Tiêu phản ứng lại, Hội trưởng đại nhân đã thành công đoạt được vị trí của nàng, trở thành bạn cùng bàn mới của Tống Tiêu.
Tống Tiêu nhìn Ngu Đường nghiêm chỉnh lôi sách giáo khoa lịch sử ra, yên lặng vẽ hình một con bạch tuộc lên quyển bút ký.
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Vẽ bạch tuộc làm cái gì?"
Tiêu Tiêu: "Ông xã của ta biến thành bạch tuộc tinh rồi."
Ngư Đường: "..."
Đệ Đệ: "Ca ca ta mới không phải là bạch tuộc tinh."
Ngư Đường: (trong lòng cảm thấy an ủi) "Đệ đệ rốt cục thông minh lên rồi."
Đệ đệ: "Ca ca ta rõ ràng là dính người tinh" ( ̄ˇ ̄)/
Ngư Đường: "... Đệ đệ còn cần phải giáo dục."
Đệ đệ: (⊙﹏⊙)
Danh sách chương