Dương Yến ngất đi trong vòng tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội nói với Dương Tử, giọng rất gấp gáp:
"Đệ đệ, tỷ tỷ của đệ hình như nhiễm bệnh rồi, mau kêu Tống Phi đến xem đi."
Dương Tử hốt hoảng, nhìn tỷ tỷ của mình đang ngất xỉu trong vòng tay Lăng Tiêu mà không kịp nói thêm lời nào liền vội vã chạy đi tìm Tống Phi.
Lúc Tống Phi đến, Dương Yến đã được đặt nằm nghỉ trên giường phòng riêng của cô, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, suy nhược vì quá hao sức.
Tống Phi cẩn thận bắt mạch chuẩn đoán, xác định Dương Yến cũng đã nhiễm bệnh, cùng lúc này Tống Nhạc cũng đi vào gian phòng nơi Dương Yến nằm nghỉ.
"Không xong rồi, thuốc mang theo không đủ, còn lại số ít chỉ đủ dùng cho vài người nữa thôi."
Tống Phi lo lắng nhìn Dương Yến, rồi nhìn phụ thân mình, nói:
"Số thuốc đó để cho Dương tiểu thư đi, phụ thân."
Tống Nhạc gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tư lự lo lắng nhìn vị tiểu thư đang nằm thiêm thiếp trên giường kia.

Một lúc lâu, Dương Yến cố gượng người dậy, nhìn mọi người đang dồn hết ánh nhìn trên người mình, nàng từ tốn nói:
"Ta không sao, số thuốc đó nên ưu tiên cho những người bị nặng thì tốt hơn."
Dương Tử ánh mắt như sắp khóc nhìn tỷ tỷ mình, muốn khuyên nhưng không nói được, vì biết chắc sẽ không thể thay đổi được quyết định của nàng.
Liêu Sương lắc đầu, thẳng thắn nói:
"Tỷ bệnh cũng vì các bệnh nhân ở đây, tỷ phải được ưu tiên chứ."

Các thôn dân đứng bên ngoài cũng nghe ngóng được câu chuyện.

Cả đám thôn dân đều quỳ xuống, hướng mặt nhìn vào trong gian phòng, đồng thanh nói vang:
"Chúng thảo dân nguyện tiểu thư sớm khỏe bệnh, nên xin tiểu thư hãy dùng số thuốc còn lại đó."
Dương Yến ngạc nhiên khi nghe lời của dân làng bên ngoài, cố đứng dậy, Liêu Sương cũng nhanh chạy đến đỡ Dương Yến đi ra.

Dương Yến nhìn các thôn dân đang nửa quỳ trước mặt mình, ánh mắt trìu mến:
"Mọi người làm gì vậy? Mau, mau đứng lên hết đi.

Ta tin vào Tống thái y, nên ta sẽ đợi số thuốc sau, triều đình đã hay tin hiện đang cho mang thuốc đến, nên mọi người không cần lo lắng, hãy tin Tống đại nhân cũng như ta, ưu tiên cho các bệnh nhân đang bị nặng hơn ta."
Sau lời nói của Dương Yến, mọi người không ai nói gì thêm nữa, vì lời nói đầy quyết đoán đó, biết chắc chẳng ai có thể thay đổi được.
Mọi người trong lòng ai nấy đều mang chung một suy nghĩ.

Vị cô nương đó chẳng khác gì vị tiên tử đẹp nhất, tốt bụng nhất mà họ chưa từng được thấy.
Ai nấy cũng đều bái phục lẫn yêu mến cả đoàn người Dương Tử, nhất là với Dương Yến.

Cả dân làng xem cô như là vị bồ tát sống vậy.
Lăng Tiêu nhìn Tống Phi hỏi.
"Số thuốc chúng ta mang đến hình như chỉ là giảm đau, chứ không dứt hẳn căn bệnh phải không?"
Tống Nhạc kinh ngạc, khi thấy Lăng Tiêu nhìn ra được vấn đề.

Cả Liêu Sương, Dương Tử cùng Dương Yến nghe được thế liền chăm chú lắng nghe tình hình.

Tống Phi thở dài, mặt đầy lo lắng:
"Đại ca đoán đúng, phụ thân ta và ta đang nghiên cứu thuốc giải."
Dương Tử chợt thốt lên.
"Là độc sao?"
Tống Phi nhìn Tống Nhạc, cả hai gật nhẹ đầu.


Liêu Sương mắt mở to, giọng nói phẫn nộ:
"Ai mà tàn độc vậy? Tính mạng bách tính vậy mà hắn coi như cỏ rác!"
Tống Phi đưa ánh mắt nhìn xa xa, như đoán biết gì đó.

Dương Yến cũng nhìn ra điều trong lòng Tống Phi đang nghĩ.
"Độc này là của một người được gọi là Độc Lang, đúng không?"
Dương Tử ngẩng đầu, ánh mắt tò mò nhìn nàng.

Dương Yến bắt gặp ánh nhìn của đệ đệ liền gật đầu, trong ánh mắt không khỏi lộ ra sự lo sợ.
"Ta nghe giang hồ đồn đại, tên Độc Lang này chỉ xuất hiện có một lần duy nhất đã làm vang dội tiếng tăm, chuyện là 6 năm trước, có một gia tộc bị độc giết không sót một ai."
Tống Phi gật đầu, ánh mắt cũng không khỏi mông lung.
"Đúng vậy, tên đó rất ngạo mạn, sau khi hắn giết tất cả, còn để lại một cái tên là Độc Lang, cùng với một dòng chữ:
"Ta thử độc, chỉ là sơ xuất.""
Dương Tử hít một hơi thật sâu rồi thở hắt trong khuôn miệng cô, ánh mắt nhìn các bệnh nhân xung quanh mà than trách.
"Thật tàn ác! Ta mà biết hắn là ai, ta sẽ giết hắn ngay lập tức!"
Tống Phi nghe thế vội lấy tay che miệng Dương Tử lại:
"Suỵt ! Đệ nhỏ nhỏ thôi, lỡ như tên đó còn ở đây mà nghe thấy thì sao?"
Dương Tử nghe lời im lặng.

Cùng lúc nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ đưa về phía mình ra hiệu nhắc nhở nên càng không dám làm chuyện manh động, ngồi im thin thít.
Lăng Tiêu thấy bầu không khí căng thẳng, bỗng bật cười khanh khách, khiến cả đám đều ngoái đầu lại nhìn hắn bằng cặp mắt khó hiểu.

Lăng Tiêu nín cười, vừa gãi đầu vừa nói.
"Lúc ta vào rừng có thấy vài cây cỏ lạ, ta nghĩ chúng là thuốc, nhưng vì chưa được xác định chắc chắn nên chưa dám hái về.

Ta thấy, trong lúc thiếu thuốc men như vậy, hay là Tống Phi, đệ cùng ta vào rừng tìm xem, biết đâu trong cái rủi có cái may?"
Tống Phi trầm ngâm suy nghĩ, một lúc liền gật đầu.
Liêu Sương lúc này cũng vội vàng đứng dậy, đi lên đứng kế Tống Phi nói:
"Ta cũng đi."
Dương Yến thấy vậy cũng nhanh tay kéo Dương Tử nói.
"Hai chúng ta cũng sẽ đi chung."
Lăng Tiêu nhìn sang Dương Yến vẫn còn mang dáng vẻ mệt mỏi liền thấy lo lắng, lại không thể trước mặt mọi người mà từ bỏ ý tốt của nàng, chỉ dám ngập ngừng nói:
"Dương tiểu thư đang bệnh, ta nghĩ, tiểu thư ở lại nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt.

Với lại đang là buổi tối, trong rừng khá nguy hiểm."
Dương Yến giữ thái độ kiên quyết, lắc đầu nói:
"Các bệnh nhân ở đây để các vệ binh chăm sóc, ta đi cùng mọi người, nếu là thuốc thì có thêm nhân lực để mang về, biết đâu có thể kịp cứu mạng rất nhiều người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện