Edit: Tiểu Pi

Beta: A Cảnh

Hai vị nương nương trong phủ An Thân Vương quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, liên tiếp làm ra không ít trò khôi hài, thực sự đã để mọi người trong kinh xem được nhiều trò hay.

Hai ngày trước nháo đến lợi hại,chính phi An vương tát trắc phi một cái.

Lại không khéo, khi đó trắc phi vừa lúc đứng ở bên cạnh bậc thang, bị nàng tát một cái nhào xuống bậc thang, lập tứ hôn mê.

Đến khi nàng tỉnh lại, tất nhiên là khóc nháo đòi sống đòi chết với An Thân Vương.

Mà An Thân Vương đối với mỹ nhân luôn mềm lòng, thấy mỹ nhân nũng nịu ở trong lồng ngực mình khóc như hoa lê đái vũ, trong lòng liền tức giận, cảm thấy vị chính phi đúng thật là không ra gì, lập tức muốn đi tìm nàng tính sổ.

Tiếu An Trà lại nhận được tin tức trước, khóc sướt mướt tìm về nhà mẹ đẻ của nàng. Vĩnh Ninh quận chúa tất nhiên sẽ không thể để nữ nhi của mình chịu ủy khuất, lại dẫn theo nàng tiến cung tới thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu cùng Đoan Thái phi làm chủ.

Nhiều ngày nay Thái Hoàng Thái Hậu nghe từ An Thân Vương phủ truyền đến bao nhiêu trò khôi hài nên có chút phiền, trực tiếp hạ ý chỉ, làm An Thân Vương, An Vương phi còn có trắc phi ba người phân biệt cấm túc, lúc này bọn họ mới an phận một thời gian.

Các cung nhân sợ Hoàng Hậu nương nương nhàm chán, đều đem những việc này coi như một câu chuyện tiêu khiển mà nói cho nàng nghe.

Tiết Tĩnh Xu nghĩ, tình cảnh của Tiếu An Trà có vài phần tương tự với nàng lúc trước.

An Thân Vương cưới Tiếu An Trà là vì bị Đoan Thái phi tạo áp lực, còn Hoàng Đế cưới nàng là thuận theo ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu.

Hai cuộc hôn nhân này đều không phải xuất phát ý nguyện của đương sự, nhưng mà hiện giờ kết quả lại hoàn toàn khác biệt.

Mấy hôm nay nàng nghe trò khôi hài ở quý phủ An Thân Vương liền nghĩ, nếu lúc trước nàng gả cho An Thân Vương, có lẽ hiện tại cũng sẽ rơi vào tình cảnh giống Tếu An Trà hiện giờ.

Duy nhất không giống chính là, Tiếu An Trà thầm mến An Vương, hơn nữa nàng ta cũng không cam lòng bị nữ tử khác cướp đi nổi bật của mình. Nhưng nếu là nàng, có lẽ sẽ như giả thiết lúc trước nàng từng nghĩ, không tranh không đoạt, một người một viện, quạnh quẽ sống hết đời này.

Nhưng ai có thể nghĩ được rằng, nhìn bề ngoài Hoàng Đế lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất ấm áp. Mà vị An Thân Vương kia, mặt ngoài nhìn vui vẻ ôn hòa, nhưng nội tâm lại lãnh khốc như rắn độc.

Mỗi khi so sánh An Thân Vương với Hoàng Đế, càng cho thấy Hoàng Đế tốt, cũng càng làm đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Sau vài lần xem kịch vui thì Hoàng Đế cũng biết được vài chuyện. Khi An Thân Vương được giải trừ lệnh cấm túc, cũng không biết trong lòng hắn là nghĩ như thế nào lại có thể tặng cho người ta hai vị mỹ nhân để làm quà chúc mừng.

Như thế rất tốt, Tiếu An Trà cùng Tiết Tĩnh Viện mới vừa bị cấm túc xong nên sức lực dồi dào, đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, lại phát hiện sự chú ý của An Thân Vương đã bị mỹ nhân mới tới đoạt đi.

Vì thế, An Thân Vương phủ càng thêm náo nhiệt hơn.

Tiết Tĩnh Xu biết việc Hoàng Đế làm, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ dở khóc dở cười nói: "Bệ hạ sợ thiên hạ không loạn như vậy, ta lo Hoàng tổ mẫu sẽ dạy bảo chàng."

Hoàng Đế lại nói: "Ta chỉ là thấy lão Bát cưới hai nương tử nhưng lại không vừa ý người nào, lo lắng hắn không có người hầu hạ nên mới đưa cho hắn hai người thôi. Đây là ta quan tâm tới huynh đệ thủ túc thôi mà, sao Hoàng tổ mẫu lại trách móc ta được?"

Tiết Tĩnh Xu véo véo da mặt hắn, nói: "Trên đời này có vật nào nhất sắc nhọn nhất, nhất định là râu của bệ hạ rồi, chỉ có nó mới có thể ngoan cường xuyên qua da mặt bệ hạ mà thôi.":v

Hoàng Đế bắt lấy tay nàng, cắn đầu ngón tay một cái, chậm rãi tới gần, ngữ khí có vài phần nguy hiểm: "Râu của ta có sắc nhọn hay không, Mạn Mạn thử một lần sẽ biết."

Nói xong, hắn liền dùng cằm cạ cạ lên cổ và ngực Tiết Tĩnh Xu một hồi.

Tiết Tĩnh Xu sợ nhất là ngứa, bị hắn chọc một lúc lập tức liền đầu hàng, thở hồng hộc mà ôm đầu của hắn, cười đến khóe mắt ứa nước mắt, liên tục xin tha.

Rồi nàng lại nghĩ tới một vấn đề: "Bệ hạ biết tình huống trong phủ An Thân Vương, nhưng lại tặng hai cô nương qua đó, sau này các nàng phải làm sao bây giờ?"

Hoàng Đế hôn trán nàng, Mạn Mạn cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức lương thiện. Thế gian này có rất nhiều người vì vinh hoa phú quý mà có thể nguyện ý đi hầu hạ An vương, so với không ít cung nhân chỉ ở trong cung chờ đến hai mươi lăm tuổi được ra cung thì tốt hơn nhiều.

Hắn chỉ nói: "Mạn Mạn còn có tâm trạng quan tâm đến người khác, xem ra là râu của ta không đủ lợi hại." Nói xong hắn ôm lấy Hoàng Hậu lại xoa bóp một hồi.

Người hầu hạ ngoài điện nghe trong điện vọng ra tiếng cười vui vẻ, cũng nghĩ đến chuyện nếu Hoàng Hậu là phụng chỉ lấy An Thân Vương sẽ ra sao. Bọn họ đều thầm lắc đầu, đây là người khác nên mệnh cũng khác mà.

-----

Từ lần trước Tiết Tĩnh Xu an bài cho Liễu Nhi gặp mặt ca ca đến bây giờ, cũng không nghe Liễu Nhi thỉnh nàng lại an bài gặp ca ca nữa, nàng nhịn không được hỏi nàng ấy nguyên nhân.

Liễu Nhi nói: "Ta đã vào cung, nên tuân thủ quy củ trong cung, lần trước được gặp ca ca là nương nương đã phá lệ khai ân, sau này nếu muốn gặp lại, nên làm giống những người khác trong cung."

Trong cung có ân điển, cung nhân vào cung một năm có thể gặp thân nhân một lần, một lần cũng chỉ gặp được một canh giờ.

Tiết Tĩnh Xu liền nói: "Nếu ngươi là người bên cạnh ta, tất nhiên sẽ không cần giống bọn họ."

Liễu Nhi mỉm cười giảo hoạt: "Thật ra ca ca có lén tới thăm ta vài lần, nhưng huynh ấy đều tránh ở trên nóc nhà mà không có lộ diện, ta cũng chưa từng nói chuyện với huynh ấy, như vậy là đủ rồi."

Tiết Tĩnh Xu vừa nghe, không khỏi nhớ tới một người khác cũng có hành vi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, không biết duyên cớ gì mà hai người bên cạnh Liễu Nhi nhà nàng, đường lớn thông thoáng không đi, mỗi ngày đều leo lên đi trên vách tường trốn trốn tránh tránh.

Lần nói chuyện này đã là hai ngày trước. Hôm nay Liễu Nhi thở hồng hộc từ bên ngoài trở về, trong lúc nhất thời cũng quên sửa cách xưng hô, bực bội nói: "Tiểu thư, người nói vị thần võ Đại tướng quân kia là bị gì vậy, thế nhưng hắn lại vô duyên vô cớ đánh ca ca của ta, còn không chỉ đánh một lần! Nếu không phải thấy trên mặt ca ca bầm tím thì căn bản ta cũng không biết. Sao lại có người như vậy chứ? Bực bội quá!"

Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, trong lòng nghĩ tới mấy khả năng, lại hỏi: "Tướng quân có biết quan hệ của huynh muội ngươi không?"

Liễu Nhi nhăn mũi, nói: "Ta cũng không biết hắn có biết hay không, ta cũng chưa nói chuyện với hắn, ta hỏi ca ca, ca ca cũng nói không quen biết hắn, sao hắn có thể vô cớ đánh người như vậy?"

Tiết Tĩnh Xu đành phải nói: "Có lẽ là hắn thấy ca ca ngươi trốn ở nóc nhà và trên nhánh cây nên cho rằng ca ca ngươi không có ý tốt, mới có thể ra tay."

Liễu Nhi cũng biết ca ca nàng làm như vậy là không hợp quy củ, thời điểm hai lần đầu nàng phát hiện còn lén nói với huynh ấy sau này không nên đến nữa.

Nhưng ca ca không nghe, mỗi lần đều trốn trốn tránh tránh mà cho rằng nàng không phát hiện, nàng cũng không có cách nào, đành phải làm lơ không nói chuyện với hắn, tránh bị người khác thấy.

Thế nhưng, rõ ràng tên Đại tướng quân kia cũng là trốn ở nóc nhà người ta, dựa vào đâu lại cho rằng ca ca nàng là người xấu? Nàng lầm bầm nói: "Chính hắn cũng leo cây, lại không cho người khác bò, hắn cũng quá bá đạo mà."

Tiết Tĩnh Xu không nói gì thêm, chỉ an ủi nàng hai câu, cũng may Liễu Nhi nhanh tức giận mà cũng mau hết, thực mau đã bị nàng dằn xuống.

-----

Ban đêm, Tiết Tĩnh Xu nhắc tới việc này với Hoàng Đế: "Bệ hạ, ta có thể bảo đảm, sở dĩ ca ca của Liễu Nhi trốn tránh chỉ là muốn nhìn Liễu Nhi một chút, không có dụng ý khác."

Hoàng Đế gật đầu, loại chuyện trên nóc nhà hay có người này hắn sớm đã thành thói quen, cũng có nhiều ám vệ ngồi xổm trên đó. Tên thị vệ kia của An Vương cũng là hắn nói mọi người cho vào, nếu không không có khả năng nhiều như vậy mà vẫn không ai phát hiện.

Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ trong lòng, xem biểu hiện của thần võ Đại tướng quân kia, hiển nhiên là có ý với Liễu Nhi. Nhưng nàng thử Liễu Nhi rất nhiều lần, biết hiện tại Liễu Nhi cũng không nghĩ đến tình yêu nam nữ, chỉ sợ cũng hiểu không hiểu ý tứ của Đại tướng quân kia, càng đừng nói đến chuyện chấp nhận hắn.

Hiện giờ Đại tướng quân lại đánh ca ca nàng, sau này chỉ sợ con đường càng thêm gian nan.

Nàng theo thói quen vuốt bụng, bỗng nhiên cả người cứng đờ.

Hoàng Đế đang ôm nàng, lập tức thấy được biến hóa của nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiết Tĩnh Xu ngơ ngác mà quay đầu nhìn hắn: "Bệ hạ, vừa rồi hoàng nhi đá thiếp......"

Hoàng Đế cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó xoay người ngồi dậy xốc màn lên, cầm theo nến bên ngoài vào, mắt hắn nhìn chằm chằm bụng Tiết Tĩnh Xu không chớp.

Tiết Tĩnh Xu lại rên một tiếng.

Hoàng Đế thấy trên bụng nàng hơi nhô lên một chút, vội hỏi: "Nàng có đau không?"

Tiết Tĩnh Xu chậm rãi bình thường trở lại, lắc đầu, nói: "Không đau, chỉ là mới vừa rồi không phòng bị nên bị dọa một chút thôi."

Nàng nói xong, cũng ngồi dậy nhìn chằm chằm bụng mình, vừa vui sướng vừa hiếu kỳ nói: "Bệ hạ thấy không? Hoàng nhi chúng ta vừa cử động đó."

Hoàng Đế gật đầu, trầm mặc không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau một hồi, mới thấy hắn chần chờ vươn một bàn tay ta bao trùm lên bụng Tiết Tĩnh Xu.

Từ khi Hoàng Hậu có thai, bụng nàng bị hắn sờ qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng không có khẩn trương và chờ mong như vậy, đây là lần đầu.

Hai người cứ như vậy mà bất động chờ đợi. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng Đế phát hiện lòng bàn tay mình hơi chấn động một chút, tựa hồ giống như bị lửa đốt, lập tức rút tay về.

Hắn nhìn vào mắt Tiết Tĩnh Xu, rất ngạc nhiên nói: "Mạn Mạn thật là lợi hại."

Tiết Tĩnh Xu đã bao giờ thấy qua biểu tình mới lạ này của Hoàng Đế? Trong lòng cảm thấy ngọt ngào và xúc động, cầm tay hắn, cười nói: "Nếu không có bệ hạ, một mình ta cũng không thể nào có hoàng nhi."

Tay Hoàng Đế bị nàng lôi kéo bao trùm lên bụng nàng, trùng hợp lúc này oa nhi trong bụng dùng sức đá một cái, Tiết Tĩnh Xu ai nha một tiếng.

Hoàng Đế vội bế nàng lên: "Có phải đá nàng bị thương rồi không? Sao bọn chúng lại cứ đá không ngừng như vậy, ta gọi Trương Chi Khung tới."

Tiết Tĩnh Xu ngăn hắn lại, nói: "Trước đó ta đã hỏi Hoàng tổ mẫu, sau bốn năm tháng thai nhi ở trong bụng có chút động tĩnh là chuyện bình thường, bệ hạ không cần khẩn trương."

Hài tử đã ngừng đạp, hiện tại Hoàng Đế nhịn không được nhíu mày, nói: "Nhưng bọn chúng vẫn đá không ngừng, sao Mạn Mạn có thể nghỉ ngơi được?"

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cười nói: "Người lớn chúng ta buồn ngủ, bọn hoàng nhi cũng sẽ buồn ngủ, có lẽ hiện tại bọn chúng tỉnh ngủ nên mới hoạt bát một chút, chờ một lát lại ngủ là được rồi."

Khi nàng nói lời này, không biết có phải hai thai nhi trong bụng cảm giác được cha mẹ đều ở bên cạnh hay không, lại có thể cùng nhau cử động.

Tiết Tĩnh Xu cắn môi nhẫn nại, tuy rằng không quá đau, nhưng cảm giác có người ở trong bụng nàng tay đấm chân đá không thoải mái tí nào.

Hoàng Đế thấy thế, mày càng nhíu chặt, bỗng nhiên nói với bụng nàng: "Lại lăn lộn trong bụng mẫu hậu các ngươi, khi nào ra đời phụ hoàng sẽ cho các ngươi một trận."

Không biết có phải trùng hợp hay không, sau khi hắn nói xong, trong bụng Tiết Tĩnh Xu thoáng an tĩnh, rồi sau đó tay đấm chân đá càng thêm kịch liệt.

Nàng thật sự không được nhịn được nữa, vỗ nhẹ tay Hoàng Đế: "Bệ hạ đừng nói chuyện, ta không sao."

Hoàng Đế không nói nữa, thời điểm Hoàng Hậu không chú ý hắn hơi mất tự nhiên mà lẩm bẩm: "Sao bọn chúng còn đánh người? Không giống ta chút nào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện