Edit: TiểuPi
Beta: A Cảnh
Tiết Tĩnh Xu mặc bộ đồ này tựa hồ đã bọc kín mít, nhưng lại giống như cái áo lót màu hồng kia không che được gì cả, vẻ xinh đẹp hiện ra dưới ánh nến.
Hoàng Đế vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Tiết Tĩnh Xu quyết định đêm nay muốn chiếm thế chủ động, cho nên chịu đựng sự ngượng ngùng, tiến lên một bước, ngón tay đặt trên vạt áo của Hoàng Đế.
"Bệ hạ làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Quần áo trên người thiếp là bệ hạ đưa đến, chàng nói xem thiếp mặc như vậy có đẹp hay không?"
Hoàng Đế nắm tay nàng, giọng nói đã có chút khàn khàn: "Mặc kệ Hoàng Hậu mặc cái gì nhìn cũng đẹp, cho dù không mặc, cũng đẹp."
Tiết Tĩnh Xu bị lời này của hắn làm cho nóng lên, nàng tự hỏi cho dù mình lớn mật buông thả, cũng không làm được giống như Hoàng Đế vậy, không coi ai ra gì mà nói những lời ngượng ngùng đó.
Nàng tránh bàn tay của Hoàng Đế, từ từ lui đến mép giường, ngồi ở trên mép giường, nghiêng đầu nhìn hắn: "Đêm đã khuya, Bệ hạ còn chưa ngủ sao?"
Hoàng Đế từ từ tới gần, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo trên người tùy ý vứt trên mặt đất, hai mắt như gã thợ săn dính chặt trên người Hoàng Hậu.
Tiết Tĩnh Xu nhìn đống quần áo hỗn loạn trên mặt đất, lại nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn, trong lòng căng thẳng nhảy dựng. Bỗng nhiên có chút hối hận vì hành động lớn mật vừa rồi của mình.
Hoàng Đế chậm rãi tới gần, càng ngày cảm giác bức bách càng bao phủ nàng thêm mãnh liệt.
Nàng đột nhiên xốc chăn lên, lập tức chui vào trong ổ chăn, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài, ý đồ che dấu sự bất an: "Thời điểm không còn sớm, Bệ hạ mau ngủ đi, thiếp cũng muốn ngủ."
Hoàng Đế quỳ một gối ở trên giường, duỗi tay kéo nàng từ trong ổ chăn lôi ra, giữ chặt giữa hai tay mình, cúi người đè lên: "Hiện tại Hoàng Hậu nói lời này có phải đã muộn rồi không, hửm?"
Hắn vừa nói, vừa động thủ cởi bỏ đai lưng bên hông Tiết Tĩnh Xu.
Cái áo lót này, toàn thân chỉ có một cái đai lưng cố định bên hông, trước đó hắn vừa đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái, tơ lụa mềm mại liền rơi ra hai bên.
Liền giống như một đóa hoa đang e ấp ẩn giấu, bỗng nhiên lại nở rộ, lộ ra nhụy hoa e lệ ngượng ngùng bên trong.
Tiết Tĩnh Xu hít một hơi, giữ tay hắn lại, vội xin tha: "Bệ hạ......"
"Hoàng Hậu muốn nói gì?" Hoàng Đế ngữ khí bình tĩnh, chỉ là thanh âm đã khàn tới cực điểm, hai mắt sâu thẳm không thấy đáy, trong miệng đáp lời nàng, đôi tay chậm rãi vuốt ve trên da thịt tinh tế trắng như tuyết của nàng.
Hiện tại Tiết Tĩnh Xu thực sự có chút hối hận khi vừa rồi trêu chọc hắn, nàng cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Diệu ca ca, là thiếp sai rồi......"
Hoàng Đế ngân nga nói: "Hoàng Hậu có gì sai? Có sai chính là ta, để Hoàng Hậu ăn mặc quần áo như vậy từ Tê Phượng Cung đi đến Sùng Đức điện. Ta hẳn là nên giam lỏng Hoàng Hậu lại, không bao giờ để cho người ngoài nhìn thấy."
Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Thiếp có khoác áo choàng mà, không có người thấy. Diệu ca ca......"
Nàng kêu Hoàng Đế "Diệu ca ca", chỉ là muốn xin Hoàng Đế khoan dung, lại không biết rằng mỗi lần nàng gọi là hai mắt Hoàng Đế càng sâu thêm vài phần.
Hắn nói: "Lại đây hôn ta."
Tiết Tĩnh Xu cắn đôi môi đỏ nhìn hắn, nếu là ngày thường khi Hoàng Đế yêu cầu như vậy thì nhất định nàng sẽ không để ý tới. Nhưng mà đêm nay là nàng chủ động trêu chọc hắn, hiện giờ Hoàng Đế bị nàng chọc cho nổi hứng, ngược lại chính nàng lại sợ.
Nàng cảm thấy bộ dáng hôm nay của Hoàng Đế, mọi thứ đều khác so với ngày thường, khiến nàng có chút run sợ.
Nàng không dám cự tuyệt Hoàng Đế, đành phải do dự vươn tay ôm lấy cổ hắn, dâng đôi môi lên hôn một cái lên đôi môi mỏng của hắn.
Nàng lui lại một chút, nhìn mặt Hoàng Đế, hơi thở hai người đan xen.
"Như vậy đã được chưa?" Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn.
Hoàng Đế hỏi lại: "Hoàng Hậu cảm thấy sao?"
Đây là không được.
Tiết Tĩnh Xu cắn cắn môi, lại chậm rãi tiến lên, vươn cái lưỡi mềm mại ra, như chú nai con ngơ ngác nhẹ nhàng hôn lên môi Hoàng Đế, vừa chạm vào liền tách ra.
Nàng ngước mắt lên quan sát vẻ mặt Hoàng Đế, giống như nai con uống nước, mở to đôi mắt tròn xoe ra quan sát động tĩnh bốn phía, e sợ có thú dữ hung mãnh vồ mồi ẩn nấp ở nơi tối tăm nào đó xung quanh.
Nàng nhìn không ra cái gì, Hoàng Đế không nói được, cũng không có nói không được.
Nàng đành tiếp tục ngước lên, dùng đầu lưỡi hồng hồng phát họa đôi môi của hắn.
Lúc này, ở thời điểm nàng sắp sửa đẩy ra, Hoàng Đế đột nhiên duỗi tay ra ôm eo nàng, đem cả người nàng giam cầm ở trên người mình, hắn hé miệng, hung ác nuốt hết tiếng kinh hô của Tiết Tĩnh Xu vào trong bụng.
Trước kia Tiết Tĩnh Xu cảm thấy ban đêm tinh lực của Hoàng Đế quá mức dồi dào, cho nên mới lăn qua lăn lại tra tấn nàng rất nhiều lần. Nhưng khi đã trải qua một đêm này, nàng mới biết được thì ra trước kia Hoàng Đế vẫn là ẩn nhẫn khắc chế.
Đến thời điểm sau nửa đêm rưng rưng nghẹn ngào đi vào giấc ngủ, nàng vô số lần hối hận trong lòng vì lúc đầu đã trêu chọc Hoàng Đế, sau này nàng sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc này nữa.
Cứ như thế, mâu thuẫn lần đầu tiên của Đế Hậu được hóa giải tốt đẹp.
Mấy ngày sau, Trưởng Công chúa An Dương và Phò mã bởi vì một chuyện nhỏ bị Hoàng Đế răn dạy, ra lệnh cưỡng chế cấm túc ba tháng.
Những người trong kinh thành biết được nội tình đều nhịn không được cảm thán. Vị Hoàng Hậu Tiết gia này rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể giữ chặt được Hoàng Đế như vậy? Thế mà có thể khiến Hoàng Đế ngay cả mỹ nhân đưa tới cửa như vậy mà cũng không nhận.
Phải biết rằng, vị cô nương Tô gia kia trong kinh thành cũng có không ít công tử thế gia theo đuổi. thế nhưng khi tới trước mặt Hoàng Đế lại giống như ngay cả tư cách xách giày cho Hoàng Hậu nàng ta cũng không xứng, làm sao không khiến người khác cảm khái được đây? *****
Thoáng một cái đã tới cuối tháng năm, mấy ngày nữa Hoàng Đế phải di giá đến hành cung.
Sơn trang tránh nóng ở bên ngoài kinh thành, chỗ đó ngoại trừ hành cung thuộc về hoàng gia, lân cận còn có không ít biệt trang tránh nóng của vương công đại thần. Lần này Hoàng Đế di giá, tất nhiên bọn họ cũng muốn đi theo.
Mấy ngày nay Tiết Tĩnh Xu đều vội vàng xử lý công việc đi hành cung.
Buổi chiều hôm nay, muội muội nàng Tiết Tĩnh Uyển tiến cung cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu thấy nàng đã không còn tiều tụy như lần trước, sắc mặt khôi phục vẻ hồng hào.
Việc hôn nhân của Tiết Tĩnh Uyển và nhị công tử nhà Định Viễn Hầu được định vào tháng tám. Lần ra cung tránh nóng này tháng sáu sẽ xuất phát, tháng tám trở về. Chờ khi Tiết Tĩnh Xu trở về, việc hôn nhân của Tiết Tĩnh Uyển đã gần ngay trước mắt.
Nàng nói: "Nhiều ngày nay ở trong nhà làm cái gì?"
Tiết Tĩnh Uyển liền kể khổ: "Gần đây nương ngoại trừ bắt muội học quy củ, còn muốn muội tự mình thêu khăn hỉ."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Đây đều là những việc bình thường yêu cầu nữ tử phải làm, sao đến lượt muội lại giống như làm việc khổ sai vậy? Muội chỉ thêu một hai hình bên ngoài, cái này không cần nhiều kỹ năng. Cái khác chắc chắn nương sẽ mời tú nương giúp muội làm tốt, nếu chỉ để muội tự mình làm, chỉ sợ đến lúc đó người khác không dám nhìn(*)."
(*) Ý chê xấu đó.
Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi: "Nương cũng nói như vậy."
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Vị nhị công tử Định Viễn Hầu kia muội đã gặp qua chưa?"
Vẻ tươi cười trên mặt Tiết Tĩnh Uyển nhạt đi, cúi đầu mân mê đầu ngón tay, nói: "Chưa gặp qua, muội cũng không muốn gặp hắn."
"Lại làm sao vậy? Chẳng lẽ Lâm nhị công tử chọc muội không vui?"
Tiết Tĩnh Uyển nhăn mũi: "Hắn không trêu chọc muội, chỉ là muội cảm thấy hắn vốn là muốn cưới Tiết Tĩnh Viện, hiện tại bất đắc dĩ nên mới cưới muội, muội đã không có xinh đẹp bằng Tiết Tĩnh Viện, cũng không thông minh như Tiết Tĩnh Viện, tính tới tính lui, tựa hồ là hắn chịu thiệt. Muội không dám gặp hắn, nếu như hắn muốn muội bồi thường cho hắn thì làm sao bây giờ?"
Tiết Tĩnh Xu buông tách trà xuống: "Lời này là ai nói với muội?"
Tiết Tĩnh Uyển nhỏ giọng nói: "Không có ai nói với muội, là muội tự mình nghe được. Hiện tại trong kinh thành đã có lời đồn đãi như vậy, nói nếu không phải Tam tỷ tỷ muội là Hoàng Hậu, Lâm gia nhị công tử sẽ không cưới muội. Là muội đoạt mối nhân duyên của Tiết Tĩnh Viện."
Tiết Tĩnh Xu trầm giọng hỏi nàng: "Lời này muội cũng tin?"
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: "Muội không tin."
Tiết Tĩnh Xu lúc này mới giãn mày, nói: "Muội đừng mãi để tâm đến lời người khác nói. Mỗi một người đều có miệng, trên dưới đóng mở đều là muốn nói những lời thị phi. Bọn họ sẽ không để ý đến chân tướng của sự việc là như thế nào, mặc kệ là ai làm sai, ai là có lý, một mực chỉ dùng ác ý của mình đi nghiền ngẫm người khác. Thấy ai có cuộc sống yên ổn thì cảm thấy khó chịu. Thấy ai nghèo túng, liền đi giẫm một cái. Tựa hồ bộ như vậy mới có thể làm cho bọn họ cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống.
Trên thực tế, chỉ có những kẻ bất tài vô dụng mới làm như vậy, bọn họ là người đáng thương nhất trong xã hội.
Nếu muội cứ loay hoay thanh minh với bọn họ, hơn nữa để ở trong lòng, vậy muội đã trúng kế bọn họ, như ý bọn họ.
Uyển Uyển, muội không phải tiểu hài tử, hơn hai tháng sau sẽ phải thành thân, muội phải tự học cách đối mặt. Mặc kệ là người khác khen ngợi hay là chửi bới, muội không thể luôn luôn trốn tránh, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, sẽ chỉ làm muội càng thêm mềm yếu, làm kẻ địch của muội càng thêm càn rỡ."
Tiết Tĩnh Uyển bị tỷ tỷ nói đến hổ thẹn, nhỏ giọng nói: "Muội biết rồi, Tam tỷ tỷ."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, trong đầu thầm nghĩ là ai đi tung lời đồn như vậy.
Chỉ sợ, những người này cũng có liên quan đến Tiết Tĩnh Viện.
Tuy rằng Thái Hoàng Thái Hậu tước đoạt quyền lợi của đại phòng, nhưng mà chỉ cần người của đại phòng còn ở đó, nhất định những tâm tư mờ ám của bọn họ sẽ không dừng lại.
Trừ phi, nghĩ ra được một biện pháp "nhất lao vĩnh dật" [1].
[1] Nhất lao vĩnh dật (一勞永逸): làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
*****
Chạng vạng, Hoàng Đế giá lâm Tê Phượng Cung.
Tiết Tĩnh Xu chỉ huy người dọn sách trên kệ xếp hết vào rương, đến lúc đó muốn đem đến hành cung.
Hoàng Đế cũng gọi người nâng cái rương tiến vào.
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Trong rương kia là cái gì?"
"Chỉ là một ít vật dụng."
Tiết Tĩnh Xu cũng không quá để ý, vẫn chuyên chú làm chuyện của mình.
Chờ nàng đi thiên điện tắm gội xong, khi từ trong bồn tắm đi ra lại phát hiện quần áo mình đặt ở bên cạnh ao không biết khi nào đã biến mất.
Có khả năng loại chuyện này, ngoài Hoàng Đế ra thì còn có ai?
Trong lòng nàng thầm mắng, lại thấy Hoàng Đế ôm theo cái rương vừa rồi đi vào, Tiết Tĩnh Xu lấy khăn vải bọc mình lại, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ đem quần áo của ta đặt ở nơi nào rồi? Mau trả lại cho ta."
Hoàng Đế mở cái rương kia ra, nói: "Không phải đều ở chỗ này sao?"
Tiết Tĩnh Xu thăm dò nhìn qua, bên trong có đủ mọi màu sắc, bảy tám bộ quần áo như cầu vồng được xếp chỉnh tề. Nàng tùy ý rút một cái ra giũ giũ, thế nhưng kiểu dáng giống như cái áo lót mà lần trước Hoàng Đế làm hỏng.
Hoàng Đế còn đang nói: "Ta cho người làm tổng cộng chín bộ, màu sắc mỗi một bộ đều không giống nhau. Chờ đến lúc đi hành cung, Hoàng Hậu một ngày đổi một bộ, một ngày cuối cùng có thể nghỉ ngơi."
Tiết Tĩnh Xu xấu hổ buồn bực mà ném quần áo trên tay vào mặt hắn.
Beta: A Cảnh
Tiết Tĩnh Xu mặc bộ đồ này tựa hồ đã bọc kín mít, nhưng lại giống như cái áo lót màu hồng kia không che được gì cả, vẻ xinh đẹp hiện ra dưới ánh nến.
Hoàng Đế vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Tiết Tĩnh Xu quyết định đêm nay muốn chiếm thế chủ động, cho nên chịu đựng sự ngượng ngùng, tiến lên một bước, ngón tay đặt trên vạt áo của Hoàng Đế.
"Bệ hạ làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Quần áo trên người thiếp là bệ hạ đưa đến, chàng nói xem thiếp mặc như vậy có đẹp hay không?"
Hoàng Đế nắm tay nàng, giọng nói đã có chút khàn khàn: "Mặc kệ Hoàng Hậu mặc cái gì nhìn cũng đẹp, cho dù không mặc, cũng đẹp."
Tiết Tĩnh Xu bị lời này của hắn làm cho nóng lên, nàng tự hỏi cho dù mình lớn mật buông thả, cũng không làm được giống như Hoàng Đế vậy, không coi ai ra gì mà nói những lời ngượng ngùng đó.
Nàng tránh bàn tay của Hoàng Đế, từ từ lui đến mép giường, ngồi ở trên mép giường, nghiêng đầu nhìn hắn: "Đêm đã khuya, Bệ hạ còn chưa ngủ sao?"
Hoàng Đế từ từ tới gần, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo trên người tùy ý vứt trên mặt đất, hai mắt như gã thợ săn dính chặt trên người Hoàng Hậu.
Tiết Tĩnh Xu nhìn đống quần áo hỗn loạn trên mặt đất, lại nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn, trong lòng căng thẳng nhảy dựng. Bỗng nhiên có chút hối hận vì hành động lớn mật vừa rồi của mình.
Hoàng Đế chậm rãi tới gần, càng ngày cảm giác bức bách càng bao phủ nàng thêm mãnh liệt.
Nàng đột nhiên xốc chăn lên, lập tức chui vào trong ổ chăn, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài, ý đồ che dấu sự bất an: "Thời điểm không còn sớm, Bệ hạ mau ngủ đi, thiếp cũng muốn ngủ."
Hoàng Đế quỳ một gối ở trên giường, duỗi tay kéo nàng từ trong ổ chăn lôi ra, giữ chặt giữa hai tay mình, cúi người đè lên: "Hiện tại Hoàng Hậu nói lời này có phải đã muộn rồi không, hửm?"
Hắn vừa nói, vừa động thủ cởi bỏ đai lưng bên hông Tiết Tĩnh Xu.
Cái áo lót này, toàn thân chỉ có một cái đai lưng cố định bên hông, trước đó hắn vừa đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái, tơ lụa mềm mại liền rơi ra hai bên.
Liền giống như một đóa hoa đang e ấp ẩn giấu, bỗng nhiên lại nở rộ, lộ ra nhụy hoa e lệ ngượng ngùng bên trong.
Tiết Tĩnh Xu hít một hơi, giữ tay hắn lại, vội xin tha: "Bệ hạ......"
"Hoàng Hậu muốn nói gì?" Hoàng Đế ngữ khí bình tĩnh, chỉ là thanh âm đã khàn tới cực điểm, hai mắt sâu thẳm không thấy đáy, trong miệng đáp lời nàng, đôi tay chậm rãi vuốt ve trên da thịt tinh tế trắng như tuyết của nàng.
Hiện tại Tiết Tĩnh Xu thực sự có chút hối hận khi vừa rồi trêu chọc hắn, nàng cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Diệu ca ca, là thiếp sai rồi......"
Hoàng Đế ngân nga nói: "Hoàng Hậu có gì sai? Có sai chính là ta, để Hoàng Hậu ăn mặc quần áo như vậy từ Tê Phượng Cung đi đến Sùng Đức điện. Ta hẳn là nên giam lỏng Hoàng Hậu lại, không bao giờ để cho người ngoài nhìn thấy."
Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Thiếp có khoác áo choàng mà, không có người thấy. Diệu ca ca......"
Nàng kêu Hoàng Đế "Diệu ca ca", chỉ là muốn xin Hoàng Đế khoan dung, lại không biết rằng mỗi lần nàng gọi là hai mắt Hoàng Đế càng sâu thêm vài phần.
Hắn nói: "Lại đây hôn ta."
Tiết Tĩnh Xu cắn đôi môi đỏ nhìn hắn, nếu là ngày thường khi Hoàng Đế yêu cầu như vậy thì nhất định nàng sẽ không để ý tới. Nhưng mà đêm nay là nàng chủ động trêu chọc hắn, hiện giờ Hoàng Đế bị nàng chọc cho nổi hứng, ngược lại chính nàng lại sợ.
Nàng cảm thấy bộ dáng hôm nay của Hoàng Đế, mọi thứ đều khác so với ngày thường, khiến nàng có chút run sợ.
Nàng không dám cự tuyệt Hoàng Đế, đành phải do dự vươn tay ôm lấy cổ hắn, dâng đôi môi lên hôn một cái lên đôi môi mỏng của hắn.
Nàng lui lại một chút, nhìn mặt Hoàng Đế, hơi thở hai người đan xen.
"Như vậy đã được chưa?" Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn.
Hoàng Đế hỏi lại: "Hoàng Hậu cảm thấy sao?"
Đây là không được.
Tiết Tĩnh Xu cắn cắn môi, lại chậm rãi tiến lên, vươn cái lưỡi mềm mại ra, như chú nai con ngơ ngác nhẹ nhàng hôn lên môi Hoàng Đế, vừa chạm vào liền tách ra.
Nàng ngước mắt lên quan sát vẻ mặt Hoàng Đế, giống như nai con uống nước, mở to đôi mắt tròn xoe ra quan sát động tĩnh bốn phía, e sợ có thú dữ hung mãnh vồ mồi ẩn nấp ở nơi tối tăm nào đó xung quanh.
Nàng nhìn không ra cái gì, Hoàng Đế không nói được, cũng không có nói không được.
Nàng đành tiếp tục ngước lên, dùng đầu lưỡi hồng hồng phát họa đôi môi của hắn.
Lúc này, ở thời điểm nàng sắp sửa đẩy ra, Hoàng Đế đột nhiên duỗi tay ra ôm eo nàng, đem cả người nàng giam cầm ở trên người mình, hắn hé miệng, hung ác nuốt hết tiếng kinh hô của Tiết Tĩnh Xu vào trong bụng.
Trước kia Tiết Tĩnh Xu cảm thấy ban đêm tinh lực của Hoàng Đế quá mức dồi dào, cho nên mới lăn qua lăn lại tra tấn nàng rất nhiều lần. Nhưng khi đã trải qua một đêm này, nàng mới biết được thì ra trước kia Hoàng Đế vẫn là ẩn nhẫn khắc chế.
Đến thời điểm sau nửa đêm rưng rưng nghẹn ngào đi vào giấc ngủ, nàng vô số lần hối hận trong lòng vì lúc đầu đã trêu chọc Hoàng Đế, sau này nàng sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc này nữa.
Cứ như thế, mâu thuẫn lần đầu tiên của Đế Hậu được hóa giải tốt đẹp.
Mấy ngày sau, Trưởng Công chúa An Dương và Phò mã bởi vì một chuyện nhỏ bị Hoàng Đế răn dạy, ra lệnh cưỡng chế cấm túc ba tháng.
Những người trong kinh thành biết được nội tình đều nhịn không được cảm thán. Vị Hoàng Hậu Tiết gia này rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể giữ chặt được Hoàng Đế như vậy? Thế mà có thể khiến Hoàng Đế ngay cả mỹ nhân đưa tới cửa như vậy mà cũng không nhận.
Phải biết rằng, vị cô nương Tô gia kia trong kinh thành cũng có không ít công tử thế gia theo đuổi. thế nhưng khi tới trước mặt Hoàng Đế lại giống như ngay cả tư cách xách giày cho Hoàng Hậu nàng ta cũng không xứng, làm sao không khiến người khác cảm khái được đây? *****
Thoáng một cái đã tới cuối tháng năm, mấy ngày nữa Hoàng Đế phải di giá đến hành cung.
Sơn trang tránh nóng ở bên ngoài kinh thành, chỗ đó ngoại trừ hành cung thuộc về hoàng gia, lân cận còn có không ít biệt trang tránh nóng của vương công đại thần. Lần này Hoàng Đế di giá, tất nhiên bọn họ cũng muốn đi theo.
Mấy ngày nay Tiết Tĩnh Xu đều vội vàng xử lý công việc đi hành cung.
Buổi chiều hôm nay, muội muội nàng Tiết Tĩnh Uyển tiến cung cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu thấy nàng đã không còn tiều tụy như lần trước, sắc mặt khôi phục vẻ hồng hào.
Việc hôn nhân của Tiết Tĩnh Uyển và nhị công tử nhà Định Viễn Hầu được định vào tháng tám. Lần ra cung tránh nóng này tháng sáu sẽ xuất phát, tháng tám trở về. Chờ khi Tiết Tĩnh Xu trở về, việc hôn nhân của Tiết Tĩnh Uyển đã gần ngay trước mắt.
Nàng nói: "Nhiều ngày nay ở trong nhà làm cái gì?"
Tiết Tĩnh Uyển liền kể khổ: "Gần đây nương ngoại trừ bắt muội học quy củ, còn muốn muội tự mình thêu khăn hỉ."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Đây đều là những việc bình thường yêu cầu nữ tử phải làm, sao đến lượt muội lại giống như làm việc khổ sai vậy? Muội chỉ thêu một hai hình bên ngoài, cái này không cần nhiều kỹ năng. Cái khác chắc chắn nương sẽ mời tú nương giúp muội làm tốt, nếu chỉ để muội tự mình làm, chỉ sợ đến lúc đó người khác không dám nhìn(*)."
(*) Ý chê xấu đó.
Tiết Tĩnh Uyển bĩu môi: "Nương cũng nói như vậy."
Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Vị nhị công tử Định Viễn Hầu kia muội đã gặp qua chưa?"
Vẻ tươi cười trên mặt Tiết Tĩnh Uyển nhạt đi, cúi đầu mân mê đầu ngón tay, nói: "Chưa gặp qua, muội cũng không muốn gặp hắn."
"Lại làm sao vậy? Chẳng lẽ Lâm nhị công tử chọc muội không vui?"
Tiết Tĩnh Uyển nhăn mũi: "Hắn không trêu chọc muội, chỉ là muội cảm thấy hắn vốn là muốn cưới Tiết Tĩnh Viện, hiện tại bất đắc dĩ nên mới cưới muội, muội đã không có xinh đẹp bằng Tiết Tĩnh Viện, cũng không thông minh như Tiết Tĩnh Viện, tính tới tính lui, tựa hồ là hắn chịu thiệt. Muội không dám gặp hắn, nếu như hắn muốn muội bồi thường cho hắn thì làm sao bây giờ?"
Tiết Tĩnh Xu buông tách trà xuống: "Lời này là ai nói với muội?"
Tiết Tĩnh Uyển nhỏ giọng nói: "Không có ai nói với muội, là muội tự mình nghe được. Hiện tại trong kinh thành đã có lời đồn đãi như vậy, nói nếu không phải Tam tỷ tỷ muội là Hoàng Hậu, Lâm gia nhị công tử sẽ không cưới muội. Là muội đoạt mối nhân duyên của Tiết Tĩnh Viện."
Tiết Tĩnh Xu trầm giọng hỏi nàng: "Lời này muội cũng tin?"
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: "Muội không tin."
Tiết Tĩnh Xu lúc này mới giãn mày, nói: "Muội đừng mãi để tâm đến lời người khác nói. Mỗi một người đều có miệng, trên dưới đóng mở đều là muốn nói những lời thị phi. Bọn họ sẽ không để ý đến chân tướng của sự việc là như thế nào, mặc kệ là ai làm sai, ai là có lý, một mực chỉ dùng ác ý của mình đi nghiền ngẫm người khác. Thấy ai có cuộc sống yên ổn thì cảm thấy khó chịu. Thấy ai nghèo túng, liền đi giẫm một cái. Tựa hồ bộ như vậy mới có thể làm cho bọn họ cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống.
Trên thực tế, chỉ có những kẻ bất tài vô dụng mới làm như vậy, bọn họ là người đáng thương nhất trong xã hội.
Nếu muội cứ loay hoay thanh minh với bọn họ, hơn nữa để ở trong lòng, vậy muội đã trúng kế bọn họ, như ý bọn họ.
Uyển Uyển, muội không phải tiểu hài tử, hơn hai tháng sau sẽ phải thành thân, muội phải tự học cách đối mặt. Mặc kệ là người khác khen ngợi hay là chửi bới, muội không thể luôn luôn trốn tránh, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, sẽ chỉ làm muội càng thêm mềm yếu, làm kẻ địch của muội càng thêm càn rỡ."
Tiết Tĩnh Uyển bị tỷ tỷ nói đến hổ thẹn, nhỏ giọng nói: "Muội biết rồi, Tam tỷ tỷ."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, trong đầu thầm nghĩ là ai đi tung lời đồn như vậy.
Chỉ sợ, những người này cũng có liên quan đến Tiết Tĩnh Viện.
Tuy rằng Thái Hoàng Thái Hậu tước đoạt quyền lợi của đại phòng, nhưng mà chỉ cần người của đại phòng còn ở đó, nhất định những tâm tư mờ ám của bọn họ sẽ không dừng lại.
Trừ phi, nghĩ ra được một biện pháp "nhất lao vĩnh dật" [1].
[1] Nhất lao vĩnh dật (一勞永逸): làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
*****
Chạng vạng, Hoàng Đế giá lâm Tê Phượng Cung.
Tiết Tĩnh Xu chỉ huy người dọn sách trên kệ xếp hết vào rương, đến lúc đó muốn đem đến hành cung.
Hoàng Đế cũng gọi người nâng cái rương tiến vào.
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Trong rương kia là cái gì?"
"Chỉ là một ít vật dụng."
Tiết Tĩnh Xu cũng không quá để ý, vẫn chuyên chú làm chuyện của mình.
Chờ nàng đi thiên điện tắm gội xong, khi từ trong bồn tắm đi ra lại phát hiện quần áo mình đặt ở bên cạnh ao không biết khi nào đã biến mất.
Có khả năng loại chuyện này, ngoài Hoàng Đế ra thì còn có ai?
Trong lòng nàng thầm mắng, lại thấy Hoàng Đế ôm theo cái rương vừa rồi đi vào, Tiết Tĩnh Xu lấy khăn vải bọc mình lại, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ đem quần áo của ta đặt ở nơi nào rồi? Mau trả lại cho ta."
Hoàng Đế mở cái rương kia ra, nói: "Không phải đều ở chỗ này sao?"
Tiết Tĩnh Xu thăm dò nhìn qua, bên trong có đủ mọi màu sắc, bảy tám bộ quần áo như cầu vồng được xếp chỉnh tề. Nàng tùy ý rút một cái ra giũ giũ, thế nhưng kiểu dáng giống như cái áo lót mà lần trước Hoàng Đế làm hỏng.
Hoàng Đế còn đang nói: "Ta cho người làm tổng cộng chín bộ, màu sắc mỗi một bộ đều không giống nhau. Chờ đến lúc đi hành cung, Hoàng Hậu một ngày đổi một bộ, một ngày cuối cùng có thể nghỉ ngơi."
Tiết Tĩnh Xu xấu hổ buồn bực mà ném quần áo trên tay vào mặt hắn.
Danh sách chương