Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Một giấc ngủ thật ngon, khi Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại thân thể còn có chút cảm giác ê ẩm.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đau nhức trên người đã nhắc nhở nàng về chuyện tối qua, hơn nữa bên người nàng còn truyền đến hơi thở của một người khác.
Thân thể nàng cứng đờ, không biết có nên ngồi dậy hay không.
Hoàng Đế tỉnh lại còn sớm hơn nàng, thấy nàng có động tĩnh, nói: "Tỉnh rồi sao? Trên người còn khó chịu hay không?"
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn hắn, thấy Hoàng Đế tựa nửa người trên đầu giường, mũ còn chưa đội, tóc rối tung xõa ra, vẻ mặt lạnh lùng trước đó vì có màu đỏ phản chiếu từ bức màn nên có vài phần nhu hòa hơn.
Nàng lắc đầu: "Đã không sao rồi, hiện tại là lúc nào, có phải thần thiếp ngủ quên rồi không?"
Ngày thứ hai sau lễ động phòng, nàng sẽ cùng Hoàng Đế đi tế thần, hơn nữa lúc sau còn phải đi tông miếu hiến tế, xin tổ tiên để được chấp nhận.
Hoàng Đế nói: "Còn chưa tới giờ, hiện tại muốn dậy luôn sao?"
"Vâng." Tiết Tĩnh Xu nói.
Lúc này Hoàng Đế cho gọi cung nhân bên ngoài trướng tiến vào hầu hạ.
Cung nữ đã sớm chờ ở bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, có cầm khay, có cầm chậu vàng, từng người đi vào có thứ tự, mười mấy người đi vào, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Có cung nữ tiến lên kéo màn lên, nắng sớm chiếu vào trong màn.
Hiện tại xuất hiện thêm nhiều người như vậy, Tiết Tĩnh Xu không khỏi mất tự nhiên. Nhưng mà rất nhanh nàng đã phát hiện, các cung nữ đều cúi đầu, dù có tiến lên đáp lời cũng không ai ngẩng đầu lên, càng không có người nào dám nhìn trộm nàng, cái này khiến cho nàng đã cảm thấy quái dị, lại nhẹ nhàng thở ra.
Vài cung nữ chia ra vây quanh nàng và Hoàng Đế, mỗi người ở một phòng riêng mà thay quần áo.
Nữ quan đi đến trang điểm cho Tiết Tĩnh Xu, thay cát phục cho buổi hiến tế, trên đầu lại đội thêm mũ phượng, nhưng so với mũ phượng hôm qua đội vẫn nhỏ hơn chút.
Bên này nàng đã trang điểm xong, Hoàng Đế nơi đó cũng đã chuẩn bị tốt, hai người đi vào chính điện của Tê Phượng cung.
Trong điện đã dọn xong bàn tế, đầu tiên hai người sẽ ba quỳ chín lạy bái thiên địa, lại hành đại lễ lạy thần phật tứ phương.
Lúc sau lại về tới thiên điện, cung nhân đang dọn thức ăn lên, hai người cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên, gọi là bữa ăn đoàn viên, cần dọn ở trên hỉ giường long phượng.
Bởi vì đồ ăn sáng chưa dọn xong, nên cung nhân chỉ bưng trà lên, hai người ngồi ở một bên.
Tiết Tĩnh Xu đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng, khi nào chúng ta sẽ đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu?"
Hoàng Đế nói: "Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt để triều kiến là hai mươi tháng hai."
Đó chính là ngày mai.
Nghi lễ Hoàng gia, so với dân gian vẫn có chút khác biệt. Nếu là nhà bá tánh bình dân, khi tân nương vào cửa thì ngày thứ hai đã phải bái kiến cha mẹ chồng, nhưng nàng hiện tại lại chờ ngày tốt mới được.
Từ trước lễ hạ sính, nàng cũng chưa gặp qua Thái Hoàng Thái Hậu, tính ra cũng đã được hai mươi ngày rồi.
"Gần đây Phan thần y có tiến cung hay không?"
"Hôm mười lăm tháng hai có đến thỉnh mạch, tình trạng hiện tại của Hoàng tổ mẫu đã ổn định, đừng lo."
Tiết Tĩnh Xu chỉ hơi gật đầu. Nàng biết hai từ "ổn định" này là có ý gì, từ đây về sau, có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ vô bệnh vô đau, nhưng như vậy thì đã sao, cũng bất quá là kéo dài được một hai năm mà thôi.
Kỳ thật, số lần nàng gặp mặt vị lão nhân gia này, còn ít hơn số lần nàng gặp Chu lão thái quân. Nhưng bà với nàng lại có một mối liên hệ đặc biệt thân cận, thân cận hơn cả những trưởng bối khác trong Tiết phủ.
Sư phụ ở am ni cô cũng coi như là trưởng bối của nàng, nhưng ngại vì thân phận, ngày thường chỉ coi nàng như một nửa tiểu thư một nửa đồ đệ. Tuy cũng có quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn không đủ yêu thương.
Mà lúc trước, lần đầu tiên nàng tiến cung, vừa gặp Thái Hoàng Thái Hậu thì ở trong lòng nàng đã nghĩ, vị tổ mẫu này, có lẽ cũng đôn hậu dễ gần.
Nhưng mà trớ trêu cho vị lão nhân gia này, người không còn nhiều thời gian nữa.
Trong lòng đang nghĩ lung tung, bữa ăn đoàn viên đã dọn xong rồi, cung nhân thỉnh Đế Hậu di giá, Tiết Tĩnh Xu vội dẹp hết suy nghĩ trong lòng.
Cung nữ đang chuẩn bị đỡ Tiết Tĩnh Xu lên hỉ giường, Hoàng Đế đã duỗi tay ra trước, vài vị cung nữ hầu hạ vội lui qua một bên.
Tuy là Hoàng Đế đỡ Tiết Tĩnh Xu, nhưng sức lực hắn rất lớn, tựa hồ là nửa đỡ nửa bế nàng lên.
Sau khi Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống thì không hề nhúc nhích, nhưng thật sự thì thân thể của nàng vẫn còn có chút khác thường, đặc biệt là mỗi lần bước chân đi, đều cảm thấy cọ xát khó chịu. Vốn là cung nữ tới đỡ nàng, nàng còn cảm thấy có chút phiền não, bởi vì giường cao như vậy, cho dù có đỡ, nàng cũng phải tự mở chân ra.
Hoàng Đế trực tiếp nửa bế nàng lên, tuy làm nàng cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở phào.
Trên một cái bàn không lớn, ước chừng bày 10 đến 20 cái chén đĩa nhỏ, mỗi cái còn không lớn bằng bàn tay nàng, thức ăn bên trong đều có đôi có cặp, rõ ràng là muốn cho nàng cùng Hoàng đế chia ra dùng. Nhưng ước chừng 10 đến 20 món kia, cho dù mỗi món chỉ ăn một miếng, nàng cũng ăn không hết.
Nữ quan hầu thiện đứng ở mép giường, mắt thấy Hoàng Đế nhìn bánh trôi song hỉ, vội vươn đôi đũa bạc ra gắp một viên để vào cái đĩa trước mặt Hoàng Đế, lại gặp một viên khác cho Tiết Tĩnh Xu.
Bánh trôi song hỉ kia nhìn qua cũng tựa bánh trôi bình thường, chỉ là lớn hơn một chút, ước chừng bằng với nắm tay trẻ con, trên mặt ấn chữ song hỉ màu đỏ, lại điểm xuyến thêm một ít màu xanh lá cây, nhìn qua rất vui mắt.
Tiết Tĩnh Xu gắp lên, từ tốn cắn một miếng, bánh trôi da mềm mại dẻo dẻo, hẳn là có pha thêm gạo nếp vào. Phần bên trong nhân ngọt mà không ngán, lại mềm dẻo ngon miệng, không giống khoai lang, cũng không phải hạt sen, không biết rốt cuộc nó được là làm từ nguyên liệu gì.
Nàng ăn một miếng liền bình phẩm trong lòng, khó khăn lắm mới ăn hết một nửa, khi ngẩng đầu lên vừa thấy viên bánh trôi còn lại Hoàng Đế đã sớm cho vào bụng, lúc này hắn đang ngồi nhìn và chờ nàng ăn xong.
Nàng có chút nóng mặt, cũng ngại khi ăn từ từ bình phẩm nữa, nên vội vàng nuốt vào.
Hoàng Đế đưa chén canh đến tay nàng: "Từ từ thôi."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
Canh mới vừa nuốt xuống, nữ quan hầu thiện lại gắp sủi cảo cho nàng.
Sủi cảo kia cũng lớn hơn so với sủi cảo bình thường, cơ hồ nó lớn bằng nửa lòng bàn tay nàng, da hơi mỏng, thấp thoáng còn có thể thấy được phần nhân bên trong.
Khi miếng đầu tiên được cho vào miệng, Tiết Tĩnh Xu còn nếm được mùi vị của thịt cua, nước canh bồ câu, và cả hương vị của sò điệp.
Lần này Hoàng đế ăn chậm hơn so với khi nãy rất nhiều, chờ Tiết Tĩnh Xu ăn hết miếng cuối cùng, hắn mới buông đũa xuống.
Nữ quan đưa cho nàng một chén chè trân châu, nhìn qua tinh tế óng ánh, hình dạng rất đẹp mắt.
Tiết Tĩnh Xu lại âm thầm nhíu mày, có chút khó xử, bởi vì nàng đã ăn không nổi nữa.
Chén chè trân châu này nàng ăn rất chậm.
Không đợi nữ quan lại chia thức ăn, Hoàng Đế đã nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
Nữ quan có chút bất ngờ, lập tức cúi đầu buông đũa, khom người lui ra.
Hoàng Đế lại xua tay, những người hầu hạ khác cũng đều lui ra.
Khi người đã đi hết, Hoàng đế nhìn về phía Tiết Tĩnh xu: "Có phải ăn không vô?"
Tiết Tĩnh Xu có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Còn có thể ăn thêm một chút."
Hình như Hoàng Đế hơi mỉm cười.
Tiết Tĩnh Xu nghe thấy thanh âm, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chỉ thấy vẻ mặt hắn như thường, cũng không có gì khác thường, không khỏi hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không.
Hoàng Đế nói: "Đây là quy củ mà tổ tông định ra, cả bàn ăn này phải ăn hết, chút nữa còn có nữ quan tiến vào kiểm tra."
Lần này Tiết Tĩnh Xu thật sự nhíu mi, một bàn này đều phải ăn hết, cho dù mỗi người ăn một nửa, nhưng nam tử có sức ăn nhiều thì còn đỡ, những Hoàng hậu trước kia sao có thể chịu nổi vậy? Hay là chỉ có mỗi mình nàng là sức ăn đặc biệt ít? Hoàng Đế lại chậm rãi nói: "Thế nhưng, quy củ là chết, người mới là sống, hiện tại không có người thấy, tất nhiên cũng có ngoại lệ."
Tiết Tĩnh Xu nhướng mày: "Ý của ngài là nói đem đổ bớt sao?"
"Nàng nhìn xem trong phòng này, có thể đổ ở đâu đây, đổ vào bình bát bảo?"
Tiết Tĩnh Xu nhìn Hoàng Đế, lại quay đầu đưa mắt nhìn bình bát bảo. Nói thật, nhìn vẻ mặt của Hoàng Đế, nàng thật sự không rõ là hắn đang nói đùa hay nói thật.
Hoàng Đế nói: "Đừng nhìn nữa."
Hắn gắp một cuộn chả giò gạch cua cho Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu mở to mắt trừng cái đĩa, hắn nói có cách, chính là để nàng tiếp tục ăn?
"Nàng ăn một miếng." Hoàng Đế thấy nàng bất động, liền thúc giục.
Tiết Tĩnh Xu đành phải gấp lên cắn một miếng, tuy mùi vị vẫn rất ngon, nhưng hiện tại nàng không có tâm tình để từ từ thưởng thức nữa.
Thấy nàng đã ăn, Hoàng Đế duỗi đôi đũa ra, vẻ mặt thản nhiên mà gắp phần chả giò gạch cua còn lại bỏ hết vào miệng.
Vốn dĩ Tiết Tĩnh Xu đã bình tĩnh, giờ phút này cũng bất chấp lễ nghi, trừng lớn hai mắt nhìn hắn.
Hoàng Đế ăn xong phần còn lại của nàng, rồi lại ăn hết phần của mình.
Cứ lặp lại hành động như vừa rồi, gấp cho Tiết Tĩnh Xu ăn một miếng, phần còn lại sẽ nằm trong bụng của hắn.
(*Editor: ai chê mất vệ sinh thì chịu, còn riêng tui thì thấy ngọt ngào chết đi được, càng ngày tui càng thích anh Hoàng rồi nha. ^^)
Tốc độ hai người ăn cơm rõ ràng đã nhanh hơn, cho nên trong chốc lát, hai mươi đĩa thức ăn trên bàn được tiêu diệt sạch sẽ.
Tiết Tĩnh Xu nhịn không được mà nhìn xuống bụng Hoàng Đế, phía dưới đai ngọc vẫn là một mảng rắn chắc, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một sự ngưỡng mộ kỳ lạ. Từ nhỏ đến lớn, người ăn nhiều bên cạnh nàng cũng có rất nhiều, Liễu Nhi chính là một trong số đó, nhưng so với Hoàng Đế thì sức ăn của Liễu Nhi lại không đáng nhắc tới.
Hoàng Đế buông chiếc đũa xuống, hỏi nàng: "Đã no chưa?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu.
Hoàng Đế liền nói: "Sức ăn của nàng nhỏ hơn người thường, cần phải ăn nhiều hơn nữa mới được. Trong Tê Phượng cung có phòng bếp nhỏ, ta để Ngự Thiện Phòng đúng giờ sẽ đưa nguyên liệu nấu ăn mới đến đây."
Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, sức ăn của ta so với người bình thường nhỏ một chút, còn sức ăn của ngài so với họ lại lớn hơn không ít đâu.
Nhưng mà lời này tất nhiên không thể nói ra miệng, Hoàng Đế ăn nhiều như thế, không phải là vì ăn giúp nàng sao?
Nàng nói: "Hoàng Thượng ăn no chưa?"
Hoàng Đế gật đầu: "No bảy tám phần rồi."
Tiết Tĩnh Xu không nói nữa.
Hoàng Đế gọi người tiến vào dọn dẹp.
Quả nhiên nữ quan hầu lễ tới xem hai người có ăn hết bữa ăn đoàn viên hay không. Mắt thấy đĩa của Hoàng Đế sạch sẽ, nàng ta không ngạc nhiên, nhưng khi nhìn sang đĩa của Hoàng Hậu nương nương lại không thừa một chút nào, nàng ta có chút hồ nghi.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không tới lượt nàng ta có thể nghi ngờ, nàng ta đành phải hành lễ lui ra.
Trên thực tế khi nàng ta đến xem xét, Tiết Tĩnh Xu vẫn có vài phần chột dạ, vì đây là lần đầu tiên nàng nói dối.
Nàng len lén đưa mắt nhìn Hoàng Đế một cái, thấy vẻ mặt hắn vẫn đứng đắn trầm ổn, trong lòng nàng âm thầm bội phục.
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra nàng cũng chưa từng thấy qua biểu tình nào khác của Hoàng Đế.
Ngay cả...... Ngay cả tối hôm qua cũng là cái dạng này.
Nàng bỗng nhiên có chút nóng mặt, quay đầu lại nhìn các cung nhân đang bận rộn qua lại.
Hoàng Đế quay đầu sang thấy vẻ mặt của nàng liền hỏi: "Nóng sao?"
Tiết Tĩnh Xu không còn bình tĩnh để nhìn tình hình thực tế, đành phải gật đầu: "Có chút chút."
Hoàng Đế liền sai người mở cửa sổ ra.
Hiện tại đã là giữa tháng hai, tiết trời vào xuân, cây lá bên ngoài cửa sổ cũng xanh tươi hơn. Cây ngọc lan đã nở ra vài nụ hoa tim tím, gió nhè nhẹ thổi vào phòng, mang theo một chút hương thơm của cỏ xanh mới nhú.
Beta: A Cảnh
Một giấc ngủ thật ngon, khi Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại thân thể còn có chút cảm giác ê ẩm.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đau nhức trên người đã nhắc nhở nàng về chuyện tối qua, hơn nữa bên người nàng còn truyền đến hơi thở của một người khác.
Thân thể nàng cứng đờ, không biết có nên ngồi dậy hay không.
Hoàng Đế tỉnh lại còn sớm hơn nàng, thấy nàng có động tĩnh, nói: "Tỉnh rồi sao? Trên người còn khó chịu hay không?"
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn hắn, thấy Hoàng Đế tựa nửa người trên đầu giường, mũ còn chưa đội, tóc rối tung xõa ra, vẻ mặt lạnh lùng trước đó vì có màu đỏ phản chiếu từ bức màn nên có vài phần nhu hòa hơn.
Nàng lắc đầu: "Đã không sao rồi, hiện tại là lúc nào, có phải thần thiếp ngủ quên rồi không?"
Ngày thứ hai sau lễ động phòng, nàng sẽ cùng Hoàng Đế đi tế thần, hơn nữa lúc sau còn phải đi tông miếu hiến tế, xin tổ tiên để được chấp nhận.
Hoàng Đế nói: "Còn chưa tới giờ, hiện tại muốn dậy luôn sao?"
"Vâng." Tiết Tĩnh Xu nói.
Lúc này Hoàng Đế cho gọi cung nhân bên ngoài trướng tiến vào hầu hạ.
Cung nữ đã sớm chờ ở bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, có cầm khay, có cầm chậu vàng, từng người đi vào có thứ tự, mười mấy người đi vào, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Có cung nữ tiến lên kéo màn lên, nắng sớm chiếu vào trong màn.
Hiện tại xuất hiện thêm nhiều người như vậy, Tiết Tĩnh Xu không khỏi mất tự nhiên. Nhưng mà rất nhanh nàng đã phát hiện, các cung nữ đều cúi đầu, dù có tiến lên đáp lời cũng không ai ngẩng đầu lên, càng không có người nào dám nhìn trộm nàng, cái này khiến cho nàng đã cảm thấy quái dị, lại nhẹ nhàng thở ra.
Vài cung nữ chia ra vây quanh nàng và Hoàng Đế, mỗi người ở một phòng riêng mà thay quần áo.
Nữ quan đi đến trang điểm cho Tiết Tĩnh Xu, thay cát phục cho buổi hiến tế, trên đầu lại đội thêm mũ phượng, nhưng so với mũ phượng hôm qua đội vẫn nhỏ hơn chút.
Bên này nàng đã trang điểm xong, Hoàng Đế nơi đó cũng đã chuẩn bị tốt, hai người đi vào chính điện của Tê Phượng cung.
Trong điện đã dọn xong bàn tế, đầu tiên hai người sẽ ba quỳ chín lạy bái thiên địa, lại hành đại lễ lạy thần phật tứ phương.
Lúc sau lại về tới thiên điện, cung nhân đang dọn thức ăn lên, hai người cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên, gọi là bữa ăn đoàn viên, cần dọn ở trên hỉ giường long phượng.
Bởi vì đồ ăn sáng chưa dọn xong, nên cung nhân chỉ bưng trà lên, hai người ngồi ở một bên.
Tiết Tĩnh Xu đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng, khi nào chúng ta sẽ đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu?"
Hoàng Đế nói: "Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt để triều kiến là hai mươi tháng hai."
Đó chính là ngày mai.
Nghi lễ Hoàng gia, so với dân gian vẫn có chút khác biệt. Nếu là nhà bá tánh bình dân, khi tân nương vào cửa thì ngày thứ hai đã phải bái kiến cha mẹ chồng, nhưng nàng hiện tại lại chờ ngày tốt mới được.
Từ trước lễ hạ sính, nàng cũng chưa gặp qua Thái Hoàng Thái Hậu, tính ra cũng đã được hai mươi ngày rồi.
"Gần đây Phan thần y có tiến cung hay không?"
"Hôm mười lăm tháng hai có đến thỉnh mạch, tình trạng hiện tại của Hoàng tổ mẫu đã ổn định, đừng lo."
Tiết Tĩnh Xu chỉ hơi gật đầu. Nàng biết hai từ "ổn định" này là có ý gì, từ đây về sau, có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ vô bệnh vô đau, nhưng như vậy thì đã sao, cũng bất quá là kéo dài được một hai năm mà thôi.
Kỳ thật, số lần nàng gặp mặt vị lão nhân gia này, còn ít hơn số lần nàng gặp Chu lão thái quân. Nhưng bà với nàng lại có một mối liên hệ đặc biệt thân cận, thân cận hơn cả những trưởng bối khác trong Tiết phủ.
Sư phụ ở am ni cô cũng coi như là trưởng bối của nàng, nhưng ngại vì thân phận, ngày thường chỉ coi nàng như một nửa tiểu thư một nửa đồ đệ. Tuy cũng có quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn không đủ yêu thương.
Mà lúc trước, lần đầu tiên nàng tiến cung, vừa gặp Thái Hoàng Thái Hậu thì ở trong lòng nàng đã nghĩ, vị tổ mẫu này, có lẽ cũng đôn hậu dễ gần.
Nhưng mà trớ trêu cho vị lão nhân gia này, người không còn nhiều thời gian nữa.
Trong lòng đang nghĩ lung tung, bữa ăn đoàn viên đã dọn xong rồi, cung nhân thỉnh Đế Hậu di giá, Tiết Tĩnh Xu vội dẹp hết suy nghĩ trong lòng.
Cung nữ đang chuẩn bị đỡ Tiết Tĩnh Xu lên hỉ giường, Hoàng Đế đã duỗi tay ra trước, vài vị cung nữ hầu hạ vội lui qua một bên.
Tuy là Hoàng Đế đỡ Tiết Tĩnh Xu, nhưng sức lực hắn rất lớn, tựa hồ là nửa đỡ nửa bế nàng lên.
Sau khi Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống thì không hề nhúc nhích, nhưng thật sự thì thân thể của nàng vẫn còn có chút khác thường, đặc biệt là mỗi lần bước chân đi, đều cảm thấy cọ xát khó chịu. Vốn là cung nữ tới đỡ nàng, nàng còn cảm thấy có chút phiền não, bởi vì giường cao như vậy, cho dù có đỡ, nàng cũng phải tự mở chân ra.
Hoàng Đế trực tiếp nửa bế nàng lên, tuy làm nàng cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở phào.
Trên một cái bàn không lớn, ước chừng bày 10 đến 20 cái chén đĩa nhỏ, mỗi cái còn không lớn bằng bàn tay nàng, thức ăn bên trong đều có đôi có cặp, rõ ràng là muốn cho nàng cùng Hoàng đế chia ra dùng. Nhưng ước chừng 10 đến 20 món kia, cho dù mỗi món chỉ ăn một miếng, nàng cũng ăn không hết.
Nữ quan hầu thiện đứng ở mép giường, mắt thấy Hoàng Đế nhìn bánh trôi song hỉ, vội vươn đôi đũa bạc ra gắp một viên để vào cái đĩa trước mặt Hoàng Đế, lại gặp một viên khác cho Tiết Tĩnh Xu.
Bánh trôi song hỉ kia nhìn qua cũng tựa bánh trôi bình thường, chỉ là lớn hơn một chút, ước chừng bằng với nắm tay trẻ con, trên mặt ấn chữ song hỉ màu đỏ, lại điểm xuyến thêm một ít màu xanh lá cây, nhìn qua rất vui mắt.
Tiết Tĩnh Xu gắp lên, từ tốn cắn một miếng, bánh trôi da mềm mại dẻo dẻo, hẳn là có pha thêm gạo nếp vào. Phần bên trong nhân ngọt mà không ngán, lại mềm dẻo ngon miệng, không giống khoai lang, cũng không phải hạt sen, không biết rốt cuộc nó được là làm từ nguyên liệu gì.
Nàng ăn một miếng liền bình phẩm trong lòng, khó khăn lắm mới ăn hết một nửa, khi ngẩng đầu lên vừa thấy viên bánh trôi còn lại Hoàng Đế đã sớm cho vào bụng, lúc này hắn đang ngồi nhìn và chờ nàng ăn xong.
Nàng có chút nóng mặt, cũng ngại khi ăn từ từ bình phẩm nữa, nên vội vàng nuốt vào.
Hoàng Đế đưa chén canh đến tay nàng: "Từ từ thôi."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
Canh mới vừa nuốt xuống, nữ quan hầu thiện lại gắp sủi cảo cho nàng.
Sủi cảo kia cũng lớn hơn so với sủi cảo bình thường, cơ hồ nó lớn bằng nửa lòng bàn tay nàng, da hơi mỏng, thấp thoáng còn có thể thấy được phần nhân bên trong.
Khi miếng đầu tiên được cho vào miệng, Tiết Tĩnh Xu còn nếm được mùi vị của thịt cua, nước canh bồ câu, và cả hương vị của sò điệp.
Lần này Hoàng đế ăn chậm hơn so với khi nãy rất nhiều, chờ Tiết Tĩnh Xu ăn hết miếng cuối cùng, hắn mới buông đũa xuống.
Nữ quan đưa cho nàng một chén chè trân châu, nhìn qua tinh tế óng ánh, hình dạng rất đẹp mắt.
Tiết Tĩnh Xu lại âm thầm nhíu mày, có chút khó xử, bởi vì nàng đã ăn không nổi nữa.
Chén chè trân châu này nàng ăn rất chậm.
Không đợi nữ quan lại chia thức ăn, Hoàng Đế đã nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
Nữ quan có chút bất ngờ, lập tức cúi đầu buông đũa, khom người lui ra.
Hoàng Đế lại xua tay, những người hầu hạ khác cũng đều lui ra.
Khi người đã đi hết, Hoàng đế nhìn về phía Tiết Tĩnh xu: "Có phải ăn không vô?"
Tiết Tĩnh Xu có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Còn có thể ăn thêm một chút."
Hình như Hoàng Đế hơi mỉm cười.
Tiết Tĩnh Xu nghe thấy thanh âm, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng chỉ thấy vẻ mặt hắn như thường, cũng không có gì khác thường, không khỏi hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không.
Hoàng Đế nói: "Đây là quy củ mà tổ tông định ra, cả bàn ăn này phải ăn hết, chút nữa còn có nữ quan tiến vào kiểm tra."
Lần này Tiết Tĩnh Xu thật sự nhíu mi, một bàn này đều phải ăn hết, cho dù mỗi người ăn một nửa, nhưng nam tử có sức ăn nhiều thì còn đỡ, những Hoàng hậu trước kia sao có thể chịu nổi vậy? Hay là chỉ có mỗi mình nàng là sức ăn đặc biệt ít? Hoàng Đế lại chậm rãi nói: "Thế nhưng, quy củ là chết, người mới là sống, hiện tại không có người thấy, tất nhiên cũng có ngoại lệ."
Tiết Tĩnh Xu nhướng mày: "Ý của ngài là nói đem đổ bớt sao?"
"Nàng nhìn xem trong phòng này, có thể đổ ở đâu đây, đổ vào bình bát bảo?"
Tiết Tĩnh Xu nhìn Hoàng Đế, lại quay đầu đưa mắt nhìn bình bát bảo. Nói thật, nhìn vẻ mặt của Hoàng Đế, nàng thật sự không rõ là hắn đang nói đùa hay nói thật.
Hoàng Đế nói: "Đừng nhìn nữa."
Hắn gắp một cuộn chả giò gạch cua cho Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu mở to mắt trừng cái đĩa, hắn nói có cách, chính là để nàng tiếp tục ăn?
"Nàng ăn một miếng." Hoàng Đế thấy nàng bất động, liền thúc giục.
Tiết Tĩnh Xu đành phải gấp lên cắn một miếng, tuy mùi vị vẫn rất ngon, nhưng hiện tại nàng không có tâm tình để từ từ thưởng thức nữa.
Thấy nàng đã ăn, Hoàng Đế duỗi đôi đũa ra, vẻ mặt thản nhiên mà gắp phần chả giò gạch cua còn lại bỏ hết vào miệng.
Vốn dĩ Tiết Tĩnh Xu đã bình tĩnh, giờ phút này cũng bất chấp lễ nghi, trừng lớn hai mắt nhìn hắn.
Hoàng Đế ăn xong phần còn lại của nàng, rồi lại ăn hết phần của mình.
Cứ lặp lại hành động như vừa rồi, gấp cho Tiết Tĩnh Xu ăn một miếng, phần còn lại sẽ nằm trong bụng của hắn.
(*Editor: ai chê mất vệ sinh thì chịu, còn riêng tui thì thấy ngọt ngào chết đi được, càng ngày tui càng thích anh Hoàng rồi nha. ^^)
Tốc độ hai người ăn cơm rõ ràng đã nhanh hơn, cho nên trong chốc lát, hai mươi đĩa thức ăn trên bàn được tiêu diệt sạch sẽ.
Tiết Tĩnh Xu nhịn không được mà nhìn xuống bụng Hoàng Đế, phía dưới đai ngọc vẫn là một mảng rắn chắc, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một sự ngưỡng mộ kỳ lạ. Từ nhỏ đến lớn, người ăn nhiều bên cạnh nàng cũng có rất nhiều, Liễu Nhi chính là một trong số đó, nhưng so với Hoàng Đế thì sức ăn của Liễu Nhi lại không đáng nhắc tới.
Hoàng Đế buông chiếc đũa xuống, hỏi nàng: "Đã no chưa?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu.
Hoàng Đế liền nói: "Sức ăn của nàng nhỏ hơn người thường, cần phải ăn nhiều hơn nữa mới được. Trong Tê Phượng cung có phòng bếp nhỏ, ta để Ngự Thiện Phòng đúng giờ sẽ đưa nguyên liệu nấu ăn mới đến đây."
Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, sức ăn của ta so với người bình thường nhỏ một chút, còn sức ăn của ngài so với họ lại lớn hơn không ít đâu.
Nhưng mà lời này tất nhiên không thể nói ra miệng, Hoàng Đế ăn nhiều như thế, không phải là vì ăn giúp nàng sao?
Nàng nói: "Hoàng Thượng ăn no chưa?"
Hoàng Đế gật đầu: "No bảy tám phần rồi."
Tiết Tĩnh Xu không nói nữa.
Hoàng Đế gọi người tiến vào dọn dẹp.
Quả nhiên nữ quan hầu lễ tới xem hai người có ăn hết bữa ăn đoàn viên hay không. Mắt thấy đĩa của Hoàng Đế sạch sẽ, nàng ta không ngạc nhiên, nhưng khi nhìn sang đĩa của Hoàng Hậu nương nương lại không thừa một chút nào, nàng ta có chút hồ nghi.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không tới lượt nàng ta có thể nghi ngờ, nàng ta đành phải hành lễ lui ra.
Trên thực tế khi nàng ta đến xem xét, Tiết Tĩnh Xu vẫn có vài phần chột dạ, vì đây là lần đầu tiên nàng nói dối.
Nàng len lén đưa mắt nhìn Hoàng Đế một cái, thấy vẻ mặt hắn vẫn đứng đắn trầm ổn, trong lòng nàng âm thầm bội phục.
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra nàng cũng chưa từng thấy qua biểu tình nào khác của Hoàng Đế.
Ngay cả...... Ngay cả tối hôm qua cũng là cái dạng này.
Nàng bỗng nhiên có chút nóng mặt, quay đầu lại nhìn các cung nhân đang bận rộn qua lại.
Hoàng Đế quay đầu sang thấy vẻ mặt của nàng liền hỏi: "Nóng sao?"
Tiết Tĩnh Xu không còn bình tĩnh để nhìn tình hình thực tế, đành phải gật đầu: "Có chút chút."
Hoàng Đế liền sai người mở cửa sổ ra.
Hiện tại đã là giữa tháng hai, tiết trời vào xuân, cây lá bên ngoài cửa sổ cũng xanh tươi hơn. Cây ngọc lan đã nở ra vài nụ hoa tim tím, gió nhè nhẹ thổi vào phòng, mang theo một chút hương thơm của cỏ xanh mới nhú.
Danh sách chương