Edit: TiểuPi
Beta: A Cảnh
Tiết Tĩnh Xu vội đứng dậy hành lễ.
Hoàng Đế xua xua tay ý bảo nàng không cần đa lễ.
Tiết Tĩnh Xu vẫn cúi người cảm tạ hắn, “Thần nữ khấu tạ Bệ hạ đã ban thuốc”.
Hoàng Đế hơi gật đầu, “Không cần đa lễ, đi thôi, để Hoàng tổ mẫu chờ lâu sẽ sốt ruột”.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu đi theo sau lưng hắn, cung nhân hầu hạ biết ý đi theo ở phía xa xa.
Tuy mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, nhưng đường đi trong cung vẫn sạch sẽ, không thấy chỗ nào còn tuyết đọng lại. Trên đường đi, quanh chóp mũi tràn ngập hương thơm, trời càng lạnh hơn nên bên trong hoa viên hoa mai nở càng nhiều.
Bất ngờ Hoàng Đế hỏi nàng: “Thân thể ngươi thế nào?”
“Thái y đại nhân có y thuật cao minh, thần nữ được đại nhân kê cho vài phương thuốc, lại nhờ có Bệ hạ ban cho thảo dược tốt nên đến hôm nay sức khỏe đã khá hơn”. Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói.
Hoàng Đế gật đầu, “Chút nữa Lý Thái y sẽ đến bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu, nhân tiện để hắn khám lại cho ngươi”.
Tiết Tĩnh Xu nói: “Tạ Hoàng Thượng ân điển”.
Hoàng Đế thấy trên tay nàng cầm theo cái hộp, liền hỏi: “Đồ trong tay ngươi là cái gì? Lại làm hương sao?”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, đưa hộp ra để hắn thấy rõ, “Đây là kinh Phật thần nữ sao(chép) vì Thái Hoàng Thái Hậu”.
“Ngươi thật có tâm”. Hoàng Đế nói, “Đức Lộc”.
“Vâng”.Đức công công lập tức đi lên, cung kính hỏi: “Tiết tiểu thư, xin để nô tài cầm giúp tiểu thư”.
Tiết Tĩnh Xu đưa hộp cho hắn, “Đa tạ công công”.
Đoạn đường sau đó đi đến Trường Nhạc Cung không ai nói chuyện.
*****
So với mấy ngày trước thì hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu lại gầy ốm hơn vài phần, cũng may tinh thần có vẻ rất tốt. Bà thấy Hoàng Đế đến cùng với Tiết Tĩnh Xu thì mừng rỡ không khép miệng được.
Tiết Tĩnh Xu thấy thế mới biết vừa rồi Hoàng Đế muốn đi cùng với nàng là có nguyên do. Dù là vậy, nhưng nếu có thể làm cho vị trưởng bối nhân từ này được thoải mái một chút, nàng cũng sẽ không để ý đến cách làm của hắn.
Hai người hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia cười ha ha nói: “Mau ngồi xuống đây”.
Tiết Tĩnh Xu dâng kinh thư lên, “Đây là kinh thư thần nữ đã sao chép ở nhà, cầu mong Thái Hoàng Thái Hậu phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi”.
Xảo ma ma vội tiến lên tiếp nhận, Thái Hoàng Thái Hậu cẩn thận mở ra, không ngừng ngợi khen: “Tốt tốt tốt…… Đứa trẻ ngoan, ngươi thật có tâm. Ta nghe Hoàng Đế nói, mấy ngày nay thân thể ngươi cũng không được tốt? Thân thể của bản thân, phải giữ gìn cho tốt, cũng không thể ỷ vào tuổi trẻ thì không cần bận tâm. Nếu không khi lớn tuổi như ta rồi sẽ nếm mùi đau khổ”.
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, “Xin nghe theo lời Thái Hoàng Thái Hậu dạy bảo”.
Thái Hoàng Thái Hậu nói với Xảo ma ma: “Ta nhớ trong cung chúng ta có mấy hộp A giao lộc nhung[1] phải không? Ngươi đi tìm rồi đưa đến quý phủ của Xu nhi đi”.
[1] A giao: là chất keo chế biến từ gia lừa, là thuốc dùng để bổ huyết, phần nhiều phương thang bồi bổ đều không thể thiếu A giao. Thuốc cao bổ còn dùng A giao với liều lớn làm nguyên liệu.
Lộc nhung: là sừng non mới mọc của hươu. Khi sừng non mới nhú lên có một lớp lông mịn như nhung nên được gọi là lộc nhung.... Đây là bộ phận có giá trị dinh dưỡng cao nhất của hươu và được xếp hàng thứ 2 trong 4 dược liệu thuộc hạng thượng phẩm gồm: sâm, nhung, quế, phụ.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tạ ơn.
Thái Hoàng Thái Hậu để nàng ngồi xuống, lại nhìn về phía Hoàng Đế, “Hoàng Thượng nói với Thái Y Viện một tiếng, để cho bọn họ cử ra một người chuyên phụ trách sức khỏe của Xu nhi, cách mấy ngày thì đến Tiết phủ thỉnh mạch, cần phải chữa khỏi chứng suy nhược này của Tĩnh Xu”.
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, tôn nhi đã để Trương Thái y phụ trách việc này”. Hoàng Đế nói.
Thái Hoàng Thái Hậu hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Ta nghe Đức Lộc báo lại, mấy hôm nay chứng mất ngủ của Hoàng Thượng có chút thuyên giảm, không biết là công lao của vị thái y nào?”
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy kinh ngạc mà lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái. Vài lần gặp mặt đều thấy tinh thần hắn vẫn sảng khoái, khí độ hiên ngang, cũng không biết mỗi đêm hắn chịu tra tấn vì bị mất ngủ.
Đúng lúc này Hoàng Đế cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng Tiết Tĩnh Xu nhảy dựng, vội vã cúi đầu.
Hoàng Đế nói: “Không liên quan gì đến thái y, là nhờ Tiết tiểu thư đây tặng túi hương, tôn nhi ngửi được hương thì tinh thần sảng khoái, ban đêm cũng có thể ngủ ngon”.
Thái Hoàng Thái Hậu vui mừng khôn xiết, “Xu nhi còn có bản lĩnh như vậy sao?”
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Là Bệ hạ có hồng phúc, thần nữ không dám kể công”.
Tuy nàng cảm thấy túi hương kia của mình cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là vài dược liệu rẻ tiền phối lung tung lại với nhau, trong cung này thì hương liệu nào chả có, nàng sao có thể dám so với mấy thứ trân quý đó? Những cái hương liệu đó còn vô dụng với Bệ hạ, huân hương của nàng sẽ hữu hiệu sao? Dù nàng có tự cao, cũng không dám nhận công lao về mình.
Chỉ sợ là Hoàng Thượng vì muốn làm Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ mới cố ý nói như vậy.
“Ai...” Thái Hoàng Thái Hậu xua xua tay, nói: “Tật xấu này của Hoàng Thượng cũng có năm sáu năm, đã truyền không ít thái y, chưa có dược liệu nào phù hợp mà chưa dùng. Hiện giờ chỉ với một ít hương của ngươi mà Hoàng Thượng đã có thể ngủ được, nếu vậy mà còn không phải công lao của ngươi thì ai mới có công? Theo ta thấy chính là hai ngươi rất có duyên!”
Tiết Tĩnh Xu không đáp lời, chỉ cúi đầu không nói.
Thái Hoàng Thái Hậu lại hỏi Hoàng Đế, “Hoàng Thượng, ngươi nói xem phải không?”
Hoàng Đế uống ngụm trà, nói: “Hoàng tổ mẫu nói phải”.
Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm vui vẻ.
Không lâu sau Lý Thái y tới thỉnh mạch, Thái Hoàng Thái Hậu cũng để hắn thỉnh mạch cho Tiết Tĩnh Xu.
Chờ Lý Thái y xem mạch xong, cùng bàn bạc lại với Trương Thái y rồi kê phương thuốc, bà mới an tâm để Tiết Tĩnh Xu tiếp tục tẩm bổ theo phương thuốc kia.
Giữa trưa, Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu dùng ngọ thiện với Thái Hoàng Thái Hậu. Sau khi ăn cơm xong lão nhân gia muốn ngủ trưa một chút nên nói Hoàng Đế đưa Tiết Tĩnh Xu đến Ngự Hoa Viên tản bộ.
Lần trước Thái Hoàng Thái Hậu sai người trồng trong vườn một ít hoa cỏ theo mùa. Lúc này bên trong hoa viên từng bụi Sơn trà xanh mơn mởn, những đóa hoa đỏ rực nở rộ khoe sắc thắm, khiến cho Ngự Hoa Viên vốn quạnh quẽ cũng rạng rỡ hơn rất nhiều.
Khi đi đến Noãn các, Hoàng Đế nhìn nhìn sắc mặt Tiết Tĩnh Xu rồi nói: “Nghỉ chân ở đây một chút đi”.
Đức công công vội vàng gọi người đi vào chuẩn bị.
Trên tay các cung nhân theo hầu còn cầm chậu than, đệm lót, lư hương, đầy đủ các món điểm tâm.... Chỉ trong chốc lát đã bày biện xong hết.
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống, sau đó cung nhân dâng trà nóng lên.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hai người không ai nói gì thì có chút xấu hổ, mắt thấy ly trà liền bưng lên uống một ngụm nhỏ. Không nghĩ nước trà này mới vừa vào miệng đã lan tỏa hương thơm từ chóp mũi đến tận yết hầu. Lúc đầu có vị đắng, sau đó đọng lại nơi đầu lưỡi là vị ngọt, cảm giác tươi mát, hương vị thơm ngọt còn vương mãi trong miệng.
Nàng nhìn nước trà màu xanh biếc bên trong ly, nhịn không đực lại nhấp một ngụm nhỏ.
Hoàng Đế thấy vậy hỏi: “Đức Lộc, trà này còn được bao nhiêu?”
Đức Lộc trả lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, trà này là Minh Tiền Long Tĩnh mà mùa xuân năm nay tỉnh Chiết Giang đã tiến cống, tổng cộng chỉ có hai cân lẻ hai lượng. Trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu được phân một cân hai lượng, chỗ của Bệ hạ còn lại một cân. Đến bây giờ đã qua hơn nửa năm, nên số trà còn lại còn không đến sáu lượng”.
Hoàng Đế nghe vậy khẽ nhíu mày, quay đầu lại nói với Tiết Tĩnh Xu: “Trong cung còn có loại trà tiến cống khác, không biết ngươi có thích hay không?”
Tiết Tĩnh Xu nghe đến đó mới biết là hắn chuẩn bị ban trà cho mình, vội vàng nói: “Tạ long ân của Bệ hạ, nhưng thần nữ với trà đạo là dốt đặc cán mai, cũng không hiểu phẩm trà, thưởng cống trà cho ta chẳng khác nào trâu nhai mẫu đơn, thật phí phạm của trời”.
Hoàng Đế lại hỏi nàng: “Ngươi không thích?”
Tiết Tĩnh Xu có chút chần chờ, nhưng vẫn gật đầu, “Vâng”.
Hoàng Đế cũng không hề nhắc tới việc này nữa.
Tiết Tĩnh Xu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, để chén trà trên tay xuống, nàng cũng không dám uống nữa.
Không lâu sau đó, Hoàng Đế sai người đưa nàng ra cung.
Sau khi nàng rời đi, Hoàng Đế ngồi ở Noãn các nhíu mày một lúc, bỗng nhiên nói: “Đức Lộc, ngươi đi tìm Xảo ma ma, xem thử trà Long Tĩnh ở Trường Nhạc cung còn lại nhiều hay ít, còn được ba lượng hay không. Nếu có thì gom lại với năm sáu lượng trước đó cho đủ tám lượng, rồi đưa đến Tiết phủ. Đợi mùa xuân sang năm lại có trà thì bổ sung vào”.
“Nô tài tuân chỉ”. Đức Lộc vội cung kính đáp lời, trong lòng đã sớm cả kinh không khép miệng được.
Trước đó hắn thấy Bệ hạ chưa ban trà Long Tĩnh cho Tiết tiểu thư, cho rằng Hoàng Thượng đang luyến tiếc, dù gì số trà còn lại cũng chưa đến sáu lượng. Ai ngờ thật ra là Hoàng Thượng cảm thấy quá ít, không thể ban tặng cho người ta mới hỏi Tiết cô nương xem có thích cống trà khác hay không.
Khi Tiên đế còn sống, mỗi năm đều được tiến cống hai cân trà Long Tĩnh. Với các nương nương ở hậu cung, nếu vị nào có thể được Tiên đế ban cho hai lượng đã là ân sủng cực hạn, thậm chí nhiều người còn không ngửi được cả hương trà.
Ai ngờ với Bệ hạ hiện tại, lại tặng đi sáu lượng trà búp Minh Tiền Long Tĩnh không chút luyến tiếc, thật không thể tin nổi.
Trong lòng Đức công công cảm thán, khom người đang muốn lui ra thì Hoàng Đế lại gọi hắn lại.
“Người ở Khâm Thiên Giám còn chưa có trình nhật tử[2] lên sao?”
[2]Ngày tốt để Hoàng Thượng lập Tiết Tĩnh Xu làm hậu.
“Việc này……” Đức công công ấp úng, nói: “Mấy ngày gần đây mưa dầm liên miên, ban đêm mây đen che ánh trăng, nô tài đoán rằng có lẽ là các đại nhân ở Khâm Thiên Giám không thể xem được hiện tượng thiên văn, xem ngày hung cát, nên hiện tại mới chậm trễ như vậy”.
Trên mặt Hoàng Đế không lộ rõ vui buồn, chỉ nói: “Ngươi đi truyền lời, trẫm sẽ cho bọn họ thời gian hai ngày, nếu còn không định được vậy thì nên về quê làm ruộng là vừa”.
“Vâng”.
Đức công công đáp lời, lại đợi một lát thấy Hoàng Đế không có căn dặn gì khác mới lui xuống.
Hắn vừa đi vừa lắc đầu, cũng là các đại nhân ở Khâm Thiên Giám gặp xui xẻo. Từ trước kia Bệ hạ đã không nghĩ đến việc thành thân, một đám người bọ họ nhàn rỗi đến mốc meo. Hiện giờ Bệ hạ chuẩn bị phong hậu, buộc bọn họ phải nhanh chóng định ra một ngày lành tháng tốt, cũng không thèm để ý đến mấy ngày hôm nay mưa tuyết không ngừng. Các đại nhân ở Khâm Thiên Giam không thể nào xem được hiện tượng thiên văn nên vò đầu bức tóc muốn trọc cả đầu.
Aiz....thật đúng là Hoàng Đế đón dâu, thái giám mệt đến chết mà.
Beta: A Cảnh
Tiết Tĩnh Xu vội đứng dậy hành lễ.
Hoàng Đế xua xua tay ý bảo nàng không cần đa lễ.
Tiết Tĩnh Xu vẫn cúi người cảm tạ hắn, “Thần nữ khấu tạ Bệ hạ đã ban thuốc”.
Hoàng Đế hơi gật đầu, “Không cần đa lễ, đi thôi, để Hoàng tổ mẫu chờ lâu sẽ sốt ruột”.
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu đi theo sau lưng hắn, cung nhân hầu hạ biết ý đi theo ở phía xa xa.
Tuy mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, nhưng đường đi trong cung vẫn sạch sẽ, không thấy chỗ nào còn tuyết đọng lại. Trên đường đi, quanh chóp mũi tràn ngập hương thơm, trời càng lạnh hơn nên bên trong hoa viên hoa mai nở càng nhiều.
Bất ngờ Hoàng Đế hỏi nàng: “Thân thể ngươi thế nào?”
“Thái y đại nhân có y thuật cao minh, thần nữ được đại nhân kê cho vài phương thuốc, lại nhờ có Bệ hạ ban cho thảo dược tốt nên đến hôm nay sức khỏe đã khá hơn”. Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói.
Hoàng Đế gật đầu, “Chút nữa Lý Thái y sẽ đến bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu, nhân tiện để hắn khám lại cho ngươi”.
Tiết Tĩnh Xu nói: “Tạ Hoàng Thượng ân điển”.
Hoàng Đế thấy trên tay nàng cầm theo cái hộp, liền hỏi: “Đồ trong tay ngươi là cái gì? Lại làm hương sao?”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, đưa hộp ra để hắn thấy rõ, “Đây là kinh Phật thần nữ sao(chép) vì Thái Hoàng Thái Hậu”.
“Ngươi thật có tâm”. Hoàng Đế nói, “Đức Lộc”.
“Vâng”.Đức công công lập tức đi lên, cung kính hỏi: “Tiết tiểu thư, xin để nô tài cầm giúp tiểu thư”.
Tiết Tĩnh Xu đưa hộp cho hắn, “Đa tạ công công”.
Đoạn đường sau đó đi đến Trường Nhạc Cung không ai nói chuyện.
*****
So với mấy ngày trước thì hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu lại gầy ốm hơn vài phần, cũng may tinh thần có vẻ rất tốt. Bà thấy Hoàng Đế đến cùng với Tiết Tĩnh Xu thì mừng rỡ không khép miệng được.
Tiết Tĩnh Xu thấy thế mới biết vừa rồi Hoàng Đế muốn đi cùng với nàng là có nguyên do. Dù là vậy, nhưng nếu có thể làm cho vị trưởng bối nhân từ này được thoải mái một chút, nàng cũng sẽ không để ý đến cách làm của hắn.
Hai người hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia cười ha ha nói: “Mau ngồi xuống đây”.
Tiết Tĩnh Xu dâng kinh thư lên, “Đây là kinh thư thần nữ đã sao chép ở nhà, cầu mong Thái Hoàng Thái Hậu phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi”.
Xảo ma ma vội tiến lên tiếp nhận, Thái Hoàng Thái Hậu cẩn thận mở ra, không ngừng ngợi khen: “Tốt tốt tốt…… Đứa trẻ ngoan, ngươi thật có tâm. Ta nghe Hoàng Đế nói, mấy ngày nay thân thể ngươi cũng không được tốt? Thân thể của bản thân, phải giữ gìn cho tốt, cũng không thể ỷ vào tuổi trẻ thì không cần bận tâm. Nếu không khi lớn tuổi như ta rồi sẽ nếm mùi đau khổ”.
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, “Xin nghe theo lời Thái Hoàng Thái Hậu dạy bảo”.
Thái Hoàng Thái Hậu nói với Xảo ma ma: “Ta nhớ trong cung chúng ta có mấy hộp A giao lộc nhung[1] phải không? Ngươi đi tìm rồi đưa đến quý phủ của Xu nhi đi”.
[1] A giao: là chất keo chế biến từ gia lừa, là thuốc dùng để bổ huyết, phần nhiều phương thang bồi bổ đều không thể thiếu A giao. Thuốc cao bổ còn dùng A giao với liều lớn làm nguyên liệu.
Lộc nhung: là sừng non mới mọc của hươu. Khi sừng non mới nhú lên có một lớp lông mịn như nhung nên được gọi là lộc nhung.... Đây là bộ phận có giá trị dinh dưỡng cao nhất của hươu và được xếp hàng thứ 2 trong 4 dược liệu thuộc hạng thượng phẩm gồm: sâm, nhung, quế, phụ.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tạ ơn.
Thái Hoàng Thái Hậu để nàng ngồi xuống, lại nhìn về phía Hoàng Đế, “Hoàng Thượng nói với Thái Y Viện một tiếng, để cho bọn họ cử ra một người chuyên phụ trách sức khỏe của Xu nhi, cách mấy ngày thì đến Tiết phủ thỉnh mạch, cần phải chữa khỏi chứng suy nhược này của Tĩnh Xu”.
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, tôn nhi đã để Trương Thái y phụ trách việc này”. Hoàng Đế nói.
Thái Hoàng Thái Hậu hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Ta nghe Đức Lộc báo lại, mấy hôm nay chứng mất ngủ của Hoàng Thượng có chút thuyên giảm, không biết là công lao của vị thái y nào?”
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy kinh ngạc mà lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái. Vài lần gặp mặt đều thấy tinh thần hắn vẫn sảng khoái, khí độ hiên ngang, cũng không biết mỗi đêm hắn chịu tra tấn vì bị mất ngủ.
Đúng lúc này Hoàng Đế cũng quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng Tiết Tĩnh Xu nhảy dựng, vội vã cúi đầu.
Hoàng Đế nói: “Không liên quan gì đến thái y, là nhờ Tiết tiểu thư đây tặng túi hương, tôn nhi ngửi được hương thì tinh thần sảng khoái, ban đêm cũng có thể ngủ ngon”.
Thái Hoàng Thái Hậu vui mừng khôn xiết, “Xu nhi còn có bản lĩnh như vậy sao?”
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Là Bệ hạ có hồng phúc, thần nữ không dám kể công”.
Tuy nàng cảm thấy túi hương kia của mình cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là vài dược liệu rẻ tiền phối lung tung lại với nhau, trong cung này thì hương liệu nào chả có, nàng sao có thể dám so với mấy thứ trân quý đó? Những cái hương liệu đó còn vô dụng với Bệ hạ, huân hương của nàng sẽ hữu hiệu sao? Dù nàng có tự cao, cũng không dám nhận công lao về mình.
Chỉ sợ là Hoàng Thượng vì muốn làm Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ mới cố ý nói như vậy.
“Ai...” Thái Hoàng Thái Hậu xua xua tay, nói: “Tật xấu này của Hoàng Thượng cũng có năm sáu năm, đã truyền không ít thái y, chưa có dược liệu nào phù hợp mà chưa dùng. Hiện giờ chỉ với một ít hương của ngươi mà Hoàng Thượng đã có thể ngủ được, nếu vậy mà còn không phải công lao của ngươi thì ai mới có công? Theo ta thấy chính là hai ngươi rất có duyên!”
Tiết Tĩnh Xu không đáp lời, chỉ cúi đầu không nói.
Thái Hoàng Thái Hậu lại hỏi Hoàng Đế, “Hoàng Thượng, ngươi nói xem phải không?”
Hoàng Đế uống ngụm trà, nói: “Hoàng tổ mẫu nói phải”.
Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm vui vẻ.
Không lâu sau Lý Thái y tới thỉnh mạch, Thái Hoàng Thái Hậu cũng để hắn thỉnh mạch cho Tiết Tĩnh Xu.
Chờ Lý Thái y xem mạch xong, cùng bàn bạc lại với Trương Thái y rồi kê phương thuốc, bà mới an tâm để Tiết Tĩnh Xu tiếp tục tẩm bổ theo phương thuốc kia.
Giữa trưa, Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu dùng ngọ thiện với Thái Hoàng Thái Hậu. Sau khi ăn cơm xong lão nhân gia muốn ngủ trưa một chút nên nói Hoàng Đế đưa Tiết Tĩnh Xu đến Ngự Hoa Viên tản bộ.
Lần trước Thái Hoàng Thái Hậu sai người trồng trong vườn một ít hoa cỏ theo mùa. Lúc này bên trong hoa viên từng bụi Sơn trà xanh mơn mởn, những đóa hoa đỏ rực nở rộ khoe sắc thắm, khiến cho Ngự Hoa Viên vốn quạnh quẽ cũng rạng rỡ hơn rất nhiều.
Khi đi đến Noãn các, Hoàng Đế nhìn nhìn sắc mặt Tiết Tĩnh Xu rồi nói: “Nghỉ chân ở đây một chút đi”.
Đức công công vội vàng gọi người đi vào chuẩn bị.
Trên tay các cung nhân theo hầu còn cầm chậu than, đệm lót, lư hương, đầy đủ các món điểm tâm.... Chỉ trong chốc lát đã bày biện xong hết.
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống, sau đó cung nhân dâng trà nóng lên.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hai người không ai nói gì thì có chút xấu hổ, mắt thấy ly trà liền bưng lên uống một ngụm nhỏ. Không nghĩ nước trà này mới vừa vào miệng đã lan tỏa hương thơm từ chóp mũi đến tận yết hầu. Lúc đầu có vị đắng, sau đó đọng lại nơi đầu lưỡi là vị ngọt, cảm giác tươi mát, hương vị thơm ngọt còn vương mãi trong miệng.
Nàng nhìn nước trà màu xanh biếc bên trong ly, nhịn không đực lại nhấp một ngụm nhỏ.
Hoàng Đế thấy vậy hỏi: “Đức Lộc, trà này còn được bao nhiêu?”
Đức Lộc trả lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, trà này là Minh Tiền Long Tĩnh mà mùa xuân năm nay tỉnh Chiết Giang đã tiến cống, tổng cộng chỉ có hai cân lẻ hai lượng. Trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu được phân một cân hai lượng, chỗ của Bệ hạ còn lại một cân. Đến bây giờ đã qua hơn nửa năm, nên số trà còn lại còn không đến sáu lượng”.
Hoàng Đế nghe vậy khẽ nhíu mày, quay đầu lại nói với Tiết Tĩnh Xu: “Trong cung còn có loại trà tiến cống khác, không biết ngươi có thích hay không?”
Tiết Tĩnh Xu nghe đến đó mới biết là hắn chuẩn bị ban trà cho mình, vội vàng nói: “Tạ long ân của Bệ hạ, nhưng thần nữ với trà đạo là dốt đặc cán mai, cũng không hiểu phẩm trà, thưởng cống trà cho ta chẳng khác nào trâu nhai mẫu đơn, thật phí phạm của trời”.
Hoàng Đế lại hỏi nàng: “Ngươi không thích?”
Tiết Tĩnh Xu có chút chần chờ, nhưng vẫn gật đầu, “Vâng”.
Hoàng Đế cũng không hề nhắc tới việc này nữa.
Tiết Tĩnh Xu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, để chén trà trên tay xuống, nàng cũng không dám uống nữa.
Không lâu sau đó, Hoàng Đế sai người đưa nàng ra cung.
Sau khi nàng rời đi, Hoàng Đế ngồi ở Noãn các nhíu mày một lúc, bỗng nhiên nói: “Đức Lộc, ngươi đi tìm Xảo ma ma, xem thử trà Long Tĩnh ở Trường Nhạc cung còn lại nhiều hay ít, còn được ba lượng hay không. Nếu có thì gom lại với năm sáu lượng trước đó cho đủ tám lượng, rồi đưa đến Tiết phủ. Đợi mùa xuân sang năm lại có trà thì bổ sung vào”.
“Nô tài tuân chỉ”. Đức Lộc vội cung kính đáp lời, trong lòng đã sớm cả kinh không khép miệng được.
Trước đó hắn thấy Bệ hạ chưa ban trà Long Tĩnh cho Tiết tiểu thư, cho rằng Hoàng Thượng đang luyến tiếc, dù gì số trà còn lại cũng chưa đến sáu lượng. Ai ngờ thật ra là Hoàng Thượng cảm thấy quá ít, không thể ban tặng cho người ta mới hỏi Tiết cô nương xem có thích cống trà khác hay không.
Khi Tiên đế còn sống, mỗi năm đều được tiến cống hai cân trà Long Tĩnh. Với các nương nương ở hậu cung, nếu vị nào có thể được Tiên đế ban cho hai lượng đã là ân sủng cực hạn, thậm chí nhiều người còn không ngửi được cả hương trà.
Ai ngờ với Bệ hạ hiện tại, lại tặng đi sáu lượng trà búp Minh Tiền Long Tĩnh không chút luyến tiếc, thật không thể tin nổi.
Trong lòng Đức công công cảm thán, khom người đang muốn lui ra thì Hoàng Đế lại gọi hắn lại.
“Người ở Khâm Thiên Giám còn chưa có trình nhật tử[2] lên sao?”
[2]Ngày tốt để Hoàng Thượng lập Tiết Tĩnh Xu làm hậu.
“Việc này……” Đức công công ấp úng, nói: “Mấy ngày gần đây mưa dầm liên miên, ban đêm mây đen che ánh trăng, nô tài đoán rằng có lẽ là các đại nhân ở Khâm Thiên Giám không thể xem được hiện tượng thiên văn, xem ngày hung cát, nên hiện tại mới chậm trễ như vậy”.
Trên mặt Hoàng Đế không lộ rõ vui buồn, chỉ nói: “Ngươi đi truyền lời, trẫm sẽ cho bọn họ thời gian hai ngày, nếu còn không định được vậy thì nên về quê làm ruộng là vừa”.
“Vâng”.
Đức công công đáp lời, lại đợi một lát thấy Hoàng Đế không có căn dặn gì khác mới lui xuống.
Hắn vừa đi vừa lắc đầu, cũng là các đại nhân ở Khâm Thiên Giám gặp xui xẻo. Từ trước kia Bệ hạ đã không nghĩ đến việc thành thân, một đám người bọ họ nhàn rỗi đến mốc meo. Hiện giờ Bệ hạ chuẩn bị phong hậu, buộc bọn họ phải nhanh chóng định ra một ngày lành tháng tốt, cũng không thèm để ý đến mấy ngày hôm nay mưa tuyết không ngừng. Các đại nhân ở Khâm Thiên Giam không thể nào xem được hiện tượng thiên văn nên vò đầu bức tóc muốn trọc cả đầu.
Aiz....thật đúng là Hoàng Đế đón dâu, thái giám mệt đến chết mà.
Danh sách chương