Cây tử đằng dưới vầng trăng nhờ ánh trăng chiếu rọi hiện lên vô cùng đẹp, mấy người ngồi trên bàn đá uống trà.

Sắc mặt Nhục Nghê vẫn không tốt lắm, uống trà, nghe Giả Sơn hỏi: “Vừa rồi, Vương gia và Vương phi đang làm gì?”

Nhục Nghê liếc mắt nhìn Giả Sơn, trong đôi mắt hắn mơ hồ hiện lên vẻ tò mò, nàng ta bỗng nhiên đưa tay ra đánh cái bộp lên đầu hắn: “Tò mò như thế, tự ngươi đi xem sẽ biết?”

Nàng ta rất ít khi có hành động ngây thơ thế này, Giả Sơn che đầu bị vỗ, ánh mắt dần dần hằn sâu.

“Ngươi không nói thì thôi, vậy để bọn ta diễn lại tình cảnh vừa rồi?” Giả Sơn nhíu mày.

Diễn diễn cái đầu ngươi, Nhục Nghê híp đôi mắt, bên trong lộ ra tia nguy hiểm.

Lãnh Tước dường như nhìn thấu hai người, hắn quen biết hai người này cũng khá lâu rồi, bọn họ vẫn luôn làm việc cho Thích Mặc Thanh, thỉnh thoảng cũng có qua lại, tình cảm của Giả Sơn đối với Nhục Nghê, hắn không phải không nhìn ra.

“Vương phi hôm nay thật sự rất lợi hại, cầm cây kéo, kim và chỉ, như may quần áo, khâu lại gân chân cho Vương gia, như y thuật vậy, bọn ta đều chưa từng thấy qua!” Nhục Nghê vừa nhớ lại động tác của Tiết Tịnh Kỳ, vừa khâm phục thở dài nói.

“Không sai, ta nghiên cứu y thuật nhiều năm như vậy, cũng không dám cắt cơ thể người như thế, còn khâu lại nữa, nhưng Vương phi lại làm được.” Lãnh Tước nói tới chuyện này, thay đổi thái độ mệt mỏi trước đó, thận trọng gật đầu, trong mắt là sự tán thưởng dành cho kẻ mạnh.

Huống chi còn bị đứt gân chân, thế mà nối lại được, y thuật như vậy thật sự không tầm thường! “Sự lợi hại của Vương phi các người không phải đã từng thấy rồi sao? Chữa bệnh cho thái tử, còn có lúc đậu mùa, hai chuyện này cũng đủ để chứng minh y thuật cao siêu của Vương phi.” Giả Sơn trầm giọng nói.

Hắn trái lại không hoài nghi gì với y thuật của Tiết Tịnh Kỳ, cũng không cảm thấy y thuật hiếm thấy như vậy có cái gì ghê gớm, chỉ là trên nền tảng bọn họ không phát hiện, tăng thêm loại y thuật này.

“Có điều nếu như Vương gia thật sự có thể đi lại, ta tin Thường Phi trên trời có linh thiêng cũng có thể cảm thấy yên tâm vui vẻ.” Giả Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ngôi sao sáng ngời chợt lóe một cái.

Mấy người đang nói chuyện, nhắc tới người mẹ ruột của Thích Mặc Thanh – Nhiếp Xa Tịnh, tâm tình bọn họ đều không được tốt lắm, bọn họ cũng chưa từng tận mắt thấy sự thay đổi của cung đình lần đó, nhưng từ trong miệng người đời sau, luôn có thể nghe thấy một số lời nói bóng gió, cũng biết Nhiếp Xa Tịnh đáng thương biết bao.

“Ngắm trăng cũng là thú vui của đời người! Mấy người thật biết hưởng thụ mà!” Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ từ đằng xa truyền tới, dáng người mảnh khảnh từ xa đi tới, vòng eo mềm mại chưa hết một nắm tay, ở dưới ánh trăng hiện lên càng động lòng người.

“Tham kiến Vương phi.” Mấy người không nghĩ tới cô sẽ đến, vội vàng hành lễ.Tiết Tịnh Kỳ xua tay lia lịa, bảo bọn họ đứng lên.

“Vương phi, Vương gia có khá hơn chút nào chưa?” Hắn hành lễ với Tiết Tịnh Kỳ, hỏi.

“Đã tỉnh rồi, tạm thời không có gì đáng ngại, cũng không có dấu hiệu lây nhiễm, Lãnh Tước, qua hai ngày nữa ta làm một cuộc phẫu thuật phục hồi lại da cho Mặc Thanh, ngươi ở bên trợ giúp cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn nói.

Từng được mở mang y thuật của Tiết Tịnh Kỳ, Lãnh Tước đương nhiên không dám nghi ngờ gì nữa, nghe cô nói như vậy, gật đầu: “Vương phi cần đồ gì, ta sẽ tìm tới.”

Phẫu thuật thẩm mỹ da đương nhiên cần di chuyển tới da mặt, có một lần cô từng nhìn thấy gương mặt đã lấy mặt nạ xuống của Thích Mặc Thanh, diện tích bị phỏng không lớn, phần lớn tập trung ở dưới gò má bên trái, diện tích trên người tương đối lớn hơn một chút.

Mặc dù ở hiện đại cô làm bác sĩ ngoại khoa, chưa từng tiếp xúc qua phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi học bổ túc chương trình học phẫu thuật thẩm mỹ, nghe chương trình học giải phẫu, thứ được học không so được với dân chuyên nghiệp, nhưng cũng hiểu sơ sơ.

Cho nên, lần này phục hồi vết thương trên mặt cho Thích Mặc Thanh chắc không thành vấn đề, hơn nữa có Lãnh Tước làm trợ thủ ở đây, nhất định có thể thành công.

“Ta cần da người, tốt nhất là da trên mông và trên đùi.”

Tiết Tịnh Kỳ nhớ lại nội dung, thật ra thì phỏng cấp độ một hai không cần di chuyển da, vết phỏng trên người Thích Mặc Thanh không tới cấp độ ba, có điều để nhanh chóng khôi phục dung mạo cho hắn, vẫn nên chọn giải phẫu di chuyển da sẽ tốt hơn.

Nhưng lời này vừa nói ra, lại khiến một Lãnh Tước mạnh mẽ sợ hết hồn, hắn đang uống nước, vừa uống vào trong miệng là bị sặc, ho khan nửa ngày trời, mặt đỏ tới mang tai, nhìn Tiết Tịnh Kỳ ấp a ấp úng nói: “Vương phi, cái gì, da gì cơ? Bắp đùi, trên mông?”

Tiết Tịnh Kỳ biết loại giải phẫu này cũng không phải thứ người cổ đại có thể tùy tiện hiểu, nhưng muốn chữa khỏi mặt cho Thích Mặc Thanh, cũng chỉ có một cách này.

“Không sai, chính là da trên đùi và trên mông, ngươi đi tìm người làm đi.” Tiết Tịnh Kỳ nói.

Một lần nữa xác nhận sự thực mình nghe được, Lãnh Tước cũng không còn khiếp sợ nữa, thuộc hạ của hắn nhiều như vậy, muốn một chút da bắp đùi và da mông có gì khó? Hắn gật đầu, đi ra ngoài làm.

Sắc trời từ từ sáng lên, bất tri bất giác đã ngủ một giấc ở mật thất.

Một đêm này, Thích Mặc Thanh như sợ cô sẽ rời đi, ôm lấy cô thật chặt, cô hơi lật người cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc, sau đó mở đôi mắt to nhìn cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Có lúc cô thật sự cảm thấy, hắn chính là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, nhưng dáng vẻ hắn ở trước mặt người ngoài vô tình lạnh như băng lại khiến lòng cô sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Hôm nay, ta muốn giúp huynh chữa trị vết sẹo trên mặt, sau khi làm xong phẫu thuật này, huynh có thể khôi phục cuộc sống của người bình thường.” Tiết Tịnh Kỳ vừa khoác ác vừa ngồi dậy.

Ánh mắt hắn lạnh như băng như nước hồ cuộn sóng, hơi dập dờn, đáy mắt thâm trầm như sóng nước, không thể nhìn thấu.

Từ trong mắt hắn Tiết Tịnh Kỳ không nhìn ra suy nghĩ gì, mắt hắn thâm trầm như màu mực vẫn luôn lạnh băng. Nếu như chữa hết vết thương trên mặt, tháo mặt nạ xuống, gương mặt tuấn mỹ của hắn sợ rằng sẽ mê đảo vô số phái nữ.

“Chỉ là một gương mặt, chỉ cần tai có thể nghe được tứ phía, mắt nhìn được tám hướng, vậy thì có gì phải ngại?” Trong ngữ khí của hắn mang theo nét cười lạnh nhạt, nhiều năm như vậy cứ thế mà sống tiếp.

Sự lạnh nhạt trong mắt hắn dường như muốn nuốt chửng người khác, nhìn qua như không thèm để ý đến cái gì, hơi híp cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ cây xanh hoa đỏ tan vào trong đôi mắt lạnh như băng của hắn, giống như nhìn thêm một cái cũng có thể bẻ gảy.

Nhưng dường như Tiết Tịnh Kỳ đã miễn dịch đối với vẻ mặt này của hắn, không hài lòng hừ lạnh một tiếng: “Gương mặt đẹp như vậy nếu không tu sửa lại cho người ta nhìn, thật đúng là một tổn thất.”

Nghe thấy lời cô, Thích Mặc Thanh thu hồi tầm mắt, đôi mắt chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười, xấu xa xích lại gần mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

“Tịnh Kỳ, nếu như nàng cảm thấy gương mặt ta đẹp như thế không sửa lại là một tổn thất, vậy nàng chữa đi, chữa hết, chỉ cho nàng nhìn.” Tiết Tịnh Kỳ cười xấu xa, trong nụ cười mang theo dáng vẻ lạnh nhạt không giống với bình thường.Tiết Tịnh Kỳ cũng quay đầu cười với hắn một tiếng, đôi tay mảnh khảnh sờ lên đầu hắn, nhấn hắn xuống giường, cười nói: “Sau khi chữa khỏi, huynh ra ngoài đều phải mang khăn che mặt cho ta!”

Đẩy hắn nằm lên giường, cô cũng đã thức dậy, Nhục Nghê bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức để tiểu nha hoàn bưng nước nóng vào, cho cô rửa mặt trang điểm.

Nếu như mỗi ngày đều có thể an tĩnh như vậy nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ, đón ánh mặt trời đầu tiên, nằm bên cạnh người mình yêu, thì tốt biết bao. Chỉ tiếc, cuộc sống không thể nào êm xuôi như thế, bình thản như thế, cũng không phải là mong ước của mọi người đều có thể đạt được.

Ngồi vào bàn trang điểm, Nhục Nghê sửa soạn cho cô, giống như bình thường cô chỉ thích đồ trang sức đơn giản gọn nhẹ, cũng không hiểu phụ nữ đã có chồng ở cổ đại như thế nào, chỉ qua loa đơn giản mà thôi.

Có lúc cô thật sự muốn buộc tóc đuôi ngựa là được, nhưng ý nghĩ này lập tức bị Nhục Nghê bác bỏ, nói nữ nhân ở đây đều phải trang điểm.

Chải cứ chải đi, dù sao cũng không cần tự mình động tay, nhìn kiểu tóc thì như đơn giản được Nhục Nghê chải chuốt thành bím tóc rồi kẹp lại, cuối cùng mới dùng giấy đỏ mím lên đôi môi đỏ của cô.

Bản thân trong gương thật đúng là khác biệt, lông mày vốn thanh tú được mô tả tỉ mỉ, gò má ửng hồng nhàn nhạt, hiện lên sắc đỏ, cặp mắt càng linh động hơn.

“Lãnh Tước đâu?” Làm xong tất cả, Tiết Tịnh Kỳ hỏi.

Nhục Nghê thu hộp phấn, đáp: “Lãnh công tử sáng sớm đã ở trong phủ rồi, lúc này chắc đang ở trong viện.”

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: “Để hắn qua đây.”

Ngày hôm qua hắn phối hợp với mình rất tốt, không hổ là thần y ở cổ đại, đối với lĩnh vực chưa từng tiếp xúc cũng có thể thông hiểu một chút, những thứ đồ ngày hôm qua hắn đứa cô một món cũng không thiếu, không kém gì so với mấy y tá.

Không bao lâu, tiếng bước chân trầm ổn của Lãnh Tước từ bên ngoài bước vào mật thất, người hắn mặc một áo choàng màu tím đậm, ngang hông buộc một đai ngọc màu đen, bước đi như cơn gió.

Trên tay hắn bưng một cái hộp đi vào, đặt trên bàn, hiệu suất làm việc của hắn quả nhiên cực cao, chỉ trong thời gian hai ngày, đã giải quyết xong chuyện da người.

Tiết Tịnh Kỳ mở hộp ra nhìn, hài lòng gật đầu, có những thứ này, có thể trị hết vết phỏng của Thích Mặc Thanh, hơn nữa để hắn khôi phục cuộc sống như người bình thường.

“Tốt, làm việc không tệ.” Tiết Tịnh Kỳ hài lòng gật đầu một cái.

Lãnh Tước cười một cách bất lực, chỉ có Lãnh Tước biết, hắn uy hiếp người ở trong Lầu Vô Âm cởi quần, lấy mấy miếng da trên người bọn họ như thế nào.

Dựa theo phương pháp Tiết Tịnh Kỳ dạy hắn, dùng lưỡi dao dài, mỏng mà sắc để cắt da, còn có hai tấm ván. Dùng những thứ này mới thành công lấy được những miếng da, hy vọng những miếng da này thật sự có ích có thể chữa trị vết thương cho Thích Mặc Thanh.

“Vương phi, chỉ cần có thể trị hết bệnh cho Vương gia, ngài còn cần gì thì cứ nói.” Lãnh Tước nhìn cửa phòng đóng kín, nếu quả thật chữa hết vết thương trên mặt của Thích Mặc Thanh, chắc hẳn là một chuyện cực chấn động.

“Cái nên có đều có rồi, đợi lát nữa là có thể tiến hành giải phẫu.” Tiết Tịnh Kỳ bưng cái hộp vào phòng, đặt cùng một chỗ với hộp thuốc.

Thích Mặc Thanh nằm trên giường hoạt động gân cốt, thỉnh thoảng thử vận động gân chân được khâu lại của hắn, nhưng vừa động nhẹ cảm giác đau đớn chui thẳng vào tim. Hắn cau mày, trong đôi mắt lạnh như băng không có chút cảm giác đau đớn, cũng không có chút cảm xúc, chỉ là mồ hôi trên trán đã bán đứng cơ thể hắn.

“Đau lắm hả?” Tiết Tịnh Kỳ buông thuốc xuống sau đó lập tức chạy tới trước mặt hắn, thay hắn quan sát vết thương.

“Không đau.” Mặt Thích Mặc Thanh không đổi sắc nói, vì không muốn để Tiết Tịnh Kỳ lo lắng, chống đỡ bản thân không để bản thân để lộ ra đau đớn.

Rõ ràng chính là rất đau, còn chết không thừa nhận, Tiết Tịnh Kỳ biết hắn không muốn để mình lo lắng, sự thương xót cô trong mắt hắn cô đều có thể cảm nhận được.

Mặc dù tay cô không đụng vào vết thương của mình, nhưng chỉ cần đụng phải da thịt xung quanh là có thể khiến hắn cảm giác được cơn đau đớn.

Cơn đau tới một cách đột nhiên, không hề báo động trước, bỗng nhiên hắn chau mày, chợt ngồi bật dậy nâng mặt Tiết Tịnh Kỳ, nặng nề hôn xuống, hơi thở dồn dập và đôi môi lạnh như băng môi làm cô nhất thời hít thở không thông.

Trong một lúc, trong mắt hai người họ chỉ chứa đối phương.

Nụ hôn của hắn rất sâu, rất nặng, dường như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện