Tối đó, sau khi từ trong phòng kho đi ra, Tiết Tịnh Kỳ lại chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Thích Mặc Thanh.

Đây rõ ràng là muốn chiến tranh lạnh với mình rồi. Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh chứ, ai sợ ai! Tiết Tịnh Kỳ vừa quay đầu lại vô cùng phóng khoáng đi ra khỏi cửa lớn của phủ Minh Vương.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy oan ức và hoảng loạn. Rõ ràng giữa cô và Thích Mạch Tường không có gì, lại bị hắn hiểu nhầm như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của hắn thường xuyên quanh quẩn ở trong đầu cô.

Cô vào cửa lớn phủ Lâm Vương mới thôi không nghĩ tới Thích Mặc Thanh nữa. Cô mặc bộ quần áo kháng khuẩn. Trong phòng thí nghiệm đã tạo ra được chất kháng sinh, hôm nay có thể lấy ra được rồi.

"Mai Ninh, ngươi đi canh cửa lớn, đừng cho bất kỳ kẻ nào bước vào." Tiết Tịnh Kỳ vừa đeo khẩu trang vừa nói.

Mai Ninh chứng kiến qua sự lợi hại của cô nên cô nói gì đều nghe nấy, nhanh chóng chạy tới giữ cửa.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ các thứ cần thiết như đồ đựng dụng cụ, ống kim, phễu vân vân, Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu lấy ra chất kháng sinh.

Quá trình lấy ra rất đơn giản, cũng rất nhanh. Khi cô vừa mở cửa phòng thí nghiệm ra, lại thấy vẻ mặt sốt ruột và có chút tò mò của Địch quý phi.

"Tịnh Kỳ..."

Thấy Tiết Tịnh Kỳ không để ý tới mình, đi thẳng vào phòng của Thích Vũ Mạch, Địch quý phi vội vàng đuổi theo.

"Quý phi nương nương, ta phải tiêm chất kháng sinh cho Lâm vương." Tiết Tịnh Kỳ mở hòm thuốc ra, chỉ thấy bên trong có một loạt thiết bị phẫu thuật hiện đại, các dụng cụ dùng trong chấn thương ngoại thương gần như đều có cả.

"Đúng, chất... chất kháng sinh..." Địch quý phi không hiểu lắm lầm bầm, nhưng cũng không dám phản đối.

Nói thật, lúc Địch Tú Y nhìn thấy được thứ trong hòm của cô, nói không kinh ngạc là giả. Bà ta sống lâu như vậy, từng nhìn thấy rất nhiều dụng cụ cắt gọt, nhưng làm gì có... lại dụng cụ cắt gọt thu nhỏ như vậy!

Tiết Tịnh Kỳ vừa nhớ lại cảnh tiêm cho bệnh nhân ở bệnh viện, vừa chuyên nghiệp hút chất kháng sinh trong ống nghiệm ra.

Mũi kim vẽ một đường cong trong không trung. Cô lại dùng dùng dây cầm máu buộc cánh tay của Thích Vũ Mạch, sau khi tìm được ven thì đâm kim vào.

Nhìn chất lỏng được tiêm dần vào trong cơ thể Thích Vũ Mạch, Địch Tú Y không nhịn được dùng khăn tay che miệng, lắp bắp nói: "Đây, đây là y thuật vậy?"

"Đây chính là tiêm tĩnh mạch. Được rồi, kháng khuẩn đã hoàn thành, tiếp theo chỉ còn chờ Lâm vương tỉnh lại thôi."

Cô rút ống tiêm và quan sát mủ trên mặt cũng như trên cánh tay của Lâm vương, ngoại trừ mấy bọc mủ bị thái y lần trước dùng thuốc thất bại làm rách, các bọc mủ khác đều không có dấu hiệu lây lan nữa.

"Bọc mủ không có dấu hiệu lây lan. Chờ qua mấy ngày nữa, chắc hẳn chúng sẽ tự xẹp xuống và đóng vảy. Không bao lâu nữa bệnh đậu mùa của Lâm vương sẽ được trị hết." Tiết Tịnh Kỳ nói.

Địch quý phi thở phào nhẹ nhõm, từ lực xiết khăn tay cũng có thể thấy được. Bà ta thây vành mắt Tiết Tịnh Kỳ thâm đen, nhân tiện nói: "Tịnh Kỳ, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi. Vì Mạch Nhi ngươi cũng đừng thức đêm. Nhìn mắt ngươi bây giờ thâm đen, bản cung thật sự cảm thấy mình không phải."Nói đến vành mắt thâm đen, ai có thể hiểu rõ hơn Tiết Tịnh Kỳ. Hôm qua cô nằm lật qua lật lại suốt một đêm không ngủ, tất nhiên không phải vì lo lắng cho bệnh tình của Thích Vũ Mạch, mà là nhớ Thích Mặc Thanh.

Cô cười gượng: "Cảm ơn Quý phi nương nương, ta sẽ chú ý."

Địch quý phi giơ tay ra nắm lấy tay Tiết Tịnh Kỳ, gương mặt tươi cười thư thái: “Giữa ta và ngươi không cần phải nói cảm ơn. Mấy ngày trước đây, sứ thần nước bên cạnh có tiến cống một cây nhân sâm nghìn năm, ta nghĩ để cho ngươi bồi bổ sức khỏe là tốt nhất nên đã bảo người mang ra khỏi cung rồi."

Bà ta nói một lúc, Mai Ninh đã nhận lấy một cái hộp gấm hình chữ nhật từ trong tay một nha hoàn ngoài cửa, đưa tới trước mặt cô. Cô vừa mở ra xem, thấy một nhân sâm nghìn năm với màu sắc sáng bóng lẳng lặng nằm ở bên trong.

Tiết Tịnh Kỳ từ chối theo phép lịch sự: "Ta chữa bệnh cho Lâm vương, đầu tiên là bổn phận của một người thầy thuốc, thứ hai là vì đều trong cùng tộc cùng họ, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm. Chỉ với hai điểm này, ta lại không thể nhận đồ của Quý phi nương nương ngài được rồi."

Nói ra lời này, chính cô cũng muốn nôn. Mình rõ ràng bất đắc dĩ mới đến chữa bệnh cho Lâm vương, cùng tộc cùng họ còn không phải tàn sát lẫn nhau? Còn nữa, cô còn không biết Địch quý phi là ai à? Bà ta đưa đồ, cô dám ăn sao!

Không từ chối mới lạ đấy.

Nhưng người trong cuộc lại không từ bỏ ý định, vẫn cầm hộp đẩy tới trên người Tiết Tịnh Kỳ: "Tịnh Kỳ, nói thế nào thì đây cũng là tấm lòng của bản cung, ngươi cứ cất đi."

Nếu còn từ chối nữa thì thật sự không nể tình, Tiết Tịnh Kỳ đành phải nhận: "Được, vậy cảm ơn Quý phi nương nương ban thưởng."

Lúc này trên mặt Địch quý phi mới thoáng mỉm cười.

Trời đánh, chỉ với một cây nhân sâm nghìn năm không biết có độc hay không đã muốn mua chuộc mình à? Đợi đến ngày Thích Vũ Mạch tỉnh lại, đến lúc đó lại không phải đơn giản chỉ là nhân sâm nghìn năm như vậy đâu.

Tiết Tịnh Kỳ ôm nhân sâm ra khỏi phủ Lâm Vương và nhìn xung quanh một lượt, không ngờ không nhìn thấy xe ngựa của quản gia!

Cô và Thích Mặc Thanh chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, sao ngay cả phương tiện đi lại cho mình cũng cắt thế? Đúng là lòng dạ hẹp hòi!

Tiết Tịnh Kỳ hung hăng giậm chân. Cô tính dù sao cũng không quá xa, tự mình về là được rồi.

Bình thường ngồi xe ngựa cảm giác đường không quá xa, nhưng vừa đi bộ mới biết hiện thực luôn đau thương. Cô hoàn toàn quên mất sự thật là phủ Minh Vương ở thành đông, còn phủ Lâm Vương ở thành tây.

Khi cô mới đi xuống cầu Lạc Minh thì trời đã tối xuống, có mấy chiếc thuyền nhỏ qua lại phía dưới cầu, mấy cửa hàng cổ kính trước mặt đã lên đèn.

Bụng Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu đau đớn phản đối vì đói, cô cuối cùng vẫn lựa chọn đi qua một con hẻm nhỏ tối đen để nhanh chóng trở lại đích mình muốn là phủ Minh Vương.

Vừa vào trong ngõ nhỏ tối đen như mực, cô hối hận.

Lúc này cô mới phát hiện ra mình đã thành cá trong chậu, trước sau đều bị người tấn công. Một đám đàn ông mặc quần áo rách rưới, không hiểu sao lại chặn hai đầu của ngõ nhỏ.

Bọn họ cởi quần áo trên người, bước từng bước tới gần, giọng điệu đê tiện đáng khinh tràn ngập trong tai cô: "Tiểu nương tử đừng chạy nữa, tới đây thì phải cố gắng hưởng thụ, chơi đùa cùng chúng ta một lát đi!"

Tiết Tịnh Kỳ thấy ớn lạnh, một cảm giác khủng hoảng không ngừng dâng lên trong lòng. Cô đã xem qua không ít tin tức, biết có hành vi phạm tội, không ngờ hiện đại có biến thái, cổ đại này cũng có.

"Cút ngay." Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng thốt ra hai từ này, làm tốt tư thế đề phòng.

"Ồ, không ngờ còn là một quả ớt nhỏ đấy! Ca ca đây thích nhất là ớt nhỏ, qua cho ca hôn một cái!"

Một người đàn ông thô lỗ giơ tay nắm lấy vai cô. Cô chợt cắn vào cánh tay hắn, mãi đến khi trong miệng truyền đến mùi máu tươi, người đàn ông mới đột nhiên hất cô ra. Đầu cô đập mạnh vào tường.

Người đàn ông bị cắn nhìn cô với vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên tát mạnh tới, "phì" một tiếng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ, còn dám cắn ta à. Các huynh đệ, lên!"

Những người này đều là đám người háo sắc, muốn tiền không cần mạng, lại thêm người phía sau trả công đủ để tiêu cả đời, chỉ cần nhanh chóng làm chuyện này rồi báo cáo kết quả.

Tiết Tịnh Kỳ bị đánh tới đầu óc quay cuồng, choáng váng, theo mặt tường chậm rãi tụt xuống.

"Lên cho ta!" Một gã đàn ông trong đó ra lệnh, mấy gã đàn ông khác đột nhiên xông lên, giống như đói khát khó nhịn mà nhào tới.

Khi tay của bọn họ sắp chạm vào Tiết Tịnh Kỳ, đột nhiên một mũi tên sắc bén "Vù" một tiếng từ trong ngõ nhỏ tối tăm bay qua, bắn thẳng về phía cổ tay của gã đàn ông kia."A!" Một tiếng kêu thảm thiết chói tai phát ra từ trong miệng của gã đàn ông, lọt vào trong tai mỗi người, sau đó hắn ôm cổ tay ngồi co quắp trên mặt đất.

"Này... Các huynh đệ lùi lại!" Gã đàn ông đột nhiên kêu lên.

Tiếng xe lăn trượt trên mặt đất vọng từ ngoài ngõ hẻm tới, càng lúc càng gần.

Tiết Tịnh Kỳ không cần đoán cũng biết là ai, trái tim đang căng thẳng chợt thả lỏng.

Bóng dáng Thích Mặc Thanh xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, quanh người hắn tản ra hơi lạnh giống như Tu La từ trong địa ngục tới.

Mấy gã đàn ông này chứng kiến qua sự lợi hại của Thích Mặc Thanh, trong nháy mắt đều co quắp trên mặt đất.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ, thật lâu sau mới thốt ra hai từ: "Qua đây."

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc này làm cho tuyến phòng ngự trong lòng cô sụp đổ, viền mắt cô dần dần cay cay.

Đau khổ vì chiến tranh lạnh đã gần như lập tức biến mất, bước chân cô vô thức đi về phía hắn.

Thấy cô đứng ở bên cạnh mình, Thích Mặc Thanh ngẩng đầu liếc nhìn cô, hơi lạnh trên người mới dần dần dịu xuống.

"Vừa rồi là tay ai chạm tới nàng?" Giọng hắn lạnh như băng hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ tiện tay chỉ. Gã đàn ông bị cô chỉ run rẩy, quỳ rạp xuống.

Cô cũng không phải là một người trừng mắt tất báo, nhưng khủng hoảng và uất ức vừa rồi làm cho cô không thể bình tĩnh được lại.

"Giả Sơn, chặt tay hắn ném cho sói trên núi ăn." Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp từ trong cổ họng của hắn phát ra, không mang theo chút tình cảm nào.

Giả Sơn đáp một tiếng.

"Không cần!" Tiết Tịnh Kỳ không nhịn được hô lên hai từ này. Làm như vậy khó tránh khỏi quá tàn nhẫn đi.

Thích Mặc Thanh hơi ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt chợt lạnh hơn: “Chúng tổn thương nàng, lẽ nào nàng còn muốn bỏ qua cho chúng sao? Chúng từng nghĩ tới cảm nhận của nàng, cảm nhận của ta sao? Giả Sơn đi đi."

Trong giây lát có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng đao kiếm, tiếng máu văng ra vang vọng ở trong ngõ hẻm này.

Đó cũng không phải là kết quả Tiết Tịnh Kỳ mong muốn, nhưng cô biết Thích Mặc Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng. Trong lòng cô chợt thấy thê lương. Ở đây xem mạng người như cỏ rác có thể không tính là gì cả, nhưng đó dù sao cũng là mạng người đấy.

"Để lại một tên, mang về từ từ tra hỏi." Thích Mặc Thanh dặn dò rồi nắm tay Tiết Tịnh Kỳ đi về phía lối ra của ngõ nhỏ.

Là cô hại bọn họ. Tiết Tịnh Kỳ chợt nhắm mắt, một mạng người gián tiếp chết ở trên tay cô. Cô chưa hề làm gì nhưng hai tay cũng dính đầy máu? Đây là lần đầu tiên cô thấy được sự lạnh lùng, hung ác tàn bạo của Thích Mặc Thanh.

Vào phủ Minh Vương, Tiết Tịnh Kỳ rất bình tĩnh vùng ra khỏi tay hắn, mặt không đổi sắc xoay người muốn đi.

Một tiếng cười lạnh truyền đến: "Nàng cảm thấy ta giết chết bọn chúng là quá tàn nhẫn à? Nàng cảm thấy ta quá đáng sợ sao?"

Cô đờ đẫn, mặc hắn muốn nghĩ thế nào cũng được! Cô quá mệt mỏi, bất kể là cơ thể hay linh hồn đều thấy mệt mỏi.

"Rắc." Một tiếng động lớn vang lên, Thích Mặc Thanh chợt đạp bay cái ghế trước mặt, nó đập vào trên cửa chính vỡ thành mấy mảnh.

"Tiết Tịnh Kỳ, nàng tự nhiên giận ta vì những kẻ muốn gây hại cho cuộc sống của nàng à? Nàng có biết khi ta không tìm được nàng, trong lòng ta đã sợ tới mức nào không? Nàng có biết khi ta thấy chúng đánh nàng, ta đã tức giận thế nào không? Ta hận không thể giết sạch tất cả bọn chúng. Bọn họ nhận những trừng phạt đó căn bản không bằng một phần nghìn nỗi đau trong lòng ta!" Tiếng gầm hét của Thích Mặc Thanh không hề giảm xuống, từng câu từng chữ nói ra hoảng loạn trong lòng mình.

Quan tâm của hắn không ngừng được trút ra, rơi vào trong tai Tiết Tịnh Kỳ lại vô cùng cảm động. Hắn chưa bao giờ sẽ nói ra lo lắng của mình, chỉ biết giấu tình yêu ở trong lòng.

Cô run lên, nước mắt bất giác chảy xuống.

"Nếu chúng không chết, khó có thể xóa được mối hận trong lòng ta. Tịnh Kỳ, nàng có thể hiểu được không?" Trong giọng nói lạnh lùng của hắn lại đầy kìm nén.

Nhưng… nhưng... Tiết Tịnh Kỳ không muốn suy nghĩ nữa.

Cô chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy máu tươi chảy ròng ròng khắp mặt đất.

"Ta… ta mệt mỏi rồi, chuyện này… đừng nhắc lại nữa." Cô cúi đầu thì thầm, trong giọng nói kèm theo sự tang thương.

Sau khi đứng đó một lúc lâu, cô mới chống tay vào bên cửa, đi ra khỏi sảnh chính, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống phiến đá xanh. Cô hốt hoảng nghe tiếng đập đồ ở trong phòng.

Tiếng động này càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện