“Ngoài người thân thiết ra, ai cũng không được đến gần nàng, hiểu chưa?” Thích Mặc Thanh dùng giọng điệu không thể từ chối dặn dò.

Con ngươi Tiết Tịnh Kỳ đảo qua đảo lại, gật đầu.

Thích Mặc Thanh nói tiếp: “Ôn Vương muốn Nhị tỷ của nàng gả cho Lâm Vương làm phi, chuyện này nàng thấy thế nào?”

“Rất tốt, hợp với ý ta.” Tiết Tịnh Kỳ cười gian trá, cô phải cảm ơn Ôn Vương đấy chứ.

Thích Mặc Thanh nghiêng đầu nhìn cô, thấy nụ cười trên khoé môi và vẻ mặt xấu xa của cô, cong môi: “Nếu Ôn Vương muốn dùng Tiết phủ đối phó với nàng, nàng sẽ thế nào?”

Đôi mày thanh tú của Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhíu, khuôn mặt như hoa. Thích Vũ Hạo muốn sử dụng cái gọi là người thân của mình đối phó với mình? Cực kỳ tốt luôn, dù sao cô cũng chỉ là Tam tiểu thư trên danh nghĩ của nhà họ Tiết, người của Tiết phủ kia chẳng có chút xíu quan hệ nào với cô cả.

“Thích Vũ Hạo chịu thiệt thòi như vậy là vì muốn tìm người phát tiết cơn giận trong lòng mà thôi. Chỉ cần hắn không trút giận lên phủ Minh Vương là được.” Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ bất hiếu nói.

Thích Mặc Thanh hơi sửng sốt, người phụ nữ này có hơi nhẫn tâm nhỉ? Hay là…

Tiết Tịnh Kỳ biết hắn đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Tiết phủ sống hay chết không liên quan gì đến ta hết, ta chỉ đến ý sống chết của phủ Minh Vương và huynh thôi, cái khác ta đều không quan tâm. Đối với ta, trong Tiết phủ chỉ có một người thân chính là mẹ, nhưng mẹ đã mất từ lâu rồi, cho nên cũng chẳng còn chút tình cảm gì với Tiết phủ nữa.”

Thích Mặc Thanh hiểu rõ mười tám năm nay Tiết Tịnh Kỳ sống ở Tiết phủ như thế nào, cô có thể nói ra những lời này, có thể nói trong lòng cô cũng cực kỳ hận cái nhà kia, gặp được người giống mình như thế.

Tựa như hai người có cùng hoàn cảnh vậy.

“Được.” Lúc này, Thích Mặc Thanh đột nhiên phát hiện, sau khi trải qua đau khổ, sự quan tâm lớn nhất ông trời cho hắn chính là để hắn cưới cô. Cô gái kỳ lạ như trên trời rơi xuống này, hắn nhất định phải dùng sinh mệnh cả đời bảo vệ cô thật tốt!

“Thích Mặc Thanh, tối nay huynh đến tìm ta, nói những lời này với ta, có phải huynh tin ta rồi không?” Tiết Tịnh Kỳ có chút nghịch ngợm hỏi. Nghĩ thầm đừng nói vì mình tốt bụng tặng một chiếc xe lăn cho hắn mà hắn đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa rồi nhé? Thích Mặc Thanh có cảm giác mình bị người ta nhìn thấu nỗi lòng, không nhịn được hơi chột dạ. Ép mình nói với giọng điệu lạnh như băng: “Không có, bản vương chỉ không muốn để một Tiết phủ làm hỏng kế hoạch của bản vương, cho nên tới đây nghe suy nghĩ của nàng thôi.” Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn ánh trăng chiếu lên màn trên đỉnh đầu, tạo thành vô số bông hoa cực kỳ xinh đẹp.

“Vậy huynh nghe xong thì đi được rồi đấy.” Tiết Tịnh Kỳ tức giận nghiến răng nghiến lợi, quay lưng đi.

Thích Mặc Thanh ra vẻ cứng rắn: “Không phải nàng nói bản vương là phu quân của nàng sao? Vậy bản vương ngủ ở đây chẳng phải là lẽ hiển nhiên à, vì sao phải đi?”

“Hừ. Đi hay không đi kệ huynh, ta buồn ngủ rồi, đừng làm phiền ta ngủ.” Tiết Tịnh Kỳ hơi bực bội, dời vị trí cách xa người đàn ông kia một chút, trong lòng không ngừng mắng hắn, nhưng suy nghĩ cẩn thận, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy Thích Mặc Thanh không tin cô cũng là lẽ hiển nhiên.

Mình chỉ là một người kỳ quái với Thích Mặc Thanh, mà Thích Mặc Thanh chỉ là một người bệnh với cô. Nếu thật sự là thế, vậy nụ hôn khi nãy của Thích Mặc Thanh tính là cái gì? Hay là nói, đây chỉ là phản ứng của một người đàn ông bình thường?

Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ hơi rối loạn, nhận thấy Thích Mặc Thanh ở bên cạnh không có chút động tĩnh thì không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại, mơ màng thiếp đi.

Trong mơ, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy mình như rơi vào một cái ôm ấm áp, có giọng nói dễ nghe đang nói chuyện với cô, chỉ là Tiết Tịnh Kỳ buồn ngủ đến không thể mở mắt, mơ hồ nghe không rõ ràng.

Ngày hôm sau, lúc Tiết Tịnh Kỳ thức dậy, Thích Mặc Thanh đã đi rồi. Giường bên cạnh cũng lạnh lẽo, tựa như mọi chuyện hôm qua đều là một giấc mơ vậy, nhưng Tiết Tịnh Kỳ hiểu rõ đó không phải là mơ.

Chỉ có âm thanh vang lên bên tai trong giấc ngủ đêm qua mới tựa như mộng ảo, khiến Tiết Tịnh Kỳ không thể phân biệt cuối cùng có phải sự thật hay không.

Chẳng mấy chốc, chuyện Tiết Duệ Hân được tứ hôn cho Lâm Vương đã được quyết định, cả Tiết phủ có hai vị Vương phi, điều này trong mắt người khác là chuyện vui, nhưng ở trong mắt Tiết Tịnh Kỳ, ngày Tiết phủ suy sụp cũng càng gần rồi.

Vào hôm Tiết Duệ Hân xuất giá, Tiết Tịnh Kỳ chuẩn bị hai món quà lớn, nghênh ngang trở về Tiết phủ.

Trong Tú lầu, Tiết Duệ Hân mặc áo cưới đỏ như lửa ngồi trước bàn trang điểm, tươi cười hạnh phúc nói chuyện với mẫu thân tỷ tỷ của mình, Tiết Tịnh Kỳ cứ thế dẫn Nhục Nghê đi đến.

Tiết phu nhân nhìn Tiết Tịnh Kỳ đi tới, thoáng hiện lên vẻ khinh thường, khó chịu nói: “Ha, không phải Tam tiểu thư của chúng ta đây sao?”

Tiết Tịnh Kỳ híp mắt, bình thường Tiết phu nhân này cũng bắt nạt cô không ít: “Mắt bà mù à, đứng ở trước mặt bà là Minh Vương phi, không phải Tam tiểu thư gì đó. Nhìn thấy Nhất phẩm Vương phi nên hành lễ thế nào, chẳng lẽ các người đều không biết sao?” Tiết Tịnh Kỳ sắc bén chất vấn.

“Tiết Tịnh Kỳ, ngươi kiêu ngạo cái gì? Thật sự nghĩ rằng mình là Vương phi gì đó sao? Hân Nhi của bọn ta mới là Vương phi đường đường chính chính đây, ngươi gả cho một tên vô dụng cũng không biết ngại ở đây khoe khoang à?” Tiết phu nhân hừ nhẹ, hất mặt.

Tiết Tịnh Kỳ cười âm hiểm với Nhục Nghê đứng phía sau: “Nhục Nghê, hầu hạ Tiết phu nhân tốt vào, nhớ là đừng để lại dấu vết gì đấy.”

Nhục Nghê gật đầu, tiến lên ấn vào huyệt câm của Tiết phu nhân, sau đó xách bà ta ra ngoài như xách gà con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện