Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm cực kỳ căng thẳng, cô nhìn Lạc Phàm người này tướng mạo đường hoàng, sắc mặt bình tĩnh, có lẽ hôm nay cực kỳ chắc chắn phải mời được cô lên lầu.

“Nhục Nghê, chúng ta đi xem thử, cuối cùng là thần tiên ở đâu muốn gặp ta.” Nói xong, Tiết Tịnh Kỳ lập tức đi về phía trước.

Nhục Nghê hơi lo lắng, tuy không đánh nhau với người đàn ông này, nhưng Nhục Nghê cũng cảm thấy võ công của mình không phân cao thấp với hắn ta.

“Vương phi, mời.” Lạc Phàm nhường đường.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu với Nhục Nghê cho nàng ta yên tâm, sau đó xoay người bước vào quán trà bên cạnh, lên lầu ba dưới sự dẫn đường của Lạc Phàm.

Cửa phòng mở ra, Tiết Tịnh Kỳ lập tức nhìn thấy người đàn ông áo trắng ngồi đưa lưng về phía mình, nhìn từ bóng lưng, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy người này rất tao nhã ung dung.

Tiết Tịnh Kỳ đi qua, ngồi xuống đối diện người đàn ông áo trắng, hai người đưa mắt nhìn nhau, người trước mặt rất giống Thích Vũ Mạch muốn khinh bạc nàng đêm động phòng hôm đó, chỉ là người đàn ông trước mắt nhìn qua tựa như gió xuân, mang lại cho người ta cảm giác thân thiết dịu dàng.

“Ôn Vương điện hạ.” Tiết Tịnh Kỳ cười cười, Ôn Vương và Lâm Vương là anh em song sinh cùng một mẹ, đương nhiên giống nhau cũng bình thường.

Thích Vũ Hạo hơi cau mày, đưa tay bưng ấm trà rót một tách cho Tiết Tịnh Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Ta cho rằng Vương phi sẽ nhận lầm ta là Lâm Vương bị ngươi cắt đứt của quý chứ.”

“Sao Ôn Vương lại nói thế? Trên điện ngày đó, Lâm Vương cũng tự mình thừa nhận là hắn tự luyện công làm đứt của quý của mình, việc này có gì liên quan với bản cung chứ?” Tiết Tịnh Kỳ rũ mắt, bưng tách trà Thích Vũ Hạo rót cho mình lên, đặt trước chớp mũi ngửi nhẹ, khen ngợi: “Mao Tiêm cực phẩm, đúng là trà ngon.”

Nói xong thì đặt tách trà xuống: “Trà là trà ngon, chỉ tiếc là có độc. Thì ra đây là đạo đãi khách của Ôn Vương?” Tiết Tịnh Kỳ nâng mắt, khoé môi nở nụ cười khinh miệt.

Thích Vũ Hạo thay đổi sắc mặt, hai tay nắm chặt, đột nhiên đẩy bàn thấp che trước mặt bọn họ ra, sau đó kéo Tiết Tịnh Kỳ vào lòng mình, đưa tay rút trâm cài trên đầu cô xuống đặt trên cổ họng.

Nhục Nghê ở một bên muốn ra tay cứu giúp lại bị Lạc Phàm ngăn cản nên chậm một bước, thấy Tiết Tịnh Kỳ bị bắt, Nhục Nghê chỉ có thể dừng tay, đáy lòng lo lắng.

“Người đời đồn Ôn Vương thận trọng như ngọc, nhẹ nhàng quân tử, thì ra không phải.” Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh, còn không quên châm chọc Thích Vũ Hạo.

“Tiết Tịnh Kỳ, ngươi có thể nhận ra thứ này không?” Thích Vũ Hạo ném một con dao găm lên bàn bên cạnh, lạnh lùng chất vấn cô.

Đương nhiên Tiết Tịnh Kỳ nhận ra con dao găm kia, là Nhị tỷ Tiết Duệ Hân cho cô. Nhớ tới Tiết Duệ Hân, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhớ tới khi nãy mình từng gặp cô ta, còn nói mình phải làm Lâm Vương phi? Chẳng lẽ…

Xuống tay từ dao găm, quả nhiên Thích Vũ Hạo cũng là một nhân vật cáo già, chẳng trách Thích Mặc Thanh từng nói Ôn Vương sẽ không bỏ qua cho cô.

“Thấy hơi quen mắt, đó không phải dao găm Lâm Vương tự cung hay sao?” Tiết Tịnh Kỳ giả vờ ngạc nhiên.

Thích Vũ Hạo đột nhiên chuyển trâm cài trên cổ họng cô ra sau gáy, cắm mạnh xuống chỗ huyệt tê Tiết Tịnh Kỳ từng khống chế Thích Vũ Mạch, u ám khó lường cười hỏi: “Vậy ở đây, có phải ngươi càng quen thuộc hơn không?”

Tiết Tịnh Kỳ lập tức không có sức lực, xui lơ ngã xuống trong lòng Thích Vũ Hạo: “Đương nhiên quen thuộc, ngày đó ta đã sử dụng tử huyệt này khống chế đệ đệ của ngươi, sau đó sử dụng con dao găm kia chặt đứt của quý của hắn ta.” Tiết Tịnh Kỳ cong môi cười, cười đến mê hoặc lòng người.

Thích Vũ Hạo ném trâm cài tóc, đột nhiên kéo Tiết Tịnh Kỳ đến gần hơn một chút, độc ác nói: “Hay cho nữ nhân độc ác này, nếu ngươi đã phế đệ ấy, vậy để người làm ca ca này hoàn thành chuyện chưa làm xong thay đệ ấy. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thích Vũ Hạo nói, hơi thở ấm áp quét lên khuôn mắt trắng trẻo không tỳ vết của Tiết Tịnh Kỳ, Tiết Tịnh Kỳ ghê tởm một trận, cố nhịn xuống cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, mắng chửi: “Thì ra Ôn Vương và Lâm Vương có cùng một đức hạnh, đều là tên mặt người dạ thú vô liêm sỉ.”

“Bản vương sẽ cho ngươi thấy cái gì là mặt người dạ thú.” Thích Vũ Hạo nói xong thì muốn vô lễ với Tiết Tịnh Kỳ, Nhục Nghê ở một bên không nhịn được đánh ra một chưởng.

Lạc Phàm đánh nhau với nàng ta, Tiết Tịnh Kỳ nghiêng đầu nhìn hai người khó phân thắng bại kia, đột nhiên quát: “Dừng tay hết cho ta.”

Thích Vũ Hạo cũng nói: “Lạc Phàm dừng tay.”

Hai người ngừng so chiêu, nhưng Nhục Nghê vẫn không thể đến gần Tiết Tịnh Kỳ như trước, chỉ có thể lo lắng suông.

“Người của Thích Mặc Thanh đúng là có bản lĩnh, nếu không muốn nữ nhân này chịu quá nhiều đau đớn, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút cho ta, ngoan ngoãn nhìn ta làm xong chuyện, trở về tỉ mỉ nói cho chủ tử của ngươi nghe.” Thích Vũ Hạo nói xong, ngón tay thon dài vỗ về hai má Tiết Tịnh Kỳ, sau đó cúi đầu đến gần.

Vào lúc Thích Vũ Hạo cúi đầu, Tiết Tịnh Kỳ trong lòng đột nhiên chủ động đưa môi đến gần. Thích Vũ Hạo sửng sốt, khó tin đến cả người run lên như bị điện giật.

Vào lúc Thích Vũ Hạo muốn hôn sâu, cơ thể đột nhiên trở nên xụi lơ vô lực. Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày, dời đôi môi đỏ mọng đi, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn hắn cười nói: “Vương gia có từng nghe một câu gọi là sự dịu dàng của mỹ nhân chính là mộ của anh hùng chưa?”

Trên trán Thích Vũ Hạo chảy mồ hôi lạnh, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Tiết Tịnh Kỳ nhặt cây trâm dưới đất lên đâm vào bàn tay của mình, cảm giác tê dại vô lực lập tức rút đi.

Lạc Phàm phát hiện chuyện không ổn muốn ra tay, đã thấy Tiết Tịnh Kỳ để cây trâm kia lên cổ họng Thích Vũ Hạo nghiêng đầu nói với hắn ta: “Nếu muốn chủ tử của ngươi còn sống thì không được nhúc nhích.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện