Đây đã là quy định bất thành văn của Quốc yến.

Năm nay cũng vậy.

Sau khi Thuận An đế ngồi xuống, cả điện náo nhiệt hẳn lên.

Đầu tiên là Chu Duệ kính rượu, sau đó là Chu Mặc Ngân, kế tiếp là các vị đại thần.

Chỉ là dù thân thể hắn (TAD) điều trị không tồi, nhưng một lúc sau vẫn thấy mệt mỏi.

Người phía dưới thấy Thuận An đế không khỏe, cũng yên tĩnh hẳn.

" Phụ hoàng!" Đại hoàng tử Chu Duệ đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy lo lắng:

" Phụ hoàng ngàn vạn lần phải bảo trụ thân mình, Nam An đã ra roi thúc ngựa vì phụ hoàng mà tìm kiếm dược liệu! Trước khi hắn về, phụ hoàng không thể xảy ra bất trắc!"

Việc Cố Nam An ra ngoài tìm dược cho Thuận An đế, Chu Duệ cũng biết rõ.

Cố Nam An là người của hắn, lúc này không tranh công, còn chờ đến khi nào?!

" Đại hoàng tử thật đúng là hiếu tâm a!"

" Đúng vậy! Nhìn ngài ấy vì lo lắng cho Hoàng thượng, đã gầy đi không ít a!"

Hắn vừa nói xong, xung quanh đều rộ lên lời khen ngợi.

" Duệ nhi có tâm." Thuận An đế liếc hắn một cái, sắc mặt trì hoãn.

" Đại ca nói không sai, thân thể phụ hoàng mới là quan trọng nhất." Khó có khi Chu Mặc Ngân đứng dậy phụ họa cùng Chu Duệ.

Chu Duệ liếc hắn, trong lòng trầm xuống.

" Đúng vậy!" Đang nghĩ ngợi, một quan viên bên cạnh Chu Mặc Ngân đã đứng lên. Không phải ai khác, chính là phụ thân của Bạch Ngọc Hằng, Bạch thượng thư.

" Thân mình Hoàng thượng giờ đây chịu không được vất vả, lúc này chính sự lại bận rộn, thần nghĩ, không bằng trong số các hoàng tử chọn ra một người, giúp Hoàng thượng phân ưu!"

Bạch thượng thư vừa đứng ra đã nói một câu như vậy, xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Thuận An đế nhìn hắn, vẻ mặt bình thản, nhìn không ra cảm xúc.

" Lời Bạch thượng thư nói không sai!" Bên Đại hoàng tử cũng đứng lên một người, " Chỉ là người phù hợp để trợ giúp Hoàng thượng, chính là Đại hoàng tử!"

" Đúng vậy, Đại hoàng tử là con cả, năng lực có văn có võ, chính sự giải quyết sâu sắc, là một người thích hợp!"

" Hoàng thượng! Thần thấy không ổn, Đại hoàng tử tuy là con cả, nhưng không phải chính xuất (dòng chính), luận về tài cán, Tứ hoàng tử cũng không thua kém!"

Một làn sóng nổi lên ngay sau câu nói của Bạch thượng thư, Thuận An đế còn chưa đáp ứng, bên dưới đã nhốn nháo nghị luận.

Ngươi một câu ta một câu, cực kỳ náo nhiệt.

Sắc mặt Thuận An đế cũng ngày càng trầm xuống.

" Két!" Đến khi mất hết kiên nhẫn, lại nghe thấy một tiếng động vang lên.

Thuận An đế không khỏi giương mắt nhìn lên--

Một ánh mắt của hắn, khiến đám đông đang sôi nổi nghị luận cũng im lặng nhìn theo.

Vừa thấy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ thấy dưới ánh dương quang, tiểu thái giám nhỏ bé mặc y bào đỏ thẫm đẩy một người mặc mãng bào màu đỏ từng bước từng bước tiến vào Nguyệt Nhạc cung. (*le: như tiến vào lễ đường =))))

" Cót két! Cót két!" Âm thanh xe lăn chuyển động, giống như đánh vào lòng mọi người.

" Tam hoàng đệ?" Chu Duệ nheo mắt, sau đó sắc mặt đại biến.

" Sao Tam hoàng huynh lại xuất hiện ở đây?" Phản ứng của Chu Mặc Ngân so với hắn còn lớn hơn.

Khi hắn (CMN) thấy Hoa Ngu đẩy Chu Lăng Thần vào yến hội, suýt chút nữa không nhịn được.

" Ha!" Chợt có tiếng cười lạnh khiến tất cả mọi người chú ý.

Ngước lên, hóa ra là Đoan Bình quận vương!

" Hoàng thượng, Quốc yến há có thể để một người khiếm khuyết bôi nhọ?!" Sắc mặt Đoan Bình quận vương lạnh lùng, cao giọng chất vấn.

Update: 3/10/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện