" Vương gia! Người đáng ghét! " Diệp Vũ cố nén ghê tởm, vẻ mặt hờn dỗi vỗ Chu Lăng Thần một cái.

Chu Lăng Thần hơi hơi nhíu mi, lại thấy nàng bất động thanh sắc kéo lại xiêm y của mình.

( Chị kéo quần áo của chị ấy, không phải anh! Đừng nhầm!)

" Vương gia, người hiểu nhầm nô tài! Nô tài trước đó làm việc này, này thật ra đều là vì Vương gia..." Diệp Vũ cố ra vẻ, nhưng mà được một chút... liền thấy Chu Lăng Thần tươi cười!

Giống như hiểu rõ hết thảy!

Diệp Vũ trong lòng chợt lạnh, hơn nửa ngày mới thốt ra được:

" Chân a! "

Nếu như Lưu Hành ở trong này, chỉ sợ sẽ chỉ thẳng mặt Diệp Vũ, nói nàng nói hươu nói vượn.

Hạc Đỉnh Hồng kia có thể trị chân? Hắn cũng hơn trời quá đi?

Vốn là Chu Lăng Thần đến để thăm dò thực hư của nàng, thấy thế hơi cong khóe môi:

" Nga? "

Khuôn mặt tà tứ kia, quả thật là đui mù con ngươi người ta đi!

Diệp Vũ hơi giật mình, sau đó không ngừng gật đầu, trịnh trọng nói:

" Nói ra Vương gia có thể không tin, thời điểm nô tài rơi xuống huyền nhai, được một lão đạo nhân tóc bạc cứu giúp, nói nô tài có tuệ căn, một thân bản lĩnh của hắn đều truyền cho nô tài..."

Ăn nói lung tung, vô căn cứ.

Diệp Vũ nói dối đến một cái chớp mắt cũng không có.

" Nô tài vốn thân phận thấp kém, học... cái này cũng không có ích lợi gì a? Cho đến khi nô tài gặp được Vương gia, lúc này mới hiểu được, nguyên lai cái gì cũng là thiên ý (chém), nô tài khổ học nhiều năm, cũng là vì để chữa trị chân cho Vương gia a! "

Ngàn mặc vạn mặc, mã thí không mặc. ( không hiểu QAQ)

Nếu để thuộc hạ của nàng thấy bộ dạng nịnh hót này của nàng, không biết sẽ thành cái dạng gì đâu.

Nghĩ đến họ, trong mắt Diệp Vũ liền có chút ảm đạm.

Đối với Chu Lăng Thần trước mặt, lại càng cố gắng vài phần.

Chu Lăng Thần chính là hoàng tử đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất, hơn nữa với tính cách biến thái của hắn, chỉ cần trị khỏi chân... Hết thảy không phải đều nắm được trong lòng bàn tay sao?

" Nếu trị không hết, ngươi định làm thế nào? " Lúc Diệp Vũ đang nói hươu nói vượn, theo lý thuyết có người tin nàng mới là lạ, không nghĩ đến Chu Lăng Thần kia lại nghe, nhưng lại tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Hơn nữa còn có chiều hướng đáp ứng?!

Diệp Vũ trong lòng giật mình, chẳng lẽ tên biến thái này cũng tin bát quái?

"Vương gia yên tâm, nô tài một thân bản lĩnh đều được lão nhân kia đích thân chân truyền, không có khả năng trị không hết!" Nàng là người thức thời, không thể có ý hãm hại Chu Lăng Thần.

" Xoạt! " Không ngờ, Chu Lăng Thần lại vươn tay, lôi nàng đến trước mặt mình.

Lần thứ ba ngã xuống đùi Chu Lăng Thần, Diệp Vũ một lòng chấn kinh đến chết lặng.

" Nếu ngươi trị không hết, bổn vương liền đem hai chân ngươi chặt đứt, vứt cho chó ăn, như thế nào?" Đang hoảng loạn, đột nhiên bên tai truyền đến một trận khí nóng, chui thẳng vào tai nàng.

Diệp Vũ rất không được tự nhiên, nhưng mà nghe được ngữ khí bình đạm của hắn, lời nói ra lại là một phen ác ý, khiến lông mao toàn thân nàng không nhịn được mà dựng đứng cả lên!

Biến thái! Chính là biến thái! Dù trăm năm nữa, tên này vẫn là biến thái!

" Vương gia tâm địa Bồ Tát, nô tài nhất định tận tâm vì Vương gia trị chân! " Nàng ha ha cười, một câu này phải nói là xương cốt lông mao đều rung lên vì sợ hãi.

Chu Lăng Thần buông lỏng nàng ra, mắt phượng như mực cười như không cười nhìn nàng.

Diệp Vũ rõ ràng, hắn không phải nói giỡn!

Trị không hết, hắn thật sự sẽ chém hai chân Diệp Vũ!

Diệp Vũ trong lòng có chút sợ hãi, nhưng tới bây giờ chỉ có Chu Lăng Thần mới có thể giúp mình, liền cắn chặt răng.

Chết đều đã chết qua, tại sao lại phải sợ hắn?!

Không phải chỉ là một đôi chân thôi sao? Nàng sẽ làm bất cứ giá nào!

" Nô tài nhất định không phụ sự kỳ vọng của Vương gia!"

Update: 19/8/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện