Lọt vào tầm mắt, là trang phục mỹ nhân.
Nữ tử dung mạo tuyệt sắc, được nha hoàn phía sau đỡ, sắc mặt có chút nhục nhã.
" Cẩu nô tài nhà ngươi còn dám nhìn thẳng sườn phi nương nương!"Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Hoa Ngu, nhất thời giận dữ.
Biểu tình trên mặt Hoa Ngu có chút cổ quái.
Năm nay Chu Lăng Thần cũng đã hai mươi, hậu viện có người cũng không ngoài dự đoán.
Nhưng...
Vì để chân Chu Lăng Thần sớm ngày bình phục, Hoa Ngu liền dùng mấy loại dược liệu đặc biệt.
Đặc biệt như thế nào?
Dược liệu đó, chỉ có tác dụng với đồng tử.
[là trai còn 'trinh' đấy ạ ('▽'ʃ♡ƪ)]
Lúc trước dùng nàng còn do dự, dù sao nhìn theo góc độ nào thì tên yêu nghiệt Chu Lăng Thần kia cũng không thể là đồng tử được.
Chỉ là do dự không được bao lâu, thì quá khứ của Chu Lăng Thần cũng khiến nàng yên tâm dùng dược.
Vậy, có thể chứng minh điều gì?
Nghĩ lại chuyện này, sau đó lại nhìn cái người được gọi là sườn phi nương nương.
Trong lòng Hoa Ngu có thể không phức tạp sao?
" Thái giám?" Thi Nhược Vân nâng mắt, nhìn thấy trang phục của Hoa Ngu, nhất thời nhíu mày.
" Nha! Nương nương, Vương gia không phải ghét nhất cái loại hoạn quan này sao?" Nha hoàn bên cạnh như nghĩ tới cái gì, kinh ngạc che miệng.
" Nô tài ra mắt sườn phi nương nương!" Hoa Ngu cũng không nghe cái gì, vội vàng thi lễ rồi rời khỏi.
" Chờ một chút!" Nhưng nàng còn chưa kịp bước đi, đã bị Thi Nhược Vân gọi lại.
" Sao ngươi có thể xuất hiện ở nơi này? Nơi đây là Ung Thân vương phủ!" Sắc mặt Thi Nhược Vân cực kỳ lạnh lẽo.
" Liễu Tình, đi gọi Lưu đại nhân đến đây! Bản cung thực muốn hỏi hắn, chuyện này là như thế nào? Thái giám không được phép bước vào Vương phủ, hắn không biết sao?"
" Nương nương, theo như nô tỳ thấy, Lưu đại nhân là làm việc thiếu trách nhiệm, mới để cho loại người bẩn thỉu này bước vào Vương phủ, tạm thời Vương gia không phát hiện, nếu để Vương gia biết, chỉ sợ... " Liễu Tình đảo mắt, lạnh lùng nhìn Hoa Ngu, trong mắt ngập tràn chán ghét.
Hoa Ngu nhíu mày, yêu, đúng là khó lường a! Nàng lại biến thành tiểu phạm nhân sao?
Vương tôn quý tộc gây khó dễ cho nàng còn chưa tính, đến cả một nha hoàn cũng muốn dùng lỗ mũi nhìn nàng sao?
" Thôi được! Trực tiếp gọi thị vệ tuần tra đến đây, đem tên nô tài không có quy củ này vứt ra ngoài!" Thi Nhược Vân nhíu mày nói.
" Nương nương." Hoa Ngu giương mắt, mặt không chút thay đổi nói:
" Nô tài là người bên cạnh Vương gia!"
" Người bên cạnh Vương gia?" Liễu Tình khinh thường. " Nô tài nhà ngươi, nói dối cũng phải chọn địa điểm, kinh thành này ai không biết, Vương gia ghét nhất là hoạn quan?"
" Đi gọi người!" Thi Nhược Vân sắc mặt thâm trầm, hiển nhiên là không định cùng Hoa Ngu nhiều lời.
" Ngươi là cái gì vậy?" Trì hoãn lâu như vậy, Hoa Ngu cũng không bình tĩnh, nàng trừng mắt nhìn Liễu Tình.
Liễu Tình giật mình, phản ứng lại, sắc mặt đột biến:
" Ngươi nói cái gì?"
" Ngươi là chủ tử? Là nữ nhân của Vương gia?" Hoa Ngu cười nhạo một tiếng, bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn nàng ta:
" Giáo huấn người? Sao ngươi không xem lại mình đi?"
" Ngươi!" Liễu Tình bị nàng chọc cho tức giận, nâng tay suýt tát trúng nàng.
" Lạch cạnh." ai ngờ nàng ta còn chưa kịp đánh tiếp, đã bị Hoa Ngu tóm được.
" Ba--" Không chỉ như thế, Hoa Ngu giơ tay, dùng sức đánh lại!
Mặt Liễu Tình nhanh chóng sưng đỏ lên, nàng ta quay ngoắt lại, tức giận nói:
" Ngươi dám đánh ta?!"
" Đúng, là đánh ngươi!" Hoa Ngu đột nhiên ném tay nàng ta xuống, sửa lại bao tay bên phải của mình, trên mặt nửa sáng nửa tối, thập phần quỷ dị.
Thi Nhược Vân cũng kinh ngạc, nàng vào Vương phủ được ba năm, ở Vương phủ có thân phận sườn phi cao nhất, cũng chưa từng gặp loại nô tài nào kiêu ngạo như vậy.
" Nương nương!"
Update: 15/9/2019
Nữ tử dung mạo tuyệt sắc, được nha hoàn phía sau đỡ, sắc mặt có chút nhục nhã.
" Cẩu nô tài nhà ngươi còn dám nhìn thẳng sườn phi nương nương!"Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Hoa Ngu, nhất thời giận dữ.
Biểu tình trên mặt Hoa Ngu có chút cổ quái.
Năm nay Chu Lăng Thần cũng đã hai mươi, hậu viện có người cũng không ngoài dự đoán.
Nhưng...
Vì để chân Chu Lăng Thần sớm ngày bình phục, Hoa Ngu liền dùng mấy loại dược liệu đặc biệt.
Đặc biệt như thế nào?
Dược liệu đó, chỉ có tác dụng với đồng tử.
[là trai còn 'trinh' đấy ạ ('▽'ʃ♡ƪ)]
Lúc trước dùng nàng còn do dự, dù sao nhìn theo góc độ nào thì tên yêu nghiệt Chu Lăng Thần kia cũng không thể là đồng tử được.
Chỉ là do dự không được bao lâu, thì quá khứ của Chu Lăng Thần cũng khiến nàng yên tâm dùng dược.
Vậy, có thể chứng minh điều gì?
Nghĩ lại chuyện này, sau đó lại nhìn cái người được gọi là sườn phi nương nương.
Trong lòng Hoa Ngu có thể không phức tạp sao?
" Thái giám?" Thi Nhược Vân nâng mắt, nhìn thấy trang phục của Hoa Ngu, nhất thời nhíu mày.
" Nha! Nương nương, Vương gia không phải ghét nhất cái loại hoạn quan này sao?" Nha hoàn bên cạnh như nghĩ tới cái gì, kinh ngạc che miệng.
" Nô tài ra mắt sườn phi nương nương!" Hoa Ngu cũng không nghe cái gì, vội vàng thi lễ rồi rời khỏi.
" Chờ một chút!" Nhưng nàng còn chưa kịp bước đi, đã bị Thi Nhược Vân gọi lại.
" Sao ngươi có thể xuất hiện ở nơi này? Nơi đây là Ung Thân vương phủ!" Sắc mặt Thi Nhược Vân cực kỳ lạnh lẽo.
" Liễu Tình, đi gọi Lưu đại nhân đến đây! Bản cung thực muốn hỏi hắn, chuyện này là như thế nào? Thái giám không được phép bước vào Vương phủ, hắn không biết sao?"
" Nương nương, theo như nô tỳ thấy, Lưu đại nhân là làm việc thiếu trách nhiệm, mới để cho loại người bẩn thỉu này bước vào Vương phủ, tạm thời Vương gia không phát hiện, nếu để Vương gia biết, chỉ sợ... " Liễu Tình đảo mắt, lạnh lùng nhìn Hoa Ngu, trong mắt ngập tràn chán ghét.
Hoa Ngu nhíu mày, yêu, đúng là khó lường a! Nàng lại biến thành tiểu phạm nhân sao?
Vương tôn quý tộc gây khó dễ cho nàng còn chưa tính, đến cả một nha hoàn cũng muốn dùng lỗ mũi nhìn nàng sao?
" Thôi được! Trực tiếp gọi thị vệ tuần tra đến đây, đem tên nô tài không có quy củ này vứt ra ngoài!" Thi Nhược Vân nhíu mày nói.
" Nương nương." Hoa Ngu giương mắt, mặt không chút thay đổi nói:
" Nô tài là người bên cạnh Vương gia!"
" Người bên cạnh Vương gia?" Liễu Tình khinh thường. " Nô tài nhà ngươi, nói dối cũng phải chọn địa điểm, kinh thành này ai không biết, Vương gia ghét nhất là hoạn quan?"
" Đi gọi người!" Thi Nhược Vân sắc mặt thâm trầm, hiển nhiên là không định cùng Hoa Ngu nhiều lời.
" Ngươi là cái gì vậy?" Trì hoãn lâu như vậy, Hoa Ngu cũng không bình tĩnh, nàng trừng mắt nhìn Liễu Tình.
Liễu Tình giật mình, phản ứng lại, sắc mặt đột biến:
" Ngươi nói cái gì?"
" Ngươi là chủ tử? Là nữ nhân của Vương gia?" Hoa Ngu cười nhạo một tiếng, bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn nàng ta:
" Giáo huấn người? Sao ngươi không xem lại mình đi?"
" Ngươi!" Liễu Tình bị nàng chọc cho tức giận, nâng tay suýt tát trúng nàng.
" Lạch cạnh." ai ngờ nàng ta còn chưa kịp đánh tiếp, đã bị Hoa Ngu tóm được.
" Ba--" Không chỉ như thế, Hoa Ngu giơ tay, dùng sức đánh lại!
Mặt Liễu Tình nhanh chóng sưng đỏ lên, nàng ta quay ngoắt lại, tức giận nói:
" Ngươi dám đánh ta?!"
" Đúng, là đánh ngươi!" Hoa Ngu đột nhiên ném tay nàng ta xuống, sửa lại bao tay bên phải của mình, trên mặt nửa sáng nửa tối, thập phần quỷ dị.
Thi Nhược Vân cũng kinh ngạc, nàng vào Vương phủ được ba năm, ở Vương phủ có thân phận sườn phi cao nhất, cũng chưa từng gặp loại nô tài nào kiêu ngạo như vậy.
" Nương nương!"
Update: 15/9/2019
Danh sách chương