Cảnh Hòa lâu nổi tiếng nhiều đời, đồ ăn Hoài Dương số một trong kinh. Lúc Phó Thâm đi vào, trong phòng đã có một người chờ sẵn. Cố Sơn Lục mặc thường phục, đứng dậy nghênh đón: “Tướng quân đến rồi đấy ạ, xin mời vào.”

Lần trước tiễn biệt ngoài thành, Cố Sơn Lực còn là một ngự sử nho nhỏ thế lực đơn bạc, sau một hồi chiến loạn, ở Giang Nam hắn rất được Trường Trì đế trọng dụng, thăng lên chức trưởng quan Đô Sát viện, là một trong chín đại thần ở Duyên Anh điện. Sau khi hồi kinh, hắn vẫn tọa trấn Đô Sát viện, quản lý việc xử tội trình tấu.

Lập trường của người này rất vi diệu, hắn xuất thân từ Giang Nam, nhưng không phải con cháu thế gia, thưở thiếu thiếu theo học ở Khuông Sơn thư viên, thầy là Tằng Quảng, sau đó thi đỗ khoa cử, từng bước thăng tiến trong Đô Sát viện. Trước đây Cố Sơn Lục không có tiếng tăm gì, lần đầu hắn ra mặt là trong vụ án sứ đoàn Đông Thát, kết quả vụ án sứ đoàn bỏ ngỏ, thầy của hắn lại bị tống vào đại lao, sứt đầu mẻ trán hơn nửa năm, cuối cùng Phó Thâm nhờ Nghiêm Tiêu Hàn cứu thầy hắn ra ngoài.

Vậy nên khi ở triều đình Kim Lăng, Cố Sơn Lục vẫn luôn đứng ở phe cựu thần phương Bắc, mà nhóm tân quý Giang Nam đối đãi với hắn cũng bất đồng với người khác. Sau khi về kinh thành, bọn họ nhiều lần lấy lòng, muốn lôi kéo trợ lực cho đảng Giang Nam trong Duyên Anh điện.

Các ngự sử tuy không được triều thần yêu thích, nhưng quả thực là một món lợi khí khi đối phó với kẻ địch chính trị.

Song thái độ của Cố Sơn Lục cứ luôn mập mờ, trông thì hiền lành từ tốn, nhưng lòng dạ thì chẳng thua kém cáo già. Sau khi hồi kinh hắn hầu như không qua lại với Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn, người bình thường không ngờ được hắn và hai người này từng có giao tình cũ.

Cố Sơn Lục nói: “Hạ quan thân là ngự sử, không thể lộ liễu qua lại với tướng quân, phải ra hạ sách này, mong ngài thông cảm cho. Hôm nay mạo muội mời tướng quân tới đây, chính là vì việc mà mấy ngày nay bệ hạ đang lo lắng.”

Ngón tay Phó Thâm miết ly rượu, không hề bất ngờ khi hắn đi thẳng vào vấn đề, y bình tĩnh nói: “Bệ hạ cũng tìm ngươi sao?”

“Đúng vậy,” Cố Sơn Lục rót đầy rượu cho y, “Bệ hạ muốn động binh với Tây Nam, trước hết phải có sự đồng ý của Duyên Anh điện, hiện tại bốn mươi tám vị điện thần trong có vẻ phân tán, nhưng kỳ thực đầu lĩnh chỉ có vài người, bệ hạ thăm dò từng người một là có thể nắm được đại khái thái độ của Duyên Anh điện.”

“Bệ hạ muốn để ta lĩnh binh, “Phó Thâm nói, “Ta khuyên can hết lời mà vẫn không đả động được.”

Cố Sơn Lục cười khổ, “Sáng nay lúc ta tiến cung, bệ hạ đang nổi trận lôi đình vì chuyện ba nước An Nam. Bệ hạ ngầm muốn Đô Sát viện kết tội Tây Bình quận vương, như vậy sẽ coi như có cái cớ. Hơn nữa ta thấy, Duyên Anh điện chưa chắc sẽ phản đối chuyện này đâu.”

Phó Thâm: “Nguyện nghe cho tường.”

Cố Sơn Lục nói: “Tây Nam tự lập, đối với triều đình chỉ có trăm hại mà không một lợi. Thứ nhất là nó rất gần Kinh Sở, Lĩnh Nam, nếu Tây Bình quận vương muốn mở rộng thế lực, chịu tổn thất đầu tiên sẽ là hai nơi này. Thứ hai là nó giáp với An Nam, Chân Tịch, nếu Tây Nam kết làm đồng minh với những  tiểu quốc này, triều ta không chỉ khó vãng lai với các nước Nam Dương trên đất liền, mà cả hải vận cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Sau khi đại quân giành lại kinh thành, triều chính lúc nào cũng phơi phới, nghe nói còn tâng ngài lên trận mây xanh, bảo Bắc Yến thiết kỵ toàn là thiên binh thiên tướng, bất khả chiến bại. Cho nên nếu đổi thành người khác lĩnh binh, có lẽ bọn họ còn phải cân nhắc, nhưng nếu là ngài lĩnh binh thì chẳng cần phải lo lắng nhiều.”

Phó Thâm chẳng có lời nào để nói, đành cười lạnh: “Thật là đánh giá cao ta quá.”

“Còn một nguyên nhân nữa,” Cố Sơn Lục nghiêm mặt nói, “Tây Bình quận vương từng là bộ hạ cũ của Bắc Yến quân, có quan hệ với ngài và phủ Dĩnh quốc công. Hẳn tướng quân cũng cảm giác được, trong triều có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào ngài, e rằng cái vị kia cũng không ngoại lệ. Trong quá trình Tây chinh, một khi phạm sai lầm…… Tình ngay lý gian, có muốn kêu cũng chẳng được.”

“Phải dùng tới trăm phương ngàn kế như vậy sao?” Phó Thâm nâng ly rượu lên, uống một hớp, tự giễu: “Nếu ta muốn làm gì thì còn cần chờ tới bây giờ chắc?”

“Cũng chính vì ngài không ‘làm gì’ cả, cho nên những người đó mới thấy bất an,” Cố Sơn Lục nói, “Tướng quân bây giờ có quyền thế và thanh danh cực cao, chờ đến lúc ngài thật sự muốn làm gì thì ai có thể ngăn cản được?”

Hắn khẽ thở dài: “Tục ngữ nói đúng, ‘Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất"”.

Phó Thâm chẳng biết Cố Sơn Lục rốt cuộc định mời y ăn cơm hay đặc biệt đến để chọc tức y nữa. Lúc đi ra khỏi tửu lâu, y mang theo thân thể đầy mùi rượu và một bụng tức, bị tên cướp khổ sở chờ cả buổi nào đó chặn đường kéo lên xe ngựa.

“Giỏi lắm,” Nghiêm Tiêu Hàn nghiến răng nói, “Bảo ta ở nhà chờ, còn mình thì chạy đi uống rượu với người khác.”

Phó Thâm im lặng giang hai tay, ngả người, nặng nề ôm hắn.

Tiếng uy hiếp của Nghiêm Tiêu Hàn tức khắc dịu đi, hắn vội đằng hắng, “Làm gì đó, đừng tưởng làm nũng thì hữu dụng….. Sao thế, uống rượu mà còn không vui à?”

“Mộng Quy.” Y thì thào.

Sóng này chưa lặng sóng kia đã nổi, hoàng đế đổi hai đời, nhưng vẫn đa nghi y hệt nhau. “Công cao chấn chủ” như đám mây đem quanh năm che kín trời, chỉ cần Phó Thâm còn sống trên cõi đời này, thì sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng đen đó.

Tiếng gọi ấy khiến trái tim Nghiêm Tiêu Hàn như bị mèo cào, hắn không cười gằn, cũng không khó chịu, mà cẩn thận nâng y lên: “Ừ, ta đây. Làm sao vậy, nói ta nghe đi, xảy ra chuyện gì?”

Phó Thâm không muốn nói chuyện, lòng y đột nhiên cảm thấy chua xót, vì vậy liền ôm Nghiêm Tiêu Hàn chặt hơn.

Thấy y không nói gì, cứ rúc trong ngực mình, dáng vẻ ấm ức đáng thương, Nghiêm Tiêu Hàn nhẹ nhàng cười, lời nói chứa đựng sự cưng chiều vô bờ: “Được rồi, không muốn nói thì đừng nói. Ngươi có mệt không? Ngủ một lát đã nhé.”

Xe ngựa xóc nảy, cái ôm ấm áp, cơn say dâng lên, Phó Thâm từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm tỉnh dậy, y phát hiện mình đã an ổn nằm trên giường, thân thể sạch sẽ khoan khoái, không có mùi rượu, bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều của một người khác. Nghiêm Tiêu Hàn nằm đối diện y, một tay cách lớp chăn khoát lên hông y. Dựa vào ánh sáng mông lung nhàn nhạt ngoài màn trướng, Phó Thâm có thể thấy rõ gương mặt ngủ an yên của hắn.

Người tỉnh, rượu cũng tỉnh, Phó Thâm thả chậm hô hấp, từ từ bình tĩnh lại trong đêm khuya yên ắng. Nhớ lại thông báo của Trường Trì đế và lời nhắc nhở của Cố Sơn Lục hồi chiều nay, tâm trạng không còn kịch liệt nữa.

Y thậm chí còn thấy buồn cười, năm đó Nguyên Thái đế trước ám sát sau ban hôn, đủ thứ thủ đoạn thay nhau ra trận, cái này nối tiếp cái kia, cuối cùng chẳng phải vẫn đang yên lành đó sao? Mà sao vật đổi sao dời, y đứng cao hơn nhưng lại không bằng lúc trước, chỉ vì chút chuyện cỏn con ấy mà sầu đến nỗi làm nũng với Nghiêm Tiêu Hàn? Đều tại Nghiêm Tiêu Hàn!

Giờ Phó Thâm mới biết ở cạnh bên Nghiêm Tiêu Hàn, y thật sự an tâm, đó là một thứ cảm giác an toàn mạnh mẽ mà y chưa từng gặp ở bất kỳ người nào. Chẳng nói đâu xa, nếu là trước đây, có người ở bên cạnh, Phó Thâm uống rượu vào tuyệt đối sẽ không ngủ ngay, càng không để người ta nhấc lên nhấc xuống, thay đồ tắm rửa, làm cái gì cũng không tỉnh.

Hoàng đế chỉ mới nảy sinh ý nghĩ, muốn thực thi cần trải qua bao khâu thủ tục, chờ thực sự khai chiến thì phải đến tháng nào năm nào. Cứ giả như Duyên Anh điện đồng ý đi, nếu y lĩnh binh xuất chinh thì vẫn có thể đến Tây Nam chậm rãi thương lượng với Đoàn Quy Hồng, cùng lắm thì kéo dài một hai năm.

Chuyện này có gì mà phải sầu?

Trung nghĩa là thứ xiềng xích y dùng để trói buộc bản thân, chứ không phải gông cùm đưa cho kẻ khác để sai khiến chính mình. Phó Thâm phát hiện mình quả thực nghĩ thoáng hơn trước đây, có lẽ vì trải qua cảnh nước mất nhà tan rồi, cho nên minh tranh ám đấu trên triều đình liền có vẻ vô cùng thấp kém, như kiểu ăn no rỗi việc vậy.

Có lúc “cùng đường mạt lộ” cũng không phải thật sự không đường thối lui, mà là bởi ranh giới quá cao. Đối với Nguyên Thái đế, Phó Thâm còn có mấy phần kiêng kỵ, nhưng nếu một ngày nào đó Trường Trì đế bức y đến tình cảnh ấy, thì Phó Thâm đương nhiên không ngại suy tính vì thiên hạ, khiến hoàng thành thâm cung, vạn dặm giang sơn này thay một vị vua mới.

Y đang suy nghĩ nhập thần, lơ đãng trở mình, kết quả chút động tĩnh ấy khiến Nghiêm Tiêu Hàn tỉnh dậy, hắn mơ màng hỏi: “Kính Uyên?”

“Không có gì đâu, ngươi ngủ đi.” Phó Thâm kéo chăn lên cho hắn. Nghiêm Tiêu Hàn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, dường như lại chìm vào trong mộng, nhưng không bao lâu sau, hắn lại mở mắt ra, đôi mắt thanh minh nhìn sang y: “Ngươi tỉnh rượu chưa?”

“Rồi,” Phó Thâm nhặt lấy một sợi tóc dài của hắn buông trên gối, cuốn sợi tóc vào ngón tay, “Đừng để ý đến ta, cứ ngủ đi.”

“Ngươi đã tỉnh rồi, ta còn ngủ gì nữa.” Nghiêm Tiêu Hàn khoác áo xuống giường, rót hai chén trà bưng về, hai người lặng lẽ nhấp trà nhuận cổ họng, Nghiêm Tiêu Hàn thắp đèn lên, rồi nằm trở lại giường: “Bây giờ có thể nói cho ta được chưa?”

Phó Thâm: “Cái gì?”

“Chiều nay hoàng thượng gọi ngươi tiến cung, không phải vì chuyện Tây Nam sao?” Nghiêm Tiêu Hàn ôm lấy y, “Tối nay Cố Sơn Lục tìm ngươi cũng vì chuyện đó đúng chứ? Xem quốc công gia của chúng ta sầu não chưa kìa.”

Phó Thâm mấy năm rồi không lĩnh giáo bản lĩnh của thống lĩnh Phi Long vệ, nhất thời khó mà tin nổi: “Sao ngươi biết? Lúc ta ra ngoài ngươi trốn trong túi ta đấy à?”

“Thế này có là gì,” Nghiêm Tiêu Hàn cười bảo, “Nghề cũ thôi mà.”

Vẫn giống như trước đây, không gì là không nhúng tay vào được. Nguyên Thái đế nuôi ra cái thứ gì vậy, ngay cả con trai mình cũng chạy không thoát.

Mặc dù Phi Long vệ đã bị xóa bỏ, nhưng nhóm nhân mã cũ thì vẫn còn, hơn nữa từ khi hồi kinh, phòng vệ cấm quân đều do một tay Nghiêm Tiêu Hàn nắm giữ, hắn đã sớm sắp đặt vô số tai mắt ngầm. Kể từ sau vụ Chiếu Hoàng Kim đài, Trường Trì đế sinh ra nghi ngờ với y, lại có đám Tiết Thăng ngày ngày quạt gió thổi lửa, y không còn được tín nhiệm như trước nữa. Nhưng nhân tài dưới trướng của hoàng đế chỉ có hạn, ngoại trừ Nghiêm Tiêu Hàn, không tìm được ai khác có thể chỉ huy cấm quân, thế nên buộc phải tiếp tục dùng hắn.

Làm vậy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, đặt yết hầu dưới răng nanh kẻ khác, muốn đóng cửa lại cũng muộn rồi.

Huống hồ Nghiêm Tiêu Hàn là ai, từ nhỏ được Đoàn Linh Lung – quyền hoạn số một Nguyên Thái triều tự tay dạy dỗ, mười mấy tuổi đã gia nhập Bắc Nha cấm quân, thị vệ ngự tiền, sau đó còn trở thành khâm sát sứ Phi Long vệ hoành hành triều chính. Mấy trò câu tâm đấu giác, mánh khóe thủ đoạn đối với hắn chỉ như ăn cơm uống nước hàng ngày, đã thành bản năng rồi.

Nhận thấy thái độ Trường Trì đế thay đổi, hắn lại càng dốc sức trong việc “dỗ dành hoàng đế”, quả nhiên, hiện giờ Trường Trì đế lúc nào cũng ôn hòa với hắn, vô cùng ỷ lại.

Phó Thâm không thể không thừa nhận, ở phương diện “lừa lọc” này, Nghiêm Tiêu Hàn quả thực giỏi hơn y nhiều lắm, đây là một bản lĩnh không thể học được. Nếu chiều nay người vào cung gặp vua là Nghiêm Tiêu Hàn, thì không chừng có thể khiến Trường Trì đế hồi tâm chuyển ý.

“Hoàng thượng rất cố nhấp về việc này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Nghiêm Tiêu Hàn nghe Phó Thâm kể xong, bày tỏ cự tuyệt ý nghĩ “Hắn có thể thuyết phục Trường Trì đế”: “Tính tình hoàng thượng thế nào, đáng lẽ ngươi phải biết rồi chứ, không chịu nổi kích thích, lại hay mơ tưởng viển vông, lúc ẩn náu thì còn biết sợ, biết thu mình; nhưng một khi nắm giữ thiên hạ thì duy ngã độc tôn, cực kỳ cố chấp.”

Bình thường không đáng sợ, mắt cao hơn đầu mới đáng sợ; ngu xuẩn cũng không đáng sợ, tự cho mình thông minh mới là đáng sợ.

“Hắn không quyết đoán được như thái thượng hoàng, nhưng lại muốn học thủ đoạn của thái thượng hoàng. Hồi ở Giang Nam thì trọng dụng cựu thần phương Bắc, bây giờ để cân bằng thì lại muốn nâng sĩ tộc Giang Nam lên,” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Ngoài ra còn có vấn đề quốc uy rồi an nguy Giang Nam,… Trong chuyện Tây chinh, hoàng thượng có cùng lập trường với sĩ tộc Giang Nam, cho nên không khuyên nổi đâu, khuyên nhiều có khi hắn còn nổi giận với ngươi ấy chứ.”

Phó Thâm cau mày: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm bậy theo ý hắn sao?”

“Trừ phi Thái Sơn sụp xuống, hoặc là trời giáng dị tượng, không thì việc này rất khó cứu vãn.” Cách một lớp áo, Nghiêm Tiêu Hàn vuốt ve bả vai y, “Cố Sơn Lục nhắc nhở có lý đấy, bây giờ ngươi đang là cái định trong mắt rất nhiều người, cho dù việc này cuối cùng có thành công hay không, bọn họ đều phải tìm cách vạch lỗi của ngươi, thậm chí mượn cơ hội để liên lụy hoàng hậu và thái tử, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

“Ta biết rồi,” Phó Thâm thở dài nói, “Xem ra Duyên Anh điện cũng không ngăn hắn tìm đường chết được.”

“Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, chính trị cũng phải đi từng bước từng bước, sốt ruột làm gì.” Nghiêm Tiêu Hàn vươn tay ấn mi tâm y, “Nào, đừng nhăn mày nữa, cười một cái đi.”

“Hơn nửa đêm rồi, còn nghịch gì thế?” Phó Thâm nói với bản mặt vô cảm, “Không cười đâu. Hay là ngươi cười một cái cho ta xem đi?”

“Ngoan, chỉ cười một cái thôi mà,” Nghiêm Tiêu Hàn dụ dỗ, “Hôm nay ngươi để ta khổ sở đợi cả buổi chiều, phải bồi thường một chút chứ?”

Phó Thâm bị hắn quấy mãi một hồi, sầu muộn cũng vơi đi, y vốn còn định giữ bản mặt nghiêm túc thêm một lúc nữa, kết quả lại bật cười trước, chọc chọc mảng ngực lộ ra của hắn: “Vô lại.”

Nghiêm Tiêu Hàn hùng hồn nói: “Hảo hán vô hảo thê, lại hán chiếm hoa chi.”

(Hiểu nôm na là trai tốt không lấy được vợ tốt, trai tồi thì lấy được vợ xinh như hoa.)

“Hoa chi” suýt nữa run thành cái gậy đánh chó.

Chờ Phó Thâm vất vả ổn định hô hấp, Nghiêm Tiên Hàn liền ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, ngang ngược tuyên bố: “Ta muốn chà đạp ngươi.”

“Ha ha ha…..”

Tình hình quả đúng như bọn họ dự liệu. Không bao lâu sau, Trường Trì đế đề xuất việc chinh phạt Tây Nam tại Duyên Anh điện, ngoại trừ biên quân Bắc Cảnh đứng về phe Phó Thâm, bốn mươi điện thần khác, bao gồm cả Nghiêm Tiêu Hàn, đều đồng ý với đề nghị của hoàng thượng.

Điều này khiến ánh mắt người ngoài nhìn hai bọn họ lại thêm một tầng thâm ý. Lúc Bắc phạt, Bắc Yến quân và Thiên Phục quân còn có vẻ đồng lòng đồng chí, giờ chưa qua bao lâu mà hai người này đã bất hòa rõ ra mặt.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, gian nịnh đúng là không thể tin tưởng được.

Mùa xuân năm sau, Tĩnh quốc công Phó Thâm dẫn mười vạn đại quân xuất binh xuôi Nam, phụng mệnh chinh phạt Tây Bình quận vương Đoàn Quy Hồng.

Lần này quân theo y xuất chinh không còn là bộ hạ cũ Bắc Yến thiết kỵ nữa, mà là một nhánh quân triều đình được mở rộng, chủ lực là quân Giang Nam do Triệu Hi Thành từng thống lĩnh thu phục Trung Nguyên.

Vẫn trên Hoàng Kim đài nơi ngoại ô kinh thành, tinh kỳ phấp phới, chiến mã hí vang.

Trường Trì đế đích thân đến ngoại thành tiễn biệt đại quân, hệt như năm xưa Nguyên Thái đế dẫn theo văn võ bá quan tiễn người tướng quân trẻ đi về phương Bắc đánh giặc, trông thì hào hùng tráng khí, mà thực tế lại hờ hững lạnh lùng.

Nghiêm Tiêu Hàn đứng cách Trường Trì đế không xa, ánh mắt lần lượt đảo qua các vị đại thần, cuối cùng dừng ở bóng lưng hơi phát tướng ra của Trường Trì đế.

Gương mặt hắn lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì, nhưng như vậy lại càng có vẻ chân thật hơn đám quân thần đang giả vờ cảm khái kia.

Từ đằng xa, Phó Thâm đưa mắt nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Nghiêm Tiêu Hàn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Hắn mơ hồ cảm giác được, dưới lớp mũ giáp kiên cố, người kia dường như đang nở nụ cười.

Đêm trước ngày hành quân, Nghiêm Tiêu Hàn nói với Phó Thâm: “Ngươi cứ an tâm xuôi Nam, ở hậu phương có ta trông giữ cho ngươi, không cần phải lo lắng gì cả.”

Khi ấy Phó Thâm chẳng nói gì, chỉ nở nụ cười, vặn cằm hắn hôn một cái. Dường như không hay biết gì, mà cũng giống như đã nhìn thấu chân tướng.

Gió xuân lồng lộng thổi, Nghiêm Tiêu Hàn đưa mắt nhìn về phía soái kỳ đang mỗi lúc một xa, lòng lặng lẽ bổ sung thêm đoạn mà tối qua chưa nói hết.

Chờ ngươi trở về, ta sẽ trả lại cho ngươi một triều đình sạch sẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện