Dịch Tư Minh, thế tử của Trần quốc công, ban đầu là trung lang tướng Kim Ngô vệ tứ phẩm, sau được thăng làm thượng tướng quân tả Kim Ngô vệ, xuất thân danh gia vọng tộc, hầu hạ tại ngự tiền, thiên tử coi như tâm phúc, quan vận suôn sẻ, tiền đồ vô lượng.

Nếu như hắn chưa từng trăm phương ngàn kề tìm cách vượt mặt Phi Long vệ, nếu như hắn không gặp phải Thuần Dương đạo trưởng, cuộc đời của Dịch Tư Minh vốn sẽ là một con đường bằng phẳng, chỉ cần giữ đứng bổn phận, không phạm vào tội ác tày trời là có thể yên ổn sống hết đời này.

Đáng tiếc ——

“Dịch Tư Minh đã thành thật khai nhận, ngươi dùng thân phận đạo sĩ của Thanh Hư quan làm bình phong, lén lút dụ người khác ăn thứ độc dược “Bạch Lộ Tán”, khiến một Kim Ngô vệ và ba bách tính bỏ mạng, người sống sót chỉ có mình Dịch Tư Minh. Phi Long vệ lục soát mật thất dưới Tàng Kinh các, phát hiện một hộp dụng cụ hút thuốc, mấy ngọn đèn đặc chế, một ít dược vật sót lại. Nhân chứng vật chứng đều có, Thuần Dương đạo sĩ, ngươi còn gì muốn nói không?”

Trong ngục tăm tối tĩnh lặng, không khí thoang thoảng mùi máu tanh, tiếng tụng《Đạo Đức Kinh》không biết đã ngừng lại từ bao giờ.

Nam nhân bị treo hai tay lên xà nhà, thân thể đầy máu me, khó nhọc mở một con mắt còn sót lại, ánh mắt xuyên qua đám người, chuẩn xác nhìn vào Phó Thâm đang đứng trong góc tối ngoài nhà lao.

Lão từ từ nhếch môi, lộ ra nụ cười khiến người ta sởn gai ốc.

“Ngoài cửa là Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm….. Phó tướng quân?” Răng của Thuần Dương đạo trưởng đã bị nhổ sạch, lão nói ra yêu cầu mơ hồ không rõ, “Mời y vào đây.”

Nghiêm Tiêu Hàn lúc này hối hận rồi, sớm biết vậy đã chẳng để Phó Thâm đi cùng Phi Long vệ. Vì chuyện của Dịch Tư Minh, trong lòng y giờ chắc hẳn đang loạn như cào cào. Nghiêm Tiêu Hàn không yên lòng để y một mình quay về Nghiêm phủ, cũng muốn mượn cơ hội thẩm vấn Dịch Tư Minh để cho Phó Thâm nhìn rõ kẻ y đang đối mặt là ai, đừng tiếp tục vì niệm tình xưa mà thêm sầu não nữa.

Đều là người bề trên, Phó Thâm từ nhỏ sinh ra ở dòng dõi công hầu, thân phận cao quý, nhìn xa trông rộng, hơn nữa tính tình độ lượng, cho nên trước nay luôn rất khoan dung với sự mạo phạm của người ngoài; mà Nghiêm Tiêu Hàn thì từ tiểu binh tầng chót nhất của cấm quân, từng bước từng bước bò lên, chẳng biết đã gặp bao nhiêu khó khăn chướng ngại, nếu như không nhẫn tâm không mang thù, thì đã chết từ lâu, đến tro tàn cũng chẳng còn.

Vì những việc từng trải trong đời, thái độ của hai người đối với Dịch Tư Minh cũng khác biệt, bây giờ Nghiêm Tiêu Hàn đang nỗ lực kéo Phó Thâm về phía mình, nhưng lại chẳng dám dùng sức, chỉ sợ kéo mạnh quá sẽ bẻ gãy y.

Lần này Thuần Dương đạo trưởng chủ động yêu cầu muốn gặp Phó Thâm, hắn lại bắt đầu lo lắng. Cả đời Nghiêm đại nhân chỉ có cực ít lúc chậm chạp như vậy, tất cả đều là vì Tĩnh Ninh hầu.

Phó Thâm thính tai, không đợi Nghiêm Tiêu Hàn ra quyết định, đã tự mình đẩy xe lăn đi ra khỏi bóng tối, ra hiệu bảo Nghiêm Tiêu Hàn để y đi vào.

“Cẩn thận…..”

Lời còn chưa dứt, liền được Phó Thâm vỗ vỗ lên mu bàn tay an ủi: “Chẳng phải có ngươi ở đây sao, đừng lo lắng.”

Đúng là có kinh nghiệm, lại còn học rất thành thạo nữa. Không biết mấy chữ này là thuốc mê gì, chỉ thoáng chốc trái tim Nghiêm Tiêu Hàn đã được xoa dịu, sự ôn nhu trong mắt không che giấu nổi, lập tức trở nên rạo rực.

Hắn vươn tay đẩy cửa lao ra, đón Phó Thâm tiến vào.

Phó Thâm cũng không phí lời với Thuần Dương đạo trưởng, y lạnh nhạt bảo: “Nói đi.”

Thuần Dương đạo trưởng khàn giọng cười một tiếng, ngữ khí lại phối hợp ngoài dự kiến: “Tướng quân muốn nghe từ đâu? Bắt đầu từ mũi tên mà ngươi nhận được, hay là bắt đầu từ chuyện Dịch Tư Minh tin lời Dương Hạ Hiên, đến Thanh Hư quan xin thuốc?”

Phó Thâm như thể đột nhiên bị kim độc đâm trúng, đồng tử co rút lại: “Là ngươi?!”

Con ngươi còn sót lại của Thuần Dương đạo trưởng sáng đến kinh người, ánh mắt sắc bén bắn ra từ dưới mớ tóc rối bù: “Tướng quân, lần này ngươi hẳn là biết rồi chứ….. Đây chính là báo ứng, thiên lý sáng soi, tất cả đều là đúng người đúng tội!”

Tựa như một tia sét đánh vang đầu óc, hết thảy manh mối vụn vặt ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Trong ván cờ giữa y và Nguyên Thái đế, người thứ ba vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối mà dấy lên phong vân, giờ khắc này cuối cùng cũng trồi lên mặt nước.

Mũi tên đáng lẽ bị chôn sâu dưới đất được người mang đến tay Phó Thâm, mới khiến y có thể tìm hiểu ngọn nguồn, tra rõ chân tướng sau vụ phục kích ở ải Thanh Sa.

Người này luôn luôn đứng phía sau yên lặng theo dõi động thái của y, cho nên khi Phó Thâm tìm kiếm Mục Bá Tu, đồng thời cũng có kẻ “đả thảo kinh xà”, khiến Mục Bá Tu lầm tưởng rằng Dịch Tư Minh muốn giết hắn diệt khẩu, cho là mình bị cắn ngược lại một cái, mới khai ra toàn bộ kế hoạch của Nguyên Thái đế và Dịch Tư Minh cho Phó Thâm.

(Đả thảo kinh xà nghĩa là đụng vào đám cỏ thì làm con rắn kinh sợ, là câu thành ngữ để chỉ hành động hấp tấp, không kín kẽ cẩn mật, để đối phương phát hiện mà phòng bị, cảnh giác.)

Thảo nào y luôn có cảm giác bị người nắm mũi dẫn đi, thảo nào lại tra được chân tướng thuận lợi như vậy….. Đã sớm có người xua tan sương mù thay y, đặt chân tướng ở ven đường, chỉ chờ y cúi người nhặt lên.

“Chẳng trách….. Ngươi muốn ám sát hoàng thượng,” Phó Thâm lẩm bẩm, “Còn cả ‘Bạch Lộ Tán’, từ đầu chí cuối đều là chuẩn bị vì một mình Dịch Tư Minh…..”

Thuần Dương khinh bỉ nói: “Dịch Tư Minh hận vị Nghiêm đại nhân bên cạnh ngươi hơn. Nam Nha suy thoái, Kim Ngô vệ thì ngày càng đi xuống, hắn xem thường Phi Long vệ, nhưng cũng ghen tị với vinh quang của người ta, cho nên liền nghĩ trăm phương ngàn kế để xu nịnh hoàng đế. Há! Ai mà ngờ được, đường đường là thế tử của quốc công, cuối cùng lại lưu lạc thành con chó của hoàng đế!”

Phó Thâm nói: “Cho nên ngươi liền để Dương Hạ Hiên xui khiến hắn dùng ‘Bạch Lộ Tán’.”

“Như sương như chớp, như mộng như huyễn.” Thuần Dương thích ý nói, “Phó tướng quân, ngươi có biết hạng người gì dễ mắc nghiện nhất không?”

“Tham lao, dục vọng, dã tâm, vọng tưởng, cố chấp, hẹp hòi,…. Trong một giấc mộng đẹp, bọn chúng sẽ tưởng như mình sở hữu cả thiên hạ, quên đi phiền não, chỉ muốn chinh phục, trên đời này không việc gì bọn chúng không làm được.”

“Sau đó tỉnh lại khỏi cơn mơ, hư vọng tan biến, bọn chúng chẳng thể nào tiếp tục chịu đựng sự thấp kém và vô dụng của bản thân, vậy nên lại thử hết lần này đến lần khác, sống mơ màng như kẻ say, cho đến khi ngũ tạng lục phủ hoàn toàn bị vét sạch, hóa thành một cái xác rỗng.”

“‘Bạch Lộ Tán’ còn gọi là ‘Thất Hồn Tán’, kể rằng kẻ nào ăn nó, ngay cả hồn phách cũng tiêu tan.” Lão lạnh lùng cười, “Lũ lòng lang dạ sói ấy, không xứng được gọi là “Người”, chỉ xứng làm một bộ xác chết di động thôi.”

Phó Thâm bỗng nhiên nói: “Chuyện của Dương Hạ Hiên là sao? Ngươi được Dương Úc tiến cử mới có thể tiến cung, nhưng ngươi hại chết Dương Hạ Hiên, cho nên ngươi chẳng những không cùng một phe với Dương gia mà còn là kẻ thù. Tại sao ngươi lại cột mình vào con thuyền của Dương gia?”

Trong ngục lập tức yên ắng, nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ còn lại thanh âm hô hấp nặng nề khó nhọc của Thuần Dương đạo trưởng.

“Vì sao lại không nói?” Phó Thâm nói, “Vì sao lại muốn dẫn ta tra ra chủ mưu sau vụ án ải Thanh Sa? Vì sao lại muốn ám sát hoàng thượng? Vì sao lại muốn mưu hại Dịch Tư Minh? Nếu không phải ta tưởng bở, đạo trưởng, ngươi đang trăm phương ngàn kế muốn báo thù cho ta đấy ư —— Hai chúng ta quen biết nhau sao?”

“Hay là, người sau lưng ngươi, có quan hệ khăng khít gì với ta, với Phó gia?”

Sự yên lặng của lão giống như một loại ngầm thừa nhận, Phó Thâm chuyển xe lăn chầm chậm đi tới trước mặt lão: “Xem phản ứng của ngươi, giữa Dương gia và Phó gia, có phải còn có thâm cừu đại hận gì mà ta không biết không?”

Thuần Dương đạo trưởng lặng thing nhìn y chăm chú, đột nhiên cười rộ lên.

Đó là kiểu cười to điên cuồng như vỡ cả tim gan, lộ ra đắc ý và bất cam, khản đặc như thiết sa ma sát, gương mặt bê bết máu thịt kia khó giấu nổi sự kiệt ngạo, trong khoảnh khắc ấy, Phó Thâm lại cảm thấy ở lão có một cảm giác thân quen khó giải thích. (Thiết sa: bột sắt, sắt sa khoáng)

Nhưng cười một chốc, khóe miệng lão lại có một dòng máu chảy xuống.

“Năm Nguyên Thái thứ hai mươi, Đông Thát và Chá tộc liên hợp xâm chiếm Trung Nguyên, trong trận chiến Cố Sơn quan, Phó Đình Tín tướng quân lọt vào trùng vây, trước sau đều là địch. Bắc Yến quân từng cầu viện quân trấn giữ Đường Châu, tiết độ sứ Đường Châu Dương Úc, vì Phó gia không chịu đưa nữ nhi vào Đông cung mà ôm hận báo oán, chậm chạp không chịu phát binh, cuối cùng khiến Phó tướng quân tử trận sa trường.”

“Ngày nào Dương tặc còn sống chui nhủi trên đời, ngày ấy anh linh của Phó tướng quân vẫn chưa được yên nghỉ, huyết hải thâm cừu, không đội trời chung ——“

Phó Thâm vươn tay giữ chặt cổ họng lão.

Nghiêm Tiêu Hàn thất thanh: “Kính Uyên!”

Sắc mặt Phó Thâm lạnh đến ghê người, ánh mắt như đao, mỗi câu mỗi chữ như rít ra từ kẽ răng: “Thúc phụ ta qua đời đã sáu năm, sao đến giờ ngươi mới lộ diện báo thù?”

Thuần Dương khàn giọng nói: “Dương Úc nhắm mắt làm ngơ, trì hoãn mãi đến khi Bắc Yến quân bại lui tháo chạy mới dẫn quân đuổi tới, người biết chuyện năm ấy không còn ai may mắn sống sót. Nếu không xảy ra chuyện ở ải Thanh Sa, nếu không phải chúng ta bắt được một tên mã phỉ từng thuộc dưới trướng Dương Úc, vừa nghe ‘Bắc Yến quân’ liền khai ra chuyện cũ năm đó, thì chắc có lẽ Dương Úc vẫn sẽ tiếp tục lừa đời lấy tiếng, mấy ngàn anh linh vùi xương ở Cố Sơn quan làm sao có thể ngủ yên!”

“‘Các ngươi?"” Phó Thâm nói, “Còn có ai nữa?”

Máu tươi ồ ạt trào ra từ trong mũi miệng của nam nhân, chảy lên gân xanh nổi trên bàn tay Phó Thâm, nhuộm đỏ tay áo y.

“Ta không thể nói…..”

“Vớ vẩn,” Phó Thâm giận dữ cười gằn, “Ngươi chịu đủ mọi tra tấn ở Bắc ngục, quyết chết chứ không hé răng, nhưng ta vừa đến ngươi liền khai ra toàn bộ. Chẳng phải là đặc biệt ở đây chờ ta sao? Nói đi!”

Sắc mặt Thuần Dương tím tái, lồng ngực chập chùng liên hồi, Nghiêm Tiêu Hàn nhào tới nắm lấy tay y: “Kính Uyên, buông tay! Ngươi bóp chết lão ta mất!”

“Cút!” Phó Thâm phẫn nộ hất hắn ra, năm ngón tay siết chặt, đầu ngón tay gần như sắp đâm vào trong da thịt: “Con mẹ nó đừng có giả chết! Nói! Ngươi là ai! Kẻ đứng sau ngươi là ai!”

Con mắt độc nhất sót lại dưới lớp tóc rối bời và đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm của tướng quân trẻ tuổi đối diện nhau, Phó Thâm nhạy bén nhận thấy, con mắt kia dường như chợt lóe ánh lệ.

“……Đại công tử, hai tay ta đã nhuốm máu, lạm sát người vô tội, tự biết tội nghiệt khó tha thứ, tương lai xuống dưới suối vàng, cũng chẳng có mặt mũi nào đối diện với đồng bào xưa kia. Vô danh tiểu tốt, ngài không cần hỏi tên ta…..”

Phó Thâm tức khắc hiểu ra.

Thuần Dương đạo trưởng, ngày xưa từng là người trong Bắc Yến quân, hơn nữa còn là tướng sĩ cùng thời với phụ thân và nhị thúc của y. Bởi vì chỉ có những người này, mới có thể không quan tâm thân phận của y bây giờ, chỉ gọi y là “Đại công tử”.

Mà thân phận này một khi bại lộ, Bắc Yến quân và Phó Thâm đều sẽ bị cuốn vào trong xoáy nước.

Cho nên lão chắc chắn phải chết.

Cả nhà “Vương Cẩu Nhi” mất mạng vô cớ, những thường dân khác bị lão dùng để thử thuốc, từng món từng món nợ máu, dù chết cũng khó tan.

Thuần Dương đạo trưởng giãy dụa đến kiệt sức, hai mắt trợn ngược, huyết lệ mơ hồ, chỉ có đôi môi yếu ớt mấp máy và hơi thở mỏng manh. Ngoại trừ Phó Thâm, không ai nghe được lão nói gì.

Một tiếng xương gãy “Rắc” vang lên, đầu của nam nhân mềm oặt rũ xuống.

Phó Thâm thản nhiên thu mắt, khí chất quanh thân u ám khó tả, bàn tay tái nhợt đầm đìa máu me, chẳng khác nào một vị sát thần bước ra từ địa ngục.

“Thuần Dương yêu đạo cấu kết triều thần, mượn danh nghĩa dâng kim đan ở Vạn Thọ yến, ý đồ mưu hại bệ hạ, tội này là một; lén chế độc dược ‘Bạch Lộ Tán’, hại chết thượng tướng quân Kim Ngô vệ Dịch Tư Minh, trung lang tướng Kim Ngô vệ Dương Hạ Hiên và vài mạng người nữa, tội này là hai. Phạm nhân tự biết tội không thể tha, khó thoát khỏi cái chết, đã sợ tội tự sát vào giờ Mùi hôm nay.”

Y hờ hững hỏi: “Như vậy được chưa, Nghiêm đại nhân?”

Không chờ đối phương trả lời, Phó Thâm đã xoay xe lăn, tự rời khỏi nhà lao.

Khoảnh khắc ra khỏi Bắc ngục, thân ảnh y như bị ánh nắng đột nhiên trút xuống nuốt trọn lấy.

Quân sĩ Bắc Yến từng tung hoành sa trường nay mai danh ẩn tích, lượn lờ khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành như thể u linh, Bạch Lộ Tán lặng lẽ hòa vào trong chuông sớm trống chiều của Thanh Hư quan, mùi hương lả lướt ngưng tụ thành một lưỡi dao mỏng giết người không thấy máu.

Mà câu cuối cùng lão để lại cho Phó Thâm là ——“Giết ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện