Thẩm Di Sách đoán không lầm, trận bệnh này vô cùng dữ dội, phong hàn chỉ là chất dẫn, kéo theo nội thương và ngoại thương đồng thời phát tác, suýt nữa lấy mất nửa cái mạng của Phó Thâm.
Y sốt tròn hai ngày hai đêm, bệnh đến bất tỉnh nhân sự. Nghiêm Tiêu Hàn dùng đủ mọi cách để hạ sốt cho y —— Mát xa rượu mạnh, khăn lạnh đắp trán, bị xoay qua xoay lại đến chẳng thể chợp mắt nổi. Cũng may một ngày uống xong ba bát thuốc rồi, cuối cùng cũng coi như thấy hiệu quả, đến buổi tối ngày thứ ba, nhiệt độ phỏng tay kia rốt cuộc cũng dần rút đi. Mặc dù Phó Thâm vẫn chưa tỉnh, nhưng tình trạng đã ổn, Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc cũng tạm ngủ ngon được một giấc.
Mà Phó Thâm bị trận ốm này hút hết tinh khí, hôn mê suốt một ngày, đến nửa đêm hôm sau mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Trời tối người yên, lặng ngắt như tờ. Trong phòng tối đen, màn giường không giống kiểu bố trí mà y quen thuộc, trên bàn chỉ có một ngọn đèn, chiếu rọi một tấc quanh thân tựa như một tầng lụa mỏng mông lung. Y nhận ra một tiếng hít thở khe khẽ, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ở ngoài giường còn đặt một chiếc giường tháp thấp, Nghiêm Tiêu Hàn cuộn người quay lưng về phía y, để nguyên quần áo mà ngủ.
Ký ức long trời lở đất từ từ trở về trong đầu, song cuối cùng chẳng dấy lên nổi sóng trò ngập trời gì, đều hóa thành dòng chảy ngầm tuôn trào dưới mặt nước, luôn chìm vào đáy biển sâu chẳng thể lường.
Phó Thâm nằm mà khó chịu cả người, muốn xoay người thả lỏng thắt lưng cứng đờ đau nhức một chút, không ngờ vừa cựa thì Nghiêm Tiêu Hàn liền tỉnh. Hắn trở mình ngồi dậy, vươn tay dìu y lên, vì còn chưa tỉnh hoàn toàn, nên vừa mở miệng, thanh âm phát ra trầm thấp mà nhẹ nhàng đến không ngờ: “Làm sao vậy? Muốn uống nước hay muốn đi vệ sinh?”
Hắn ngồi nghiêng bên giường, một tay nắm lấy cánh tay Phó Thâm, một tay ôm lưng, vì vậy liền cúi người dùng trán mình chạm vào trán y, thử nhiệt độ một cách tự nhiên: “May quá, không sốt. Ngươi làm ta khổ chết mất thôi.”
Trong lúc bệnh Phó Thâm chẳng nhớ gì, hoàn toàn không ngờ mình lại được đãi ngộ tốt như vậy, mới đầu suýt nữa ngây ra không kịp phản ứng, khi nhận thấy khasc thường thì lập tức trốn về sau: “Không có chuyện gì, giờ nào rồi? Ngươi….. Dìu ta ngồi lên một lát.”
Cơn buồn ngủ mơ màng dần dần rút đi, ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc cũng thanh tỉnh. Hắn yên lặng để Phó Thâm tựa vào đầu giường, sau đó lập tức lui về sau ba bước, ngồi trở lại trên chiếc giường thấp, tạo ra một khoảng cách thủ lễ mà xa lạ.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Hai người thật giống như vừa tỉnh lại từ cơn loạn trí, không hẹn mà cùng loại bỏ tạp niệm, nhớ tới cuộc ban hôn hoang đường còn đang vắt ngang giữa bọn họ.
Vô luận ý nghĩa chính trị của nó mạnh bao nhiêu, bất kể nó có phải là một âm mưu từ đầu chí cuối hay không, kết uyên dương dù có loạn đến đâu, dù có thành “Uyên uyên ôm ấp”, thì bản chất không thay đổi, vẫn là một mối nhân duyên.
“Đã qua giờ Tý, hôm nay là mười một tháng mười.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Ngươi bệnh đã mấy ngày rồi.”
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng vừa nhắc đến, trong đầu Phó Thâm bất chợt lóe lên một vài đoạn ngắn mơ hồ mà ôn nhu. Tĩnh Ninh hầu vừa rồi còn tâm như nước lặng, giờ lại có xu thế đau đầu, y vốn tưởng rằng mình là người rất giỏi gánh vác mọi chuyện, nhưng lúc này chỉ muốn mất trí nhớ, làm lại từ đầu, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Vất vả cho ngươi rồi….. Nghiêm huynh, ngươi ngủ tiếp đi, không cần để ý đến ta.”
Nghiêm Tiêu Hàn không đáp, chỉ qua loa búi tóc lại, cầm lấy một chiếc ngoại bào bên giường ném cho y: “Ban đêm lạnh giá, mặc thêm đi. Ngươi có đói bụng không? Ta sai người bưng cháo lên.”
Nam nhân như Phó Thâm, xuất thân thế gia, niên thiếu thành danh, trưởng thành từ ca ngợi và sùng bái, từng thấy nhiều, cũng vô cùng trì độn với việc “Người khác đối xử tốt với mình”. Song có lẽ bị ảnh hưởng bởi cuộc ban hôn chết tiệt ngày đó, cũng có lẽ vì bệnh nặng trong người nên vô cùng nhạy cảm. Từ những hành động này, y đương nhiên cảm nhận được sự săn sóc lặng lẽ của Nghiêm Tiêu Hàn, trong lòng ngượng ngùng thì thầm: “Lại còn….. rất hiền huệ nữa chứ.”
Một khi nghĩ lệch, tất cả mạch suy nghĩ tiếp đó liền bất giác lệch theo.
Xét riêng về tướng mạo, Phó Thâm không thể không thừa nhận, Nghiêm Tiêu Hàn còn xuất chúng hơn y ba phần. Hắn thay đi áo choàng lam đậm của Phi Long vệ, khoác lên bộ áo cũ rộng tay màu xanh nhạt mặc ở nhà, thời điểm đứng dậy thắp đèn, tóc đen từ vai đổ xuống trước ngực tựa như nước chảy. Mi mắt mệt mỏi rũ xuống, dường như chưa hết buồn ngủ, khi không cười khóe môi cũng hơi cong lên, ánh đèn chiếu rọi đường nét ôn hòa mà mềm mại, có thể khiến người ta thoáng chốc quên đi thân phận của hắn, hoàn toàn đắm chìm vào hình bóng nhạt màu mờ sáng kia.
Phó Thâm nheo mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân mấy lần, không hề hay biết mình trông giống một tên lưu manh chẳng có ý tốt đến cỡ nào.
Khi Nghiêm Tiêu hàn quay người đi ra ngoài thì tiện tay đóng cửa lại, vừa đi vừa cười trên hành lang. Chắc Phó Thâm bị sốt đến hồ đồ rồi, lúc nhìn chằm chằm người ta còn chẳng chút nào che giấu, y có lẽ không ý thức được sự xâm lược trong mắt mình mạnh đến nhường nào, Nghiêm Tiêu Hàn cảm giác quần áo cũng sắp bị y nhìn đến tan chảy luôn rồi, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, buộc lòng phải chạy trối chết.
Người gác đêm thấy hắn tươi cười đi ra khỏi phòng, còn tưởng Phó Thâm đã đi đời nhà ma, không thì lão gia nhà hắn sao có thể vui như mất trí thế kia được.
Chờ cháo nóng đưa lên, hai kẻ cử chỉ điên rồ kia mới khôi phục lại như thường. Phó Thâm nâng bát ngồi đối diện với Nghiêm Tiêu Hàn, nhiệt khí nóng hổi khiến đôi môi và gò má tái nhợt của y hiện ra chút huyết sắc, cũng ép y dựng thẳng xương sống lưng. Bọn họ rốt cuộc cũng có thể tâm bình khí hòa nhìn kỹ con đường gập ghềnh, đầy chông gai phía trước, suy xét xem nên đặt chân từ chỗ nào.
Nghiêm Tiêu Hàn nhổ nước trà súc miệng ra, đặt chén trà về bàn, mở lời trước: “Hầu gia.”
Phó Thâm còn đang thong thả húp cháo: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Ta có mấy vấn đề, mong rằng hầu gia có thể giải đáp thắc mắc cho ta.”
“Ta nói này Nghiêm đại nhân,” Phó Thâm thả thìa xuống, ung dung cong khóe môi, “Hai ta giờ đã ở trên cùng một con thuyền, đừng kêu ‘Hầu gia hầu gia’ nữa, xa cách quá.”
Trong lời trêu chọc hàm chứa sự ngầm hiểu lẫn nhau. Nghiêm Tiêu Hàn không thể không thừa nhận, mặc dù Phó Thâm ở phương diện khác thật chẳng ra làm sao, nhưng phần lớn thời điểm vẫn tương đối thông minh thẳng thắn. Qua lại với người thông minh thế này, không cần quanh co lòng vòng quá nhiều.
“Nếu ngươi đã nói thế, vậy được thôi,” Nghiêm Tiêu Hàn thỏa hiệp, “Kính Uyên, hôm qua ta nghe ý tứ của hoàng thượng, có vẻ vô cùng bất mãn với ngươi. Gần đây có phải ngươi lén làm gì sau lưng, chọc giận hoàng thượng không?”
“Khụ khụ, khụ….. Cũng đừng có kêu thân thiết như vậy.” Phó Thâm sặc cháo, bất đắc dĩ nói, “Ngươi trực tiếp gọi tên ta không được sao?”
Nghiêm Tiêu Hàn cười chân thành, chẳng hề nhân nhượng: “Cũng sắp thành người thân rồi, xem như sớm thích ứng.”
Phó Thâm bị hắn làm mất cả hứng ăn, đặt bát cháo sang bên, than thở: “Nói ra dài dòng lắm. Khi hoàng thượng đăng cơ ngươi đã ra đời chưa?”
Nghiêm Tiêu Hàn nhíu mày: “Vừa ra đời, sao vậy?”
“Ngọn nguồn chuyện này còn ở trước đó nữa,” Phó Thâm nói, “Tiên đế có chín con trai, năm đó người được tiên đế sủng ái nhất, cũng là người có hi vọng ngồi lên ngai vàng nhất, chính là ngũ hoàng tử Anh vương điện hạ. Anh vương và tam hoàng tử, cũng chính là Túc thân vương bây giờ, là huynh đệ cùng mẹ.”
“Nhị thúc ta từng là thư đồng của Túc vương điện hạ, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như…… anh em, vậy nên thúc phụ và Anh vương cũng vô cùng thân thiết. Nói không khách sáo là, thật sự xem ông ấy như em trai ruột vậy.”
Nghiêm Tiêu Hàn cảm thấy trong đoạn ngập ngừng của y có điểm kỳ lạ, nhưng không hỏi đến. Phó Thâm tiếp tục nói: “Khi tiên đế đang ở hành cung thì đột nhiên phát bệnh, lúc ấy bên cạnh chỉ có đại hoàng tử và bệ hạ, sau khi tiên đế băng hà, di chiếu do thái phó Dương Củng tuyên đọc, nằm ngoài dự đoán của mọi người, cuối cùng ngôi vị hoàng đế lại truyền cho bệ hạ.”
“Khi hoàng thượng mới lên ngôi, có không ít người nghi ngờ tính xác thực của di chiếu, bởi vì Dương Củng là họ hàng của đương kim hoàng hậu. Cũng có người âm thầm liên lạc với Túc vương và Anh vương, mưu đồ phản loạn. Bệ hạ dường như phát giác, cho nên vào năm thứ hai sau khi đăng cơ liền phái Anh vương đến đất phong.”
“Năm Nguyên Thái thứ hai, A Lạp Mộc bộ xâm lấn Đại Chu, nơi đứng mũi chịu sào chính là Ninh Châu, đất phong của Anh vương. Năm đó biên quân yếu nhược, người Man tiến quân thần tốc, Anh vương mang thân binh vương phủ chống lại kỵ binh Đông Thát, sau khi cố đánh mấy ngày thì mất tích. Túc vương và nhị thúc ta phái người tìm kiếm khắp nơi, chẳng thu hoạch được gì. Trong tình huống đó, khả năng sống sót của ông ấy là rất nhỏ. Dần dà, chuyện này từ từ bị người ta quên lãng, hiện tại cũng chẳng còn ai nhắc lại nữa.”
“Song bọn họ vẫn không từ bỏ tìm kiếm Anh vương, sau khi thúc phụ qua đời, việc này liền truyền đến tay ta.” Phó Thâm nở nụ cười, “Ai mà ngờ được, trời chẳng tuyệt đường người, hậu nhân của Anh vương, thật sự được ta tìm thấy.”
Nghiêm Tiêu Hàn kinh ngạc.
“Thời điểm Anh vương tử trận, một thị thiếp trong phủ đã mang bầu, bà ấy bị người Đông Thát bắt đi, nhờ xinh đẹp khéo léo nên giữ được tính mạng, sau đó còn trở thành ái thiếp của một bộ lạc Đông Thát quyền quý. Bà ấy bảo vệ giọt máu cuối cùng của Anh vương, từng muốn mang con trốn về Đại Chu, nhưng tiếc rằng nửa đường bị dân du mục của Ô Châu bộ bắt mất, đành phải mai danh ẩn tích, nói dối rằng mình là phụ nữ người Hán bị bắt đem bán, nương nhờ Cáp Đồ – thủ lĩnh của Ô Châu bộ.”
“Càng may mắn hơn là, sau khi bà ấy chạy trốn không bao lâu, toàn tộc A Lạp Mộc bị diệt sạch, từ đó trên đời không còn ai biết thân phận ban đầu của bà ấy nữa. Vị kỳ nữ này chuốc thuốc giết chết thủ lĩnh tiền nhiệm của Ô Châu bộ, hiện là đại quý tộc số một số hai của Đông Thát, ta nói như vậy, ngươi hẳn cũng đã biết bà ấy là ai.”
“…..Thê tử của Cáp Đồ – thủ lĩnh tiền nhiệm và Ngạc Nhĩ Tề – thủ lĩnh đương nhiệm của Đông Thát,” Nghiêm Tiêu Hàn lẩm bẩm, “Cáp Thi khả đôn. Là bà ta ư?”
(Khả Đôn là một tước vị rất cao quý của dân tộc du mục cổ, tương đương với hoàng hậu.)
Phó Thâm nói: “Tên húy của Anh vương là ‘Hồn’, ‘Cáp Thi’ trong tiếng Đông Thát có nghĩa là ‘Ngọc’.” (“Hồn” là tên một loại ngọc.)
Nghiêm Tiêu Hàn: “Vậy hậu nhân của Anh vương thì sao?”
Phó Thâm: “Cuộc chiến Tây Thu quan, ta vốn không muốn nhúng tay vào, là Cáp Thi khả đôn trước đó phái thân tín đến tìm ta, cầu xin ta mang huyết mạch của Anh vương về Đại Chu. Ta liền truyền tin cho Túc vương, vào tháng năm ông ấy đích thân đến Bắc Yến, gặp mặt sứ thần, xác nhận Cáp Thi khả đôn thực sự xuất thân từ phủ Anh vương.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Cho nên ngươi đáp ứng?”
Giống như thêm vào nút thắt then chốt nhất, đầu đuôi câu chuyện lập tức tự xâu chuỗi thành một đường, móc nối với nhau, trở nên mạch lạc rõ ràng.
“Ngươi đáp ứng khả đôn, mà thù lao bà ta trả cho ngươi là….. Ô Châu bộ xin hàng. Để có thể danh chính ngôn thuận lưu lại Đại Chu, bà ta đưa hậu nhân của Anh vương bồi bạn với tiểu vương tử, cùng sứ đoàn Đông Thát vào kinh, đúng không?” Nghiêm Tiêu Hàn nhìn chằm chằm hai chân Phó Thâm, “Nhưng sứ đoàn Đông Thát gặp mai phục ở ải Thanh Sa, không một ai sống sót…..”
Phó Thâm nhẹ giọng nói: “Ngươi đoán việc này, hoàng thượng có biết hay không?”
Phi Long vệ là tai mắt của thiên tử, chó săn của đế vương, chuyện mà Nghiêm Tiêu Hàn không biết, hoàng thượng sao có thể biết được? Nhưng nếu hoàng thượng quả thực không biết, thì vì sao lại hận không thể nhanh chóng diệt trừ Phó Thâm?
“Hoàng thượng có lẽ vô cùng tín nhiệm ngươi,” Trong mắt Phó Thâm chợt lóe lên vẻ trào phúng, “Nhưng có lẽ cũng không đặt hết toàn bộ tín nhiệm lên ngươi đâu, Nghiêm đại nhân.”
Đây mới là mục đích thực sự mà đêm nay dù gắng gượng chống đỡ bệnh tật, y cũng phải kể lại câu chuyện này.
Nghiêm Tiêu Hàn vốn muốn thăm dò ngọn nguồn từ Phó Thâm, không ngờ Phó Thâm lại trở tay châm ngòi ly gián.
Chẳng ai trong bọn họ hiểu rõ suy nghĩ thực sự của đối phương, Nghiêm Tiêu Hàn hoài nghi Phó Thâm có hậu chiêu khác, Phó Thâm đề phòng Nghiêm Tiêu Hàn đứng ở phía hoàng đế. Hai người ngoài miệng thì nói chuyện thẳng thắn, nhưng bên trong lại không ngừng thăm dò hết lần này đến lần khác. Cũng chẳng ai dám giao phó toàn bộ tín nhiệm, dù cho song phương đều đã đứng trên cùng một con thuyền tàn tạ tràn ngập nguy cơ.
Nghiêm Tiêu Hàn buông lời nịnh nọt chẳng hề thành khẩn: “Hầu gia thật là mưu lược.”
“Chẳng sánh bằng Nghiêm đại nhân suy nghĩ chu toàn,” Phó Thâm đáp lễ. Y nói không nhanh không chậm: “Ta còn có thể nói cho ngươi một chuyện nữa.”
“Ta rời Yến Châu trở lại kinh thành, không hoàn toàn là bởi thương tích ở chân, mà cũng vì chuyến hành trình sứ đoàn được người của ta an bài lần nữa, có sự không khớp với những gì người Đông Thát biết. Một trong những điểm ‘không khớp’ đó chính là ải Thanh Sa. Mà trong sứ đoàn Đông Thát quả thực cũng có một sứ thần hai mươi hai tuổi, mang huyết thống người Hán.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Hầu gia đang ám chỉ ta rằng, trong Bắc Yến quân có giấu tai mắt ngầm của hoàng thượng?”
Phó Thâm: “Người Đông Thát không biết chúng ta thay đổi lộ tuyến, mà Bắc Yến quân an bài lộ trình cũng không biết Đông Thát đi theo đường khác. Kế hoạch hai mặt này là ta và Túc vương vì bảo đảm an toàn đã lén quyết định, nói trắng ra là, chỉ có hai chúng ta biết người Đông Thát và Bắc Yến quân đi theo hai lộ tuyến khác nhau.”
Mục đích ban đầu của y khi an bài một loạt như vậy, kỳ thực là để phòng bị người Đông Thát ám hại, không ngờ rằng cuối cùng lại chỉ có tuyến đường mà “người mình” biết gặp nạn.
Mũi tên trên ải Thanh Sa đã xuyên thủng thái bình che đậy nhiều năm, cũng triệt để xuyên thủng sự kiêng kỵ chôn giấu đã lâu trong lòng Nguyên Thái đế.
Phó Thâm cười: “Ngươi có biết trong Bắc Yến quân, những ai có thể tham dự vào chuyện Anh vương không?”
Có tư lịch, có địa vị, có quyền phát ngôn, ít nhất cũng là nhân vật cấp bậc tướng quân trở lên. (Tư lịch: tư cách và sự từng trải.)
“Hoàng thượng ban hôn cho ta, có phải là vì mong muốn binh quyền Bắc Yến, sau đó lựa tướng quân từ đám người lùn, chọn trúng ngươi, đúng hay không?” Phó Thâm dõng dạc, “Nghiêm đại nhân, mặc dù ta từ lâu đã chán cái vị trí chết tiệt này rồi, nhưng nể tình ngươi tốt bụng thu lưu ta, ta vẫn khuyên ngươi một câu: Đừng thấy hoàng thượng bây giờ tín nhiệm ngươi, chờ sau khi ngươi ngồi lên vị trí này rồi, thì không chắc đâu.”
(Lựa tướng quân từ đám người lùn: ý nói những người để chọn đều dở tệ, chỉ đành bất dắc dĩ chọn ra một kẻ tạm được.)
“Bắc Yến quân phần lớn là thân tín của ta, một phần nhỏ là tai mắt ngầm của hoàng thượng, đám tai mắt này còn không cùng một nhóm với ngươi. Nếu toàn bộ thân tín của ta đều đầu phục ngươi, vậy ngươi chính là một Phó Thâm tiếp theo. Nếu như thân tín của ta không chịu đầu nhập ngươi, ngươi sẽ hoàn toàn mất thực quyền. Mà hoàng thượng vĩnh viễn không thể để ngươi và đám tai mắt ngầm kia trở thành một nhóm.”
“Ông ta không chỉ phòng bị ta, ông ta phòng bị tất cả mọi người.”
Y sốt tròn hai ngày hai đêm, bệnh đến bất tỉnh nhân sự. Nghiêm Tiêu Hàn dùng đủ mọi cách để hạ sốt cho y —— Mát xa rượu mạnh, khăn lạnh đắp trán, bị xoay qua xoay lại đến chẳng thể chợp mắt nổi. Cũng may một ngày uống xong ba bát thuốc rồi, cuối cùng cũng coi như thấy hiệu quả, đến buổi tối ngày thứ ba, nhiệt độ phỏng tay kia rốt cuộc cũng dần rút đi. Mặc dù Phó Thâm vẫn chưa tỉnh, nhưng tình trạng đã ổn, Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc cũng tạm ngủ ngon được một giấc.
Mà Phó Thâm bị trận ốm này hút hết tinh khí, hôn mê suốt một ngày, đến nửa đêm hôm sau mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Trời tối người yên, lặng ngắt như tờ. Trong phòng tối đen, màn giường không giống kiểu bố trí mà y quen thuộc, trên bàn chỉ có một ngọn đèn, chiếu rọi một tấc quanh thân tựa như một tầng lụa mỏng mông lung. Y nhận ra một tiếng hít thở khe khẽ, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ở ngoài giường còn đặt một chiếc giường tháp thấp, Nghiêm Tiêu Hàn cuộn người quay lưng về phía y, để nguyên quần áo mà ngủ.
Ký ức long trời lở đất từ từ trở về trong đầu, song cuối cùng chẳng dấy lên nổi sóng trò ngập trời gì, đều hóa thành dòng chảy ngầm tuôn trào dưới mặt nước, luôn chìm vào đáy biển sâu chẳng thể lường.
Phó Thâm nằm mà khó chịu cả người, muốn xoay người thả lỏng thắt lưng cứng đờ đau nhức một chút, không ngờ vừa cựa thì Nghiêm Tiêu Hàn liền tỉnh. Hắn trở mình ngồi dậy, vươn tay dìu y lên, vì còn chưa tỉnh hoàn toàn, nên vừa mở miệng, thanh âm phát ra trầm thấp mà nhẹ nhàng đến không ngờ: “Làm sao vậy? Muốn uống nước hay muốn đi vệ sinh?”
Hắn ngồi nghiêng bên giường, một tay nắm lấy cánh tay Phó Thâm, một tay ôm lưng, vì vậy liền cúi người dùng trán mình chạm vào trán y, thử nhiệt độ một cách tự nhiên: “May quá, không sốt. Ngươi làm ta khổ chết mất thôi.”
Trong lúc bệnh Phó Thâm chẳng nhớ gì, hoàn toàn không ngờ mình lại được đãi ngộ tốt như vậy, mới đầu suýt nữa ngây ra không kịp phản ứng, khi nhận thấy khasc thường thì lập tức trốn về sau: “Không có chuyện gì, giờ nào rồi? Ngươi….. Dìu ta ngồi lên một lát.”
Cơn buồn ngủ mơ màng dần dần rút đi, ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc cũng thanh tỉnh. Hắn yên lặng để Phó Thâm tựa vào đầu giường, sau đó lập tức lui về sau ba bước, ngồi trở lại trên chiếc giường thấp, tạo ra một khoảng cách thủ lễ mà xa lạ.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Hai người thật giống như vừa tỉnh lại từ cơn loạn trí, không hẹn mà cùng loại bỏ tạp niệm, nhớ tới cuộc ban hôn hoang đường còn đang vắt ngang giữa bọn họ.
Vô luận ý nghĩa chính trị của nó mạnh bao nhiêu, bất kể nó có phải là một âm mưu từ đầu chí cuối hay không, kết uyên dương dù có loạn đến đâu, dù có thành “Uyên uyên ôm ấp”, thì bản chất không thay đổi, vẫn là một mối nhân duyên.
“Đã qua giờ Tý, hôm nay là mười một tháng mười.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Ngươi bệnh đã mấy ngày rồi.”
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng vừa nhắc đến, trong đầu Phó Thâm bất chợt lóe lên một vài đoạn ngắn mơ hồ mà ôn nhu. Tĩnh Ninh hầu vừa rồi còn tâm như nước lặng, giờ lại có xu thế đau đầu, y vốn tưởng rằng mình là người rất giỏi gánh vác mọi chuyện, nhưng lúc này chỉ muốn mất trí nhớ, làm lại từ đầu, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Vất vả cho ngươi rồi….. Nghiêm huynh, ngươi ngủ tiếp đi, không cần để ý đến ta.”
Nghiêm Tiêu Hàn không đáp, chỉ qua loa búi tóc lại, cầm lấy một chiếc ngoại bào bên giường ném cho y: “Ban đêm lạnh giá, mặc thêm đi. Ngươi có đói bụng không? Ta sai người bưng cháo lên.”
Nam nhân như Phó Thâm, xuất thân thế gia, niên thiếu thành danh, trưởng thành từ ca ngợi và sùng bái, từng thấy nhiều, cũng vô cùng trì độn với việc “Người khác đối xử tốt với mình”. Song có lẽ bị ảnh hưởng bởi cuộc ban hôn chết tiệt ngày đó, cũng có lẽ vì bệnh nặng trong người nên vô cùng nhạy cảm. Từ những hành động này, y đương nhiên cảm nhận được sự săn sóc lặng lẽ của Nghiêm Tiêu Hàn, trong lòng ngượng ngùng thì thầm: “Lại còn….. rất hiền huệ nữa chứ.”
Một khi nghĩ lệch, tất cả mạch suy nghĩ tiếp đó liền bất giác lệch theo.
Xét riêng về tướng mạo, Phó Thâm không thể không thừa nhận, Nghiêm Tiêu Hàn còn xuất chúng hơn y ba phần. Hắn thay đi áo choàng lam đậm của Phi Long vệ, khoác lên bộ áo cũ rộng tay màu xanh nhạt mặc ở nhà, thời điểm đứng dậy thắp đèn, tóc đen từ vai đổ xuống trước ngực tựa như nước chảy. Mi mắt mệt mỏi rũ xuống, dường như chưa hết buồn ngủ, khi không cười khóe môi cũng hơi cong lên, ánh đèn chiếu rọi đường nét ôn hòa mà mềm mại, có thể khiến người ta thoáng chốc quên đi thân phận của hắn, hoàn toàn đắm chìm vào hình bóng nhạt màu mờ sáng kia.
Phó Thâm nheo mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân mấy lần, không hề hay biết mình trông giống một tên lưu manh chẳng có ý tốt đến cỡ nào.
Khi Nghiêm Tiêu hàn quay người đi ra ngoài thì tiện tay đóng cửa lại, vừa đi vừa cười trên hành lang. Chắc Phó Thâm bị sốt đến hồ đồ rồi, lúc nhìn chằm chằm người ta còn chẳng chút nào che giấu, y có lẽ không ý thức được sự xâm lược trong mắt mình mạnh đến nhường nào, Nghiêm Tiêu Hàn cảm giác quần áo cũng sắp bị y nhìn đến tan chảy luôn rồi, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, buộc lòng phải chạy trối chết.
Người gác đêm thấy hắn tươi cười đi ra khỏi phòng, còn tưởng Phó Thâm đã đi đời nhà ma, không thì lão gia nhà hắn sao có thể vui như mất trí thế kia được.
Chờ cháo nóng đưa lên, hai kẻ cử chỉ điên rồ kia mới khôi phục lại như thường. Phó Thâm nâng bát ngồi đối diện với Nghiêm Tiêu Hàn, nhiệt khí nóng hổi khiến đôi môi và gò má tái nhợt của y hiện ra chút huyết sắc, cũng ép y dựng thẳng xương sống lưng. Bọn họ rốt cuộc cũng có thể tâm bình khí hòa nhìn kỹ con đường gập ghềnh, đầy chông gai phía trước, suy xét xem nên đặt chân từ chỗ nào.
Nghiêm Tiêu Hàn nhổ nước trà súc miệng ra, đặt chén trà về bàn, mở lời trước: “Hầu gia.”
Phó Thâm còn đang thong thả húp cháo: “Hả?”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Ta có mấy vấn đề, mong rằng hầu gia có thể giải đáp thắc mắc cho ta.”
“Ta nói này Nghiêm đại nhân,” Phó Thâm thả thìa xuống, ung dung cong khóe môi, “Hai ta giờ đã ở trên cùng một con thuyền, đừng kêu ‘Hầu gia hầu gia’ nữa, xa cách quá.”
Trong lời trêu chọc hàm chứa sự ngầm hiểu lẫn nhau. Nghiêm Tiêu Hàn không thể không thừa nhận, mặc dù Phó Thâm ở phương diện khác thật chẳng ra làm sao, nhưng phần lớn thời điểm vẫn tương đối thông minh thẳng thắn. Qua lại với người thông minh thế này, không cần quanh co lòng vòng quá nhiều.
“Nếu ngươi đã nói thế, vậy được thôi,” Nghiêm Tiêu Hàn thỏa hiệp, “Kính Uyên, hôm qua ta nghe ý tứ của hoàng thượng, có vẻ vô cùng bất mãn với ngươi. Gần đây có phải ngươi lén làm gì sau lưng, chọc giận hoàng thượng không?”
“Khụ khụ, khụ….. Cũng đừng có kêu thân thiết như vậy.” Phó Thâm sặc cháo, bất đắc dĩ nói, “Ngươi trực tiếp gọi tên ta không được sao?”
Nghiêm Tiêu Hàn cười chân thành, chẳng hề nhân nhượng: “Cũng sắp thành người thân rồi, xem như sớm thích ứng.”
Phó Thâm bị hắn làm mất cả hứng ăn, đặt bát cháo sang bên, than thở: “Nói ra dài dòng lắm. Khi hoàng thượng đăng cơ ngươi đã ra đời chưa?”
Nghiêm Tiêu Hàn nhíu mày: “Vừa ra đời, sao vậy?”
“Ngọn nguồn chuyện này còn ở trước đó nữa,” Phó Thâm nói, “Tiên đế có chín con trai, năm đó người được tiên đế sủng ái nhất, cũng là người có hi vọng ngồi lên ngai vàng nhất, chính là ngũ hoàng tử Anh vương điện hạ. Anh vương và tam hoàng tử, cũng chính là Túc thân vương bây giờ, là huynh đệ cùng mẹ.”
“Nhị thúc ta từng là thư đồng của Túc vương điện hạ, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như…… anh em, vậy nên thúc phụ và Anh vương cũng vô cùng thân thiết. Nói không khách sáo là, thật sự xem ông ấy như em trai ruột vậy.”
Nghiêm Tiêu Hàn cảm thấy trong đoạn ngập ngừng của y có điểm kỳ lạ, nhưng không hỏi đến. Phó Thâm tiếp tục nói: “Khi tiên đế đang ở hành cung thì đột nhiên phát bệnh, lúc ấy bên cạnh chỉ có đại hoàng tử và bệ hạ, sau khi tiên đế băng hà, di chiếu do thái phó Dương Củng tuyên đọc, nằm ngoài dự đoán của mọi người, cuối cùng ngôi vị hoàng đế lại truyền cho bệ hạ.”
“Khi hoàng thượng mới lên ngôi, có không ít người nghi ngờ tính xác thực của di chiếu, bởi vì Dương Củng là họ hàng của đương kim hoàng hậu. Cũng có người âm thầm liên lạc với Túc vương và Anh vương, mưu đồ phản loạn. Bệ hạ dường như phát giác, cho nên vào năm thứ hai sau khi đăng cơ liền phái Anh vương đến đất phong.”
“Năm Nguyên Thái thứ hai, A Lạp Mộc bộ xâm lấn Đại Chu, nơi đứng mũi chịu sào chính là Ninh Châu, đất phong của Anh vương. Năm đó biên quân yếu nhược, người Man tiến quân thần tốc, Anh vương mang thân binh vương phủ chống lại kỵ binh Đông Thát, sau khi cố đánh mấy ngày thì mất tích. Túc vương và nhị thúc ta phái người tìm kiếm khắp nơi, chẳng thu hoạch được gì. Trong tình huống đó, khả năng sống sót của ông ấy là rất nhỏ. Dần dà, chuyện này từ từ bị người ta quên lãng, hiện tại cũng chẳng còn ai nhắc lại nữa.”
“Song bọn họ vẫn không từ bỏ tìm kiếm Anh vương, sau khi thúc phụ qua đời, việc này liền truyền đến tay ta.” Phó Thâm nở nụ cười, “Ai mà ngờ được, trời chẳng tuyệt đường người, hậu nhân của Anh vương, thật sự được ta tìm thấy.”
Nghiêm Tiêu Hàn kinh ngạc.
“Thời điểm Anh vương tử trận, một thị thiếp trong phủ đã mang bầu, bà ấy bị người Đông Thát bắt đi, nhờ xinh đẹp khéo léo nên giữ được tính mạng, sau đó còn trở thành ái thiếp của một bộ lạc Đông Thát quyền quý. Bà ấy bảo vệ giọt máu cuối cùng của Anh vương, từng muốn mang con trốn về Đại Chu, nhưng tiếc rằng nửa đường bị dân du mục của Ô Châu bộ bắt mất, đành phải mai danh ẩn tích, nói dối rằng mình là phụ nữ người Hán bị bắt đem bán, nương nhờ Cáp Đồ – thủ lĩnh của Ô Châu bộ.”
“Càng may mắn hơn là, sau khi bà ấy chạy trốn không bao lâu, toàn tộc A Lạp Mộc bị diệt sạch, từ đó trên đời không còn ai biết thân phận ban đầu của bà ấy nữa. Vị kỳ nữ này chuốc thuốc giết chết thủ lĩnh tiền nhiệm của Ô Châu bộ, hiện là đại quý tộc số một số hai của Đông Thát, ta nói như vậy, ngươi hẳn cũng đã biết bà ấy là ai.”
“…..Thê tử của Cáp Đồ – thủ lĩnh tiền nhiệm và Ngạc Nhĩ Tề – thủ lĩnh đương nhiệm của Đông Thát,” Nghiêm Tiêu Hàn lẩm bẩm, “Cáp Thi khả đôn. Là bà ta ư?”
(Khả Đôn là một tước vị rất cao quý của dân tộc du mục cổ, tương đương với hoàng hậu.)
Phó Thâm nói: “Tên húy của Anh vương là ‘Hồn’, ‘Cáp Thi’ trong tiếng Đông Thát có nghĩa là ‘Ngọc’.” (“Hồn” là tên một loại ngọc.)
Nghiêm Tiêu Hàn: “Vậy hậu nhân của Anh vương thì sao?”
Phó Thâm: “Cuộc chiến Tây Thu quan, ta vốn không muốn nhúng tay vào, là Cáp Thi khả đôn trước đó phái thân tín đến tìm ta, cầu xin ta mang huyết mạch của Anh vương về Đại Chu. Ta liền truyền tin cho Túc vương, vào tháng năm ông ấy đích thân đến Bắc Yến, gặp mặt sứ thần, xác nhận Cáp Thi khả đôn thực sự xuất thân từ phủ Anh vương.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Cho nên ngươi đáp ứng?”
Giống như thêm vào nút thắt then chốt nhất, đầu đuôi câu chuyện lập tức tự xâu chuỗi thành một đường, móc nối với nhau, trở nên mạch lạc rõ ràng.
“Ngươi đáp ứng khả đôn, mà thù lao bà ta trả cho ngươi là….. Ô Châu bộ xin hàng. Để có thể danh chính ngôn thuận lưu lại Đại Chu, bà ta đưa hậu nhân của Anh vương bồi bạn với tiểu vương tử, cùng sứ đoàn Đông Thát vào kinh, đúng không?” Nghiêm Tiêu Hàn nhìn chằm chằm hai chân Phó Thâm, “Nhưng sứ đoàn Đông Thát gặp mai phục ở ải Thanh Sa, không một ai sống sót…..”
Phó Thâm nhẹ giọng nói: “Ngươi đoán việc này, hoàng thượng có biết hay không?”
Phi Long vệ là tai mắt của thiên tử, chó săn của đế vương, chuyện mà Nghiêm Tiêu Hàn không biết, hoàng thượng sao có thể biết được? Nhưng nếu hoàng thượng quả thực không biết, thì vì sao lại hận không thể nhanh chóng diệt trừ Phó Thâm?
“Hoàng thượng có lẽ vô cùng tín nhiệm ngươi,” Trong mắt Phó Thâm chợt lóe lên vẻ trào phúng, “Nhưng có lẽ cũng không đặt hết toàn bộ tín nhiệm lên ngươi đâu, Nghiêm đại nhân.”
Đây mới là mục đích thực sự mà đêm nay dù gắng gượng chống đỡ bệnh tật, y cũng phải kể lại câu chuyện này.
Nghiêm Tiêu Hàn vốn muốn thăm dò ngọn nguồn từ Phó Thâm, không ngờ Phó Thâm lại trở tay châm ngòi ly gián.
Chẳng ai trong bọn họ hiểu rõ suy nghĩ thực sự của đối phương, Nghiêm Tiêu Hàn hoài nghi Phó Thâm có hậu chiêu khác, Phó Thâm đề phòng Nghiêm Tiêu Hàn đứng ở phía hoàng đế. Hai người ngoài miệng thì nói chuyện thẳng thắn, nhưng bên trong lại không ngừng thăm dò hết lần này đến lần khác. Cũng chẳng ai dám giao phó toàn bộ tín nhiệm, dù cho song phương đều đã đứng trên cùng một con thuyền tàn tạ tràn ngập nguy cơ.
Nghiêm Tiêu Hàn buông lời nịnh nọt chẳng hề thành khẩn: “Hầu gia thật là mưu lược.”
“Chẳng sánh bằng Nghiêm đại nhân suy nghĩ chu toàn,” Phó Thâm đáp lễ. Y nói không nhanh không chậm: “Ta còn có thể nói cho ngươi một chuyện nữa.”
“Ta rời Yến Châu trở lại kinh thành, không hoàn toàn là bởi thương tích ở chân, mà cũng vì chuyến hành trình sứ đoàn được người của ta an bài lần nữa, có sự không khớp với những gì người Đông Thát biết. Một trong những điểm ‘không khớp’ đó chính là ải Thanh Sa. Mà trong sứ đoàn Đông Thát quả thực cũng có một sứ thần hai mươi hai tuổi, mang huyết thống người Hán.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Hầu gia đang ám chỉ ta rằng, trong Bắc Yến quân có giấu tai mắt ngầm của hoàng thượng?”
Phó Thâm: “Người Đông Thát không biết chúng ta thay đổi lộ tuyến, mà Bắc Yến quân an bài lộ trình cũng không biết Đông Thát đi theo đường khác. Kế hoạch hai mặt này là ta và Túc vương vì bảo đảm an toàn đã lén quyết định, nói trắng ra là, chỉ có hai chúng ta biết người Đông Thát và Bắc Yến quân đi theo hai lộ tuyến khác nhau.”
Mục đích ban đầu của y khi an bài một loạt như vậy, kỳ thực là để phòng bị người Đông Thát ám hại, không ngờ rằng cuối cùng lại chỉ có tuyến đường mà “người mình” biết gặp nạn.
Mũi tên trên ải Thanh Sa đã xuyên thủng thái bình che đậy nhiều năm, cũng triệt để xuyên thủng sự kiêng kỵ chôn giấu đã lâu trong lòng Nguyên Thái đế.
Phó Thâm cười: “Ngươi có biết trong Bắc Yến quân, những ai có thể tham dự vào chuyện Anh vương không?”
Có tư lịch, có địa vị, có quyền phát ngôn, ít nhất cũng là nhân vật cấp bậc tướng quân trở lên. (Tư lịch: tư cách và sự từng trải.)
“Hoàng thượng ban hôn cho ta, có phải là vì mong muốn binh quyền Bắc Yến, sau đó lựa tướng quân từ đám người lùn, chọn trúng ngươi, đúng hay không?” Phó Thâm dõng dạc, “Nghiêm đại nhân, mặc dù ta từ lâu đã chán cái vị trí chết tiệt này rồi, nhưng nể tình ngươi tốt bụng thu lưu ta, ta vẫn khuyên ngươi một câu: Đừng thấy hoàng thượng bây giờ tín nhiệm ngươi, chờ sau khi ngươi ngồi lên vị trí này rồi, thì không chắc đâu.”
(Lựa tướng quân từ đám người lùn: ý nói những người để chọn đều dở tệ, chỉ đành bất dắc dĩ chọn ra một kẻ tạm được.)
“Bắc Yến quân phần lớn là thân tín của ta, một phần nhỏ là tai mắt ngầm của hoàng thượng, đám tai mắt này còn không cùng một nhóm với ngươi. Nếu toàn bộ thân tín của ta đều đầu phục ngươi, vậy ngươi chính là một Phó Thâm tiếp theo. Nếu như thân tín của ta không chịu đầu nhập ngươi, ngươi sẽ hoàn toàn mất thực quyền. Mà hoàng thượng vĩnh viễn không thể để ngươi và đám tai mắt ngầm kia trở thành một nhóm.”
“Ông ta không chỉ phòng bị ta, ông ta phòng bị tất cả mọi người.”
Danh sách chương