Mạng sống của Chu phu nhân vẫn còn đang treo lơ lửng, nếu may mắn thì có thể sẽ sống thêm được vài năm nữa, nhưng cũng chỉ là ‘nếu’ mà thôi.

Sau khi Vạn thị biết tin thì cũng mơ hồ biết được Chung Niệm Nguyệt và Chu tiểu thư có quen biết, liền sai hạ nhân đưa quà tới Chu gia.

“Niệm Niệm không có nhiều hảo hữu, mỗi một người đều đáng phải trân trọng.” Vạn thị khẽ thở dài: “Chu lão gia của Đại phòng Chu gia còn đang ở bên ngoài, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất, e rằng về sau sẽ vẫn còn gặp nhiều khó khăn.”

Hạ nhân đáp lại, sau đó vội vàng cầm hộp nhân sâm trong tay cùng một hộp thức ăn ra ngoài.

Vạn thị chỉ vào hộp thức ăn hỏi: “Từ từ, cái hộp đó là gì?”

“Là tiểu thư đưa, tiểu thư nói là ăn không hết nên đưa cho Chu tiểu thư.”

Vạn thị bật cười: “Sao có thể nói vậy…..” Nhưng bà cũng không cản hạ nhân lại.

Hạ nhân khom người hành lễ, rồi mới lui ra ngoài.

Đến khi hắn ta tới cửa Chu gia, liền có hạ nhân Chu gia ra ngoài nhận đồ, ngữ khí lãnh đạm nói: “Ta giúp ngươi mang vào là được.”

Hạ nhân Chung gia cau mày, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành quay trở về phục mệnh.

Hạ nhân Chu gia còn chưa đi xa, Nhị phu nhân đã chặn đường hắn ta: “Chung gia đưa tới?”

Hạ nhân đáp lại: “Thưa đúng vậy.”

“Ta còn cho là Thái Tử đưa đồ tới…..Ném đi.” Nhị phu nhân nói.

Hạ nhân kinh ngạc chớp chớp mắt: “Ném, ném sao ạ?”

“Sao có thể tùy ý nhận quà từ các phủ khác được? Để người khác thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào?” Nhị phu nhân liếc mắt sang.

Đương nhiên hạ nhân không dám làm trái lời, chỉ có thể nhận lệnh. Xuất thân của Nhị phu nhân không thấp, dáng vẻ yếu ớt nhưng tính tình lại vô cùng cường ngạnh, hơn nữa Nhị phu nhân nhỏ tuổi hơn Nhị lão gia rất nhiều nên rất được ông ta yêu thương và kính trọng.

Sau khi Chu Ấu Di trở về, mới biết được người của Chung gia đã đến đây.

Hiện tại tâm tư của nàng ấy đều đặt trên người mẫu thân, đương nhiên nàng ấy không có tâm trạng quan tâm đến người khác.

Nhưng Chu Ấu Di không nhịn được liền lên tiếng hỏi: “Là Niệm Niệm sao?”

Hạ nhân trả lời: “Dạ không, người tới hình như là hạ nhân.”

Chu Ấu Di vừa nghe thấy liền hiểu rõ: “Vậy chắc là truyền lời hoặc đưa đồ tới. Vậy đồ đâu?”

Hạ nhân lộ ra vẻ mặt lúng túng không trả lời được.

Chu Ấu Di cũng không tỏ vẻ tức giận, nàng ấy chỉ đứng dậy nói: “Vương ma ma thay ta trông mẫu thân một chút, ta đi ra ngoài có việc.”

Sau đó nàng ấy đi một vòng quanh phủ, cuối cùng cũng tìm được một hộp thức ăn và một cái tráp.

Nàng mở hộp thức ăn ra xem, thức ăn bên trong đã không nữa, có lẽ đã bị ai đó ăn mất. Nhưng ngược lại, cái tráp kia vẫn chưa được mở ra, cây nhân sâm vẫn còn nguyên vẹn nằm bên trong…..

Nếu Nhị phu nhân mà mở ra xem, nói không chừng bà ta sẽ chiếm lấy…..

“Đúng là nên cảm tạ vì bà ta đã ném.” Chu Ấu Di ôm cái tráp vào ngực, ngay cả hộp thức ăn cũng mang đi theo.

Chung Niệm Nguyệt đã nghỉ học mấy ngày nay, đến hôm nay mới quay trở lại Quốc Tử Giám.

Đám Cẩm Sơn Hầu biết nàng quen biết với Chu tiểu thư, khi nghe nàng kể Nhị phu nhân Chu gia là một người khiến người khác chán ghét, mấy tiểu ăn chơi trác táng xung quanh liền nói: “Không thì chúng ta trùm bao tải đánh bà ta đi.”

“Lần trước chúng ta cũng làm vậy với Chu công tử.”

“Phải phải.”

Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi đánh Chu công tử làm gì?”

Cẩm Sơn Hầu chỉ thiếu niên đang đứng đối diện hắn: “Tỷ tỷ của hắn trở về nói Chu công tử muốn cưới ngươi.”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Hiện tại, ai ta cũng không muốn gả.”

“Nhưng nương của ta nói, là nữ tử thì phải cho người khác.” Tiểu ăn chơi trác táng lúng túng nói.

“Ta cũng có thể cưới nha.” Chung Niệm Nguyệt nói.

“Cưới…..ngươi cũng cưới tiểu cô nương sao?” Bọn họ ngạc nhiên mở to mắt.

Chung Niệm Nguyệt: “Nuôi trai lơ, các ngươi chưa từng nghe qua sao?”

Tuy rằng đám ăn chơi trác táng không có chữ nào trong đầu nhưng ít ra bọn họ vẫn biết được chút ít, gật đầu nói: “Ở những triều đại trước cũng có công chúa nuôi trai lơ.”

“Khi nào Niệm Niệm nuôi?”

“Niệm Niệm lợi hại như vậy, thì có thể nuôi thật nhiều nha!”

“Không thì nuôi ta đi…..dù sao nương ta cũng đã nói, bộ dáng này của ta thì muốn thành thân cũng rất khó.”

Chung Niệm Nguyệt không nghĩ tới còn có vụ tiến cử này nữa, trên trán đều là dấu chấm hỏi!

“Không cần không cần, mỗi khi ta nhìn thấy ngươi thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh ngươi đang lăn trong bùn…..”

Lúc này đối phương mới cảm thấy ngượng ngùng mà im lặng.

Những lời nói hôm nay, rất nhanh được truyền tới tai Tấn Sóc Đế.

Mạnh công công cũng đang nghe, khi nghe xong không nhịn được mà bật cười nói: “Đều là lời nói của tiểu hài tử…..”

Tấn Sóc Đế cũng không nghĩ tới, đám Cẩm Sơn Hầu vậy mà còn muốn làm trai lơ của Chung Niệm Nguyệt.

“Đúng là nên đọc thêm sách.” Tấn Sóc Đế nói.

Mạnh công công nghe thấy, không nhịn được mà thương tiếc cho đám ăn chơi trác táng.

Tấn Sóc Đế đặt tấu chương trong tay xuống, đột nhiên lên tiếng nói: “Nếu trong tay ngươi có một món bảo vật…..”

Ngay lập tức Mạnh công dựng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe.

Tấn Sóc Đế ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy không nên so sánh như vậy.

Lúc trước trong lòng hắn, Chung Niệm Nguyệt giống như một món bảo vật luôn khiến hắn ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ, Chung Niệm Nguyệt chỉ là Chung Niệm Nguyệt mà thôi.

Mạnh công công nghe thấy Tấn Sóc Đế đột nhiên lên tiếng, xong rồi lại không nói gì nữa, dường như bệ hạ có chút ‘khó ở’.

Nhưng điều này thực sự rất hiếm khi xảy ra.

Ở trong mắt ông, không có bất cứ việc gì có thể khiến cho bệ hạ khó xử, ngay cả việc quốc gia đại sự, bệ hạ cũng sẽ bình tĩnh suy nghĩ để giải quyết.

Một lúc sau, Tấn Sóc Đế mới nói tiếp: “Đột nhiên có một ngày, ngươi phát hiện ngươi đã đặt sai vị trí của món bảo vật đó. Thì người sẽ làm gì?”

Mạnh công công há miệng ngạc nhiên.

Nhưng thật ra Tấn Sóc Đế cũng không cần nghe câu trả lời từ người khác.

Hắn chỉ muốn tìm một con đường khác từ trong đống rắc rối này, hắn cười nói: “Ngươi cũng không biết.”

“Vâng, nô tài……nô tài sao có phúc khí mà nhận được bảo vật như vậy chứ?”

“Ừ.”

“Trẫm nghĩ lại, nếu đặt nó ở trên cao, xây một bức tường lớn ở xung quanh, không cho mưa gió quấy nhiễu tới nó, nhưng thật ra đây là một biện pháp cực kỳ ngu xuẩn.” Tấn Sóc Đế chậm rãi nói.

Mạnh công công kinh ngạc nghĩ thầm, sao lại gọi là ngu xuẩn? Ai mà có thể được bệ hạ che chở trong lòng bàn tay, không để mưa gió chạm tới? Đây chẳng phải là vinh sủng cao quý nhất trên thiên hạ này sao?

“Trẫm nghe nói, hai ngày nữa Trưởng công chúa tổ chức tiệc ngắm hoa?” Tấn Sóc Đế hỏi.

Mạnh công công đáp lại: “Thưa, đúng vậy.”

Tấn Sóc Đế cũng không nhắc lại những lời vừa nãy nữa.

Chung gia cũng nhận được thiếp mời tiệc ngắm hoa.

Chung Niệm Nguyệt trở mình nói: “Còn có cả Thái Tử đi sao? Ta không đi, không đi.” Dứt lời, nàng liền ném thiếp mời đi.

Tiền ma ma dở khóc dở cười nhặt lên, nói: “Dù sao cũng là Trưởng công tử đưa tới, đó chính là tỷ tỷ của bệ hạ nha.”

Tiền ma ma thu lại thiếp mời, nói tiếp: “Đến hôm đó, tiểu thư về sớm một chút là được.”

Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, dựa vào giường ngủ thiếp đi, nàng lẩm bẩm nói: “Tham gia cái yến tiệc nhàm chán này, không bằng đến Chu gia còn hơn.”

Tiền ma ma biết trong lòng nàng vẫn còn lo lắng cho Chu tiểu thư, nói: “Không phải thân thể Chu phu nhân đã chuyển biến tốt hơn rồi sao ạ? Chắc cũng không còn gì trở ngại nữa đâu.”

Chung Niệm Nguyệt lười biếng mà ngáp một cái.

Nghĩ thầm, còn phải cảm tạ Tấn Sóc Đế…..nên cảm tạ như thế nào bây giờ? Không thì đưa cho hắn một tiểu mỹ nhân?

Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ một chút liền ngủ quên.

Trong mơ nàng nhìn thấy mình đang ngồi trên cổ kiệu, chậm rãi được khiêng tới trước mặt Tấn Sóc Đế, nàng vén màn che lên, đắc ý nhìn Tấn Sóc Đế, nói: “Ta chính là bảo bối tốt nhất trên đời này, ta tặng bản thân mình cho bệ hạ.” Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt tỉnh lại, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, sao gần đây giấc mơ của nàng lại không đàng hoàng như vậy…..

“Hương Đào, mang nước tới.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài màn, Hương Đào vẫn còn đứng ở đó, dường như nàng ta vẫn chưa nghỉ ngơi, nàng không nhịn được hỏi: “Đã giờ nào rồi?”

Hương Đào rụt rè nói: “Giờ Sửu ạ.”

Không phải đã là một hai giờ rồi sao?

Chung Niệm Nguyệt thắc mắc hỏi: “Vậy sao ngươi còn chưa đi ngủ?”

Màn bị vén lên, Tiền ma ma lại gần, Hương Đào đi ra ngoài rót nước.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới phát hiện ra, ngay cả Tiền ma ma cũng chưa đi ngủ.

Nàng liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Tiền ma ma thấp giọng nói: “Chu phủ đã xảy ra chuyện.”

“Chu phu nhân trở bệnh?”

“Không, không phải…..Chủ phủ còn đang đi lấy nước, vẫn đang cứu chữa.”

Vẫn còn đang tốt thì sao phải đi lấy nước?

Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt ngồi dậy: “Ta đi xem một chút.” “Ma ma đi hỏi mẫu thân, ta có thể rời phủ không? Khoan đã, không cần hỏi đâu. Chắc chắn mẫu thân sẽ đồng ý.”

Tiền ma ma dở khóc dở cười nói: “Hiện tại đã tới giờ cấm, không thể đi lại trên đường.”

Chung Niệm Nguyệt sờ sờ đồ bên hông: “Không sao.” “Đi!”

Bên hông nàng còn treo đồ của Tấn Sóc Đế cho mà.

Tiền ma ma đành phải đỡ nàng đứng dậy, mặc áo choàng cho nàng, rồi cùng lên xe ngựa đi thẳng tới Chu gia.

Càng đi đến gần, nàng liền nhìn thấy ánh lửa cao ngút trời, dường như Chung Niệm Nguyệt ngửi thấy mùi khét.

Nàng cố gắng nhớ lại nguyên tác…..nhưng nàng nhớ rõ, trong cốt truyện không hề nhắc tới Chu Ấu Di nên nàng không thể biết được tương lai nàng ấy còn sống hay chết.

Xe ngựa chạy được một chút, liền bị chặn lại.

Người đi đầu, thân hình cường tráng, ngồi trên lưng ngựa, ngẩng cao đầu mà nhìn hạ nhân Chu gia, còn chưa đợi hắn ta lên tiếng, hạ nhân Chung gia đã sợ tới mức run rẩy toàn thân.

“Ngươi là ai, sao dám ra đường vào lúc này?”

“Chúng ta, chúng ta…..là người của Chung gia.” Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói.

Lúc này, Chung Niệm Nguyệt bước nhanh tới vén màn ra, nói: “Nhận ra được cái này không?”

Hắn ta nhìn chắm chú, còn cho rằng bản thân đã bị hoa mắt.

“Ngài, ngài…..” Hắn ta ngập ngừng nửa ngày nhưng vẫn không nói được chữ nào.

Chung Niệm Nguyệt làm gì rảnh mà quan tâm sắc mặt của hắn, chỉ nói: “Chúng ta có thể đi chưa?”

“…..Có thể.”

Xe ngựa đi được một chút, đột nhiên Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ, quay đầu lại nói: “Nếu đại nhân rảnh thì hãy phái thêm người tới giúp dập lửa.”

Hắn ta kinh ngạc hỏi: “Ngài muốn đi tới Chu phủ?” Hắn ta cau mày lại, khó khăn nói: “Chỉ sợ là không thể giúp được gì…..” Lời nói tới miệng nhưng hắn không dám nói ra, cuối cùng chỉ nói: “Để ta hộ tống tiểu thư.”

Dứt lời, hắn ta quay người lại nói vài câu với người bên cạnh, rất nhanh người đó leo lên ngựa phóng đi.

Dường như là đang đi tới hoàng cung.

Đến khi Chung Niệm Nguyệt tới nơi, người đó cũng đã truyền được lời vào trong cung, đi qua tầng tầng lớp lớp, đưa tới trước mặt Tấn Sóc Đế.

Lúc này Tấn Sóc Đế đã nghỉ ngơi.

Mạnh công công do dự một lát, ông mới xoay người đi tới gần bên giường Tấn Sóc Đé, thấp giọng nói: “Thưa bệ hạ.”

Cho dù Tấn Sóc Đế không quan tâm đến việc này nhưng ông vẫn phải báo cho bệ hạ biết.

Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt đang cau mày, lùi bước chân lại một chút.

Bởi vì nàng đứng khá gần nên nàng có thể cảm giác được độ nóng của đám lửa kia, dường như trong một khoảng khắc có thể nuốt trọn bản thân nàng.

Mà người vừa nãy ngăn cản xe ngựa lại, vẫn còn kinh ngạc cẩn thận mà nhìn Chung Niệm Nguyệt.

Vì sao hắn ta lại kinh ngạc?

Chỉ vì món đồ mà Chung tiểu thư đưa ra, đó chính là vật mà Tấn Sóc Đế đã đeo bên hông khi ngài ấy còn là niên thiếu. Ở trong kinh thành, đa số tất cả thần tử đều đã được nhìn thấy vật đó.

Người ta đồn rằng, vật đó là do Tấn Sóc Đế tự tay xin của chùa. Ngài ấy đã xin hai chiếc lá vàng, một lớn một nhỏ, một cái được Tấn Sóc Đế đeo bên người, một cái khác bệ hạ đã tặng cho tiên đế. Khi đó tiên đế vẫn đang bệnh nặng, ông ấy vừa nhìn thấy liền cảm thấy vui mừng, còn khen ngợi Tấn Sóc Đế là một người chí thuần chí hiếu, từ đó về sau, người luôn được kính trọng nhất là Định vương liền thất thế.

*Chí thuần chí hiếu: tình cảm chân thật.

Hắn ta vội vàng thu hồi lại suy nghĩ, nghĩ thầm, hắn ta thật sự nghĩ xa quá rồi.

Không biết đám cháy này phải dập tới khi nào.

Hương Đào cảm giác được hai chân đã tê rần.

Có người xách theo thùng nước từ bên trong chạy ra, hốt hoảng nói: “Viện ở phía Đông đã bị thiêu cháy không còn nhìn thấy rõ nữa…..”

Chung Niệm Nguyệt liền hỏi: “Người đó đâu? Chu tiểu thư đâu rồi?”

Trong đêm tối, dưới ánh lửa đỏ rực, đột nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện một tiểu mỹ nhân, lắp bắp trả lời: “Chưa từng…..chưa từng nhìn thấy.”

Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút nói: “Ta tiếp tục chờ.”

Nhưng lại càng lúc càng có nhiều người chạy ra ngoài.

Hỏa hoạn càng lúc càng lớn.

Khi Tấn Sóc Đế đến nơi, khuôn mặt Chung Niệm Nguyệt đã đỏ bừng lên vì ánh lửa, khiến cho khuôn mặt của nàng càng trở nên tinh xảo và xinh đẹp, không giống với người phàm.

Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang đến gần.

Ngay sau đó màn che được vén lên, một nam nhân dáng người trường thân ngọc lập, từ trên xe ngựa bước xuống, khuôn mặt hắn tuấn mỹ, không giận mà uy, khiến người khác mỗi khi nhìn thấy liền cảm thấy sợ hãi.

Hắn đi đến gần Chung Niệm Nguyệt, bế nàng lên, đi về phía xe ngựa.

“…..Bệ hạ.”

Tấn Sóc Đế cũng không quan tâm đến bọn họ, sau khi bế Chung Niệm Nguyệt lên xe ngựa, liền sai người chạy xe đi.

“Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ, Niệm Niệm không biết đạo lý này sao?” Tấn Sóc Đế trầm giọng nói.

*Quân tử bất lập vu ngụy tường chi hạ: Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở vào nguy hiểm mà không biết. Những người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra. Chính vì thế mà họ thường bình an vô sự.

Dường như hắn đang rất tức giận, ánh mắt sâu thẳm nói: “Nếu có một ngày, trẫm rơi vào hoàn cảnh như vậy, Niệm Niệm cũng sẽ đứng ở ngoài phủ chờ trẫm, không bao giờ rời đi sao?”

Mạnh công công chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Tấn Sóc Đế.

Há hốc miệng, ông muốn nói lời hòa giải nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lắp bắp nói: “Thân thể bệ hạ cao quý, sao có thể lâm vào hoàn cảnh như vậy được?”

Chỉ là không ai để ý tới Mạnh công công.

Chung Niệm Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm về phía của Chu gia.

Nàng uể oải nói: “Nếu có ngày đó, ai còn rảnh mà ở cửa chờ? Ta đã chạy vào cứu bệ hạ rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện