🌼 Biến cố 2 🌼
Sau khi Chung Niệm Nguyệt đi ra ngoài, quả nhiên bên ngoài đang thu dọn hành lý.
Mạnh công công đứng trong tiền sảnh, nghe thấy tiếng bước chân đi tới liền quay người sang. Tới khi nhìn thấy hình ảnh của Chung Niệm Nguyệt, ông mới lộ vẻ tươi cười nói: “Còn đang thắc mắc không biết khi nào tiểu thư mới thức dậy...đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Người nào đối xử tốt với nàng, đương nhiên là nàng biết được.
Chung Niệm Nguyệt liền ngẩng đầu lên cười nói: “Vừa mới thức dậy, hôm nay ăn gì vậy?”
“Hôm đó không phải là ăn khoai lang sao? Rất ngọt, hôm nay chúng ta lại ăn tiếp vậy.” Mạnh công công vui vẻ cười nói, dường như ông rất thích món này.
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy ăn rất ngon nhưng nếu dành cho bữa chính nàng lại cảm thấy không đủ no.
Cũng không cần quá rắc rối, chỉ cần thêm một ít cháo rau củ là được. Chung Niệm Nguyệt vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Mạnh công công liền nói: “Không biết tiểu thư có thích ăn mì nước không?”
Người thông minh nghe thấy liền hiểu ý, đây là món đước chuẩn bị riêng.
Chung Niệm Nguyệt liền cười nói: “Thích ăn.”
Mạnh công công liền yên tâm, Chung tiểu thư tuy rằng có chút ngạo kiều nhưng nàng lại không quá bắt bẻ.
Nhìn đi, không phải là rất dễ nuôi sao? Nhìn xung quanh ở đây cũng chỉ toàn là nam nhân, lại nhìn Chung tiểu thư đang đứng trước mặt ông, Mạnh công công định sẵn dưới gối sẽ không có con nối dõi khi nhìn thấy nàng trong lòng không khỏi mềm đi vài phần.
Tiền Xương ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên nói: “Nhanh lại ăn nào, đã nấu lâu như vậy không biết mì có bị nát không.”
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới bước tới ngồi xuống.
Kỳ Hãn cũng đang ngồi ở đó, hắn thấp giọng kêu một tiếng “Biểu muội”, nhìn dáng vẻ của hắn chắc hẳn đã hết bệnh.
Chung Niệm Nguyệt gật đầu, rồi nhìn về phía cái nồi đang nấu.
Mì trong nồi chìm chìm nổi nổi, hạ nhân bên cạnh đang vớt mì ra, trong tay vẫn là cái ‘chén của hoàng đế’ ngày hôm đó.
Chung Niệm Nguyệt thầm nghĩ, cái đó chắc hẳn là cho nàng.
Sau ngày đầu tiên nàng đã dùng qua chén đó, thì đương nhiên chén đó dành cho nàng rồi. Cũng không thể kêu hoàng đế dùng lại chén mà nàng đã dùng qua.
Kỳ Hãn ngồi một lát nhưng vẫn không thấy biểu muội chủ động nói chuyện với mình. Hắn không nhịn được liền đưa tay ra cầm chén lên, nói: “Để ta cầm.”
Mạnh công công ngừng lại: “Công tử...”
Kỳ Hãn nhận lấy đũa từ trong tay hạ nhân, nhét vào tay Chung Niệm Nguyệt.
Hắn có chút ngây người, thầm nghĩ không ngờ bàn tay biểu muội lại mềm mại như vậy.
Kỳ Hãn: “Hôm nay ta cầm chén cho muội, được không?”
Người này cũng thật là kỳ lạ.
Ban đầu Chung Niệm Nguyệt kêu hắn làm, hắn lại không chịu, trong lòng nghĩ thầm biểu muội kiêu căng lại dính người.
Hiện tại ngay cả Tấn Sóc Đế cũng cầm chén giúp cho Chung Niệm Nguyệt, nàng cũng không còn cần hắn nữa, Kỳ Hãn liền cảm thấy cực kỳ khó chịu giống như thứ gì đó đang cố gắng rời khỏi hắn, khiến hắn lo lắng ‘ăn không ngon, ngủ không yên’...
Chung Niệm Nguyệt sao rảnh mà quan tâm đến suy nghĩ của Kỳ Hãn, quay đầu sang hơi liếc hắn: “Nếu biểu ca thích thì cầm đi.”
Tên này có bệnh à.
Vội vàng muốn làm hạ nhân như vậy à.
Chung Niệm Nguyệt hơi cúi đầu, kẹp đũa lại gắp mì lên.
Nàng dường như nhìn thấy một thứ gì đó màu đen nằm dưới đáy chén.
Thấy Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm đến xuất thần, Tiền Xương liền nói: “Dân địa phương nói thứ đó được hái trên núi, có thể ăn được. Giống với thứ được bỏ vào nấu chung với cháo thịt hôm trước.”
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.
Đây là nấm.
Chỉ là loại này khác với loại ngày hôm trước, cho nên nàng nhất thời không nhìn ra được.
Nấm nấu cùng mì hay cháo cũng đều rất là ngon, sẽ giúp món ăn thơm hơn, Chung Niệm Nguyệt đều rất là thích.
Nàng liền dùng đũa gắp mì cùng nấm lên, đưa vào miệng.
Đây là đầu bếp trong cung mang theo nấu, dù chỉ là một món ăn bình thường nhưng vẫn rất ngon!
Chung Niệm Nguyệt ăn được hai miếng, mới nhớ ra mà hỏi: “Món này nấu bao lâu?”
Nếu nấm này chưa nấu chín mà đã ăn thì hôm nay nàng sẽ đi chầu trời ngay lập tức! Mặc dù nàng muốn chết thử để xem có thể trở về hay không nhưng không muốn chết một cách lãng xẹt như vậy.
“Nấu hơn nửa canh giờ.” Mạnh công công trả lời.
Chung Niệm Nguyệt yên tâm trở lại, cúi đầu ăn thêm một miếng nữa.
Thư Dung ở phòng bên cạnh không biết nên làm gì liền đứng cùng đám hạ nhân.
Nàng ta thấy tiểu thư nhà mình ăn ngon miệng như vậy nên cũng yên tâm.
Nàng ta nhìn ra ngoài sân thấy vài người đang quét tuyết trên đất, lại nhìn lâu thêm một chút, không nhịn được buột miệng hỏi: “Kia là cái gì?”
Một thứ gì đó màu đỏ vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng.
Hạ nhân cười nói: “Là hoa đào rơi xuống mặt đất.”
Thư Dung thầm nghĩ, trong viện trạch này không trồng hoa đào mà. Nhưng nàng ta cũng không phải là đồ ngu xuẩn, người ta chri là không muốn cho mình biết mà thôi.
Thư Dung liền ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Phòng bên kia Chung Niệm Nguyệt ăn thêm được vài miếng thì nghe thấy giọng nói của Thư Dung.
Nàng liếm nước mì còn dính trên môi, cảm thấy mùi máu dường như bị mùi nước mì làm phai nhạt. Mà, tại sao bây giờ vị của nước mì cũng nhạt đi vậy.
....Là do phía dưới không bỏ muối? Hay là do nấu không đều?
Chung Niệm Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh, liền dừng lại trên người Tấn Sóc Đế.
Hôm nay Tấn Sóc Đế vẫn mặc bộ xiêm y màu trắng, ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ đĩnh bạt.
Mạnh công công đưa vài củ khoai lang đến trước mặt hắn, để hắn tự chọn. Tấn Sóc Đế chọn đại một củ. Dường như nó không phù hợp với khí chất của hắn nhưng khi hắn lột vỏ lại khiến người khác cho rằng thứ hắn cầm trên tay không phải khoai lang mà là một bảo vật.
Chung Niệm Nguyệt đặt đũa xuống, chóp mũi hơi động một chút: “Hôm nay tại sao không thơm?”
Mạnh công công ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Tấn Sóc Đế lột vỏ xong hắn cúi đầu cắn một miếng, liền đặt khoai lang về đĩa trở lại: “Đúng thật là không ngon như bữa trước.”
Mạnh công công hít sâu vào, ngửi một chút: “Để tiểu nhân ăn thử...”
Ông vừa nói xong.
Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua Tấn Sóc Đế, trên tay áo của hắn dính một chút máu.
Chung Niệm Nguyệt liền hiểu rõ.
Mùi máu đó không phải là do ảo giác của nàng, hôm nay trong sân vừa xử trí ai đó sao?
Nàng siết chặt ngón tay muốn di chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Tấn Sóc Đế cũng đang nhìn nàng ngay sau đó hắn liền che vạt áo đi dường như không muốn nàng nhìn thấy.
Chung Niệm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở về.
Nàng chép chép miệng nói: “Tại sao ta cảm thấy trong miệng có chút đắng...”
Nếu cho quá nhiều muối thì cũng sẽ bị đắng.
Thật kỳ lạ, sao nàng lại cảm thấy có hơi khó chịu?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Chung Niệm Nguyệt chỉ cảm thấy ánh mắt của mình đang nhìn chằm chằm vào bếp lò dần trở nên mơ hồ.
Sau đó nàng liền cảm thấy hoa mắt, cổ họng có chút vị ngọt, dường như có cái gì đó...
Nàng lập tức há miệng nôn ra ngoài.
Nàng không thấy rõ mình đã nôn ra thứ gì ra ngoài, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó liền ngã xuống.
Nấm...thật sự...không...chín?
Ta chỉ ăn nấm...liền đi chầu trời?
“Tiểu thư!”
“Biểu muội!”
Sắc mặt Mạnh công công cùng Kỳ Hãn đều thay đổi, Mạnh công công theo bản năng vội vàng muốn bước lên đỡ người, thiếu chút nữa đã làm đổ bếp lò.
Thư Dung sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tiền Xương hét lên: “Đem nơi này bao vây lại!”
Tấn Sóc Đế là người bình tĩnh nhất, sắc mặt hắn trầm xuống, đứng dậy đẩy Kỳ Hãn ra.
Sau đó liền duỗi tay ra, bế Chung Niệm Nguyệt đang nằm dưới đất lên.
Hắn lay người Chung Niệm Nguyệt nhưng tiểu cô nương trong ngực hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lông mi nàng cũng không động, trong thời gian ngắn sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch. Thiếu nữ giống như một đóa hoa xinh đẹp đã mất đi màu sắc.
Trước ngực là một vũng máu tươi, làm ướt đẫm xiêm y, nhìn rất rợn người.
Lúc này thái y vội vàng bước đến, quỳ trên mặt đất, bàn tay hơi run rẩy mà bắt mạch cho Chung Niệm Nguyệt.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lạnh băng nhìn về phía Mạnh công công.
Đã lâu Mạnh công công không nhìn thấy vẻ mặt này của Tấn Sóc Đế, trong lòng cảm thấy có chút giật mình, vội vàng nói: “Tiền tiên sinh, hãy đưa tất cả ra ngoài.”
Tiền Xương vội vàng đáp lại không dám chậm trễ một giây nào.
Trong đầu Kỳ Hãn vô cùng rối loạn, chỉ biết đứng đó quên mất phải cử động.
“Công tử.” Tiểu thái giám thấp giọng nói, “Chúng ta nên đi ra ngoài trước.”
Dù sao hắn ta cũng là người sinh sống trong cung, cho dù là có ngu tới mức nào đi chăng nữa, nếu biết bây giờ ở lại sẽ gây thêm phiền toái cho bọn họ.
Kỳ Hãn nắm chặt tay, lui ra ngoài, ánh mắt của hắn vẫn dính chặt trên người Chung Niệm Nguyệt.
Tại sao lại như vậy?
Cả ngày theo sau hắn, vì hắn mà đánh Tam hoàng tử, vì hắn mà tươi cười mà làm nũng, tại sao bây giờ lại như vậy? Nàng nằm yên ở đó không còn chút sức sống nào.
Đến khi Kỳ Hãn khôi phục lại tinh thần, thì hắn đã đứng ở trước cửa.
Hai cánh cửa đóng chặt lại, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên trong. Bởi vì như vậy lại càng khiến hắn sợ hãi hơn...
Hắn hoảng sợ mà nhìn xuống bàn tay của mình.
Hắn lớn lên ở trong cung, cũng không phải là không biết gì.
Biểu muội trúng độc.
Là chén mì nước đó!
Nhưng chén mì đó là tự tay hắn cầm lấy.
Nếu lúc đó hắn không sốt ruột như vậy, để tiểu thái giám dùng châm thử độc, có phải biểu muội sẽ không phải chịu sự hành hạ này?
“Công tử đừng lo lắng.” Sắc mặt tiểu thái giám cũng trắng bệch nhưng vẫn nhỏ giọng trấn an.
Hôm nay người ngã xuống là Chung tiểu thư nhưng ai cũng biết chuyện này không đơn giản chỉ là như vậy. Nếu hôm nay người đó là bệ hạ, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết...
Tiểu thái giám cảm thấy có chút sợ hãi.
Hắn ta không nhịn được ngước mặt lên nhìn Kỳ Hãn nhưng sắc mặt Kỳ Hãn có chút âm u khiến cho ngũ quan tuấn tú có chút vặn vẹo, ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Bên trong cánh cửa.
Thái y lo sợ nói: “Không, không quá nghiêm trọng. May mắn là hôm nay ăn chính là mì nước, độc dược dường như nằm dưới đáy chén, cũng không ăn quá nhiều. Tiểu thư không húp nước lại chỉ ăn qua mấy miếng còn nôn ra kịp lúc, nôn ra chút máu bầm...chỉ là tiểu thư tuổi còn nhỏ, thân thể ốm yếu lại nôn nhiều như vậy, phải đợi khoảng hai ba ngày mới có thể tỉnh lại...”
Thái y vừa nói vừa nhanh chóng viết xuống phương thuốc.
Tấn Sóc Đế sau khi nghe xong, sắc mặt cũng không vì vậy mà chuyển biến tốt hơn.
Hắn cầm lấy tay Chung Niệm Nguyệt đặt lại lên bụng nàng.
Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dường như hắn chỉ cần dùng sức một chút, liền có thể đem eo của nàng bóp nát.
Tấn Sóc Đế hơi nhướng mày, vỗ nhẹ lên lưng Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt vô tri vô giác lại nôn ra thêm một chút.
Tấn Sóc Đế cũng không quan tâm xiêm y bị bẩn, hắn đặt nàng vào lòng: “Lấy chút nước ấm.”
Chân Mạnh công công hơi mềm đi, nhìn thấy như vậy biết rằng cũng không còn gì trở ngại nữa, liền nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu nhân đi liền.”
Kỳ Hãn đứng ở bên ngoài không biết đã bao lâu, nghe thấy tiếng ‘cạch” ngẩng đầu lên liền thấy phụ hoàng đang bế biểu muội ra ngoài.
Hắn quỳ trên mặt đất hai mắt nhìn chằm chằm theo.
Tấn Sóc Đế không quan tâm tới hắn mà bước đi.
Kỳ Hãn liên tục nói: “Ta xin lỗi biểu muội, xin lỗi biểu muội.”
Chỉ có như vậy mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- ----------- 🌼 Hết Chương 15 🌼 -------------
Sau khi Chung Niệm Nguyệt đi ra ngoài, quả nhiên bên ngoài đang thu dọn hành lý.
Mạnh công công đứng trong tiền sảnh, nghe thấy tiếng bước chân đi tới liền quay người sang. Tới khi nhìn thấy hình ảnh của Chung Niệm Nguyệt, ông mới lộ vẻ tươi cười nói: “Còn đang thắc mắc không biết khi nào tiểu thư mới thức dậy...đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Người nào đối xử tốt với nàng, đương nhiên là nàng biết được.
Chung Niệm Nguyệt liền ngẩng đầu lên cười nói: “Vừa mới thức dậy, hôm nay ăn gì vậy?”
“Hôm đó không phải là ăn khoai lang sao? Rất ngọt, hôm nay chúng ta lại ăn tiếp vậy.” Mạnh công công vui vẻ cười nói, dường như ông rất thích món này.
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy ăn rất ngon nhưng nếu dành cho bữa chính nàng lại cảm thấy không đủ no.
Cũng không cần quá rắc rối, chỉ cần thêm một ít cháo rau củ là được. Chung Niệm Nguyệt vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Mạnh công công liền nói: “Không biết tiểu thư có thích ăn mì nước không?”
Người thông minh nghe thấy liền hiểu ý, đây là món đước chuẩn bị riêng.
Chung Niệm Nguyệt liền cười nói: “Thích ăn.”
Mạnh công công liền yên tâm, Chung tiểu thư tuy rằng có chút ngạo kiều nhưng nàng lại không quá bắt bẻ.
Nhìn đi, không phải là rất dễ nuôi sao? Nhìn xung quanh ở đây cũng chỉ toàn là nam nhân, lại nhìn Chung tiểu thư đang đứng trước mặt ông, Mạnh công công định sẵn dưới gối sẽ không có con nối dõi khi nhìn thấy nàng trong lòng không khỏi mềm đi vài phần.
Tiền Xương ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên nói: “Nhanh lại ăn nào, đã nấu lâu như vậy không biết mì có bị nát không.”
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới bước tới ngồi xuống.
Kỳ Hãn cũng đang ngồi ở đó, hắn thấp giọng kêu một tiếng “Biểu muội”, nhìn dáng vẻ của hắn chắc hẳn đã hết bệnh.
Chung Niệm Nguyệt gật đầu, rồi nhìn về phía cái nồi đang nấu.
Mì trong nồi chìm chìm nổi nổi, hạ nhân bên cạnh đang vớt mì ra, trong tay vẫn là cái ‘chén của hoàng đế’ ngày hôm đó.
Chung Niệm Nguyệt thầm nghĩ, cái đó chắc hẳn là cho nàng.
Sau ngày đầu tiên nàng đã dùng qua chén đó, thì đương nhiên chén đó dành cho nàng rồi. Cũng không thể kêu hoàng đế dùng lại chén mà nàng đã dùng qua.
Kỳ Hãn ngồi một lát nhưng vẫn không thấy biểu muội chủ động nói chuyện với mình. Hắn không nhịn được liền đưa tay ra cầm chén lên, nói: “Để ta cầm.”
Mạnh công công ngừng lại: “Công tử...”
Kỳ Hãn nhận lấy đũa từ trong tay hạ nhân, nhét vào tay Chung Niệm Nguyệt.
Hắn có chút ngây người, thầm nghĩ không ngờ bàn tay biểu muội lại mềm mại như vậy.
Kỳ Hãn: “Hôm nay ta cầm chén cho muội, được không?”
Người này cũng thật là kỳ lạ.
Ban đầu Chung Niệm Nguyệt kêu hắn làm, hắn lại không chịu, trong lòng nghĩ thầm biểu muội kiêu căng lại dính người.
Hiện tại ngay cả Tấn Sóc Đế cũng cầm chén giúp cho Chung Niệm Nguyệt, nàng cũng không còn cần hắn nữa, Kỳ Hãn liền cảm thấy cực kỳ khó chịu giống như thứ gì đó đang cố gắng rời khỏi hắn, khiến hắn lo lắng ‘ăn không ngon, ngủ không yên’...
Chung Niệm Nguyệt sao rảnh mà quan tâm đến suy nghĩ của Kỳ Hãn, quay đầu sang hơi liếc hắn: “Nếu biểu ca thích thì cầm đi.”
Tên này có bệnh à.
Vội vàng muốn làm hạ nhân như vậy à.
Chung Niệm Nguyệt hơi cúi đầu, kẹp đũa lại gắp mì lên.
Nàng dường như nhìn thấy một thứ gì đó màu đen nằm dưới đáy chén.
Thấy Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm đến xuất thần, Tiền Xương liền nói: “Dân địa phương nói thứ đó được hái trên núi, có thể ăn được. Giống với thứ được bỏ vào nấu chung với cháo thịt hôm trước.”
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.
Đây là nấm.
Chỉ là loại này khác với loại ngày hôm trước, cho nên nàng nhất thời không nhìn ra được.
Nấm nấu cùng mì hay cháo cũng đều rất là ngon, sẽ giúp món ăn thơm hơn, Chung Niệm Nguyệt đều rất là thích.
Nàng liền dùng đũa gắp mì cùng nấm lên, đưa vào miệng.
Đây là đầu bếp trong cung mang theo nấu, dù chỉ là một món ăn bình thường nhưng vẫn rất ngon!
Chung Niệm Nguyệt ăn được hai miếng, mới nhớ ra mà hỏi: “Món này nấu bao lâu?”
Nếu nấm này chưa nấu chín mà đã ăn thì hôm nay nàng sẽ đi chầu trời ngay lập tức! Mặc dù nàng muốn chết thử để xem có thể trở về hay không nhưng không muốn chết một cách lãng xẹt như vậy.
“Nấu hơn nửa canh giờ.” Mạnh công công trả lời.
Chung Niệm Nguyệt yên tâm trở lại, cúi đầu ăn thêm một miếng nữa.
Thư Dung ở phòng bên cạnh không biết nên làm gì liền đứng cùng đám hạ nhân.
Nàng ta thấy tiểu thư nhà mình ăn ngon miệng như vậy nên cũng yên tâm.
Nàng ta nhìn ra ngoài sân thấy vài người đang quét tuyết trên đất, lại nhìn lâu thêm một chút, không nhịn được buột miệng hỏi: “Kia là cái gì?”
Một thứ gì đó màu đỏ vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng.
Hạ nhân cười nói: “Là hoa đào rơi xuống mặt đất.”
Thư Dung thầm nghĩ, trong viện trạch này không trồng hoa đào mà. Nhưng nàng ta cũng không phải là đồ ngu xuẩn, người ta chri là không muốn cho mình biết mà thôi.
Thư Dung liền ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Phòng bên kia Chung Niệm Nguyệt ăn thêm được vài miếng thì nghe thấy giọng nói của Thư Dung.
Nàng liếm nước mì còn dính trên môi, cảm thấy mùi máu dường như bị mùi nước mì làm phai nhạt. Mà, tại sao bây giờ vị của nước mì cũng nhạt đi vậy.
....Là do phía dưới không bỏ muối? Hay là do nấu không đều?
Chung Niệm Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh, liền dừng lại trên người Tấn Sóc Đế.
Hôm nay Tấn Sóc Đế vẫn mặc bộ xiêm y màu trắng, ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ đĩnh bạt.
Mạnh công công đưa vài củ khoai lang đến trước mặt hắn, để hắn tự chọn. Tấn Sóc Đế chọn đại một củ. Dường như nó không phù hợp với khí chất của hắn nhưng khi hắn lột vỏ lại khiến người khác cho rằng thứ hắn cầm trên tay không phải khoai lang mà là một bảo vật.
Chung Niệm Nguyệt đặt đũa xuống, chóp mũi hơi động một chút: “Hôm nay tại sao không thơm?”
Mạnh công công ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Tấn Sóc Đế lột vỏ xong hắn cúi đầu cắn một miếng, liền đặt khoai lang về đĩa trở lại: “Đúng thật là không ngon như bữa trước.”
Mạnh công công hít sâu vào, ngửi một chút: “Để tiểu nhân ăn thử...”
Ông vừa nói xong.
Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua Tấn Sóc Đế, trên tay áo của hắn dính một chút máu.
Chung Niệm Nguyệt liền hiểu rõ.
Mùi máu đó không phải là do ảo giác của nàng, hôm nay trong sân vừa xử trí ai đó sao?
Nàng siết chặt ngón tay muốn di chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Tấn Sóc Đế cũng đang nhìn nàng ngay sau đó hắn liền che vạt áo đi dường như không muốn nàng nhìn thấy.
Chung Niệm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở về.
Nàng chép chép miệng nói: “Tại sao ta cảm thấy trong miệng có chút đắng...”
Nếu cho quá nhiều muối thì cũng sẽ bị đắng.
Thật kỳ lạ, sao nàng lại cảm thấy có hơi khó chịu?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Chung Niệm Nguyệt chỉ cảm thấy ánh mắt của mình đang nhìn chằm chằm vào bếp lò dần trở nên mơ hồ.
Sau đó nàng liền cảm thấy hoa mắt, cổ họng có chút vị ngọt, dường như có cái gì đó...
Nàng lập tức há miệng nôn ra ngoài.
Nàng không thấy rõ mình đã nôn ra thứ gì ra ngoài, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó liền ngã xuống.
Nấm...thật sự...không...chín?
Ta chỉ ăn nấm...liền đi chầu trời?
“Tiểu thư!”
“Biểu muội!”
Sắc mặt Mạnh công công cùng Kỳ Hãn đều thay đổi, Mạnh công công theo bản năng vội vàng muốn bước lên đỡ người, thiếu chút nữa đã làm đổ bếp lò.
Thư Dung sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tiền Xương hét lên: “Đem nơi này bao vây lại!”
Tấn Sóc Đế là người bình tĩnh nhất, sắc mặt hắn trầm xuống, đứng dậy đẩy Kỳ Hãn ra.
Sau đó liền duỗi tay ra, bế Chung Niệm Nguyệt đang nằm dưới đất lên.
Hắn lay người Chung Niệm Nguyệt nhưng tiểu cô nương trong ngực hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lông mi nàng cũng không động, trong thời gian ngắn sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch. Thiếu nữ giống như một đóa hoa xinh đẹp đã mất đi màu sắc.
Trước ngực là một vũng máu tươi, làm ướt đẫm xiêm y, nhìn rất rợn người.
Lúc này thái y vội vàng bước đến, quỳ trên mặt đất, bàn tay hơi run rẩy mà bắt mạch cho Chung Niệm Nguyệt.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lạnh băng nhìn về phía Mạnh công công.
Đã lâu Mạnh công công không nhìn thấy vẻ mặt này của Tấn Sóc Đế, trong lòng cảm thấy có chút giật mình, vội vàng nói: “Tiền tiên sinh, hãy đưa tất cả ra ngoài.”
Tiền Xương vội vàng đáp lại không dám chậm trễ một giây nào.
Trong đầu Kỳ Hãn vô cùng rối loạn, chỉ biết đứng đó quên mất phải cử động.
“Công tử.” Tiểu thái giám thấp giọng nói, “Chúng ta nên đi ra ngoài trước.”
Dù sao hắn ta cũng là người sinh sống trong cung, cho dù là có ngu tới mức nào đi chăng nữa, nếu biết bây giờ ở lại sẽ gây thêm phiền toái cho bọn họ.
Kỳ Hãn nắm chặt tay, lui ra ngoài, ánh mắt của hắn vẫn dính chặt trên người Chung Niệm Nguyệt.
Tại sao lại như vậy?
Cả ngày theo sau hắn, vì hắn mà đánh Tam hoàng tử, vì hắn mà tươi cười mà làm nũng, tại sao bây giờ lại như vậy? Nàng nằm yên ở đó không còn chút sức sống nào.
Đến khi Kỳ Hãn khôi phục lại tinh thần, thì hắn đã đứng ở trước cửa.
Hai cánh cửa đóng chặt lại, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên trong. Bởi vì như vậy lại càng khiến hắn sợ hãi hơn...
Hắn hoảng sợ mà nhìn xuống bàn tay của mình.
Hắn lớn lên ở trong cung, cũng không phải là không biết gì.
Biểu muội trúng độc.
Là chén mì nước đó!
Nhưng chén mì đó là tự tay hắn cầm lấy.
Nếu lúc đó hắn không sốt ruột như vậy, để tiểu thái giám dùng châm thử độc, có phải biểu muội sẽ không phải chịu sự hành hạ này?
“Công tử đừng lo lắng.” Sắc mặt tiểu thái giám cũng trắng bệch nhưng vẫn nhỏ giọng trấn an.
Hôm nay người ngã xuống là Chung tiểu thư nhưng ai cũng biết chuyện này không đơn giản chỉ là như vậy. Nếu hôm nay người đó là bệ hạ, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết...
Tiểu thái giám cảm thấy có chút sợ hãi.
Hắn ta không nhịn được ngước mặt lên nhìn Kỳ Hãn nhưng sắc mặt Kỳ Hãn có chút âm u khiến cho ngũ quan tuấn tú có chút vặn vẹo, ánh mắt của hắn lạnh như băng.
Bên trong cánh cửa.
Thái y lo sợ nói: “Không, không quá nghiêm trọng. May mắn là hôm nay ăn chính là mì nước, độc dược dường như nằm dưới đáy chén, cũng không ăn quá nhiều. Tiểu thư không húp nước lại chỉ ăn qua mấy miếng còn nôn ra kịp lúc, nôn ra chút máu bầm...chỉ là tiểu thư tuổi còn nhỏ, thân thể ốm yếu lại nôn nhiều như vậy, phải đợi khoảng hai ba ngày mới có thể tỉnh lại...”
Thái y vừa nói vừa nhanh chóng viết xuống phương thuốc.
Tấn Sóc Đế sau khi nghe xong, sắc mặt cũng không vì vậy mà chuyển biến tốt hơn.
Hắn cầm lấy tay Chung Niệm Nguyệt đặt lại lên bụng nàng.
Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dường như hắn chỉ cần dùng sức một chút, liền có thể đem eo của nàng bóp nát.
Tấn Sóc Đế hơi nhướng mày, vỗ nhẹ lên lưng Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt vô tri vô giác lại nôn ra thêm một chút.
Tấn Sóc Đế cũng không quan tâm xiêm y bị bẩn, hắn đặt nàng vào lòng: “Lấy chút nước ấm.”
Chân Mạnh công công hơi mềm đi, nhìn thấy như vậy biết rằng cũng không còn gì trở ngại nữa, liền nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu nhân đi liền.”
Kỳ Hãn đứng ở bên ngoài không biết đã bao lâu, nghe thấy tiếng ‘cạch” ngẩng đầu lên liền thấy phụ hoàng đang bế biểu muội ra ngoài.
Hắn quỳ trên mặt đất hai mắt nhìn chằm chằm theo.
Tấn Sóc Đế không quan tâm tới hắn mà bước đi.
Kỳ Hãn liên tục nói: “Ta xin lỗi biểu muội, xin lỗi biểu muội.”
Chỉ có như vậy mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- ----------- 🌼 Hết Chương 15 🌼 -------------
Danh sách chương