Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Đến giữa tháng bảy, thời tiết đã dần chuyển lạnh.

Đám võ tướng hồi kinh báo cáo công tác lần lượt đến sơn trang nghỉ mát, cuộc so tài diễn võ giữa các tướng sĩ được tổ chức ngay trong quân doanh gần hạ cung.

Hoàng đế cùng hoàng hậu nương nương đích thân tới quân doanh xem thi đấu nên khí thế của chư vị tướng sĩ càng dâng cao, tư thế càng thêm oai hùng.

Cuộc so tài được chia làm ba vòng: cưỡi ngựa, bắn cung và đấu võ.

Mặc dù Tiết Tĩnh Xu chỉ là người thường đến xem náo nhiệt nhưng cũng nhìn ra được tướng quân của Đại Diễn đều thật sự có bản lĩnh.

Hai vòng đầu chư vị tướng quân đều khó phân thắng bại, đến giờ chỉ còn lại vòng cuối cùng: đấu võ.

Bởi được thái hoàng thái hậu phó thác nên nàng đặc biệt chú ý vị Tần tướng quân.

Vốn nàng thấy Tần tướng quân dáng người vạm vỡ, cho là kĩ thuật cưỡi ngựa của hắn sẽ hơi kém. Không ngờ không thể trông mặt mà bắt hình dong, động tác và kĩ thuật của Tần tướng quân đều vô cùng thành thạo, bén nhạy, khiến người ta phải nhìn với cặp mặt khác.

Ở đây ngoài đế hậu với các tướng sĩ còn có văn võ bá quan triều đình và họ hàng của hoàng tộc.

Hiện giờ, An thân vương ngồi cách hoàng đế không xa, Tiết Tĩnh Xu thấy thị vệ sau lưng hắn chính là ca ca của Liễu Nhi.

Giờ phút này Liễu Nhi cũng đứng ở sau lưng Tiết Tĩnh Xu nhưng nàng ấy không nhìn nhiều, mắt rũ xuống.

Cuộc đấu trên võ đài vô cùng đặc sắc, nhìn họ vật lộn cũng có thể nhìn ra được tài năng của họ, vốn chẳng thể phân được thắng thua giữa các vị tướng quân, vậy mà bây giờ đã có mấy người bị đánh rơi khỏi võ đài.

Những vị tướng quân đứng trên đài đều võ nghệ bất phàm nên chọn được mấy người giỏi nhất, cuối cùng đến lượt Tần tướng quân đấu.

Tiết Tĩnh Xu trợn tròn mắt nhìn thật cẩn thận, hai vị tướng quân kia đều rất khác nhau, Tần tướng quân làm gì chắc đó, vị khác thì nhanh nhạy linh hoạt, dựa vào kĩ thuật.

Cuối cùng Tần tướng quân nhỉnh hơn một chút nhưng sang trận khác lại bị tướng quân khác đánh bại.

Hơn mười vị tướng quân thay nhau lên đài, cuối cùng trên đài còn một vị chiến thắng. Tiết Tĩnh Xu nghe người khác thông báo, vị tướng quân này họ Lôi.

Tướng mạo của Lôi tướng quân có vài phần đặc biệt, hắn hành lễ với đế hậu nói: "Bệ hạ, nương nương, lúc ty chức ở biên quan từng nghe nói oai danh của thần võ Đại tướng quân, không biết hôm nay ty chức có thể được mở mang tầm mắt không ạ?"

Tiết Tĩnh Xu hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, đều nói văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị (*), chỉ sợ đám võ tướng này đều muốn được so tài cao thấp với người khác.

(*) Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: con nhà võ luôn độc tôn xưng hùng, không chịu ai dù kẻ ấy đứng hàng thứ hai sau mình.

Hoàng đế chậm chạp lên tiếng: "Lệ tướng quân đang ở đâu?"

Lời này vừa dứt, cả quân doanh yên tĩnh trong chớp mắt. Rất nhanh sau đó, mọi người thấy một bóng người như chim, bay từ cây đại thụ phía xa tới, vững vàng đứng trên võ đài.

Lệ Đông Quân đến nơi liền quay sang chắp tay với hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu, coi như là hành lễ.

Hắn đi đứng như vậy cũng không ai nói gì. Mọi người ở đây đều biết hàm tước thần võ Đại tướng quân là thế nào, không hề giống bọn họ đi lên từ công trạng.

Hoàng đế nói: "Lệ tướng quân, Lôi tướng quân muốn so tài với ngươi, không biết ý ngươi thế nào?"

Lệ Đông Quân nhìn Lôi tướng quân từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

Mặt Lôi tướng quân đỏ bừng, không biết là tức giận hay gì nhưng hắn cũng nghiến răng thừa nhận, vừa rồi khi Lệ Đông Quân rơi xuống, hắn đã biết võ nghệ của hai người không thể so với nhau, "Đúng vậy, tại hạ không phải đối thủ của tướng quân nhưng vẫn muốn được tỷ thí với tướng quân một chút, xin tướng quân thành toàn."

Lệ Đông Quân thấy hắn nghiêm túc như vậy thì nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra, đứng thẳng người nói: "Vậy tới đi."

Hai người đều đáng được xưng cao thủ, lúc hai người đọ sức đều rất khác lúc các tướng quân khác tỷ thí, khiến người xem hoa mắt, trố mắt cảm thán.

Chẳng qua, như lời Lệ Đông Quân nói, Lôi tướng quân không phải đối thủ của hắn, hơn mười hiệp sau, hai người đã phân thắng bại.

Lôi tướng quân lui về phía sau một bước, trong mắt đã không còn sự không phục lúc trước, cam tâm tình nguyện chắp tay thi lễ một cái: "Tại hạ thua."

Lệ Đông Quân thoáng gật đầu, tầm mắt hắn đảo qua sân một lần, dừng lại sau lưng hoàng hậu một cái, sau lưng An thân vương dừng một cái, hừ một tiếng, hóa ra tiểu tử kia là người của An thân vương, lần sau gặp còn phải đánh.

Hoàng đế nói vài câu hình thức rồi bắt đầu ban thưởng.

Sau đó công yến bắt đầu, Tiết Tĩnh Xu không tham gia nên đã trở về hạ cung từ sớm.

Trong tẩm cung, nàng để cung nhân lui ra hết, chỉ giữ lại mình Liễu Nhi, cầm tay nàng ấy, hỏi: "Hôm nay em cũng trông thấy hắn đúng không, lúc nào em muốn gặp hắn cũng có thể bảo ta."

Liễu Nhi móc một tờ giấy từ trong ngực ra, thành thật nói: "Nương nương, lúc nãy có một người đưa tờ giấy này cho em."

Tiết Tĩnh Xu nhận rồi mở ra, trên tờ giấy chỉ có vẻn vẹn mấy chữ: "Bảo Nhi, là muội sao? Ta là ca ca đây."

Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi.

Chẳng biết hốc mắt của Liễu Nhi đã đỏ lên tự lúc nào, nàng dùng ống tay áo lau nước mắt, nức nở nói: "Chính là hắn, chỉ có ca ca mới gọi em như vậy."

Tiết Tĩnh Xu khẽ thở dài, tự cầm khăn lau nước mắt cho nàng: "Liễu Nhi ngốc, em khóc cái gì chứ? Gặp được ca ca thì phải vui mới phải."

Liễu Nhi nức nở nói: "Lúc đầu em vốn cho là mình không nhớ bọn họ nhưng bây giờ mới phát hiện ra là không phải như vậy, cho dù lúc trước bọn họ bỏ rơi em thì em cũng không hận mà còn nhớ họ."

Tiết Tĩnh Xu nói khẽ: "Nếu muốn thì cứ đi gặp một lần. Cha mẹ em đã không còn nữa, chỉ còn một vị ca ca mà thôi, nếu không gặp hắn thì về sau sẽ hối hận đấy."

"Thế nhưng, thế nhưng hắn là người bên cạnh An thân vương, An thân vương lại là đại bại hoại, nương nương người nói xem, ca ca có bại hoại như thế không? Nếu hắn biến thành người xấu em sẽ không gặp hắn nữa."

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười, nàng biết, có lẽ trong lòng Liễu Nhi An thân vương rất hư hỏng nhưng để an ủi cô nương ngốc này nàng không ngại nói một hai câu có cánh. Dù sao bây giờ nàng với hoàng đế đều đã có phòng bị, không sợ An thân vương hay người bên cạnh hắn định làm gì.

Nàng nói: "Thực ra bây giờ nghĩ kĩ lại, An thân vương kia cũng chỉ hơi háo sắc chứ chưa từng làm chuyện gì xấu, không phải là người có tội ác tày trời."

Liễu Nhi hít mũi: "Háo sắc cũng đã rất xấu rồi, nếu ca ca học theo hắn thì sao bây giờ? Hắn có định cưới cho em mười tám chị dâu không đây?"

Tiết Tĩnh Xu cười xì một cái: "Di nương thị thiếp trong phủ An thân vương có cộng hết lại cũng không đủ mười tám người, ca ca của em thân là thị vệ sao có thể vượt qua chủ nhân được? Huống hồ cho dù hắn cưới đến mười tám người thì chỉ cần hai bên đều tình nguyện, không bắt buộc người khác thì chúng ta cũng không thể làm gì mà?"

Liễu Nhi nhăn mũi nói: "Không được, nếu hắn thật sự cưới mười tám chị dâu cho em thì em sẽ không để ý đến hắn nữa. Trên đời này có nhiều nam nhân hư hỏng như thế, nếu bệ hạ cũng giống bọn họ thì nương nương làm sao bây giờ?"

Tiết Tĩnh Xu giúp nàng lau nước mắt trên mặt, cười: "Yên tâm đi, bệ hạ sẽ không như vậy đâu, em cũng cần tin tưởng ca ca một chút."

Liễu Nhi từ từ dừng khóc, suy nghĩ một chút lại nói: "Em gặp hắn, nếu như bị người khác nhìn thấy thì có ảnh hưởng không tốt gì tới nương nương không ạ?"

Tiết Tĩnh Xu trả lời: "Không đâu, chờ đến khi em xác định muốn gặp hắn thì ta sẽ giúp em sắp xếp thật tốt, sẽ không để người ngoài nhìn thấy. Hơn nữa cho dù bị người khác bắt gặp thì sao? Ta tin em sẽ không làm chuyện bất lợi cho ta, bệ hạ cũng tin tưởng ta, thế là đủ rồi."

Lúc này Liễu Nhi mới gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy chờ một chút đã, để em viết thư hỏi hắn xem, em có mười tám chị dâu không đã rồi mới quyết định có muốn gặp hay không."

Tiết Tĩnh Xu bật cười nói: "Được được, tùy em."

Đến đêm hoàng đế mới về, Tiết Tĩnh Xu đã lên giường rồi nhưng chưa ngủ.

Lúc hoàng đế bước vào, cả người toàn mùi rượu. Tiết Tĩnh Xu mặc áo khoác đứng dậy, sai người mang canh giải rượu đã được chuẩn bị tốt lên rồi bước lên trước tự mình giúp hoàng đế thay quần áo.

"Chàng uống bao nhiêu?"

Đôi mắt hoàng đế mơ màng, hắn xoa thái dương, nói: "Mỗi người đều cầm một bình rượu, ai cũng rất chân thành, họ mời rượu, không thể không uống."

Tiết Tĩnh Xu hiểu rõ gật đầu, nhận bát canh giải rượu cung nữ đưa tới, đặt vào tay hoàng đế: "Bệ hạ mau uống canh đi, nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy."

Hoàng đế một tay ôm nàng, một tay cầm lấy bát canh, ngồi xuống giường: "Đến hôm nay Mạn Mạn vẫn không chịu mớm cho ta à?"

Hắn uống rượu nên hơi thở còn nóng hơn ngày thường nhiều, Tiết Tĩnh Xu dựa vào người hắn cảm thấy chẳng khác nào nằm trên một khối sắt vậy.

Hơn nữa... Không biết hoàng đế có phản ứng từ khi nào, phía dưới cứng rắn chống vào người nàng.

Nàng đỏ mặt, dỗi nói: "Chẳng lẽ cả đường hồi cung bệ hạ đều như vậy à?"

Hoàng đế chống người lên, cọ cọ vào trán nàng, cười trầm: "Không cẩn thận uống một chén rượu hươu, Mạn Mạn thứ lỗi."

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn như vậy thì biết là hắn hơi say thật, đành cầm thìa, múc một muỗng canh giải rượu, khẽ thổi đưa đến bên miệng hoàng đế: "Bệ hạ mau uống đi."

Hoàng đế cọ cọ vào người nàng, lắc đầu nói: "Mạn Mạn mớm cho ta đi."

Nếu là bình thường Tiết Tĩnh Xu sẽ vứt bát mặc kệ hắn nhưng đêm nay hoàng đế say rượu, càng giày vò người khác hơn mọi khi, cũng càng khiến người ta không nỡ.

Nàng nhìn ra ngoài, thấy các cung nhân đã lui ra từ sớm, liền đỏ mặt, ngậm một ngụm canh giải rượu rồi hai tay khoác lên vai hoàng đế, đưa bờ môi đỏ mọng của mình lên.

Hoàng đế vừa ngậm miệng, bàn tay vừa cởi áo trong ngoài của nàng ra, châm lửa bốn phía.

Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Bệ hạ đợi chút, đợi một chút... Uống xong canh đã."

Hoàng đế nhắm mắt làm ngơ, định giả vờ để qua cửa ải.

Tiết Tĩnh Xu dùng sức đẩy hắn ra, nói: "Nếu bệ hạ không uống xong canh thì tối nay cũng đừng ngủ ở chỗ thiếp nữa, tránh cho ngày mai lại oán giận than đau đầu."

Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, hoàng đế dừng một chút, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhận bát canh kia uống hết rồi hất bát sang một bên, ôm Tiết Tĩnh Xu thả lên giường.

Mặt Tiết Tĩnh Xu đỏ tới mang tai, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ nhẹ một chút."

Hoàng đế gật đầu, vuốt bụng nàng: "Trong bụng hoàng hậu có hoàng nhi, vì nó mà Mạn Mạn đã phải cực khổ nhiều, đương nhiên ta sẽ chú ý, không thể để Mạn Mạn khổ thêm."

Tiết Tĩnh Xu vươn tay vòng qua cổ hắn, chôn mặt mình bên cổ hắn, "Không chỉ vì thiếp mà cũng vì bệ hạ, vì con của chúng ta."

Hoàng đế nghiêng đầu ngậm lấy môi nàng, hàm hồ nói: "Đúng vậy, vì Mạn Mạn, vì nàng đã cho ta tất cả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện