Editor: Lạc Lạc

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc hô lên một tiếng rồi theo bản năng bám vào tay vịn ở bên cạnh mà không được, lúc này nàng chỉ biết nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau khi thân thể rơi xuống đất.

Nhưng mọi dự đoán đều không xảy ra mà nàng lại rơi vào một vòng ôm rộng lớn, đôi cánh tay còn có chút cứng nhắc khiến lúc va vào mũi nàng đau đến ứa nước mắt.

Đức công công đang ở tầng ba nghe thấy tiếng động vội cầm đèn lồng lên xem thì sửng sốt khi thấy hai người ôm nhau trong góc, thấy vậy Đức công công cúi thấp đầu, lùi vào chỗ tối rồi rời đi.

Trên cầu thang, hoàng thượng giật mình một lúc rồi mới buông tay, lui về sau nhìn nàng: "Sao rồi? Có bị thương không?"

Tiết Tĩnh Xu đang kinh hoàng dần bình tĩnh lại, hồi thần xong mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Thần nữ thất lễ, đa tạ bệ hạ đã giúp đỡ."

"Không phải lỗi của nàng, là do cầu thang quá hẹp."

Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, hoàng đế cúi đầu định tìm lồng đèn nhưng vừa rồi là trường hợp khẩn cấp nên đèn lồng đã bị hắn vứt trên mặt đất, ngọn nến bên trong cũng đã tắt.

Hắn đành quát to gọi Đức công công nhưng kỳ lạ ở chỗ Đức tổng quản – người chỉ cần gọi một tiếng là xuất hiện nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tiết Tĩnh Xu đợi một lúc cũng cảm thấy có gì kỳ quái, nàng nhìn xuống phía dưới qua lan can cầu thang thì thấy cả tòa Trích Tinh Lâu tối đen như mực, hiển nhiên là không hề có người hầu hạ ở trong này.

Rõ ràng vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng của Đức công công, hình như hắn còn lên đây nữa...

Đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, lập tức sắc mặt nàng không được tự nhiên.

Chẳng lẽ Đức công công... Đã hiểu lầm cái gì rồi sao? Chẳng biết hoàng đế có nghĩ đến điều này hay không, sau khi gọi hai lần mà Đức Lộc không đáp lại, hắn liền im lặng.

Hai người cứ trầm mặc như vậy, dù trong bóng tối không nhìn rõ được gì nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn cúi thấp đầu che đi sự xấu hổ.

Nàng không biết lúc này trong đầu người ngoài nghĩ đến cái gì nữa nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Chỉ có một điều có thể chắc chắn là có vẻ hoàng đế không định làm gì nàng.

Vừa rồi khi thân thể hai người tiếp xúc với nhau, nàng có thể cảm nhận thấy người hoàng đế cứng đờ như một tảng đá. Hắn không thích có người đụng chạm vào mình, tất nhiên cũng có thể là không muốn tiếp xúc với nàng.

Cứ trầm mặc mãi giống như tra tấn vậy, Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Dù không có đèn lồng nhưng nhờ ánh trăng sáng ngời chiếu vào cùng với ánh mắt đã thích nghi với bóng tối mà có thể nhìn rõ bậc thang, nàng nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, có ánh trăng chiếu nên chúng ta chỉ cần cẩn thận là có thể đi được."

Hoàng thượng gật đầu nhưng vẫn không hề quay người đi xuống, cứ đứng tại chỗ suy nghĩ gì đó.

Tiết Tĩnh Xu nghi hoặc: "Hoàng thượng?"

Cuối cùng hoàng thượng cũng có động tĩnh, khẽ duỗi bàn tay ra, "Nắm tay ta."

Tiết Tĩnh Xu sửng sốt rồi theo bản năng rồi nói: "Không cần đâu, có thể vịn lan can mà."

Hoàng thượng lại nói: "Trích Tinh Lâu đã nhiều năm không tu sửa rồi, không chắc chắn một chút nào."

Tiết Tĩnh Xu há to miệng, không phản bác lại được nên đành đưa tay ra thăm dò.

Hoàng thượng nắm chặt lấy bàn tay nàng.

Tay hắn vô cùng dày rộng, lòng bàn tay có vết chai nên không mềm mại nhưng lại khô ráo và ấm áp.

Tay Tiết Tĩnh Xu được hắn bao bọc không một kẽ hở, hơi ấm áp ấy còn hơn cả lò sưởi Bát Bảo thường dùng.

Hoàng thượng đi rất chậm, từng bước một trầm ổn nên nàng hoàn toàn không lo bị ngã sấp xuống.

Tới lầu trệt mới phát hiện hóa ra toàn bộ hạ nhân đều đứng ở ngoài lâu, chẳng trách vừa rồi gọi mà không có ai đáp lại.

Hoàng đế quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu chờ nàng bước xuống mặt đất mới buông tay ra.

Đức công công ở ngoài điện cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng đang cân nhắc một phen, lúc này không nên quấy nhiễu bệ hạ và nương nương, đợi lúc hai người tách ra mới tiến lên chờ sai bảo.

Hoàng thượng lười giải thích chuyện mới xảy ra với hắn nên phân phó nói: "Chuẩn bị kiệu đưa hoàng hậu ra khỏi cung."

Đức công công lĩnh mệnh xong vội vàng rời đi.

Hoàng thượng nói với Tiết Tĩnh Xu: "Đã không còn sớm nữa, nàng về đến nơi thì mau nghỉ ngơi đi."

"Dạ. Xin bệ hạ cũng chú ý thân thể."

Lúc trở lại phủ thì đêm cũng đã khuya rồi, Tiết Tĩnh Xu hỏi qua Vân Hương mới biết Tiết Tĩnh Uyển đã hồi phủ, lúc này nàng mới an tâm sai người chuẩn bị nước tắm rửa.

Liễu Nhi vừa tháo trang sức trên đầu nàng vừa thở dài: "Tiểu thư, sau này người thay đổi cách ăn mặc đi, giống như hôm nay vậy đó, em bị bộ dáng xinh đẹp của người thu hút đến nỗi không rời được mắt."

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Em nói nhỏ một chút đừng để cho người khác nghe thấy. Em không biết hôm nay Xảo ma ma làm cho ta kiểu tóc này khiến ban ngày đầu nặng đến mức đi không vững, cho đến giờ cổ ta vẫn còn cứng đây này. Nếu ngày nào cũng phải ăn mặc như này thì sớm muộn gì ta cũng bị mệt chết thôi."

Liễu Nhi véo sau gáy nàng thì đúng là hơi cứng thật, "Chốc nữa tắm xong em giúp người xoa bóp. Búi tóc tuy đẹp nhưng tốt nhất là không có lần sau, nếu còn nữa chắc bả vai của tiểu thư sụp mất."

Tiết Tĩnh Xu bật cười: "Được."

Một đêm không nói chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai Lục cô nương và Thất cô nương cùng Tiết Tĩnh Uyển vào viện Nghênh Xuân. Hai tiểu cô nương quấn quít lấy hai vị tỷ tỷ muốn các nàng kể một chút về cung yến rầm rộ tối qua.

Đây là lần đầu tiên Tiết Tĩnh Uyển tham gia cung yến, vốn có ý định khoe khoang một chút nên lúc này không hề nhăn nhó mà nói liên mồm.

Kể từ bài trí trong cung đến đèn lồng treo khắp hành lang, nói từ bánh ngọt trên bàn đến người ngồi đối diện, một lúc sau khi nói đến thái hoàng thái hậu và hoàng thượng giá lâm thì khuôn mặt nàng sáng bừng lên, "Các ngươi không biết tất cả mọi người đều phải quỳ xuống, đầu cũng không được ngẩng lên mà phải chờ công công hô thì mới được đứng dậy về chỗ của mình. Ta cúi đầu lâu đến không chịu được đành liếc mắt một cái, các ngươi đoán xem ta nhìn thấy ai?"

Hai tiểu cô nương vội hỏi: "Ai? Không phải là hoàng thượng và thái hoàng thái hậu sao?"

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nghe nàng khoe khoang.

Tiết Tĩnh Uyển nói: "Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu thì chắc chắn là nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy Tam tỷ á, nàng và thái hoàng thái hậu ngồi cùng với nhau."

Tiểu cô nương ngạc nhiên quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu muốn chứng thực: "Thật sự là Tam tỷ tỷ sao?"

Tiết Tĩnh Xu giận liếc Tiết Tĩnh Uyển một cái rồi gật đầu giải thích: "Ta chỉ ngồi gần thái hoàng thái hậu chứ không phải ngồi cùng một bàn."

Thế nhưng đối với hai tiểu cô nương thì như vậy là đủ rồi.

Các nàng một người là đích nữ của con thứ, một người là thứ nữ của con trưởng nên có lẽ cả đời sẽ không thể bước vào hoàng cung, cũng không thể chiêm ngưỡng dung nhan thiên tử vì thế biết tỷ tỷ có thể ngồi cạnh thái hoàng thái hậu thì đối với các nàng, đó chính là vinh hạnh đặc biệt.

Tiết Tĩnh Uyển ăn hết chiếc bánh đậu xanh hoa sen, uống một hớp trà rồi nói: "Cái này không phải quan trọng nhất, quan trọng là hôm qua Tam tỷ vô cùng xinh đẹp! Ngày hôm qua có nhiều người giống ta nhìn trộm Tam tỷ mấy lần, không những thế bệ hạ còn rất anh tuấn, còn đẹp trai hơn đại ca vài phần! Người và Tam tỷ đúng là trời sinh một đôi!"

"Oa..." Hai tiểu cô nương sợ hãi thán phục không thôi, hoàng thượng như nào các nàng không thể tưởng tượng nhưng các nàng biết đại ca vô cùng anh tuấn, vậy mà còn đẹp trai hơn hắn vài phần thì phải đẹp đến mức nào? Hơn nữa bình thường Tam tỷ vốn đã rất đẹp, mặc trang phục lộng lẫy thì sẽ như thế nào?

Từ bé đến giờ lần đầu tiên các nàng cảm thấy hiểu biết của mình quá hạn hẹp, không thể nào tưởng tượng ra khung cảnh kia.

Lục cô nương đáng thương nhìn Tiết Tĩnh Xu: "Tam tỷ tỷ lần sau tỷ còn mặc như vậy nhớ cho người gọi muội một tiếng, tốt xấu gì cũng cho muội liếc mắt một cái."

"Cả muội nữa." Thất cô nương vội nói.

Tiết Tĩnh Uyển rung đùi đắc ý: "Ta đã nhìn qua hết rồi thế nhưng Lục muội muội và Thất muội muội đừng gấp, chờ ngày Tam tỷ tỷ xuất giá là chúng ta có thể xem thoải mái thôi."

"Đúng vậy." Thất cô nương bấm bấm ngón tay tính, "Mười tám tháng hai Tam tỷ xuất giá, hôm nay đã là mười sáu tháng giêng rồi, sẽ rất nhanh thôi."

Tiết Tĩnh Xu nhìn Tiết Tĩnh Uyển đầy bất đắc dĩ: "Tối hôm qua cho muội tiến cung là vì cái gì? Ta nghĩ muội đã quên hết rồi."

Mấy ngày hôm trước còn thút tha thút thít tìm đến chỗ nàng nói không muốn gả đến Tần gia. Nàng đưa ra biện pháp để muội đến tìm Tần thị khóc lóc kể lể xem ra có chút tác dụng, còn muội thì tốt rồi, lành sẹo thì quên đau lại tiếp tục hô hào đúng với bản tính của mình.

Tiết Tĩnh Uyển đảo mắt, liên tục gật đầu:"Nhớ rõ nhớ rõ, muội luôn lưu ý."

"A, vậy nói ta nghe muội lưu ý cái gì?" Tiết Tĩnh Xu nói.

Tiết Tĩnh Uyển cười hắc hắc nói: "Ngày hôm qua muội phát hiện trong đám nam nhân, trừ hoàng thượng thì An thân vương cũng vô cùng tuấn tú. Tam tỷ tỷ đi trước nên không biết, lúc đố đèn các vị tiểu thư vì muốn được An Thân vương tặng đèn mà suýt nữa đánh nhau."

Tiết Tĩnh Xu nhăn mặt: "Muội sẽ không nằm trong số đó chứ?"

"Không có không có." Tiết Tĩnh Uyển lắc đầu như trống bỏi: "Nhiều người như thế muội không vào đâu."

Nghe ý tứ trong lời nói của muội ấy thì xem ra không chen vào được nhưng cũng phải tham gia góp vui.

Tiết Tĩnh Xu nghiêm mặt: "Uyển Uyển, nghe ta khuyên muội một câu. Nếu muội muốn tìm một người thật lòng với mình thì An thân vương không phải lựa chọn thích hợp."

Tiết Tĩnh Uyển ngạc nhiên hỏi: "Vì sao? Hắn trẻ tuổi, trưởng thành tốt mà còn là thân vương nữa."

Hai vị tiểu cô nương cũng tò mò nhìn Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi, em còn nhớ năm ngoái chúng ta ra khỏi phủ gặp một trò khôi hài không?"

Liễu Nhi nghiêng đầu suy nghĩ rồi lập tức nhớ ra.

Chính là huynh đệ của di nương phủ An thân vương ỷ thế hiếp người có ý đồ cường bạo dân nữ mưu hại mạng người.

Nàng nhớ lại việc này vẫn thấy tức giận, liền kể lại toàn bộ cho các vị tiểu thư nghe.

Tiết Tĩnh Uyển nghe xong câu chuyện thì nắm chặt đôi bàn tay trắng muốt: "Thật đáng giận, đáng lẽ tỷ phải cho người đánh hắn, còn An thân vương kia lúc nào cũng ra vẻ là con người khuôn mẫu vậy mà chưa cưới vương phi đã nạp di nương vào phủ, còn dung túng cho người nhà đó đi làm việc ác. Hắn đúng là quỷ hồ đồ! Quỷ háo sắc! Hứ!"

Lục cô nương và Thất cô nương nghe nàng nói cũng gật đầu hưởng ứng.

Tiết Tĩnh Xu vốn lo lắng Tiết Tĩnh Uyển bị sắc đẹp mê hoặc, hiện giờ thấy thế cũng rất vui mừng, cười cười nói: "Nhã nhặn một chút đi."

Tiết Tĩnh Uyển khoát tay: "Chờ muội mắng hắn xong rồi sẽ nhã nhặn!"

Tiết Tĩnh Xu bật cười, đành mặc kệ nàng.

Liễu Nhi đổi than rồi đưa lò sưởi Bát Bảo cho nàng.

Tiết Tĩnh Xu ôm trong tay, hơi ấm truyền ra làm nàng nghĩ đến đôi bàn tay ấm áp đêm qua.

Nàng không rõ ý nghĩ trong lòng hoàng thượng rốt cuộc là sao, rõ ràng không muốn tiếp xúc với người khác nhưng lại nắm lấy tay nàng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện