Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Bữa tiệc một tuổi của hoàng tử và công chúa vô cùng long trọng, các mệnh phụ đều đến mời rượu, Tiết Tĩnh Xu vui vẻ nên uống liền hai chén, uống xong mặt liền đỏ ửng.

Trước kia nàng chưa bao giờ uống rượu, hồi mới vào cung, tiệc đại hôn uống mấy chén rượu trái cây đã khiến nàng chóng mặt. Sau đó vì nàng mê mẩn đọc thoại bản, lạnh nhạt hoàng đế, hắn thấy khó chịu nên chuốc nàng uống một chén rượu vàng say gà, lúc ấy nàng say thật nên bị hoàng đế chiếm tiện nghi không ít.

Về sau khi sinh con, trong tháng uống mấy chén rượu vàng say gà làm nàng choáng váng nhưng sau đó nâng được số rượu có thể uống lên nhiều.

Giống như hiện tại, tuy mặt nàng đỏ nhưng vẫn còn ý thức, biết mình còn tỉnh. Nhưng hoàng đế lại không biết, hắn chỉ nghĩ hoàng hậu đã say rồi.

Nhớ tới hai lần trước hoàng hậu say rượu đều rất đáng yêu khiến hoàng đế đứng ngồi không yên.

Cung yến kết thúc rất nhanh, hoàng đế sai người bế hoàng tử công chúa xuống nghỉ ngơi, còn mình thì đỡ Tiết Tĩnh Xu trở về cung Tê Phượng.

Tiết Tĩnh Xu hơi chóng mặt nên không có sức nói chuyện, sau khi rửa mặt xong liền cong miệng, im lặng tựa vào vai hoàng đế.

Hoàng đế sờ má nàng, bỗng dùng tay chọc một cái.

Vốn Tiết Tĩnh Xu đang nghi ngờ sao hắn lại làm động tác trẻ con như vậy thì hoàng đế lại đưa tay chọc vào má bên kia của nàng, nói: “Gọi Diệu ca ca đi.”

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, nhất thời không kịp phản ứng.

Hoàng đế quay đầu đối mặt với nàng, tựa như thấy hơi kì quái: “Sao hôm nay Mạn Mạn say rượu lại ngoan ngoãn thế nhỉ?”

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu khẽ động, nhớ tới hai lần trước say rượu khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng không nhớ gì, trong lòng hiếu kì sẽ xảy ra chuyện gì nên thuận theo ý hoàng đế, gọi: “Diệu ca ca.”

Hoàng đế gật đầu rồi dùng hai ngón tay nhéo má nàng, thấy ánh mắt lên án của Tiết Tĩnh Xu, hắn cũng không thấy chột dạ, ngược lại hùng hồn nói: “Mặt nàng có dính thứ gì ấy, trông giống hệt mèo hoa, ta lau cho nàng rồi.”

Tiết Tĩnh Xu nghe giọng hắn như đang nói chuyện với trẻ con thì trong lòng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, cũng học ngữ điệu ngây thơ, dịu dàng nói: “Thiếp vừa rửa mặt xong, sao còn dính gì được chứ?”

Hoàng đế nói: “Cung nhân hầu hạ không cẩn thận mà nàng cũng không nhìn thấy, đương nhiên không biết, nàng xem, bên này cũng có.

Hắn nói xong liền nhéo bên má bên kia của Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu vội vàng dùng tay bụm mặt né tránh. Còn lâu nàng mới tin lời hắn, cái lực kia chính là muốn véo má mình thì có, cái gì mà thay nàng lau mắt chứ. Nhưng nàng lại cảm thấy rất mới lạ, hóa ra lúc mình say rượu sẽ ở chung với hoàng đế thế này ư? Hoàng đế ôm nàng không cho chạy, đưa tay véo nàng một cái: “Gọi một tiếng Diệu ca ca đi.”

Tiết Tĩnh Xu che mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.

Hoàng đế liền thúc giục, “Mau gọi đi.”

“Không muốn gọi đâu.” Tiết Tĩnh Xu nói.

Dường như hoàng đế không ngờ nàng sẽ nói vậy nên hơi nhíu mày nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu bị hắn nhìn nên hơi căng thẳng, không biết hắn có phát hiện mình giả say không.

Hoàng đế nhìn nàng trong chốc lát, bỗng khóe miệng cong lên.

Nụ cười này khác với mọi khi, khóe miệng hơi cong lên khiến đuôi mày cũng nhếch lên, trong mắt chứa vài phần cười nhạo, chỉ là làm mấy chuyện nhỏ mờ ám khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên trở nên hơi hư hỏng.

Tiết Tĩnh Xu thấy hoàng đế như vậy thì tim đập mạnh vài cái.

Chợt nghe hoàng đế không có ý tốt nói: “Nếu không gọi thì phải uống canh giải rượu, một chén canh lớn, vừa đắng vừa chua, nhất định phải uống hết.

Hắn lại bắt đầu uy hiếp, Tiết Tĩnh Xu mở mắt thật to.

“Có gọi không, hửm?” Hoàng đế lại hỏi.

Tiết Tĩnh Xu nhăn mũi, bất mãn nói: “Đồ xấu xa.”

Hoàng đế khẽ cười một tiếng nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có ý như vậy, “Vậy để ta gọi người mang canh vào.”

Nói xong, hắn liền nhấc màn lên như chuẩn bị gọi thật.

Cho dù Tiết Tĩnh Xu thật sự say cũng không muốn uống một bát canh giải rượu lớn vừa đắng vừa chua, huống chi bây giờ cũng không say thật, đành vội vàng ngăn hắn lại, “Không muốn.”

Hoàng đế liền dừng lại nhìn nàng, trong mắt có vài phần đắc ý.

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu thấy rất buồn cười, bắt nạt một người say mà còn không biết xấu hổ thấy tự đắc. Nhưng khó có thể thấy bộ dáng này của hoàng đế nên nàng cũng vui vẻ phối hợp, nắm đầu ngón tay, không cam lòng nói: “Diệu ca ca.”

Hoàng đế gật đầu, “Ngoan lắm.”

Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng thì thầm, “Bại hoại.”

“Hả? Cái gì cơ? Canh giải rượu vừa đắng vừa chua…”

“… Người tốt.”

Hoàng đế nghe xong liền thỏa mãn, được đằng chân lân đằng đầu: “Gọi ca ca tốt.”

Vốn Tiết Tĩnh Xu không hiểu mấy lời này nhưng lúc trước khi hoàng đế xem thoại bản thì nàng mới phát hiện bên trong đều là những lời rất sến súa, nào là ca ca tốt, chỉ có chàng mới hợp với ta, toàn là những đôi nam nữ mới yêu nên mới có thể mở miệng nói những lời như thế. Bây giờ hai người đang êm đẹp thế này, vậy mà hoàng đế còn không biết xấu hổ yêu cầu như thế, chẳng biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu lớp da mặt!

Tiết Tĩnh Xu nhếch môi, mặt đỏ ửng từ chối không chịu mở miệng.

Hoàng đế “ồ” một tiếng, giống như lầm bầm lầu bầu: “Hình như hôm nay Mạn Mạn khác khác, hai lần trước nàng say chẳng bao giờ từ chối ta.”

Tiết Tĩnh Xu không biết khi say mình thế nào nên khi nàng giả say, trong lòng vốn không chắc chắn nên khi hoàng đế nói thế thì không khỏi lưỡng lự.

Nếu làm theo lời hoàng đế, gọi hắn là ca ca tốt, nàng cảm thấy rất khó mở miệng nhưng nếu không theo ý hắn thì chỉ sợ sẽ bị lộ. Nàng thật sự thấy hối hận, biết thế lúc nãy không giả say.

Thế nhưng nàng lại muốn làm hoàng đế thấy vui vẻ. Thôi kệ vậy… Coi như là dỗ dành hắn.

Nàng cắn môi dưới, khó khăn nhỏ giọng nói: “Ca ca tốt.”

Nàng chỉ lo ngượng ngùng nên không phát hiện trong khoảnh khắc đó cả người hoàng đế đều căng thẳng, ánh mắt tĩnh mịch không có phản ứng gì.

Hoàng đế sờ má nàng, còn nắm chặt bàn tay đang che mặt, cầm đặt vào miệng cắn một cái, khàn giọng nói: “Ca ca có bảo bối tốt muốn cho nàng xem.”

Ngực Tiết Tĩnh Xu nhảy dựng lên, vô thức hỏi: “Bảo bối tốt… gì cơ?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng đã thấy không ổn.

Quả nhiên, hoàng đế vừa cười vừa đặt nàng lên giường, chậm rãi cởi thắt lưng ra, “Bảo bối có thể khiến ta và Mạn Mạn vui vẻ.”

Tiết Tĩnh Xu đã chung giường chung gối với hắn lâu như vậy, sao không nghe ra ý của hắn chứ?

Chỉ là đêm nay đã quyết định sẽ dỗ hoàng đế vui vẻ, bây giờ hắn phủ lên người nàng, nàng cũng không kháng cự, ngược lại đỏ mặt, càng thêm chủ động nghênh đón.

Dù sao… Chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi.

Nhưng nàng lại quên, hai lần trước khi nàng say rượu hoàng đế đều là chính nhân quân tử, không chạm vào nàng nhưng đêm nay thái độ lại khác thường, thật sự là… hắn không phát hiện ra sao?

Một hồi sau, Tiết Tĩnh Xu mệt mỏi cực độ ngủ say trong ngực hoàng đế còn hắn thì không hề mở mắt, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện