Người đó cất tiếng cười vang. “Phải lắm, phải lắm! Năm xưa tuy ngoài miệng ta không nói gì nhưng kỳ thực trong lòng rất ghen tỵ với khuôn mặt trắng trẻo của tay Phiên Thiên lâu chủ Hoa Bách Sinh đó.”
Tiểu Huyền ngạc nhiên nói: “Phiên Thiên lâu chủ là Hoa Khứu Hương mà, vị Hoa Bách Sinh này rốt cuộc là ai?”
Người đó khẽ thở dài. “Hoa Khứu Hương đã trở thành lâu chủ rồi sao? Hoa Bách Sinh tuổi già mới sinh được con, lần trước khi ta gặp Khứu Hương, nó mới chỉ là một thằng bé ba, bốn tuổi.”
Tiểu Huyền lại càng kinh hãi. “Đó là việc từ bao giờ rồi?”
Người đó thoáng trầm ngâm, dường như đang tính toán thời gian, rồi lại thở dài tiếng nữa. “Một ngày trong núi, ngàn năm ngoài đời. Ha ha, lần bế quan này không ngờ đã kéo dài tới gần năm mươi năm.”
Tiểu Huyền đã biết người này ắt hẳn là trưởng bối trong bốn đại gia tộc, nghe khẩu khí của ông ta thì rõ ràng có bối phận cao hơn cả mấy người Hoa Khứu Hương, Cảnh Thành Tượng, chẳng rõ vì sao lại bế quan ở đây tới năm mươi năm? Mà nơi hậu sơn này vì sao lại trở thành cấm địa của bốn đại gia tộc?
Nó đang trầm tư nghĩ ngợi, chợt nghe người đó lại cất giọng lạnh lùng: “Lão phu đã có thể xác định ngươi không phải đệ tử của Điểm Tình các và Phiên Thiên lâu. Chỉ e nữ tử nhà họ Thủy cũng không bao giờ sinh ra người có tướng mạo như ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiểu Huyền nghĩ bụng người này chỉ nhớ được bộ dạng của Hoa Khứu Hương mấy chục năm trước, e là khi bế quan cũng chẳng gặp người ngoài, chi bằng mình cứ nói bừa một phen, chưa biết chừng có thể lừa dối được ông ta. “Cặp mắt của tiền bối quả nhiên lợi hại, vãn bối là đệ tử của Anh Hùng chủng.”
“Nói bậy!” Người đó mắng lớn. “Nếu ngươi là đệ tử của Anh Hùng chủng, tại sao lại không biết trận Du Tiên?”
Tiểu Huyền giật mình bừng tỉnh, nó từng nghe phụ thân nói truyền nhân của Anh Hùng chủng ai cũng tinh thông Cơ Quan Tiêu Tức học, thảo nào người này có thể khẳng định mình không phải đệ tử của Anh Hùng chủng, nhưng vẫn cố gắng biện bạch: “Nơi này đâu đâu cũng là lá cây, làm sao vãn bối có thể nhận ra nó là trận Du Tiên chứ?”
“Thực là một thằng nhóc ương ngạnh!” Người đó bật cười, nói. “Vậy bây giờ ngươi đã biết tên của trận pháp này rồi, hãy tự mình đi ra khỏi đó đi! Chỉ cần ngươi đi ra ngoài được, lão phu tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi nữa.”
Tiểu Huyền cảm thấy rất đau đầu, vừa rồi nó suýt nữa bị khối đá lớn và cây gậy gỗ kia va phải, sau đó còn bị treo ngược lên không trung, làm sao dám đi lại bừa bãi nữa, bèn dứt khoát giở trò vô lại. “Vãn bối học nghệ không tinh, sớm đã quên mất phải làm sao để đi ra ngoài trận Du Tiên rồi...”
“Để ta xem ngươi còn ương ngạnh tới lúc nào?” Người đó lại cất tiếng cười vang. “Được rồi, lão phu sẽ nói cho ngươi vậy: Khảm ba Ly bảy, Sư sáu Lý nhất, chuyển qua Tiểu Súc ba bước, lại đạp qua Minh Di hai bước, cứ lặp đi lặp lại như vậy là có thể đi ra ngoài trận Du Tiên.” Nghe giọng ông ta thì chắc hẳn là tuổi đã rất cao, vậy nhưng lại chẳng có lòng nhường nhịn, quyết ý ép Tiểu Huyền lộ ra sơ hở. Những lời ông ta nói toàn là các phương vị theo sáu mươi tư quẻ Phục Hy, nếu không phải là người giỏi về Cơ Quan Tiêu Tức học thì ắt không thể nào biết được.
Nào ngờ Thiên Mệnh bảo điển vốn có nguồn gốc từ Kinh Dịch và học thuyết Lão - Trang, thành ra Tiểu Huyền từ nhỏ đã thuộc nằm lòng sáu mươi tư quẻ Phục Hy này. Nó thầm tính toán vị trí, sau đó rẽ trái quẹo phải một hồi theo lời người kia, quả nhiên có thể bình an vô sự trở lại con đường lát đá xanh.
“Ấy!” Người đó rất ngạc nhiên. “Thì ra ngươi đúng là đệ tử của Anh Hùng chủng.”
Tiểu Huyền hết sức đắc ý. “Vừa rồi tiền bối đã nói chỉ cần vãn bối có thể ra ngoài được thì sẽ không làm khó vãn bối, lời này rốt cuộc có tính hay không đây?”
“Lão phu tung hoành giang hồ bao năm, sao thèm tính toán với một đứa nhóc như ngươi, chuyện đã đáp ứng tất nhiên sẽ không hối hận.” Người đó ngạo nghễ nói. “Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông Cơ Quan Tiêu Tức thuật của bản môn như vậy, đúng là hiếm có! Không biết sư phụ của ngươi là ai? Vật Thiên Thành hay Vật Thiên Hiểu?”
“Cơ Quan Tiêu Tức thuật có gì là ghê gớm?” Tiểu Huyền nghe người đó khen ngợi, liền vỗ tay cười, nói. “Vãn bối có biết Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành. Nhưng Vật Thiên Hiểu là ai vậy? Là huynh đệ của Vật Thiên Thành sao?” Nó dù sao cũng thiếu kinh nghiệm giang hồ, tuy muốn lừa dối nhưng lại trực tiếp gọi ra tên của Vật Thiên Thành như vậy, tất nhiên khiến người ta vừa nghe đã biết ngay nó không phải đệ tử của Anh Hùng chủng.
“Thiên Hiểu là sư đệ của Thiên Thành.” Người đó cũng không nôn nóng vạch trần Tiểu Huyền ngay, sau khi tùy tiện đáp một câu bèn hỏi: “Tên tiểu tử ngươi đã biết Thiên Thành, như vậy ắt cũng biết nơi hậu sơn này là cấm địa của bốn đại gia tộc, tại sao còn tùy tiện xông vào?”
Tiểu Huyền cứng họng, tròng mắt thoáng xoay chuyển. “Đâu có ai nói với vãn bối nơi này là cấm địa. Đã như vậy, vãn bối xin được xuống núi ngay, ngày sau sẽ lại tới thăm tiền bối.” Dứt lời, nó bèn vội vã chạy về phía trước, nhủ thầm nếu mà đi được thì cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Người đó thở dài, than: “Lão phu bế quan nhiều năm, lũ đồ tử đồ tôn kia không ngờ càng ngày càng tệ hại, để cho một người ngoài xông vào tận nơi cấm địa này, đúng là tức chết mất!”
Tiểu Huyền nghe ông ta nói là tức chết nhưng giọng điệu lại bình thản như không hề tức giận. Nó chợt nhớ ra tuy ông ta nói sẽ không làm khó mình nhưng nếu gọi một đám đồ tử đồ tôn gì đó tới bắt mình thì thực không hay, bèn vội vã kêu lớn: “Tiền bối ẩn cư nhiều năm, ắt cô đơn vô cùng. Thông Thiên điện đang chuẩn bị tổ chức Hành Đạo đại hội, chi bằng tiền bối hãy tới đó xem náo nhiệt một phen.” Người đó không nói gì, chỉ cất tiếng cười lạnh. Tiểu Huyền không nhìn thấy bóng dáng ông ta đâu nhưng tiếng cười đó như vang lên ngay bên tai, nó thầm run sợ, không biết ông ta có chủ ý gì. Nó vội bước nhanh hơn, miệng hô lớn: “Tiền bối đã nói là không làm khó vãn bối rồi, nếu gọi người khác tới giúp thì không tính là bản lĩnh.”
Người đó cất tiếng cười vang. “Lão phu tung hoành giang hồ bao năm, há lại thèm tính toán với một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi...” Tiểu Huyền mới yên tâm một chút, đã lại nghe ông ta nói tiếp: “Nhưng ngươi lại biết cả Hành Đạo đại hội, nếu ta không hỏi han mọi việc cho rõ ràng, há chẳng phải sẽ khiến người ta coi thường bốn đại gia tộc sao?”
Tiểu Huyền nghe thấy thế thì cả kinh nhưng lại không dám trốn vào rừng, đành chạy như bay trên con đường lát đá. Nó thấy giọng của người này già nua như vậy, chỉ hy vọng ông ta tuổi cao sức yếu không đuổi kịp mình...
Chỉ nghe người đó huýt sáo một tiếng, một bóng đen bỗng nhảy từ trên cao xuống, chụp lấy Tiểu Huyền, ôm nó lộn nhào mấy vòng giữa không trung, lao vào trong một sơn động cách đó chừng mấy bước chân. Nhìn tốc độ của bóng đen ấy, cảm giác thực chẳng giống như của con người.
“Ông...” Tiểu Huyền vừa nói ra được một chữ thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai vù vù gió rít, bèn vô thức nhắm chặt mắt, những lời chuẩn bị nói ra đành nuốt lại.
Rồi Tiểu Huyền bỗng thấy thân thể mình được đặt xuống, chân đã chạm mặt đất. Tới lúc này nó mới dám mở mắt, thấy mình đã ở trong một sơn động, phía trước mặt là một ông lão đang đứng chắp tay sau lưng.
Ông lão đó mặt mũi già nua, mái tóc trắng dài đến ngang hông, ngay cả lông mày cũng màu trắng, e là đã hơn trăm tuổi. Thân trên ông ta để trần, bên dưới chỉ có một chiếc khố ngắn được bện từ lá cây, kết hợp với mái tóc trắng kia, trông thực kỳ cục.
Tiểu Huyền thầm căm phẫn, bèn cất tiếng chất vấn: “Tại sao ông nói lời mà không giữ lời?” Nhưng thấy trong cặp mắt ông lão đó lóe lên những tia sáng sắc như dao, nó vội vã dừng lại.
Ông lão cười lạnh, nói: “Ngươi chớ có nói bừa, lão phu sao lại đi lừa gạt một đứa nhóc như ngươi? Ngươi hãy nhìn cho rõ, là Thanh Nhi bắt ngươi tới, lão phu không hề ra tay.”
Tới lúc này, Tiểu Huyền mới phát hiện bên cạnh ông ta còn có một con khỉ. Con khỉ đó có vóc người cao lớn, bộ lông rất thưa, để lộ những mảng da màu trắng xanh, dưới hông nó cũng quấn khố bện bằng lá cây như ông lão kia, cặp mắt lấp lánh đang nhìn Tiểu Huyền vẻ hết sức tò mò.
Bây giờ Tiểu Huyền mới biết thì ra kẻ bắt mình vào sơn động là con khỉ này, chẳng trách vừa rồi lại có cảm giác đầu choáng mắt hoa như thế. Nó khẽ hừ mũi. “Dù sao ta cũng sớm được thấy bộ mặt thật của bốn đại gia tộc rồi, thực là một đám giả nhân giả nghĩa, khẩu Phật tâm xà, miệng mật lòng dao, gian dối giả tạo...” Nhất thời có thể nghĩ được câu thành ngữ nào, nó đều tuôn ra hết.
Ông lão đó cũng không quát ngăn Tiểu Huyền, để mặc nó nói bừa một hồi, trên khuôn mặt đầy vẻ hờ hững. Con khỉ tên gọi Thanh Nhi kia thì lại hơi nhếch mép với Tiểu Huyền, để lộ hai hàm răng trắng ởn đang nghiến ken két. Tiểu Huyền sợ đến giật nẩy mình, không dám nói gì thêm.
Ông lão trầm giọng nói: “Thằng nhóc ngươi thì biết cái gì? Bốn đại gia tộc bọn ta đều rất trọng lời hứa, sở dĩ lão phu bảo Thanh Nhi bắt ngươi tới đây chẳng phải vì ngươi dám tùy tiện xông vào cấm địa, bộ dạng rất khả nghi sao? Ngươi nói đi, thực ra là kẻ nào sai ngươi tới nơi này? Tại sao còn biết tới Hành Đạo đại hội?”
Tiểu Huyền lớn tiếng kêu lên: “Không ai sai khiến ta hết. Nếu không phải vì bị bốn đại gia tộc các người ép đến bước đường cùng, ta cũng chẳng thèm tới đây đâu...”
“Nực cười!” Ông lão lạnh lùng ngắt lời Tiểu Huyền, khẽ nhún vai tỏ vẻ coi thường. “Bốn đại gia tộc bọn ta dù không phải danh môn chính phái nhưng cũng tuyệt đối không thèm ức hiếp một đứa nhóc như ngươi. Nếu ngươi không chịu nói ra sự thực, ta cũng không đánh mắng gì ngươi, chỉ nhốt ngươi vào trong trận Du Tiên như trước...” Nói tới đây, chợt nhớ ra Tiểu Huyền đã biết cách đi ra khỏi trận, ông ta bèn gằn giọng hỏi: “Sao ngươi lại biết sáu mươi tư quẻ Phục Hy? Chẳng lẽ ngươi đã học trộm Cơ Quan Tiêu Tức thuật của Anh Hùng chủng, sau khi bị phát hiện mới hoang mang chạy vào nơi cấm địa này?”
Tiểu Huyền lớn tiếng kêu lên: “Ai thèm học cái Cơ Quan Tiêu Tức thuật gì đó của các người chứ! Từ nhỏ ta đã được cha ta dạy cho sáu mươi tư quẻ Phục Hy rồi.”
Cặp mắt ông lão sáng lấp lánh. “Vậy vì sao người của bốn đại gia tộc bọn ta lại phải đuổi bắt ngươi?”
Tiểu Huyền buột miệng nói: “Bọn họ muốn giữ ta làm con tin để ám hại Lâm thúc thúc và Trùng thúc thúc, còn phế võ công của ta nữa...”
Ông lão tò mò hỏi: “Lâm thúc thúc và Trùng thúc thúc của ngươi là ai?”
Tiểu Huyền ưỡn ngực, nói: “Chính là Ám khí vương Lâm Thanh và Trùng đại sư.”
Ông lão lẳng lặng suy nghĩ một lát, đoạn khẽ lắc đầu. “Cái gì mà Ám khí vương? Cái gì mà Trùng đại sư? Chưa nghe nói tới bao giờ.”
Tiểu Huyền nghĩ bụng ông đã bế quan ở đây suốt năm mươi năm, đương nhiên là chẳng biết gì rồi. Nó bèn kể lại một số sự tích về Ám khí vương và Trùng đại sư cho ông lão nghe. Nó vốn hết sức khâm phục hai người này, do đó kể rất hăng hái, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào, cứ như đang nói về các sự tích anh hùng của chính mình.
Ông lão nghe được mấy câu, lại hỏi han tướng mạo của Trùng đại sư, sau đó vừa vuốt bộ râu trắng như cước vừa cất tiếng cười rộ. “Lão phu còn tưởng là ai, thì ra là thằng bé Tiểu Trùng Nhi, không ngờ nó đã có được danh tiếng như thế trên giang hồ! Ồ, không tệ, không tệ!”
Tiểu Huyền mừng rỡ nói: “Ông biết Trùng đại sư sao?”
Ông lão khẽ mỉm cười. “Nó là một trong hai ái đồ của lão phu.”
Tiểu Huyền cả mừng. “Vậy thì tốt rồi, thì ra chúng ta vốn là người một nhà.”
“Ai là người một nhà với ngươi?” Ông lão lại sầm mặt. “Cảnh Thành Tượng muốn đối phó với tay Ám khí vương kia thì không nói làm gì, nhưng bất kể thế nào cũng sẽ không gây bất lợi cho Tiểu Trùng Nhi. Những lời nhảm nhí này của ngươi, ta làm sao tin được?”
Tiểu Huyền nghe vậy thì rất nôn nóng. Nó thấy ông lão này tuy tướng mạo chẳng khác gì một người rừng, ăn mặc cũng không được tề chỉnh nhưng khuôn mặt lại hiền lành, không có vẻ gì là một kẻ tiểu nhân âm hiểm, hơn nữa còn là sư phụ của Trùng đại sư, bèn dứt khoát kể lại toàn bộ sự việc, bắt đầu từ lúc mình bị Nhật Khốc quỷ bắt đi, sau đó gặp được Lâm Thanh và Trùng đại sư ở thành Phù Lăng, rồi lại trúng phải độc thủ của Ninh Hồi Phong như thế nào, thoát khỏi Khốn Long sảnh ra sao, kế đó lại kể đến việc mình tới đỉnh Minh Bội trị thương bị Cảnh Thành Tượng thừa cơ phế đi võ công, cuối cùng là việc mình nghe lén được “âm mưu” của Cảnh Thành Tượng và Vật Thiên Thành, bèn vội vã bỏ trốn đến nơi này.
Việc này vốn dĩ rất phức tạp nhưng được Tiểu Huyền chậm rãi kể lại nên cũng hết sức đặc sắc. Phải mất tới hơn nửa canh giờ, Tiểu Huyền mới kể được rõ ràng căn nguyên câu chuyện.
Ông lão kia nghe mà kinh hãi không thôi, liệu chừng một đứa bé như Tiểu Huyền ắt không thể bịa đặt những tình tiết như vậy, đã tin tới bảy, tám phần. Rồi ông ta lại cầm cổ tay Tiểu Huyền, cẩn thận bắt mạch một hồi, thấy nội tức của nó quả nhiên hết sức rời rạc, bèn khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này đúng là kỳ lạ quá! Thằng bé Thành Tượng từ nhỏ đã đôn hậu, thành thực, sao lại ra tay độc ác như thế được? Huống chi ngươi còn do Tiểu Trùng Nhi đưa tới nhờ cậy nó nữa!”
Tiểu Huyền thấy ngay đến Điểm Tình các chủ cũng bị ông ta gọi như một đứa bé, không kìm được khẽ bật cười, nhưng rồi lại lập tức nghĩ đến cảnh ngộ của mình, bèn hậm hực nói: “Hồi nhỏ đôn hậu nhưng lớn lên chưa chắc đã thế, nếu không phải vô ý nghe được cuộc đối thoại giữa ông ta và Vật Thiên Thành, ta vẫn còn rất cảm kích ông ta nữa đấy. Đúng rồi, bọn họ dường như lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho thiếu chủ gì đó...”
Ông lão nghe đến đây, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi. “Bọn họ nói tới thiếu chủ như thế nào, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho ta!”
Tiểu Huyền vốn có trí nhớ rất tốt, nhớ được tám, chín phần đoạn đối thoại giữa Cảnh Thành Tượng và Vật Thiên Thành, bèn kể lại tỉ mỉ cho ông lão nghe.
Ông lão thay đổi hẳn bộ dạng ung dung trước đó, càng nghe sắc mặt càng nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Tiểu Huyền kể xong, bèn cất tiếng hỏi ông lão: “Gã thiếu chủ đó là ai vậy? Tại sao Anh Hùng chủng chủ lại nói tướng mạo của ta và y xung khắc?”
Ông lão không trả lời, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Thiên Thành tu luyện Thức Anh Biện Hùng thuật nhiều năm, chắc không thể nhầm được.” Rồi ông ta lại nhìn qua phía Tiểu Huyền, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần giấu ta nữa, sáu mươi tư quẻ Phục Hy của ngươi không phải được truyền lại từ cha ngươi, mà là từ Xảo Chuyết đại sư!”
Tiểu Huyền kinh hãi há hốc miệng. “Ta đâu có gạt ông, đúng là cha ta dạy ta mà!”
Ông lão thấy vẻ mặt Tiểu Huyền không giống như giả bộ, bèn hỏi tiếp: “Cha ngươi là ai? Có quan hệ thế nào với Xảo Chuyết?”
Tiểu Huyền từ nhỏ đã được nghe Hứa Mạc Dương kể lại việc Xảo Chuyết đại sư truyền công, bèn kể lại một lượt cho ông lão.
Ông lão nghe xong, sắc mặt sáng tối bất định, ngây người suốt hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn trời, cất tiếng thở dài. “Ý trời là vậy! Ý trời là vậy mà!”
Tiểu Huyền thầm nghi hoặc, ngẩn ngơ nhìn ông lão.
“Đi theo ta!” Ông lão xoay người đi vào trong động. Không đợi Tiểu Huyền kịp trả lời, con khỉ kia dường như hiểu được lời ông lão, không cho Tiểu Huyền phân bua gì đã bế nó lên, nhảy nhót tung tăng đi theo sau ông lão.
Tiểu Huyền tất nhiên ra sức giãy giụa, nhưng con khỉ đó khỏe vô cùng nên nó chẳng thể thoát được. Đi lòng vòng trong động chừng mấy chục bước chân, trước mắt chợt sáng bừng. Thì ra trong lòng núi này có một vùng trời riêng, là một sơn cốc được những ngọn núi bao bọc bốn phía.
Sơn cốc không lớn, chính giữa có một dòng suối nhỏ chảy ngang qua, phía bên trái tựa vào vách núi, có hai ngôi nhà cỏ một lớn một nhỏ. Giữa sơn cốc có một ngôi đình nhỏ, trong đình đặt một chiếc bàn đá, mấy chiếc ghế đá, trên bàn còn có một ván cờ đang đánh dở.
Trong cốc, cỏ cây mọc khắp, ngào ngạt hương thơm, giữa dòng suối trong veo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con cá tung tăng bơi lội. Những viên đá cuội bên bờ suối bị ánh mặt trời chiếu rọi, trở nên hơi nóng nhưng không làm bỏng chân, khi giẫm vào liền lún xuống mặt đất mềm bên bờ suối, khiến người ta chỉ muốn để chân trần mà đi bộ trên đó một phen. Hai bên bờ suối còn có rất nhiều loài cây cỏ, hoa lá kỳ lạ, đứng vươn mình trong gió, ánh dương ấm áp xuyên qua những tán lá chiếu xuống mặt đất, tạo ra một mảng màu loang lổ, càng làm tăng lên vẻ đẹp hiền hòa, khiến nơi đây trông như tiên cảnh.
Tiểu Huyền không ngờ trong sơn động lại có một nơi tuyệt đẹp như vậy, cặp mắt bất giác sáng rực. Nhìn ánh dương ấm áp, gió nhẹ rì rào, hoa dại rung rinh, mặt đất xốp mềm, nó cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ hận không thể lăn mình xuống đùa nghịch một phen. Con khỉ kia chợt mừng rỡ kêu lên một tiếng, đặt Tiểu Huyền xuống, sau đó tung mình trèo lên một cây đào, hái mấy quả đào to vứt xuống dưới.
“Thanh Nhi!” Ông lão khẽ gọi một tiếng, con khỉ lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống, quỳ mọp bên chân ông lão.
Tiểu Huyền thấy con khỉ đó ngoan ngoãn như vậy, trong lòng lấy làm thích thú, chợt nghĩ tới Thủy Nhu Thanh, nhủ thầm nếu mang con khỉ này tới trước mặt nàng mà gọi to “Thanh Nhi” vài tiếng, nhất định nàng sẽ tức tối vô cùng.
Nghĩ tới đây, nó khẽ nở một nụ cười mỉm.
Ông lão đưa tay vỗ đầu con khỉ, sau đó lại huýt sáo một tiếng, dường như ra lệnh cho nó làm gì đó. Thanh Nhi lập tức nhảy bật dậy, chạy về phía gian nhà cỏ lớn, một lát sau đã ôm theo một bọc vải dầu vuông vắn chạy trở về, cung kính đưa cho ông lão.
Ông lão cầm lấy bọc vải dầu, đưa cho Tiểu Huyền rồi buồn bã thở dài một tiếng.
“Đây là cái gì?” Tiểu Huyền ngạc nhiên nhìn ông lão.
Ông lão đưa tay ra hiệu cho Tiểu Huyền mở cái bọc, sắc mặt đầy vẻ nặng nề, nói chậm rãi từng tiếng một: “Thứ này ta đã bảo quản hơn ba mươi năm nay, bây giờ giao lại cho ngươi, hy vọng ngươi hãy dùng nó cho tốt.”
Tiểu Huyền thấy lớp vải dầu bọc bên ngoài đã ố vàng, quả nhiên là vật được để từ rất lâu. Cố kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, nó chậm rãi mở từng lớp vải dầu đã trở nên hơi giòn.
Vải được mở hết, bên trong là một cuốn sách mỏng, bốn chữ lớn mạ vàng viết trên trang bìa chợt đập vào mắt Tiểu Huyền...
Thiên Mệnh bảo điển!
Tiểu Huyền ngạc nhiên nói: “Phiên Thiên lâu chủ là Hoa Khứu Hương mà, vị Hoa Bách Sinh này rốt cuộc là ai?”
Người đó khẽ thở dài. “Hoa Khứu Hương đã trở thành lâu chủ rồi sao? Hoa Bách Sinh tuổi già mới sinh được con, lần trước khi ta gặp Khứu Hương, nó mới chỉ là một thằng bé ba, bốn tuổi.”
Tiểu Huyền lại càng kinh hãi. “Đó là việc từ bao giờ rồi?”
Người đó thoáng trầm ngâm, dường như đang tính toán thời gian, rồi lại thở dài tiếng nữa. “Một ngày trong núi, ngàn năm ngoài đời. Ha ha, lần bế quan này không ngờ đã kéo dài tới gần năm mươi năm.”
Tiểu Huyền đã biết người này ắt hẳn là trưởng bối trong bốn đại gia tộc, nghe khẩu khí của ông ta thì rõ ràng có bối phận cao hơn cả mấy người Hoa Khứu Hương, Cảnh Thành Tượng, chẳng rõ vì sao lại bế quan ở đây tới năm mươi năm? Mà nơi hậu sơn này vì sao lại trở thành cấm địa của bốn đại gia tộc?
Nó đang trầm tư nghĩ ngợi, chợt nghe người đó lại cất giọng lạnh lùng: “Lão phu đã có thể xác định ngươi không phải đệ tử của Điểm Tình các và Phiên Thiên lâu. Chỉ e nữ tử nhà họ Thủy cũng không bao giờ sinh ra người có tướng mạo như ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiểu Huyền nghĩ bụng người này chỉ nhớ được bộ dạng của Hoa Khứu Hương mấy chục năm trước, e là khi bế quan cũng chẳng gặp người ngoài, chi bằng mình cứ nói bừa một phen, chưa biết chừng có thể lừa dối được ông ta. “Cặp mắt của tiền bối quả nhiên lợi hại, vãn bối là đệ tử của Anh Hùng chủng.”
“Nói bậy!” Người đó mắng lớn. “Nếu ngươi là đệ tử của Anh Hùng chủng, tại sao lại không biết trận Du Tiên?”
Tiểu Huyền giật mình bừng tỉnh, nó từng nghe phụ thân nói truyền nhân của Anh Hùng chủng ai cũng tinh thông Cơ Quan Tiêu Tức học, thảo nào người này có thể khẳng định mình không phải đệ tử của Anh Hùng chủng, nhưng vẫn cố gắng biện bạch: “Nơi này đâu đâu cũng là lá cây, làm sao vãn bối có thể nhận ra nó là trận Du Tiên chứ?”
“Thực là một thằng nhóc ương ngạnh!” Người đó bật cười, nói. “Vậy bây giờ ngươi đã biết tên của trận pháp này rồi, hãy tự mình đi ra khỏi đó đi! Chỉ cần ngươi đi ra ngoài được, lão phu tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi nữa.”
Tiểu Huyền cảm thấy rất đau đầu, vừa rồi nó suýt nữa bị khối đá lớn và cây gậy gỗ kia va phải, sau đó còn bị treo ngược lên không trung, làm sao dám đi lại bừa bãi nữa, bèn dứt khoát giở trò vô lại. “Vãn bối học nghệ không tinh, sớm đã quên mất phải làm sao để đi ra ngoài trận Du Tiên rồi...”
“Để ta xem ngươi còn ương ngạnh tới lúc nào?” Người đó lại cất tiếng cười vang. “Được rồi, lão phu sẽ nói cho ngươi vậy: Khảm ba Ly bảy, Sư sáu Lý nhất, chuyển qua Tiểu Súc ba bước, lại đạp qua Minh Di hai bước, cứ lặp đi lặp lại như vậy là có thể đi ra ngoài trận Du Tiên.” Nghe giọng ông ta thì chắc hẳn là tuổi đã rất cao, vậy nhưng lại chẳng có lòng nhường nhịn, quyết ý ép Tiểu Huyền lộ ra sơ hở. Những lời ông ta nói toàn là các phương vị theo sáu mươi tư quẻ Phục Hy, nếu không phải là người giỏi về Cơ Quan Tiêu Tức học thì ắt không thể nào biết được.
Nào ngờ Thiên Mệnh bảo điển vốn có nguồn gốc từ Kinh Dịch và học thuyết Lão - Trang, thành ra Tiểu Huyền từ nhỏ đã thuộc nằm lòng sáu mươi tư quẻ Phục Hy này. Nó thầm tính toán vị trí, sau đó rẽ trái quẹo phải một hồi theo lời người kia, quả nhiên có thể bình an vô sự trở lại con đường lát đá xanh.
“Ấy!” Người đó rất ngạc nhiên. “Thì ra ngươi đúng là đệ tử của Anh Hùng chủng.”
Tiểu Huyền hết sức đắc ý. “Vừa rồi tiền bối đã nói chỉ cần vãn bối có thể ra ngoài được thì sẽ không làm khó vãn bối, lời này rốt cuộc có tính hay không đây?”
“Lão phu tung hoành giang hồ bao năm, sao thèm tính toán với một đứa nhóc như ngươi, chuyện đã đáp ứng tất nhiên sẽ không hối hận.” Người đó ngạo nghễ nói. “Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã tinh thông Cơ Quan Tiêu Tức thuật của bản môn như vậy, đúng là hiếm có! Không biết sư phụ của ngươi là ai? Vật Thiên Thành hay Vật Thiên Hiểu?”
“Cơ Quan Tiêu Tức thuật có gì là ghê gớm?” Tiểu Huyền nghe người đó khen ngợi, liền vỗ tay cười, nói. “Vãn bối có biết Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành. Nhưng Vật Thiên Hiểu là ai vậy? Là huynh đệ của Vật Thiên Thành sao?” Nó dù sao cũng thiếu kinh nghiệm giang hồ, tuy muốn lừa dối nhưng lại trực tiếp gọi ra tên của Vật Thiên Thành như vậy, tất nhiên khiến người ta vừa nghe đã biết ngay nó không phải đệ tử của Anh Hùng chủng.
“Thiên Hiểu là sư đệ của Thiên Thành.” Người đó cũng không nôn nóng vạch trần Tiểu Huyền ngay, sau khi tùy tiện đáp một câu bèn hỏi: “Tên tiểu tử ngươi đã biết Thiên Thành, như vậy ắt cũng biết nơi hậu sơn này là cấm địa của bốn đại gia tộc, tại sao còn tùy tiện xông vào?”
Tiểu Huyền cứng họng, tròng mắt thoáng xoay chuyển. “Đâu có ai nói với vãn bối nơi này là cấm địa. Đã như vậy, vãn bối xin được xuống núi ngay, ngày sau sẽ lại tới thăm tiền bối.” Dứt lời, nó bèn vội vã chạy về phía trước, nhủ thầm nếu mà đi được thì cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Người đó thở dài, than: “Lão phu bế quan nhiều năm, lũ đồ tử đồ tôn kia không ngờ càng ngày càng tệ hại, để cho một người ngoài xông vào tận nơi cấm địa này, đúng là tức chết mất!”
Tiểu Huyền nghe ông ta nói là tức chết nhưng giọng điệu lại bình thản như không hề tức giận. Nó chợt nhớ ra tuy ông ta nói sẽ không làm khó mình nhưng nếu gọi một đám đồ tử đồ tôn gì đó tới bắt mình thì thực không hay, bèn vội vã kêu lớn: “Tiền bối ẩn cư nhiều năm, ắt cô đơn vô cùng. Thông Thiên điện đang chuẩn bị tổ chức Hành Đạo đại hội, chi bằng tiền bối hãy tới đó xem náo nhiệt một phen.” Người đó không nói gì, chỉ cất tiếng cười lạnh. Tiểu Huyền không nhìn thấy bóng dáng ông ta đâu nhưng tiếng cười đó như vang lên ngay bên tai, nó thầm run sợ, không biết ông ta có chủ ý gì. Nó vội bước nhanh hơn, miệng hô lớn: “Tiền bối đã nói là không làm khó vãn bối rồi, nếu gọi người khác tới giúp thì không tính là bản lĩnh.”
Người đó cất tiếng cười vang. “Lão phu tung hoành giang hồ bao năm, há lại thèm tính toán với một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi...” Tiểu Huyền mới yên tâm một chút, đã lại nghe ông ta nói tiếp: “Nhưng ngươi lại biết cả Hành Đạo đại hội, nếu ta không hỏi han mọi việc cho rõ ràng, há chẳng phải sẽ khiến người ta coi thường bốn đại gia tộc sao?”
Tiểu Huyền nghe thấy thế thì cả kinh nhưng lại không dám trốn vào rừng, đành chạy như bay trên con đường lát đá. Nó thấy giọng của người này già nua như vậy, chỉ hy vọng ông ta tuổi cao sức yếu không đuổi kịp mình...
Chỉ nghe người đó huýt sáo một tiếng, một bóng đen bỗng nhảy từ trên cao xuống, chụp lấy Tiểu Huyền, ôm nó lộn nhào mấy vòng giữa không trung, lao vào trong một sơn động cách đó chừng mấy bước chân. Nhìn tốc độ của bóng đen ấy, cảm giác thực chẳng giống như của con người.
“Ông...” Tiểu Huyền vừa nói ra được một chữ thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai vù vù gió rít, bèn vô thức nhắm chặt mắt, những lời chuẩn bị nói ra đành nuốt lại.
Rồi Tiểu Huyền bỗng thấy thân thể mình được đặt xuống, chân đã chạm mặt đất. Tới lúc này nó mới dám mở mắt, thấy mình đã ở trong một sơn động, phía trước mặt là một ông lão đang đứng chắp tay sau lưng.
Ông lão đó mặt mũi già nua, mái tóc trắng dài đến ngang hông, ngay cả lông mày cũng màu trắng, e là đã hơn trăm tuổi. Thân trên ông ta để trần, bên dưới chỉ có một chiếc khố ngắn được bện từ lá cây, kết hợp với mái tóc trắng kia, trông thực kỳ cục.
Tiểu Huyền thầm căm phẫn, bèn cất tiếng chất vấn: “Tại sao ông nói lời mà không giữ lời?” Nhưng thấy trong cặp mắt ông lão đó lóe lên những tia sáng sắc như dao, nó vội vã dừng lại.
Ông lão cười lạnh, nói: “Ngươi chớ có nói bừa, lão phu sao lại đi lừa gạt một đứa nhóc như ngươi? Ngươi hãy nhìn cho rõ, là Thanh Nhi bắt ngươi tới, lão phu không hề ra tay.”
Tới lúc này, Tiểu Huyền mới phát hiện bên cạnh ông ta còn có một con khỉ. Con khỉ đó có vóc người cao lớn, bộ lông rất thưa, để lộ những mảng da màu trắng xanh, dưới hông nó cũng quấn khố bện bằng lá cây như ông lão kia, cặp mắt lấp lánh đang nhìn Tiểu Huyền vẻ hết sức tò mò.
Bây giờ Tiểu Huyền mới biết thì ra kẻ bắt mình vào sơn động là con khỉ này, chẳng trách vừa rồi lại có cảm giác đầu choáng mắt hoa như thế. Nó khẽ hừ mũi. “Dù sao ta cũng sớm được thấy bộ mặt thật của bốn đại gia tộc rồi, thực là một đám giả nhân giả nghĩa, khẩu Phật tâm xà, miệng mật lòng dao, gian dối giả tạo...” Nhất thời có thể nghĩ được câu thành ngữ nào, nó đều tuôn ra hết.
Ông lão đó cũng không quát ngăn Tiểu Huyền, để mặc nó nói bừa một hồi, trên khuôn mặt đầy vẻ hờ hững. Con khỉ tên gọi Thanh Nhi kia thì lại hơi nhếch mép với Tiểu Huyền, để lộ hai hàm răng trắng ởn đang nghiến ken két. Tiểu Huyền sợ đến giật nẩy mình, không dám nói gì thêm.
Ông lão trầm giọng nói: “Thằng nhóc ngươi thì biết cái gì? Bốn đại gia tộc bọn ta đều rất trọng lời hứa, sở dĩ lão phu bảo Thanh Nhi bắt ngươi tới đây chẳng phải vì ngươi dám tùy tiện xông vào cấm địa, bộ dạng rất khả nghi sao? Ngươi nói đi, thực ra là kẻ nào sai ngươi tới nơi này? Tại sao còn biết tới Hành Đạo đại hội?”
Tiểu Huyền lớn tiếng kêu lên: “Không ai sai khiến ta hết. Nếu không phải vì bị bốn đại gia tộc các người ép đến bước đường cùng, ta cũng chẳng thèm tới đây đâu...”
“Nực cười!” Ông lão lạnh lùng ngắt lời Tiểu Huyền, khẽ nhún vai tỏ vẻ coi thường. “Bốn đại gia tộc bọn ta dù không phải danh môn chính phái nhưng cũng tuyệt đối không thèm ức hiếp một đứa nhóc như ngươi. Nếu ngươi không chịu nói ra sự thực, ta cũng không đánh mắng gì ngươi, chỉ nhốt ngươi vào trong trận Du Tiên như trước...” Nói tới đây, chợt nhớ ra Tiểu Huyền đã biết cách đi ra khỏi trận, ông ta bèn gằn giọng hỏi: “Sao ngươi lại biết sáu mươi tư quẻ Phục Hy? Chẳng lẽ ngươi đã học trộm Cơ Quan Tiêu Tức thuật của Anh Hùng chủng, sau khi bị phát hiện mới hoang mang chạy vào nơi cấm địa này?”
Tiểu Huyền lớn tiếng kêu lên: “Ai thèm học cái Cơ Quan Tiêu Tức thuật gì đó của các người chứ! Từ nhỏ ta đã được cha ta dạy cho sáu mươi tư quẻ Phục Hy rồi.”
Cặp mắt ông lão sáng lấp lánh. “Vậy vì sao người của bốn đại gia tộc bọn ta lại phải đuổi bắt ngươi?”
Tiểu Huyền buột miệng nói: “Bọn họ muốn giữ ta làm con tin để ám hại Lâm thúc thúc và Trùng thúc thúc, còn phế võ công của ta nữa...”
Ông lão tò mò hỏi: “Lâm thúc thúc và Trùng thúc thúc của ngươi là ai?”
Tiểu Huyền ưỡn ngực, nói: “Chính là Ám khí vương Lâm Thanh và Trùng đại sư.”
Ông lão lẳng lặng suy nghĩ một lát, đoạn khẽ lắc đầu. “Cái gì mà Ám khí vương? Cái gì mà Trùng đại sư? Chưa nghe nói tới bao giờ.”
Tiểu Huyền nghĩ bụng ông đã bế quan ở đây suốt năm mươi năm, đương nhiên là chẳng biết gì rồi. Nó bèn kể lại một số sự tích về Ám khí vương và Trùng đại sư cho ông lão nghe. Nó vốn hết sức khâm phục hai người này, do đó kể rất hăng hái, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào, cứ như đang nói về các sự tích anh hùng của chính mình.
Ông lão nghe được mấy câu, lại hỏi han tướng mạo của Trùng đại sư, sau đó vừa vuốt bộ râu trắng như cước vừa cất tiếng cười rộ. “Lão phu còn tưởng là ai, thì ra là thằng bé Tiểu Trùng Nhi, không ngờ nó đã có được danh tiếng như thế trên giang hồ! Ồ, không tệ, không tệ!”
Tiểu Huyền mừng rỡ nói: “Ông biết Trùng đại sư sao?”
Ông lão khẽ mỉm cười. “Nó là một trong hai ái đồ của lão phu.”
Tiểu Huyền cả mừng. “Vậy thì tốt rồi, thì ra chúng ta vốn là người một nhà.”
“Ai là người một nhà với ngươi?” Ông lão lại sầm mặt. “Cảnh Thành Tượng muốn đối phó với tay Ám khí vương kia thì không nói làm gì, nhưng bất kể thế nào cũng sẽ không gây bất lợi cho Tiểu Trùng Nhi. Những lời nhảm nhí này của ngươi, ta làm sao tin được?”
Tiểu Huyền nghe vậy thì rất nôn nóng. Nó thấy ông lão này tuy tướng mạo chẳng khác gì một người rừng, ăn mặc cũng không được tề chỉnh nhưng khuôn mặt lại hiền lành, không có vẻ gì là một kẻ tiểu nhân âm hiểm, hơn nữa còn là sư phụ của Trùng đại sư, bèn dứt khoát kể lại toàn bộ sự việc, bắt đầu từ lúc mình bị Nhật Khốc quỷ bắt đi, sau đó gặp được Lâm Thanh và Trùng đại sư ở thành Phù Lăng, rồi lại trúng phải độc thủ của Ninh Hồi Phong như thế nào, thoát khỏi Khốn Long sảnh ra sao, kế đó lại kể đến việc mình tới đỉnh Minh Bội trị thương bị Cảnh Thành Tượng thừa cơ phế đi võ công, cuối cùng là việc mình nghe lén được “âm mưu” của Cảnh Thành Tượng và Vật Thiên Thành, bèn vội vã bỏ trốn đến nơi này.
Việc này vốn dĩ rất phức tạp nhưng được Tiểu Huyền chậm rãi kể lại nên cũng hết sức đặc sắc. Phải mất tới hơn nửa canh giờ, Tiểu Huyền mới kể được rõ ràng căn nguyên câu chuyện.
Ông lão kia nghe mà kinh hãi không thôi, liệu chừng một đứa bé như Tiểu Huyền ắt không thể bịa đặt những tình tiết như vậy, đã tin tới bảy, tám phần. Rồi ông ta lại cầm cổ tay Tiểu Huyền, cẩn thận bắt mạch một hồi, thấy nội tức của nó quả nhiên hết sức rời rạc, bèn khẽ lẩm bẩm: “Chuyện này đúng là kỳ lạ quá! Thằng bé Thành Tượng từ nhỏ đã đôn hậu, thành thực, sao lại ra tay độc ác như thế được? Huống chi ngươi còn do Tiểu Trùng Nhi đưa tới nhờ cậy nó nữa!”
Tiểu Huyền thấy ngay đến Điểm Tình các chủ cũng bị ông ta gọi như một đứa bé, không kìm được khẽ bật cười, nhưng rồi lại lập tức nghĩ đến cảnh ngộ của mình, bèn hậm hực nói: “Hồi nhỏ đôn hậu nhưng lớn lên chưa chắc đã thế, nếu không phải vô ý nghe được cuộc đối thoại giữa ông ta và Vật Thiên Thành, ta vẫn còn rất cảm kích ông ta nữa đấy. Đúng rồi, bọn họ dường như lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho thiếu chủ gì đó...”
Ông lão nghe đến đây, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi. “Bọn họ nói tới thiếu chủ như thế nào, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho ta!”
Tiểu Huyền vốn có trí nhớ rất tốt, nhớ được tám, chín phần đoạn đối thoại giữa Cảnh Thành Tượng và Vật Thiên Thành, bèn kể lại tỉ mỉ cho ông lão nghe.
Ông lão thay đổi hẳn bộ dạng ung dung trước đó, càng nghe sắc mặt càng nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Tiểu Huyền kể xong, bèn cất tiếng hỏi ông lão: “Gã thiếu chủ đó là ai vậy? Tại sao Anh Hùng chủng chủ lại nói tướng mạo của ta và y xung khắc?”
Ông lão không trả lời, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Thiên Thành tu luyện Thức Anh Biện Hùng thuật nhiều năm, chắc không thể nhầm được.” Rồi ông ta lại nhìn qua phía Tiểu Huyền, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần giấu ta nữa, sáu mươi tư quẻ Phục Hy của ngươi không phải được truyền lại từ cha ngươi, mà là từ Xảo Chuyết đại sư!”
Tiểu Huyền kinh hãi há hốc miệng. “Ta đâu có gạt ông, đúng là cha ta dạy ta mà!”
Ông lão thấy vẻ mặt Tiểu Huyền không giống như giả bộ, bèn hỏi tiếp: “Cha ngươi là ai? Có quan hệ thế nào với Xảo Chuyết?”
Tiểu Huyền từ nhỏ đã được nghe Hứa Mạc Dương kể lại việc Xảo Chuyết đại sư truyền công, bèn kể lại một lượt cho ông lão.
Ông lão nghe xong, sắc mặt sáng tối bất định, ngây người suốt hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn trời, cất tiếng thở dài. “Ý trời là vậy! Ý trời là vậy mà!”
Tiểu Huyền thầm nghi hoặc, ngẩn ngơ nhìn ông lão.
“Đi theo ta!” Ông lão xoay người đi vào trong động. Không đợi Tiểu Huyền kịp trả lời, con khỉ kia dường như hiểu được lời ông lão, không cho Tiểu Huyền phân bua gì đã bế nó lên, nhảy nhót tung tăng đi theo sau ông lão.
Tiểu Huyền tất nhiên ra sức giãy giụa, nhưng con khỉ đó khỏe vô cùng nên nó chẳng thể thoát được. Đi lòng vòng trong động chừng mấy chục bước chân, trước mắt chợt sáng bừng. Thì ra trong lòng núi này có một vùng trời riêng, là một sơn cốc được những ngọn núi bao bọc bốn phía.
Sơn cốc không lớn, chính giữa có một dòng suối nhỏ chảy ngang qua, phía bên trái tựa vào vách núi, có hai ngôi nhà cỏ một lớn một nhỏ. Giữa sơn cốc có một ngôi đình nhỏ, trong đình đặt một chiếc bàn đá, mấy chiếc ghế đá, trên bàn còn có một ván cờ đang đánh dở.
Trong cốc, cỏ cây mọc khắp, ngào ngạt hương thơm, giữa dòng suối trong veo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con cá tung tăng bơi lội. Những viên đá cuội bên bờ suối bị ánh mặt trời chiếu rọi, trở nên hơi nóng nhưng không làm bỏng chân, khi giẫm vào liền lún xuống mặt đất mềm bên bờ suối, khiến người ta chỉ muốn để chân trần mà đi bộ trên đó một phen. Hai bên bờ suối còn có rất nhiều loài cây cỏ, hoa lá kỳ lạ, đứng vươn mình trong gió, ánh dương ấm áp xuyên qua những tán lá chiếu xuống mặt đất, tạo ra một mảng màu loang lổ, càng làm tăng lên vẻ đẹp hiền hòa, khiến nơi đây trông như tiên cảnh.
Tiểu Huyền không ngờ trong sơn động lại có một nơi tuyệt đẹp như vậy, cặp mắt bất giác sáng rực. Nhìn ánh dương ấm áp, gió nhẹ rì rào, hoa dại rung rinh, mặt đất xốp mềm, nó cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chỉ hận không thể lăn mình xuống đùa nghịch một phen. Con khỉ kia chợt mừng rỡ kêu lên một tiếng, đặt Tiểu Huyền xuống, sau đó tung mình trèo lên một cây đào, hái mấy quả đào to vứt xuống dưới.
“Thanh Nhi!” Ông lão khẽ gọi một tiếng, con khỉ lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống, quỳ mọp bên chân ông lão.
Tiểu Huyền thấy con khỉ đó ngoan ngoãn như vậy, trong lòng lấy làm thích thú, chợt nghĩ tới Thủy Nhu Thanh, nhủ thầm nếu mang con khỉ này tới trước mặt nàng mà gọi to “Thanh Nhi” vài tiếng, nhất định nàng sẽ tức tối vô cùng.
Nghĩ tới đây, nó khẽ nở một nụ cười mỉm.
Ông lão đưa tay vỗ đầu con khỉ, sau đó lại huýt sáo một tiếng, dường như ra lệnh cho nó làm gì đó. Thanh Nhi lập tức nhảy bật dậy, chạy về phía gian nhà cỏ lớn, một lát sau đã ôm theo một bọc vải dầu vuông vắn chạy trở về, cung kính đưa cho ông lão.
Ông lão cầm lấy bọc vải dầu, đưa cho Tiểu Huyền rồi buồn bã thở dài một tiếng.
“Đây là cái gì?” Tiểu Huyền ngạc nhiên nhìn ông lão.
Ông lão đưa tay ra hiệu cho Tiểu Huyền mở cái bọc, sắc mặt đầy vẻ nặng nề, nói chậm rãi từng tiếng một: “Thứ này ta đã bảo quản hơn ba mươi năm nay, bây giờ giao lại cho ngươi, hy vọng ngươi hãy dùng nó cho tốt.”
Tiểu Huyền thấy lớp vải dầu bọc bên ngoài đã ố vàng, quả nhiên là vật được để từ rất lâu. Cố kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, nó chậm rãi mở từng lớp vải dầu đã trở nên hơi giòn.
Vải được mở hết, bên trong là một cuốn sách mỏng, bốn chữ lớn mạ vàng viết trên trang bìa chợt đập vào mắt Tiểu Huyền...
Thiên Mệnh bảo điển!
Danh sách chương