Hứa Mạc Dương thầm kinh hãi, vừa rồi y lần theo hướng phát ra âm thanh nhìn về phía khu rừng, vậy nhưng không phát hiện ra chút tung tích nào của lão già này, trông thân thể lão cao lớn, thực chẳng rõ khi đó đã ẩn nấp ở đâu? Lúc này lão lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt như thế, hiển nhiên không phải hạng tầm thường. Nghe khẩu khí của lão thì Việt Phong đao chính là do lão làm gãy, vậy rõ ràng lão chính là kẻ địch của Phùng Phá Thiên. Tuy y không muốn tham gia vào việc tranh đấu trong võ lâm nhưng đã đáp ứng sẽ giúp Phùng Phá Thiên nối đao, về tình về lý đều không tiện đặt mình ra ngoài cuộc. Huống chi, phía sau nhà còn có một người nữa đang ẩn nấp, nếu kẻ đó cũng có võ công tương đương với lão già này, chỉ e là không dễ chống cự.
Tiểu Huyền thấy lão già đó đột nhiên xuất hiện thì sợ đến giật nẩy mình nhưng ngay sau đó đã lấy lại vẻ bình thường, cười hì hì, nói: “Đâu có, đâu có! Lão gia gia quá khen rồi! Ánh mắt tại hạ sáng như đuốc hoàn toàn là nhờ phụ thân đại nhân biết cách dạy dỗ, tài bồi, còn bản thân chẳng qua chỉ có chút thông minh vặt mà thôi!” Những lời này của nó rõ ràng là học theo khẩu khí của người lớn, vậy nhưng lại học chẳng ra sao, thực khiến người khác phải bật cười. Chỉ là lúc này Hứa Mạc Dương đang ngầm suy nghĩ đối sách, Phùng Phá Thiên thì đã ngây ra tại chỗ, thành ra chẳng có ai cười.
Người ở phía sau nhà kia lại cất tiếng cười vang. “Thằng bé này nói chuyện đúng là thú vị, nếu chúng ta đem nó về dâng lên cho bảo chủ, nhất định sẽ khiến bảo chủ vui mừng.”
Tiểu Huyền cả kinh, cuống lên nói: “Ta chẳng muốn đi gặp bảo chủ gì đó đâu. Ta xưa nay vẫn luôn nghịch ngợm, nhất định sẽ làm ông ta giận đến chết đó!”
Người đó cười hề hề mấy tiếng, dọa: “Đến lượt ngươi quyết định sao? Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh ngươi một trận, sau đó mang đi cho chó ăn.”
Tiểu Huyền chạy đến nấp sau lưng Hứa Mạc Dương, nắm chặt tay cha, cảm thấy dũng khí tăng lên một chút, liền lớn tiếng nói: “Hừ, ngươi thì giỏi lắm sao? Lén lén lút lút không dám ra gặp người khác, thế thì tính là bản lĩnh gì?”
Vừa nghe người đó nhắc đến hai chữ “bảo chủ”, Hứa Mạc Dương liền hơi cau mày, lập tức hiểu ra hai người này chính là người của Cầm Thiên bảo xưa nay vẫn luôn đối đầu với Mị Vân giáo, chắc không liên can tới mình. Nhưng Cầm Thiên bảo ở cách nơi này tới mấy trăm dặm, vậy là bọn họ đã một mạch bám theo Phùng Phá Thiên đến đây, ý đồ không rõ ràng, e là việc lần này khó có thể kết thúc một cách êm đẹp.
Huống chi, nếu hai người này thật sự muốn bắt Tiểu Huyền đi gặp Cầm Thiên bảo chủ thì y dù thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cầm Thiên bảo tọa lạc tại Phong Đô, Xuyên Trung, bảo chủ chính là Long phán quan, một trong sáu đại tông sư tà phái lừng danh trên giang hồ. Vì vấn đề vị trí địa lý, Long phán quan xưa nay vẫn ít qua lại với võ lâm Trung Nguyên, lại thành lập cả quân đội, ngay đến quan phủ cũng chẳng làm gì được, giống như một vị thổ hoàng đế, thậm chí toàn bộ đất Tứ Xuyên đều nằm trong phạm vi thế lực của Cầm Thiên bảo. Những năm nay, Cầm Thiên bảo lại càng tăng cường chiêu binh mãi mã, phát triển thế lực, hiện giờ đã chạm đến đất Vân Nam, bắt đầu phát sinh xung đột chính diện với đối thủ lâu năm là Mị Vân giáo.
Một tiếng “keng” vang lên, Phùng Phá Thiên rút đao cầm chắc trong tay, lớn tiếng nói: “Thì ra là lũ Cầm Thiên lục quỷ hèn hạ, xấu xa. Các ngươi có thù với Mị Vân giáo thì cứ nhằm vào ta là được, hà tất phải gây khó dễ ột đứa bé? Hơn nữa ta và Dương huynh cũng chỉ mới quen, đừng nên để y bị cuốn vào việc này.” Phùng Phá Thiên không thẹn là Xích Xà hữu sứ của Mị Vân giáo, tuy thầm kinh hãi vì đối phương có thể thần bất tri quỷ bất giác bám theo mình nhưng đối mặt với cường địch vẫn hiên ngang không sợ hãi, còn cất lời nói giúp Hứa Mạc Dương và Tiểu Huyền. Hắn liệu chừng đối phương chỉ có hai người, mình dù không địch lại nhưng dựa vào sự thần tuấn của Hỏa Vân Câu ít nhất cũng có thể thoát thân.
Hứa Mạc Dương tuy đã ẩn cư nhiều năm nhưng vẫn thường xuyên để ý tới việc trên giang hồ, cũng biết được không ít nhân vật trong Cầm Thiên bảo. Cầm Thiên bảo ngoài bảo chủ Long phán quan còn có một tay sư gia Ninh Hồi Phong và bốn gã hương chủ, thống lĩnh toàn bộ hai ngàn tráng đinh dưới trướng. Ngoài ra, bên cạnh Long phán quan còn có sáu tay cao thủ võ công cao cường, bởi vì phán quan là quan dưới âm ty do đó người trên giang hồ gọi bọn họ là “Cầm Thiên lục quỷ”, chẳng ngờ hôm nay lại được gặp những kẻ này ở đây. Cầm Thiên lục quỷ thanh danh vang dội, võ công tất nhiên không kém, dù y và Phùng Phá Thiên có liên thủ thì việc thắng bại cũng chưa biết thế nào.
Lão già đó thấy Phùng Phá Thiên xuất đao thì cũng có chút cố kỵ, bèn lùi lại ba bước, đưa tay đến bên hông, khẽ xoay nhẹ mấy vòng, lập tức có một món vũ khí màu bạc trông như sợi xích bay ra, khi múa may giữa không trung phát ra những tia sáng hết sức rực rỡ. Thì ra đây là một sợi thằng tiêu[7], chỉ có điều nó không giống những sợi thằng tiêu bình thường khác, bên trên phần dây xích màu bạc có treo những vật màu vàng hình phiến lá, tỏa ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
[7] . Một loại vũ khí khá phổ biến ở Trung Quốc, gồm một sợi dây nối với mũi phi tiêu ở đầu, ở Việt Nam còn được gọi là phi tiêu dây thừng - DG.
Tiểu Huyền vỗ tay cười rộ. “Ta quả nhiên đã đoán đúng.”
Lão già đó khẽ gật đầu, nói: “Thứ này có tên gọi Ngân Long tiên, là vũ khí độc môn của ta.”
Tiểu Huyền thấy lão già này nói năng ôn tồn, Ngân Long tiên trông lại rất đẹp, liền quên hết nguy hiểm, tò mò hỏi: “Thứ được treo trên đó có phải là vảy rồng không thế? Liệu có thể cho ta xem một chút không?”
Giọng nói của kẻ nấp phía sau nhà kia lại vang lên: “Ha ha, thằng nhóc ngươi đúng là không biết trời cao đất dày! Những cái vảy rồng này của Hồ lão lục chuyên dùng để lấy mạng người ta đấy.”
Phùng Phá Thiên vận khí khắp toàn thân, lớn tiếng nói: “Điếu Ngoa quỷ, ngươi mau ra đây đi! Chỉ dựa vào Triền Hồn quỷ thì e là còn chưa đủ để giữ ta lại đâu!”
Thì ra trong Cầm Thiên lục quỷ, mỗi kẻ đều có tên gọi riêng, lần lượt là: Nhật Khốc, Dạ Đề, Tỏa Thần, Diệt Ngấn, Điếu Ngoa, Triền Hồn. Tuy Phùng Phá Thiên chưa từng gặp bọn họ nhưng Cầm Thiên bảo vốn là đại địch của Mị Vân giáo, tất nhiên hắn đã sớm biết chuyện thực hư của đối phương, vừa nhìn thấy Ngân Long tiên liền biết ngay lão già họ Hồ này chính là Triền Hồn quỷ xếp hàng cuối cùng trong Cầm Thiên lục quỷ. Lão vốn là một tay tướng cướp thường đi lại ở vùng Hồ Quảng, mấy năm trước đây được Long phán quan chiêu nạp về dưới trướng, vì võ công của lão đi theo đường lối âm nhu, vũ khí độc môn lại có thể sử ra những chiêu thức liên miên bất tuyệt, do đó mới có cái tên Triền Hồn. Kẻ còn lại có thể bám theo hắn đến tận đây mà không để lộ chút dấu tích, chắc hẳn chính là người giỏi về thuật truy tung nhất trong Cầm Thiên lục quỷ, Điếu Ngoa quỷ.
“Được lắm! Không ngờ Phùng Phá Thiên ngươi cũng có đảm lượng như vậy, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi!” Lời còn chưa dứt, một người đã lững thững đi ra từ phía sau ngôi nhà.
Người này chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi, thân hình gầy đét, vận một bộ đồ màu xanh nhạt, trong tay cầm một cây quạt xếp. Y phục của hắn ngắn cũn cỡn, ống tay áo chỉ dài đến khuỷu tay, để lộ hai cánh tay chỉ có da bọc xương trông vô cùng cổ quái. Thoạt nhìn, khuôn mặt hắn rất bình thường nhưng cặp mắt dài mà hẹp lại như treo dựng đứng giữa cái trán rộng, kỳ cục vô cùng.
Hắn ta khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, dáng vẻ ung dung, bình thản quay qua nói với Triền Hồn quỷ: “Nếu Hồ lão lục ngươi không nhịn được thì hãy đấu với Mị Vân hữu sứ vài hiệp trước đi, ta sẽ phụ trách lược trận cho ngươi, đảm bảo không để kẻ nào lọt lưới.” Nghe giọng điệu của hắn thì dường như đã nắm chắc mười phần chiến thắng, hoàn toàn không coi hai người Phùng Phá Thiên và Hứa Mạc Dương ra gì.
Hứa Mạc Dương thấy tuổi tác của tên Điếu Ngoa quỷ này thua xa Triền Hồn quỷ mà lại gọi thẳng tên của lão, nghĩ bụng chắc hẳn việc xếp hạng trong Cầm Thiên lục quỷ hoàn toàn dựa vào võ công cao thấp chứ không theo tuổi tác lớn nhỏ. Võ công của lão già họ Hồ tay cầm Ngân Long tiên kia xem ra không kém, mà Điếu Ngoa quỷ có lẽ còn lợi hại hơn, nếu mình liên thủ với Phùng Phá Thiên hẳn có thể liều một phen, nhưng nhất định phải nghĩ cách đảm bảo sự an toàn của Tiểu Huyền mới được.
Phùng Phá Thiên quát lớn: “Các ngươi bám theo ta đến đây là có mục đích gì?”
Điếu Ngoa quỷ làm bộ ngạc nhiên, nói: “Phùng huynh như thế há chẳng phải biết rõ còn cố hỏi sao? Cầm Thiên bảo và Mị Vân giáo vốn không đội trời chung, tất nhiên bọn ta nhân lúc huynh đi một mình mà lấy mạng huynh rồi.”
Phùng Phá Thiên “hừ” lạnh một tiếng. “Vậy tại sao các ngươi phải lén lút đánh gãy thần đao? Có bản lĩnh thì cứ đường hoàng mà tới, để xem ta có sợ các ngươi không?”
Điếu Ngoa quỷ gật gù đắc ý, nói: “Phùng huynh muốn biết lắm sao, nhưng ta cứ không nói cho huynh biết đấy, để huynh trên đường xuống suối vàng vẫn phải làm một con quỷ hồ đồ.”
Tiểu Huyền thấy Điếu Ngoa quỷ ăn mặc kỳ quặc, dị hợm, vốn đã cảm thấy tức cười, lúc này lại nghe thấy giọng điệu quái gở của hắn thì bật cười một tiếng. “Ngươi là Điếu Ngoa quỷ, ông ấy là quỷ hồ đồ, như vậy đều là người một nhà, hà tất phải đánh giết nhau làm chi?”
Điếu Ngoa quỷ liếc nhìn Tiểu Huyền rồi lại cười, nói với Triền Hồn quỷ: “Thằng bé này tuy có tướng mạo hơi xấu nhưng không những thông minh, lanh lợi mà còn có lá gan không nhỏ. Ta càng nhìn lại càng thấy thích, dù thế nào cũng phải bắt sống về dâng cho bảo chủ, ngươi nhớ cẩn thận, đừng làm nó bị thương.”
Hứa Mạc Dương khẽ xoa đầu Tiểu Huyền, ý bảo nó đừng sợ, sau đó trầm giọng nói với Điếu Ngoa quỷ: “Các hạ đã không coi bọn ta ra gì như thế, chắc hẳn cũng là người có chút bản lĩnh, chi bằng hãy thử ra tay một chút xem sao!” Y thấy kẻ này ngông nghênh, kiêu ngạo, chẳng để mình vào mắt, cũng đã cảm thấy tức giận.
“Một gã thợ rèn nơi xóm núi mà cũng dám đối đầu với Cầm Thiên bảo ta, xem ra không phải hạng đơn giản!” Điếu Ngoa quỷ trừng mắt, nói. “Ta vốn không muốn làm hại tính mạng ngươi, nếu ngươi biết điều, hãy ngoan ngoãn đứng qua một bên đi!”
Hứa Mạc Dương nhướng mày, gằn giọng: “Các hạ vừa tới đã muốn bắt con trai ta đi, còn nói là ta không biết điều, trong thiên hạ này có cái đạo lý nào như vậy không?”
Điếu Ngoa quỷ nói: “Ta nhìn trúng nó chính là phúc phận của nó. Nó đi theo bọn ta, sau này không phải lo cơm ăn áo mặc, dù thế nào cũng tốt hơn ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này chờ chết đói với ngươi. Ngươi chớ có không biết điều!”
Hứa Mạc Dương cười dài, nói: “Cầm Thiên bảo quả là bá đạo!” Y khẽ hất mũi bàn chân, đá bay một chiếc giỏ lớn ở bên cạnh lên không trung, sau đó tay phải vung tới, rút từ đáy giỏ ra một thanh trường kiếm sáng lòa. Y nhìn chằm chằm vào Điếu Ngoa quỷ, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, ta đây vẫn không biết điều, muốn đấu với Cầm Thiên lục quỷ một phen!” Thanh bảo kiếm này vốn do y luyện thành trong khi tham ngộ Chú Binh thần lục, thường ngày không có cơ hội dùng đến, hôm nay mới được thử kiếm lần đầu. Huống chi y ẩn cư nhiều năm, trong lòng sớm đã chất chứa uất ức, hôm nay hào tình ngày xưa trỗi dậy, cảm thấy sảng khoái vô cùng, không kìm được ngẩng đầu hú dài một tiếng, mãi hồi lâu sau mới dừng.
Triền Hồn quỷ thấy trong chiếc giỏ đó đựng đầy những khối quặng được lấy về từ trên núi, phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà Hứa Mạc Dương có thể dễ dàng đá bay lên, rõ ràng là võ công của y không kém, trên khuôn mặt lão bất giác thoáng qua một tia kinh ngạc. Điếu Ngoa quỷ thì hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trong tay Hứa Mạc Dương. “Hay lắm, hay lắm! Thanh kiếm này cũng là của ta rồi!”
Phùng Phá Thiên đứng giằng co với Triền Hồn quỷ, trong lòng lại đang kinh nghi bất định. Việt Phong đao vừa gãy, hắn lập tức lên đường tìm tới đây, hai kẻ này nhất định đã một mạch bám theo từ Mị Vân giáo, chỉ là trên đường, ngựa của hắn không dừng bước, chẳng quản gió mưa, đối phương không thể nào mai phục từ trước, do đó mãi vừa rồi mới tìm được cơ hội để động thủ. Nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của Dương thiết tượng, còn nghe thấy tiếng hú hùng hồn tràn đầy trung khí kia, tại sao Điếu Ngoa quỷ vẫn tỏ ra ngông nghênh, chẳng hề sợ hãi như thế? Chẳng lẽ kẻ địch còn có viện binh? Nhưng việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích, mắt thấy bước chân Triền Hồn quỷ hơi chuyển động, Ngân Long tiên múa may không ngớt, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, hắn liền tự khích lệ mình, tay nắm chặt đao, tìm thời cơ ra tay.
Tiểu Huyền vốn có chút sợ hãi, nấp ra sau lưng Hứa Mạc Dương, nhưng thấy cha thần thái hiên ngang, dáng vẻ hào hùng, trong lòng liền yên tâm hẳn, lập tức thò đầu ra từ sau lưng Hứa Mạc Dương, làm mặt quỷ với Điếu Ngoa quỷ: “Ngươi cứ luôn miệng nói muốn tặng ta cho tay bảo chủ nào đó, nhưng còn chưa hỏi xem ta có đồng ý hay không đấy!”
Điếu Ngoa quỷ cười hề hề một tiếng. “Ngươi đi theo ta thì sẽ có ăn có mặc, còn có rất nhiều thứ thú vị khác, so với đi theo gã cha nghèo túng này của ngươi thì tốt hơn nhiều, sao ngươi lại không đồng ý?”
Tiểu Huyền bĩu môi, chỉ tay về phía bộ đồ kỳ quái của Điếu Ngoa quỷ. “Ta thấy ngươi mới là đồ nghèo túng ấy, ngay đến quần áo cũng không có tiền mua.”
Điếu Ngoa quỷ trừng mắt với Tiểu Huyền một cái, cất tiếng cười quái dị. “Đợi ta tặng ngươi cho bảo chủ rồi, chỉ cần ngươi làm cho bảo chủ vui, ta tất nhiên sẽ được ban thưởng rất nhiều thứ, đến lúc ấy sẽ không còn nghèo nữa!”
Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng. “Nếu ta làm cho bảo chủ của các ngươi tức giận, e là ông ta không những không thưởng gì cho ngươi, thậm chí còn mắng ngươi một trận, đánh ngươi một phen ấy chứ!”
Điếu Ngoa quỷ ngây ra. “Nói cũng có lý...”
Tiểu Huyền cười, nói: “Nếu vậy, mọi người hãy vui vẻ dàn hòa với nhau. Cha ta vốn tốt bụng, có lẽ còn tặng ngươi mấy chiếc áo đấy!”
Phùng Phá Thiên và Triền Hồn quỷ vốn đang giằng co căng thẳng, chỉ cần tìm thấy sơ hở của đối phương sẽ lập tức ra tay, chợt nghe thấy những lời này của Tiểu Huyền thì đều cảm thấy tức cười, nhất thời chẳng còn muốn ra tay nữa.
Đúng vào khoảnh khắc hai bên đều phần nào lơi là đề phòng, một bóng đen đột ngột nhảy ra từ phía sau ngôi nhà rồi lao thẳng về phía Hứa Mạc Dương, tốc độ nhanh vô cùng. Hứa Mạc Dương ngàn vạn lần không ngờ được phía sau ngôi nhà còn có người, nhất thời không kịp trở tay, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người né tránh, chợt nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Tiểu Huyền phía sau lưng. Thì ra bóng đen kia đã bắt được Tiểu Huyền, đang lao thẳng về phía hậu sơn.
Sự biến hóa này dường như nằm ngoài ý liệu của tất cả mọi người. Triền Hồn quỷ lớn tiếng kêu lên: “Đại ca, huynh làm gì vậy?”
Điếu Ngoa quỷ cũng nôn nóng hô to: “Đại ca khoan đã, chớ có cướp công lao của ta!”
Bỗng có một giọng nói khàn khàn từ phía xa vẳng lại: “Thằng bé này mồm miệng nhanh nhảu, bộ dạng lại không được ngoan ngoãn lắm, so với việc dâng lên làm bảo chủ ghét, chẳng bằng cứ giao cho ta thì còn có chỗ dùng. Hai ngươi hãy phụ trách bắt sống hai người này, đó cũng là những công lao lớn.”
Phùng Phá Thiên kinh hãi kêu lên: “Nhật Khốc quỷ!” Tới lúc này hắn mới biết vì muốn đối phó với mình, ngay đến kẻ có võ công cao nhất trong đám Cầm Thiên lục quỷ là Nhật Khốc quỷ cũng đã mai phục ở gần đây, chẳng trách Điếu Ngoa quỷ lại có vẻ ngông nghênh, chẳng sợ hãi gì như thế. Trong khoảnh khắc thất thần, Ngân Long tiên của Triền Hồn quỷ đã vung lên đâm thẳng về phía cổ hắn. Không kịp suy nghĩ kĩ, Phùng Phá Thiên quát lớn một tiếng, dốc toàn lực giao đấu với Triền Hồn quỷ.
Hứa Mạc Dương thấy Tiểu Huyền đã bị kẻ nổi danh hung ác nhất trong Cầm Thiên lục quỷ là Nhật Khốc quỷ bắt đi, trong lòng lo lắng vô cùng, đang định phi thân đuổi theo thì lại bị Điếu Ngoa quỷ lao tới ngăn cản. Điếu Ngoa quỷ gấp cây quạt xếp lại, đâm thẳng tới chỗ thắt lưng Hứa Mạc Dương, khiến y đành hạ kiếm chặn lại, nơi khóe mắt liếc thấy Nhật Khốc quỷ cắp theo Tiểu Huyền nhảy lên hạ xuống mấy lần, nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp, không còn thấy được tung tích.
Tiểu Huyền thấy lão già đó đột nhiên xuất hiện thì sợ đến giật nẩy mình nhưng ngay sau đó đã lấy lại vẻ bình thường, cười hì hì, nói: “Đâu có, đâu có! Lão gia gia quá khen rồi! Ánh mắt tại hạ sáng như đuốc hoàn toàn là nhờ phụ thân đại nhân biết cách dạy dỗ, tài bồi, còn bản thân chẳng qua chỉ có chút thông minh vặt mà thôi!” Những lời này của nó rõ ràng là học theo khẩu khí của người lớn, vậy nhưng lại học chẳng ra sao, thực khiến người khác phải bật cười. Chỉ là lúc này Hứa Mạc Dương đang ngầm suy nghĩ đối sách, Phùng Phá Thiên thì đã ngây ra tại chỗ, thành ra chẳng có ai cười.
Người ở phía sau nhà kia lại cất tiếng cười vang. “Thằng bé này nói chuyện đúng là thú vị, nếu chúng ta đem nó về dâng lên cho bảo chủ, nhất định sẽ khiến bảo chủ vui mừng.”
Tiểu Huyền cả kinh, cuống lên nói: “Ta chẳng muốn đi gặp bảo chủ gì đó đâu. Ta xưa nay vẫn luôn nghịch ngợm, nhất định sẽ làm ông ta giận đến chết đó!”
Người đó cười hề hề mấy tiếng, dọa: “Đến lượt ngươi quyết định sao? Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh ngươi một trận, sau đó mang đi cho chó ăn.”
Tiểu Huyền chạy đến nấp sau lưng Hứa Mạc Dương, nắm chặt tay cha, cảm thấy dũng khí tăng lên một chút, liền lớn tiếng nói: “Hừ, ngươi thì giỏi lắm sao? Lén lén lút lút không dám ra gặp người khác, thế thì tính là bản lĩnh gì?”
Vừa nghe người đó nhắc đến hai chữ “bảo chủ”, Hứa Mạc Dương liền hơi cau mày, lập tức hiểu ra hai người này chính là người của Cầm Thiên bảo xưa nay vẫn luôn đối đầu với Mị Vân giáo, chắc không liên can tới mình. Nhưng Cầm Thiên bảo ở cách nơi này tới mấy trăm dặm, vậy là bọn họ đã một mạch bám theo Phùng Phá Thiên đến đây, ý đồ không rõ ràng, e là việc lần này khó có thể kết thúc một cách êm đẹp.
Huống chi, nếu hai người này thật sự muốn bắt Tiểu Huyền đi gặp Cầm Thiên bảo chủ thì y dù thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cầm Thiên bảo tọa lạc tại Phong Đô, Xuyên Trung, bảo chủ chính là Long phán quan, một trong sáu đại tông sư tà phái lừng danh trên giang hồ. Vì vấn đề vị trí địa lý, Long phán quan xưa nay vẫn ít qua lại với võ lâm Trung Nguyên, lại thành lập cả quân đội, ngay đến quan phủ cũng chẳng làm gì được, giống như một vị thổ hoàng đế, thậm chí toàn bộ đất Tứ Xuyên đều nằm trong phạm vi thế lực của Cầm Thiên bảo. Những năm nay, Cầm Thiên bảo lại càng tăng cường chiêu binh mãi mã, phát triển thế lực, hiện giờ đã chạm đến đất Vân Nam, bắt đầu phát sinh xung đột chính diện với đối thủ lâu năm là Mị Vân giáo.
Một tiếng “keng” vang lên, Phùng Phá Thiên rút đao cầm chắc trong tay, lớn tiếng nói: “Thì ra là lũ Cầm Thiên lục quỷ hèn hạ, xấu xa. Các ngươi có thù với Mị Vân giáo thì cứ nhằm vào ta là được, hà tất phải gây khó dễ ột đứa bé? Hơn nữa ta và Dương huynh cũng chỉ mới quen, đừng nên để y bị cuốn vào việc này.” Phùng Phá Thiên không thẹn là Xích Xà hữu sứ của Mị Vân giáo, tuy thầm kinh hãi vì đối phương có thể thần bất tri quỷ bất giác bám theo mình nhưng đối mặt với cường địch vẫn hiên ngang không sợ hãi, còn cất lời nói giúp Hứa Mạc Dương và Tiểu Huyền. Hắn liệu chừng đối phương chỉ có hai người, mình dù không địch lại nhưng dựa vào sự thần tuấn của Hỏa Vân Câu ít nhất cũng có thể thoát thân.
Hứa Mạc Dương tuy đã ẩn cư nhiều năm nhưng vẫn thường xuyên để ý tới việc trên giang hồ, cũng biết được không ít nhân vật trong Cầm Thiên bảo. Cầm Thiên bảo ngoài bảo chủ Long phán quan còn có một tay sư gia Ninh Hồi Phong và bốn gã hương chủ, thống lĩnh toàn bộ hai ngàn tráng đinh dưới trướng. Ngoài ra, bên cạnh Long phán quan còn có sáu tay cao thủ võ công cao cường, bởi vì phán quan là quan dưới âm ty do đó người trên giang hồ gọi bọn họ là “Cầm Thiên lục quỷ”, chẳng ngờ hôm nay lại được gặp những kẻ này ở đây. Cầm Thiên lục quỷ thanh danh vang dội, võ công tất nhiên không kém, dù y và Phùng Phá Thiên có liên thủ thì việc thắng bại cũng chưa biết thế nào.
Lão già đó thấy Phùng Phá Thiên xuất đao thì cũng có chút cố kỵ, bèn lùi lại ba bước, đưa tay đến bên hông, khẽ xoay nhẹ mấy vòng, lập tức có một món vũ khí màu bạc trông như sợi xích bay ra, khi múa may giữa không trung phát ra những tia sáng hết sức rực rỡ. Thì ra đây là một sợi thằng tiêu[7], chỉ có điều nó không giống những sợi thằng tiêu bình thường khác, bên trên phần dây xích màu bạc có treo những vật màu vàng hình phiến lá, tỏa ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
[7] . Một loại vũ khí khá phổ biến ở Trung Quốc, gồm một sợi dây nối với mũi phi tiêu ở đầu, ở Việt Nam còn được gọi là phi tiêu dây thừng - DG.
Tiểu Huyền vỗ tay cười rộ. “Ta quả nhiên đã đoán đúng.”
Lão già đó khẽ gật đầu, nói: “Thứ này có tên gọi Ngân Long tiên, là vũ khí độc môn của ta.”
Tiểu Huyền thấy lão già này nói năng ôn tồn, Ngân Long tiên trông lại rất đẹp, liền quên hết nguy hiểm, tò mò hỏi: “Thứ được treo trên đó có phải là vảy rồng không thế? Liệu có thể cho ta xem một chút không?”
Giọng nói của kẻ nấp phía sau nhà kia lại vang lên: “Ha ha, thằng nhóc ngươi đúng là không biết trời cao đất dày! Những cái vảy rồng này của Hồ lão lục chuyên dùng để lấy mạng người ta đấy.”
Phùng Phá Thiên vận khí khắp toàn thân, lớn tiếng nói: “Điếu Ngoa quỷ, ngươi mau ra đây đi! Chỉ dựa vào Triền Hồn quỷ thì e là còn chưa đủ để giữ ta lại đâu!”
Thì ra trong Cầm Thiên lục quỷ, mỗi kẻ đều có tên gọi riêng, lần lượt là: Nhật Khốc, Dạ Đề, Tỏa Thần, Diệt Ngấn, Điếu Ngoa, Triền Hồn. Tuy Phùng Phá Thiên chưa từng gặp bọn họ nhưng Cầm Thiên bảo vốn là đại địch của Mị Vân giáo, tất nhiên hắn đã sớm biết chuyện thực hư của đối phương, vừa nhìn thấy Ngân Long tiên liền biết ngay lão già họ Hồ này chính là Triền Hồn quỷ xếp hàng cuối cùng trong Cầm Thiên lục quỷ. Lão vốn là một tay tướng cướp thường đi lại ở vùng Hồ Quảng, mấy năm trước đây được Long phán quan chiêu nạp về dưới trướng, vì võ công của lão đi theo đường lối âm nhu, vũ khí độc môn lại có thể sử ra những chiêu thức liên miên bất tuyệt, do đó mới có cái tên Triền Hồn. Kẻ còn lại có thể bám theo hắn đến tận đây mà không để lộ chút dấu tích, chắc hẳn chính là người giỏi về thuật truy tung nhất trong Cầm Thiên lục quỷ, Điếu Ngoa quỷ.
“Được lắm! Không ngờ Phùng Phá Thiên ngươi cũng có đảm lượng như vậy, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi!” Lời còn chưa dứt, một người đã lững thững đi ra từ phía sau ngôi nhà.
Người này chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi, thân hình gầy đét, vận một bộ đồ màu xanh nhạt, trong tay cầm một cây quạt xếp. Y phục của hắn ngắn cũn cỡn, ống tay áo chỉ dài đến khuỷu tay, để lộ hai cánh tay chỉ có da bọc xương trông vô cùng cổ quái. Thoạt nhìn, khuôn mặt hắn rất bình thường nhưng cặp mắt dài mà hẹp lại như treo dựng đứng giữa cái trán rộng, kỳ cục vô cùng.
Hắn ta khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, dáng vẻ ung dung, bình thản quay qua nói với Triền Hồn quỷ: “Nếu Hồ lão lục ngươi không nhịn được thì hãy đấu với Mị Vân hữu sứ vài hiệp trước đi, ta sẽ phụ trách lược trận cho ngươi, đảm bảo không để kẻ nào lọt lưới.” Nghe giọng điệu của hắn thì dường như đã nắm chắc mười phần chiến thắng, hoàn toàn không coi hai người Phùng Phá Thiên và Hứa Mạc Dương ra gì.
Hứa Mạc Dương thấy tuổi tác của tên Điếu Ngoa quỷ này thua xa Triền Hồn quỷ mà lại gọi thẳng tên của lão, nghĩ bụng chắc hẳn việc xếp hạng trong Cầm Thiên lục quỷ hoàn toàn dựa vào võ công cao thấp chứ không theo tuổi tác lớn nhỏ. Võ công của lão già họ Hồ tay cầm Ngân Long tiên kia xem ra không kém, mà Điếu Ngoa quỷ có lẽ còn lợi hại hơn, nếu mình liên thủ với Phùng Phá Thiên hẳn có thể liều một phen, nhưng nhất định phải nghĩ cách đảm bảo sự an toàn của Tiểu Huyền mới được.
Phùng Phá Thiên quát lớn: “Các ngươi bám theo ta đến đây là có mục đích gì?”
Điếu Ngoa quỷ làm bộ ngạc nhiên, nói: “Phùng huynh như thế há chẳng phải biết rõ còn cố hỏi sao? Cầm Thiên bảo và Mị Vân giáo vốn không đội trời chung, tất nhiên bọn ta nhân lúc huynh đi một mình mà lấy mạng huynh rồi.”
Phùng Phá Thiên “hừ” lạnh một tiếng. “Vậy tại sao các ngươi phải lén lút đánh gãy thần đao? Có bản lĩnh thì cứ đường hoàng mà tới, để xem ta có sợ các ngươi không?”
Điếu Ngoa quỷ gật gù đắc ý, nói: “Phùng huynh muốn biết lắm sao, nhưng ta cứ không nói cho huynh biết đấy, để huynh trên đường xuống suối vàng vẫn phải làm một con quỷ hồ đồ.”
Tiểu Huyền thấy Điếu Ngoa quỷ ăn mặc kỳ quặc, dị hợm, vốn đã cảm thấy tức cười, lúc này lại nghe thấy giọng điệu quái gở của hắn thì bật cười một tiếng. “Ngươi là Điếu Ngoa quỷ, ông ấy là quỷ hồ đồ, như vậy đều là người một nhà, hà tất phải đánh giết nhau làm chi?”
Điếu Ngoa quỷ liếc nhìn Tiểu Huyền rồi lại cười, nói với Triền Hồn quỷ: “Thằng bé này tuy có tướng mạo hơi xấu nhưng không những thông minh, lanh lợi mà còn có lá gan không nhỏ. Ta càng nhìn lại càng thấy thích, dù thế nào cũng phải bắt sống về dâng cho bảo chủ, ngươi nhớ cẩn thận, đừng làm nó bị thương.”
Hứa Mạc Dương khẽ xoa đầu Tiểu Huyền, ý bảo nó đừng sợ, sau đó trầm giọng nói với Điếu Ngoa quỷ: “Các hạ đã không coi bọn ta ra gì như thế, chắc hẳn cũng là người có chút bản lĩnh, chi bằng hãy thử ra tay một chút xem sao!” Y thấy kẻ này ngông nghênh, kiêu ngạo, chẳng để mình vào mắt, cũng đã cảm thấy tức giận.
“Một gã thợ rèn nơi xóm núi mà cũng dám đối đầu với Cầm Thiên bảo ta, xem ra không phải hạng đơn giản!” Điếu Ngoa quỷ trừng mắt, nói. “Ta vốn không muốn làm hại tính mạng ngươi, nếu ngươi biết điều, hãy ngoan ngoãn đứng qua một bên đi!”
Hứa Mạc Dương nhướng mày, gằn giọng: “Các hạ vừa tới đã muốn bắt con trai ta đi, còn nói là ta không biết điều, trong thiên hạ này có cái đạo lý nào như vậy không?”
Điếu Ngoa quỷ nói: “Ta nhìn trúng nó chính là phúc phận của nó. Nó đi theo bọn ta, sau này không phải lo cơm ăn áo mặc, dù thế nào cũng tốt hơn ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này chờ chết đói với ngươi. Ngươi chớ có không biết điều!”
Hứa Mạc Dương cười dài, nói: “Cầm Thiên bảo quả là bá đạo!” Y khẽ hất mũi bàn chân, đá bay một chiếc giỏ lớn ở bên cạnh lên không trung, sau đó tay phải vung tới, rút từ đáy giỏ ra một thanh trường kiếm sáng lòa. Y nhìn chằm chằm vào Điếu Ngoa quỷ, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, ta đây vẫn không biết điều, muốn đấu với Cầm Thiên lục quỷ một phen!” Thanh bảo kiếm này vốn do y luyện thành trong khi tham ngộ Chú Binh thần lục, thường ngày không có cơ hội dùng đến, hôm nay mới được thử kiếm lần đầu. Huống chi y ẩn cư nhiều năm, trong lòng sớm đã chất chứa uất ức, hôm nay hào tình ngày xưa trỗi dậy, cảm thấy sảng khoái vô cùng, không kìm được ngẩng đầu hú dài một tiếng, mãi hồi lâu sau mới dừng.
Triền Hồn quỷ thấy trong chiếc giỏ đó đựng đầy những khối quặng được lấy về từ trên núi, phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà Hứa Mạc Dương có thể dễ dàng đá bay lên, rõ ràng là võ công của y không kém, trên khuôn mặt lão bất giác thoáng qua một tia kinh ngạc. Điếu Ngoa quỷ thì hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trong tay Hứa Mạc Dương. “Hay lắm, hay lắm! Thanh kiếm này cũng là của ta rồi!”
Phùng Phá Thiên đứng giằng co với Triền Hồn quỷ, trong lòng lại đang kinh nghi bất định. Việt Phong đao vừa gãy, hắn lập tức lên đường tìm tới đây, hai kẻ này nhất định đã một mạch bám theo từ Mị Vân giáo, chỉ là trên đường, ngựa của hắn không dừng bước, chẳng quản gió mưa, đối phương không thể nào mai phục từ trước, do đó mãi vừa rồi mới tìm được cơ hội để động thủ. Nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của Dương thiết tượng, còn nghe thấy tiếng hú hùng hồn tràn đầy trung khí kia, tại sao Điếu Ngoa quỷ vẫn tỏ ra ngông nghênh, chẳng hề sợ hãi như thế? Chẳng lẽ kẻ địch còn có viện binh? Nhưng việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích, mắt thấy bước chân Triền Hồn quỷ hơi chuyển động, Ngân Long tiên múa may không ngớt, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, hắn liền tự khích lệ mình, tay nắm chặt đao, tìm thời cơ ra tay.
Tiểu Huyền vốn có chút sợ hãi, nấp ra sau lưng Hứa Mạc Dương, nhưng thấy cha thần thái hiên ngang, dáng vẻ hào hùng, trong lòng liền yên tâm hẳn, lập tức thò đầu ra từ sau lưng Hứa Mạc Dương, làm mặt quỷ với Điếu Ngoa quỷ: “Ngươi cứ luôn miệng nói muốn tặng ta cho tay bảo chủ nào đó, nhưng còn chưa hỏi xem ta có đồng ý hay không đấy!”
Điếu Ngoa quỷ cười hề hề một tiếng. “Ngươi đi theo ta thì sẽ có ăn có mặc, còn có rất nhiều thứ thú vị khác, so với đi theo gã cha nghèo túng này của ngươi thì tốt hơn nhiều, sao ngươi lại không đồng ý?”
Tiểu Huyền bĩu môi, chỉ tay về phía bộ đồ kỳ quái của Điếu Ngoa quỷ. “Ta thấy ngươi mới là đồ nghèo túng ấy, ngay đến quần áo cũng không có tiền mua.”
Điếu Ngoa quỷ trừng mắt với Tiểu Huyền một cái, cất tiếng cười quái dị. “Đợi ta tặng ngươi cho bảo chủ rồi, chỉ cần ngươi làm cho bảo chủ vui, ta tất nhiên sẽ được ban thưởng rất nhiều thứ, đến lúc ấy sẽ không còn nghèo nữa!”
Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng. “Nếu ta làm cho bảo chủ của các ngươi tức giận, e là ông ta không những không thưởng gì cho ngươi, thậm chí còn mắng ngươi một trận, đánh ngươi một phen ấy chứ!”
Điếu Ngoa quỷ ngây ra. “Nói cũng có lý...”
Tiểu Huyền cười, nói: “Nếu vậy, mọi người hãy vui vẻ dàn hòa với nhau. Cha ta vốn tốt bụng, có lẽ còn tặng ngươi mấy chiếc áo đấy!”
Phùng Phá Thiên và Triền Hồn quỷ vốn đang giằng co căng thẳng, chỉ cần tìm thấy sơ hở của đối phương sẽ lập tức ra tay, chợt nghe thấy những lời này của Tiểu Huyền thì đều cảm thấy tức cười, nhất thời chẳng còn muốn ra tay nữa.
Đúng vào khoảnh khắc hai bên đều phần nào lơi là đề phòng, một bóng đen đột ngột nhảy ra từ phía sau ngôi nhà rồi lao thẳng về phía Hứa Mạc Dương, tốc độ nhanh vô cùng. Hứa Mạc Dương ngàn vạn lần không ngờ được phía sau ngôi nhà còn có người, nhất thời không kịp trở tay, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người né tránh, chợt nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Tiểu Huyền phía sau lưng. Thì ra bóng đen kia đã bắt được Tiểu Huyền, đang lao thẳng về phía hậu sơn.
Sự biến hóa này dường như nằm ngoài ý liệu của tất cả mọi người. Triền Hồn quỷ lớn tiếng kêu lên: “Đại ca, huynh làm gì vậy?”
Điếu Ngoa quỷ cũng nôn nóng hô to: “Đại ca khoan đã, chớ có cướp công lao của ta!”
Bỗng có một giọng nói khàn khàn từ phía xa vẳng lại: “Thằng bé này mồm miệng nhanh nhảu, bộ dạng lại không được ngoan ngoãn lắm, so với việc dâng lên làm bảo chủ ghét, chẳng bằng cứ giao cho ta thì còn có chỗ dùng. Hai ngươi hãy phụ trách bắt sống hai người này, đó cũng là những công lao lớn.”
Phùng Phá Thiên kinh hãi kêu lên: “Nhật Khốc quỷ!” Tới lúc này hắn mới biết vì muốn đối phó với mình, ngay đến kẻ có võ công cao nhất trong đám Cầm Thiên lục quỷ là Nhật Khốc quỷ cũng đã mai phục ở gần đây, chẳng trách Điếu Ngoa quỷ lại có vẻ ngông nghênh, chẳng sợ hãi gì như thế. Trong khoảnh khắc thất thần, Ngân Long tiên của Triền Hồn quỷ đã vung lên đâm thẳng về phía cổ hắn. Không kịp suy nghĩ kĩ, Phùng Phá Thiên quát lớn một tiếng, dốc toàn lực giao đấu với Triền Hồn quỷ.
Hứa Mạc Dương thấy Tiểu Huyền đã bị kẻ nổi danh hung ác nhất trong Cầm Thiên lục quỷ là Nhật Khốc quỷ bắt đi, trong lòng lo lắng vô cùng, đang định phi thân đuổi theo thì lại bị Điếu Ngoa quỷ lao tới ngăn cản. Điếu Ngoa quỷ gấp cây quạt xếp lại, đâm thẳng tới chỗ thắt lưng Hứa Mạc Dương, khiến y đành hạ kiếm chặn lại, nơi khóe mắt liếc thấy Nhật Khốc quỷ cắp theo Tiểu Huyền nhảy lên hạ xuống mấy lần, nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp, không còn thấy được tung tích.
Danh sách chương