Edit + Beta: Ruby

- -------------

Viên Tinh Châu nghỉ phép ba ngày, ban ngày cùng Diệp Hoài đến trường quay phim, buổi tối liền cùng hắn tại khách sạn đối diễn, lúc tình cờ lại "khao" mình một chút.

Diệp Hoài sau khi cậu đến trạng thái rõ ràng tốt hơn rất nhiều, vì vậy Viên Tinh Châu phát hiện, Diệp Hoài là thật rất có thiên phú diễn xuất.

Năm ngoái lúc đóng phim, Diệp Hoài mới tiếp xúc diễn xuất, động tác lời thoại đều được đạo diễn mài giũa mọi nơi, khi Viên Tinh Châu tham ban nhìn thấy cũng là hắn quay cảnh đánh nhau, cho nên cảm giác vẫn không có mãnh liệt như vậy. Mà lần này, Diệp Hoài hơi hơi vừa tiến vào trạng thái, khí tràng cả người liền không giống như vậy.

Ngày thứ ba lúc quay chụp, đạo diễn nhìn ra tình trạng của hắn tốt, liền chỉ là cho hắn một từ hình dung, muốn hắn "Hào hoa phong nhã" một chút, Diệp Hoài liền rõ ràng trong lòng, thật có thể diễn ra loại cảm giác đó.

"Trong đầu của hắn là có loại hình tượng này." Đạo diễn đối với việc này hết sức hài lòng, lại cùng thảo luận cùng tổ biên kịch, "Nhân vật này rất thích hợp với Diệp Hoài."

"Nếu như không thay đổi sẽ tốt hơn, nhân vật càng lập thể một chút." Biên kịch cười cười, quay đầu liền nói với Viên Tinh Châu "Nhân vật này nhờ có là Diệp Hoài đến diễn, đổi lại người khác sắp ngán chết rồi."

Viên Tinh Châu lần trước sau khi đăng văn bản ngắn náo loạn một đợt thoát fan, nhưng là thu hoạch càng nhiều hảo cảm người đi đường. Vị này cùng tổ biên kịch lại là một trong số đó, lúc nghỉ ngơi đặc biệt là yêu thích tán gẫu cùng cậu, tiện thể phun tào đoàn phim.

Vì vậy Viên Tinh Châu biết Hàn Xuyên lúc đầu vẫn là thay đổi nội dung diễn, chỗ đọc không thuận liền để biên kịch thay đổi lời thoại, chỗ nhìn không thích liền đi thay đổi tình tiết. Hơn nữa người này không chỉ có thay đổi của mình, còn thay đổi của người khác, kịch bản Diệp Hoài học xong bị bỏ hơn một nửa.

Vốn là kết cấu mỗi cảnh bộ phim, xung đột, quan hệ nhân vật biến hóa đều là thiết trí tỉ mỉ, hiện tại đổi tới đổi lui, trước sau căn bản kết cấu không được. Nhưng mà quyền lên tiếng của biên kịch quá nhỏ, Hàn Xuyên là nam chủ, phía đầu tư thừa nhận gã, giám đốc sản xuất yêu thích gã, đạo diễn lại từ đó ba phải...

"Kỳ thực tôi cảm thấy được, bên sản xuất khẳng định càng yêu thích Diệp Hoài." Biên kịch quả thực chán ghét muốn chết Hàn Xuyên, thế nhưng hết cách rồi, chỉ có thể đem yêu thương đều nhảy vào trên người Diệp Hoài, "Diệp Hoài quá tuấn tú quá a, kiểu thiết lập tính cách người não tàn Mary Sue ở trên người hắn một chút cũng không vi phạm."

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu không tiện nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn sân bãi.

Khí trời âm u, giông tố sắp đến. Đoàn phim đợi chừng mấy ngày thời tiết mưa dầm, vì vậy quay phần diễn Diệp Hoài cùng nữ chủ đoạn tuyệt —— hắn cõi lòng đầy mong đợi mà đi đón người ta tan ca, lại nhìn thấy nữ chủ cùng Hàn Xuyên bên nhau.

Nguyên kịch bản là Diệp Hoài cùng nữ chủ đối diễn, nữ chủ lắc lư trái phải, Diệp Hoài thương tâm rời đi.

Thế nhưng Hàn Xuyên lại làm cho biên kịch bỏ lời thoại nữ chủ, đổi thành hai nam nhân giằng co, cuối cùng Diệp Hoài bị bức lui, trở thành bại tướng dưới tay gã.

Viên Tinh Châu đã ở qua rất nhiều đoàn phim, nhưng mà lúc trước mối quan hệ giữa các cá nhân của đoàn phim lại phức tạp, mọi người tổng thể vẫn là chuyên nghiệp. Lúc quay 《Người đại diện của tôi 》, Lận đạo càng là quy định sau khi mở máy kịch bản lời thoại một chữ đều không thể thay đổi.

Như Hàn Xuyên loại này càng đổi kịch bản càng não tàn, cậu tuy rằng nghe nói qua, mà vẫn là lần đầu tiên thấy.

Lần này cũng không phải khó, rõ ràng Diệp Hoài vì sao lại gặp khó, ngoại trừ đến từ công kích cùng phủ định của Hàn Xuyên ra, loại kịch tình lúng túng này, đổi thành cậu cậu cũng phải hoài nghi nhân sinh.

Tại kiểu ở trong đoàn phim này... Đối với người mới mà nói thật không tốt.

Lúc này ống kính còn đang điều chỉnh, đạo diễn đi qua thuyết diễn cho ba người, Diệp Hoài lắng tai nghe, tựa hồ nhận ra được tầm mắt của cậu, càng thật nhanh quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía bên này.

Viên Tinh Châu cười với hắn, Diệp Hoài giương lông mày lên, sau đó cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt.

"Quá tuấn tú đi! Hai cậu hoàn toàn chính là tổ hợp manga, mỹ thiếu niên cùng đóa hoa cao lãnh a..." Biên kịch liền không nhịn được ríu rít, " Cảm giác thiếu niên trên người Diệp Hoài quá đặc biệt, vừa nhìn chính là gương mặt tình đầu không từng bị cuộc sống bắt nạt qua."

Loại gương mặt tình đầu này tự mang mỹ nhan, hiệu quả trực tiếp nhất chính là sẽ tăng lên độ bao dung của khán giả. Vì vậy đoạn cầu đoạn trong mưa bị nam chủ coi thành phương để diện nghiền ép, để Diệp Hoài vừa diễn, ngược lại dẫn tới mọi người đau lòng, so sánh với đó Hàn Xuyên thì lại tỏ ra lấy lớn ép nhỏ, rất là không quang minh.

Đối với cái này Hàn Xuyên tự nhiên bất mãn, phần diễn trong cảnh mưa này ước chừng quay nửa buổi chiều. Thời điểm kết thúc công việc Diệp Hoài bị ướt đến không ra dáng, Tiểu Lữ dẫn hắn đi thay quần áo, Viên Tinh Châu lại như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Diệp Hoài.

"Em đêm nay liền trở về." Diệp Hoài thay quần áo, lau tóc hỏi, "Anh đi tiễn em?"

"Này có gì mà phải tiễn." Viên Tinh Châu cười cười, sau một lát mới do dự nói, "Em có một ý tưởng..."

Diệp Hoài: " Cái gì?"

"Chờ quay xong cái này, anh có muốn cân nhắc đi tiến tu một chút hay không." Viên Tinh Châu nói "Học một chút diễn xuất đường hoàng ra dáng?"

Diệp Hoài sửng sốt một chút, khó có thể tin nhìn Viên Tinh Châu.

"... Nếu như anh thích diễn xuất." Viên Tinh Châu nói "Thiên phú của anh quá rõ ràng, Hoài ca, như bây giờ quay hiện ngẫu quay lôi kịch quả thực là đang lãng phí. Anh nên đi đóng điện ảnh."

Diệp Hoài giờ mới hiểu được Viên Tinh Châu không phải chê hắn diễn kém, ngược lại là cho là hắn điều kiện tốt, hoàn toàn có thể đi một con đường khác. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lau tóc, nhưng mà động tác lại không tự chủ chậm lại, có chút mờ mịt nhìn trong sân.

"Là thiên phú sao?" Diệp Hoài chần chờ nói, "Anh cho là chỉ là anh học được nhanh."

Ngộ tính của hắn luôn luôn rất cao, trước đây ở nhà học thứ gì, tìm đến giáo viên, đối phương dạy một hồi sẽ dạy không được. Debut ca hát khiêu vũ, giai điệu cùng động tác cũng là vừa học liền biết, chỉ là khuyết thiếu nhiệt tình, rất ít liên hệ. Sau đó xuất ngoại, học chính là học viện thiết kế châu báu đỉnh cấp, nhất thời hưng khởi luyện tài nấu bếp, trình độ cũng không thấp, giống như nhân sĩ chuyên nghiệp thấp.

Bây giờ diễn xuất, cảm giác ngăn trở hắn chủ yếu đến từ chính áp lực mưu sinh, cùng với tiền bối chèn ép. Nhưng nếu hỏi hắn có thích hay không, Diệp Hoài chính mình cũng không nói ra được.

"Ống kính là không lừa được người. Anh đặc biệt hợp hóa trang, lại ăn ảnh... Ống kính là yêu chuộng anh." Viên Tinh Châu nghiêm túc nói, "Chúng ta rất nhiều người muốn đi tích góp duyên khán giả, nhưng anh trời sinh thì có. Những thứ ưu thế này lãng phí trên quay lôi kịch, người cộng tác cặn bã, quá đáng tiếc. Hoài ca, tài năng của anh cùng tụi em không giống nhau, nói nữa, chúng ta cũng không thiếu về chút tiền này..."

Diệp Hoài vốn là cau mày suy tư, nghe đến câu cuối cùng, mới buồn cười nhíu mày nhìn cậu: "Yo, kiêu ngạo như vậy?"

"Đó là đương nhiên." Viên Tinh Châu cũng cười, "Em hoàn toàn có thể nuôi anh mà!"

Lần trước Viên Tinh Châu lúc nói lời này, trong lòng hoàn có chút niềm tin không đủ. Mà bây giờ mấy tháng ngắn ngủi, phí đại ngôn cùng thù lao đóng phim của cậu đều đã là cấp bậc ngàn vạn, riêng là nộp thuế đều thu nhập cao so với trước kia. Hiện tại thật cho cậu nuôi Diệp Hoài, dù cho bảo trì trình độ tiêu phí lúc trước, cậu cũng nuôi nổi.

"Anh suy nghĩ thêm." Diệp Hoài cũng cười cười, xoa nhẹ trên đầu cậu, lúc này mới nói "Cùng Ôn Đình cũng thương lượng một chút."

Khí trời bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Diệp Hoài gần tới hơ khô thẻ tre, rốt cục quyết định chủ ý, tạm dừng nghiệp vụ phòng làm việc, bắt đầu lựa chọn trường học.

"Bây giờ chuẩn bị quá muộn, hạng mục nghỉ hè là không còn kịp rồi, cái này kỳ thu đông ngược lại có thể thử xem, còn có lớp đào tạo dài..." Diệp Hoài mặc vào tạp dề, tại nhà bếp rửa đồ ăn, liền bưng một dĩa nho cho Viên Tinh Châu, "Em yêu thích cái nào? Nước Mỹ hay là Anh quốc?"

"Nước Mỹ, Anh quốc?" Viên Tinh Châu bốc lên một quả nho, có chút há hốc mồm: "... Không phải học Trung Hí sao?"

" Trung Hí?" Diệp Hoài càng há hốc mồm hơn, "Để anh tham gia thi đại học sao?"

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu xác thực lo lắng điều này, Trung Hí cũng được Bắc Ảnh cũng tốt, muốn nghiêm chỉnh học xong chương trình học, Diệp Hoài liền muốn giống người khác học lại từ đầu, cùng một đám đứa nhỏ mười bảy mười tám lên lớp. Dùng tính cách Diệp Hoài... Chỉ sợ sẽ có một chút áp lực.

Thời điểm Diệp Hoài thống khoái đáp ứng, cậu còn nghĩ qua người này làm sao một chút gánh nặng đều không có, lúc này nói chuyện, cậu mới ý thức tới còn có học viện biểu diễn nước ngoài có thể lựa chọn.

"A, nước ngoài đương nhiên cũng được. Anh muốn đi đâu?" Viên Tinh Châu cúi đầu lật tư liệu, "Anh quốc có phải là quen thuộc hơn một ít?"

"Vậy thì đi RADA (*)." Diệp Hoài nói " Nói như vậy sẽ tách ra quá lâu với em hay không? Bằng không anh học lớp đào tạo dài là được."

(*) Royal Academy of Dramatic Art ở Anh

Viên Tinh Châu: "..."

" RADA?? Là trường học em biết kia sao?" Viên Tinh Châu khiếp sợ mặt, chậm rãi quay đầu, "Anh không nên làm em sợ!"

Trường học đương nhiên là trường tốt, nơi ở cấp cung điện, nhưng mà đầu vào trường học này không phải cao bình thường, tại trong mắt Viên Tinh Châu quả thực là như thần tồn tại.

Nhưng mà rất nhanh, cậu liền ý thức được Diệp Hoài cũng không có đang khuyếch đại, bởi vì trường nghệ thuật hắn học tập nguyên vốn cũng là đỉnh cấp...

Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là nộp đơn vào RADA là chuyện đơn giản, bởi vì quá trình phỏng vấn trâu bò của trường học thập phần rườm rà, mà cần thiết tương đương hiểu rõ tác phẩm của Shakespeare.

"Nếu muốn học, đương nhiên đi học tốt nhất. Nộp đơn vào không được lại nói." Diệp Hoài thành thục bỏ cánh và chân gà, quay đầu hỏi: "Lá hương thảo trong nhà đâu?"

"A, dùng hết rồi?" Viên Tinh Châu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong, giống như mất hồn bay vào nhà bếp, chuyển một vòng, liền từ phòng bếp bay ra.

Diệp Hoài chỉ coi cậu đang quái đản, ai ngờ mấy ngày kế tiếp, Viên Tinh Châu vẫn là thường xuyên một bộ dáng có tâm sự.

Diệp Hoài nói bóng gió cũng hỏi không ra gì, cuối cùng không thể nhịn được nữa, bắt được người tàn nhẫn làm một trận, rốt cục hỏi ra thật tình.

"Bên kia đều là soái ca! Thật nhiều gay..." Viên Tinh Châu nhãn lệ lưng tròn, có chút oan ức, "Em sợ anh đi liền coi trọng tiểu thịt tươi nước ngoài..."

"Anh còn lo lắng cho em bị người khác coi trọng đây. Đệt, đừng khóc..." Diệp Hoài hai tay chống tại hai bên đầu của cậu, cúi đầu hôn hôn con mắt của cậu, "Làm em tốt như vậy, anh làm sao cam lòng đi làm người khác..."

"Chậm một chút, quá sâu a a ——" Viên Tinh Châu đỡ bờ vai hắn, cổ ngửa ra sau, nhỏ giọng nói, "Em, em cũng chỉ muốn bị lão công làm..."

Diệp Hoài vốn là không nhìn nổi bộ dáng cậu nước mắt lưng tròng, lần này đâu còn chịu nổi, kiểu mưa to gió lớn tàn phá nửa ngày, liền kéo người lên, ôm đến phía trước cửa sổ...

"Thôi, anh hay là đi thi đại học được rồi." Sau đó, Diệp Hoài bắt đầu trầm mê ôn nhu hương, vừa nghĩ tới ngày sau hai người sẽ lần nữa sống riêng hai nơi, nhất thời đánh trống lui quân, "Anh xem Trung Hí học diễn cũng được, vạn nhất muốn làm em, đặt cái vé máy bay có thể gặp được..."

"Có thể xóa cái chữ "làm" hay không!" Viên Tinh Châu kháng nghị nói, "Nhớ em rồi không thể đặt cái vé máy bay sao?"

"Nhớ em có thể gọi điện thoại a." Diệp Hoài cúi đầu nhìn cậu, cười hì hì, "Muốn làm em mới nhất định phải tự mình ra trận."

Viên Tinh Châu cắt một tiếng, hai chân cuộn lại eo Diệp Hoài, cả người liền dính đi lên.

"Vẫn là đi đi, " Viên Tinh Châu nói "Đây chính là thần cấp cung điện, chung quanh bao nhiêu người muốn đi đều đi không được đây."

Mọi người thường nói, trên thế giới có ba loại diễn viên: Nam diễn viên, nữ diễn viên cùng diễn viên Anh quốc. Chương trình học biểu diễn của trường học Anh quốc phong phú lại hoàn chỉnh, dùng kịch bản Shakespeare cùng phương pháp biểu diễn của hệ thống Strand làm nền tảng, phương pháp dung hợp đa dạng, bồi dưỡng cũng là nghệ thuật gia.

Viên Tinh Châu chính mình là từ cây cỏ đi ra, từng bước một tìm tòi đến bây giờ, mấy năm qua không biết ăn qua bao nhiêu khổ, đi qua bao nhiêu đường vòng. Người khác tại trong lớp vừa nghe là biết đạo lý, với cậu mà nói, thường thường nếu ở trong đoàn phim bị thiệt thòi chịu mắng sau đó mới có thể tổng kết ra.

"Diễn xuất cũng tốt, ca hát cũng tốt, em cũng không phải thông minh nhất, cũng không phải đần nhất." Viên Tinh Châu bản thân tổng kết nói "Em kỳ thực chính là người phàm, cho nên từng trải sẽ nhấp nhô một chút. Nhưng anh không giống, thiên tài phải có cách sống của thiên tài, anh không nên hướng em làm chuẩn."

Diệp Hoài cụp mắt, liền giơ tay lên, gạt ra mái tóc ẩm ướt hai bên cho cậu: "Anh không nhất định là thiên tài, này còn không có nộp hồ sơ đây."

"Không quản có thể thành công hay không, anh ở trong mắt em đều là giống nhau." Viên Tinh Châu giương mắt nhìn hắn, óng ánh ánh mắt, như là giấu đi mảnh vỡ ngôi sao, "Anh là thần của em, là Hermaphroditus của em."

Diệp Thần một đường cà lơ phất phơ, tuổi gần nhi lập chi niên (*), đột nhiên hăng hái, bắt đầu nghiên cứu Shakespeare.

(*) gần 30 tuổi

Vì vậy Viên Tinh Châu cũng thường xuyên được soi sáng một chút, cũng không định giờ tiếp thu bày tỏ của Diệp Hoài.

Như là "... Tôi hùng hồn như biển mênh mông, tình yêu của tôi cũng như là biển thâm trầm; tôi đưa cho em càng nhiều, tôi chính mình cũng càng giàu có, bởi vì hai người này đều là vô cùng vô tận."

Viên Tinh Châu nghe ra xuất xứ, nghi ngờ nhìn về phía hắn: "Đây là kịch bản Chu Lệ Diệp đi?"

"Đúng thế." Diệp Hoài nghiêm túc nói, "Không hổ là vợ anh. Anh cảm thấy đoạn này của Noël Coward cũng không tồi..."

Viên Tinh Châu: "..."

Đáng thương nam khoa học tự nhiên một thân một mình nửa đường tham gia tuyển tú, bây giờ dĩ nhiên nghiên cứu tác giả kịch bản...

Thế nhưng sự việc xác thực đang phát sinh, đã nghĩ rất nhiều chưa từng lường trước được may mắn, tại từng việc giáng lâm.

Vào tháng mười, vai chính của Viên Tinh Châu trong《Người đại diện của tôi 》nghênh đón kết cục, rating bình quân 1.9, tại phim đô thị yêu đương được cho một điểm tuyệt trần, khắp nơi đều rất đỗi thỏa mãn.

Đồng thời 《 Mê Thành 》liền tại hai khung giờ hoàng kim của truyền hình vệ tinh tuyến một lần lượt phát sóng, nhân vật Từ Châu lần thứ hai cho Viên Tinh Châu vô số vòng fan.

Album của Viên Tinh Châu cũng đồng bộ bán ra, cậu tại mỗi cuộc trong hoạt động tuyên truyền, đều sẽ long trọng giới thiệu nhân viên công tác tham dự chế tác album, cùng với người viết từ cho chính mình hoặc sáng tác âm nhạc.

Tập album thu mười hai bài hát, tên gọi album chính là tên ca khúc chủ đề, tên 《 Ngoài cửa sổ thấy tuyết 》.

Mà một bài hợp ca của Lục Khương cùng cậu cũng được thu vào trong đó, ca khúc tên là 《 Tinh Hà 》.

—— Anh lái xe, nghe em ca hát, đã thấy kỳ tích rơi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện