Edit + Beta: Ruby
----------------
Tuy rằng Viên Tinh Châu đã hiểu cũng quen loại dục vọng độc chiếm này của Diệp Hoài, nhưng ở một số thời khắc, loại biểu đạt này vẫn là rất dễ dàng khiến người ta hiểu sai ý.
Liền giống như hiện tại, mặt trời đã xuống núi, nền trời từ xanh thẳm chuyển sang đậm, cao lầu xa xa chỉ có thể nhìn ra khái quát màu đen và đèn đuốc chằng chịt như bàn cờ, ở gần thực khách thấp giọng lải nhải, gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn đầy mùi thơm thịt dê nướng, hai người sóng vai mà đi. Viên Tinh Châu liền khó tự kiềm chế hai má nóng lên, đầu óc hỗn độn trong khoảnh khắc.
May là đoạn đường này rất ngắn, tâm tư kiều diễm không chờ thành hình, hai người liền được các bạn học nhiệt liệt hoan nghênh.
Viên Tinh Châu vội cùng mọi người chào hỏi, nhưng mà nhìn một vòng, trong đám người cũng không có con, thậm chí cũng không thấy ai mang người nhà. Viên Tinh Châu sau khi ngồi xuống lặng lẽ vừa hỏi, mới biết vị bạn học nam mang theo vợ kia, hai người đều là người cùng lớp cậu.
Viên Tinh Châu: "..."
"Không nghĩ tới cậu sẽ mang người nhà." Bạn học nữ cười nói, "Lần này chúng tôi cần phải nhìn no mắt."
Viên Tinh Châu lúng túng liếc mắt nhìn Diệp Hoài, nhưng mà vị này lại thái độ khác thường, dĩ nhiên cùng mấy đồng học bên kia trò chuyện.
Đề tài vừa mới bắt đầu đương nhiên là giới giải trí.
Mọi người đối với idol minh tinh đều mang một chút cảm giác hiếu kỳ tự nhiên, hỏi đa dạng vấn đề, gì mà hot search thật có thể thu lại sao? XX thực sự là dựa vào ngủ với đạo diễn thượng vị sao? Nghe đồn Tiểu Hoa nào đó có con riêng, là thiệt hay giả?
Viên Tinh Châu vừa nghe vấn đề thế này liền có chút sốt sắng, trả lời không tốt sẽ cho người ta cảm thấy tự cao tự đại, hay hoặc là tìm phiền toái cho mình.
Mà khiến cậu bất ngờ chính là, Diệp Hoài dĩ nhiên trả lời mà rất tốt, khéo léo lại không qua loa. Mấy đồng học kia bất quá là lòng hiếu kỳ tác quái, thấy Diệp Hoài thật tình trả lời như thế, ngược lại là hảo cảm tăng gấp bội.
Vì vậy mấy phút sau, Viên Tinh Châu còn chưa nhận ra được đang ngồi đều là ai với ai, Diệp Hoài cũng đã có thể chuẩn xác gọi ra mỗi tên của mỗi người.
"Chồng cậu rất ưu tú." Chu Nguyệt Minh ngồi ở một bên khác của Viên Tinh Châu, quan sát một hồi, cười nghiêng đầu qua, nói với Viên Tinh Châu "Ngày hôm qua tôi đã xem show tạp kỹ, trình độ trù nghệ của hắn thật không tầm thường, cậu vì sao không theo hắn học?"
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, nhớ tới thời điểm hai người ngẫu nhiên gặp gỡ là mình đang mua gà, chỉ đành phải nói: "Tôi là nhất thời hưng khởi, kỳ thực cũng không làm thành."
Chu Nguyệt Minh cười cười: "Xem ra bình thường là hắn làm cơm?"
Viên Tinh Châu nghĩ thầm mới không có đây, nếu không phải quay show tạp kỹ mình cũng không biết hắn biết làm cơm. Trên thực tế sau khi quay xong show tạp kỹ, Diệp Hoài cũng không làm sao xuống bếp. Cậu rối rắm diễn đạt, nghĩ làm sao mới có thể không làm lộ, liền cảm thấy bên cạnh có người tiến tới.
"Đúng thế. Tôi làm cơm." Diệp Hoài vẻ mặt ý cười, cướp đáp, "Trong nhà vẫn luôn là tôi làm, thỉnh thoảng mệt chúng tôi liền gọi thức ăn ngoài."
Viên Tinh Châu: "??"
"Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều phải bận." Chu Nguyệt Minh nói "Vậy nhất định rất khổ cực."
"Không có cách nào. Tinh Châu cũng không biết làm, tôi cũng không nỡ lòng để cho cậu ấy tiến vào nhà bếp." Diệp Hoài rất tự nhiên gật gật đầu, "Chỉ có thể như vậy."
Viên Tinh Châu: "..." Viên Tinh Châu sắp trợn tròn mắt, nghĩ thầm ảnh đế cũng không diễn được như thế đi? Chém gió cũng không nói phương pháp cơ bản sao?
Nhưng mà mọi người không biết chân tướng lại tin tưởng không nghi ngờ, cùng nhau "Oa" mà một tiếng, hâm mộ nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu đành phải giả như nghề nghiệp cười một chút, sau đó ý vị thâm trường trở lại liếc mắt nhìn Diệp Hoài.
Diệp Hoài vẻ mặt tự mãn, hướng cậu gật gật đầu.
Viên Tinh Châu: "..."
"Hai cậu thật ân ái." Đối diện có một bạn học nữ cười nói, "Thật muốn hỏi một chút Tiểu Hoa, cậu làm sao cua được vị nam thần này? Lúc trước thời điểm hai cậu bạo tin, chúng tôi cũng không dám tin..."
Viên Tinh Châu cười cười cùng đối phương, nghĩ thầm không tin là đúng rồi.
Cậu biết sắc đẹp Diệp Hoài quá xuất chúng, nhân khí cũng cao, minh tinh bình thường cùng hắn đồng khuông ảnh đều trong nháy mắt bị giựt hết spotlight, cho nên tất cả mọi người chuyện đương nhiên cho là Diệp Hoài là bị người khác theo đuổi.
Diệp Hoài hiển nhiên chính mình cũng cho là như thế, mười phần thú vị mà nhìn Viên Tinh Châu.
"Kỳ thực, là anh ấy theo đuổi tôi." Viên Tinh Châu lại nói, " Anh ấy theo đuổi tôi hồi lâu, tôi mới đáp ứng."
Diệp Hoài: "??"
Mọi người lần thứ hai bị cả kinh nói, liền "Oa" một tiếng, cùng nhau nhìn về phía Diệp Hoài.
"Cũng không có, " Diệp Hoài ho nhẹ một tiếng, đối với mọi người nói, "Hai tôi là hai bên thầm mến, cùng hướng về nhau."
"Ừm, thế nhưng là anh ấy biểu lộ trước." Viên Tinh Châu liền thuận nói tiếp, sau đó bộ dạng vẻ mặt không nỡ, cười nói, "Hết cách rồi, tôi lúc đó kỳ thực có một chút chút do dự, mà không đành lòng anh ấy thất vọng, liền bất đắt dĩ đáp ứng."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu bẻ lại một ván, cười cười thân thiện phía Diệp Hoài, vẻ mặt đó người ở ngoài xem ra đặc biệt ôn nhu.
"Oa!" Bạn học nữ cảm động nói, "Quá bất ngờ! Tôi vốn là cũng không tin ái tình. Nhưng hai cậu thật sự làm cho người ước ao."
" Phải không?" Diệp Hoài nhìn Viên Tinh Châu, cười cười, "Tôi cũng khá bất ngờ."
Buổi chiều trước khi tới, Viên Tinh Châu còn từng lo lắng mình cùng mọi người không phải rất quen thuộc, có thể lúng túng hay không, mà bây giờ có Diệp Hoài, nơi này liền đương nhiên cậu thành chủ xướng.
Tất cả mọi người muốn đi qua cùng hắn uống rượu sữa dê, tình cờ có tìm Viên Tinh Châu, cũng bị Diệp Hoài lấy Viên Tinh Châu lái xe làm lí do cản lại. Không quá chốc lát, đám người này liền xưng huynh gọi đệ, hồi ức năm xưa, nghiễm nhiên bọn họ mới đúng là bạn cùng trường cùng nhau trải qua đại học.
Áp lực Viên Tinh Châu giải trừ, toàn bộ tinh lực liền đặt tại đồ ăn. Toàn bộ dê nướng được ông chủ tự mình đưa tới, làm nghi thức đơn giản, liền đuổi về nhà bếp thay đao. Viên Tinh Châu tự mình thủ tiêu nửa cái đùi dê, no đến mức ôm bụng ngồi một bên. Mãi đến tận Diệp Hoài cũng ăn uống no đủ, lúc này mới cùng mọi người chào tạm biệt, sớm rời tiệc.
Hai người đều đối với dê nướng khen không dứt miệng, Diệp Hoài thậm chí bắt đầu suy tính tới lúc nào trở lại ăn.
"Cậu muốn gọi bằng hữu không?" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Cả một con dê, đến bao nhiêu người mới có thể ăn hết?"
"Hai ta là được. Ăn không hết đóng gói." Diệp Hoài cười cười, lại nói, "Có thể còn có Ôn Đình, Lý Ngộ thì miễn, nhìn hắn không thích."
Viên Tinh Châu tham gia tiệc đồng học không dính giọt rượu nào, vì vậy tự giác lái xe.
"Bọn họ tại sao gọi cậu Tiểu Hoa?" Diệp Hoài tự giác bò lên trên ghế phó lái, quay đầu hỏi, "Đây là nhũ danh sao?"
"Không phải. Bọn họ gọi bừa." Viên Tinh Châu nhìn xương gò má hắn hơi đỏ lên, có chút lo lắng nói, "Cậu không sao chứ? Có phải là say rồi?"
"Không có say." Diệp Hoài lại hỏi: "Vậy bọn họ tại sao gọi cậu Tiểu Hoa? Là nói cậu là hoa khôi lớp sao? Tại sao không phải ban thảo (*)?"
(*) ban thảo: hot boy lớp
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười: "Cậu xem tôi giống hoa khôi lớp sao?"
Cậu lái xe chậm rì rì ra ngoài, vừa quan sát biểu tình Diệp Hoài, đề phòng hắn uống say khó chịu, vừa giải thích, "Bọn họ nói trên người tôi luôn luôn có loại hương hoa, mà phân biệt không ra khởi nguồn là đâu, cho nên liền lấy biệt hiệu này."
Diệp Hoài "Ồ" một tiếng: "Tôi ngửi thử."
Viên Tinh Châu đã lái xe lên đường chính, nghe vậy ngẩn ra, Diệp Hoài cũng đã giãy dụa nghiêng người lại đây.
"Cậu đừng nháo!" Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, vội vã ngăn lại, "Tôi đang lái xe!"
Diệp Hoài bị cậu rống đến sửng sốt.
Viên Tinh Châu bỗng nhiên ý thức được mình quá lớn tiếng. May là Diệp Hoài sau khi say tính khí cũng bớt chút, sau khi bị Viên Tinh Châu ngăn lại hắn sẽ không cử động tiếp, cũng không kháng nghị, chỉ là nghiêng mặt tình cờ nhìn Viên Tinh Châu, nhìn lại một chút đường phía trước.
Buổi tối hiếm thấy một đường thông thuận. Thời điểm Viên Tinh Châu lái xe vào bãi đậu xe, trong lòng còn đang than thở khoảng thời gian này dĩ nhiên có thể một mạch đèn xanh. Vận may cũng quá tốt rồi. Chẳng lẽ hôm nay là lucky day của mình?
Bất quá lại kịch bản mà nói, ngày hôm nay xác thực đủ may mắn, chính mình dĩ nhiên có thể diễn nam chủ. Nam phối đến nam chủ, là một bước bay vọt. Ngày mai sẽ phải đi ký hợp đồng, cũng không biết sẽ gặp phải ai, mình có phải biểu hiện thêm một chút hay không? Miễn cho đoàn phim lại đổi ý?
Viên Tinh Châu càng nghĩ càng căng thẳng, dự định không được liền buổi tối xem trước một chút kịch bản, chính mình viết một tiểu truyện nhân vật, ở bên phía đạo diễn liều một phen hảo cảm.
Cậu dừng xe xong, quay người từ ghế sau lấy kịch bản bỏ vào túi giấy. Diệp Hoài lại đồng thời cởi đai an toàn, trực tiếp bổ nhào lại cậu.
Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, theo bản năng trốn về sau, nhưng mà Diệp Hoài động tác quá nhanh, cánh tay cả người liền đặt ở bờ vai cậu, sau đó đều ôm lấy cả người Viên Tinh Châu.
"Cậu làm gì?" Viên Tinh Châu trong đầu ông một tiếng, bản năng trốn tránh.
Diệp Hoài bất mãn hết sức: "Cậu đừng động, cho tôi ngửi một cái!"
Toàn bộ vai Viên Tinh Châu bị hắn ôm lấy, tránh thoát không được, đành phải dùng sức nghiêng đầu qua.
"Ngửi cái gì? Có gì dễ ngửi sao." Viên Tinh Châu cạn lời mà nói "Hiện tại đã đến nhà, đại gia!"
Diệp Hoài tích cực nói: "Tôi còn không ngửi thấy đây!"
Viên Tinh Châu: "Tôi đã xịt nước hoa rồi! Cậu làm sao có thể ngửi thấy!"
Cậu cảm thấy nói có lý, nhưng mà Diệp Hoài lại không nghe cậu cằn nhằn, thời gian nói chuyện cả người đều tiến tới, đầu chôn ở bên gáy Viên Tinh Châu, mũi dùng sức ngửi tới ngửi lui.
Bên tai có người phun ra khí nóng, làn da ở cổ thỉnh thoảng bị chóp mũi người này ma sát, Viên Tinh Châu cùng con ma men không nói được, khóc không ra nước mắt mà nhắm mắt lại, nghĩ thầm đây cũng quá dằn vặt người, sớm biết Diệp Hoài say rượu xong là cái đạo đức này, còn không bằng chính mình uống rượu đây.
Tác dụng chậm của rượu sữa dê lại lớn như vậy sao?
Cậu đầu óc rối như tơ vò, đành phải dùng sức nuốt ngụm nước bọt, khống chế lại mình thở dốc.
Nhưng mà thoáng cái, Diệp Hoài lại đột nhiên há mồm, không có dấu hiệu nào khẽ cắn xuống bên gáy của cậu.
(Ruby: ủa tưởng ông là Alpha đánh dấu Omega hả ông nội =)))))))
Viên Tinh Châu không có chút chuẩn bị tâm lý, nhất thời như gặp phải dòng điện tập kích, thân thể tê dại mà run nhẹ lên. Chờ một lát sau hoàn hồn, Diệp Hoài vẫn không nhả ra, mặt của cậu cũng đã hồng thấu.
"Đủ rồi a." Viên Tinh Châu giọng nói khàn khàn, có chút buồn bực nói "Cậu mau tránh ra..."
"Đủ rồi a." Bên ngoài có một đại thúc bảo an "cốc cốc cốc" mà gõ cửa sổ xe, cơ hồ cùng lúc đó nổi giận nói, "Vợ chồng son có việc về nhà ồn ào đi! Nơi công cộng như vậy tôi có thể báo cảnh sát!"
----------------
Tuy rằng Viên Tinh Châu đã hiểu cũng quen loại dục vọng độc chiếm này của Diệp Hoài, nhưng ở một số thời khắc, loại biểu đạt này vẫn là rất dễ dàng khiến người ta hiểu sai ý.
Liền giống như hiện tại, mặt trời đã xuống núi, nền trời từ xanh thẳm chuyển sang đậm, cao lầu xa xa chỉ có thể nhìn ra khái quát màu đen và đèn đuốc chằng chịt như bàn cờ, ở gần thực khách thấp giọng lải nhải, gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn đầy mùi thơm thịt dê nướng, hai người sóng vai mà đi. Viên Tinh Châu liền khó tự kiềm chế hai má nóng lên, đầu óc hỗn độn trong khoảnh khắc.
May là đoạn đường này rất ngắn, tâm tư kiều diễm không chờ thành hình, hai người liền được các bạn học nhiệt liệt hoan nghênh.
Viên Tinh Châu vội cùng mọi người chào hỏi, nhưng mà nhìn một vòng, trong đám người cũng không có con, thậm chí cũng không thấy ai mang người nhà. Viên Tinh Châu sau khi ngồi xuống lặng lẽ vừa hỏi, mới biết vị bạn học nam mang theo vợ kia, hai người đều là người cùng lớp cậu.
Viên Tinh Châu: "..."
"Không nghĩ tới cậu sẽ mang người nhà." Bạn học nữ cười nói, "Lần này chúng tôi cần phải nhìn no mắt."
Viên Tinh Châu lúng túng liếc mắt nhìn Diệp Hoài, nhưng mà vị này lại thái độ khác thường, dĩ nhiên cùng mấy đồng học bên kia trò chuyện.
Đề tài vừa mới bắt đầu đương nhiên là giới giải trí.
Mọi người đối với idol minh tinh đều mang một chút cảm giác hiếu kỳ tự nhiên, hỏi đa dạng vấn đề, gì mà hot search thật có thể thu lại sao? XX thực sự là dựa vào ngủ với đạo diễn thượng vị sao? Nghe đồn Tiểu Hoa nào đó có con riêng, là thiệt hay giả?
Viên Tinh Châu vừa nghe vấn đề thế này liền có chút sốt sắng, trả lời không tốt sẽ cho người ta cảm thấy tự cao tự đại, hay hoặc là tìm phiền toái cho mình.
Mà khiến cậu bất ngờ chính là, Diệp Hoài dĩ nhiên trả lời mà rất tốt, khéo léo lại không qua loa. Mấy đồng học kia bất quá là lòng hiếu kỳ tác quái, thấy Diệp Hoài thật tình trả lời như thế, ngược lại là hảo cảm tăng gấp bội.
Vì vậy mấy phút sau, Viên Tinh Châu còn chưa nhận ra được đang ngồi đều là ai với ai, Diệp Hoài cũng đã có thể chuẩn xác gọi ra mỗi tên của mỗi người.
"Chồng cậu rất ưu tú." Chu Nguyệt Minh ngồi ở một bên khác của Viên Tinh Châu, quan sát một hồi, cười nghiêng đầu qua, nói với Viên Tinh Châu "Ngày hôm qua tôi đã xem show tạp kỹ, trình độ trù nghệ của hắn thật không tầm thường, cậu vì sao không theo hắn học?"
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, nhớ tới thời điểm hai người ngẫu nhiên gặp gỡ là mình đang mua gà, chỉ đành phải nói: "Tôi là nhất thời hưng khởi, kỳ thực cũng không làm thành."
Chu Nguyệt Minh cười cười: "Xem ra bình thường là hắn làm cơm?"
Viên Tinh Châu nghĩ thầm mới không có đây, nếu không phải quay show tạp kỹ mình cũng không biết hắn biết làm cơm. Trên thực tế sau khi quay xong show tạp kỹ, Diệp Hoài cũng không làm sao xuống bếp. Cậu rối rắm diễn đạt, nghĩ làm sao mới có thể không làm lộ, liền cảm thấy bên cạnh có người tiến tới.
"Đúng thế. Tôi làm cơm." Diệp Hoài vẻ mặt ý cười, cướp đáp, "Trong nhà vẫn luôn là tôi làm, thỉnh thoảng mệt chúng tôi liền gọi thức ăn ngoài."
Viên Tinh Châu: "??"
"Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều phải bận." Chu Nguyệt Minh nói "Vậy nhất định rất khổ cực."
"Không có cách nào. Tinh Châu cũng không biết làm, tôi cũng không nỡ lòng để cho cậu ấy tiến vào nhà bếp." Diệp Hoài rất tự nhiên gật gật đầu, "Chỉ có thể như vậy."
Viên Tinh Châu: "..." Viên Tinh Châu sắp trợn tròn mắt, nghĩ thầm ảnh đế cũng không diễn được như thế đi? Chém gió cũng không nói phương pháp cơ bản sao?
Nhưng mà mọi người không biết chân tướng lại tin tưởng không nghi ngờ, cùng nhau "Oa" mà một tiếng, hâm mộ nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu đành phải giả như nghề nghiệp cười một chút, sau đó ý vị thâm trường trở lại liếc mắt nhìn Diệp Hoài.
Diệp Hoài vẻ mặt tự mãn, hướng cậu gật gật đầu.
Viên Tinh Châu: "..."
"Hai cậu thật ân ái." Đối diện có một bạn học nữ cười nói, "Thật muốn hỏi một chút Tiểu Hoa, cậu làm sao cua được vị nam thần này? Lúc trước thời điểm hai cậu bạo tin, chúng tôi cũng không dám tin..."
Viên Tinh Châu cười cười cùng đối phương, nghĩ thầm không tin là đúng rồi.
Cậu biết sắc đẹp Diệp Hoài quá xuất chúng, nhân khí cũng cao, minh tinh bình thường cùng hắn đồng khuông ảnh đều trong nháy mắt bị giựt hết spotlight, cho nên tất cả mọi người chuyện đương nhiên cho là Diệp Hoài là bị người khác theo đuổi.
Diệp Hoài hiển nhiên chính mình cũng cho là như thế, mười phần thú vị mà nhìn Viên Tinh Châu.
"Kỳ thực, là anh ấy theo đuổi tôi." Viên Tinh Châu lại nói, " Anh ấy theo đuổi tôi hồi lâu, tôi mới đáp ứng."
Diệp Hoài: "??"
Mọi người lần thứ hai bị cả kinh nói, liền "Oa" một tiếng, cùng nhau nhìn về phía Diệp Hoài.
"Cũng không có, " Diệp Hoài ho nhẹ một tiếng, đối với mọi người nói, "Hai tôi là hai bên thầm mến, cùng hướng về nhau."
"Ừm, thế nhưng là anh ấy biểu lộ trước." Viên Tinh Châu liền thuận nói tiếp, sau đó bộ dạng vẻ mặt không nỡ, cười nói, "Hết cách rồi, tôi lúc đó kỳ thực có một chút chút do dự, mà không đành lòng anh ấy thất vọng, liền bất đắt dĩ đáp ứng."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu bẻ lại một ván, cười cười thân thiện phía Diệp Hoài, vẻ mặt đó người ở ngoài xem ra đặc biệt ôn nhu.
"Oa!" Bạn học nữ cảm động nói, "Quá bất ngờ! Tôi vốn là cũng không tin ái tình. Nhưng hai cậu thật sự làm cho người ước ao."
" Phải không?" Diệp Hoài nhìn Viên Tinh Châu, cười cười, "Tôi cũng khá bất ngờ."
Buổi chiều trước khi tới, Viên Tinh Châu còn từng lo lắng mình cùng mọi người không phải rất quen thuộc, có thể lúng túng hay không, mà bây giờ có Diệp Hoài, nơi này liền đương nhiên cậu thành chủ xướng.
Tất cả mọi người muốn đi qua cùng hắn uống rượu sữa dê, tình cờ có tìm Viên Tinh Châu, cũng bị Diệp Hoài lấy Viên Tinh Châu lái xe làm lí do cản lại. Không quá chốc lát, đám người này liền xưng huynh gọi đệ, hồi ức năm xưa, nghiễm nhiên bọn họ mới đúng là bạn cùng trường cùng nhau trải qua đại học.
Áp lực Viên Tinh Châu giải trừ, toàn bộ tinh lực liền đặt tại đồ ăn. Toàn bộ dê nướng được ông chủ tự mình đưa tới, làm nghi thức đơn giản, liền đuổi về nhà bếp thay đao. Viên Tinh Châu tự mình thủ tiêu nửa cái đùi dê, no đến mức ôm bụng ngồi một bên. Mãi đến tận Diệp Hoài cũng ăn uống no đủ, lúc này mới cùng mọi người chào tạm biệt, sớm rời tiệc.
Hai người đều đối với dê nướng khen không dứt miệng, Diệp Hoài thậm chí bắt đầu suy tính tới lúc nào trở lại ăn.
"Cậu muốn gọi bằng hữu không?" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Cả một con dê, đến bao nhiêu người mới có thể ăn hết?"
"Hai ta là được. Ăn không hết đóng gói." Diệp Hoài cười cười, lại nói, "Có thể còn có Ôn Đình, Lý Ngộ thì miễn, nhìn hắn không thích."
Viên Tinh Châu tham gia tiệc đồng học không dính giọt rượu nào, vì vậy tự giác lái xe.
"Bọn họ tại sao gọi cậu Tiểu Hoa?" Diệp Hoài tự giác bò lên trên ghế phó lái, quay đầu hỏi, "Đây là nhũ danh sao?"
"Không phải. Bọn họ gọi bừa." Viên Tinh Châu nhìn xương gò má hắn hơi đỏ lên, có chút lo lắng nói, "Cậu không sao chứ? Có phải là say rồi?"
"Không có say." Diệp Hoài lại hỏi: "Vậy bọn họ tại sao gọi cậu Tiểu Hoa? Là nói cậu là hoa khôi lớp sao? Tại sao không phải ban thảo (*)?"
(*) ban thảo: hot boy lớp
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười: "Cậu xem tôi giống hoa khôi lớp sao?"
Cậu lái xe chậm rì rì ra ngoài, vừa quan sát biểu tình Diệp Hoài, đề phòng hắn uống say khó chịu, vừa giải thích, "Bọn họ nói trên người tôi luôn luôn có loại hương hoa, mà phân biệt không ra khởi nguồn là đâu, cho nên liền lấy biệt hiệu này."
Diệp Hoài "Ồ" một tiếng: "Tôi ngửi thử."
Viên Tinh Châu đã lái xe lên đường chính, nghe vậy ngẩn ra, Diệp Hoài cũng đã giãy dụa nghiêng người lại đây.
"Cậu đừng nháo!" Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, vội vã ngăn lại, "Tôi đang lái xe!"
Diệp Hoài bị cậu rống đến sửng sốt.
Viên Tinh Châu bỗng nhiên ý thức được mình quá lớn tiếng. May là Diệp Hoài sau khi say tính khí cũng bớt chút, sau khi bị Viên Tinh Châu ngăn lại hắn sẽ không cử động tiếp, cũng không kháng nghị, chỉ là nghiêng mặt tình cờ nhìn Viên Tinh Châu, nhìn lại một chút đường phía trước.
Buổi tối hiếm thấy một đường thông thuận. Thời điểm Viên Tinh Châu lái xe vào bãi đậu xe, trong lòng còn đang than thở khoảng thời gian này dĩ nhiên có thể một mạch đèn xanh. Vận may cũng quá tốt rồi. Chẳng lẽ hôm nay là lucky day của mình?
Bất quá lại kịch bản mà nói, ngày hôm nay xác thực đủ may mắn, chính mình dĩ nhiên có thể diễn nam chủ. Nam phối đến nam chủ, là một bước bay vọt. Ngày mai sẽ phải đi ký hợp đồng, cũng không biết sẽ gặp phải ai, mình có phải biểu hiện thêm một chút hay không? Miễn cho đoàn phim lại đổi ý?
Viên Tinh Châu càng nghĩ càng căng thẳng, dự định không được liền buổi tối xem trước một chút kịch bản, chính mình viết một tiểu truyện nhân vật, ở bên phía đạo diễn liều một phen hảo cảm.
Cậu dừng xe xong, quay người từ ghế sau lấy kịch bản bỏ vào túi giấy. Diệp Hoài lại đồng thời cởi đai an toàn, trực tiếp bổ nhào lại cậu.
Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, theo bản năng trốn về sau, nhưng mà Diệp Hoài động tác quá nhanh, cánh tay cả người liền đặt ở bờ vai cậu, sau đó đều ôm lấy cả người Viên Tinh Châu.
"Cậu làm gì?" Viên Tinh Châu trong đầu ông một tiếng, bản năng trốn tránh.
Diệp Hoài bất mãn hết sức: "Cậu đừng động, cho tôi ngửi một cái!"
Toàn bộ vai Viên Tinh Châu bị hắn ôm lấy, tránh thoát không được, đành phải dùng sức nghiêng đầu qua.
"Ngửi cái gì? Có gì dễ ngửi sao." Viên Tinh Châu cạn lời mà nói "Hiện tại đã đến nhà, đại gia!"
Diệp Hoài tích cực nói: "Tôi còn không ngửi thấy đây!"
Viên Tinh Châu: "Tôi đã xịt nước hoa rồi! Cậu làm sao có thể ngửi thấy!"
Cậu cảm thấy nói có lý, nhưng mà Diệp Hoài lại không nghe cậu cằn nhằn, thời gian nói chuyện cả người đều tiến tới, đầu chôn ở bên gáy Viên Tinh Châu, mũi dùng sức ngửi tới ngửi lui.
Bên tai có người phun ra khí nóng, làn da ở cổ thỉnh thoảng bị chóp mũi người này ma sát, Viên Tinh Châu cùng con ma men không nói được, khóc không ra nước mắt mà nhắm mắt lại, nghĩ thầm đây cũng quá dằn vặt người, sớm biết Diệp Hoài say rượu xong là cái đạo đức này, còn không bằng chính mình uống rượu đây.
Tác dụng chậm của rượu sữa dê lại lớn như vậy sao?
Cậu đầu óc rối như tơ vò, đành phải dùng sức nuốt ngụm nước bọt, khống chế lại mình thở dốc.
Nhưng mà thoáng cái, Diệp Hoài lại đột nhiên há mồm, không có dấu hiệu nào khẽ cắn xuống bên gáy của cậu.
(Ruby: ủa tưởng ông là Alpha đánh dấu Omega hả ông nội =)))))))
Viên Tinh Châu không có chút chuẩn bị tâm lý, nhất thời như gặp phải dòng điện tập kích, thân thể tê dại mà run nhẹ lên. Chờ một lát sau hoàn hồn, Diệp Hoài vẫn không nhả ra, mặt của cậu cũng đã hồng thấu.
"Đủ rồi a." Viên Tinh Châu giọng nói khàn khàn, có chút buồn bực nói "Cậu mau tránh ra..."
"Đủ rồi a." Bên ngoài có một đại thúc bảo an "cốc cốc cốc" mà gõ cửa sổ xe, cơ hồ cùng lúc đó nổi giận nói, "Vợ chồng son có việc về nhà ồn ào đi! Nơi công cộng như vậy tôi có thể báo cảnh sát!"
Danh sách chương