Edit + Beta: Ruby
----------------
Hôm nay các khách quý của《 Thần Tượng Mùa Yêu Đương》, lần đầu tiên ăn cơm tối ăn tới mức hoàn toàn không còn hình tượng, thời điểm Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài dọn bàn liền để lại một phần ra riêng, mấy người bên này đang trên bàn ăn ăn cơm, Viên Tinh Châu liền dùng hộp lạp khấu (*) sắp xếp gọn, đưa qua cho nhân viên công tác.
(*) hộp lạp khấu: hộp đựng thực phẩm có nắp đậy
Chờ cậu trở về, mấy người kia đã ăn như hổ đói đến hoàn toàn không còn hình tượng.
Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, nhanh đi xem quay phim. May là, lúc cậu gọi người dọn bàn ăn, quay phim đại ca liền lần lượt quay đặc tả.
"Lợi hại." Quay phim đại ca cười nói, "Thật không biết được cậu còn có ngón nghề này."
"Không phải tôi làm." Viên Tinh Châu hơi đỏ mặt giải thích, "Là Diệp Hoài làm."
Nhóm khách quý hiển nhiên cũng không ngờ tới bàn món ngon này là xuất từ tay Diệp Hoài.
"Diệp Hoài?" Lý Di đang ăn, đột nhiên ngẩng đầu, trọn tròn mắt, "Cái nào? Cái này sao? Cá Squirrel? Tôm nõn xào trứng ôn tuyền?"
Viên Tinh Châu cười nói: "Toàn bộ."
Mọi người "Oa" một tiếng, lần này toàn bộ sợ ngây người.
Viên Tinh Châu cười đi tới, ngồi xuống sát bên Diệp Hoài, nhưng mà cơm nước tuy nhiều, mà những người kia mới chịu đựng ăn một tuần, giờ khắc này sức chiến đấu của mỗi người mười phần, không tới hai mươi phút, chén dĩa liền hết sạch...
Viên Tinh Châu giơ đũa, cảm giác mình mới bắt đầu ăn, cơm tối liền sắp bị bọn họ phát điên mà cướp hết rồi. Cậu cũng bất chấp mất tự nhiên, nhanh chóng lấy đũa đâm một miếng bánh sừng trâu qua đây. Lại cướp miếng thịt ba chỉ.
(*) Bánh sừng trâu (Croissant)
"Không ăn no?" Diệp Hoài nghiêng mặt sang bên, lại gần hỏi, "Mới nãy ở nhà bếp không phải ăn rồi sao?"
Viên Tinh Châu mới không thừa nhận ăn vụng, mạnh miệng nói: "Tôi đây chẳng qua là nếm thử mặn nhạt... Cũng không phải ăn vụng, cậu không nên nói tôi như vậy."
Diệp Hoài: "Được."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, cắn mạnh một ngụm, hạnh phúc mà híp mắt một, liền nghe Diệp Hoài nói "Cậu cơ bụng không còn."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài mới vừa từ nhà bếp ra ngoài lại không thế nào hé răng. Người khác cùng hắn tiếp lời, hắn liền một bộ dáng lạnh nhạt, nhiều lắm "Ừ" vài tiếng xem như là đáp lại.
Viên Tinh Châu cho là hắn ở trước mặt người ta thì như vậy, đại khái là cao lãnh quen rồi, trong lòng còn nghĩ như vậy cũng tốt, tiết kiệm lời không dễ dàng lộ tẩy.
Ai biết trình độ lật bánh tráng, tánh ác của người này hứng thú liền lại bắt đầu.
"Tôi sẽ không bị cậu lừa cậu đâu." Viên Tinh Châu quả thực cạn lời, liếc hắn một cái, "Ngược lại phần diễn của tôi cũng quay xong, lúc thường lại không dùng tới."
Diệp Hoài nghi hoặc mà nhìn cậu: "Làm sao cậu biết không dùng tới?"
Viên Tinh Châu: "Cậu nói xem? Tôi lại không cần ảnh cơ bụng để kinh doanh."
Cậu nói xong nhớ tới lời mà lúc trước Diệp Hoài nói mình, liền vừa học khẩu khí ngày đó của hắn, cố ý nói, " Hơn nữa, giữ lại cơ bụng còn để làm gì, nhiều lắm chỉ có thể ở nhà lộ một chút, cậu lại không hiếm lạ."
"À không, " Diệp Hoài lại nói, "Ai nói?"
Viên Tinh Châu: "?"
Viên Tinh Châu không ngờ tới hắn trở quẻ, đầy mặt kinh ngạc quay mặt sang trừng hắn.
Diệp Hoài quả nhiên vẻ mặt cười xấu xa: "Cho tôi nhìn một chút. Chớ ăn."
Viên Tinh Châu đạo hạnh không đủ, bị hắn vừa đùa liền nét mặt già nua đỏ lên, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
May là mấy người khác vội vàng thu dọn chén đũa, không nghe đoạn nói chuyện này, thời điểm Lý Di lại đây còn nghi hoặc mà hỏi Viên Tinh Châu: "Cậu là bị cay quá sao? Rót cho cậu ly nước lạnh?"
"Không cần." Viên Tinh Châu vội vã xua tay, sau đó xem bánh sừng trâu là Diệp Hoài, hai ba ngụm cắn xuống, tàn bạo mà ăn hết.
Diệp Hoài ấu trĩ nín cười, sau đó chờ người khác lại đây, lại một giây đổi mặt, lần nữa khôi phục bộ dáng cao lãnh lúc trước.
Danh sách chương